Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 49 : Tội danh tạo phản

Người đăng: ryuutsu11111

Ngày đăng: 10:44 21-07-2018

Mọi người nhất thời rất kỳ quái, hai hài tử đang cãi lộn. Mọi người xem rất nồng nhiệt, sao đột nhiên có biến động bất ngờ, dính cả đến hoàng thượng thế? Nhục mạ hoàng thượng, ý đồ tạo phản, đây chính là tội tru diệt cửu tộc đó! Thực sự không biết vị Dương gia thiếu gia này không biết là chỗ nào có vấn đề, sao đột nhiên lại mắng cô trượng của đối phương? Do Lăng Thiên nói quá nhỏ, mọi người đều không nghe thấy câu nói “mách cô trượng ta” của Lăng Thiên, rồi bỗng nhiên nghe thấy Dương vĩ đại công tử đột nhiên nhằm cô trượng của đối phương mà chửi, hơn nữa chửi lại vô cùng ác độc, vô cùng lưu loát! To chuyện rồi! Thấy vị Dương thiếu gia nọ vẫn đang ngây ngốc vì sợ hãi, giống như là một cái cột gỗ đứng ở đó. Người xem lập tức nhao nhao chuồn mất. Buồn cười! Trong nháy mắt gà mẹ biến thành vịt! Đột nhiên dây cả đến hoàng thượng, loại bình dân bách tính như mình tham gia vào thì chẳng phải là chỉ có con đường chết à? Lăng Thiên đảo mắt ra hiệu cho Lăng Nhất. Lăng Nhất là hộ vệ của Lăng gia, cũng là một nhân vật đã nhiều năm đối địch với Dương gia, hơn nữa thân phận bên ngoài của gã là phu xe, vô hình trung so với người khác thì phải chứng kiến rất nhiều những cuộc tranh đấu giữa hai nhà. Đương nhiên biết hiện tại nên làm như thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Sau khi hội ý, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, hét lên: “Bất kỳ ai cũng không được phép động đậy! Tất cả người ở đây toàn bộ là nhân chứng cho bản án! Phàm là ai dám động đậy, đều bị xử tội đồng đảng tạo phản! Tru diệt cửu tộc của người đó!” Lời nói này vừa thốt ra, trên phố lập tức lại có mấy trăm cây cột gỗ cứng ngắc! Mặt mày cũng xám như tro, tay chân run rẩy, trong lòng thầm kêu xui xẻo! Đang xem náo nhiệt lại biến thành nhân chứng của đại án tạo phản! Đây là tội tình gì chứ! Không ít người trong lòng thầm phát thệ: Sau này cho dù có mỹ nữ cởi sạch quần áo ở giữa phố mình cũng không thèm xem! Cứu mạng với! Một tên người hầu ở phía sau xe ngựa của Dương gia đột nhiên đẩy đám đông đang đứng xem ra, co giò lủi nhanh như thỏ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả. Hiển nhiên là về phủ báo tin. Lăng Thiên không thèm liếc mắt đến một cái, giả bộ như không nhìn thấy. Hắn căn bản không nghĩ rằng cơ hội này có thể lật đổ được Dương gia, chỉ là muốn cảnh cáo vị Dương thiếu gia nho nhỏ này một phen mà thôi. Ngầm đánh mắt ra hiệu cho Lăng Nhất, Lăng Nhất hiểu ý, trực tiếp một đao chém đứt dây cương của xe ngựa, bay người lên ngựa phi đi như tên bắn. Mục tiêu chính là hướng Lăng phủ. Nhóc con, dám khi phụ ta! Tiểu gia ta làm cho ngươi chết luôn! Lăng Thiên sung sướng trong lòng. Ngoài mặt thì vẫn lạnh tanh: “Còn ngây ra đó là gì? Trói hết lại cho ta! Không được chừa một ai.” Giọng nói của Dương Vĩ cũng biến điệu: “Ngươi dám!” Lăng Thiên trong lòng khinh thường, phất tay nói: “Ai dám phản kháng chính là tạo phản! Một đao giết chết! Nhanh lên!” Các hộ vệ của Lăng phủ “a” một tiếng, như lang như hổ xông lên, bắt được ai thì trước tiên đấm đá một hồi, đánh đã tay rồi mới trói lại bằng dây thừng, cho tới khi hết dây thừng thì tháo thắt lưng trên người đám gia hỏa đáng thương này xuống, sau đó lại trói lên người chúng… Trong nhất thời, đám hộ vệ của Lăng phủ đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, vui sướng tràn trề. Hai nhà Lăng Dương đấu đá ba chục năm nay, hôm nay là lần đầu tiên được hả giận như thế này. Các cao thủ hộ vệ và gia đình của Dương gia nào có ngờ rằng một câu nói của thiếu gia lại dẫn đến tai vạ lớn như vậy! Hiện tại không ai dám động đậy, để mặc cho dây thừng quấn lên người. Nực cười, hiện tại nếu ai dám động đậy thì chính là thực sự thành tạp phản rồi! Lăng Thiên thật sự dám giết người ngay trên phố! Hơn nữa cho dù là giết hết bọn chúng cũng là danh chính ngôn thuận, không ai có thể nói rằng Lăng Thiên làm sai. Hài lòng gật gật đầu nhìn đám người bị trói phô trên mặt đất giống như là bánh tét. Lăng Thiên lúc này mới chầm chậm đi đến trước mặt Dương Vĩ: “Dương đại thiếu gia, ta đột nhiên nhớ ra rằng vẫn chưa thỉnh giáo đại danh tôn tính của ngài?” Dương Vĩ mặt đầy vẻ oán độc, hừ lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Tuyệt đối sẽ không!” Lăng Thiên mỉm cười, vừa cười vừa đứng thẳng người dậy rồi đột nhiên đạp hắn ngã xuống đất, tiếp đó bước lên trước, thò chân phải của mình ra, chầm chậm, vững vàng giẫm lên mặt Dương Vĩ, hung hăng nghiến hai cái, trực giẫm cho các miệng của hắn lún vào trong lớp tuyết trên mặt đất, khinh miệt cười nói: “Dương đại thiếu gia, ngươi sẽ không bỏ qua cho ta ư?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng nhấc chân lên, rồi hạ xuống, rồi nhấc lên, rồi lại hạ xuống…. “Ngươi bên biết rằng, vì chuyện ngày hôm nay, cho dù ta hiện tại giết chết ngươi, gia gia của ngươi còn tự mình tới Lăng phủ cảm ơn ta đó! Ngươi còn thực sự coi mình là nhất sao! Hắc hắc, ha ha…” Lăng Thiên cảm thấy tình thế ngay hôm nay có chút vượt quá mong đợi rồi rồi, trong tiếng cười, còn pha lẫn vẻ đắc ý và ngạo mạn. Đúng diện mạo của một tên tiểu nhân đắc chí. Dương Vĩ mồm gặm đất, phát ra tiếng hu hu. Lại nghe thấy giọng trào phúng lạnh lùng của Lăng Thiên, cuối cùng cũng không nén nổi sợ hãi trong lòng, hai hàng nước mắt chầm chậm chảy ra. Trong lòng nghĩ tới tính nghiêm trọng của chuyện này, càng nghĩ càng sợ, hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi lại vừa khuất nhục, nhịn không được lớn tiếng gào khóc. “Xỉu! Khóc đấy à? Thực là chẳng có tí khí phách nào cả!” Lăng Thiên từ từ rút chân lại, quay sang một tên thị vệ đang bị trói gô khác của Dương gia, híp mắt cười, hỏi: “Vị thiếu gia này của ngươi tên gọi là gì?” Tên hộ vệ đó nhìn nụ cười đáng yêu trên khuôn mắt trắng nõn của vị tiểu hài tử này, từ sâu tận đáy lòng lại phát lạnh, nhịn không được liền run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: “Tên của thiếu gia là Dương Vĩ…” Ặc! Trong nhất thời miệng Lăng Thiên há to hết cỡ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc! Ngây ngốc mất một lúc, cuối cùng mới nhịn không được mà bật cười! Trực cười đến mức tắc cả thở! Dương nuy (Chú: dương nuy và dương vĩ phát âm đều giống nhau, Lăng Thiên nghe dương vĩ lại nghĩ thành dương nuy, tức là liệt dương)? Thật không ngờ lại có người có một cái tên gọi xúi quẩy rắm chó như thế này ư? Lăng Thiên cười đến chảy cả nước mắt, cả người run rẩy, kêu trời kêu đất. Thật là quá bội phục Dương Không Quần mà! Tên này, trình độ chọn tên quả thực là nhất tuyệt! Đằng xa, tiếng vó ngựa giống như là sâm rền truyền tới, hai phía nam bắc con phố đều có không ít người phóng ngựa phi tới! Hai nhà không hổ là đối thủ đã đấu với nhau mấy chục năm trời, không ngờ ngay cả chuyện này cũng đến cùng lúc như đã có hẹn ngầm. Lăng Thiên nghĩ thầm trong lòng. Thấy hai nhà sắp đến, Lăng Thiên đảo mắt, quay người bước vào trong xe. Hắn biết, chuyện tiếp theo bản thân mình không thích hợp để ra mặt, nhưng Dương gia chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng, trong xe ngựa của mình còn giấu một nhân chứng rất có trọng lượng! Đó chính là Tần tiên sinh. Người tới của hai nhà đều là những nhân vật có trọng lượng! Lăng gia có Lăng Chiến lão gia tử, Lăng Khiếu phụ thân của Lăng Thiên, ách, còn có một người đến xem náo nhiệt nữa, Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn không ngờ cũng ở trong đó! Ở bên cạnh Lăng lão gia tử còn có một trung niên văn sĩ mặt trắng không râu, chính là trợ tá cấp cao nhất của Lăng phủ, Lý Chính Trùng Lý tiên sinh. Lăng lão gia tử vừa nghe thấy tin báo, biết rằng Lăng Thiên bắt được nhân vật có ý đồ tạo phản của Dương gia, Lý Chính Trùng ở bên cạnh lập tức cảm thấy đây là một cơ hội để triệt để áp chế Dương gia, sao có thể bỏ qua, mà Tiêu Phong Hàn lúc đó đang cùng với Lăng lão gia tử đánh cờ tất nhiên cũng đi theo. Khi vừa nghe thấy tin tức này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiêu Phong Hàn chính là: Lại có một cây sào chúc được đưa tới miệng thằng tiểu quỷ này rồi! So với Lăng gia ở bên kia, người tới của Dương gia cũng không chút thua kém, từ gia chủ Dương Không Quần trở xuống, phụ thân Dương Vĩ là Dương Lôi, thúc thúc của hắn Dương Chấn, mang theo cả một đám cao thủ của gia tộc, các trợ tá, cơ hồ đều dốc ra hết, trên mặt ai ai cũng đầy vẻ nhớn nhác. Khi thấy bộ dạng thảm hại của Dương Vĩ đều hầm hầm nổi giận. Lập tức muốn phát tác. Mọi người quây thành một vòng tròn lớn, bên trong, bảy tám người của Dương gia vẻ mặt ủ rũ, bị trói ghô lại như bánh tét, trên cổ mỗi người còn cắm một thanh cương đao sáng loáng. Còn Dương Vĩ tuy trên cổ không bị cắm đao, nhưng mặt đầy bùn đất, tóc tai bù xù, cả người dính bùn. Tuyết vừa ngừng rơi, trời quang khiến cho tuyết đang tan ra. Mà Dương Vĩ thiếu gia sau khi bị Lăng Thiên đạp, tất nhiên là trúng giải lớn rồi! Lúc này, trong mắt Lăng Thiên, vị Dương đại công tử này, nhìn thế nào cũng thấy giống nạn dân châu Phi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang