Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 47 : Bắt đầu lên kế hoạch

Người đăng: ryuutsu11111

Ngày đăng: 10:36 21-07-2018

Lăng Thiên vui mừng, Tần đại tiên sinh đã đáp ứng sảng khoái như vây thì hai chuyện này xem ra đối với Tần đại tiên sinh không phải là chuyện gì khó. Nhưng mà Lăng Thiên quên Tần đại tiên sinh bác học nổi danh khắp thiên hạ, đừng nói là trong gia đình quý tộc, dù là trên triều đường của đương kim vương quốc, cũng có không ít người xuất thân từ môn hạ của Tần đại tiên sinh. Tần đại tiên sinh chỉ cần mở miệng thì hai chuyện này của Lăng Thiên thực sự mà nói thì dễ như trở bàn tay! Lăng Thiên cười nói: “Vậy thì ta yên tâm rồi, ngày mai ta sẽ qua chỗ nãi nãi lấy một ít ngân phiếu, giao cho tiên sinh toàn quyền sử lí. À, xem chừng năm trăm vạn lượng có lẽ là gần đủ rồi.” “Năm trăm vạn lượng?” Tần đại tiên sinh lảo đảo, gần như sắp ngã. Cho dù muốn mua một tòa nhà lớn, cũng không cần nhiều tiền như vậy chứ? Năm trăm vạn lượng, chừng như có thể xây dựng một tòa cung điện rồi! “Ừ.” Lăng Thiên gật đầu, nhìn Tần đại tiên sinh mỉm cười. “Tiên sinh, Tiêu gia cho ta xưởng binh khí đó, ta chỉ lưu lại một số công tượng có kinh nghiệm là được rồi, nếu lưu lại toàn bộ, Tiêu gia sẽ không bỏ qua đâu, mà ta thì cũng không dám dùng.” Tần đại tiên sinh hít vào một hơi lạnh: “Nói vậy thì ít nhất cũng phải tìm hai ngàn người bổ sung vào chứ?” Lăng Thiên mỉm cười: “Tiên sinh hà tất phải khẩn trương. Người cần chỉ là có chút khí lực là được rồi, hai ngàn người này không khó tìm đâu; Tiền chủ yếu là để tìm nhà. Nhà nhất định là phải lớn, lớn hết mức; Hai là phải khuất nẻo, tốt nhất là một địa phương ở ngoài thành không hấp dẫn sự chú ý của người khác. Ba, vị trí phải đẹp, phương diện công thủ cần phải suy tính, à, ba điểm này thôi. Sau khi tìm được, bất kể nhà đó như thế nào, ta cũng sẽ cải tạo một phen. Còn tiền, đại bộ phận sẽ dùng cho việc cải tạo!” Tần đại tiên sinh thư thái thở ra một hơi: “Thì ra là như vậy.” Đột nhiên lão nhíu mày, nói: “Ngươi nói như vậy làm lão phu đột nhiên nghĩ ra một nơi khá thích hợp.” “Hả?” Lăng Thiên cảm thấy rất hứng thú, vội vàng hói: “Ở chỗ nào?” Tần đại tiên sinh nói: “Chính là ở bờ sông Lục Liễu phía nam kinh thành, dưới núi Đắc Thắng, biệt viện Phúc Vương của Lương vương triều, chỉ có điều vị trí tuy không tồi, có sông có núi, thể thủ khó công. Vốn là vương phủ do vương đệ Phúc vương của hoàng đế Lương triều kiến tạo cho hắn. Nhưng lại khi căn nhà được xây xong quá nửa thì Lương vương triều bị đại quân của ta tiêu diệt, sau đó, tất cả mọi người đều cho rằng đó là một mảnh đất dữ, ví trí tuy tốt nhưng hiện tại cơ bản đã thành một mảnh đất hoang. Căn bản không có người hỏi thăm. Có điều, kết cấu cơ bản vẫn còn. Chỉ cần tu chỉnh một chút, xây tường lên là có thể miễn cưỡng sử dụng. Công tử nếu muốn thì cũng không cần dùng tiền để mua, chỉ cần mang người đến sửa sang là được, đảm bảo không ai quản chuyện này.” Lăng Thiên tay chống cằm, nghĩ ngợi một chút, nói: “Không bằng thế này, tiên sinh, ngày mai ta cùng người ra ngoài thành thăm bạn?” Tần đại tiên sinh ngây người nhưng lập tức hiểu ra, Lăng Thiên đây là muốn cùng mình đi xem xem vị trí của Phúc vương biệt viện rốt cuộc có hợp ý hay không, còn thăm bạn chỉ là mượn một cái cớ tuyệt diệu mà thôi! Bất kỳ ai đều không thể nói một học sinh cùng sư phó đi thăm bạn là không được. Cho nên, Lăng Thiên liền có thể quang minh chính đại ra ngoài, hơn nữa còn không để ai có thể tra hỏi hay lo lắng. Quả thực là một chủ ý tuyệt diệu! Đặc biệt hiện tại Lăng Thiên vừa làm cho trong phủ nháo nhào cũng đang cần phải ra ngoài tránh gió. Nếu không, một khi hắn vẫn còn loanh quay bên cạnh Phỏng chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gia gia và phụ thân đang tức giận tóm lấy đánh cho một trận. Đặc biệt là khi Tiêu Phong Hàn còn đang ở trong Lăng phủ, Lăng Thiên càng không nguyện ý để cho lão gia tử tinh minh này tùy thời tức giận mà phá hỏng đại sự của mình. Nghĩ thông điểm này, Tần đại tiên sinh tỉnh ngộ mỉm cười, ánh mắt nhìn Lăng Thiên cũng biến thành hài hước. Sự tình đã định, Tần đại tiên sinh cũng không ở lại nữa, cười cười hai câu rồi tự mình cáo từ về phòng. Ở bên cạnh, Lăng Kiếm cho dù khi Lăng Thiên và Tần đại tiên sinh nói chuyện vẫn không ngừng luyện tập, lúc này thân thể sắp đạt tới cực hạn, cả người giống như từ trong nước chui lên, tóc bết vào da đầu, nhiệt khí từ trên người bốc lên bừng bừng. Lăng Thiên cười tán thưởng, cho mấy thanh than củi vào trong lò sưởi, lò sưởi vốn sắp tắt lập tức lại cháy phừng phừng, trong thời gian ngắn ngủi, trong phòng đã ấm đến mức khiến người ta không mặc nổi quần áo. Lúc này, Lăng Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện: Vừa rồi hình như lúc Tần đại tiên sinh còn ở đây mình đã quên không nhóm lò sửa…, chẳng trách lão nói xong liền không ở lại mà co ro chạy mất, thì ra là lạnh rồi… Lăng Thiên lắc đầu cười, nói: “Lăng Kiếm, tốc độ chậm lại, từng bước khôi phục, sau đó tới cạnh lò sửa, thay y phục đi.” Lăng Thiên biết rõ, loại huấn luyện này của Lăng Kiếm, nếu như hắn ngay lập tức dừng lại nghỉ ngơi, không chỉ không chút tiến bộ mà đối với cơ thể còn tạo thành tổn hại rất lớn, cho nên, phải có một khoảng thời gian ngắn để hòa hoãn lại mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất của huấn luyện. Lăng Kiếm dạ một tiếng, quả nhiên từ từ làm động tác chậm lại, sau cùng khi hắn dừng lại, không đợi hắn có động tác gì, Lăng Thiên đã mang một cái áo dài khoác lên người hắn, ấn hắn ngồi cạnh lò sửa. Lăng Kiếm miệng run rẩy, nói: “Đa tạ công tử!” Lăng Thiên chăm chú nhìn hắn, nói: “Lăng Kiếm, nếu như có một ngày, ngươi vì bảo hộ ta mà chết, ta sẽ không nói cám ơn với người đâu! Ngươi hiểu ý ta chứ?” Lăng Kiếm kích động nói: “Vì bảo vệ công tử mà chết là vinh hạnh của Lăng Kiếm ta!” Lăng Thiên vỗ vai hắn, nói: “Cho nên, ngươi không cần phải nói cảm ơn với ta.” Dừng lại một chút, Lăng Thiên quay đầu lại: “Giữa nam nhân và nam nhân, cảm ơn không cần phải dùng miệng để nói. Hai từ này, hãy giữ trong miệng, vĩnh viễn đừng nói ra. Yếu đuối quá.” Trong mắt Lăng Kiếm lóe sáng, cúi đầu nói: “Vâng!” Tuy Lăng Kiếm quả thật không thể chân chính hiểu ý tứ trong câu nói này của Lăng Thiên, nhưng đã thầm ghi nhớ trong lòng. Đối với Lăng Kiếm mà nói, từng câu từng chữ từng hành động của công tử mình đều phải học theo, phải bắt chước. Hiện tại không hiểu nhưng rồi một ngày sẽ hiểu, có lẽ tới lúc đó, mình sẽ hiểu được tâm ý của công tử. Lăng Kiếm nghĩ. Sáng sớm hôm sau Lăng Thiên chui vào phòng Lăng lão phu nhân, không biết là thầm thì những gì. Sau đó liền theo Tần đại tiên sinh, dắt theo Lăng Kiếm, một đội hộ vệ theo sau, ngồi xe ngựa theo Tần đại tiên sinh đi thăm bạn. Đằng sau hắn, ở cửa đại sảnh có một số người đang đứng. Vẻ mặt mọi người quái lạ. Lăng lão gia tử vẫn đang tức giận, ngay cả ra khỏi phòng cũng không ra, Lăng Khiếu vẫn bộ dạng trợn trừng mắt, hận không được tóm lấy Lăng Thiên đánh cho một trận; Sở Đình Nhi mặt đầy quan tâm, Lăng lão phu nhân thì mặt đầy kiêu ngạo; Ở đằng xa, một thân ảnh nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lăng Thiên, sắc mặt ngưng trọng, giống như đang đối diện với đại địch cực mạnh! Trên mặt mang theo vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi, chính là Tiêu Phong Hàn. Tiêu Phong Hàn nhìn theo một lúc rồi thấp giọng nói: “Tiểu ra hỏa ngoài nhất định là có việc gì đó, ngươi theo xem xem hắn ruốt cuộc đang làm gì.” Đằng sau lão không có ai, cả cái bóng cũng không có; Nhưng sau khi lão nói xong, một bóng người mờ nhạt gần như là nhìn không rõ lóe lên dưới ánh mặt trời, biến mất không thấy đâu. Trong không khí lưu lại một chữ: “Vâng!” Lăng Không vội vã quay về phòng, vẻ mặt rất cấp thiết. cúi người lên bàn thuận tay với lấy một tờ giấy, vội vàng viết mấy chữ: Dưới núi Đắc Thắng, bên sông Lục Liễu, giết Lăng Thiên, không được có sai sót! Chốc sau, một con bồ câu đưa thư trắng muốt từ khóa viện phía đông Lăng phủ bay lên, lượn vòng trên không trung, rồi nhẹ nhàng bay về phía nam. Nhìn con bồ câu đưa thư bay đi, trong mắt Lăng Không lóe lên một tia sảng khoái, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy hưng phấn. Trong Lăng phủ, trên một tòa gác lửng cao cao, chính là nơi mà Lăng lão phu nhân thường ngày hay niệm kinh lễ phật; Lúc này, Lăng lão phu nhân đang đứng trước khung cửa sổ, tay cầm quyển kinh Phật, mắt lại nhìn chằm chằm về phía đông. Thấy trong khóa viện ở phía đông đột nhiên có bồ câu đưa thư bay lên, mắt lạnh lùng như băng! Sát khí tràn ra!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang