Loạn Thế Thư
Chương 51 : Đao xuất Bắc Mang
Người đăng: nghiaotaku
Ngày đăng: 02:05 21-02-2023
.
Mưa xuân liên miên, tí tách tí tách.
Viễn khách mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, lưng đeo trường đao, trong mưa bụi bước vào con đường không người ở trấn nhỏ.
Nói là không người, cũng không hẳn... Phố dài một mảnh tịch mịch, góc phố có lão khất cái, co lại dưới mái hiên tránh mưa.
Mái hiên không ngăn được mưa xuân bay lả tả, trên người lão khất cái đắp một cái chăn mỏng đã thấy ướt nhẹp một mảnh, cả người co rụt lại, nhìn qua thập phần đáng thương.
Khách nhân đi tới bên cạnh hắn, thở dài, cúi đầu bỏ lại mấy đồng tiền.
"Cám ơn, cám ơn..." Lão khất cái giơ bàn tay già nua gầy gò ra run rẩy đi đón.
Ngay khi nhận được đồng tiền, bất chợt trong tay áo lão khất cái bắn ra một lưỡi nhận, đâm thẳng vào bụng khách nhân kia!
Giang hồ dạ vũ, khắp nơi sát khí.
Ngay khi lưỡi nhận vừa xuất hiện, đồng tiền trong tay khách nhân kia cũng bắn ra, "căng" một tiếng, cắm vào trán lão khất cái.
Lưỡi nhận không còn lực, bị khách nhân nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay, lại nhìn lão khất cái kia, mi tâm một cái huyết động, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
"Ngươi cũng quá nóng nảy... Bùn trên mặt là tạm thời bôi, không phải lâu không rửa mặt hình thành, cẩn thận một chút vẫn có thể nhìn ra..." Khách nhân thở dài, xoay người rời đi.
Mưa xuân vẫn như cũ, rửa sạch vết máu chảy ra, con phố dài vẫn vắng vẻ như trước, không ai biết nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Cuối con phố dường như có tửu kỳ lay động, mưa rơi đèn lồng, kẽo kẹt lay động. Khách nhân đứng ở ngoài cửa, liền nghe bên trong ăn uống linh đình, ồn ào náo nhiệt, rất nhiều khách uống rượu ở bên trong trú mưa đối tửu, vô cùng náo nhiệt.
"Các ngươi nghe nói gì chưa? Gần đây trên giang hồ xuất hiện một ác nhân. "
"Trên giang hồ ác nhân rất nhiều, ý ngươi là ai? "
"A, không cần phải nói cũng biết chỉ chính là tiềm long 91 kia, Triệu Trường Hà a! Những ngày này còn ai nổi tiếng hơn hắn ta? "
Khách nhân giật giật khóe miệng.
Lần này lời bình của Loạn thế thư...
À, có lời bình a.
Nhưng thứ hạng đồ chơi này như thế nào lại cùng lão tử gây khó dễ, không phải nhị bách ngũ chính là 91 Triệu tiên sinh, là ai viết phá thư này! Rốt cuộc muốn ta phán mấy năm a!
Bất quá nghe người ta nói về mình, cảm giác này rất sảng khoái, Triệu Trường Hà đẩy cửa mà vào: "Chưởng quầy, còn chỗ không? Đến một phần đại hiệp món ăn... Ồ, lấy rượu hai bầu, một đĩa thịt bò chín. Đúng rồi, lại đánh thêm hai cân rượu, cho vào trong hồ lô này a. "
"Được rồi, khách quan ngồi chờ một chút. "
Trong lúc nói chuyện, nhóm khách uống rượu kia cũng nhìn thoáng qua bên này, một hán tử trẻ tuổi, râu cạo sạch sẽ, nhìn còn rất anh vĩ. Vẻ mặt tươi cười sảng khoái, trên mặt có một vết sẹo, chẳng những không phá hư hình tượng, ngược lại có vẻ hơi khốc huyễn. Lúc này dầm mưa làm cho có chút chật vật, ở đó giậm chân ôm áo tơi nhìn qua còn rất hoạt bát, mọi người nhìn thoáng qua cũng không nhìn kỹ, lại tiếp tục đàm luận.
"Lại nói tiếp Triệu Trường Hà này thật sự là ác nhân a, đến Lạc gia trang liền giết thiếu chủ Lạc gia, đến Huyết thần giáo liền giết Huyết Thần giáo phân đà chủ, trời sinh phản chủ, ma chủng bào tử a. "
Triệu Trường Hà: "..."
Cho là các ngươi nói về chiến tích anh dũng của lão tử, tam trọng chém tứ trọng, Loạn Thế Thư hiếm thấy thế mà còn nể mặt lão tử, dùng hẳn từ "lực trảm", các ngươi không nhìn thấy sao? Còn cả phán từ "trường hà lạc cửu thiên" các ngươi cũng không thấy nốt?
Đều đang nói cái gì đây!
"Đúng vậy, loại người này không phải là ác nhân thì còn ai là ác nhân nữa? Hiện giờ lệnh truy nã treo, chính đạo bất dung, lại phản bội ma giáo, ma giáo truy sát lệnh cũng khắp thiên hạ phát rồi a. Người này còn có thể sống được mấy ngày? "
"Vẫn là ma giáo hào phóng một chút, tiền thưởng cư nhiên là ngàn lượng hoàng kim! Triều đình kia là cái thá gì a, một trăm lượng bạc thưởng, mấy tháng không động qua, căn bản không coi trọng. Ta ngày hôm qua đi vào trong thành, lệnh truy nã dán ở cửa thành kia đều bị mưa làm nát, cũng không có người tới bổ sung một tấm, giờ ta muốn nhìn xem Triệu Trường Hà lớn lên trông như thế nào cũng tìm không thấy a. "
"Nói vậy, kỳ thật cũng không tới mức nửa bước khó đi a? Cũng chính là ma giáo đuổi giết tương đối khó chịu, quan phủ cùng chính đạo bên kia hẳn cũng không coi trọng lắm? "
"Nào có đơn giản như vậy chứ? Ma giáo thưởng cao thế kia, vì tiền mà tới cũng không biết bao nhiêu, các loại sát thủ, thợ săn tiền thưởng, trên giang hồ lúc nào ít? Ta nghe người ta nói Thính Tuyết Lâu đều có người muốn ra tay. "
"Thích khách đệ nhất lâu? "
"Đúng vậy..."
"Vậy hắn tự cầu nhiều phúc đi, nhưng cũng ngàn vạn lần đừng bỏ sót hành tung của hắn a. "
"Sao ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy? "
"A, các ngươi không nghe nói sao? Ngốc điểu này thế mà thầm mến Nhạc Hồng Linh, lúc đó ngay cả Áp Trại phu nhân cũng tìm bộ dạng tương tự Nhạc Hồng Linh, kết quả thật đáng thương, ngay cả hàng giả này cũng bỏ hắn chạy mất. Có cảm giác hay không mỡ tới mồm rồi nhưng không được húp..."
"Ngươi có phải bị bệnh hay không, cái này mà gọi là không được húp? Cái này gọi là cướp vợ của ta mới đúng! Cho dù không vì tiền thưởng, hắn dám xuất hiện trước mặt ta, thể nào gia gia cũng một đao chém bay cái đầu chó của hắn! "
"Cứ đắc ý đi a, ngươi so với hắn còn nằm mơ giữa ban ngày hơn." Mọi người một trận cười vang: "Thật đúng là ... À, nói đến mới nhớ, trên Tiềm Long bảng giống như cũng chỉ có một mình hắn mới có mấy cái danh tự nhị bách ngũ với cửu thập nhất Triệu tiên sinh a? "
"Đúng thế a, hắn mà ở trước mặt ta, hơn phân nửa ta muốn mời hắn uống một chén, hỏi một chút cảm giác bị Áp Trại phu nhân vứt bỏ là như thế nào a, ha ha..."
"Tên này cũng đừng chết quá sớm, ta còn muốn xem trò vui, lúc Nhạc Hồng Linh gặp lại hắn thì như thế nào a, ha ha..."
Trong quán rượu tràn ngập không khí vui vẻ, gân xanh trên trán Triệu Trường Hà giật mấy cái.
Cảm ơn rất nhiều sự quan tâm của các ngươi.
Còn chiến tích anh dũng của ta thì sao? Lực trảm của ta đâu? Phán thư của ta đâu? Ta vất vả lắm mới trang bức được đấy?
Các ngươi không thể bắt một cái trọng điểm, nói chút chính sự sao!
Đúng rồi vừa nãy ai mắng ta ngốc điểu?...
Tiểu nhị bưng rượu và thức ăn tới, cười nói: "Khách nhân hồ lô rượu này của ngài có chút cũ rồi, cửa hàng chúng ta cũng có bán túi rượu, da trâu! Ngài có muốn thay đổi không? "
Triệu Trường Hà nhìn hồ lô cũ, mỉm cười, không để ý tới lời này, trong miệng không đứng đắn hỏi: "A, bây giờ giết trâu không phạm pháp sao? "
Tiểu nhị "suỵt" một tiếng: "Chúng ta đây là trâu chết già, quan phủ đã báo cáo, ngài cũng đừng nói bậy. "
"Chết già? "Triệu Trường Hà gắp một miếng thịt bò lên, cười càng thêm thú vị: "Nhưng ta làm sao cảm thấy... Nó hình như là bị đầu độc a? "
Tiểu nhị thần sắc chợt biến, trong tay chợt xuất hiện một thanh chủy thủ.
Còn chưa kịp đâm, đũa trong tay Triệu Trường Hà đã nặng nề cắm vào bàn tay hắn, đóng vào mặt bàn.
Tiểu nhị kinh thiên động địa kêu thảm thiết sợ tới mức cả quán rượu lặng ngắt như tờ, mọi người hoảng sợ nhìn về phía nơi này, không biết xảy ra chuyện gì.
"Không hổ là xuất thân hắc đạo, hiểu rõ đủ loại môn đạo. "Chưởng quầy chậm rãi từ phía sau quầy đi ra, lắc đầu thở dài: "Cũng không hổ tiềm long 91, thật nhanh tay. "
Mọi người nghẹn ở đó nửa ngày không dám lên tiếng.
Tiềm Long 91? Không phải là nhân vật chính mà mọi người vừa nói chuyện sao? Nói về hắn nửa ngày, cơ bản hắn chính là ngồi ngay bên cạnh nghe!
Vị vừa rồi mắng hắn ngốc điểu, đã sớm vụng trộm chạy trốn, nói một đao chém đầu nhỏ của Triệu Trường Hà, che lấy hạ bộ nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Lúc trước còn cảm thấy đây là một tiểu tử rất hoạt bát, lúc này phối hợp với dùng đũa đem bàn tay tiểu nhị đóng đinh trên mặt bàn cùng tiếng kêu thảm thiết kia mơ hồ toát lên nét ma đầu khủng bố.
Triệu Trường Hà một tay cầm đũa không buông, chậm rãi nói: "Kỳ thật ta một chút cũng không hiểu loại giang hồ môn đạo như các ngươi, chẳng qua vừa rồi ở bên ngoài gặp phải ám sát, có thêm một cái tâm nhãn, lừa gạt vị tiểu nhị này một câu, không nghĩ tới thật đúng là lừa được thật..."
Tiểu nhị đau đến đầu đầy mồ hôi: "Cứu, cứu ta..."
"Này! "Đao quang hiện lên, chưởng quầy một đao chém đứt tay tiểu nhị: "Phế vật! "
Tiểu nhị lăn lộn ở một bên ôm tay kêu rên, ánh mắt nhìn chưởng quầy cũng không biết là cảm tạ hay là oán hận.
"Thính Tuyết Lâu? Triệu Trường Hà thản nhiên nói: "Có chút tàn nhẫn. "
"So ra kém Triệu tiên sinh đao chém thủ cấp của cấp trên. "Chưởng quầy phủi phủi vạt áo, nghiêm mặt nói: "Thính Tuyết Lâu Truy Phong, thỉnh Triệu tiên sinh chỉ..."
Tư thế giả vờ còn chưa bày xong, một thanh cương đao đã bổ tới: "Thích khách đùa giỡn ám sát còn chơi quân tử vũ đúc sáo lộ này sao, cho là lão tử ngu ngốc lắm à! Chết đi! "
Chưởng quỹ nào ngờ được tên này vừa rồi còn ngồi nói chuyện vui vẻ giống như rất bình tĩnh, lại bỗng nhiên không giảng vũ đức trực tiếp gây khó khăn, càng không thể tưởng tượng được đao của hắn lại nhanh như vậy, tay cũng không thấy động, đao quang đã đến trước mặt!
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, độc châm phía dưới vạt áo đều rớt xuống đất.
Quả nhiên trang bức phủi phủi vạt áo là không có ý đồ tốt, Triệu Trường Hà vẫn rất linh tỉnh.
Quân tử vũ đức?
Không bao giờ chơi sáo lộ ấy với mấy tên này.
Chưởng quỹ kia mất đi tiên cơ, nhảy trái tránh phải vụng về né đao quang của Triệu Trường Hà, hổn hển hô: "Triệu Trường Hà, ngươi đang bị truy nã, thiên hạ đã không còn chỗ dung thân, hiện giờ còn muốn đem Thính Tuyết Lâu ta đắc tội chết sao! Không bằng kết thiện duyên, lưu lại sau..."
Triệu Trường Hà không nói hai lời đuổi kịp một đao, trực tiếp chém đứt cổ chưởng quỹ: "Nói nhảm thật nhiều! "
"..." Chưởng quầy còn chưa nói hết câu, ánh mắt không thể tin nổi ngã xuống đất.
Tiểu nhị ôm cánh tay bị cụt, hoảng sợ lui về phía sau. Triệu Trường Hà trường đao chỉ về phía xa, cười lạnh nói: "Triệu Trường Hà đao xuất Bắc mang, muốn thử thiên hạ. Nếu thiên hạ anh hào mỗi người đều giống như những tên chuột nhắt này, vậy thật sự làm cho lão tử thất vọng! "
[Đẩy một quyển "Tiên tử, xin hãy nghe ta giải thích", năm nay hậu cung vạn lượt đặt! -> Đây là Lão Cơ đề cử nhé, mình tìm thì thấy có bộ này thật ai thích thì cứ nhảy hố xem sao nhé kk, coi như chờ chuyện đọc giải trí vậy!!]
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện