Long Văn Chí Tôn

Chương 67 : Thâm Không Tiệt Thủ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 13:18 03-11-2025

.
Dù cho có kinh nghiệm lần thứ nhất, nhưng lần dị hóa phù văn thứ hai này, lại không hề dễ dàng chút nào. Phù văn thứ hai của hắn tổng cộng có sáu mươi mốt nét, gần nhất với bảy mươi hai nét của cực phẩm phù văn. Mới tu sức chưa đến một nửa, hồn lực trong Hồn Tỉnh đã sắp cạn, mà lúc này hắn mới tu sức đến ba mươi nét. Nếu không có đủ hồn lực, cho dù có máu Huyền Mãng cũng không thể thành công, hơn nữa còn sẽ hủy đi phù văn thượng phẩm này. “Thế mà là gấp đôi hồn lực đã dùng trước đó, ta hiện tại chính là giai đoạn đặt nền móng, nếu phù văn thứ hai này bị hủy đi, thậm chí có khả năng sẽ gây nên sự sụp đổ của những phù văn khác, đến lúc đó...” Nghĩ đến thôi đã thấy lạnh tim, nhưng hắn lại không có Hồn Tinh, căn bản không có khả năng khôi phục hồn lực trong thời gian ngắn. Ngày đó trời đang mưa, muốn đi ra ngoài mượn Nguyệt Lực khôi phục hồn lực cũng là si tâm vọng tưởng, cho dù tối nay trăng sáng giữa trời, bây giờ đi ra ngoài cũng không kịp rồi, bất luận là khắc họa hay tu sửa, đều phải làm một mạch. “Không được, nhất định phải khắc họa tốt, bằng không thì công sức trước đó đều đổ sông đổ biển!” Sở Dịch kìm nén một cỗ sức lực trong đáy lòng. Cùng với tốc độ hạ bút, thân thể Sở Dịch bắt đầu run rẩy, sự biến mất của hồn lực cũng liền ý vị lực khống chế đối với thân thể suy yếu đi, ánh mắt cũng có chút mơ hồ. “Sáu mươi mốt... sáu mươi hai... sáu mươi ba...” Sở Dịch mặc niệm trong lòng, “Còn thiếu chín nét nữa là đại công cáo thành, nhất định phải kiên trì, phải kiên trì!” Nhưng ngay khi ấy, Sở Dịch đột nhiên cảm thấy thức hải chấn động một cái, sắc mặt khó coi đến cực điểm, Hồn Tỉnh đã cạn, hồn lực cuối cùng biến mất, Hồn Tỉnh ba trượng không du du. Mắt thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, Long đồ đằng trên Hồn Tỉnh đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm cổ lão, ngay sau đó Long Phù ẩn trong Phù Văn Dung Lô chợt lóe, biến mất không còn tăm hơi. Trong khoảnh khắc, trên không Long Tỉnh xuất hiện một con Thanh Long to lớn, nhìn thấy Hồn Tỉnh không du du kia, Thanh Long nhảy vọt vào trong, như một thanh lợi kiếm, đâm vào đáy Hồn Tỉnh. Sở Dịch cảm thấy thức hải “oanh” một tiếng, giống như sắp nổ tung, thống khổ đến cực điểm, nhưng cũng ngay trong khoảnh khắc đó, đáy Hồn Tỉnh vỡ tan, hình thành một cái động sâu đen nhánh, lộ ra một cỗ khí tức băng lãnh, ý thức đều muốn bị đóng băng. Nhưng ngay sau đó, trong động sâu này, truyền đến tiếng nước chảy “ào ào”, giống như sông lớn cuồn cuộn, thanh thế hùng vĩ. Không đợi Sở Dịch hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cỗ hồn lực hùng hậu đột nhiên tuôn ra, thuần khiết hơn cả trước đó, chỉ là cỗ hồn lực này lộ ra khí tức băng lãnh từ trong động sâu, Hồn Tỉnh vốn khô héo lại lần nữa bị hồn lực lấp đầy, nhưng cái động sâu kia vẫn không ngừng tuôn trào, hiển nhiên là sắp tràn ra. “Cái này, đây là chuyện gì xảy ra? Đột phá ư? Nhưng mà, đột phá làm sao lại có hồn lực khủng bố đến mức này, sâu trong động sâu kia là nơi nào, vì sao lại nối liền với Hồn Tỉnh của ta?” Sở Dịch giật mình kinh hãi, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi vấn. Thấy hồn lực tuôn trào kia, không kịp xem xét rốt cục là chuyện gì xảy ra, lập tức tiếp tục tu sửa, một kích này của Long Phù, đã mở ra một lĩnh vực chưa biết, giúp Sở Dịch thuận lợi đột phá đến hậu kỳ Sơ Cấp Phù Văn Sư. Thế nhưng, sự đột phá này lại khiến Sở Dịch dựng tóc gáy, hồn lực trong động sâu kia lại to lớn như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng lúc này hắn hiển nhiên không có tâm tư đi suy nghĩ, có sự chống đỡ của hồn lực, tốc độ khắc họa của Sở Dịch nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh liền đạt tới bảy mươi hai nét, phù văn phát ra ánh sáng đen nhánh, tựa như đang sống. Sở Dịch lập tức vận chuyển Phù Văn Dung Lô, thu phù văn đã dị hóa tốt vào trong, nhìn thấy hồn lực không ngừng tràn ra kia, cười khổ nói: “Vừa rồi là không có hồn lực, bây giờ Hồn Tỉnh tràn đầy, nhưng mà đã tràn đầy thì tại sao lại không đột phá được đến Trung Cấp Phù Văn Sư chứ?” Sở Dịch không có ý định dừng lại, nếu hồn lực cứ tiếp tục tràn ra như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ tản ra ngoài cơ thể, đến lúc đó cũng không biết sẽ gây nên biến cố gì nữa. Nắm lấy Lang Hiên Bút, Sở Dịch lại lần nữa lấy một bát máu rắn, bắt đầu dị hóa phù văn thứ ba. Lần dị hóa này phi thường thuận lợi, chỉ là điều khiến Sở Dịch rất cạn lời là, tốc độ hồn lực tràn ra, hoàn toàn vượt qua tốc độ hắn sử dụng. Đến bây giờ hồn lực vẫn ở trạng thái tràn đầy, hắn đột nhiên cảm thấy sự tương trợ của Long Phù vừa rồi, giống như đã mở ra một con sông, nước trong sông không ngừng rót vào trong Hồn Tỉnh, Hồn Tỉnh nho nhỏ tự nhiên không thể chống đỡ được sự xung kích của sông lớn. Trong sự bất đắc dĩ, Sở Dịch lại bắt đầu dị hóa phù văn thứ tư, nhưng hồn lực vẫn tràn ra từ trong cơ thể hắn, cũng chính vào lúc này, bên ngoài mưa tạnh. Rắn, trùng, chuột, kiến trốn ở trong bóng tối bò ra ngoài, lần lượt tuôn về phía quan tài Sở Dịch đang ẩn thân, đồng thời cắn xé quan tài. Càng đáng sợ hơn là, những chiếc quan tài đựng thi thể kia, thế mà lại phát ra tiếng “bang bang”, giống như có thứ gì đó muốn phá quan tài mà ra. Nếu lúc này có người đến đây, nhất định sẽ bị dọa vỡ mật. Cùng với thời gian trôi qua, âm thanh quan tài chấn động càng lúc càng lớn, đột nhiên, nắp của một cỗ quan tài trong đó bị chấn động bật ra. Ông lão tóc tai bù xù bò dậy, giận dữ hét: “Ồn ào cái gì mà ồn ào, còn để cho người khác ngủ nữa không?! Chết rồi mà còn không sống yên ổn, cẩn thận một chút xuống Địa Phủ, Diêm Vương gia sẽ đánh các ngươi xuống mười tám tầng địa ngục.” Mắng xong, rắn, trùng, chuột, kiến trong nghĩa trang, đột nhiên biến mất sạch sẽ, quan tài đang chấn động cũng bình tĩnh lại. Qua rất lâu, ông lão nằm xuống đột nhiên lại đứng dậy, toàn mặt sợ hãi nhìn xung quanh nuốt một ngụm nước bọt: “Giả... giả... giả thi rồi!” Nói xong, ông lão bò ra từ trong quan tài, hốt hoảng chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm. Mà lúc này phù văn thứ năm của Sở Dịch cũng đã dị hóa hoàn tất, tiếng gầm sắc bén của ông lão kia, khiến hắn sợ đến tâm thần thất thủ, nhưng hắn không ngờ, hồn lực không ngừng tràn ra, thế mà lại lắng lại. Động sâu dưới đáy Hồn Tỉnh cũng được lấp đầy, hồn lực dần dần bắt đầu hạ xuống, cho đến hai phần ba thì dừng lại. Sở Dịch cảm thấy có chút không thể tin nổi, nội quan Phù Văn Dung Lô, chỉ thấy Long Phù lẳng lặng lơ lửng ở trong đó, giống như chưa từng nhúc nhích, nhưng hắn xác định vừa rồi là Long Phù tương trợ. “Thật sự là kỳ quái, cái động sâu vừa rồi là thứ gì?” Sở Dịch trong đáy lòng có chút căng thẳng, mặc dù mượn hồn lực liên tục dị hóa ba phù văn còn lại, nhưng hắn lại sinh ra một cỗ dự cảm không lành, “Ta vừa rồi mặc dù đột phá, nhưng cho dù ta mở ra Long Tỉnh, cũng không đến mức có hồn lực khủng bố như vậy, những hồn lực kia tuyệt đối không phải của ta, ngược lại là giống như bị trộm từ nơi nào đó.” Ngay khi đang suy nghĩ, Long Phù đột nhiên có biến hóa, trong không gian vang lên một âm thanh máy móc, nói: “Long Phù hộ chủ, tự Thâm Không tiệt thủ hồn lực, có vay tự nhiên có trả.” Sở Dịch giật mình một cái, điều này rất giống với giọng nói của Tinh Long, nhưng hiển nhiên không phải, chỉ là sự hiển hóa của Long Phù: “Ý gì, có vay có trả? Chẳng lẽ là...” Hắn lập tức quan sát Hồn Tỉnh, nhưng lại phát hiện hồn lực trong Hồn Tỉnh cũng không biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu đã không phải trả kiểu này, vậy thì nên trả thế nào?” “Hồn lực có chủ.” Trong Long Phù truyền ra một âm thanh. Sở Dịch sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ý tứ này chính là nói cho hắn biết, vừa rồi hắn không trải qua sự đồng ý của người ta, liền mượn hồn lực của người ta, nói mượn chỉ sợ là dễ nghe mà thôi, càng giống như ăn trộm. Nghĩ đến hồn lực bàng bạc tuôn trào vừa rồi, Sở Dịch liền không lạnh mà run: “Hồn lực bàng bạc như vậy, thực lực của người này khủng bố đến mức nào, không, không nhất định là người a.” Long Tỉnh bá đạo vô song, lấy ra hồn lực, rồi mới còn xóa đi ý chí. Nếu là hắn, e rằng sẽ nổi trận lôi đình. Hồn lực là gì? Đây chính là tu luyện tính mệnh, tương đương với tinh huyết của hồn phách. Ai mà chạy đến tìm Sở Dịch, tranh thủ lúc hắn ngủ, hắn còn chẳng phải một cước đạp lên, đánh đối phương gần chết. “Mặc kệ đi, mượn thì cũng mượn rồi, còn có thể làm sao nữa?” Miệng thì nói vậy, nhưng Sở Dịch lại trưng ra vẻ mặt đưa đám. Nội quan phù văn trong cơ thể, trên mặt Sở Dịch mới có chút tiếu dung, “Năm phù văn toàn bộ dị hóa, đợi đến khi chân khí luyện hóa xong dung nhập vào cơ thể, ta chính là Võ Đồ có năm cực phẩm phù văn, trên đời này Võ Đồ ai mạnh bằng ta?” Hít sâu một hơi, Sở Dịch đang chuẩn bị rời khỏi quan tài, đột nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh, nói: “Xui xẻo, thật sự là xui xẻo chết đi được, chuyến này thế mà lại không có chút thu hoạch nào, ngược lại là còn hại Giang Tín sư đệ.” “Lăng Dã, ngươi oán giận như thế, thì có ích lợi gì?” Một âm thanh kiều mị truyền đến, “Bằng không thì, ngươi đi tìm Sở Dịch, đem hắn giết đi cho hả giận đi.” “Hừ, ngươi cho rằng ta không muốn giết hắn sao? Nếu không phải vì hắn, Giang Tín sư đệ cũng sẽ không chết, Lê Giáo Dụ lại càng không đem lửa giận trút lên người ta.” Thanh niên tên Lăng Dã rất bực mình, trên mặt hắn có một dấu năm ngón tay, đến bây giờ vẫn chưa tiêu trừ. Đây tự nhiên là do Lê Giáo Dụ ban cho, hắn chỉ là âm thầm than phiền với Tiêu Huyền một câu, không ngờ bị Lê Giáo Dụ nghe thấy, ngay lập tức liền cho hắn một bạt tai. Còn về chuyện điều tra dị tộc, cũng không giải quyết được gì, dựa theo phán đoán của Diệp Thắng Mi, dị tộc kia rất có khả năng đã rời khỏi Đại Đường quay về phía Tây rồi, bọn họ ở lại Tuyên Châu cũng không có ích lợi gì. “Không phải chỉ là một bạt tai thôi sao? Nên nhớ kỹ một chút, sau này đừng nói năng lung tung nữa.” Nữ tử diễm lệ kia nói. “Ngươi nói nghe dễ dàng quá, Hà Diễm, hay là để ta cho ngươi nếm thử một bạt tai này nhé?” Lăng Dã tức tối nói. “Được rồi, được rồi, hai người các ngươi đừng ồn ào nữa.” Tiêu Huyền vẫn luôn không mở miệng chặn lại nói, “Mặc dù chuyến này không có thu hoạch gì, nhưng mà, ta lại có một cơ duyên, có thể cùng các ngươi chia sẻ, chỉ xem các ngươi có nguyện ý hay không thôi.” “Cơ duyên, cơ duyên gì?” Ánh mắt Hà Diễm cùng Lăng Dã đều bị hấp dẫn tới, nhưng cũng rất lo lắng, dù sao nếu có cơ duyên gì, tất cả mọi người đều là giấu giếm, làm sao lại tốt bụng đến mức chia sẻ với người khác? Tiêu Huyền lại không lập tức nói ra, mà là quan sát nghĩa trang, nhìn thấy những vết tích lồi lõm kia, không khỏi cảnh giác. Đột nhiên, hắn đi đến cỗ quan tài Sở Dịch ẩn thân, nhíu mày: “Những cỗ quan tài trong nghĩa trang này, sao giống như đều bị người khác phá hoại qua vậy?” “Sư huynh hà tất để ý, có lẽ là tên nào có sở thích luyến thi đến đây làm chuyện đồi bại rồi.” Dừng một chút, Lăng Dã bổ sung nói, “Nơi này chỉ có người chết.” Hà Diễm cũng phụ họa một tiếng, Tiêu Huyền lúc này mới bỏ đi nghi ngờ, nói: “Chuyện này trọng đại, không thể không cẩn thận một chút.” “Ồ, Tiêu sư huynh chia sẻ với chúng ta, chẳng lẽ là có gì đó không muốn người biết sao?” Lăng Dã hỏi. “Đâu chỉ không muốn người biết, thậm chí không thể thấy ánh sáng, nếu để người khác biết đệ tử Thiên Thư Viện ta làm chuyện này, e rằng nhất định phải bị Giáo Dụ đánh chết.” Tiêu Huyền âm trầm cười một tiếng, “Cho nên, ta cũng nhắc nhở các ngươi, tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng, nếu không nguyện ý, sư huynh cũng không miễn cưỡng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang