Lập Thế Gia Trường Sinh từ Gia Phả
Chương 5 : Tiểu Long Tượng Công"
Người đăng: gktam01
Ngày đăng: 01:26 14-07-2025
.
Chương 5: "Tiểu Long Tượng Công"
“Nhị Cẩu, có nhà không?”
Hứa Xuyên bước vào sân nhà Trần Nhị Cẩu.
Sau vụ mùa, Trần Nhị Cẩu đang thảnh thơi nằm trên chiếc ghế bố dưới mái hiên.
Thấy Hứa Xuyên, hắn giật mình bật dậy, ngạc nhiên hỏi: “Xuyên ca, anh đến rồi à? Không ở nhà với chị dâu sao?”
“Tôi cho cô ấy uống Huyết Khí Đơn anh mang tới, mấy ngày nay cô ấy hồi phục gần hết rồi.”
“Hóa ra là vậy.”
“Đại Ngưu, Phương Phương, chú Hứa tới rồi, mau ra đây.”
Hai đứa trẻ cỡ tuổi nhau chạy ra, lanh lảnh chào: “Cháu chào chú Hứa ạ.”
“Ngoan lắm.” Hứa Xuyên mỉm cười.
“Vào trong chơi đi.”
Nghe lời Trần Nhị Cẩu, hai đứa trẻ vui vẻ chạy ùa vào nhà.
Hứa Xuyên lặng lẽ rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lạng, đưa cho Nhị Cẩu.
“Xuyên ca, anh làm gì thế?”
“Tiền mua Huyết Khí Đơn. Tôi biết Huyết Khí Đơn giá không rẻ, không có đường cửa ở võ quán thì có tiền cũng không mua được. Anh nhất định phải nhận số tiền này, nếu không từ sau đừng gọi tôi là Xuyên ca nữa.”
Một câu đã chặn hết lời Trần Nhị Cẩu định nói.
“Vậy... vậy tôi nhận vậy.”
Thấy Trần Nhị Cẩu cất đi, Hứa Xuyên hỏi: “Lần trước anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, nói xem đi?”
“Anh cả tôi muốn dùng nội kình bí tịch để đổi lấy phương pháp trồng Thanh Ngọc Lê, anh thấy có được không?”
Trần Nhị Cẩu do dự một lúc lâu mới lên tiếng.
Mấy năm trước khi Hứa Xuyên định trồng Thanh Ngọc Lê, chẳng ai tin tưởng.
Nhưng năm ngoái nghe tin Hứa Xuyên bán được nhiều Thanh Ngọc Lê cho gia tộc Từ, mọi người mới biết anh ta trồng thành công.
Dân làng Động Khê rất nhiều người đều hâm mộ.
“Ý của bác Trần?”
“Không, không phải.”
Trần Nhị Cẩu vội vẫy tay, “Bố tôi không đồng ý, đó là ý của anh cả tôi.”
“Có lẽ là nghe nói anh trồng mười mẫu Thanh Ngọc Lê, mỗi năm thu về không ít bạc nên…”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng không dám nhìn vào mắt Hứa Xuyên.
Trong lòng Trần Nhị Cẩu cũng đầy bất đắc dĩ.
Hắn từ nhỏ đã sợ anh cả, giờ anh ta đã thành võ giả thì lại càng sợ hơn.
Đành phải đến đây làm người thuyết khách.
Tuy nhiên, hắn cũng hiểu rõ, đừng nói Hứa Xuyên có bí phương hay không, cho dù có, thì đó cũng là con gà mái vàng đẻ trứng, làm sao có thể đổi lấy một bản nội kình bí tịch được.
“Xuyên ca, đừng giận. Tôi chỉ nói vậy thôi.”
“Thật ra tôi cũng hơi hối hận vì thay mặt anh cả tôi nói ra rồi. Rốt cuộc đây là nghề độc môn của anh, là căn bản sinh nhai, chỉ đổi lấy một bản bí tịch thì quá thiệt thòi.”
Hứa Xuyên nghĩ đến Hứa Nghiên.
Trần Nhị Cẩu thì thật thà, nhưng Hứa Nghiên lại vô cùng tinh minh.
Là kiểu người không có lợi ích thì sẽ không buồn nói chuyện thêm với anh mấy câu.
Hứa Xuyên đúng là có thể coi là anh họ của cô ta, nhưng hai nhà từ lâu đã ra khỏi Ngũ Phục (5 đời tang), từ đời ông nội họ đã không qua lại mấy.
Nhà cô ta phát đạt đều dọn đến huyện thành Thanh Giang, kinh doanh một hai cửa hiệu trong thành.
Mấy năm đầu khi Hứa Nghiên chưa lấy Trần Nhị Cẩu, cô ta cũng chẳng qua lại mấy với nhà họ Hứa.
Gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi, tán gẫu vài câu.
Hứa Xuyên cũng không biết cô ta là họ hàng của mình.
Mãi đến năm ngoái, cô ta mới bắt đầu lui tới.
Thỉnh thoảng lại tới nhà.
Sau đó, mới nhận họ hàng.
“Xem trên tình nghĩa với anh và bác Trần, cũng không phải là không thể giao dịch được.”
“Xuyên ca, anh nói thật sao?” Trần Nhị Cẩu mừng rỡ.
“Nhị Cẩu, anh nghe tôi nói hết đã, tôi có yêu cầu.”
“Xuyên ca, anh nói đi.”
“Thứ nhất, chuyện này phải mời bác Trần làm chứng, giao dịch công bằng, hai bên tự nguyện.”
“Thứ hai, giống như tập nội kình bí tịch, mười người thì năm sáu cũng chưa chắc thành công, nên phương pháp trồng Thanh Ngọc Lê tôi cung cấp cũng không thể đảm bảo chắc chắn thành công. Sau này nếu không thành cũng không được tìm phiền phức nhà tôi.”
“Thứ ba, nội kình bí tịch nhất định phải đảm bảo là võ học thượng thừa, cộng thêm mười viên Huyết Khí Đơn.”
“Tôi hiểu rồi.” Trần Nhị Cẩu gật đầu, “Xuyên ca, ngày mai, không, hôm nay tôi sẽ lên huyện thành tìm anh cả tôi.”
Sau khi Hứa Xuyên rời đi.
Trần Nhị Cẩu đến nhà bố đẻ, nhờ Hứa Nghiên về trông con, còn mình thì lên đường đi huyện thành.
————————
Hắc Hổ Võ Quán.
“Đại Minh sư huynh, có người ở ngoài võ quán tìm, tự xưng là em trai của sư huynh.”
“Em trai ta?”
Trần Đại Minh ra đến cổng võ quán, thấy Trần Nhị Cẩu, ngạc nhiên hỏi: “Sao em đến đây?”
Đối với đứa em tầm thường này, trong lòng Trần Đại Minh có chút khinh thường.
“Chuyện anh nhờ hỏi lần trước, Xuyên ca đồng ý rồi, nhưng anh ta có ba điều kiện.”
“Ồ? Hứa Xuyên nói sao?”
Trần Nhị Cẩu thật thà thuật lại nguyên văn lời Hứa Xuyên.
Trần Đại Minh trầm ngâm một lát.
“Hứa Xuyên này quả nhiên như lão già nói, là kẻ không chịu thiệt thòi.”
Bảo lão già làm chứng, là sợ nhà ta nếu trồng không thành sẽ đi tìm hắn phiền phức?
Trần Đại Minh cũng đã dò hỏi về Thanh Ngọc Lê, biết trồng nó khó thật, nhưng nếu thành công, đủ để trở thành cơ nghiệp cho gia tộc nhiều đời.
Nội kình bí tịch cũng vậy.
Còn muốn nội kình bí tịch thượng thừa?
Quả thật là một tên nông phu ngu muội!
Càng là nội kình bí tịch thượng thừa, càng đòi hỏi tư chất cao.
“Không vấn đề. Dạo trước ta vừa hay có được một bản nội kình bí tịch thượng thừa, có thể giao dịch với hắn. Còn Huyết Khí Đơn…”
“Nhị Cẩu, em về nói với Hứa Xuyên, bảy ngày sau, ta xin nghỉ phép về nhà, giao dịch với hắn.”
“Em biết rồi, anh cả.”
——————————
Bảy ngày sau.
Nhà bác Trần.
Hứa Xuyên cầm theo bản tâm đắc trồng Thanh Ngọc Lê do chính mình ghi chép, giao dịch với Trần Đại Minh.
“Hai người đều đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Hứa Xuyên nhìn bác Trần, mỉm cười: “Bác Trần, cháu muốn nội kình bí tịch, anh Đại Minh muốn phương pháp trồng trọt, cả hai bên đều có lợi.”
“Cha, cha đừng có lải nhải nữa. Con đã lập gia đình, có chính kiến của riêng mình.”
Bác Trần bĩu môi, “Vậy thì bắt đầu đi. Cả hai kiểm tra trước xem có phải thứ mình cần không, không có vấn đề gì thì ký tên điểm chỉ.”
Hai người trao đổi đồ vật.
Hứa Xuyên trước tiên mở lọ sứ ngửi thử, đổ tất cả Huyết Khí Đơn ra xem xét, sau đó lập tức đổ lại vào lọ.
Tiếp theo nhìn vào bản nội kình bí tịch, chỉ thấy bìa sách ghi ba chữ "Tiểu Long Tượng Công".
“Tên nghe không tầm thường.”
Hứa Xuyên mở ra xem say sưa.
Lúc này, Trần Đại Minh ngẩng đầu nhìn, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
“Một tên nông phu, chưa từng luyện võ, cũng không có võ giả chỉ dạy, còn muốn tự học thành tài sao?”
“Hứa Xuyên, tôi nói cho anh biết, môn nội kình bí tịch này đến từ Long Tượng Môn. Mấy năm trước bọn họ bị diệt môn, bí tịch cũng lưu lạc ra ngoài.” [1]
“Tuy chỉ là bản sao chép tay, nhưng tôi có thể đảm bảo đây tuyệt đối là bí tịch thượng thừa. Về sau còn có cả ‘Tiên Thiên Long Tượng Quyết’.”
“Tuy nhiên, anh tự mình cũng nên rõ, nội kình bí tịch không phải cứ học là có thể thành võ giả, còn phải xem thiên phú, xem tài nguyên.”
“Đa tạ lời nhắc nhở của anh Đại Minh, bên tôi không vấn đề gì rồi.” Hứa Xuyên nói.
Trần Đại Minh cũng đại khái lật xem, thấy ghi chép quả thật rất tỉ mỉ, bao gồm chọn đất, độ ẩm, khí hậu, phân bón... đều có giải thích.
“Bên tôi cũng không vấn đề gì.”
“Vậy thì ký tên điểm chỉ đi.”
Bác Trần cầm điếu thuốc, hít một hơi, thổi ra một đám khói mù mịt.
Cả hai đều làm theo.
Sau khi Hứa Xuyên đi, Trần Đại Minh nói: “Cha, cha cũng chép lại một bản đi. Nhà mình cũng có núi rừng, có thể thử xem.”
“Ta không cần, để Nhị Cẩu chép đi.”
“Tam Thụ (Hứa Xuyên) thông minh như vậy, nói hắn nắm chắc không lớn, chứng tỏ tỉ lệ trồng thành công quả thật rất thấp. Ta không có tinh lực để trồng đâu.”
“Cha, có phải cha quá đề cao hắn rồi không? Người tài trong thiên hạ không ít, đã có tâm đắc trồng trọt này, lại tìm thêm vài chuyên gia trồng cây ăn trái giỏi ở huyện Thanh Giang, con không tin là trồng không được.”
“Còn hắn ta, muốn học võ, cũng quá đề cao bản thân rồi.”
“‘Tiểu Long Tượng Công’ há dễ luyện như vậy sao?”
“Chẳng lẽ nội kình bí tịch là giả?”
“Đương nhiên là thật, ta tốn không ít bạc đấy.”
Bác Trần hơi yên tâm, một tay chống sau lưng, tay kia cầm điếu thuốc, định ra ngoài đi dạo.
“Ta nhìn ra, con và Tam Thụ đều có tâm tư riêng. Nhưng Đại Minh à, mười mấy năm nay, ta chưa từng thấy Tam Thụ chịu thiệt bao giờ.”
Trần Đại Minh không cho là đúng, thì thầm oán trách: “Lão già đã thấy được bao nhiêu người?”
“Một cái thôn Động Khê nhỏ bé, có thể xuất hiện nhân vật lợi hại gì chứ?”
.
Bình luận truyện