[Dịch] Linh Phi Kinh - TTV

Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô - Hồi 3

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 08:45 29-10-2018

LINH PHI KINH Tác giả: Phượng Ca Dịch giả: Magic Q QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN Chương 5: Thiến nữ Linh Tô Giang Tiểu Lưu trông thấy thanh sáo ngọc, hai mắt sáng lên, buột miệng hô: - Ê Nhạc Chi Dương, cây sáo của ngươi sao lọt vào tay người khác vậy? Ha, ta biết rồi nha, nhất định là ngươi muốn nịnh nọt người ta nên mới mang sáo ra làm tín vật định tình đây mà. Hắn nói ầm ĩ, người khắp boong tàu đều nghe thấy rõ. Diệp Linh Tô quay đầu lại, ánh mắt tóe lên lửa giận. Dương Cảnh mặt mày sa sầm, sải bước tiến lên phía trước, quát lớn về phía Giang Tiểu Lưu: - Thằng chó con, ngươi nói cái gì đó? Giang Tiểu Lưu gân cổ lên cãi: - Ta đâu có nói ngươi, ta nói cây sáo mà... Nói còn chưa dứt câu, má trái hắn đã rát bỏng, thân thể bắn mạnh về phía sau té oạch lên sàn thuyền. Người ra tay chính là Dương Cảnh, Nhạc Chi Dương vừa kinh ngạc vừa giận dữ, vội lao lên trước xem xét, chỉ thấy nửa khuôn mặt của Giang Tiểu Lưu đã sưng tấy lên, hắn há miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, trong dịch máu còn lẫn theo một chiếc răng trắng hếu. Nhạc Chi Dương giận muốn nổ phổi, ưỡn người quát lớn: - Họ Dương kia, ngươi cớ sao lại đánh người? - Ta đánh người hồi nào? - Dương Cảnh nhe răng cười, ánh mắt quét qua sàn tàu: - Rõ ràng là ta vừa dạy một con chó mà. Đệ tử Đông Đảo phá ra cười sằng sặc. Nhạc Chi Dương đánh mắt qua mọi người, hai nắm tay bất giác siết chặt. Dương Cảnh thờ ơ nhìn gã, thầm nghĩ ví như thằng nhóc này bất chấp ra tay, đúng là dịp để mình dạy dỗ nó một trận, bắt nó cả đời này phải nhớ mặt mình thật kỹ. Giang Tiểu Lưu thấy tình hình không ổn bèn nhịn đau gượng dậy, giần giật ống tay áo Nhạc Chi Dương, thấp giọng khuyên: - Bỏ đi, tránh voi chẳng hổ mặt nào. Nhạc Chi Dương giang hai chân ra, đứng yên bất động rồi chợt cao giọng gọi với về phía Diệp Linh Tô: - Trả sáo lại cho ta. - Ngươi chịu thổi sáo rồi à? - Diệp Linh Tô vờ như không có chuyện gì, mân mê thanh sáo ngọc trong tay. Nhạc Chi Dương nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng thốt: - Ta thổi cho heo nghe chó nghe cũng không thổi cho cô nghe. Ánh mắt Diệp Linh Tô lóe lên sắc giận, Dương Cảnh xụ mặt xuống, ra chiều muốn xông lên. Thiếu nữ khẽ xua tay, Dương Cảnh hiểu ý liền mỉm cười, lùi sang một bên. - Thế ư? - Diệp Linh Tô hờ hững nói: - Vậy thanh sáo này ta đem ném xuống biển cho cá xơi, không thèm trả cho ngươi nữa. Dứt lời, cô rút sáo giơ ra cạnh mạn thuyền. Nhạc Chi Dương lòng nóng như hơ, vội lắc người lao đến. Diệp Linh Tô lấy ống sáo ra làm mồi nhử, cố ý dụ gã xông về phía trước, thấy thế liền thu sáo lại rồi lách người đi, mũi chân nhẹ chìa ra, gạt vào gót phải của Nhạc Chi Dương, ý đồ muốn cho gã hụt chân lọt xuống biển. Cú gạt chân này ẩn chứa tinh túy của võ học, Nhạc Chi Dương rõ ràng thấy cô ra chân thế mà muốn tránh cũng không được. Giữa lúc nguy khốn, trong lòng gã chợt lóe lên ánh sáng, "Dương Minh Thanh Vị Chi Khúc" từ đâu trỗi dậy, khúc nhạc này có liên quan với "Túc Dương Minh Vị Kinh", kinh mạch từ đỉnh đầu khuếch trương ra, nối thẳng đến vị trí chân phải. Âm thanh trong lòng vừa vang lên, đan điền của gã trào dâng một dòng khí nóng rót ngay vào chân phải nhanh như chớp. Thân thể Nhạc Chi Dương nhẹ hẫng, bàn chân vừa nhấc thì trên mặt đất như nổi lên một trận gió xoáy, đưa gã nhảy sượt qua mũi chân của Diệp Linh Tô rồi nhẹ nhàng khéo léo đáp trên mép thuyền. Diệp Linh Tô gạt chân không trúng, đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bỗng thấy Nhạc Chi Dương đang ở phía trước, cô lập tức vung tay, phất nhẹ một chưởng vào sau lưng gã. Một chưởng này mà đánh trúng, Nhạc Chi Dương ắt sẽ rơi tỏm xuống biển. Gã không kịp nghĩ ngợi nhiều, khúc nhạc trong lòng vẫn không thay đổi, kình lực hướng theo khúc nhạc, thân thể hướng theo ý niệm, chiếu theo tư thế trong "Linh Vũ" mà huơ tay gập hông, bồng bềnh xoay người, thân mình như liễu trong gió né khỏi một chưởng phách đến của Diệp Linh Tô. Diệp Linh Tô thân là cao đồ của đảo vương, một chưởng này trông thì có vẻ tùy ý, thật ra hậu chiêu vô cùng, vì thế cô vừa đánh vào khoảng không liền không thèm nghĩ nhiều, tức tốc trở tay dẫn theo một luồng gió xoáy, quét về phía eo lưng Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương đang ngấp nghé bên mép thuyền, trước mặt là Diệp Linh Tô, sau lưng là biển cả mênh mông, chỗ đứng không kịp trở gót, cộng thêm gã không biết tí gì về quyền pháp, quyền chiêu của Diệp Linh Tô thoáng thay đổi thôi thì gã chẳng còn trông rõ gì nữa. Vì vậy đến nước này, bất kể đối thủ ra tay thế nào, gã chỉ đành dựa vào bản thân mà nhảy múa theo điệu nhạc, vô tình làm sao lại ngầm ám hợp tâm pháp "Không ai sánh bằng", dòng khí nóng dồn vào chân trái, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể xoay tít như chong chóng, ngón tay của Diệp Linh Tô sượt qua người gã, một lần nữa lại chọc vào khoảng không. Nhạc Chi Dương vừa mới tập tành nên rốt cuộc chiêu thức cũng phát sinh đơn giản, gã cố sức xoay vòng né tránh, quên khuấy đi mất mình đang ở nơi nào, xoay thêm hai vòng nữa thì đã lố qua mép thuyền, một chân chợt đạp vào không khí, thân hình lảo đa lảo đảo rơi thẳng xuống biển. Diệp Linh Tô thất bại đến hai lượt, vừa giận vừa thẹn, đang định ra tay không thèm nể nang nữa, nào ngờ trông thấy cảnh Nhạc Chi Dương tự mình sảy chân lọt xuống nước, cô nhất thời mừng rỡ bất ngờ, nghĩ bụng tên tiểu tử này quả nhiên bất tài, hai lần lúc nãy đều là trùng hợp mà thôi. Nhạc Chi Dương một chân trên thuyền, một chân hụt vào khoảng không, thân thể ngã rạp về sau hệt như một cọng cỏ khô bị gió thổi lặc lìa. Mắt thấy sắp sửa xuống biển đến nơi, đầu gã liền lướt qua "Thái Âm An Tì Chi Khúc", khúc nhạc này có liên quan đến "Túc Thái Âm Tì Kinh", giai điệu vừa trỗi lên trong dạ, chân khí lập tức lùa vào chân trái. Nhạc Chi Dương không kịp nghĩ ngợi nhiều, phối hợp với nhịp điệu, thân thể xoay ngược lên cao, chân trái móc giữ vào cạnh thuyền, mũi chân sinh ra một luồng kình lực khiến cho thế rơi của gã ngừng lại đột ngột. Dưới chân tuy đã trụ vững nhưng thân mình vẫn hướng xuống mặt nước, Nhạc Chi Dương giữa lúc đang suy nghĩ thì khúc nhạc trong lòng chợt thay đổi thành "Thiếu Âm Tẩy Tâm Chi Khúc". Khúc nhạc này có can hệ đến tay phải, Nhạc Chi Dương chỉ thấy một luồng khí nóng chảy tràn về bàn tay phải, liền theo ý thức tống ra, vỗ trúng thớt gỗ trên thân thuyền. Một nguồn lực đạo hùng hậu phản ngược trở lại hệt như có mấy kẻ cùng lúc vận sức ném gã văng ngược trở lên thuyền. Bên tai Nhạc Chi Dương nổi gió vùn vụt, thân mình tựa như quả lắc đồng hồ phương Tây, "vút" một tiếng bay ngược về sàn tàu. Mắt gã vừa kịp trông rõ thì sàn tàu đã ở bên dưới thân mình, trong lòng tức tốc nhoáng lên điệu "Thái Dương Nhu Trường Chi Khúc", khúc nhạc này liên quan đến tay trái. Tay trái Nhạc Chi Dương huơ ra, chống mạnh xuống mặt sàn, từ lòng bàn tay tuôn ra một nguồn lực lớn đẩy gã bay vọt về phía trước. Diệp Linh Tô ngỡ rằng Nhạc Chi Dương sẽ té xuống nước, vì thế tâm tư cũng nới lỏng đi, hoàn toàn không phòng bị, chợt thấy Nhạc Chi Dương quay trở về thuyền, cô nhất thời ngây ra như phỗng, quên cả nhúc nhích. Nhạc Chi Dương lướt sượt qua bên người cô, trước mắt lấp lóa sắc xanh, chính là thanh sáo ngọc nọ. Gã không nghĩ ngợi nhiều liền giơ tay đoạt lấy, ngón tay vừa chạm vào sáo ngọc, giai điệu trong bụng lại biến đổi thành "Thiếu Dương Tam Tiêu Chi Khúc", khúc nhạc này liên quan đến "Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh" nơi tay trái, chân khí dồn vào năm ngón tay, gã giằng mạnh lấy sáo ngọc. Diệp Linh Tô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nhói lên một cái, sáo ngọc đã vuột tay đi mất. Nhạc Chi Dương đoạt được sáo ngọc trở về, không kịp suy nghĩ nhiều, trong lòng liền tấu lên "Dương Minh Thanh Vị Chi Khúc", chân phải giậm đất tung người nhảy lên, lại tấu "Thái Âm An Tì Chi Khúc", chân trái bốc cao đá về hướng bầu trời, cả người chồm lên không trung, bổ nhào một vòng rồi mới ưỡn thân đáp xuống mặt đất. Gã thi triển một hơi lưu loát như mây trôi nước chảy, đám đệ tử Đông Đảo đều xem đến mắt tròn mắt dẹt. Dựa vào khả năng của bọn họ vốn dĩ cũng không thể nào làm được đừng nói chi đến Nhạc Chi Dương trước giờ không biết võ công, gã lại đột nhiên biến thành cao thủ võ học như vậy, trước sau trái ngược nhau quá lớn, quả thật khiến người ta không sao tin được. Kỳ lạ hơn nữa là, ngoài những động tác giơ tay đánh mắt, cúi đầu ngẩng mặt hết sức linh động và hiểm lạ ra, gã càng toát lên một nét tiêu sái không thể diễn tả được thành lời. Diệp Linh Tô bị đoạt mất sáo ngọc, cám giác hổ thẹn và tức giận trộn lẫn khó mà chịu nổi. Không để cho Nhạc Chi Dương kịp đứng vững, cô đã trở tay quét chưởng về phía gã. Chưởng phong vừa đến gần, Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, vội la lên: - Khoan đã! - Sao vậy? Diệp Linh Tô ngưng chưởng không tấn công nữa, cố ý muốn nghe xem gã nói điều gì. Nhạc Chi Dương ổn định lại tinh thần rồi cất tiếng: - Cô từng nói, chỉ cần ta thổi sáo cho cô nghe, cô sẽ trả sáo lại cho ta đúng không? Thiếu nữ bị mất sáo vốn đang thẹn một giận mười, chợt nghe Nhạc Chi Dương xuống nước, tự cảm thấy đã khôi phục lại không ít mặt mũi cho bản thân, huống gì sáo ngọc đã đổi chủ, nếu mình cậy mạnh tước đoạt thì cũng không còn gì thú vị nữa. Suy đi tính lại, cô cười lạnh: - Được, ngươi mau ngoan ngoãn thổi cho ta nghe, thổi mà trớt quớt thì ta cho ngươi biết tay. Mất đi Không Bích giờ lại về tay, sóng lòng Nhạc Chi Dương rạo rực không thôi, gã ngắm mãi thanh sáo dài lặng như nước thu, hình ảnh của Chu Vi thấp thoáng hiện lên trong đầu. Trầm ngâm một lúc, gã đưa sáo lên miệng bắt đầu thổi, tiếng sáo uyển chuyển du dương, toát lên một nỗi niềm dằn vặt vô tận. Diệp Linh Tô nghe thấy tiếng sáo chợt thoáng ngây người, chẳng hiểu vì sao tâm tình chợt nổi hứng theo khúc nhạc, cô bất giác khẽ giọng ngâm nga: Người con gái yêu kiều nhàn nhã, Đợi góc thành, nàng đã hẹn nhau. Yêu nàng chẳng thấy nàng đâu, Bâng khuâng ta cứ gãi đầu giậm chân. Người con gái yêu kiều trầm lặng. Bút cán son nàng tặng trao tay. Bút son dáng đỏ hay hay. Ta trông nàng đẹp lòng đầy thích ưa. Ngoài đồng nội ngó tranh nàng tặng. Thì tin ngay chắc hẳn lạ xinh. Ngươi nào lạ đẹp cho đành, Vì nàng trao tặng mà thành đẹp lây. (ND chú: Bài dịch của T/G Tạ Quang Phát, trích từ “Tĩnh Nữ” phần “Bội Phong” trong Thi Kinh của Khổng Tử. Trong bài có hình ảnh “Bút cán son”, nguyên văn là chữ “Đồng quản” thật ra chưa rõ nghĩa là bút hay sáo, tuy nhiên ở dưới Phương Ca có chú giải là 1 loại tiêu, sáo chắc để hợp tình hợp cảnh với tâm trạng của nhân vật chính) Đông Đảo kế thừa dư mạch của Thiên Cơ Cung, dẫu có lênh đênh hải ngoại thì chất văn vận tao nhã trải trăm năm cũng không phai nhạt. Rất nhiều đệ tử vừa nghe qua liền biết ngay bài thơ Diệp Linh Tô đang ngâm chính là bài Tĩnh Nữ trong phần Bội Phong trích từ Thi Kinh. Bài thơ miêu tả về một đôi nam nữ hò hẹn nhau nơi góc thành, người nữ không đến theo ước định khiến cho người nam hết sức sốt ruột. Về sau người nữ đến chỗ hẹn, tặng cho người nam một thanh sáo màu đỏ lựng sáng lấp lánh hệt như tim yêu của nàng, đẹp đến mức khó mà quên được. Người nữ còn mang theo cả bó cỏ thơm cũng xinh xắn vô cùng, tuy nhiên dẫu cho sáo đẹp hay cỏ xinh thì điểm đáng quý nhất là được chính tay mỹ nhân trao tặng. Nhạc Chi Dương thổi khúc nhạc này, mọi người ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, chỉ duy ánh mắt Diệp Linh Tô là chuyển từ bực tức sang dịu dàng, chờ đến khi Nhạc Chi Dương thổi xong, cô mới khẽ khàng hỏi: - Thanh sáo này là do người ấy tặng cho ngươi ư? Nhạc Chi Dương lặng im không đáp, sắc mặt bần thần tê tái. Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, thờ ơ bảo: - Thôi vậy, tưởng đâu ngươi là kẻ bủn xỉn nhỏ mọn, hóa ra còn có ẩn tình khác, thanh sáo này ta không cần nữa. Bài "Tĩnh Nữ" này vốn do Nhạc Chi Dương tức cảnh sinh tình mà ra, hoàn cảnh trong thơ cổ cũng gần tương tự với việc Chu Vi tặng sáo, gã nhớ lại cảm giác lo lắng tuyệt vọng trong quan tài gỗ ngoài ngoại ô kinh thành so với chàng trai ngóng đợi người tình đến hò hẹn ấy kể ra còn đáng thương hơn gấp chục lần. Gã thổi sáo cho Diệp Linh Tô nghe chẳng qua chỉ là kế sách tạm bợ, cốt ý bảo vệ Không Bích, nào ngờ thổi xong khúc nhạc, đối phương lại hiểu được tiếng lòng, đoán ra lai lịch của thanh sáo từ trong giai điệu. Việc thiếu nữ đột ngột bỏ cuộc trái lại còn gây cho gã một sự bất ngờ rất lớn. Vô tình, ác cảm của Nhạc Chi Dương đối với Diệp Linh Tô cũng giảm đi phần nào, gã nhìn thiếu nữ nhoẻn cười, đang tính xoay người bỏ đi chợt nghe Dương Cảnh quát to: - Từ từ nào! Nhạc Chi Dương quay đầu lại, Dương Cảnh lách lên khỏi đám người, cười lạnh: - Tiểu tử, thân pháp vừa rồi của ngươi không phải dạng vừa, học từ ai đấy? Nhạc Chi Dương sinh lòng oán ghét, lạnh lùng bảo: - Cần gì phải học, trời sinh ta đã tự biết. Sắc giận trong ánh mắt Dương Cảnh lóe lên, y cười mỉa: - Thất kính thất kính, hóa ra ngươi chính là bậc thiên tài cao siêu! Nói đến hai chữ "Thiên tài", y cố ý kéo dài giọng ra, đám đệ tử Đông Đảo ở xung quanh đều cười rống lên ha hả. - Không dám nhận! - Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Dương huynh quá khen rồi! Da mặt của Nhạc Chi Dương dày đến mức nằm ngoài dự đoán của Dương Cảnh. Y ngẩn ra một lúc, lớn giọng đề nghị: - Tiểu tử họ Nhạc kia, chúng ta đánh cược một trận nào. Ta không dùng nội lực cũng không xài quyền cước, trong vòng ba chiêu chỉ bằng thân pháp, ta sẽ dễ dàng hạ được ngươi. Nhạc Chi Dương cân nhắc một lúc, mỉm cười hỏi: - Cược cái gì? - Nếu ngươi thua... - Dương Cảnh chỉ vào thanh Không Bích: - Cây sáo này thuộc về Diệp sư muội... Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Linh Tô liền hét lên: - Dương sư huynh, đủ rồi. Dương Cảnh thấy Diệp Linh Tô giữ miết thanh sáo không rời tay, đoán rằng cô yêu thích vật này, vì vậy y ngang nhiên ra mặt muốn đoạt sáo ngọc trở về, định bụng khiến cho cô vui lòng, y lập tức mỉm cười: - Sư muội yên tâm, chỉ là một thanh sáo thôi mà, vi huynh thay muội lấy về là được. - Muội nói đủ rồi! - Diệp Linh Tô khẽ nhíu mày: - Cây sáo này muội không cần nữa đâu. Dương Cảnh cười khì khì nhìn cô nghĩ bụng: "Cô bé này lại phát dỗi hờn nữa rồi. Con gái mà, ngoài miệng thì nói không cần chứ trong lòng lại quyến luyến không nỡ. Diệp sư muội là người sành sỏi, châu báu bình thường trước nay chưa từng lọt vào mắt muội ấy, hiếm khi có cây sáo ngọc vừa ý thế này, bất kể thế nào ta cũng phải đoạt trước rồi tính sau." Nghĩ thế, y cười nói: - Sư muội đừng nóng, ta đoạt cây sáo này cũng không hoàn toàn là vì muội đâu. Muội là nữ đệ tử đích truyền của đảo vương, một thân võ nghệ dù sao cũng là nhân tài kiệt xuất trên đảo, tên tiểu tử này ỷ vào ba cái thứ thân pháp mèo quào, thừa cơ muội không đề phòng mà giật lấy sáo ngọc, nếu không đoạt về chẳng phải sẽ khiến cho hắn coi khinh nhân vật anh hùng của Đông Đảo ta hay sao? Mấy câu này được y biện luận hùng hồn khiến cho đám đồng môn hò reo không ngớt, nhưng lọt vào tai Diệp Linh Tô chẳng khác nào mấy lời xỉa xói mỉa mai. Cô bị Nhạc Chi Dương đoạt mất sáo ngọc tuy trong lòng cảm thấy hổ thẹn nhưng dù sao cũng chỉ trách tại bản thân, còn qua mồm miệng của Dương Cảnh thì rõ ràng thứ cô vứt đi đâu phải sáo ngọc mà chính là thể diện của Đông Đảo. Diệp Linh Tô càng nghĩ càng sôi máu, bèn cười lạnh: - Được lắm, Dương sư huynh là nhân vật anh hùng của đảo. Muội chỉ là đứa con gái vô đức vô năng, đành chờ huynh thay muội ra mặt vậy! Dương Cảnh nghe thấy lời lẽ có vị chua, nhưng bản tính y ngông cuồng tự đại, lời ra khỏi miệng rồi thì làm gì có chuyện nuốt vào, vậy nên y bèn cao giọng quát: - Tiểu tử họ Nhạc, ngươi có dám cược với ta hay không? Nhạc Chi Dương đảo mắt, cười hỏi: - Lỡ đâu Dương huynh thua thì tính sao? Dương Cảnh chỉ lăm le nghĩ đến chuyện thắng thì được gì, căn bản là chưa hề tưởng tượng thua cuộc sẽ ra sao, y thừ người ra một thoáng rồi tỏ vẻ cảm khái: - Được, ngươi muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy! Lời này ngông cuồng quá mức, Nhạc Chi Dương chìn y không chớp mắt, gật gù bảo: - Được, nếu ta thua, sáo ngọc này sẽ hai tay dâng lên cho ngươi; còn nếu ngươi thua... Gã chỉ xuống trước chân Giang Tiểu Lưu: - ...Quỳ trước người này, gọi hắn ba tiếng "Ông cố nội"! Lời vừa thốt ra, không chỉ đệ tử Đông Đảo biến sắc mà ngay cả Giang Tiểu Lưu cũng há hốc mồm. Mặt mũi Dương Cảnh thoắt xanh thoắt đỏ, nếu không phải mọi người đang chăm chú theo dõi thì y thể nào cũng một chưởng đánh chết Nhạc Chi Dương cho hả. - Sao vậy? - Nhạc Chi Dương không chịu bỏ qua, càng mỉm cười lấn tới: - Dương lão huynh sợ rồi à? Cũng chẳng trách, tuổi tác hắn còn nhỏ, làm ông cố nội của ngươi thiệt là không hợp... Nói dứt câu, hai má Dương Cảnh đã dồn căng máu, y buột miệng quát: - Cược thì cược, ta há sợ làm cháu nhà ngươi. Giang Tiểu Lưu ăn trúng bạt tai, lại rụng mất cái răng, Nhạc Chi Dương muốn thừa cơ hội này để trút giận thay hắn. Không Bích với gã mà nói dẫu cho quý giá như sinh mạng nhưng so với nỗi vinh nhục của người bạn chí thân thì cho dù có là sinh mạng của bản thân gã cũng không thèm bận tâm nữa. Đệ tử Đông Đảo thấy gã không biết sống chết, trong lòng đều hả hê khoái trá, bọn họ tự động rào rào dạt tránh chừa ra một khoảng trống lớn. Nhạc Chi Dương gọi Giang Tiểu Lưu đến, nhờ hắn bảo quản giùm sáo ngọc. Giang Tiểu Lưu mặt mày trắng bệch, ghé đến gần thầm thì: - Nhạc Chi Dương, bỏ đi mà, bản lãnh của tên họ Dương ấy lớn lắm, ngươi đánh không lại y đâu. Nhạc Chi Dương mỉm cười: - Giang Tiểu Lưu, hào khí lúc trước của ngươi đâu mất tiêu rồi? Thì thà thì thầm thật chẳng khác một đứa con gái. Giang Tiểu Lưu vừa thẹn vừa giận, mắng: - Mẹ nhà ngươi chứ, ngươi muốn chết ông đây thèm quản! Nhạc Chi Dương cười nói: - Ngươi té sang bên giùm đi, chờ đó còn đóng vai "Ông cố nội" kia kìa. Giang Tiểu Lưu dở khóc dở cười, ủ rũ lùi sang một bên. Dương Cảnh thính giác cao cường, nghe bọn họ trao đổi rõ mồn một. Y trừng mắt nhìn Nhạc Chi Dương, lòng ngầm hạ quyết tâm: “Còn không khiến cho thằng khỉ này quỳ mọp xin tha đúng là uổng danh đệ tử Đông Đảo.” Y nổi lòng nham hiểm, lạnh lùng hỏi: - Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa? - Xong rồi. - Nhạc Chi Dương ngoắc tay: - Lại đây... Lời còn chưa dứt, một cơn gió mạnh đã ập thẳng đến trước mặt, Nhạc Chi Dương không kịp né tránh, chấn thủy đau buốt, cả người lập tức bay vọt đi xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang