Loạn Thế Thư

Chương 70 : Thôi Văn Cảnh

Người đăng: nghiaotaku

Ngày đăng: 19:44 20-03-2023

Thôi Nguyên Ương cuối cùng cũng không nói gì, khẽ thở dài: "Phụ thân ở trong đình hậu viện ngắm hoa, ta cảm thấy... Hẳn là cũng đang chờ Triệu đại ca tới. " Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to trước sau như một hỉ nộ ái ố cực kỳ rõ ràng lúc này lại như bao phủ một tầng sương, đem hết thảy tâm tư che dấu đi. Nhưng vẫn như cũ ý cười trong suốt, thấy Triệu Trường Hà ăn xong bánh ngọt sữa tươi, liền rất thục nữ xách váy đứng lên: "Ta dẫn Triệu đại ca đi. " Triệu Trường Hà đứng lên, Thôi Nguyên Ương lại rất tự nhiên kéo tay hắn, một đường ra khỏi phòng. Triệu Trường Hà ngược lại có chút mất tự nhiên đứng lên, quay đầu nhìn trái phải xung quanh hành lang: "Ngươi tại chỗ này nắm tay sao..." Thôi Nguyên Ương rất không sao cả nói: "Nắm hay không cái gì, cũng nắm bao nhiêu lần rồi, cần gì phải tự lừa mình dối người. Vô luận có ai đi nữa, Ương Ương đều là Ương Ương. " Triệu Trường Hà mím môi, không trả lời. Thôi Nguyên Ương kéo hắn chậm rãi đi, nói: "Kỳ thật tâm tình ta vốn không tốt lắm." Triệu Trường Hà nói "Bởi vì biết nội gián là ai rồi hả? " Thôi Nguyên Ương thở dài: "Triệu đại ca nếu thi thoảng có thể ngu ngốc một chút, vậy thì đáng yêu hơn nhiều. " Triệu Trường Hà nói, "Giống như ngươi? " Thôi Nguyên Ương nghiêm trang gật đầu: "Đúng, giống như ta vậy. " Triệu Trường Hà bật cười. Thôi Nguyên Ương nói: "Đương nhiên nếu ngu ngốc, cũng không thể giống như thần nhân dẫn ta vượt qua chông gai a, đây thật đúng là phiền não. Bằng không... Đối ngoại thông minh một chút, đối với Ương Ương ngu ngốc một chút có được không? " Không biết có phải đa nghi hay không, Triệu Trường Hà bỗng nhiên cảm thấy nha đầu này bắt đầu nói chuyện rất có ý tứ. Cái gì gọi là đối ngoại? Chỗ nào là đối nội? Hắn né tránh chủ đề này hỏi: "Vậy thì, nội gián là ai?" " "Tam ca Thôi Nguyên Thành của ta. " "Đích thứ tử kia?" "Ừm. " Triệu Trường Hà trầm mặc hẳn, đây là ca ca ruột thịt cùng cha cùng mẹ chân chính... Cư nhiên muốn hại thân muội muội như vậy, chẳng qua là vì đổ cho Thôi Nguyên Ung tội danh không chiếu cố tốt muội muội, đồ chơi này thậm chí còn không biết đối với đoạt đích có tác dụng thực tế hay không. Cũng trách không được phản ứng ban đầu của Thôi gia tương đối chậm chạp, trên đạo đều bắt đầu mai phục ám sát, Thôi gia lại không biết, hơn nữa lần trùng vây truy bắt này kỳ thật tồn tại độ tổ chức nhất định, đây tất nhiên là có nội gián địa vị cao trong nhà thao tác, không phải là chuyện thứ tử không quyền không thế có thể làm được. Thay bản thân mình vào Thôi Nguyên Ương mà nói, lúc này hẳn là đang khóc mới đúng... Có lẽ đêm qua nàng đã khóc rất nhiều đi? "Hắn... được xử lý thế nào? " "Phụ thân nhốt hắn vào đại lao, tạm thời còn chưa xử lý, nghe nói mẫu thân ở nhà vẫn đang khóc, nói khẳng định có nhầm lẫn, bị người hãm hại. " Triệu Trường Hà lắc đầu, rất khó đánh giá. Thôi Nguyên Ương lại cười một chút: "Bất quá ta hiện tại không hận hắn. " "Hả? " "Nếu không phải hắn, ta cũng không gặp được Triệu đại ca nghĩa bạc vân thiên như thế. " “......" "Ngươi biết không?" Hiện tại ta rất hối hận. " "Hối hận cái gì? " "Không có lựa chọn con đường thứ nhất, cùng đi ngươi đi Giang Nam Mạc Bắc. Thôi Nguyên Ương nói xong, thanh âm dần dần nhỏ lại, không để cho Triệu Trường Hà nghe thấy nửa câu sau: "Có lẽ từ nay về sau không còn cơ hội như vậy nữa. " Triệu Trường Hà cũng không cần nghe nửa câu sau, chỉ riêng nửa câu đầu, đã đem tâm tư thiếu nữ nói ra rõ ràng. Hắn mím chặt môi và không biết trả lời thế nào. Thôi Nguyên Ương lại đột nhiên dừng bước: "Đến rồi. " Triệu Trường Hà giương mắt nhìn lại, phía trước một mảng tím đỏ, trăm hoa đua nở. Con đường mòn lát đá xanh cong cong uyển chuyển, thấp thoáng sau bụi hoa không biết xa bao nhiêu. "Ta sẽ không đi vào..." Thôi Nguyên Ương cười cười, lại lần nữa xấu hổ cúi đầu: "Các ngươi nói chuyện, nói ít lời, ta sợ là không tiện nghe. " Nói xong xoay người chạy nhanh như chớp, chạy đến góc hành lang, lại quay đầu nhìn lại, trong mắt tựa như oán như hờn, nói không rõ ràng. Triệu Trường Hà dừng chân nhìn, thẳng đến khi làn váy xanh nhạt biến mất ở góc hành lang, mới yên lặng xoay người đi vào vườn. Thật kỳ quái, lúc chia tay Hạ Trì Trì cũng không có cảm xúc khó tả như vậy. Sâu trong vườn, dòng nước chảy xiết, mơ hồ có thể thấy được ở giữa đầm hoa lộ ra một góc mái hiên, đó là một cái đình trong vườn, có người đứng ở đó, yên lặng nhìn hồ nước. Triệu Trường Hà đi tới, trong đình có bàn, trên bàn có rượu, trái phải không có người hầu. Thôi Văn Cảnh vẫn như cũ nhìn nước, không quay đầu, làm như tùy ý nói: "Ngồi. Nghe nói ngươi thích uống rượu, tự uống. " Triệu Trường Hà không ngồi, ngược lại đi đến bên cạnh cùng hắn đứng nhìn hồ nước. Hành động này thập phần vô lễ... Đương nhiên nếu là thành thành thật thật ngồi ở đó uống rượu cũng rất vô lễ, nhưng cũng phù hợp với hình tượng thô lỗ của hắn. Bây giờ bộ dáng sóng vai mà đứng, càng thêm khó có thể hình dung. Thôi Văn Cảnh có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo giữa mặt hắn một lát, lại quay lại nhìn hồ nước nói: "Ngươi lấy thân phận gì mà đứng sóng vai cùng ta? " “Ân nhân của nữ nhi? Hay con rể? Hay là... Hoàng tử?” "Khách. Triệu Trường Hà tùy ý nói: "Có khách đến thăm, chủ nhân cũng không quay đầu lại, bảo tự uống nước. Thôi gia vang danh đương đại, vì không muốn để cho tiền bối gánh vác bình luận vô lễ đi, vãn bối đành phải cùng ngài đứng ở nơi này. " Trong mắt Thôi Văn Cảnh có chút ý cười, xoay người lại, làm thủ thế mời: "Lão phu có chút tâm sự, nhất thời thất lễ, khách nhân rộng lòng tha thứ. Mời ngồi. " Triệu Trường Hà xoay người ngồi xuống, lần này chủ động rót rượu cho Thôi Văn Cảnh. Thôi Văn Cảnh có chút hứng thú nhìn bộ dáng rót rượu của hắn, bỗng nhiên nói: "Ngươi đã đọc qua sách thi thư lễ nghĩa sao? " Triệu Trường Hà "Ừm" một tiếng. Mặc dù nghi thức thế giới của ngài ta đã không học được, những gì ngài cùng ta đọc là không giống nhau, nhưng ta thực sự là người có học thức. Khí chất của người trí thức kỳ thật rất rõ ràng, chẳng qua khí chất này của Triệu Trường Hà sau khi lăn lộn ở ổ thổ phỉ một thời gian đã càng ngày càng nhạt. Nhưng mà khi đối mặt với cấp bậc như Thôi gia, không tự giác sẽ bày ra, lúc trước Thôi Nguyên Ương liền cảm thấy "hình tượng của hắn cũng chưa chết hẳn", gã này cũng không phải thô lỗ như trong tưởng tượng. Nhưng nhìn trong mắt Thôi Văn Cảnh, lại có ý tứ khác: "Triệu thôn xuất thân, vốn không nên đọc sách thi thư lễ nghĩa. " Tay Triệu Trường Hà rót rượu hơi dừng lại, lại thuận thế đình chỉ, đặt bầu rượu sang một bên: "Triệu thôn ở ngay bên cạnh Lạc gia trang. Cũng không có sự hoang vắng như thế nhân tưởng tượng. " "Cho nên người Triệu thôn làm việc ở Lạc gia trang, hoặc là người Lạc gia trang ở lại Triệu thôn, đều rất bình thường? " Triệu Trường Hà không nói. Thôi Văn Cảnh nhìn chén rượu, bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua ta vốn không muốn ra tay, muốn chờ thích khách giết ngươi trước, ta tự tin ở đó vẫn có thể cứu nữ nhi đi. " "Ta biết. Triệu Trường Hà rất bình tĩnh trả lời: "Như vậy ta chính là chết trong tay thích khách Thính Tuyết Lâu, tiền bối bất quá đến chậm một bước, chỉ kịp cứu nữ nhi. Rất nhiều điều đau đầu hiện tại đều biến mất trong nháy mắt. " "Ngươi có oán hận không? Cửu Tử Nhất Sinh hộ tống tiểu nữ, lại nhận được đáp án như vậy. " "Nếu ta là tiền bối, chuyện có thể làm cũng không khá hơn bao nhiêu, cho nên hiểu. Cuối cùng tiền bối vẫn ra tay cứu giúp, lúc trước nghĩ như thế nào cũng không quá quan trọng. Nhưng có một câu ta đã nói với Ương Ương, muốn hiểu nhau cần để ý và tôn trọng lẫn nhau. " "Có tư cách ngang hàng, mới là điều kiện tiên quyết để hiểu nhau, vô luận là lão phu, hay là Đường Vãn Trang. Thôi Văn Cảnh thản nhiên nói: "Giống như bất luận kẻ nào hay nhà nào, đối đãi với một người rể và đối đãi với một nhà môn đăng hộ đối, thái độ cũng không có khả năng giống nhau, ai cũng đều như thế, tin tưởng đổi lại là ngươi cũng như thế. Cho nên lão phu vẫn là câu kia, ngươi hiện tại, lấy thân phận gì cùng lão phu đối ẩm? " Thái độ của Thôi Văn Cảnh, thiếu chút nữa không nói như vậy: Bị Loạn Thế Thư hãm hại, hiện tại nữ nhi của ta và chuyện của ngươi đã không còn lựa chọn nào khác, duy nhất có thể chọn chính là ngươi rốt cuộc là hoàng tử hay là sơn phỉ. Nếu như là hoàng tử, chúng ta thông gia. Nếu ngươi không nhận, vậy thì làm một con rể hờ ở một bên chơi đi. Ta là đang chờ ngươi làm ra chọn lựa. Triệu Trường Hà bỗng nhiên suy nghĩ, kỳ thật thái độ này của Thôi Văn Cảnh có thể bật ra một điểm: hắn biết đây không phải là hoàng tử thật. Nếu như là hoàng tử thật, lão Thôi hoàn toàn có thể nói thẳng, chỉ có trong lòng rõ ràng đây là giả mới có thể do dự như vậy. Dù sao tính toán đem một cái hàng giả nâng lên vị trí kia, nhất định phải làm ra một loạt hành động tiếp theo, đó thật đúng động tác lớn, Thôi gia có nguyện ý đặt cược lớn như vậy hay không? Cho nên tối hôm qua mới nảy sinh ý định, không bằng chết xong việc. Mà hôm nay phát hiện Triệu Trường Hà cư nhiên còn biết đọc sách, nơi này ẩn chứa đồ vật hình như lại có chút ý tứ, nói không chừng đối với phán đoán ban đầu "hàng giả" còn bắt đầu có chút không tin... Cho nên từng câu từng chữ muốn Triệu Trường Hà tự mình thừa nhận là hoàng tử, có thể chủ động móc tín vật ra là tốt nhất. Triệu Trường Hà nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lắc đầu bật cười. Thôi Văn Cảnh liền yên lặng nhìn bộ dáng bật cười của hắn, không nói một lời. Triệu Trường Hà cuối cùng cũng thở dài: "Cho nên ta nói, hiểu là cần tôn trọng và để ý lẫn nhau. Trong chuyện này, cho tới bây giờ cũng không ai nghĩ tới, Triệu Trường Hà nghĩ như thế nào... Có lẽ chỉ có chính Ương Ương nghĩ tới, nàng mới chân chính đứng ở góc độ Triệu Trường Hà nghĩ tới vấn đề..." Thôi Văn Cảnh thản nhiên nói: "Ngươi không ngại nói rõ ràng một chút. " "Ta đưa Ương Ương trở về, chỉ là làm việc nên làm. Từ điểm xuất phát của sự tình, cho đến bây giờ, trong lòng chưa bao giờ có nửa điểm nghĩ đến chuyện nam nữ, càng không có tham lam qua thế lực Thôi gia nửa phần. Triệu Trường Hà thấp giọng nói: "Ta đã có người yêu. Tuy rằng đến hôm nay cũng không biết nàng đã quên ta chưua, nhưng trước khi nàng nói không quen, ta phải xứng đáng với sự chờ đợi của nàng. Ương Ương rất đáng yêu, Thôi gia rất cao quý, có lẽ có thể cho ta rất nhiều trợ lực, từ nay về sau một bước lên mây... Nhưng Triệu Trường Hà ta chưa bao giờ có ý này. " Thôi Văn Cảnh nheo mắt lại. Xa xa dưới hành lang, Thôi Nguyên Ương tựa vào cột, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời, khẽ thở dài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang