Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 42 : Đêm khuya tới thăm
Người đăng: ryuutsu11111
Ngày đăng: 00:03 21-07-2018
.
“Khặc khặc khặc…” Lăng lão phu nhân sặc nước trà. “Chuyện này lão thân không quản, nếu muốn thì ngươi tự phải đi, cẩn thân không gia gia của ngươi biết thì sẽ đánh chết ngươi đó thằng nhóc.”
Lăng Thiên cười hi hi: “Đợi yêu cầu xong rồi, con sẽ trốn trong phòng nãi nãi, một bước cũng không rời.”
Lăng lão phu nhân cười mắng: “Xéo đi, ta đi xem tiểu nha đầu đó. Cũng nên dọn cơm rồi. Ngươi về phòng đi, mẫu thân ngươi chắc đang lo muốn chết đó, tiệc rượu hôm nay ngươi đừng đi.”
Lăng Thiên dạ một tiếng rồi đi về phòng mình. Từ xa đã nghe thấy từ trong phòng mình truyền ra tiếng thở gấp nặng nề. Đẩy cửa vào nhìn thì thấy Lăng Kiếm hai thanh giơ ra trước, cả ngươi đang giữ tư thế đứng tấn tiêu chuẩn, đứng đối diện với khung cửa sổ ở trong phòng.
Nhìn bộ dạng của Lăng Kiếm thì chắc đã đứng ở đó khá lâu rồi. Tóc trên đầu ướt đầm đìa, còn sau lưng chiếc áo bông đang mặc trên người lộ ra một mảng ướt sũng mồ hôi, mặt thì nhăn nhó vặn vẹo, cả người run rẩy từng hồi… nhưng hai mắt lại tràn đầy vẻ kiên định, cắn chặt răng, lộ ra thần sắc điên cuồng như dã thú.
Khi Lăng Thiên vừa ra cửa, đã dạy cho Lăng Kiếm phương pháp đơn giản để rèn luyện hạ bàn, đó chính là đứng tấn, và đã làm mẫu một lần, lúc này thấy bộ dạng này của Lăng Kiếm, rõ ràng là khi Lăng Thiên rời đi đã bắt đầu tự tập luyện, hơn nữa cho đến tận giờ vẫn chưa nghỉ. Thể lực đã tới trạng thái sắp kiệt sức rồi.
Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm với chút bất ngờ, nhưng không hề nói gì, lách qua người hắn ngồi lên giường. Im lặng hoàn toàn. Lăng Kiếm đã tự giác tập luyện, vậy thì Lăng Thiên đương nhiên không ngăn cản. Được dịp nhận tiên xem xem tiểu tử này có thể chống đỡ được đến cực hạn của cơ thể hay không, khảo nghiệm ý chí của hắn một phen.
Hai tay kê sau gáy nằm ngửa trên giường, mắt nhìn đầu giường một cách vô mục đích, trong đầu Lăng Thiên vận chuyển với tốc độ cao, đang nghĩ chiều nay mình đi tìm Tiêu Phong Hàn, thuận tiện thăm dò một phen xem lão gia hỏa đó sẽ có thái độ gì với mình, bản thân nên ứng phó thế nào.
Chuyện phải làm có rất nhiều, nhưng chuyện này rõ ràng là đang rất cấp bách, một khi Tiêu Phong Hàn rời khỏi kinh thành, Lăng Thiêu sẽ không còn cơ hội. Mà Lăng Thiên muốn từ bây giờ bắt đầu xây dựng thế lực của mình, nhất định phải có binh khí tốt. Lăng Thiên tuy biết một số phương phép rèn binh khí, trong đầu cũng đầy các loại kiểu dáng binh khí, nhưng nếu tìm người khác rèn thì không tránh được để lộ cơ mật! Cho nên có một xưởng gia công rèn binh khí của riêng mình là tốt nhất.
Lăng Thiên vốn muốn tự kiến tạo, nhưng chủ ý này vừa nghĩ ra, khi còn chưa kịp đổi thành hành động thì Tiêu Phong Hàn đã hung hổ mang cháu gái của mình tới…, điều này đối với Lăng Thiên mà nói, chẳng khác nào là của ngon từ trên trời rơi xuống. Cơ hội tốt như thế này sao có thể bỏ qua chứ? Nếu bỏ qua, chỉ sợ ông trời cũng sẽ không tha thứ cho mình đâu! Hai tròng mắt của Lăng Thiên đảo liên tục, khóe miệng dần dần nở ra một nụ cười…
Hai người ở trong phòng, nhưng đều im lặng không nói gì. Một người thì đang tranh đua với chính mình, liều mạng đứng tấn, một người thì nằm trên giường nhưng hồn phiêu du bên ngoài.
Lâu sau, đột nhiên “ầm ầm” một tiếng, Lăng Thiên giật mình mở mắt. Không chút bất ngờ, trên đất, Lăng Kiếm đã ngã xuống hôn mê. Cho dù đã ngã nhưng hai tay vẫn bảo trì tư thế hướng ra đằng trước… tên gia hỏa này, không ngờ đang đứng tấn đến mức ngất đi….
Trong mắt Lăng Thiên lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng. Là một người hiện đại, Lăng Thiên đương nhiên biết, có thể đứng tấn đến mực khiến cho thể lực toàn thân của mình tiêu hao hết mà ngất đi cần phải có nghị lực rất lớn? Phải biết rằng, cho dù là chạy bộ đến cực hạn, có thể khiến cho bản thân đang chạy mà ngất đi cũng rất hiếm. Càng huống chi đứng tấn so với chạy bộ còn khó hơn cả chục lần? Hiện tại mà nói, tối thiểu thì ở hai phương diện trí lực và nghị lực Lăng Kiếm đã đạt được yêu cầu của Lăng Thiên!
Lăng Thiên hiện tại hoàn toàn tin tưởng rằng, chỉ cần bản thân chiếu theo phương pháp của tiền thế tiếp tục để Lăng Kiếm rèn luyện, Lăng Kiếm tuyệt đối sẽ trở thành một tồn tại khiến cho mọi người trong thế giới này phải ngước nhìn!
Bước tới trước mặt Lăng Kiếm, một tay nhẹ nhàng xoa bóp cơ nhục đang kéo căng của Lăng Kiếm, giúp hắn thả lỏng, tay kia đè lên bối tâm của Lăng Kiếm, một cỗ nội lực tinh thuần hóa thành một dòng nước ấm chầm chầm truyền vào.
Lăng Kiếm hừ một tiếng, đột nhiên tỉnh lại. Thấy Lăng Thiên đang đích thân xoa bóp cơ bắp cho mình, trong lòng không khỏi xúc động, suýt chút nữa thì rơi lệ! Tiếp đó cảm thấy vô cùng hoảng hốt, vội vàng ngọ nguậy muốn bò dậy.
Tay Lăng Thiên đang áp lên bối tâm của hắn nhẹ nhè đặt lên vai hắn, ngay lập tức, Lăng Kiếm liền cảm thấy như có một toàn núi lớn đang đè lên người mình, khiến cho mình không thể động đậy. Lăng Thiên sau khi xoa bóp cơ nhục tứ chi đang kéo căng của Lăng Kiếm một hồi, liền buông hắn ra, đứng dậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Vừa rồi Lăng Thiên không dám lơ là chút nào, vạn nhất Lăng Kiếm huấn luyện quá độ, bắp thịt và tĩnh mạnh thụ thương, thì không phải chỉ hai ba ngày là có thể hồi phục.
Lăng Kiếm đứng dậy, hoạt động tứ chi một lượt, chỉ cảm thấy toàn thân rất thoải mái, vừa muốn mở miệng nói cám ơn. Lăng Thiên đã ngắt lời: “Trước tiên cùng ta đi ăn cơm đã.” Tuyệt không đề cập tới chuyện hắn tự mình luyện tập.
Buổi trưa có một buổi tiệc rượu rất long trọng, kết quả là Lăng Chiến lão gia tử say túy lúy, sớm đã bị khiêng về phòng.
Lăng lão gia tử vốn kém như thế, nhưng một là tâm tính không tốt, chuyện Tiêu gia từ hôm thủy chung vẫn canh cánh trong lòng, lại bị Lăng Thiên làm cho tức giận một trận, tâm tình càng buồn phiền hơn; Nhưng Tiêu Phong Hàn ở xa vạn dặm mới tới, hai người lại đã lâu không gặp, hiện tại lại xấu hổ vì đã nổi giận ngay tại đương trường, vì cố gắng kiềm chế cho nên tửu lực kém đi…
Tiêu Phong Hàn tạm trú ở Lăng gia, cũng uống say đến bảy tám phần, nghĩ tới hôm nay đã giải quyết được một chuyện lớn cứ mãi canh cánh trong lòng nên tâm tình thoải mái, nhớ tới cảm tình nhiều năm với đại ca đại tẩu không hề vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, tâm tình càng tốt hơn. Tuy cảm thấy bản thân từ hôn có chút không đúng với huynh và tẩu, nhưng suy xét rõ ngọn ngành thì thấy bản thân mình không làm gì sai. Hơn nữa đại tẩu còn mượn chuyện đánh cược để cho không mình một nửa gia sản của Lăng gia, dùng để giúp đỡ đại sự của mình sau này, càng lộ rõ hơn rằng Lăng gia không hề trách cứ gì mình [kỳ thật Lăng lão phu nhân không phải có ý này, nhưng Tiêu Phong Hàn thì lại lý giải như vậy]. Có lợi nhiều mặt như vậy, lão càng cảm thấy lần tới kinh thành này không hề uổng công.
Biết rằng Lăng lão gia tử tối nay còn chưa tỉnh rượu. đồng thời trong lòng còn cười thầm, uyển chuyển chối từ gia yến tối này của Lăng phủ, sai hộ vệ đem thức ăn đưa vào phòng, chuẩn bị cùng tôn nữ của mình ăn một bữa, thuận tiện đem thu hoạch mấy ngày này sắp xếp lại trong đầu một lượt, đồng tới nghĩ tới, đã có trợ giúp từ nhiều phương như vậy, bước tiếp theo nên hành động như thế nàò… nghĩ tới chỗ cao hứng, không khỏi vuốt râu mỉm cười.
Ăn xong cơm tối, phân phó hộ vệ dọn thức thức ăn, tay cầm một quyển sách, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng nói rầm rì, tiếp theo, một hộ vệ đẩy cửa vào, bẩm báo: “Gia chủ, Tần đại tiên sinh dắt Lăng gia tiểu thiếu gia tới bái phỏng.”
Tiêu Phong Hàn ngây người, hỏi: “Lăng gia tiểu thiếu gia.”
Hộ vệ đó nói: “Vâng, chính là tiểu hài tử buổi sáng nói năng vô lễ đó.”
Tiêu Phong Hàn không khỏi nghi hoặc đầy bụng, nó tới đây làm gì? Một tiểu tử lếu láo đến mức cực đoan có thể tìm mình có chuyện gì? Trong lòng hừ một tiếng, nghĩ: “Lão tử ngươi còn chưa tới bái kiến lão phu, tiểu tử ngươi đã tới rồi. Nói: “Để nó vào.” Phất tay bảo Tiêu Nhạn Tuyết vào trong phòng tự nghỉ ngơi.
Chỉ nghe tiếng bước chân lạch bạch vang lên, Lăng Thiên ở đằng trước, Tần đại tiên sinh ở đằng sau, hai người bước vào cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện