[Dịch] Linh Phi Kinh - TTV

Chương 6 : Tri âm khả thưởng - Hồi 5

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 08:48 29-10-2018

.
LINH PHI KINH Tác giả: Phượng Ca Dịch giả: Magic Q QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN Chương 6: Tri âm khả thưởng - Khẩu khí lớn thật! - Diệp Linh Tô trầm ngâm thoáng chốc, bảo: - Đầu tiên, ngươi hãy thổi bài "Mai Hoa Tam Lộng" đi. Nhạc Chi Dương phấn chấn tinh thần, lập tức đưa sáo ngang miệng bắt đầu thổi, tiếng nhạc réo rắt lay động tựa như tiếng cuốc nỉ non kêu trăng, lại tựa cánh hạc lẻ loi bay giữa vòm mây, đoạn quyến luyến như thể sông Lăng thở than, chỗ thánh thót khác nào gió đùa hoa mơ lạnh, giai điệu cứ lên lên xuống xuống, biến đổi bất ngờ làm dậy lên một nỗi buồn man mác, từng tiếng từng tiếng não nề đến xé ruột xé gan. Thổi xong khúc "Mai Hoa Tam Lộng", Diệp Linh Tô lại chọn đến bài "Dương Quan Tam Điệp", tiếng sáo của Nhạc Chi Dương thay đổi, từng nỗi ly-sầu-biệt-hận tự nhiên tuôn trào ra, gã giã từ cố hương mà bôn ba hải ngoại, nghĩa phụ vừa mới qua đời, người yêu lại muôn trùng cách biệt, hàng loạt chuyện không như ý muốn trào dâng trong lòng khiến gã càng thổi càng trở nên thê thảm, u uẩn. Diệp Linh Tô lặng lẽ nghe xong khúc nhạc, chợt cất lời: - Sao ngươi lại thổi thương tâm như vậy, có bài nào vui vui một chút không? - Vui vui à? - Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Vậy thì bài "Tửu Cuồng" nhé? "Tửu Cuồng" là sáng tác của đại văn hào Nguyễn Tịch đời Tấn. Nguyễn Tịch nghiện rượu, khúc nhạc này lột tả hết dáng vẻ giả say giả cuồng của ông ta, tiết tấu dập dồn chồng chất, hệt như kẻ say đi đường loạng chà loạng choạng, nom vẻ khôi hài thú vị, phần kết có đoạn "Tiên nhân thổ tửu thanh", Nhạc Chi Dương sẵn tính sáng tạo, cố tình thổi dí dỏm hết mức có thể, khiến cho Diệp Linh Tô nghe thấy cũng phải bật cười khúc khích. Chẳng bao lâu bọn đưa cơm lại đến, như thường lệ phần của Diệp Linh Tô đầy ắp mỹ vị, còn bên Nhạc Chi Dương vẫn chẳng thể ngửi nổi. Đợi kẻ đưa cơm đi rồi, Diệp Linh Tô lại chuyển thức ăn của mình sang cho gã, cô có công phu "Dạ Vũ Thần Châm", thủ pháp tuyệt diệu, thu phóng như một, từng loại thức ăn cứ tuần tự rơi xuống trước chân Nhạc Chi Dương, xem ra còn chu đáo hơn cả thằng chạy bàn trong quán cơm. Cơm nước xong, Nhạc Chi Dương lại thổi điệu "Nghê Thường Vũ Y Khúc", đây là vũ khúc thời Thịnh Đường, tương truyền do Đường Minh Hoàng phổ nhạc, Dương Ngọc Hoàn múa minh họa, bên trong phỏng theo âm nhạc của Thiên Trúc, tiết tấu thanh thoát êm tai, thổi đến đoạn tuyệt diệu, tiếng như rồng bay phượng múa, khiến người ta mê mãi lắng nghe. Vừa thổi dứt thì tiếng gió ngoài Phong Huyệt lại trỗi dậy, Nhạc Chi Dương đành phải ngừng lại, đợi cho âm thanh đì đùng ấy lắng xuống mới thổi tiếp bài "Lục Yêu", "Bạch Trữ". Đó là đều là những bài võ khúc, giai điệu hào hùng vút cao. Diệp Linh Tô nghe một hồi chợt cảm thấy vô vị, lại chọn khúc "Kiệt Thạch Điều: U Lan", âm sắc hàm nghĩa rằng có nhiều vị ẩn sĩ tựa như hoa lan, hết sức ung dung khẳng khái. Nghỉ ngơi một lúc, hứng thú cả hai vẫn chưa giảm sút, lại thổi tiếp "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ", "Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa". "Quan Sơn Nguyệt", Trường Môn Oán" rồi lại sang đến "Hồ Già Thập Bát Phách". Khúc nhạc này do tài nữ đời Đông Hán là Thái Văn Cơ sáng tác, vốn là một bài cổ cầm, thuật lại nỗi niềm dằng dặc thương nhớ quê nhà của Thái Văn Cơ khi lưu lạc sang Hung Nô. Nhạc Chi Dương dùng sáo miêu tả, lại mang một nét rất riêng biệt, Diệp Linh Tô nghe đến ngẩn ngơ, ứng theo tiết tấu mà khẽ cất giọng xướng: Nhạn về Nam nhắn lời biên ải Nhạn chinh Bắc nghe lại tiếng quê Nhạn bay cao biết đâu tìm về Buốt ruột xé gan lê thê nỗi nhớ Vuốt đàn tơ dõi ánh trăng thề Năm phách êm tràn trề tình ý (ND chú: đoạn trích từ đệ ngũ phách trong nguyên văn 18 phách của Hồ Già Thập Bát Phách, quý vị có thể nghiên cứu thêm về tác phẩm nổi tiếng này tại: http://www.cohanvan.com/thu-hoa/am-n...iathapbatphach) Hát đến đây, Diệp Linh Tô trở nên âu sầu, nhẹ buông tiếng thở dài: - Vì sao từ xưa đến nay, những người con gái tốt thật sự trên đời đều đáng thương như thế? Lẽ nào đúng là hồng nhan bạc mệnh chăng? Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Ta không tin vào số mệnh, mệnh tốt hay mệnh xấu đều do tự ta giành lấy. Chu Nguyên Chương năm xưa chẳng phải cũng chỉ là một kẻ ăn mày đấy ư? Về sau không chỉ làm vua mà còn xưng danh là hoàng đế. - Làm vua, làm hoàng đế cũng chưa hẳn là tốt, đơn độc lẻ loi một mình, ngoài bản thân ra còn dám tin ai khác nữa? Nhạc Chi Dương giật mình thắc mắc: - Lạ nha, người Đông Đảo không phải đều muốn lật đổ thiên hạ, làm hoàng đế hay sao? Diệp Linh Tô thở dài: - Mấy lời lẽ hoang đường ấy chẳng qua chỉ để lừa mình dối người mà thôi, đừng nói gốc rễ Đại Minh đã ăn sâu khó mà nhổ bật, cho dù thật sự có cơ hội phục quốc thì còn phải đánh bao nhiêu lâu, mất bao nhiêu mạng người nữa mới đủ? Tỷ như nhà họ Diệp ta mà nói, ngày trước nhân khẩu đông biết bao nhiêu, về sau bị cuốn vào vòng tranh đoạt thiên hạ rồi chết vô số kể. Năm đó, trong số các dòng tộc lớn cùng rời khỏi Thiên Cơ Cung, hai nhà Tả, Tu đều đã đoạn tuyệt huyết mạch, nhà họ Thích ở đảo Linh Ngao cũng đã bỏ đi tha phương biền biệt, chỉ còn sót lại những kẻ tập võ như bọn ta đây, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, chẳng phải những người dân bình thường kia sẽ càng thêm khốn khổ hay sao? Nhạc Chi Dương nghe xong đoạn tâm tư này, trong lòng nảy sinh niềm kính trọng: - Diệp cô nương, trước đây ta có chỗ đắc tội, mong cô rộng lòng tha thứ. - Ta đâu có nhỏ nhen như thế. - Giọng nói của Diệp Linh Tô vang lên rất khẽ: - Mấy lời vừa rồi chỉ có ngươi và ta biết, không được để người thứ ba biết đâu đấy. - Tiểu tử nhất định giữ mồm giữ miệng. - Nhạc Chi Dương nói xong, lại thổi lên khúc "Nguyệt Nhi Cao", nương theo tiếng sáo du dương ấy, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên, treo tít trên đầu cao, tỏa ra sắc bạc trong trẻo. Mấy con chim ăn đêm kêu lên lanh lảnh, trong không gian tịch mịch như toát lên một vẻ gì đó thật thê lương. Mấy ngày tiếp theo đó, hai bên cứ kẻ chọn người thổi. Diệp Linh Tô kiến thức uyên bác, trong những khúc nhạc cô chọn có không ít những tựa bài hiếm gặp, may mà Nhạc Thiều Phượng thân là quan Tế Tửu của Đại Minh, các khúc nhạc từ cổ chí kim phần lớn đều biết qua cả. Nhạc Chi Dương lại có năng khiếu rất cao, bất kỳ khúc nhạc nào từng nghe qua một lần đều khó mà quên được, cho dù chỉ nhớ ba chớp ba nháng nhưng nhờ nhạc cảm bổ sung vào cũng làm cho khúc nhạc trở nên uyển chuyển tự nhiên, khiến người ta không nghe ra sai sót. Thời hạn mười ngày chớp mắt đã sắp trôi qua, đêm nay Nhạc Chi Dương sau khi thổi xong bài "Hạnh Hoa Thiên Ảnh" thì bất chợt trở nên trầm ngâm. Diệp Linh Tô nhịn không được, hỏi: - Nhạc Chi Dương, ngươi sao vậy, có tâm sự à? Nhạc Chi Dương buồn bã nói: - “Hạnh Hoa Thiên Ảnh” là khúc nhạc mà trước đây nghĩa phụ ta thích nhất. Người và ta cùng đi hát rong ven bến Tần Hoài, mỗi lần như vậy đều là ta thổi người hát, tiếc thay giai điệu vẫn như xưa mà người thì đã không còn nữa. Nhớ đến khuôn mặt của nghĩa phụ lúc sinh thời, lòng gã đau như dao cắt, nước mắt nhỏ xuống lòng ròng. Diệp Linh Tô chợt hỏi: - Nghề sáo của ngươi là do nghĩa phụ truyền dạy cho à? - Phải! - Cha mẹ ruột của ngươi đâu? – Trong giọng điệu Diệp Linh Tô chất chứa một nét quan hoài. - Nghĩa phụ kể, ta được người nhặt ở ven sông Tần Hoài, cha mẹ ruột là ai ta nào có biết! - Nhạc Chi Dương ỉu xỉu nói tiếp: - Có lẽ mẹ ta là một vị ca kỹ bị ai đó cưỡng đoạt bỏ rơi mới hạ sinh ra ta, lại ngại phiền phức khi nuôi con nên mới tiện tay vứt bỏ ở mé sông. - Sao thế được chứ? - Diệp Linh Tô thoáng bực tức: - Ngươi là đồ bịp bợm, toàn ăn nói vô căn cứ. Nhạc Chi Dương cười vang ha hả, Diệp Linh tô càng thêm sôi máu: - Cười cái gì? Chuyện như vậy mà ngươi cũng cười cho được à? - Chứ sao! Nhạc Chi Dương ngoài miệng thì bảo vậy chứ trong lòng thầm nghĩ: “Cô nàng này thật ngây thơ đáng yêu, thảm kịch như thế cô ta không tin cũng đúng.” Diệp Linh Tô im lặng một lúc, lại nói: - Nhạc Chi Dương, ngươi thổi lại bài "Hạnh Hoa Thiên Ảnh" lần nữa đi. Ngươi thổi, ta hát, lệnh tôn dưới kia có linh thiêng chắc sẽ nghe được khúc nhạc này đấy. Nhạc Chi Dương nghe lòng bùi ngùi, tiếc là muôn ngàn lời nói lên đến cửa miệng chỉ biến thành một chữ "Ừ". Gã véo von thổi lại khúc nhạc, Diệp Linh Tô theo nhịp ngân nga: Liễu mềm phơ phất bến Uyên Ương Gọi thuyền sang, ngỡ Đào Diệp thuở miên trường Ôi mắt buồn tiễn gió xuân u uẩn Tựa mạn thuyền, ngơ ngẩn đợi buồm giương Nào hay đâu thuyền lại ghé ven đường Phố Kim Lăng, chừ oanh ca yến lượn Tại con nước vô tình hay do lòng sầu muộn? Dọc bãi bồi hương cỏ ngát bốn phương Hợp Phì kia về lại khuất nẻo đường Chiều tàn nhanh, dong thuyền ta xuôi ngược Nhưng bến nào mới là bến quê hương...? Giọng hát của cô êm ái mà không ủy mị, trong trẻo mà không khàn đục, mềm như sợi mưa, non như tơ liễu, khúc ca xong rồi mà dư âm còn quẩn quyện không dứt. Hai người ai cũng mang tâm sự riêng, im lặng khá lâu sau Diệp Linh Tô mới thỏ thẻ: - Canh ba rồi ư? Nhạc Chi Dương qua song cửa hẹp chỉ thấy vầng trăng sáng bị che mất một nửa, gió thoảng mây nhạt, bèn đáp: - Đúng vậy! - Ngày trôi nhanh quá. - Diệp Linh Tô cảm thán: - Qua ngày mai là không còn được nghe tiếng sáo của ngươi nữa rồi. - Ta có chết đâu mà lo. - Nhạc Chi Dương cảm thấy buồn cười: - Nếu cô thích, ngày ngày ta sẽ thổi cho cô nghe. - Không cần như thế đâu! - Diệp Linh Tô nói với vẻ xa vắng: - Khổng Tử nghe nhạc Thiều, ba tháng không biết đến mùi thịt(*). Mấy ngày qua ta nghe hết một trăm linh chín khúc nhạc đã đủ dùng cho mười năm không được nghe rồi. (ND chú: Thiều là tên khúc nhạc do vua Thuấn nhà Ngu sáng tác. Có tích kể rằng, vào thời trẻ đức Khổng Tử từng sang nước Tề học nhạc, ở đây ngài được nghe nhạc Thiều, vì chuyên tâm lắng nghe nên không thiết tha ăn thịt nữa, có lẽ vì muốn trình độ thẩm âm được cao nên tự nguyện ăn chay kiêng thịt. Vì vậy có câu "Tử tại Tề văn Thiều, tam nguyệt bất tri nhục vị") Nhạc Chi Dương cảm thấy lạ, buột miệng hỏi: - Diệp cô nương, trước đây cô chưa từng nghe nhạc hay sao? Buồng giam phía đối diện im lặng mất một lúc, thiếu nữ chợt thấp giọng bảo: - Rất nhiều khúc nhạc mà ngươi thổi trong mấy ngày qua đều là lần đầu tiên ta được nghe. - Vì sao chứ? - Nhạc Chi Dương hết sức ngạc nhiên. - Vì đại kế phục quốc, đệ tử trên đảo ngoại trừ việc tập luyện võ công ra thì cũng chỉ biết nghiên cứu binh pháp, mấy thứ như kiểu toán học, âm nhạc, y thuật, hoặc các môn học khác đều không được phép dính dấp đến, họ bảo những thứ ấy làm mê muội suy mòn ý chí, không có lợi cho công cuộc tu hành. Nhưng chung quy cứ như vậy thì cũng đánh mất đi rất nhiều thú vui. Diệp Linh Tô nói đến đây, khuôn mặt lộ vẻ chán nản như thể đánh mất thứ gì đó. Nhạc Chi Dương cũng cảm thấy tội cho cô, gã nói: - Diệp cô nương, tấu nhạc cũng không khó lắm đâu, sau khi ra ngoài rồi, ta giảng qua một lượt là cô biết ngay thôi. Diệp Linh Tô thoáng vẻ động lòng nhưng qua một lúc sau lại nói: - Thôi đi, lỡ đâu có ai biết ngươi dạy ta chơi nhạc, chúng ta lại phải chịu phạt lần nữa. Nhạc Chi Dương nghĩ đến cảnh cô gái này muốn học nhưng lại ở thế khó xử, gã hận không thể phá ra cười to, bèn cao giọng: - Sợ gì chứ? Cùng lắm thì lại bị nhốt ở đây, mà như vậy càng hay, ta có thể thổi sáo suốt mười ngày cho cô nghe tiếp. Diệp Linh Tô bật cười: - Như vậy xem ra cũng không thể xem là bị phạt nhỉ! Cô trầm ngâm giây lát, chợt nói: - Nhạc Chi Dương, mấy ngày nay ngươi thổi không ít khúc nhạc, nhưng vì sao không thổi lại khúc nhạc trên biển hôm ấy? Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Cô chọn ta thổi mà, cô không chọn thì tất nhiên là ta không thổi rồi. Diệp Linh Tô hỏi: - Ta thích khúc nhạc ấy lắm, tên nó là gì vậy? Nhạc Chi Dương trả lời: - “Chu Thiên Linh Phi Khúc”. - Linh Phi à? - Diệp Linh Tô khẽ vỗ tay: - Quả nhiên nhạc cũng như tên, khiến người ta tinh thần lâng lâng, tâm hồn bay bổng. Mấy bữa nay ta nghe nhiều bài nhạc cổ như vậy nhưng không có bài nào so sánh được với nó cả. Nhạc Chi Dương cũng có cùng chung cảm nhận ấy, vị Linh đạo nhân kia không những là tông sư võ học mà còn là đại hành gia trong lãnh vực âm nhạc. "Chu Thiên Linh Phi Khúc" đưa nội công vào nhạc lý, khúc nhạc thôi thúc khí huyết sản sinh ra một luồng ý chí kỳ diệu có thể dẫn hồn đưa phách. Diệp Linh Tô chợt cười: - Bài cuối cùng này ta xin chọn "Chu Thiên Linh Phi Khúc" vậy! Nhạc Chi Dương vực dậy tinh thần, bắt đầu thổi tấu, hai người trong động đặt cả tâm tư vào khúc nhạc, họ bỗng chốc như hòa lẫn vào trong tiếng sáo. Tiếng sáo nương theo một cơn gió mát, đưa họ bay tít ra vòm trời xa xôi bát ngát ngoài kia. Thật lâu sau, khúc nhạc cuối cùng cũng chấm dứt, Diệp Linh Tô lại trở nên trầm ngâm im ắng. Nhạc Chi Dương cũng đặt người nằm xuống, bên tai vẫn còn văng vẳng dư âm khúc nhạc, trong lòng xao xuyến chẳng thể bình tĩnh, mãi một lúc sau mới dần dần thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, Nhạc Chi Dương còn đang mơ mơ màng màng chợt nghe mấy tiếng lạch cạch vang lên. Gã dụi dụi mắt ngước nhìn, hóa ra trời đã sáng rõ, Hoa Miên dẫn theo hai tên đệ tử mở cửa buồng giam thả Diệp Linh Tô ra ngoài. Thiếu nữ cả người vận áo trắng thuần khiết, mặt vẫn đeo mạng che, Nhạc Chi Dương vốn muốn ngó thử xem mặt mũi của cô ra sao, trông thấy thế liền không khỏi có đôi chút thất vọng. Lúc này, một tên đệ tử đến phóng thích Nhạc Chi Dương, Diệp Linh Tô xoay lại nhìn gã, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, cõi lòng đều bồi hồi xao xuyến. Suốt mấy hôm nay, cả hai chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, nhưng tri âm vốn tâm đầu ý hợp, khéo sao đã nảy sinh tình cảm thân thiết, thầm xem đối phương là tri kỷ. Diệp Linh Tô dời mắt đi, chợt cất tiếng hỏi: - Dì Hoa, phận sự của người này được phân vào nơi nào vậy? - Phân ở Yêu Nguyệt Phong - Nói đến đây, Hoa Miên thầm cảm thấy lạ, mỉm cười hỏi: - Tô nhi, con trước giờ không quan tâm đến chuyện vặt vãnh, sao hôm nay lại nảy ra hứng thú với mấy thứ này vậy? - Tùy tiện hỏi thôi! - Diệp Linh Tô nói đến đây, liếc nhìn Nhạc Chi Dương một cái rồi bỗng xoay người, sải bước bỏ đi. Hoa Miên dõi mắt trông theo bóng thiếu nữ khuất dạng rồi mới lên tiếng: - Mạc Li, ngươi dẫn Nhạc Chi Dương đến chỗ Đồng quản sự đi. Một chàng trai mặc áo vàng tiến đến, ngoắc tay gọi Nhạc Chi Dương: - Đi theo ta! Hai ngươi đi một lúc thì đến cuối đảo, xa xa trông thấy một tòa núi màu xanh biếc, dưới núi có một dãy nhà ngói xanh tường đá, bên râm mát là một trảng rừng trúc tĩnh mịch, bên nắng chiếu là một vườn cây ăn quả, thêm vào một khoảnh ruộng lúa được gió biển thổi dập dờn như sóng nước. Đến trước gian nhà ngói, Mạc Li lớn tiếng gọi: - Đồng quản sự, Đồng quản sự ... Trong nhà không ai trả lời, phía rừng trúc lại có kẻ í ới kêu lên: - Ai đó? Theo tiếng bước ra là một người đàn ông trung niên, mặt vuông tai lớn, dáng người đẫy đà, dưới cằm phe phất mấy lọn râu dài, tay cầm một bầu hồ lô, mặt mày đỏ lựng, còn chưa đến gần thì đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. - Hoa tôn chủ sai ta đến. - Mạc Li trỏ tay chỉ: - Đây là Nhạc Chi Dương, tạp dịch mới! Đồng quản sự cúi đầu ngẫm nghĩ rồi mỉm cười: - Ừ nhỉ, Hoa Miên từng nói qua với ta rồi. Nói rồi, lão xua tay: - Ngươi trở về nói lại với Hoa Miên, người đã được ta đã thu nhận rồi. Mạc Li hành lễ xong liền xoay người rời khỏi, lúc sắp đi còn đánh mắt nhìn sang Nhạc Chi Dương với vẻ chế nhạo. - Ta là Đồng Diệu. - Đồng quản sự nhấc hồ lô lên, còn chưa kịp nhấp môi thì bỗng nấc lên một tiếng, hơi rượu tanh rình tỏa ra khiến cho Nhạc Chi Dương phải lùi về sau mấy bước. - Ngươi là Nhạc Chi Dương à? - Đồng Diệu nheo mắt lim dim nhìn thiếu niên: - Ở điện Long Ngâm ta thấy ngươi rồi, nhà ngươi nói khoác không biết ngượng, huênh hoang là mình đã đánh bại Diệp Linh Tô và Dương Cảnh đúng không? Nhạc Chi Dương bật cười: - Bọn họ thua ta đều do kém may mắn mà thôi. - Vậy à? Đông Diệu miệng thì nói, cước lại tung ra như chớp giật, móc lấy gót chân Nhạc Chi Dương. Nhìn lão có vẻ say túy lúy nhưng ra chân thì lại vừa nhanh vừa chuẩn, Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy một luồng đại lực dâng trào từ bên dưới, hất bổng cả người gã lên không, ngã đánh rầm ra xa hơn một trượng. - Vận may của ngươi xem ra cũng không tốt lắm nhỉ! - Đồng Diệu kênh mặt, nhe răng cười lạnh: - Lạ thật, thằng nhóc nhà ngươi đến đứng còn không vững, sao có thể thắng được đệ tử đắc ý của đảo vương và Minh Đấu chứ? Đảo vương thì không nói, còn thằng cha Minh Đấu ấy không biết cách dạy đệ tử, chỉ được cái mẽ bề ngoài. Nhạc Chi Dương cố nhịn đau rướn người dậy, mỉm cười bảo: - Minh Đấu vỗ mông ngựa thì giỏi chứ nói về chân tài thực học, ta thấy cũng chả ra gì. Đồng Diệu đổi giận làm vui: - Thằng nhóc nhà ngươi mới quen hắn được mấy ngày, sao có thể biết hắn không có chân tài thực học? - Ta từng thấy hắn động thủ cùng một lão thái giám, chẳng mấy chốc đã bị cho ăn hành đến tơi bời hoa lá. Nếu đổi lại là Đồng quản sự thì làm gì có cửa cho lão thái giám ấy ngông cuồng ngang ngược chứ! Nhạc Chi Dương tâng bốc liên hồi, Đồng Diệu nghe như rót mật vào tai, nhất thời men say dâng trào, không khỏi cảm thấy hả hê vô cùng. Lão đổi sang gương mặt tươi rói bảo: - Lão thái giám mà ngươi nói là "Âm Ma" Lãnh Huyền phải không? Ta muốn thắng lão cũng không dễ dàng nhưng chưa đến nỗi phải thua đến mức khó coi như vậy. Nói tóm lại, ta rất khinh mấy kẻ chuyên đi xun xoe nịnh hót bề trên mà bản thân chả có tài cán gì. - Nói đúng lắm. - Nhạc Chi Dương vỗ tay tán thưởng: - Đồng quản sự vừa rồi đẩy ngã ta, so với bốn năm tôn chủ kia còn mạnh hơn nhiều. Điều đáng tiếc nhất cuộc đời Đồng Diệu chính là không thể góp mặt trong hàng ngũ tứ tôn, lời nói của Nhạc Chi Dương đã gãi đúng vào chỗ ngứa trong lòng của lão. Đồng Diệu mỉm cười nói: - Thằng nhóc nhà ngươi cũng biết quan sát đấy, chiêu thức vừa rồi đẩy ngươi ngã chính là "Bàn Phong Tảo Vân Thối" tổ truyền của Đồng gia ta, ta chỉ dùng có vài thành công lực, chứ nếu dùng đủ lực chân thì nhà ngươi không chỉ té đơn giản như vậy đâu. Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Dùng đủ lực chân, hai chân của ta chắc tàn phế luôn! - Ngươi biết thế thì tốt!" - Đồng Diệu gật đầu mạnh: - Tiểu Nhạc, ngươi đến làm việc dưới trướng của ta, chúng ta cũng không còn là người ngoài nữa, ngươi chỉ cần nỗ lực siêng năng, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Nhạc Chi Dương luôn miệng vâng dạ, gã hiểu rằng thân ở đảo vắng không đường đào thoát, nếu không biết luồn cúi hạ mình chỉ e không thể sống sót nổi. Lại thấy Đồng Diệu thích nghe lời ngon tiếng ngọt, gã ngay lập tức rắp tâm xu nịnh, câu nào câu nấy đều đưa lão lên mây. Đồng Diệu được phen nở mặt, rất nhiều chuyện vặt cũng không thèm tính toán với gã nữa. Ngọn núi nhỏ phía sau nhà tên gọi "Yêu Nguyệt Phong", có tác dụng ngăn cản gió biển thổi vào. Dưới núi trồng rất nhiều loại hoa màu rau củ, đám tạp dịch làm nông có khoảng mười người, đa số đều già lú khú. Nhạc Chi Dương trẻ tuổi đẹp trai, tính tình lại tốt bụng, rất nhanh đã hòa nhập với mọi người, khi làm đồng thì kể chuyện vui đùa, lúc rỗi rảnh lại thổi sáo giải khuây, giúp cho mọi người sảng khoái quên cả mỏi mệt. Chưa đầy vài ngày sau, gã đã nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người, gã đi đến đâu thì mọi người bu theo đến đấy, thỉnh thoảng lại yêu cầu gã thổi một khúc nhạc, kể một câu chuyện cười. Lúc đông người, Nhạc Chi Dương hết sức cao hứng nhưng khi nhàn rỗi, cảm giác cô tịch lại tự nhiên ùa về. Gã leo lên đỉnh Yêu Nguyệt Phong, phóng mắt ra bốn bề biển lớn, chỉ thấy khói sóng miên man, mịt mù bờ bến, thầm nghĩ tuổi mình còn trẻ, bị giữ lại hòn đảo này đánh bạn cùng đám nông già, dăm ba năm thì còn được, lỡ như phải ở suốt cuộc đời này thì làm sao mà chịu nổi? Gã thương cảm cho bản thân, nhủ bụng nếu muốn rời khỏi nơi này, trừ khi tập võ tự vươn lên, bằng không thật sự chẳng còn cách nào khác. Đông Đảo do Thích Ấn Thần tạo lập, nếu quả Linh đạo nhân từng đánh bại Thích Ấn Thần, vậy thì học võ công của ông ta, tương lai gặp cơ hội biết đâu có thể chế ngự cao thủ Đông Đảo, đoạt lấy một con thuyền mà trốn về đất liền. Nhạc Chi Dương nghĩ như thế bèn rút sáo ra, thổi lên "Chu Thiên Linh Phi Khúc" trên đỉnh Yêu Nguyệt. Nơi này núi cao gió lớn, tiếng sáo vừa vang xa mấy thước liền bị làn gió nuốt chửng. Nhạc Chi Dương nổi lòng hiếu thắng, cố ý đón gió mà thổi. Ban đầu tiếng sáo rời rạc, gặp phải cuồng phong tức thì tán loạn. Thổi được mấy ngày, gã chợt cảm thấy một luồng chân khí chảy ngược chảy xuôi trong cơ thể, mới đầu bé như con giun, vài hôm sau dần dần phình lên như con rắn nhỏ, di chuyển đến khắp chư huyệt trên cơ thể, lại chia ra thành những luồng khí nhỏ, lướt đến đâu kinh mạch dễ chịu đến đấy, lỗ chân lông giãn ra khiến toàn thân rung động, hận không thể vứt sáo đi mà hét lên một tràng thật dài. "Chu Thiên Linh Phi Khúc" chính là môn công phu kỳ diệu xưa nay hiếm. Trước đây thuật luyện khí cho dù là võ công ở nhà Phật, Đạo hay Nho đều đa phần phát xuất từ mười hai kinh mạch, theo các mạch này mà tu luyện, tiêu tốn bao nhiêu năm tháng mới có thể nắm rõ được hai mạch Nhâm-Đốc, hình thành nên tiểu chu thiên. Kế đó lại luyện đến kỳ kinh bát mạch, hao phí thêm rất nhiều thời gian nữa mới làm chủ được tám đoạn kinh mạch này, cùng liên kết với tiểu chu thiên hình thành nên đại chu thiên. Đạt đến cảnh giới này, chân khí chảy khắp toàn thân, tự mình có thể băng núi vượt biển, làm được rất nhiều việc người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Lần mò từng bước như vậy, cho dù chậm mà chắc nhưng lại phát sinh nhiều rắc rối vô cùng. Người tu luyện dẫn đường cho chân khí, sự thành bại của bản thân đều phải phụ thuộc vào một mạch một huyệt, khi bắt đầu cần hết sức tập trung, dồn ý niệm vào cả trong kinh mạch lẫn huyệt đạo, thế nhưng nếu chuyên chú quá mức dễ nảy sinh ý nghĩ so đo thiệt hơn, việc dẫn đường cho chân khí dần dần không được thuận lợi, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thất bại, tâm lý háo thắng hoặc thậm chí nghĩ quẫn lung tung, dẫn đến vô số tạp niệm. Tạp niệm là kẻ thù lớn nhất của việc luyện khí, tạp niệm mà sinh ra, nhẹ thì tu luyện giảm sút, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, cho nên từ xưa đến nay luyện thành tiểu chu thiên đã không dễ, người nắm bắt được đại chu thiên hiếm lại càng hiếm hơn, chỉ có những ai ý chí kiên cường, hoàn toàn quên mất bản thân mới có thể làm được. Tu luyện thì nhất thiết phải tập trung, nhưng tập trung quá mức lại sinh ra tạp niệm, hai điều này mâu thuẫn với nhau, chính là một nan đề gây khó khăn cho những người luyện khí bao đời nay. Linh đạo nhân xuất thân từ nhà Đạo, hiểu rõ đạo "Vô vi", bắt nguồn từ âm nhạc, mang cách tu luyện đại tiểu chu thiên đặt vào trong nhạc khúc, nhạc khúc sinh ra từ tâm, chân khí theo âm nhạc chảy khắp toàn thân, người thổi sáo một khi chuyên tâm vào việc thổi khúc nhạc sẽ quên mất chân khí đang chảy đến đâu, lâu dần thậm chí có thể không nhớ đến việc luyện khí, từ đó cũng không phát sinh ra bất cứ tạp niệm nào, nhẹ nhàng mà vượt qua cửa ải khó khăn. Nhạc Chi Dương không rành nội công nhưng lại thuần thục âm nhạc, thật sự chính là nhân vật tốt nhất để tu luyện môn nội công này, nếu như gã từng luyện qua nội công, tất nhiên cũng sẽ cân nhắc hơn thiệt làm nảy sinh tạp niệm. Nhưng gã chẳng biết tí gì về luyện khí, lúc thổi sáo chỉ nghĩ về âm nhạc, bỏ mặc cho chân khí chảy đến đâu thì chảy, cứ như vậy chính là vừa hợp với ý sâu xa của nhà Đạo, vừa là "vô vi" mà cũng là "vô sở bất vi", rất nhanh đã vượt khỏi rào cản, tự hình thành chu thiên. Chu thiên vừa hình thành thì điều kỳ diệu cũng xảy ra. Ban đầu, chân khí của Nhạc Chi Dương yếu đuối, cảm giác không quá rõ ràng, nhưng dần dà theo tu vi lâu dài, chân khí trở nên hùng hậu, tự nhiên chảy quanh thân thể, mở ra ngàn vạn khiếu khác. Gã dung nhập linh khí đất trời, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Thay đổi đầu tiên chính là tiếng sáo, ban đầu tiếng sáo gặp gió thì tán loạn, khó mà vang xa, nhưng dần dần tiếng sáo như kết thành sợi dây xuyên qua gió biển, truyền ra hơn một dặm. Thay đổi thứ hai chính là thể lực, ban ngày Nhạc Chi Dương cày ruộng trồng trọt gần như không biết mệt, đêm đến leo núi trèo non cũng vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ còn hơn cả khỉ phóng vượn đu. Nếu như Đồng Diệu tinh ý chút xíu, không khó để nhận ra sự thay đổi của Nhạc Chi Dương, thế nhưng lão cứ nốc rượu liên miên, cả ngày trời cùng lắm chỉ tỉnh táo được phân nửa thời gian, trông thấy Nhạc Chi Dương làm việc vừa lẹ vừa giỏi thì cho rằng gã biết thức thời hiểu chuyện, hơn xa mấy tên nông phu thô lỗ kia, thế là lão tửu quỷ này nổi hứng, dứt khoát cho gã đảm chức quản công, giám sát giờ làm giờ nghỉ của nhóm lão nông kia, còn bản thân thì chui tọt vào trong nhà, cả ngày say bét nhè không màng thế sự. Nhờ đó Nhạc Chi Dương càng thêm rãnh rỗi, ngoài luyện khí gã bắt đầu tu luyện "Linh Vũ". Quyền thuật vốn là con đường giết chóc, Linh đạo nhân sau khi ngộ đạo liền không xem trọng quyền thuật cho lắm, nhưng một thân võ công của ông xuất quỷ nhập thần, nếu như vứt bỏ đi tất cả thì không tránh khỏi có chút đáng tiếc, giữa hai bề khó xử ông bèn chọn một phương pháp dung hòa, đem võ học cả đời sắp đặt vào "Linh Vũ" mà không đề rõ xuất xứ nguồn gốc, chỉ bởi kẻ tu luyện tự học tự hiểu, người tập võ sẽ ngộ ra võ công bên trong còn người yêu âm nhạc trông thấy sẽ cho rằng đó chẳng qua chỉ là một bài múa. Nhạc Chi Dương chẳng biết mô tê gì về võ công, vừa bắt đầu liền xem nó như một bài vũ đạo, thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ buồn cười hoang đường: võ công hay vũ đạo chẳng khác gì nhau. Gã cứ nhảy múa theo điệu nhạc, không hề nghĩ ngợi sâu xa đến sự ảo diệu bên trong, chỉ cảm giác lúc khiêu vũ thì luồng khí nóng nọ trong cơ thể cứ tuôn trào như thổi sáo, lúc thì len lỏi đến đầu ngón tay, khi lại rót đầy xuống bàn chân khiến cho động tác lanh lẹ, sinh lực dồi dào. Thấm thoát đã trôi qua mấy tháng, một hôm làm xong việc đồng áng, chúng nông phu lục tục kéo đi nghỉ ngơi. Nhạc Chi Dương ngồi lại dưới táng cây, thổi sáo véo von một lúc, chợt nhớ đến Giang Tiểu Lưu. Từ buổi chia tay ở điện Long Ngâm đến nay hắn ta gần như bặt vô âm tín. Đời có câu "Mèo mà đắc thắng vui như hổ, phượng hoàng trụi lông chẳng bằng gà." Lẽ nào Giang Tiểu Lưu được làm đệ tử Đông Đảo rồi tự cảm thấy tài trí hơn người, chẳng thèm để gã vào mắt nữa? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã và Giang Tiểu Lưu quen biết bao năm, tên tiểu tử này cái gì cũng thiếu, trừ mỗi không thiếu nghĩa khí, hồi còn ở bến sông gây sự đánh nhau, cho dù đối mặt với kẻ địch nào thì hắn cũng chưa từng có tiền lệ lâm trận rút lui, hiện giờ không chịu đến thăm gã nhất định là có nguyên nhân sâu xa nào khác. Nghĩ đến đây, Nhạc Chi Dương hỏi dò một người nông phu, biết được đệ tử của dòng Kình Tức ngụ tại Phi Kình Các. Vị nông phụ nọ bảo: - Tạp dịch trên đảo mà không có thẻ bài thì không được đi lại lung tung trên đảo, nếu như vi phạm, nhẹ thì phạt đánh hai mươi bản, nặng tội có thể đập gãy hai chân. Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Lão ca ca, vậy có cách nào để đến Phi Kình Các hay không? - Chỉ có một cách duy nhất thôi. - Lão nông từ tốn nói: - Tảng sáng mỗi ngày, Tiêu lão tam phải đi khắp nơi hốt phân về bón cây, hắn có một thẻ bài, có thể tự do ra vào nhà xí ở các dòng phái. Nhạc Chi Dương tìm gặp Tiêu lão tam, trơ mặt đòi thẻ đi đường của lão, bảo muốn thay lão đi hốt phân, sẵn tiện ngắm nghía phong cảnh trên đảo một chuyến. Tiêu lão tam ngần ngừ một lúc mới bảo: - Nhạc lão đệ, cậu đi làm thay ta thì quý hóa quá, thế nhưng có một việc cần phải nói trước, mấy kẻ tạp dịch như chúng ta bị nghiêm cấm học võ. Nếu như cậu nhất quyết muốn đi thì hãy nghe lời ta dặn, thấy người tập võ lập tức tránh cho xa, bằng không nhỡ bị người ta đập gãy đôi chân, móc mù hai mắt thì đừng trách sao lão ca ca không báo trước. Nhạc Chi Dương ra chiều phản đối: - Võ công rắm chó gì chứ, xem bằng mắt thì có thể học được à? Tiêu lão tam tái mặt, ngó dáo dác xung quanh, nén giọng thầm thì: - Nhạc lão đệ, ta với cậu thân làm tạp dịch, mọi thứ đều phải xử sự cẩn thận. Nếu cậu không đồng ý, ta cũng không dám cho cậu mượn thẻ đi đường đâu. Nhạc Chi Dương vội cười xòa: - Tiêu lão ca, ta nghe ông mà, cứ xem như bọn họ đang thả rắm, ta cần phải né cho thiệt xa là được chứ gì. Tiêu lão tam bật cười ha hả, lúc này mới lôi thẻ đi đường ra giao cho Nhạc Chi Dương. Sáng sớm hôm sau, Nhạc Chi Dương chọn lấy hai thùng gỗ, đội thêm một chiếc mũ rộng vành, sải bước đi về phía Tây. Trên đường đi gặp được vài đệ tử Đông Đảo, ai thấy gã cũng đều bịt mũi che miệng, tránh xa cả thước. Nhạc Chi Dương lòng thầm hớn hở, cố ý sấn lên phía trước chọc cho mọi người quát mắng ỏm tỏi. Nhạc Chi Dương cười khanh khách, lúc la lúc lắc hai thùng phân, mắt ngắm nhìn phong cảnh, đang vừa đi vừa xem chợt thấy một tòa lầu gác xây âm vào trong núi, hướng mặt nhìn xuống biển khơi, thấp thoáng có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn thông lên đến lầu gác. Nhạc Chi Dương leo lên bậc thang đến trước Phi Kình Các, hai tên đệ tử đứng gác ngoài cửa xem qua thẻ bài, không nói năng gì, phất tay để cho gã tiến vào bên trong. Nhạc Chi Dương tìm ra nhà xí, một mặt ra vẻ đang đào phân, một mặt quan sát địa hình xung quanh, chỉ thấy nhà cửa nhiều vô số kể, muốn tìm ra Giang Tiểu Lưu thật sự không dễ dàng. Nghĩ đến đây, gã nảy ra một ý bèn lôi sáo ngọc ra thổi, khúc nhạc là một đoạn của bài "Hóa Lang Nhân", vốn là tiếng rao ca của những người buôn gánh bán bưng ven đường, sau được chuyển hóa thành âm nhạc, giai điệu cất lên có phần hài hước thú vị. Mỗi lần Nhạc Chi Dương tìm Giang Tiểu Lưu đều ở trước nhà hắn thổi bài này, chẳng bao lâu sau là Giang Tiểu Lưu sẽ tự nhiên rời khỏi nhà để ra gặp gã. Thổi xong một đoạn không nghe ai đáp trả, gã đang định thổi thêm lượt nữa chợt trông thấy có một kẻ mặt mày bầm dập vừa rẽ ra khỏi góc tường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang