[Dịch] Linh Phi Kinh - TTV

Chương 1 : Kim Lăng Ca Vũ - Hồi 2

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 08:32 29-10-2018

.
Triệu Thế Hùng lắc đầu: - Cậu không thù không oán, đương nhiên thấy không có gì hay cả, nhưng nếu cậu có một kẻ thù, võ công hiếm thấy trên đời, muốn báo thù trừ khi võ công của cậu cao hơn hắn ta thì chẳng còn cách nào khác! Nói đến đây, y trở nên trầm tư, đầu ngẩng lên nhìn trời ngây dại, rồi lại thở dài xa xăm kể: - Ta vốn là người áp tiêu của Hổ Uy tiêu cục ở Thái Châu. Cha ta, Triệu Sư Ngạn, là tiêu đầu trong tiêu cục với thanh Trảm Phong đao nức tiếng xa gần, bình sinh hộ tiêu chưa từng xảy ra mất mát. Cha mẹ ta sinh được ba nam một nữ, ta đứng hàng thứ hai, vào năm ta mười tám tuổi thì thiên hạ đã trở nên nhiễu nhương, đường sá chẳng còn được yên ổn. - Năm ấy, cha mang theo ta hộ tống một kiện châu báu đến Bình Giang. Vừa rời khỏi Thái Châu chưa xa, bỗng có kẻ xồ ra chặn đường. Ban đầu, cha ta còn tưởng là hạng thổ phỉ nhãi nhép, bèn lấy ra hai đĩnh bạc tặng cho họ để họ nhường đường, ai ngờ tên đầu sỏ sau khi nhận bạc rồi lại ném đi, cười bảo: "Bố thí cho ăn mày à? Triệu Sư Ngạn, ta biết lần này ngươi đích thân ra tay thì kiện hàng kia nhất định không tầm thường, ta gần đây túng quá, ngươi làm việc tốt chia cho ta nửa số châu báu ấy, ta lập tức đi ngay, quyết không gây khó dễ ngươi!" Tên đầu sỏ ấy biết rõ lai lịch của cha, vừa mở miệng đã đòi đến phân nửa số hàng, cha ta không khỏi giật mình truy vặn lai lịch của hắn nhưng kẻ ấy chỉ cười trừ không đáp. Có tiêu sư bất bình, nhảy lên trước khiêu chiến nhưng không chống lại được khoái kiếm của hắn ta, thoắt cái đã có hai người bị thương. Ta nhìn mà ngứa mắt, đang định xông lên nhưng bị cha cản lại, người cất giọng: "Kiếm pháp túc hạ tuyệt lắm, tiếc là hơi lạ mắt, đao của Triệu mỗ đây không chém kẻ vô danh, ngươi mau báo tên tuổi đi!" Kẻ kia cười đáp: "Ta chặn đường cướp bóc cũng do tình thế ép buộc, khai tên báo họ chỉ tổ làm nhục sư môn. Từng nghe danh "Trảm Phong Đao", đao vung ra thì chém gió chặt mây, ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa hay xin được chỉ giáo!" Cha ta thấy hắn kiếp pháp thành thục, ăn nói cũng không thô lỗ, biết hắn không phải hạng thổ phỉ tầm thường liền bảo: "Chỉ là danh hèn đâu đáng nhắc đến, túc hạ kiếm pháp cao minh khiến ta rất bội phục, nhưng ngươi đả thương tiêu sư bên ta, không thể cho qua được!" Nói rồi, cả hai cùng động thủ. Kẻ ấy tuy kiếm pháp nhanh nhạy nhưng chưa đủ già dặn, chưa đầy hai mươi chiêu sườn trái tay phải của hắn đã trúng đao của cha, trường kiếm cũng rơi xuống đất. Ta đứng xem bên cạnh, đinh ninh cha ta bổ xuống một đao nữa là hắn toi mạng ngay, ngờ đâu người nhảy về phía sau, bảo: "Ngươi đả thương hai vị thủ hạ của ta, ta cũng chém ngươi hai đao, ta với ngươi có qua có lại, đường ai nấy đi thôi!" Kẻ ấy trừng mắt nhìn cha ta rồi bật cười quái lạ: "Triệu Sư Ngạn, ngươi không giết ta, ngày sau đừng hối hận!" Cha ta cảm khái đáp: "Triệu mỗ hành xử đúng lẽ, chưa từng hối hận!" Kẻ ấy cười ha hả mà rằng: "Hay cho hành xử đúng lẽ, Triệu Sư Ngạn, hai đao này ta sẽ ghi nhớ!" Nói rồi cởi lấy thắt lưng ném xuống đất, khập khiễng dẫn đồng bọn bỏ đi. - Ta sốt ruột nhìn cha, oán trách: "Kẻ này ngông cuồng như vậy, sao cha không một đao giết quách cho rồi?" Cha ta lắc đầu: "Kiếm pháp của hắn vô cùng cao minh, chỉ hiềm chưa học tới nơi tới chốn nên vừa rồi mới bại dưới tay ta. Người này lai lịch không nhỏ, ta giết hắn chả khó, nhưng nếu kích động đến kẻ chống lưng cho hắn chỉ sợ không dễ đối phó! Ứng Long à, con ngàn lần phải nhớ kỹ, giới bảo tiêu như chúng ta trong đầu luôn tâm niệm một chữ Nhẫn, chữ thứ hai mới là Võ, nếu cứ gặp trộm giết trộm, gặp cướp giết cướp, thì con có giết nổi toàn bộ trộm cướp trong thiên hạ này không?" Ta chẳng còn gì để nói, chợt nhìn đến sợi thắt lưng rơi dưới đất, lòng nổi tò mò liền đến nhặt nó lên, chỉ thấy trên thắt lưng có thêu hình một con đà long nhỏ màu bạc, bèn đưa cho cha xem. Cha ta nhìn qua bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức nhét nó vào trong ngực không để cho ai khác trông thấy rồi gọi cả đoàn lên đường. - Suốt dọc đường, cha ta vô cùng trầm ngâm, ta thấy cha đầy ấp tâm sự, mấy lần lân la dò hỏi, người đều đáp quấy quá lảng đi. Chẳng mấy chốc thì đến Bình Giang, sau khi hoàn tất việc giao hàng, chiều ngày hôm ấy cha gọi ta đến trước mặt bảo: "Ta mới nhận được hai mối làm ăn, một chuyến đi Dương Châu, chuyến còn lại ở khá xa, mãi tận Cửu Giang ở Giang Tây. Ta cân nhắc rồi, hai chuyến hàng này đều rất quan trọng, có câu 'Đả hổ thân huynh đệ, lâm trận phụ tử binh' (*), ta không an tâm giao cho người ngoài, Ứng Long à, tuy con tuổi hãy còn nhỏ nhưng đã được ta đích thân dạy dỗ, cho nên ta muốn để con đảm riêng một chuyến. Con xem, Dương Châu và Cửu Giang, con chọn đi đường nào?" (ND chú: ý đại khái là phàm những chuyện hệ trọng thì chỉ tin người ruột thịt trong nhà) - Ta nghe được lời này mừng quýnh mừng quáng, theo cha đi đã biết bao đợt tiêu nhưng ta chưa từng đảm đương một mình bao giờ. Đại trượng phu gánh việc gian khó, nếu đã nhận đi thì tất nhiên phải càng xa càng tốt, vậy nên ta hào hứng thưa: "Con đi Cửu Giang!" Cha ta gật gù: "Có chí khí! Không hổ là con trai nhà họ Triệu ta." Nói dứt bèn lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ lim khảm ngọc, cầm nặng trình trịch. Ta đoán bên trong nếu không phải kim ngân châu báu thì cũng là cổ vật quý giá, nhất thời đỡ lấy hộp gỗ mà vui mừng đến run rẩy. Cha vỗ về vai ta, căn dặn: "Chiếc hộp này cần phải giao vào ngày tám tháng năm, người nhận là Trần Tỉnh Sinh Trần lão gia tại hiệu trang sức Cát Tường ở đường Bắc Đại vùng Cửu Giang, con đã nhớ chưa?" Ta nhẩm lại mấy lần, âm thầm ghi khắc. Cha lại nói: "Lần đầu bảo tiêu, ta sẽ sai mấy vị tiêu sư tâm phúc đi với con, họ đều là giang hồ lão luyện, trên đường đi con cứ học hỏi nhiều vào!" Ta mừng rơn trong lòng, chỉ muốn lập tức xuất phát, bèn vâng dạ rồi xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, ta ngoảnh lại nhìn cha, chợt thấy người đang ngây dại dõi theo ta, nơi khóe mắt lấp lánh ánh lệ... Nói đến đây, Triệu Thế Hùng ngẩng đầu lên, con mắt còn lại đăm đắm ngước vọng bầu trời thoáng vẻ mông lung. Nhạc Chi Dương không nhịn được liền hỏi: - Sao cha ông lại buồn như vậy? Triệu Thế Hùng lặng im một lúc khẽ đáp: - Lúc ấy ta đang cơn hào hứng, trông thấy thần sắc của cha cũng không suy nghĩ sâu xa mà chỉ cho rằng người lớn tuổi thường hay mềm lòng, sầu não lúc chia ly. Mà chuyến tiêu ấy thì vô cùng cấp bách, ta không dám lãng phí thời gian, thế nên chập tối thì xuất phát. Năm đó nạn đói hoành hành, đạo tặc khắp nơi, suốt hành trình chuyến tiêu ấy gặp phải không ít trắc trở khó khăn, may nhờ đao pháp của ta cũng có chút thành tựu, thêm tiêu sư trợ giúp đắc lực, sau cùng vào buổi chiều ngày sáu tháng năm cũng đến được đất Cửu Giang. Ngờ đâu khi đến nơi hỏi thăm, bọn ta chỉ đành kêu trời, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao! - Sao thế? - Nhạc Chi Dương ngạc nhiên: - Có kẻ cướp tiêu à? - Không phải! - Triệu Thế Hùng lắc đầu: - Cửu Giang đúng là có con đường tên Bắc Đại, thế nhưng nơi đó chẳng có hiệu trang sức nào gọi là Cát Tường cả, càng không có cái kẻ Trần Tỉnh Sinh Trần lão gia! Nhạc Chi Dương nói: - Cha ông chắc đã nhớ nhầm rồi. Triệu Thế Hùng thở dài: - Người không nhớ nhầm, người chỉ nói dối thôi! Nhạc Chi Dương càng thêm khó hiểu: - Sao ông ấy phải nói dối? Triệu Thế Hùng đáp: - Ta cũng thắc mắc, cha ta trước giờ làm việc nghiêm túc, sao lại bày ra trò đùa bỡn này? Lại nhớ đến dáng vẻ của người trước khi lên đường, lòng ta càng thêm lo lắng. Lúc này có tiêu sư gợi ý, nếu đã không ai nhận hàng thôi thì mở ra xem chuyến hàng lần này là gì. Lời ấy liền thức tỉnh ta, ta mở hộp ra xem, bên trong đầy ấp thoi vàng nén bạc, xếp phía trên còn có một phong thư do cha ta đích thân viết! Ta lấy làm lạ, mở thư ra xem một lượt, gần như muốn ngất đi. - Trong thư ghi những gì? - Nhạc Chi Dương hỏi. Triệu Thế Hùng thở ra một hơi, cười buồn: - Trong thư cha ta nói, lúc ta đọc được lá thư này, người có lẽ đã chết rồi. Kẻ gây ra vụ cướp bên ngoài thành khi ấy chính là bọn lái buôn của Diêm Bang đất Thái Châu, còn con đà long bạc kia chính là ký hiệu của bọn chúng. Bản thân Diêm Bang không đáng sợ nhưng thế lực sau lưng chúng thì không phải tay vừa, tương truyền rằng thủ lĩnh của Diêm Bang đều xuất thân từ Đông Đảo... - Đông Đảo? - Nhạc Chi Dương thắc mắc: - Đó là gì vậy? Triệu Thế Hùng thở dài đáp: - Cái tên ấy bây giờ nói ra có vẻ xa lạ, nhưng ba mươi năm trước thì như sét đánh ngang tai. Năm ấy những kẻ nổi dậy phản Nguyên như Hàn Sơn Đồng, Từ Thọ Huy, Bành Oánh Ngọc đều xuất thân từ Đông Đảo mà ra, bọn họ chít khăn đỏ quanh đầu, cũng là kế thừa truyền thống của Hồng Đái Quân. Hồng Đái Quân vốn do đại hiệp Vân Thù lập ra (TG: xin xem tác phẩm Côn Luân), y vốn là đại tướng của triều Tống, vào lúc Tống diệt Nguyên hưng liền nổi dậy kháng Nguyên, khắc chế cường địch, oai danh bao trùm Hoa Hạ, về sau dùng binh thất bại, bị quân Nguyên vây ở núi Nhạn Đãng vùng Chiết Giang. Y khổ chiến quyết không khuất phục rồi hy sinh anh dũng. Đệ tử Đông Đảo noi theo ý chí của y, luôn xem việc đánh đuổi giặc Thát là nhiệm vụ của mình, nhưng vì thế cô lực mỏng nên phải chiêu nạp đệ tử rộng rãi. Đáng tiếc đệ tử càng nhiều càng khó tránh vàng thau lẫn lộn. Ba vị Hàn, Từ, Bành mà ta đề cập ở trên đều là những vị hào kiệt quang minh lỗi lạc, tiếc rằng không giỏi tranh quyền đoạt lợi, kết quả đều chết trong tay những tên bại hoại của Đông Đảo. Về sau mấy kẻ tranh giành thiên hạ với Chu Nguyên Chương như Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân, Minh Ngọc Trân tuy mang tiếng là đệ tử Đông Đảo nhưng thảy đều nham hiểm, độc ác, hiếu sát vô độ, thêm vào đảo vương Đông Đảo khi ấy là Vân Xán hồ đồ bất kể đúng sai, chỉ chăm chăm nghe lời một phía, bị cuốn theo lũ cặn bã ấy gây họa không ít cho chúng sinh, gần như hủy hoại toàn bộ cơ nghiệp của Đông Đảo. Triệu Thế Hùng nhớ lại tình cảnh năm ấy quần hùng tranh đoạt, cõi lòng dậy bao đợt sóng, trầm ngâm hồi lâu mới tiếp tục: - Mấy chuyện này kể ra dài dòng, tạm thời không nhắc nữa. Diêm Bang ở Thái Châu vốn là một lũ buôn muối lậu, chẳng hiểu vì sao cấu kết được với Đông Đảo, lập tức diệu võ dương oai, không ai đọ nổi, ở khắp vùng Dương Châu, Thái Châu có thể nói là đầy rẫy tai tiếng, chỉ vì thế lực lớn mạnh, quan phủ cũng không dám truy cứu. Ký hiệu của Đông Đảo là một con đà long màu vàng, Diêm Bang là một nhánh lẻ liền dùng đà long màu bạc làm hiệu. Lúc ấy đại đa số hành vi sai trái của Diêm Bang liên quan tới việc buôn muối lậu, nào giờ chưa từng xảy ra chuyện cướp tiêu. Theo ta phỏng đoán, việc chặn xe tiêu hôm ấy hẳn là do có kẻ trong bang làm ăn thua lỗ, không biết ăn nói sao với cấp trên nên mới nghĩ ra hạ sách này. Dè đâu cha ta không thức thời nhượng bộ, chúng cướp tiêu thất bại đành hậm hực trở về, nhưng người trong bang vốn ti tiện hẹp hòi, hay để bụng thù vặt, từng vì một chút hiềm khích mà giết sạch cả nhà đối thủ. Dựa vào võ công của cha ta, cao thủ Diêm Bang chưa chắc thắng nổi, tuy nhiên cao thủ Đông Đảo mà đến, tiêu cục chẳng còn cửa sống. Cha ta trông thấy ký hiệu đà long bạc, tự biết khó lòng thoát nạn, cho nên mới nghĩ ra cách sắp xếp, mượn danh nghĩa áp tiêu hòng gạt ta đi thật xa, tránh cảnh Diêm Bang nhổ cỏ triệt tận gốc. Cha biết tính khí ta cao ngạo, trong hai chuyến tiêu ấy nhất định chọn lựa Cửu Giang, đợi khi ta tới Cửu Giang nhận ra điều không ổn rồi, có muốn trở lại Thái Châu cũng không kịp nữa. Trên thư cha ta còn nói, mấy vị tiêu sư đi cùng ta đã theo người vào sinh ra tử suốt bao năm qua, người không muốn liên lụy đến họ, bảo ta đem vàng bạc trong hộp phân chia cho mọi người, dặn mọi người đi đâu thì đi, ngàn vạn lần không được quay lại Thái Châu! - Xem xong thư ấy, ai nấy đều bi phẫn, thảy đều khóc rống lên, đòi trở về Thái Châu quyết cùng cha đồng sinh cộng tử. Nhưng ta là người đầu tiên bình tĩnh lại, thầm nghĩ kẻ thù lớn mạnh, mấy tiêu sư đây võ công có hạn, trở về rành rành là tìm đường chết, vì thế ta quát chặn mọi người, phân tiền phát bạc cho họ rồi ra lệnh giải tán, sau đó một mình một đao lén trở về Thái Châu. Nào ngờ khi vào thành dò la ta mới hay tin sét đánh, chẳng những cha ta gặp nạn mà toàn bộ người trong tiêu cục cũng chết sạch trong đêm, phòng ốc trong tiêu cục bị một mồi lửa thiêu thành đất bằng, ngay cả người chị gả cách xa Dương Châu của ta cũng không may mắn thoát được, cả nhà anh rể mười hai mạng, bất kể nam nữ già trẻ đều chết tức tưởi... Kể đến đây, Triệu Thế Hùng thở phì phò, thân thể kềnh càng co gập lại thành một khối, vết thương trên người y rách toạc, máu chảy dềnh ra mặt đất. Nhạc Chi Dương nhìn người đàn ông này, nghĩ đến mối thù sâu như bể của y, lòng bất giác xót xa bèn nói: - Ông bị thương nặng lắm, ta dẫn ông đi gặp đại phu... Nói xong định dìu y dậy, thình lình Triệu Thế Hùng chụp mạnh lấy cổ tay gã nhanh như chớp. Cổ tay Nhạc Chi Dương như gãy rời, đau muốn ngất lịm. Lúc này vẻ hung hăng trong mắt Triệu Thế Hùng bỗng dịu đi, y nhả tay ra cười khổ: - Ta mất máu quá nhiều, tạng phủ cũng bị thương nặng, Hoa Đã có sống lại cũng chẳng cứu trị nổi. Người sắp chết, lời thường chân thật, câu chuyện này ta đã chôn chặt trong đáy lòng suốt bao năm trường, nếu không kể ra, chết chẳng nhắm mắt. Tiểu huynh đệ, cậu là người tốt, người tốt làm ơn cho trót, nghe ta kể xong đã! Nhạc Chi Dương đành bất đắc dĩ gật đầu. Triệu Thế Hùng thở dốc một hồi lại tiếp tục kể: - Lúc ấy ta giận đến phát cuồng, chỉ muốn báo thù rửa hận, bèn thay áo bịt mặt lẻn vào tổng đường của Diêm Bang ám sát hai tên thủ lĩnh. Diêm Bang vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sai bọn tay chân lục soát khắp thành, lại thêm hai cao thủ Đông Đảo đuổi đến. Ta và chúng đánh nhau đến suýt nữa bỏ mạng, bị trọng thương phải trốn vào núi hoang, may nhờ một vị cao tăng thu nhận, tịnh dưỡng ròng rã suốt mấy tháng mới dần khỏi. Nhưng đến khi ta xuống núi, đội quân Hồng Cân đã nổi dậy ở Trung Nguyên, nghĩa quân phía nam cũng nhao nhao hưởng ứng, Diêm Bang thay hình đổi dạng trở thành một nhánh nghĩa quân, đánh đuổi quan lại Đại Nguyên rồi chiếm đóng Thái Châu, Dương Suất. - Kẻ thù càng lúc càng mạnh, việc báo thù cũng trở nên mịt mờ. Khi ấy đương cơn lửa binh, đi đến đâu cũng thấy người chạy nạn. Ta chen lẫn giữa đám nạn dân ấy mà ngẩn ngơ suốt mấy tháng. Một hôm nọ, ta đến ngoại thành Cao Bưu, chợt nghe có người kêu to: "Trương Sĩ Thành Trương đại soái đến rồi!", kèm theo đó là tiếng kèn hiệu trỗi lên, một đoàn người ngựa đang tiến lại. Mấy ngày này ta đã sớm biết tới đại danh của Trương Sĩ Thành, nghe đâu hắn đánh bại quân Nguyên, thần oai vô song, nên ta thử ghé mắt nhìn ra, chỉ thấy kẻ dẫn đầu mặc khôi vàng giáp bạc, cưỡi trên một con ngựa trắng đang tươi cười cung tay chào hỏi bá tánh ngoài thành. Đến khi nhìn rõ được dung mạo kẻ này rồi, ta dường giận đến nổ phổi. Kẻ này phải ai đâu xa lạ, chính là tên thổ phỉ cướp tiêu dạo nọ, hiềm nỗi cha ta nhân từ không chém cho hắn một đao chết tốt để ngày nay tên cẩu tặc này thú đội lốt quan, lại trở thành thủ lĩnh nghĩa quân Giang Hoài. Lúc đó lòng ta sục sôi căm phẫn, tay đã đặt lên cán đao nhưng ánh mắt bỗng bắt gặp hai lão già ở đằng sau Trương Sĩ Thành, hai lão đều là cao thủ của Đông Đảo, cũng chính là kẻ đả thương ta ngày trước. Ta thấy tình hình như vậy, hiểu rằng giết Trương Sĩ Thành không xong, đành tạm thời âm thầm chịu đựng. - Từ đó trở đi, ta liên tục nghĩ cách báo thù, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại cha ta từng nói rằng: "Giới bảo tiêu như chúng ta, trong đầu luôn tâm niệm một chữ Nhẫn, chữ thứ hai mới là Võ." Hiện tại, dựa vào võ công thì chẳng thể báo thù, vậy thì chỉ có thể bằng chữ Nhẫn mà bày kế sách. Xưa, Việt Vương Câu Tiễn liều thân làm nô bộc phục vụ cho Ngô Vương Phù Sai, về sau tích tụ và đúc kết mười năm cuối cùng cũng chiếm được nước Ngô để báo thù rửa nhục. Đối mặt với cường địch như thế, nếu ta chỉ chăm chăm báo thù, chẳng phải không tự lượng sức hay sao? Nghĩ đến đây, ta đã thông suốt tư tưởng, hôm sau liền bán đi bảo đao tổ truyền để rèn lại một thanh đại quan đao nặng tám mốt cân, đổi tên thành Triệu Thế Hùng, đầu quân dưới trướng Trương Sĩ Thành, từ hạng tiểu tốt dần dà ngoi lên, nhiều lần xông pha chiến đấu lập được công trạng. Hơn một năm sau, tên tuổi "Khoái Tai Đao" lan xa, gây được sự chú ý của Trương Sĩ Thành. Khi ấy, dung mạo ta đổi thay, đao dùng cũng không phải của tổ truyền, Trương Sĩ Thành chẳng những không nhận ra mà ngược lại còn giúp ta thăng quan tiến chức. Nhờ trời cao có mắt, về sau hắn bị quỷ ám xem ta là tâm phúc, để ta làm thống lĩnh thân quân dưới trướng của hắn. Nhạc Chi Dương sốt ruột hỏi: - Rồi ông ám sát hắn ư? - Không! - Triệu Thế Hùng lắc đầu: - Lúc đó nếu ta giết hắn thì quả là dễ như trở bàn tay, nhưng giết hắn rồi lại nảy ra thêm những tên đầu lĩnh khác của Diêm Bang thay thế thì cũng vậy; hơn nữa kẻ thù của ta không chỉ mỗi Diêm Bang mà còn có Đông Đảo, muốn báo thù thật sự chỉ có thể khiến cho Trương Sĩ Thành nước mất nhà tan. Mà cho dù có như thế cùng lắm cũng chỉ hủy đi Diêm Bang ở Thái Châu, Đông Đảo ở đằng sau chẳng rụng một sợi lông cọng tóc nào. Giữ lại suy nghĩ này, ta tiếp tục ẩn nhẫn thờ thời, đúng vào lúc ấy, trời ban cho ta một cơ hội. - Là cơ hội gì? - Nhạc Chi Dương tò mò. Triệu Thế Hùng cười đắc ý: - Sau khi Trương Sĩ Thành đẩy lui quân Nguyên ở Cao Bưu đã ngấm ngầm trở thành đầu tàu của nghĩa quân phương nam. Hắn tự mãn, thừa thắng chiếm lấy đất Bình Giang, kẻ này bụng đầy mưu toan nhưng tiếc là thiếu đi chí lớn, chả rõ nghe lời xằng bậy từ đâu mà quyết định đóng đô tại Bình Giang. Phủ Bình Giang đường sông ngang dọc, trên bộ cây mọc um tùm, thủy quân bên địch mà đến thì chẳng chạy đâu khỏi. Xưa rày, ngoại trừ Ngô Vương Phù Sai, chưa có một triều đại nào chọn nơi đây để đóng đô, Phù Sai làm vua thất bại cũng bởi không chịu nghe theo đời trước. Ta lấy ngạo khí của Câu Tiến, ấp ủ ý chí phá Ngô, biết rõ hành động lần này không ổn nhưng cũng không tiện vạch trần. Chẳng bao lâu sau, Trương Sĩ Thành tự xưng Ngô Vương ở Bình Giang, ngày kế sau khi hắn xưng vương bỗng đâu xuất hiện một vị đạo sĩ trẻ, thần thái vênh váo, bảo muốn gặp Ngô vương Trương Sĩ Thành. - Ta thân làm thống lĩnh cấm vệ, thấy y lời lẽ vô lễ, vốn muốn đuổi đi, dè đâu người đó rút ra một phong thư bảo: "Ngươi giao bức thư này cho Ngô vương, ngài xem qua chắc chắn sẽ muốn gặp ta!" Ta thấy y tự tin tràn trề, thầm cảm thấy lạ, bèn sai người trông chừng đạo sĩ để ta đích thân mang thư vào cung. Đến một nơi vắng vẻ, ta len lén mở thư ra xem... - Trời ạ! - Nhạc Chi Dương thốt lên: - Thư bị mở rồi, Trương Sĩ Thành lẽ nào không phát hiện? Triệu Thế Hùng lắc đầu đáp: - Ta nuôi kế phục thù, hễ là thư quan trọng ta đều phải xem qua bằng hết, cho nên tự ta có cách thức riêng khiến cho bì thư không bị rách cũng có thể xem được nội dung bên trong. Khi ấy ta liếc qua bì thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, mặt trên ghi bốn chữ: Linh Đạo Thạch Ngư! - Linh Đạo Thạch Ngư? - Ngạc Chi Dương mù mờ: - Đó là gì vậy? Triệu Thế Hùng chẫm rãi kể: - Lúc đó ta cũng không biết ý nghĩa bốn từ này, cho nên đậy thư lại như cũ rồi giao cho Trương Sĩ Thành. Nào ngờ hắn vừa mở thư ra xem thì trước tiên kinh ngạc, kế đó lộ vẻ vui sướng. Ta đứng bên liếc thấy, trong lòng hết sức bồn chồn, kẻ này trước nay vui buồn không thể hiện, vì sao trông thấy bốn từ này lại bộc lộ cảm xúc như vậy? Trương Sĩ Thành xem qua mấy lượt, trịnh trọng cất thư vào người, dặn ta triệu kiến vị đạo sĩ nọ. Gặp đạo sĩ rồi, hắn lần đầu tiên xua ta ra ngoài, rất lâu sau mới lệnh đạo sĩ lui ra rồi gọi ta vào hỏi: "Thế Hùng, ta đối xử với ngươi thế nào?" Ta đáp: "Bệ hạ đối với thần còn hơn cả cha mẹ, tiểu tướng có chết trăm lần cũng không đủ đền đáp." Ta vì muốn báo thù nên cố tình xung xoe nịnh nọt, nhưng Trương Sĩ Thành lại nghe rất bùi tai, hắn nói: "Thế Hùng, ngươi thay ta làm một việc, việc này chỉ có ta và ngươi biết, không được để người thứ ba biết!" Ta đáp: "Bệ hạ đã căn dặn, tiểu tướng quyết không từ chối!" Trương Sĩ Thành nói: "Tên đạo sĩ ấy ngươi đã thấy rồi, tối đêm nay, ngươi dẫn binh sĩ theo y đến Huyền Thiên quán ngoài thành Hổ Khâu, mang về cho ta một món đồ. Sau khi lấy xong, giết chết tất cả đạo sĩ kể cả kẻ đứng ngoài cửa kia, không chừa một ai!" Ta thấp thỏm hỏi: "Món đồ cần lấy có hình dạng thế nào?" Trương Sĩ Thành ngần ngừ một lúc, nhỏ giọng bảo: "Hình dạng ra sao ta cũng không rõ, nhưng đạo sĩ ngoài cửa chắc chắn biết. Nhớ kỹ, sau khi xong việc giết người diệt khẩu, không để sót một tên đạo sĩ nào!" Nhạc Chi Dương tức tối: - Tên Trương Sĩ Thành ấy đúng là không ra gì! Triệu Thế Hùng nói: - Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nếu không nham hiểm độc ác thì một kẻ buôn muối lậu như y sao có thể hiển lộ tài năng, lập đất xưng vương cho được? Thật ra, mấy chuyện như vậy ta cũng đã thay hắn làm không ít, duy chỉ có lần này là kỳ lạ nhất. Ta dẫn binh mã và đạo sĩ xuyên màn đêm thẳng tiến đến Hổ Khẩu, bao vây kín cả Huyền Thiên quán. Tiểu đạo sĩ trông thấy quán chủ của Huyền Thiên quán liền đánh tiếng bảo hắn giao ra Linh Đạo Thạch Ngư. Vị quán chủ ấy đạo hiệu là Ánh Chân, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, vốn là người theo đạo. Hắn thấy tình hình như vậy, tự biết không thể kháng cự, vì vậy bưng ra một cái hộp bằng gỗ đỏ nói với ta rằng: "Nghịch đồ mờ mắt vì tiền, tiết lộ bí mật của bổn quán, quả là đáng giận đáng trách. Thế nhưng vật này chẳng qua chỉ là di vật của cao nhân đời trước để lại, Ngô Vương dù chiếm được nó cũng chẳng dùng được, vì một thứ vô dụng mà tổn hại sinh mạng người khác không phải hành động của bậc trí nhân, hy vọng tướng quân lấy nó rồi sẽ không gây khó dễ cho bản quán nữa." - Lúc Ánh Chân đạo nhân nói những lời ấy, thần sắc rầu rầu u uẩn, đủ thấy hắn thấu hiểu sự đời, biết rõ người đến không có ý đồ tốt. Ta đón lấy hộp mở ra xem, bên trong có đặt một viên đá chạm khắc phỏng theo hình cá, nhìn qua không thấy điều gì khác lạ. Vì vật này mà giết hết đám đạo sĩ há chẳng phải chuyện bé xé ra to ư? Nhưng khi ấy ta chưa báo được thù, không tiện chống lệnh vua, liền hỏi tiểu đạo sĩ: "Là nó đấy à?" Tiểu Đạo sĩ mặt mày hớn hở, luôn mồm: "Phải, phải..." Lời còn chưa dứt, đại đao của ta đã vung lên chém đứt đầu y. Nhạc Chi Dương nghe đến đây buột miệng hô khẽ, Triệu Thế Hùng liếc gã thở dài: - Tiếp theo đó là giết người phóng hỏa, hơn một trăm đạo sĩ trong quán gần như chết không còn một mống, chỉ có Ánh Chân đạo nhân võ công không tồi, cố mở đường máu thoát khỏi trùng vây. Ta cố ý bảo tướng sĩ lui ra để mình đích thân đuổi theo. Đuổi đến bên suối Hổ Bào, lão đạo nhân ấy trúng thương nặng, chịu không nổi ngã quỵ xuống. Ta thấy xung quanh không có ai bèn đưa hắn giấu vào một chỗ bí mật còn mình thì quay trở lại vương cung bẩm báo kết quả. Sau khi giao nộp Thạch Ngư, Trương Sĩ Thành căn đi dặn lại bảo ta không được tiết lộ việc này ra ngoài. Ta giả lả đồng ý rồi lặng lẽ rời khỏi cung vua, tìm đến nơi ẩn náu của Ánh Chân đạo nhân. Lúc đến nơi, lão đạo nhân đã hồi tỉnh. Ta hỏi thăm lai lịch của Thạch Ngư, hắn ban đầu sắc mặt dửng dưng, ngậm mồm không đáp. Về sau ta mất hết kiên nhẫn, đành kể ra mối thù với Trương Sĩ Thành. Hắn lẳng lặng nghe kể xong, một lúc sau mới lên tiếng: "Lệnh tôn Sư Ngạn có duyên gặp ta một lần, thảm cảnh nhà ông ấy ta cũng có nghe qua, nếu quả thật túc hạ không nói ngoa mà đã chịu đựng nhẫn nhục để báo thù cho người nhà, quả là có khí khái của hiệp sĩ đời trước. Thôi được, ngươi hãy lập lời thề, sau này khi thời cơ đến hãy giết chết Trương Sĩ Thành rửa thù cho đạo sĩ bổn quán." - Ta nghe thấy lời này, tức khắc quỳ xuống tuyên thệ. Lúc này Ánh Chân mới nói: "Viên Linh Đạo Thạch Ngư ấy vốn có từ đầu nhà Tống, khi ấy Đông Đảo còn chưa sáng lập, tổ sư trên đảo là Thích Ấn Thần xuất thân nhà Phật, về sau hoàn tục. Ông ta một thân võ công gồm thâu hai nhà Phật-Đạo, thêm vào tư chất cực cao, chưa đến bốn mươi tuổi đã sáng chế ra hai pho võ công thần kỳ là "Triết Long Miên" và "Vô Tướng Thần Châm", đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Thích Ấn Thần tự phụ tài cao, lập một tấm bia trước cổng nhà, bề mặt có khắc: "Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, Thế Gian Vô Song Đạo" Nhạc Chi Dương bật thốt: - Người này mạnh mồm thật! - Ông ta tuy mạnh mồm nhưng võ công thì đúng là lợi hại. Lúc ấy trong võ lâm không ai dám phản đối. Hơn một năm sau, có một vị đạo nhân đến trước cổng Thích phủ, y quan sát tấm bia một hồi, bất chợt vung ngón tay lên, thêm vào một nét ngang bên dưới chữ Nhất, lại nhẹ bôi đi chữ Song, sửa ra chữ Túc, cứ vậy mà biến thành câu: "Thiên Hạ Đệ Nhị Nhân, Thế Gian Vô Túc Đạo", ý nghĩa toàn bộ thay đổi, phần nhiều là mang ý châm biếm... - Chỉ dùng tay thôi à? - Nhạc Chi Dương hít vào một hơi lạnh, hét lên: - Không thể nào! Triệu Thế Hùng cười: - Cậu tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện chưa biết rõ. Trên thế gian này đầy rẫy kỳ nhân dị sĩ, với người thường mà nói dùng tay không khắc đá là điều không tưởng, nhưng theo ta biết, thuở ấy tồn tại ba vị cao nhân có khả năng làm được chuyện này. Lúc vị đạo nhân khắc chữ, Thích Ấn Thần vốn không có ở nhà, nhưng người trong phủ của ông ta biết phân biệt tốt xấu, trông thấy thủ pháp của đạo nhân tự biết không phải địch thủ, bèn dò hỏi lai lịch. Đạo nhân tự xưng là Linh đạo nhân, lang thang đến nơi đây và trọ lại Thừa Hoàn quán gần đó ba ngày, trong vòng ba ngày nếu Thích Ấn Thần có thể về kịp thì đến Thừa Hoàn quán gặp y. - Đạo nhân kia nói xong thì nghênh ngang bỏ đi. Thích Ấn Thần nhận được bồ câu đưa thư, ngày đêm lên đường, cuối cùng trước hẹn ba ngày cũng đến kịp Thừa Hoàn quán. Ông ta còn chưa vào cửa, một vị đạo đồng đã tiến lên thưa: "Linh đạo trưởng nhờ ta chuyển lời của người rằng: Thần nhân vô công, thánh nhân vô danh, bần đạo không dám cậy mình thần thánh, bản thân lại là kẻ xuất gia, chẳng thiết phô trương tên tuổi, cho nên bố trí một gian phòng kín chỉ có Thích tiên sinh và bần đạo so tài, hôm nay dù thắng dù thua thế nào hai phía đều không được công khai lan truyền. Nếu Thích tiên sinh đồng ý thì xin mời người vào trong, nhược bằng không xin người quay về cho!" - Thích Ấn Thần nghe xong lập tức đồng ý. Rất nhiều người trong giang hồ tụ tập đến xem náo nhiệt, nghe thấy lời này ai ai cũng thất vọng, chỉ đành chầu chực ở bên ngoài, đưa mắt nhìn theo Thích Ấn Thần tiến vào gian phòng kín. Cứ ngỡ hai người đánh nhau sẽ nghiêng trời lệch đất, nào hay chờ cả buổi trời mà trong phòng cứ lặng phăng phắc. Chừng hơn nửa giờ sau, Thích Ấn Thần mới bước ra ngoài, sắc mặt ông ta hờ hững không rõ giận vui, cũng chẳng thèm ngó đến mọi người xung quanh mà đi thẳng về nhà, đóng chặt then cửa không trở ra nữa. Đám võ nhân khi đó râm ran bàn tán xem xem hai người ai thắng ai bại nhưng chẳng kẻ nào tường tận được nguồn cơn sự thật bên trong. Sáng hôm sau, có người bỗng phát hiện ra tấm bia phía trước cổng Thích phủ đã biến thành một đống đá vụn tự khi nào, trong phủ vườn không nhà trống, trên dưới mấy chục người nhà họ Thích chẳng biết đã bỏ đi đâu mất. Kể từ dạo đó, Thích Ấn Thần tuyệt tích võ lâm, trên giang hồ cũng không còn nghe thấy tăm hơi nữa. Mãi mấy chục năm sau, người trong giang hồ mới hay tin Thích gia rời bỏ Trung Thổ sang tận hải ngoại, đến đảo Linh Ngao ở biển Đông. - Thích Ấn Thần thua ư? - Nhạc Chi Dương hỏi. - Không rõ! - Triệu Thế Hùng khẽ lắc đầu: - Vì hai người đã có giao kèo trước, cho nên thắng bại của trận chiến ấy trở thành một đề tài li kỳ trong võ lâm. Từ độ Thích Ấn Thần bỏ ra hải ngoại, Linh đạo nhân cũng mai danh ẩn tích, đến trăm năm sau mới có người vô tình phát hiện ra di thể của ông ta trong một hang động ở núi Vương Ốc. Cạnh bên di thể có đặt một con cá bằng đá, trên mặt đất là hai hàng chữ lớn dùng chỉ lực khắc xuống: "Nang Quát Thiên Địa Chi Bảo - Hi Di Vi Diệu Chi Đạo." Sau khi Linh Đạo Thạch Ngư xuất hiện đã làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu, nhưng phàm những kẻ có được Thạch Ngư, chưa một ai có thể khám phá ra bí mật của nó cả. Nó cùng với Thuần Dương Thiết Hạp(TG: xin xem tác phẩm Côn Luân) được xưng tụng là hai báu vật bí ẩn nhất huyền môn. Sau bao lần sang tay đổi chủ, vật này không biết lưu lạc về đâu, mãi đến khi Huyền Thiên quán có tên phản đồ muốn cậy nó thăng quan phát tài, Linh Đạo Thạch Ngư mới xuất hiện lại lần nữa... Nói đến đây, Triệu Thế Hùng thở dốc không ngừng, một lúc sau mới lấy lại hơi kể tiếp: "Khi ấy ta nghe được mấy lời này, lòng mừng đến phát cuồng. "Tiên Vị Công" mạnh như thế nào thiên hạ đều biết, sau Thích Ấn Thần, cao thủ luyện thành công phu này của Đông Đảo chỉ có một. Nếu đúng là Linh đạo nhân thắng được Thích Ấn Thần, vậy thì võ công của ông ta còn trên cả "Tiên Vị Công", ta mà luyện thành võ công của ông ta nhất định có thể cạnh tranh sòng phẳng với cao thủ Đông Đảo. Nghĩ đến đây, ta im lặng trừng trừng nhìn Ánh Chân đạo nhân. Hắn cười thảm mà rằng: "Ta biết tỏng ngươi đang nghĩ gì, ta còn sống trên đời này khó tránh để lộ bí mật của ngươi. Triệu lão đệ, hãy nhớ kỹ lời mình thề, báo thù cho đệ tử bổn quán!" Nói xong, hắn gượng dậy húc đầu vào một tảng đá lớn. Nhạc Chi Dương nghe đến đoạn này, lòng tràn đầy thương cảm, không nhịn được buông tiếng thở dài, chỉ nghe Triệu Thế Hùng kể tiếp: - Ta chôn cất thi thể của Ánh Chân xong liền vội vã trở về vương cung. Trên đường đi ta suy đoán Trương Sĩ Thành xuất thân từ Đông Đảo, hẳn nhiên biết được lai lịch của Linh Đạo Thạch Ngư. Hắn sai ta đi lấy Thạch Ngư lại không muốn cho người ngoài hay biết, ý đồ chẳng qua chỉ là muốn luyện thành võ công của Linh đạo nhân để tiện bề thoát khỏi sự quản thúc của Đông Đảo. Đổi lại khi xưa, ta nhất định sẽ tiết lộ tin tức, kích động cho hai bên chém giết lẫn nhau, nhưng vì để lấy được Thạch Ngư, ta lại một lần nữa nhẫn nhịn không nói. Tuy nhiên, sau khi chiếm hữu Thạch Ngư rồi, Trương Sĩ Thành lại cất giấu nó quá kỹ, mấy lần ta lẻn vào phòng riêng của hắn đều không phát hiện ra dấu vết của Thạch Ngư.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang