[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 10 : Hàm Ưng bảo

Người đăng: fishscreen

Cùng là một vầng trăng, cùng là một đêm xuân, nhưng tại địa phương khác nhau lại có vẻ thê lương vô cùng. Trăng ẩn hiện giữa núi non, loáng thoáng màu xanh, ngay cả mây cũng là một màu xanh ảm đạm, khiến người ta có cảm giác tiêu điều. Núi liên miên, trên đỉnh núi tuyết trắng phủ đầy, hiện giờ tuy là tiết tháng mười, nhưng tuyết nơi này bốn mùa không tan. Ưng Sầu Nham, núi đá hiếm lạ khắp nơi. Ưng Sầu Nham, đất đá kỳ dị, sơ suất một chút là có thể tan xương nát thịt, chẳng những người sầu, ngay cả chim ưng cũng sầu. Mà Hàm Ưng bảo nổi tiếng thiên hạ, dùng Thất Trùng Thiên kiếm pháp danh chấn giang hồ lại nằm ở đây. Hàm Ưng bảo vững như thành đồng, nhiều năm qua không ít nhân sĩ tà phái muốn đánh hạ Hàm Ưng bảo, nhưng dựa vào địa thế hiểm trở, phần lớn chỉ lên được giữa sườn núi thì đã ngã xuống rồi, cho dù có thể lên được, nhưng làm sao là đối thủ của Hàm Ưng bảo? Bảo chủ Hàm Ưng bảo là Quách Thiên Định, tính tình luôn nóng nảy dễ giận, nhưng lúc này lại đang hài lòng mãn nguyện. Y càng nghĩ càng đắc ý, Hàm Ưng bảo từ khi sáng lập đến nay đã hai mươi lăm năm, xem như đã có cơ nghiệp, “Thất Trùng Thiên kiếm pháp” của mình chẳng những đã luyện thành, hơn nữa còn sáng tạo ra hai tầng mới, trở thành “Cửu Trùng Thiên kiếm pháp”, bao nhiêu kẻ địch tới đều lần lượt thua dưới tay y. Mà Bạch nhi của y, Quách Ngạo Bạch cũng không phụ kỳ vọng. Hàm Ưng bảo tổng cộng có ba trăm mười bảy người, già trẻ lớn bé đều biết võ, nhưng người luyện thành “Thất Trùng Thiên kiếm pháp” chỉ có một mình Quách Ngạo Bạch mà thôi. Xem ra Quách Ngạo Bạch rất nhanh cũng sẽ học được “Cửu Trùng Thiên kiếm pháp”. Quách Thiên Định cảm thấy tuổi già rất được an ủi, Quách Ngạo Bạch cuối cùng cũng không khiến y thất vọng, y cũng không thẹn với hồn thiêng của mẫu thân của Quách Ngạo Bạch trên trời. Y lại nghĩ mình đã hơn năm mươi, mà vợ già năm ngoái đã buông tay lìa trần, có lẽ mình cũng nên từ giã trần thế giang hồ, sống một cách điềm đạm qua những năm cuối cùng. Quách Thiên Định vốn là người hào khí tận trời, nhưng mấy năm nay lại muốn dừng tay quy ẩn, tâm tình này ngay cả chính y cũng không giải thích được. Chuyện khiến y cảm thấy an ủi, chính là mấy chục năm nay lăn lộn trên giang hồ, dù sao cũng có một chút hiệp danh, hơn nữa còn kết giao được đám bằng hữu như Tư Đồ Thập Nhị, xem như đã không uổng phí. Đột nhiên y lại nghĩ tới, tối nay đứa con thông minh quật cường kia đang làm gì ở Thí Kiếm sơn trang? Thí Kiếm sơn trang dùng bồ câu đưa tin, nói rằng có vấn đề khó khăn, rốt cuộc Quách Ngạo Bạch có giúp được hay không? Dù thế nào y vẫn muốn Quách Ngạo Bạch đi một chuyến này, trải nghiệm việc đời cũng tốt. Hơn nữa có lão hữu Tư Đồ Thập Nhị ở đó, chắc chắn sẽ không để Quách Ngạo Bạch chịu thiệt, về điểm này y rất yên tâm. Ngược lại mình thật sự có phần xấu hổ, bởi vì Thí Kiếm sơn trang dùng bồ câu đưa tin, hi vọng mình có thể xuống núi một chuyến, nhưng mình lại phái Quách Ngạo Bạch đi, để nó có thể tăng thêm kiến thức, chuyện này có hơi ích kỷ một chút, thật sự thẹn với bạn cũ. Nhưng y lại lập tức thư thái. Bởi vì mấy năm nay Trường Tiếu bang rất hung hăng ngang ngược, Thí Kiếm sơn trang hành động đa số là vì chuyện của Trường Tiếu bang. Quách Thiên Định không cho rằng Thí Kiếm sơn trang không thắng được Trường Tiếu bang, trong suy nghĩ của y thì Trường Tiếu bang chỉ là hạng yêu ma tà đạo, không chịu nổi một kích, Thí Kiếm sơn trang chiến thắng dễ dàng, diệt trừ không khó. Quách Thiên Định thực sự cảm thấy Tư Đồ Thập Nhị quá băn khoăn, thậm chí chuyện bé xé ra to, lo bò trắng răng rồi. Trường Tiếu bang chẳng có gì tài giỏi, y đã từng thấy bang phái lớn quật khởi, cũng chỉ là “nhìn lầu mọc lên, nhìn lầu sụp đổ”, cuối cùng vẫn là “tà không thể thắng chính”, Trường Tiếu bang chỉ là một trong số đó mà thôi. Huống hồ mấy chục năm trước Quách Thiên Định luyện hổ trảo công, mỗi khi trời rét bệnh phong thấp nơi mười ngón tay lại phát tác, lại không yên tâm về Hàm Ưng bảo, bảo y làm thế nào bớt thời gian đến Thí Kiếm sơn trang chuyến này? Nghĩ như vậy, Quách Thiên Định cũng cảm thấy mình có lý do đầy đủ, không nhịn được mỉm cười. Tay trái y cầm một tẩu thuốc nhỏ, tay phải cầm hai viên bi sắt màu bạc, thoải mái nửa nằm nửa ngồi. Trong khói lửa mông lung, y phảng phất nhìn thấy hơn nửa đời của mình, muôn màu muôn vẻ, nhưng rất mơ hồ, giống như vừa mới trải qua, còn sẽ trở lại một chuyến. - Báo cáo bảo chủ! Dường như là một tiếng gọi đã phá vỡ mê mộng của y. Y đột nhiên ngồi dậy, hóa ra chỉ một tên gia đinh vội vàng tới báo cáo. Trong lòng Quách Thiên Định thầm mắng tại sao tâm thần lại mơ màng như vậy, hỏi: - Chuyện gì? - Bẩm báo bảo chủ, dưới chân núi có ba người, muốn gặp bảo chủ. - Người nào? - Trường Tiếu bang phó bang chủ Khuất Lôi, Hắc kỳ đường chủ “Phích Lịch Hỏa” Vạn Mãn Đường và Hắc kỳ hương chủ “Cửu Chỉ Truy Hồn” Diệp Trường Chu. Quách Thiên Định cười lạnh. - Bọn chúng muốn làm gì? Bọn chúng cũng xứng đi vào Hàm Ưng bảo sao? - Bẩm báo bảo chủ, bọn chúng nói, ngài nhất định phải gặp bọn chúng. - Cái gì? - Bởi vì ba người bọn chúng còn áp giải một người. - Đó là người nào? - Họ Khuất kia nói, đó là… đó là Quách thiếu bảo chủ. - Cái gì? - Là… là bọn chúng nói. - Ngươi xác định là thiếu gia sao? - Không, người đó bị che đầu, trói hai tay sau lưng, lại giống như bị chế ngự huyệt đạo. - Sao Tư Đồ Thập Nhị lại để bọn chúng bắt Bạch nhi? Trong lòng Quách Thiên Định cảm thấy kỳ quái, nhưng người mà y thương yêu nhất chính là đứa con một này, làm sao không gấp, liền phất tay nói: - Mau truyền bọn chúng vào! Bốn người này nối đuôi nhau đi vào, đứng trước mặt Quách Thiên Định. Nếu có người muốn từ bên ngoài Hàm Ưng bảo đánh thẳng vào, e rằng ngay cả Ưng Sầu Nham cũng không vào được. Lệnh này vừa ban ra, bốn người đều đã yên ổn trong phòng khách của Hàm Ưng bảo. Quách Thiên Định lo cho an nguy của con trai, chỉ thấy trên đầu hắn bọc vải đen, hai tay bị trói, huyệt đạo giống như cũng bị khống chế, trong lòng đau xót, cả giận nói: - Các ngươi làm gì con ta rồi? Khuất Lôi hừ lạnh một tiếng, nói: - Là chuyện tốt do con trai ngươi làm. Quách Thiên Định cố gắng ổn định tâm thần, nói: - Ngươi nói thử xem, nó đã làm chuyện xấu gì? Khuất Lôi nói: - Con trai ngươi tập hợp người của Thí Kiếm sơn trang, đến Trường Tiếu bang giết chết sáu bảy chục người của bang ta, cùng với Nghê đường chủ, Tạ kỳ chủ và Hưu hương chủ. Quách lão bảo chủ, đối với chuyện này ngươi giải thích thế nào? Quách Thiên Định vốn định phát tác, nhưng thầm nghĩ Quách Ngạo Bạch đang ở trong tay người ta, giống như thịt nằm trên thớt, đành phải cố nén lửa giận, nói: - Chuyện này ta cũng nghe nói đến, ta sẽ tự mình dựa theo quy củ xử phạt nó. Khuất Lôi lạnh lùng nói: - Lệnh lang bị chúng ta bắt được tại chỗ, nhưng không giết ngay, chính vì nể mặt vàng của Quách lão bảo chủ đây. Bây giờ trả lại lệnh lang cho ngươi, Quách lão bảo chủ, ngươi cũng phải cho Trường Tiếu bang ta một công đạo! Quách Thiên Định nói như đinh đóng cột: - Được! Khuất Lôi quay sang nói với Hắc kỳ đường chủ “Phích Lịch Hỏa” Vạn Mãn Đường: - Có câu này của hắn, có thể thả người rồi! Vạn Mãn Đường nói: - Vâng! Liền trở tay giải huyệt đạo cho Quách Ngạo Bạch, lại dùng một chưởng đẩy Quách Ngạo Bạch về phía Quách Thiên Định, đồng thời nói: - Đi đi! Quách Thiên Định thấy Vạn Mãn Đường đã giải huyệt đạo cho Quách Ngạo Bạch, mà Quách Ngạo Bạch lại không lập tức phản kích, đây không giống với tính khí của Quách Ngạo Bạch, trong lòng hơi cảm thấy hoài nghi. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Ngạo Bạch nhất định là đã bị ủy khuất gì đó, đến nỗi không thể phản kháng được. Lúc này Quách Ngạo Bạch bị đẩy về phía y, Quách Thiên Định tay phải cầm tẩu thuốc, tay trái cầm bi sắt, lại nghe Quách Ngạo Bạch bi thương kêu lên một tiếng: - Cha! Tiếng kêu này khiến Quách Thiên Định lòng như dao cắt, đây rõ ràng là giọng của con trai y. Quách Ngạo Bạch rơi vào tay Trường Tiếu bang, nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ, đều là do mình phái nó ra ngoài mới dẫn đến kiếp nạn này. Quách Thiên Định lập tức dùng cánh tay phải đỡ lấy Quách Ngạo Bạch, đang muốn nói mấy câu an ủi, hai tay của người nọ đang bị trói ngược đột nhiên bung ra. Quách Thiên Định kinh ngạc, trông thấy hai tay của người nọ lại không có ngón tay, hơn nữa bề mặt không phải bị cắt đứt, mà là trải qua năm tháng mài mòn, đây rõ ràng không phải bàn tay của Quách Ngạo Bạch. Quách Thiên Định kinh hãi, nhưng đã không còn kịp. Người nọ xông đến gần, hai tay hoàn toàn cắm vào hai bên sườn Quách Thiên Định, đã cắt đứt tiếng kêu đầy thân tình của Quách Thiên Định: - Bạch nhi… Người nọ một chiêu đắc thủ, thấy Quách Thiên Định hai mắt trợn trừng, lập tức rút tay lui lại, đi đến bên cạnh Khuất Lôi, cười lớn cởi khăn trùm đầu xuống. Đó là một thanh niên diện mạo rất giống Quách Ngạo Bạch, đang rất đắc ý nói: - Lão già, ngươi xem thử ta là ai? Chính là Trường Tiếu bang Hoàng kỳ kỳ chủ Chiêm Vũ Xan đây! Mắt của Quách Thiên Định như muốn nứt ra, lui về phía sau, dọc theo bàn bát tiên ngã xuống, lưng chạm vào đất, ly trà lư hương trên bàn bát tiên đều rơi xuống. Chỉ nghe Khuất Lôi lạnh lùng nói: - Đây là đại lễ mà Trường Tiếu bang cho ngươi. Chúng ta biết ngươi chẳng những tinh thông kiếm pháp, hơn nữa một cặp bi sắt bách phát bách trúng, không ai có thể đến gần, còn có một thân Quy Giáp thần công, đao thương không vào. Nhưng Vô Chỉ chưởng mà Chiêm kỳ chủ tu luyện là chưởng pháp chí độc trong võ lâm, chuyên phá nội gia cương khí, sau khi luyện thành ngay cả ngón tay của mình cũng lần lượt rụng xuống. Quách lão đầu, bây giờ ngươi đã trúng Vô Chỉ chưởng, còn gì để nói không? Người của Hàm Ưng bảo trong phòng khách lập tức hét lên, nhào ra, vung đao, múa kiếm, xông về phía “Thiết Quyền” Khuất Lôi và “Vô Chỉ Chưởng” Chiêm Vũ Xan. Đột nhiên ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ liên tiếp vang lên. “Phích Lịch Hỏa” Vạn Mãn Đường vừa phát ra ám khí, vừa cười gằn nói: - Cho các ngươi kiến thức sự lợi hại của thuốc nổ Phích Lịch Hỏa! Nhất thời trong phòng khách người chết người bị thương, những người chưa tử thương vẫn tiếp tục xông đến gần. Hoàng kỳ kỳ chủ Chiêm Vũ Xan và Hắc kỳ đường chủ Vạn Mãn Đường cùng nhau xông ra, đại khai sát giới, tiếng la giết vang trời. Quách Thiên Định ngã xuống, lư hương lăn một vòng trên đất tỏa khói hun mắt, sau vụ nổ khói mù tràn ngập. Trong khói mù biến ảo không ngừng, y phảng phất nhìn thấy quá khứ của mình, giống như tất cả đều rất gần, đưa tay là có thể chạm đến. Lại giống như con trai yêu quý đang đi về phía y, nhưng con của y sao rồi? Đúng vậy, con của y sao rồi? Quách Thiên Định hét lớn một tiếng, đột nhiên đứng lên, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo muốn ngã. Chợt nghe Diệp Trường Chu cười lớn nói: - Lão già, để ta kết thúc ngươi! Chín ngón tay như móc chụp thẳng vào tử huyệt trên đầu Quách Thiên Định. Quách Thiên Định đột nhiên giơ tay lên, thuốc lào bắn thẳng vào mặt Diệp Trường Chu. Diệp Trường Chu kinh hãi, vội cúi người tránh qua nguy hiểm. Hắn lại không nhìn thấy, cùng lúc đó Quách Thiên Định đã bắn ra hai viên bị sắt. Lúc Diệp Trường Chu phát hiện, lập tức lui lại. Bi sắt đánh không trúng, lại chạm vào nhau làm bắn ra tia lửa, phân làm trái phải bắn vào huyệt thái dương hai bên của Diệp Trường Chu. “Phụp phụp”, hai viên bi sắt kia cắm thẳng vào hai huyệt thái dương của Diệp Trường Chu, đụng vào nhau trong trán. Diệp Trường Chu lập tức mất mạng. Quách Thiên Định cố gắng đứng lên, rút kiếm. Khuất Lôi đột nhiên xông đến, xuất quyền. Một quyền này phát sau mà tới trước, đánh nát vai phải Quách Thiên Định. Khuất Lôi lại xuất quyền, đánh vỡ trán của Quách Thiên Định. Quyền thứ ba đánh bay Quách Thiên Định, đụng vào trên tường, lõm vào trong tường đá. Quách Thiên Định hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Khuất Lôi cười lạnh nói: - Vạn đường chủ, phóng hoả tiễn ra, lệnh Trường Tiếu bang tấn công lên núi, trong ứng ngoài hợp, giết đến chó gà không tha! Vạn Mãn Đường cười lớn nói: - Rõ! Ba chữ lớn “Thiết Huyết Đường” đỏ như máu tung bay trên hoành phi. Mặt đất không tiếng, trăng lạnh không âm. Đột nhiên lại nghe tiếng, đó là tiếng sáo. Lại có người ở trên mái ngói cao nhất của Thiết Huyết đường thổi một khúc “Đại Phong Khởi Hề”, tiếng sáo tuy nhỏ, nhưng trong phạm vi năm dặm người người đều có thể nghe rõ ràng. Người nọ ngồi thẳng trên nóc nhà, áo trắng như tuyết, một khúc đã hết, lại ngâm nga: Ngàn khoảnh khắc biển bằng bỗng nổi Ngọn bích phong lộn đảo treo nghiêng Sóng ba đào bạc đầu cao vội Nhảy múa hân hoan gào thét uy quyền Khá cười cho Lan Đài công tử Chịu thua hơi sáo mạnh Trang Sinh Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình. (1) Ngâm xong lại dương dương đắc ý, dạo bước trên Thiết Huyết đường, nhưng trên dưới Trường Tiếu bang đều giống như ngủ say, không một người nào đi ra xem thử. Phương Chấn Mi đi được vài bước, bỗng nhiên cười nói: - Các vị bằng hữu, đã biết ta tới rồi, sao vẫn ẩn nấp ở đầu tường, sau cửa sổ? Lời này vừa nói ra, vẫn không có ai hiện thân, nhưng ở nhiều góc của Thiết Huyết đường loáng thoáng nghe được có người đang bất an nhúc nhích. Phương Chấn Mi nói: - Các vị đã không hiện thân, vậy ta phải xuống dưới rồi. Chợt nghe một người cũng cười nói: - Không phải ta đã ở đây cung kính chờ đợi công tử sao? Công tử chỉ lo ngâm thơ trên ngói, không chịu làm khách trong phòng, chẳng phải quá khác người rồi sao? Phương Chấn Mi cười lớn nói: - Trong phòng có rượu không? Không khéo không thành chuyện, không rượu không thành tiệc, nếu không có rượu, làm sao đãi khách? Người nọ trầm giọng cười nhẹ, nói: - Rượu có, kiếm cũng có. Phương Chấn Mi cười nói: - Là Huyết Hà thần kiếm? Người nọ cười nói: - Còn có Tư Đồ Khinh Yến. Phương Chấn Mi cười nói: - Chính là thứ tại hạ cầu, dù là núi đao chảo dầu, tại hạ cũng phải xuống một chuyến rồi. Dứt lời liền phi thân đáp xuống trong phòng khách của Thiết Huyết đường. Chỉ thấy bốn vách phòng khách loáng thoáng có màu xám nhạt, đại khái vách tường không phải làm bằng đá, mà là tường sắt. Phòng khách vuông vắn, vô cùng rộng rãi, nhưng không có một món đồ trang trí nào. Nơi bức tường chính diện có hai người, tay chân đều bị cột vào vòng sắt, cặp mắt đáng thương nhìn hắn, bởi vì huyệt câm bị phong tỏa nên kêu không thành tiếng, hai người này chính là Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm. Mà trong phòng khách lại có một người màu đỏ đứng bồng bềnh. Không, người này vốn mặc trường bào màu tuyết, nhưng lại loáng thoáng có màu đỏ, nguyên nhân là do kiếm bên hông hắn. Kiếm bên hông hắn dài một thước bảy tấc, là đoản kiếm, nhưng thân kiếm lại ẩn hiện từng trận ánh sáng đỏ, tỏa vào lòng người. Người mặc áo bào trắng này cười nhạt, vô cùng ung dung, ba chòm râu dài khiến hắn càng tiêu sái phóng khoáng, mặt mày không giận mà uy, khiến người khác không dám tập trung nhìn vào. Chỉ nghe người này cười nói: - Người tới có phải là Bạch Y Phương Chấn Mi danh chấn giang hồ? Phương Chấn Mi cười nói: - Chính là tại hạ. Tối nay có thể gặp được bang chủ Trường Tiếu bang danh lừng thiên hạ, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tăng Bạch Thủy nghiêm mặt nói: - Phương công tử, Trường Tiếu bang từ khi sáng lập đến nay, giống như mặt trời giữa trưa, điểm này công tử dĩ nhiên hiểu rõ, ta cũng không cần nhiều lời. Trường Tiếu bang rất cần nhân tài như công tử, nếu công tử chịu gia nhập Trường Tiếu bang ta, ngoại trừ bảy bang quy lớn, còn lại không có bất kỳ hạn chế nào, hơn nữa thân phận còn trên tổng đường chủ, dưới phó bang chủ, chẳng biết công tử có bằng lòng không? Nên biết trượng nghĩa giang hồ tuy có được hiệp danh, nhưng nhân sinh một đời trong nháy mắt đã qua, lưu được hư danh lại thành quỷ oan trong mộ để làm gì! Không bằng làm một phen đại nghiệp trên thế gian, nắm giữ thiên hạ, tung hoành một thời, không phải càng thiết thực hơn sao! Chỉ vỏn vẹn hư danh, có đáng hay không, công tử nên suy nghĩ lại! Phương Chấn Mi cũng nghiêm mặt nói: - Đây là do bang chủ coi trọng tại hạ. Nhân tài thiên hạ như cá diếc qua sông, bang chủ yêu mến, nhưng tại hạ chỉ có thể phụ lòng. Tại hạ không dám khuyên can, có điều tại hạ tính tình phóng đãng, bốn biển là nhà, cái gọi là hiệp danh không cần cũng được. Đúng như bang chủ nói, người sống trên đời, mấy chục năm trong nháy mắt đã qua, vậy tại sao không nắm lấy thời cơ, không cầu nổi tiếng, không màng công danh, chỉ làm một chút chuyện có ý nghĩa cho người trong thiên hạ? Như vậy mới đúng là sống. Khuyên giải những kẻ không để ý đến sống chết của người khác mà chỉ cầu hoàn thành bá nghiệp của mình, chẳng phải cũng là một chuyện có ý nghĩa sao? Tại hạ là hậu sinh tiểu bối, đắc đạo rất muộn, không đáng nhắc đến. Bang chủ là tiền bối võ lâm, nên hiểu lý lẽ! Những lời này khiến cho Tăng Bạch Thủy yên lặng, một lúc sau mới cười lạnh nói: - Miệng lưỡi của công tử thật sắc bén. Phương Chấn Mi cười nói: - Miệng sắc không bằng tay cứng, một tay của Tăng bang chủ lại nắm giữ sinh tử an nguy của thiên hạ võ lâm rồi. Tăng Bạch Thủy cười hỏi: - Nói vậy nghĩa là sao? Phương Chấn Mi cười nói: - Nếu bang chủ chịu đem kiếm bên hông trả lại cho Thí Kiếm sơn trang, đại nạn trăm năm không gặp, có thể lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Sắc mặt Tăng Bạch Thủy từ trắng chuyển thành xanh, hiển nhiên rất giận dữ vì câu nói này, một lúc sau mới nói: - Công tử xem Tăng Bạch Thủy ta là đứa trẻ lên ba sao? Phương Chấn Mi thở dài nói: - Bang chủ quá lời rồi. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói: - Công tử đã u mê không tỉnh ngộ, được! Muốn lấy kiếm bên hông, hãy tiếp Trường Tiếu Kích của ta! Phương Chấn Mi kiên quyết nói: - Được! Trường Tiếu Thất Kích của bang chủ, không có ai có thể đỡ được kích thứ tư. Phương mỗ ta may mắn được bang chủ chỉ giáo, chết cũng vinh hạnh. Lỡ như may mắn, Huyết Hà thần kiếm vật về chủ cũ, Phương Chấn Mi ta chết cũng không hối tiếc. Tăng Bạch Thủy cười lạnh một tiếng nói: - Vậy là công tử chuẩn bị tiếp chiêu? Phương Chấn Mi nghiêm túc nói: - Châu chấu đá xe, cũng muốn thử một lần. Tăng Bạch Thủy nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi, đột nhiên trong mắt hiện lên sát ý. Lúc này chợt nghe một tiếng quát yêu kiều, trường kiếm như dây xích, cả người lẫn kiếm đâm thẳng vào Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi ung dung điềm tĩnh, hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm. Người tới chính là Tăng Đan Phượng. Trong nháy mắt này, chợt nghe Tăng Đan Phượng nói nhỏ: - Nhanh, chế ngự huyệt đạo của ta đổi kiếm! Cánh tay trái Phương Chấn Mi vung ra, đã kẹp lấy cánh tay phải của Tăng Đan Phượng, cười nói: - Không cần, quá nguy hiểm rồi! Lời còn chưa dứt, tay áo phải của Tăng Bạch Thủy phất một cái, chợt có kình phong đánh tới. Phương Chấn Mi đã không kịp nói rõ, liền ôm lấy Tăng Đan Phượng tránh ra ngoài một trượng. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, toàn phòng chấn động, tiếng vọng không dứt, một cái phất tay của Tăng Bạch Thủy lại có lực lượng kinh người như vậy! Tăng Bạch Thủy một kích không trúng, đang định tiếp tục tấn công, Tăng Đan Phượng đã kêu lên: - Cha, hắn bắt con rồi, không thể đánh nữa! Thường nói “hổ dữ không ăn thịt con”, Tăng Bạch Thủy vừa nghe Tăng Đan Phượng kêu lên, không kìm được thở dài một tiếng, dừng tay nói: - Đan phượng, sao con lại hồ đồ như vậy, con đâu phải là đối thủ của hắn! Sau đó quả quyết nói: - Phương công tử, không ngờ công tử cũng dùng một chiêu này! Được! Kiếm cho công tử, người trả lại ta! Phương Chấn Mi lập tức buông tay, cười nói: - Tăng cô nương xin hãy trở về! Sau đó nói với Tăng Bạch Thủy: - Người trả lại ngài, kiếm thì sao? Tăng Bạch Thủy trầm giọng nói: - Ta đã nhận lời, kiếm dĩ nhiên sẽ trả cho công tử! Vừa nói xong, kiếm bên hông đã rời tay bay ra, giống như cầu vồng bắn thẳng đến Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi trở tay đón lấy, cầu vồng vụt tắt. Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói: - Kiếm này có thể chặt đứt vòng sắt của con cháu Tư Đồ, nếu công tử có thể chặt đứt vòng sắt dưới tay ta, ta có thể tha cho ba người các ngươi rời khỏi Trường Tiếu bang! Phương Chấn Mi cười nói: - Đắc tội rồi! Hắn đột nhiên lao về tường sắt bên trái. Tăng Bạch Thủy ngẩn ra, bởi vì vách sắt bên trái cũng không có người. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Phương Chấn Mi vừa lao tới bức tường, đột nhiên men theo vách tường trượt lên, khi đến đỉnh tường lại trượt thẳng về phía đám người Tư Đồ Khinh Yến. Tăng Bạch Thủy từng nghe nói đến “Bích Hổ Du Tường” (thằn lằn leo tường), nhưng không ngờ lại có người luyện “Bích Hổ Công” đến cảnh giới ưu mỹ như vậy, liền quát lớn một tiếng, nhanh chóng vọt lên. Thân hình Tăng Bạch Thủy vừa động, Phương Chấn Mi lại chợt rơi xuống, như tia chớp lao về phía Tư Đồ Khinh Yến. Hay cho Tăng Bạch Thủy, lập tức dùng một chiêu “Thiên Cân Trụy” nhanh chóng hạ xuống. Nhưng Phương Chấn Mi đã đi trước hắn một bước, giống như một đám mây trôi đến. Tăng Bạch Thủy xuất chưởng, chưởng còn cách lưng Phương Chấn Mi không quá nửa thước. Từ cửa phòng đuổi đến bức tường chính diện, bàn tay Tăng Bạch Thủy vẫn cách lưng Phương Chấn Mi nửa thước. Nhưng Phương Chấn Mi dù sao cũng đi trước một bước, hắn vừa lướt đến gần Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, trong nháy mắt kiếm trong tay đã chém ra. Một kiếm trong lúc vội vàng này lại vừa nhanh vừa chuẩn, chém đứt bốn vòng, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm giống như được cởi trói. Trong khoảnh khắc này, Phương Chấn Mi nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm. Bọn họ giống như có miệng khó kêu, nói không nên lời, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng và vội vàng, không hề có vui sướng khi thoát hiểm. Trong lòng Phương Chấn Mi trầm xuống, nhưng tình huống cấp bách đã không cho hắn suy nghĩ nhiều. Thân pháp của hắn vốn cực nhanh, sau khi một kiếm đắc thủ, mắt thấy đã sắp đụng vào vách sắt, mà hắn lại không thể ngừng lại, bởi vì bàn tay của Tăng Bạch Thủy chỉ còn cách nửa thước. Phương Chấn Mi xuất ra một kiếm, kiếm vừa phát liền thu lại, hai tay ấn Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm xuống đất, cùng lúc đó hắn cũng hạ thấp người, thân hình trầm xuống, khiến chp một chưởng của Tăng Bạch Thủy không đánh trúng hắn mà đánh vào trên vách. Tăng Bạch Thủy một chưởng đánh trật, lập tức thu lực, cho nên một chưởng đánh vào tường lực đạo đã giảm đi bảy tám thành, nhưng vẫn gây ra tiếng vang giống như núi lở đất tan. Tường sắt bị trúng một chưởng này phát ra tiếng vang rung trời, nhưng lại không hề có dấu tay, có thể tưởng tượng được sự cứng rắn của nó. Một chưởng kia của Tăng Bạch Thủy đã kịp thời hóa giải phần lớn công lực, mà đó cũng không phải một trong số “Trường Tiếu Thất Kích” thành danh của hắn. Phương Chấn Mi vừa nhìn bức tường kia, lập tức tỉnh ngộ, muốn phi thân lui lại. Mà Tăng Bạch Thủy đã dựa vào lực lượng một chưởng kia, đẩy lui thân mình ra hơn một trượng. Phương Chấn Mi đột nhiên nhảy lên, tay trái kẹp lấy Tư Đồ Khinh Yến, tay phải xách lấy Tư Đồ Thiên Tâm, đang định xông ra ngoài, nhưng tất cả đã muộn. Một hàng rào sắt cùng một mặt vách sắt tạo thành bốn mặt đường cùng, mỗi rào to như cổ tay rơi xuống, chặn tất cả đường lui của Phương Chấn Mi, nhốt ba người vào trong. Rào sắt vừa rơi xuống, thân hình Phương Chấn Mi lập tức dừng lại, để Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm xuống, lạnh nhạt nói: - Các người cũng không cần gấp, bị nhốt không có nghĩa là chết, đúng không? Tăng Bạch Thủy cười nói: - Công tử nói đúng, bị nhốt không có nghĩa là chết, cũng không có nghĩa là sống được ra ngoài, đúng không? Phương Chấn Mi mỉm cười nói: - Tại hạ lại không ngờ, với thân thủ của Tăng bang chủ mà cũng phải dùng tới cơ quan. Tăng Bạch Thủy mặt không đổi sắc: - Ta đã nói nếu công tử có thể chặt đứt vòng sắt, ta sẽ thả công tử ra khỏi Trường Tiếu bang. Nhưng vấn đề là vòng đã bị công tử chặt đứt, ta cũng không nuốt lời không thả, bây giờ các ngươi chỉ là bị cơ quan vây khốn mà thôi. Phương Chấn Mi lại vỗ tay khen: - Biện pháp tốt, biện pháp tốt! Đầu tiên là bang chủ muốn tại hạ chém vòng, nhưng bản thân vòng sắt chính là nút bấm, vòng đứt rào sắt lập tức hạ xuống, chúng ta sẽ chắp cánh khó bay, mà bang chủ lại ở bên ngoài cười lớn với những kẻ đáng thương chúng ta. Tăng Bạch Thủy không hề giận nói: - Công tử quả nhiên có tài hùng biện! Đáng tiếc người ở trong ngục, chỉ dựa vào miệng lưỡi sắc bén thì không làm được chuyện gì. Bây giờ nếu công tử không chê chấp nhận gia nhập tệ bang, ta vẫn sẽ đối xử như thượng khách, ý công tử thế nào? Phương Chấn Mi cười rất vui vẻ: - Bang chủ nói đùa rồi, vừa nãy tại hạ đã không đồng ý gia nhập quý bang, bây giờ bị nhốt mới đổi ý, chẳng phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao? Nếu bang chủ muốn nhắc lại chuyện này, đợi tại hạ phá ngục ra rồi sẽ suy nghĩ. Tăng Bạch Thủy lạnh mặt nói: - Công tử đến chết không tỉnh, ta cũng không còn gì để nói. Rào sắt này là do địa mẫu tinh thiết tạo thành, vòng này là do địa cực tinh đồng chế thành, tường này là do Trường sơn từ hoàng đúc thành, công lực có cao cũng không phá được. Nơi các ngươi đứng hiện giờ, chỉ cách một hàng rào sắt, phía dưới chính là lò lửa hừng hực, trên đầu cũng là lò luyện. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, lập tức nổi lửa, không tới hai ba canh giờ ba vị sẽ thành vịt nướng, đến lúc đó chỉ sợ công tử không cười được nữa. Phương Chấn Mi cười nói: - Hả? Vịt nướng sao? Không biết bang chủ muốn nói đến vịt nướng Tô Châu hay là vịt nhồi Bắc Kinh? Sắc mặt Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đã lộ vẻ hoảng sợ. Tăng Bạch Thủy đột nhiên xoay người, cao giọng nói: - Lập tức đốt lửa! Lại nhìn ra bên ngoài cao giọng nói: - Phong tỏa toàn bang, đề cao cảnh giác, nếu có người xông vào, giết không cần hỏi! Ta sẽ tự mình giám sát. Lập tức có người đáp lời: - Rõ! Tăng Bạch Thủy trở tay nắm lấy tay Tăng Đan Phượng. Tăng Đan Phượng hoảng hốt nói: - Phụ thân… Tăng Bạch Thủy cười lạnh một tiếng, nói: - Đừng nói nữa! Vừa rồi con cố ý để Phương Chấn Mi bắt giữ, con đừng tưởng là ta không biết! Tăng Đan Phượng nghe vậy liền giật mình. Tăng Bạch Thủy lại sầm mặt nói: - Đi theo ta, một khắc ta cũng không cho con rời khỏi! Hắn vừa bước nhanh ra bên ngoài, vừa quay người nói: - Phương công tử, tạm biệt, chờ công tử trở thành con vịt bị nướng chín, sẽ hiểu được bị nhốt cũng chẳng khác nào không thể sống sót ra ngoài! Phương Chấn Mi cũng cười lớn nói: - Được, Tăng bang chủ, cũng xin ngài lưu ý, tại hạ đã nói rồi, bị nhốt cũng không có nghĩa là đã chết! Nếu như ngươi hỏi một tiểu tử có tiền nhưng lại có chí khí: “Ngươi thích đi chỗ nào nhất?” Đáp án nhất định sẽ là: “Hàm Bích lâu.” Nếu như ngươi hỏi một tiểu tử vừa nghèo vừa trẻ tuổi: “Ngươi thích đến địa phương nào nhất?” “Hàm Bích lâu.” Nếu như ngươi hỏi một vị đao khách từng trải phong trần: “Ngươi mong muốn ở chỗ nào nhất? “Hàm Bích lâu.” Nếu như ngươi hỏi một vị trung niên tú tài thi rớt: “Ngươi muốn ở lại địa phương nào nhất?” “Tốt nhất có thể an thân tại Hàm Bích lâu.” Thậm chí ngươi hỏi một bà lão tóc bạc, đáp án vẫn là: “Hàm Bích lâu.” Chú thích: (1) Trích từ bài “Thuỷ điệu ca đầu - Hoàng Châu Khoái Tai đình tặng Trương Ác Thuyên” của Tô Đông Pha. Lạc nhật tú lâm quyển, Đình hạ thuỷ liên không. Tri quân vị ngã, Tân tác song hộ thấp thanh hồng. Trường ký bình sơn đường thượng, Kỳ chẩm Giang Nam yên vũ, Diểu diểu một cô hồng. Nhận đắc tuý ông ngữ, Sơn sắc hữu vô trung. Nhất thiên khoảnh, Đô kính phù, Đảo bích phong. Hốt nhiên lãng khởi, Hân vũ nhất diệp bạch đầu ông. Kham tiếu Lan đài công tử, Vị giải Trang Sinh thiên lại, Cương đạo hữu thư hùng. Nhất điểm hạo nhiên khí, Thiên lý khoái tai phong. Dịch thơ: (phanlang) Khi chiều xuống vén rèm ngắm cảnh Nước liền trời lấp lánh bên đình Vì tôi anh đã làm song mới Dưới mây hồng nhà mấp mé nước xanh Còn nhớ mãi vách nhà trên núi Nghiêng gối nhìn mây khói Giang Nam Đợt sóng xa cánh hồng chìm nổi Tiếng ông say còn đấy vọng vang Như có như không núi sắc xanh lam Ngàn khoảnh khắc biển bằng bỗng nổi Ngọn bích phong lộn đảo treo nghiêng Sóng ba đào bạc đầu cao vội Nhảy múa hân hoan gào thét uy quyền Khá cười cho Lan Đài công tử Chịu thua hơi sáo mạnh Trang Sinh Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang