[Dịch] Linh Phi Kinh - TTV

Chương 3 : Đông Đảo Tam Tôn - Hồi 3

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 08:41 29-10-2018

LINH PHI KINH Tác giả: Phượng Ca Dịch giả: Magic Q QUYỂN 1: HỒNG VŨ THIÊN HẠ Chương 3: Đông Đảo Tam Tôn Lãnh Huyền chuyển roi sang phía tay phải, ngọn roi phóng ra vun vút, hư hư thật thật, lại nhắm về phía huyệt “Trùng Dương” nơi chân trái của y, đòn này nhìn có vẻ tầm thường nhưng Dương Phong Lai biết rõ lợi hại, cước đi được nửa đường chợt rụt trở về, thân mình nhào lộn chuyển hướng để tìm một góc chết khác. Lãnh Huyền ngồi yên không nhúc nhích, roi ngựa cứ chuyển qua đảo lại giữa hai bàn tay, ngọn roi chỉ lăm le nhắm vào yếu huyệt trên đôi chân y, chân trái chính là huyệt “Trùng Dương”, chân phải đương nhiên là huyệt “Côn Lôn”, Dương Phong Lai xoay mình hai vòng, tung ra hai mươi cú đá hầu như đều bị lỡ dở nửa chừng. Nhạc Chi Dương đứng xem một bên gần như thở không ra hơi. Mỗi một cử động của Lãnh Huyền đều rành mạch rõ ràng, còn Dương Phong Lai như có mấy chục hình bóng chập chờn trên không khiến cho người xem hoa cả mắt. Dương Phong Lai ra chiêu liên hồi nhưng không tài nào ép được lão thái giám đứng dậy, trong lòng bực không kể xiết, bỗng thấy Lãnh Huyền chỉ lo tập trung ở phần trên, phía dưới hầu như bỏ ngỏ, tay trái y lập tức thả lụa trắng ra quấn lấy ghế tựa của Lãnh Huyền. Dương Phong Lai truyền nội lực vào lụa trắng, dốc sức phóng đi, vốn cho rằng lão thái giám phải dùng Thiên Cân Trụy(*) để đối phó, nào hay y vừa ra tay thì lão cũng bắt đầu rục rịch, ghế tựa vọt lên như chớp. Dương Phong Lai trong lòng phát hoảng, thầm kêu không ổn, ý nghĩ vừa nháng lên thì Lãnh Huyền lúc này chẳng thèm quay đầu đã trở tay phất roi trúng vào thân ghế khiến cho đà bay của nó càng nhanh hơn gấp bội, kèm theo một luồng gió mạnh ầm ập lao đến y. Dương Phong Lai vội vã lộn ngửa về sau, người gập thành hình cánh cung, chỉ cảm thấy chiếc ghế trôi qua sát rạt bên mũi rồi va uỳnh vào bờ tường đằng sau; bức vách này như làm bằng giấy bồi, lập tức lủng toạc ra một cái lổ to bè. (ND chú: Thiên Cân Trụy hay Đề Thiên Cân là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm) Dương Phong Lai hết hồn hết vía, còn chưa lấy lại bình tĩnh, chợt nghe Minh Đấu hét lên: - Coi chừng! Y đưa mắt nhìn qua, Lãnh Huyền đã lẳng lặng sấn tới sát bên cạnh, thì ra chiếc ghế ấy chỉ là chiêu thức giả, lão thái giám thừa biết chẳng thể đả thương được Dương Phong Lai cho nên tức tốc nương theo đà mà ra tay đánh lén. Dương Phong Lai vội huơ tay kéo lấy dải lụa trắng ở bên trên, thân người giật mạnh về phía sau. Ngón chân của Lãnh Huyền nhún khẽ lên góc bàn, phóng mình ra xa hơn một trượng, động tác càng thêm nhanh nhạy. Dương Phong Lai xoan xoát tung ra năm chưởng, bàn chân như mãng xà nhả độc liên tục đá ra năm cước. Mười chiêu này thi triển liền mạch đủ khả năng ngăn chặn bất cứ đòn truy kích nào trên đời, với bản lĩnh của lão thái giám cũng phải thụt lùi về sau để tránh lợi hại, roi ngựa của lão lại thoăn thoắt vung lên, linh hoạt như một con giun dài ngoằn, uốn éo vòng qua quyền cước của Dương Phong Lai, đầu roi phất vào vị trí cách cổ họng y ba phân. Sợi roi ngựa này tuy chỉ là vật bình thường nhưng một khi được rót vào "Tảo Tuệ Công" của lão thái giám thì việc xuyên gỗ đập đá chỉ là chuyện nhỏ. Dương Phong Lai bất đắc dĩ đành phải thu tay trái về, hai ngón trỏ và giữa tạo hình chiếc kéo, nhấp về phía ngọn roi của Lãnh Huyền. Phàm là cao thủ dụng roi, kỵ nhất là đầu roi bị nắm, một khi đầu roi bị nắm thì coi như vô dụng chẳng khác nào rắn mất đầu, rồng cụt đuôi. Một roi này của Lãnh Huyền khí thế đã tận, nếu không thu hồi nhất định sẽ bị bắt lấy. Dương Phong Lai vốn định khiến cho lão thấy khó mà lui, nào ngờ đầu ngón tay y mềm oặt, định kẹp lấy thì sợi roi ngựa đã vung lên, một luồng nội kình ào ạt đổ ập đến. Dương Phong Lai vội vàng vận khí đánh trả, nội kình quấn vào nhau còn chưa phân thắng bại, tay phải của Lãnh Huyền chợt giơ cao, kẹp ngón tay điểm về phía trước. Sát na ấy, Dương Phong Lai đột nhiên nhớ ra một chuyện, thân hình cố sức lách qua tránh được vùng nguy hiểm trước ngực, cùng lúc đó bờ vai lạnh toát, một dòng khí rét buốt rót vào hõm vai, cánh tay phải lập tức trở nên tê dại. Thân hình của y treo lửng giữa chừng không vốn phụ thuộc hoàn toàn vào dải lụa bên phải, lúc này cũng nhanh chóng tuột tay rơi xuống. Dương Phong Lai tay chân luống cuống, còn chưa kịp đáp xuống đất, hai ngón trỏ và giữa của Lãnh Huyền lại xuất ra, từ trên điểm xuống ấn đường của y. Dương Phong Lai bị đơ mất một tay, tay còn lại bị roi ngựa níu giữ, một chỉ này vốn dĩ không cách nào ngăn chặn được. Đang lúc tuyệt vọng, một cơn gió mạnh từ bên hông phất tới kéo y loạng choạng lùi ra sau. Chỉ kình của Lãnh Huyền rơi vào khoảng không, quét trúng một cái bàn vuông. "Phụp!", bàn gỗ lõm vào một góc hệt như miếng đậu phụ. Minh Đấu chưởng trái kéo lấy đồng môn, chưởng phải phất về phía Lãnh Huyền. Lãnh Huyền uốn thẳng rọi ngựa quét ra vun vút, hai luồng kình phong chạm nhau, bát đĩa trong quán nảy tưng nhốn nháo, làm rộ lên một tràng âm thanh loảng xoảng vui tai. Trận đấu hiện tại của hai người khác với trận vừa rồi. Trận vừa rồi giống như thần ưng bắt se sẻ, giữa chừng không có thể trông rõ cao thấp, còn lúc này hai người đứng cách xa nhau, roi ngựa lúc cong lúc thẳng, góc độ kỳ dị, nội kình của Lãnh Huyền cũng theo roi mà phát ra, thẳng cong vô chừng, luôn tìm ra sơ hở mà luồn lách vào. Minh Đấu đứng ở đằng kia, cánh tay trái của hắn xoay vặn theo ý muốn hệt như không xương, có thể ra tay từ mọi góc độ, bất kể ngọn roi cứng của Lãnh Huyền quất tới đâu hắn đều ung dung hóa giải được. Hai luồng kình khí hệt như hai trận gió xoáy càn qua quét lại làm cho bụi bậm khắp lầu trà bốc lên mù mịt. Qua lại mấy chiêu, Lãnh Huyền bỗng nhấc tay trái, hai ngón chụm lại điểm ra lần nữa. Minh Đấu cũng vội vàng giơ tay phải lên, ngón trỏ chĩa về phía đối thủ. Không trung vọng lại âm thanh vù vù, hai người cùng lúc lắc mình, trên mặt Minh Đấu nổi lên một tầng sắc tím, chân trái trụ không vững loạng choạng lùi về sau một bước, "Rắc!" Sàn gác dưới chân hắn lộ ra một vết nứt rành rành. Lãnh Huyền mặt mũi lạnh tanh, roi ngựa càng múa càng nhanh, luồng gió xoáy dẫn theo có vẻ đã giảm thiểu không ít. Minh Đấu đang lúc hứng mũi chịu sào, có khổ cũng tự biết: kình lực của Lãnh Huyền nhìn thì có vẻ yếu đi, thật ra chỉ tạm thời co cụm lại, tựa như chất gỗ rời rạc, đá tảng rắn bền, về sau càng dễ gây thương tổn cho người khác. Lúc này "Tảo Tuệ Công" như một bức tường đá ép đến, "Qua Toàn Kình" và "Thao Thiên Khí" của Minh Đấu dẫu mạnh cũng biết khó lòng đương cự, đừng nói đến việc đối phó với chỉ lực của lão thái giám. Lãnh Huyền vung ngón tay không nhanh không chậm, thế nhưng mỗi lần xuất chiêu, Minh Đấu đều phải thoái lui một bước, dần dần lùi đến cạnh bàn, sắc mặt từ đỏ thành trắng, mồ hôi như thóc vã đầy hai bên trán. Lão thái giám cười gằn một tiếng, cất giọng điềm nhiên: - Minh Đấu, "Kình Tức Công" của ngươi hình như chưa luyện xong, "Qua Toàn Kình", "Thao Thiên Khí" thì thành thục tạm chấp nhận, nhưng "Tích Thủy Kình" thì ôi thôi, thật chả dám khen ngợi. Đổi lại là cha ngươi chắc chắn sẽ không khốn đốn đến vậy, còn nếu là Tây Côn Luân đích thân đến, "Âm Ma Chỉ" của ta sao có thể thuận lợi đắc thủ như thế được? Minh Đấu trợn tròn hai mắt, quát lớn một tiếng, ngón trỏ vừa xoay vừa điểm, không khí phát ra những tiếng rít ngột ngạt. Hắn chẳng những không lùi lại mà còn tiến lên trước một bước, trán nổi lên một tầng khí đen, giương giọng nói: - Lương Tiêu vong ơn bội nghĩa, hạ tiện vô sĩ, người trong thiên hạ ai ai cũng nguyền rủa, dù võ công y có cao đến mấy Minh mỗ cũng xem thường! Lãnh Huyền cười: - Thú vị thật, ngươi đã không ưa y tội gì phải luyện võ công của y? Thú vị hơn nữa là ngươi lại còn chưa luyện xong cái thứ võ công đê tiện vô sỉ này! Lời vừa dứt, thầy tu áo trắng ở bên kia chợt vỗ tay cười lên khùng khục. Minh Đấu trong lòng giận lắm, đang định mở miệng trả đũa, chợt cảm thấy trước ngực âm ĩ đau nhói. Vừa nãy hắn cố rướn người lên một bước, kinh mạch đã bị chấn động mạnh, chợt nghe một tiếng rít chói lói bên tai, roi ngựa lại xé gió lao đến dẫn theo một luồng khí sắc bén hất tung chưởng lực của hắn. Minh Đấu vội vã phất ra hai chưởng đẩy văng luồng kình khí đang ép đến ấy. Lãnh Huyền nhân cơ hội gộp ngón điểm đến, "Âm Ma Chỉ" lặng lẽ dẫn theo một luồng khí lạnh buốt xương. Minh Đấu huơ ngón trỏ liên tiếp bắn ra "Tích Thủy Kình", theo câu nói "Nước chảy đá mòn", tuy ngón chỉ lực này chẳng ghê gớm gì cho cam, nhưng cứ mải miết tung ra, lại thêm động tác nhẹ nhàng kín kẽ, nên cũng chả dễ dàng đương cự. Tiếng loẹt xoẹt vang lên không dứt, chỉ lực của cả hai lại một lần nữa triệt tiêu lẫn nhau, Minh Đấu mới thở phào một hơi, Lãnh Huyền lại vươn ngón nhẹ nhàng tung ra một chỉ kế tiếp. Hai chỉ này liên tục phát xuất gần như không kịp suy nghĩ. Minh Đấu trong khoảnh khắc cảm thấy bối rối, chẳng rõ vì sao vào lúc nguy cấp Lãnh Huyền lại xuất chỉ nhanh như thế, tuy nhiên sự việc xảy ra quá gấp gáp gần như hắn không thể nghiền ngẫm kịp, chỉ cảm thấy ngực trái lạnh toát, một nửa bên người đã mất đi cảm giác. Hóa ra lúc nãy Lãnh Huyền xuất chỉ chậm như vậy đều có mục đích cả, lão đợi cho Minh Đấu quen với nhịp điệu ra chiêu của mình rồi bất thần tăng tốc, đánh cho hắn trở tay không kịp. Minh Đấu chưa kịp hóa giải chỉ lực thì "Tảo Tuệ Công" đã ập đến, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran, cả người văng đi đánh rầm, đè sụm một nửa chiếc bàn ở đằng sau. Lãnh Huyền tiến về trước một bước, đuổi đến trước mặt Minh Đấu, tay lão múa lên một màn roi vừa chừng quất xuống đỉnh đầu của Minh Đấu. Minh Đấu nửa người tê bại, mắt thấy ngọn roi đáp xuống, vội vàng sử ra một chiêu "Lãn Lư Đả Cổn", cố gắng lăn sang một bên. Chỉ nghe "độp" một tiếng, đầu của hắn như lùng bùng tiếng chuông trống, chẳng rõ đã xảy ra việc gì, chỉ biết lăn mình huỳnh huỵch ra xa hơn một trượng mới dám bật dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì một trận gió mạnh đã quét sượt qua mặt làm cho da mặt rát bỏng từng cơn. Minh Đấu đưa mắt nhìn lại mới thầm giật thót, thứ sượt sát qua mặt khi nãy chính là một con dao mổ heo, con dao ấy xoay mòng mòng bay như xé gió về phía Lãnh Huyền ở đằng xa. Lão thái giám đang múa roi nháo nhào, chiến đấu giữa một đám chùy thiết, chảo nhôm, xẻng sắt. Lão hất một roi đánh vỡ tan chảo nhôm, ai ngờ mấy mảnh vụn vừa rơi xuống đất bỗng nhiên bốc lên rồi tiếp tục bổ nhào về phía Lãnh Huyền. Minh Đấu vừa mừng vừa ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, Thi Nam Đình đứng ở bên bàn, hai tay đang quơ quào loạn xạ, ngón lúc cong lúc thẳng hệt như nghệ nhân diễn rối điều khiển một đám đồ sắt. Mấy món thiết khí ở bên cạnh y liên tục phóng ra, quả cầu sắt trên mặt đất bị bong tróc từng lớp hệt như vỏ củ hành. Thi Nam Đình dọc đường thu nhặt đồ sắt, gom được một kho vũ khí nho nhỏ, y thấy Minh Đấu không địch nổi bèn ra tay giúp đỡ. "Bắc Cực Thiên Từ Công" của y có thể hút nhả mọi món đồ bằng kim loại trên đời, vật sắc mang theo nội lực của y chính là một món ám khí tuyệt hảo. Y thấy ngọn roi của Lãnh Huyền lợi hại, trước tiên dùng một cái chảo to bảng đỡ lấy đường roi ấy, tiếp đó xách ra một loạt chùy thiết, kềm thiết trong lò rèn; bừa sắt, xẻng sắt của dân trồng trọt; mấy trăm cây kim từ cửa hàng thêu; lớn có nhỏ có, nặng có nhẹ có, cái lớn thì che cái nhỏ, vật nhẹ nương cùng vật nặng, hệt như một bầy côn trùng rào rào vây kín lấy Lãnh Huyền. Đổi lại là người khác hẳn đã chật vật khó mà chống đỡ, nhưng "Tảo Tuệ Công" của Lãnh Huyền lừng danh thiên hạ, sợi roi một khi múa lên giống hệt như tấm khiêng vững chắc có thể chặn được cả cung cứng nỏ mạnh. Lúc này lão đã dễ thở hơn, roi ngựa thoắt nhanh thoắt chậm, màn roi khi lớn khi nhỏ xoay vòng vòng va chạm leng keng với vật sắt làm xẹt ra những tia lửa chi chít. Cú va chạm này đã rút đi hết nội lực của Thi Nam Đình, đám thiết khí mịt trời tựa như sông hòa vào biển lớn, thi nhau rơi cuốn vào màn roi của Lãnh Huyền. Lão thái giám chợt hét lên một tiếng, roi ngựa bên tay phải quấn giữ thiết khí, hai ngón trỏ và giữa phía tay trái kẹp lại điểm về phía trước. Thi Nam Đình e ngại chỉ lực của lão, vội vàng hút lấy một cái chậu sành chắn trước người, chậu sành trúng chỉ loảng xoảng rơi xuống đất, lăn thẳng vào góc tường. Lãnh Huyền được thế lấn tới, tung ra một loạt chỉ như nỏ giật, Thi Nam Đình liên tục triệu hồi thiết khí để chống đỡ, đỡ được một lúc, y vừa định nhấc tay ra bốc tiếp thì phát hiện đã hết nhẵn, hóa ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn bộ vật dụng kim loại đã được xài sạch sẽ. Lãnh Huyền cười khà khà, vung chỉ lao đến, Thi Nam Đình chẳng còn cách nào khác, nghiến hàm tung ra một cú đấm. Đây chính là "Chỉ Nam Quyền" gia truyền nhà y, một khi thi triển, sức lực toàn thân sẽ quy về một mối, có thể đập bia nghiền đá, không thể ngăn cản. Quyền phong và chỉ lực lặng lẽ va vào nhau, Thi Nam Đình không kềm được phải giật lui một bước, còn Lãnh Huyền thì tiến lên phía trước một bước, ngón tay lại tung ra, hai đòn chạm nhau, Thi Nam Đình tiếp tục thụt lùi. Trong chớp mắt, y đỡ được ba đòn, giật lùi cũng được ba bước, gương mặt vốn vàng ệch lúc này đã trở nên đỏ lựng. Minh Đấu biết y luyện công không cẩn thận đã để lại bệnh mãn tính, đỡ xong ba đòn này chỉ sợ dính phải nội thương, lập tức vung chưởng lên, chưởng trái "Thao Thiên Khí", chưởng phải "Qua Toàn Kình", một đòn hướng ra ngoài đánh về phía Lãnh Huyền, một đòn hướng vào trong thu hút đám thiết khí nọ. Lãnh Huyền vứt hết thiết khí, huơ roi đánh trả, mấy vật dụng kim loại ấy được tự do liền rơi lộp độp xuống đất. Thi Nam Đình trông thấy cơ hội, hai tay quắp lại, thiết khí chưa kịp rơi xuống đất lại nhảy dựng lên, bay vòng vòng quây lấy Lãnh Huyền. Dương Phong Lai đứng trông một bên, vốn e ngại thân phận không tiện ra tay bố ráp lão thái giám, nhưng khi thấy hai người kia phối hợp, y cũng chẳng dè dặt gì nữa, hai dải lụa trắng cứ bay lúc cao lúc thấp, chực chờ quấn giữ đôi chân của Lãnh Huyền. Lãnh Huyền ba mặt đều phải chống đỡ với địch thủ, không kềm được hào hứng, sang sảng nói: - Phải thế chứ! Vào sớm có phải hay rồi không? Thân pháp chợt trở nên nhanh lẹ, bóng xanh dần dần nhòa đi, luồn qua lách lại giữa những dải lụa trắng, thiết khí và màn chưởng lực đầy trời. Lão đến đi như quỷ như mị, ra tay như sấm như sét, lấy một chọi ba mà vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Ba người phe Đông Đảo càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng trách cha và anh họ mình chết dưới tay kẻ này. Một thân võ công của lão thái giám tựa như người trời biến hóa, cho dù đảo vương Vân Hư có đến thì cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Bên cạnh Chu Nguyên Chương có được nhân vật như vậy, hèn chi trải qua biết bao bận ám sát đều có thể bình an vô sự. Lại đấu hơn mười hiệp nữa, Minh Đấu tình cờ liếc mắt trông thấy tên hầu trà lúc này đang co rúm trong một góc tường, thân thể sớm đã mềm như bún; thầy tu áo trắng thì ngồi yên không cử động, nét mặt tươi cười, cả người được khí lực bao bọc rõ ràng là không chút hề hấn Minh Đấu trong lòng phát lạnh, vắt hết đầu óc cũng không đoán ra lai lịch của tên hòa thượng này. Hắn có ý thăm dò, cố tình đẩy lệch chưởng phong, quét về hướng hòa thượng. Nhưng chưởng phong ấy tựa như trâu đất xuống biển, vừa đến gần hòa thượng lập tức biến mất không tăm tích. Minh Đấu cảm thấy hoang mang, lại đưa mắt nhìn sang bên kia, nơi ấy có một đôi thiếu niên đang tựa sát vào cột trụ bên cửa sổ; vị thiếu niên áo vàng dáng vóc thấp hơn lúc này đang che chắn phía trước cho thiếu niên áo xanh, trường kiếm vắt ngang trước ngực, ánh mắt gườm gườm nhìn về phía này. Minh Đấu chợt nảy ra suy nghĩ, hai người kia ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền, ắt hẳn là đồng bọn với lão thái giám. Lão chó thiến võ công cao vời, "Âm Ma Chỉ" càng khó mà đề phòng, hôm nay cho dù có giết được lão ta e rằng tam tôn của Đông Đảo cũng khó thoát cảnh tử thương. Hắn xưa nay nham hiểm, nghĩ đến điểm này, chưởng trái lập tức vờn ra quét trúng mấy chục mảnh vụn sắt kim thép, tạo thành một trận gió xoáy lùa về hướng hai người thiếu niên. Thiết khí còn chưa đến gần, thiếu niên áo vàng đã huơ kiếm ra, đường kiếm lấp lánh ánh sáng như rải sao, chi nghe mấy tiếng linh kinh leng keng vang lên, mảnh vụn kim thép bay tản mác khắp nơi. Minh Đấu thoáng sững sờ, thầm nghĩ: "Đây chẳng phải "Dịch Tinh Kiếm" đấy ư? Con nhóc kia rõ là truyền nhân của Tịch Ứng Chân." Đang lúc suy tưởng, Dương Phong Lai cũng đã hiểu ra mưu kế của hắn, thân như rồng lượn nhanh chóng lách khỏi vòng chiến, hai dải lụa trắng loạt xoạt quét về phía Chu Vi và Nhạc Chi Dương. Chu Vi tuy giỏi kiếm pháp nhưng nội lực không đủ, miễn cưỡng đánh rơi được ám khí nhưng cánh tay đã tê rần rật. Chợt thấy lụa trắng cuốn tới, cô đành gắng gượng huơ kiếm đâm ra, nào ngờ lụa trắng như có sự sống, nhìn thì có vẻ bay về bên trái nhưng khi mũi kiếm còn chưa đâm đến lại bất chợt ngoặt sang phải, trói chặt lấy cổ tay của Chu Vi. Cô chỉ cảm thấy một luồng lực hùng hậu đổ dồn đến, phần dưới chân bị kéo hẫng đi, té nhoài về trước. Lúc này cô chợt nghe Nhạc Chi Dương kêu thảm một tiếng, đưa mắt nhìn lại, tên nhóc ấy đã bị quấn kín cả cổ họng, hai mắt trắng dã, lưỡi thè cả ra ngoài. Chu Vi nóng lòng giơ tay chụp lấy dải lụa trắng nọ, thế nhưng Dương Phong Lai lợi hại hơn cô biết chừng nào, y nhẹ nhàng vận sức giật đi, tách hai người ra xa. Chu Vi sốt ruột đến mức thất thố, chịu không nổi thét gọi: - Lãnh công công! Giọng điệu cô trong trẻo êm ái, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Dương Phong Lai cười ha hả: - Giỏi cho nhà mi, hóa ra là một con nữ... Chưa kịp giễu cho hết câu, một luồng kình khí sắc bén đã quét ầm ập đến nơi. Dương Phong Lai cười to, phóng người vọt lên cao. Lãnh Huyền vung roi bức lui được y, hai ngón tay như kiếm rạch lên đôi lụa trắng kia, dải lụa trúng chiêu rách toạc, Nhạc Chi Dương tức khắc ngã phịch mông xuống đất. Lãnh Huyền lo xoay trở cứu người liền để lộ khoảng trống sau lưng. Những kẻ lão đối mặt toàn là cao thủ đương thời, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Thi Nam Đình không muốn thừa nước đục thả câu, thoáng ngập ngừng đôi chút nhưng chưởng phong của Minh Đấu thì lại phát về phía Lãnh Huyền như trời giáng, trộn lẫn theo cả mảnh vụn kim sắt. Lão thái giám gặp nguy không rối loạn, cố sức vặn người lại, roi ngựa hất về phía sau, thiết khí leng keng rơi đầy mặt đất, ngọn roi theo đó cũng vung thẳng, một luồng khí sắc lạnh luồn qua chưởng phong, quất vào bụng dưới của Minh Đấu. Minh Đấu không dám bức ép thái quá liền tung người nhảy về phía sau. Đột ngột, không khí trong quán trà trở nên trầm lắng, chỉ nghe được tiếng thở hào hển của bốn kẻ đang quần thảo. "Tách!" Một giọt máu rơi xuống đất, ngón tay Lãnh Huyền khẽ rung lên. Chu Vi đứng ở sau lưng lão thái giám, trông thấy rành rành một vết màu đỏ tươi đang chầm chậm lan rộng trên vai trái của lão, trong lòng cô hiện lên suy nghĩ: "Thôi chết, Lãnh công công bị thương rồi!" - Lão chó thiến! - Minh Đấu cười the thé: - Xem tình hình này, hôm nay ngươi khó thoát được lẽ công bằng! Lãnh Huyền chẳng hề biểu lộ cảm xúc, giũ giũ tay áo, hờ hững bảo: - Ba đánh một là công bằng, lôi kéo người vô tội cũng là công bằng, lẽ công bằng của Đông Đảo hóa ra là như vậy, Lãnh mỗ quả là bội phục vô cùng! Ba người phe Đông Đảo nghe thấy lời này mặt mũi người nào người nấy đều nóng rần. Chợt đâu nghe dậy lên tràng cười giòn tan, ba người đưa mắt nhìn lại, hóa ra kẻ đang cười chính là vị hòa thượng nọ. Dương Phong Lai từ thẹn hóa giận, buột miệng mắng: - Tên lừa trọc, ngươi cười cái khỉ gì đó? Thầy tu áo trắng tay cầm bát trà, ung dung bảo: - Cười khỉ gì à? Đương nhiên là cười người rồi. Túc hạ hỏi ta cười khỉ, lẽ nào không phải con người? Dương Phong Lai nổi xung, há miệng chửi: - Tên lừa trọc, ta là cha nhà ngươi đấy! Tăng nhân áo trắng cười bảo: - Vậy thì càng không ổn rồi, ta là lừa trọc, ngươi là cha ta, suy ra ngươi cũng là lừa à? Hà hà, trông nhà ngươi lông lá bồm xồm như vậy sao làm lừa trọc cho được, giống lừa con hơn! Hà hà, lừa con, lừa con, mỗi tội hơi đen một tí. Dương Phong Lai giận đến hai mắt tóe lửa, đang muốn ra tay dạy dỗ thì Minh Đấu giơ tay ra ngăn cản, trầm giọng nói: - Chớ linh tinh nữa, việc chính quan trọng hơn! Dương Phong Lai thấy thần sắc của hắn, biết hẳn là có lý do, lập tức nén lại cơn giận, lại tung lụa trắng cuốn về phía Lãnh Huyền. Minh Đấu ra tay cùng lúc, phát ra liên tục ba chưởng. Thi Nam Đình cũng tiến lên trước một bước, quắp tay chộp ra, thiết khí trên mặt đất đồng loạt nhảy dựng lên. Ba người cùng ghìm đà bung sức làm cho thế đến càng thêm mạnh mẽ, Lãnh Huyền vừa phải trực tiếp chống đỡ, vừa lo bảo vệ cho hai người sau lưng, chưa đến vài chiêu đã bị một mảnh sắt bay rạch qua người dẫn theo một vòi máu phún ra. Chu Vi trông thấy hoảng hốt vội la lên: - Lãnh công công! Nói đoạn, cô giương kiếm muốn xông lên. Minh Đấu lại tẻ ra một chưởng hất thẳng vào mặt của cô. Chu Vi chỉ cảm thấy một luồng đại lực ép đến, máu trong người dồn cả lên trên, bất giác bật ra tiếng kêu tỉ tê. Lãnh Huyền nghe thấy, trở tay tung chỉ, gió lạnh vèo vèo ùa đến, chưởng lực của Minh Đấu tan tành ngay tấp lự. Đúng lúc này chợt nghe Thi Nam Đình quát lớn một tiếng: - Trúng! Sườn trái của Lãnh Huyền tóe máu đầm đìa, cùng lúc đó ánh trắng quét đến dưới đất, dải lụa đã quấn chặt lấy chân trái của lão. Dương Phong Lai sử một chiêu thành công, không giấu được tiếng reo mừng. Lãnh Huyền trên phải chống cự với ba người, dưới lại bị lụa trắng níu giữ, thêm vào trúng thương liên tục, chưa đầy ba chiêu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người trở nên lảo đảo. Chu Vi cũng nhận ra điều không ổn, định giũ kiếm ra giúp đỡ, nhưng lại sợ tính khôn tính dại hóa hại vào thân, còn làm cho Lãnh Huyền thêm mất tập trung. Đang lúc khẩn cấp, chợt nghe Lãnh Huyền hét lên lanh lảnh: - Vương tử Tiết Thiện! Chu Vi ngẩn ra, chẳng hiểu lão hô hoán cái gì, bỗng đâu sau phút im lặng có kẻ chợt cười lên khà khà: - Lãnh công công, ông gọi ai đấy? Chu Vi đưa mắt nhìn lại, kẻ vừa tiếp lời chính là thầy tu áo trắng nọ. Lãnh Huyền hét: - Tiết Thiện, ta gọi ngươi đấy! Thầy tu áo trắng mỉm cười: - Tiết Thiện đã qua đời rồi, ông còn gọi hắn làm gì? Lãnh Huyền nhổ toẹt một tiếng, bảo: - Ngươi có muốn chết thì cũng chết kheo khéo tí, thay đổi mỗi cái đầu trọc định lừa ai hả? Nhà sư áo trắng cười khùng khục đáp: - Lãnh Huyền à Lãnh Huyền, ông đúng là bệnh nặng đến mức phải vái tứ phương rồi, ngữ vong ân bội nghĩa như ông chẳng lẽ còn muốn ta cứu giúp hay sao? Lãnh Huyền lạnh lùng nói: - Ta chết thì đơn giản rồi, nhưng tông tích của món đồ ấy sẽ như đá chìm xuống biển, vĩnh viễn chẳng còn manh mối! Nhà sư áo trắng cười hỏi: - Ông biết mục đích đến đây của ta? Lãnh Huyền cười lạnh: - Ngươi chẳng phải đến vì di bảo của Nguyên Đế hay sao? Còn không chịu ra tay thì ta sẽ giao nó cho Tam Tôn của Đông Đảo. - Di bảo của Nguyên Đế? Tam Tôn của Đông Đảo thảy đều vểnh tai chú ý, sáu luồng ánh mắt hau háu soi cả lên người của thầy tu áo trắng. Nhà sư trầm ngâm giây lát, đoạn đứng dậy cười bảo: - Lãnh công công, ông lợi hại lắm! Hắn phất tay áo, tung ra một chưởng nhẹ như lông hồng, miệng cười tươi: - Minh tôn chủ, xin mời! Hắn ra tay khoan thai, nói năng lưu loát, nhưng Minh Đấu có cảm giác một luồng nội lực khủng khiếp tựa như cả tòa núi lở đang đổ sụp đến. Minh Đấu hoảng hốt vội xoay chưởng đón đỡ, chợt thấy đôi cánh tay trở nên bỏng rát, trái cổ như muốn tưng ra khỏi cuống họng, lập tức lùi về sau hai bước, buột miệng hô lên: - Đại Kim Cương Thần Lực! Nhị Tôn còn lại đều biến sắc, thay nhau ngừng tay nhảy ra khỏi vòng chiến, Thi Nam Đình nhướng mày hỏi: - Đại sư và Uyên đầu đà xưng hô ra sao? Nhà sư áo trắng cười đáp: - Người là gia sư của ta! Thi Nam Đình tỏ vẻ tôn kính, gật đầu nói: - Đại sư đúng là truyền nhân của Kim Cương, dám hỏi cao danh quý tánh? Nhà sư áo trắng mỉm cười: - Xung... Mọi người chăm chú nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp vế sau, nào ngờ nhà sư áo trắng chỉ thốt đúng một từ rồi không nói thêm gì nữa. Thi Nam Đình chưng hửng, gật gù bảo: - Uyên đầu đà lấy chữ "Uyên" làm hiệu, còn pháp hiệu của đại sư đây chẳng lẽ là chữ "Xung"? Nhà sư áo trắng mỉm cười: - Không sai! Thi Nam Đình nói tiếp: - Hóa ra là Xung đại sư, túc hạ đã là truyền nhân của Kim Cương, cớ sao còn giúp kẻ xấu làm ác? Xung đại sư bật cười: - Ai tốt ai xấu còn chưa bàn đến, đường đường là Đông Đảo Tam Tôn lại đi vây công một vị thái giám, việc này truyền ra giang hồ nhất định rất khó nghe! Dương Phong Lai nổi đóa: - Nói như vậy là ngươi muốn đứng ra dàn xếp à? Xung đại sư cười bảo: - Dàn xếp thì không dám, kể ra ta với Lãnh công công cũng có một món nợ cũ cần thanh toán nhưng đã bị ba vị ra tay trước! Dương Phong Lai trợn trừng hai mắt, đang định quát tháo thì Minh Đấu đã xua tay ngắt lời: - Xung đại sư, nếu ngươi muốn tính nợ cũ vậy thì cứ tính trước đi đừng ngại! Dương Phong Lai thấy ánh mắt của hắn, nhất thời hiểu ra vấn đề. Lão thái giám và hòa thượng này đều là kình địch, trước mắt chi bằng để bọn họ đánh nhau một trận cho bầm dập hai phía, sau đó ba người Đông Đảo ra tay đương nhiên giành được thắng lợi nhẹ nhàng. Xung đại sư mỉm cười bảo: - Minh tôn chủ, kế sách "Mượn gió bẻ măng" này bình thường có lẽ phát huy hiệu quả, hôm nay đáng tiếc là vô dụng rồi. Món nợ cũ này chỉ có thể thanh toán âm thầm, không thể để người ngoài cuộc ở gần được. Ba vị tôn chủ nếu có thành ý, chi bằng nhượng bộ rút lui, đợi ta và Lãnh công công giải quyết xong xuôi lại đến gặp các người có được không? Minh Đấu sắc mặt sa sầm, lạnh lùng không lên tiếng. Dương Phong Lai vốn thẳng tính, cao giọng quát: - Nói chuyện buồn cười gớm, bọn ta mà đi, các ngươi cắp đít chạy mất thì tính sao? Xung đại sư thở dài bảo: - Nói như vậy ta cũng hết cách rồi! Dứt lời, hắn tung hờ ra một quyền về phía Minh Đấu. Minh Đấu đánh trả lại một chưởng, ngờ đâu quyền của Xung đại sư chưa tung ra hết sức bỗng nhiên biến hóa thành chưởng, quét nhanh về hướng Dương Phong Lai. Dương Phong Lai phóng người nhảy tránh, lụa trắng vươn dài ra mổ vào yết hầu của Xung đại sư. Xung đại sư cười khẩy, tiện tay chộp lấy lụa trắng vào lòng bàn tay. Dương Phong Lai hoảng hốt gồng sức giật về, ngờ đâu một luồng đại lực đổ dồn đến theo lụa trắng, chân khí của bản thân y vừa tiếp xúc với nguồn lực này hệt như băng tuyết gặp lửa, lập tức tan chảy sạch sẽ. Dương Phong Lai bỗng cảm thấy mắt đỏ gân phồng, thân thể liên tục loạng choạng, chợt nghe Xung đại sư cười dài một tràng, xoay người dạng chân, thuận tay thúc mạnh vào lụa trắng, phần da thịt giữa lòng bàn tay của Dương Phong Lăng nhói đau, cả người lảo đảo ngả về phía Thi Nam Đình. Thi Nam Đình vừa giơ tay ra đỡ chợt cảm giác lồng ngực nóng ran, máu huyết trào dâng. Dương Phong Lai một đời làm tôn chủ, thành danh nào phải do may mắn, lụa trắng phóng vào không trung quấn lấy một thanh xà gỗ bên trên, tay trái buông dải lụa mặc cho Xung đại sư lấy đi, thân thể theo đó xoay chuyển, lần lượt tung ra bảy cước như cuồng phong quét đến từ bảy hướng khác nhau. Xung đại sư vẫn giữ nguyên nét cười, quay người phát chưởng, ống tay áo vung vẩy phất phơ hệt như một áng mây bay vất vít quanh tòa Ngọc Sơn(*). (ND chú: tòa núi phía Tây theo Sơn Hải Kinh là nơi cư ngụ của Tây Vương Mẫu) Âm thanh bồm bộp vang lên không dứt, Dương Phong Lai đá trúng cánh tay của hòa thượng giống như đá phải cột sắt trụ thép, xương chân nhức nhối muốn sụm. Y đang định lùi người về sau, một dải lụa trắng đã bốc thẳng đến trước mặt, bên trong tập trung nội lực của Xung đại sư, thế đến tựa như một thanh chùy sắt bay ngoặc về hướng lùi của Dương Phong Lai, dẫu cho y thân pháp có nhanh như gió cũng bị ép đến mức phải tránh bên này né bên kia. Nhị tôn còn lại đưa mắt nhìn nhau, quyết định ra tay một lượt. Thi Nam Đình đẩy tay phải ra, thiết khí đầy trời rộ lên hệt như bầy ong vỡ tổ, Minh Đấu tiến lên một bước, vận "Thao Thiên Khí" tống ra một chưởng vào đám thiết khí ấy. Thiết khí bắn đi như sao xẹt chớp nháng, đà bay càng nhanh hơn gấp bội. Xung đại sư vứt dải lụa trắng đi, tung một loạt quyền ào ạt đấm ra, thiết khí từng món một bị gạt phăng bất chợt quay vòng lại, cái thì vây lấy hắn, cái lại lao về phía Lãnh Huyền. Nếu như Lãnh Huyền không bị thương, dựa vào sức của lão và Xung đại sư hợp lại thì đánh bại Tam Tôn chẳng phải chuyện khó. Thế nhưng lão liên tục trúng thương, máu chảy ra không ngừng, thêm vào tuổi tác đã cao, việc mất máu làm khí lực dần suy yếu, càng đánh lâu càng rơi vào thế hạ phong, đến nỗi Xung đại sư chốc chốc phải quay lại với tay ra đỡ ám khí thay lão. Màn so đấu cứ thế kéo dài mà hai bên vẫn chưa phân định được thắng bại. Lại trải qua mấy chiêu, Lãnh Huyền chợt nhớ ra hai người trẻ tuổi phía sau mình, khóe mắt lướt nhìn đến, cõi lòng tức thì chùng sâu xuống, chỉ thấy bên song trống huơ trống hoác, Nhạc Chi Dương và Chu Vi chẳng rõ đã tót đi đằng nào. Lão thái giám vừa giận vừa kinh ngạc, gắng sức nhảy về phía sau, lôi từ ống tay áo ra một khúc lụa trắng, bề mặt thấp thoáng sắc mực nước như được viết lên chi chít chữ. - Tiết Thiện! - Lãnh Huyền cất tiếng gọi to: - Bức tranh chứa bảo vật này tặng cho ngươi đó! Lão phất tay, lụa trắng bị "Tảo Tuệ Công" cuốn bay phất phơ về phía hòa thượng. Xung đại sư theo ý thức đón lấy, còn chưa kịp xem kỹ thì chợt phát hiện áp lực gia tăng đột ngột; nào mảnh sắt, nào kim thép, rồi lụa trắng, chưởng lực... toàn bộ lao cả về phía hắn. Xung đại sư không dám khinh thường, dốc hết sức tống ra một quyền. Hai bên lấy cứng chọi cứng tiếp chiêu, gió giật khắp lầu thổi cho đám mạt gỗ bay tán loạn đến mức cả quán trà phải rung lên từng chặp. Lãnh Huyền thừa cơ hội thoát ra khỏi vòng chiến, thả người nhảy xuyên qua một song cửa sổ. Bốn kẻ kia thấy vậy, ngầm có cảm giác bị chơi xỏ, nhưng món di bảo của Nguyên Đế thật quá sức hấp dẫn, thứ mà Xung đại sư đang giữ trên tay không chừng chính là bí đồ chứa bảo vật, ba người của Đông Đảo nhất thời quên sạch mối thù của cha anh, cố sống cố chết bám riết lấy hòa thượng. Hai bên lại trao đổi với nhau thêm mười chiêu như gió táp mưa sa, Xung đại sư chợt nhảy ra ngoài hét lên: - Khoan đã! Nói dứt, hắn lắc tay, xõa khúc lụa trắng ấy ra: - Các ngươi xem đây là gì? Ba người tập trung nhìn kỹ, khúc lụa ấy hóa ra chẳng phải là bí đồ chứa bảo vật gì mà chỉ là một tấm khăn bình thường, mặt trên có thêu tranh thủy mặc non nước. Minh Đấu biết đã trúng kế, hét tướng lên: - Lão chó thiến vô liêm sỉ! Đoạn hắn nhảy chồm đến bên song cửa nhìn xuống, dưới lầu lớp ngớp đầu người nào có thấy bóng dáng của Lãnh Huyền nơi mô?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang