Loạn Cổ

Chương 31 : Càn Vực Chi Uy

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:09 05-11-2025

.
Thế nhưng, hảo cảnh chẳng tày gang. Ngay khi hắn đắc ý nhất, dị biến đột sinh. Thành Vệ Quân xông vào bên trong khách sạn, bọn họ hô to gọi nhỏ, giống như là chuẩn bị phá hủy phòng ốc vậy. Chiến Vũ nhíu mày, lúc này đã là canh năm, chính là lúc mọi người ngủ say, những quân vệ này đến đây rốt cuộc vì điều gì? “Chẳng lẽ là nhắm vào ta sao?” Hắn âm thầm kinh hãi, càng thêm xác định mình bị người giám thị. “Hôm nay, chúng ta phụng mệnh tróc nã Nghịch tặc Huyễn Tiêu Phái, phiền chư vị phối hợp một chút, để chúng ta lục soát phòng!” Quân vệ trưởng mở miệng hô lên. Lúc này, trong khách sạn đã là gà bay chó sủa, ai còn có tâm tư ngủ, đều sợ hãi một cái không cẩn thận liền bị xem là ‘nghịch tặc’ ngay tại chỗ đánh chết. Bất quá, nghe được lời của Quân vệ trưởng xong, Chiến Vũ ngược lại là nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy mình đã đa tâm rồi. Sau đó hắn liền trở về phòng, chuẩn bị giấu những đồ vật quý giá đi, miễn cho bị một số quân vệ không tuân theo quân kỷ cướp đi, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ phát sinh một số xung đột không cần thiết. Lúc xoay người, hắn nhìn thoáng qua phòng của An Thư và Hạ Vũ Nhu, phát hiện hai người họ đều thắp sáng đèn nến, chắc hẳn cũng đều bị quấy rầy giấc mộng đẹp. Chiến Vũ bước vào cửa, nhưng ngay khi đóng cánh cửa lại một cái chớp mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến hắn tóc gáy dựng đứng, chân lực lại không tự chủ được xông ra ngoài cơ thể, hình thành một lồng ánh sáng, bảo vệ hắn vững vàng bên trong. Mà hầu như ngay tại cùng một thời gian, một cây gậy lớn màu đen từ một bên đột nhiên đập tới, va chạm nặng nề vào lồng ánh sáng. “Ầm!” Lực xung kích kịch liệt khiến Chiến Vũ lảo đảo một cái, cơ thể dịch sang bên ba bước mới xem như đứng vững. Mà lồng ánh sáng hộ thể của hắn lại đã vỡ tan. “Xem ra, tình báo quả nhiên không sai, tiểu tạp toái ngươi đã tu ra chân lực, bước vào Phàm Thể cảnh rồi! Ta rất hiếu kì, ngươi một cái phế vật vô phẩm linh mạch là làm sao làm được?” Chỉ thấy một thanh niên nam tử lưng hùm vai gấu từ góc phòng đi ra, đôi mắt sắc bén của hắn tỏa ra quang mang dọa người. Chiến Vũ không hề có bất kỳ sợ hãi nào, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Ngươi là người phương nào, vì sao phải tập kích ta?” Thế nhưng, đối phương lại không kiên nhẫn quát lên: “Lão tử hỏi ngươi đó, ngươi không nói phải không? Vậy được, cứ để lão tử dùng cây gậy này nạy miệng của ngươi ra!” Đồng tử của Chiến Vũ hơi co lại, hắn vừa mới trải qua tẩy tủy phạt mao, thực hiện lần thứ hai thức tỉnh, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã bị người như thế quát mắng, bất kể đổi thành ai cũng nuốt không trôi khẩu khí này, càng không nói đến hắn. Một cái chớp mắt, sát tâm của hắn đột nhiên nổi lên. Mà ngay vào lúc này, cánh cửa phòng của hắn bị người gõ vang, tiếng của An Thư từ bên ngoài truyền đến. “Thiếu gia, mau mở cửa!” Chiến Vũ không hề nhúc nhích, lặng lẽ vận chuyển bí pháp 『Kim Ô Quyết』, chỉ thấy trên bề mặt đôi mắt của hắn dần dần nổi lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt. “Phàm Thể cảnh hậu kỳ, cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ, đúng là không biết sống chết!” Lúc này, hắn đã nhìn thấy cảnh giới tu vi của kẻ địch nhất thanh nhị sở. Phải biết rằng, tu giả bình thường chỉ có thể nhìn ra cảnh giới của những người có tu vi yếu hơn mình, mà Chiến Vũ lại có thể thông qua 『Kim Ô Quyết』 nhìn ra cảnh giới của những người mạnh hơn mình, ngay cả khi đối phương dùng bí pháp ngụy trang cũng không được. Đương nhiên, mọi việc đều có giới hạn, 『Kim Ô Quyết』 cũng vậy, một khi đối phương cao hơn hắn hai đại cảnh giới, hắn cũng liền không thể làm gì được. “Thiếu gia, ai đang gào thét ngươi vậy?” An Thư lại lần nữa hỏi. Chiến Vũ chẳng những không trả lời, ngược lại còn vung vẩy cánh tay, chỉ thấy một bức tường chân lực chắn ở cửa ra vào, khiến người ta căn bản không thể từ bên ngoài đẩy ra. An Thư khẩn trương, mang theo giọng nghẹn ngào trách mắng: “Kẻ xấu bên trong ngươi nghe cho kỹ, nếu như dám làm tổn thương một cọng tóc gáy của thiếu gia nhà ta, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!” Nàng dường như đã quên mất mình là một tu giả, càng quên mất mình đã học được nhiều loại chiến kỹ, nếu như lúc này toàn lực bạo phát, chẳng những có thể phá nát cánh cửa gỗ trước mặt, càng có thể phá vỡ bức tường chân lực do Chiến Vũ bố trí. Lời nói của nàng vừa dứt, Hạ Vũ Nhu liền xuất hiện. An Thư giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, liền vội vàng khẩn cầu đối phương giải cứu thiếu gia nhà mình. Hạ Vũ Nhu tuy rằng còn đang giận Chiến Vũ, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn người sau bị giết. Chỉ thấy nàng rút kiếm ra, đang chuẩn bị bổ nát cánh cửa phòng, nhưng lại bị một nam tử có tướng mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp chặn lại. “Sư muội, biệt lai vô dạng a!” Nhìn thấy người tới, Hạ Vũ Nhu lập tức sững sờ ngay tại chỗ. “Hoàng… Hoàng sư huynh!” “Sư muội, đi thôi, trước tiên theo ta về Thiên Hành Cung, các vị sư huynh sư muội của tông môn đều đang chờ ngươi ở đó!” Người tới tên là Hoàng Tu Văn, hắn chính là cường giả Thập phẩm linh mạch mà Hạ Vũ Nhu vẫn luôn nhắc đến. Nhìn thấy Hoàng sư huynh một khắc kia, một trái tim của Hạ Vũ Nhu liền rốt cuộc không cách nào bình tĩnh. Trong lòng nàng như có nai con chạy loạn, kiều thẹn không thôi, ấp úng nửa ngày nói không ra lời. “Đi thôi!” Hoàng Tu Văn nắm lấy ngón tay ngọc của Hạ Vũ Nhu, nhẹ nhàng nói. Người sau giống như là đang mộng du vậy, cứ như vậy bị kéo đi rồi, căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ sống chết của Chiến Vũ. An Thư khẩn trương, đang chuẩn bị đưa tay ngăn cản Hạ Vũ Nhu. Ai ngờ, Hoàng Tu Văn kia lại còn thừa dịp Hạ Vũ Nhu không chú ý, cách không đánh ra một chưởng, khí kình mãnh liệt đẩy An Thư lảo đảo, cuối cùng té ngã trên đất. “Vũ Nhu cô nương, mau cứu thiếu gia nhà ta!” An Thư mắt lệ lòa xòa, khóc lớn gọi. Thế nhưng, Hoàng Tu Văn lại vung vẩy ống tay áo, một lớp cấm chế hiện ra giữa không trung, cách ly nàng ra, ngay cả âm thanh cũng không truyền ra được. Trơ mắt nhìn nhánh cỏ cứu mạng duy nhất dần dần đi xa, có thể tưởng tượng được An Thư là cỡ nào tuyệt vọng và vô trợ. Mà ở một bên khác của cánh cửa phòng, Chiến Vũ lại vô cùng thư thái. Đã biết thực lực chân thật của kẻ địch, hắn chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn rục rịch muốn thử, vừa vặn kiểm nghiệm một chút thành quả gần đây. “Đã thật sự không muốn mở miệng, vậy thì chịu chết đi!” Thanh niên nam tử lưng hùm vai gấu phẫn nộ dị thường, nắm lên cây gậy trong tay liền lại lần nữa đập xuống. Chiến Vũ cười lạnh, không chút dây dưa, lập tức phóng thích ra Càn Vực chi uy. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh nhạt lấy hắn làm trung tâm hướng về bốn phía bạo tạc ra, trong nháy mắt liền bao phủ phạm vi một trượng. Một khắc này, thanh niên nam tử lưng hùm vai gấu đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ dị hướng về phía hắn đè ép mà đến, thậm chí ngay cả chân lực trong cơ thể cũng vận chuyển không trôi chảy. Nếu như hắn nội thị khí hải, liền sẽ phát hiện, thiên hoa cũng bị một tầng thanh quang mờ mịt đè ép, hơn nữa đã mất đi quang trạch, nhìn qua rất là uể oải. “Chuyện gì thế này?” Hắn chấn kinh không thôi. Chiến Vũ cười lạnh, bên trong 『Càn Vực』, thực lực của đối phương đại giảm, căn bản không phải đối thủ của hắn. “Đông!” Chỉ thấy hắn nhấc chân liền là một cước. Thanh niên nam tử lưng hùm vai gấu cười lạnh, quát: “Đồ vật không biết trời cao đất rộng, xem ta…” Thế nhưng, lời của hắn còn chưa nói xong, liền phát hiện một cước bình thường vô kỳ kia lại đã giẫm lên bụng của mình. “Ầm!” Tiếng trầm thấp vang lên. Thanh niên nam tử lưng hùm vai gấu nặng nề rơi xuống đất, máu tươi từ trong miệng của hắn tràn ra, ngay cả cây gậy thô tráng kia cũng bị quăng tới góc phòng tối đen như mực. “Ngươi… làm sao có thể? Là ta chủ quan rồi, đúng, chủ quan rồi! Lần này ta nhất định sẽ bóp chết ngươi!” Hắn vừa gầm lên, vừa giãy giụa đứng lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang