Làm Công Vu Sư Sinh Hoạt Lục (Đả Công Vu Sư Sinh Hoạt Lục)
Chương 45 : Ôm đủ chưa
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 17:12 01-11-2025
.
“Ha ha, cảm ơn hảo ý của tỷ Lan. Ngươi đừng thấy ta ít nói, thật ra tính cách của ta khá bộc trực, ngành cảnh sát không hợp với ta.” Hạ Vân Kiệt thấy Tần Lan lại lần nữa khuyên mình đi làm cảnh sát, không khỏi dở khóc dở cười nói.
Hắn thật sự muốn dựa vào siêu năng lực kia để mưu sinh tìm việc, cảnh sát thì tính là gì?
Tần Lan thấy Hạ Vân Kiệt thật sự không muốn làm cảnh sát, đành tiếc rẻ thở dài một tiếng nói: “Tiếc cho bản sự này của ngươi.”
Hạ Vân Kiệt nghe vậy cười cười, không phản bác.
Bị Diệp Thiên Long quấy rầy như vậy, Tần Lan mất hết hứng thú uống rượu, hai người đem nửa chai bia còn lại rót hết vào bụng, lại ăn thêm một ít đồ ăn vặt, liền trả tiền rời đi.
Tiền là Tần Lan trả, điều này khiến Hạ Vân Kiệt trong lòng hơi có chút khó chịu. Nhưng người ta chức vụ cao, thu nhập cao, mà lại còn lớn tuổi hơn hắn, Tần Lan bày ra dáng vẻ người chị nhất quyết muốn tự mình trả tiền, Hạ Vân Kiệt cũng chỉ có thể khuất phục.
Từ quán ăn vỉa hè đi ra, hai người chân trần giẫm trên cát mịn, thổi gió biển mát lành, vai kề vai bước đi bên bờ biển.
Cuối chân trời biển cả vẫn còn tối đen, nhưng đã lờ mờ dường như có ánh hồng sắp sáng lên, thì ra trong lúc không hay biết đêm tối sắp qua đi, ban ngày sắp đến.
Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bãi cát.
Hai người cứ thế đi mãi, trong lúc không hay biết đã rời xa khu quán ăn vỉa hè, rời xa khu vực đẹp nhất và náo nhiệt nhất của Bãi biển Ngân, đi đến nơi có nham thạch.
“Chúng ta leo lên tảng đá đó, cùng nhau ngắm bình minh thì sao?” Thấy nham thạch sừng sững trên biển lớn, bên trên dường như khô ráo, bên dưới lại là sóng biển vỗ vào, Tần Lan lại nảy sinh hứng thú, chỉ vào tảng đá núi đó rồi đề nghị.
“Được thôi.” Hạ Vân Kiệt nghe vậy cười gật đầu, sau đó nhờ lực lấy đà, giống như một con linh dương nhanh nhẹn chỉ vài ba bước đã vọt lên nham thạch, khiến đôi mắt đẹp của Tần Lan nhịn không được lóe sáng rạng rỡ, nghĩ thầm, tên gia hỏa này cũng không biết là luyện tập thế nào, thân thủ làm sao lại tốt như vậy chứ?
Tần Lan đáng thương không hề biết, Hạ Vân Kiệt đây đã là vô cùng thu liễm rồi, nếu không phải với cảnh giới của hắn hôm nay, chút độ cao này hắn chỉ cần tùy ý nhảy một cái là có thể bay người lên, thì cần gì phải lấy đà chứ?
Có lẽ là thân thủ nhanh nhẹn của Hạ Vân Kiệt, kích thích ý chí hiếu thắng của Tần Lan, nàng cũng theo đó lùi lại mấy bước, sau đó bước đi bằng cặp đùi đẹp dài thon gọn và tròn đầy lao về phía nham thạch.
Hôm nay Tần Lan mặc đồ khá thoải mái, thân trên là áo thun màu trắng, thân dưới là quần bò bó sát. Quần bò bó chặt lấy bờ mông tròn đầy và nhô cao, khi nàng chạy, chúng đung đưa lên xuống, vô cùng quyến rũ.
Tần Lan là xuất thân chính quy từ trường cảnh sát, thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn, nhờ lực lấy đà, vậy mà cũng có thể không cần mượn sức tay, trực tiếp lao lên.
Nhưng khi nàng lao lên đến bên trên, lại không ngờ chỗ đặt chân vừa hay hơi trơn trượt, một cái trượt chân, cả người đổ ập xuống.
Hạ Vân Kiệt thấy vậy, không khỏi giật mình, vội vươn tay nắm lấy tay của nàng, sau đó kéo về phía mình một cái.
Tần Lan đang hoảng sợ thuận theo lực kéo của Hạ Vân Kiệt, không tự chủ được cả người lao vào Hạ Vân Kiệt, sau đó theo bản năng ôm chặt lấy hắn.
Hai thân thể khác giới cứ thế ngoài ý muốn ôm chặt lấy nhau, hai khối thịt đầy đặn, giàu tính đàn hồi ép chặt lên lồng ngực rắn chắc tựa thép đúc, hai trái tim không hẹn mà cùng đập mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, cả hai đều cảm thấy thời gian dường như ngừng quay!
Ai cũng ý thức được, lúc này nên đẩy đối phương ra, nhưng cơ thể lại phản bội suy nghĩ của họ, không ai đẩy đối phương ra, cứ thế yên lặng ôm chặt lấy nhau.
“Này, tiểu quỷ, ôm đủ chưa!” Một lúc lâu, Tần Lan mới đỏ mặt đẩy Hạ Vân Kiệt ra, cố ý dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc nói.
“Khụ khụ! Tỷ Lan xin lỗi, vừa rồi ta không nên...” Hạ Vân Kiệt có chút không dám nhìn Tần Lan. Vừa rồi khi ôm Tần Lan, thân thể đầy đặn quyến rũ đó mang đến cho hắn một loại cảm quan chấn động trước nay chưa từng có, nếu không phải Tần Lan kịp thời đẩy hắn ra, tay của hắn đã thuận theo tấm lưng trơn nhẵn mềm mại của nàng mà trượt xuống bờ mông quyến rũ nhô cao của nàng.
Điều này khiến Hạ Vân Kiệt sau khi tỉnh táo lại cảm thấy rất có tội lỗi, người ta tín nhiệm hắn, xem hắn là bạn, chuyện này mới khiến hắn trong lúc tâm trạng phiền muộn giữa đêm hôm khuya khoắt hẹn hắn đến đây tản bộ, nhưng hắn thì sao? Lại thừa dịp người gặp nguy!
“Đồ ngốc, là lần đầu tiên ôm phụ nữ phải không?” Tần Lan thấy Hạ Vân Kiệt cúi đầu đầy chột dạ, vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào nàng, kìm lòng không được dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu hắn sẵng giọng nói.
Vừa rồi trong khoảnh khắc ôm Hạ Vân Kiệt, nàng há lại không rung động sao? Trong cơ thể há lại không xao động sao? Chỉ là lại không ngờ suy nghĩ của Hạ Vân Kiệt với thân thủ lợi hại như vậy lại vẫn đơn thuần đến thế, vậy mà lại tự trách mình vì chuyện này.
“Ừm!” Hạ Vân Kiệt nghe vậy, lần này không chỉ chột dạ mà còn rất lúng túng.
“Khục khục, thảo nào tay ngươi lại không thành thật như vậy!” Tần Lan thấy vậy giả vờ không quan tâm, giả vờ như rất có kinh nghiệm mà bật cười, thật ra chỉ có nàng trong lòng biết rõ, đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng ôm chặt một nam sinh đến vậy. Chỉ là nàng thân là phó cục trưởng thị cục công an, lại lớn hơn Hạ Vân Kiệt mười mấy tuổi, thì tuyệt đối không chịu thừa nhận mình đến giờ vẫn chưa thật sự chạm vào đàn ông, là một lão xử nữ cấp Diệt Tuyệt Sư Thái.
“Khụ khụ, xin lỗi tỷ Lan, vừa rồi ta không phải cố ý, ta...” Thấy Tần Lan trêu chọc hắn, và chỉ ra hành động không thành thật vừa rồi của hắn, Hạ Vân Kiệt càng thêm lúng túng chột dạ, vội vàng giải thích, chỉ là giải thích đến một nửa thì lại không thể nói tiếp được nữa, đã như vậy rồi, không phải cố ý thì là gì?
Tần Lan thấy Hạ Vân Kiệt nghẹn lời, không biết vì sao ngược lại càng thích chàng trai lớn hơn mình mười mấy tuổi trước mắt, vươn tay kéo lấy tay của Hạ Vân Kiệt, liếc mắt nói: “Được rồi, ta lại không trách ngươi, ngươi giải thích nhiều như vậy làm gì? Ngồi xuống cùng nhau chờ bình minh đi.”
Lần đầu tiên trong đời nắm tay một người phụ nữ, hơn nữa lại là tay của một nữ cục trưởng quyến rũ và thành thục như vậy, Hạ Vân Kiệt có một cảm giác như bị điện giật, không tự chủ được mà cùng Tần Lan ngồi xuống.
“Nhưng lần này không được suy nghĩ lung tung, càng không được lộn xộn!” Kéo Hạ Vân Kiệt cùng ngồi xuống, Tần Lan tựa người vào hắn, và đặt đầu lên trên vai của hắn, sau đó cảnh cáo nói.
“Khụ khụ, sẽ không nữa.” Hạ Vân Kiệt vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nói. Gió biển thổi đến, vài sợi tóc lướt qua gò má, cổ của hắn, lại còn mùi hương thoang thoảng dễ chịu từ người Tần Lan không ngừng xộc vào chóp mũi, khiến trái tim Hạ Vân Kiệt nhanh chóng trở nên xao động.
“Vân Kiệt, có đôi khi ngươi có cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi không?” Tần Lan đôi mắt mê mang nhìn ra biển lớn rộng lớn và tối tăm, yếu ớt nói.
“Mệt mỏi thì không cảm thấy, chỉ là có đôi khi cảm thấy tiểu thị dân sống trên đời này vẫn thật không dễ dàng.” Hạ Vân Kiệt nghe vậy cảm khái nói.
“Ha ha, nhìn không ra, ngươi tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà cũng có cảm nhận như thế rồi. Thật ra trên thế giới này bất luận kẻ nào sống cũng đều rất không dễ dàng, giống như ta, người khác đều cho rằng ta tuổi còn trẻ đã làm phó cục trưởng thị cục công an, rất may mắn, rất oai phong, rất hâm mộ ta, nhưng lại có ai biết được, thật ra ta thà không làm phó cục trưởng này.” Tần Lan cảm thán nói.
“Đã không muốn làm, thì đừng làm nữa.” Hạ Vân Kiệt nói.
“Ha ha, đúng vậy, nếu như con người sống có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Tần Lan tự giễu nói.
“Tỷ Lan, có chuyện phiền não gì cứ nói ra đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi.” Hạ Vân Kiệt cảm thấy tâm tình của Tần Lan lại lần nữa trở nên sa sút, không khỏi đau lòng nói.
“Ngươi giúp ta ư? Khục khục, đồ ngốc!” Tần Lan thấy Hạ Vân Kiệt nói muốn giúp mình, nhịn không được bật cười, sau đó vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, trong mắt toát ra một tia cảm kích và cưng chiều.
“Thật ra...” Hạ Vân Kiệt thấy Tần Lan trêu chọc mình, rõ ràng cho rằng mình một người làm công ở quán bar không giúp được gì cho nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng xúc động và không phục của tuổi trẻ.
“Được rồi, ta biết ngươi rất giỏi đánh nhau, nhưng chuyện trên quan trường, nắm đấm không thể giải quyết được vấn đề.” Tần Lan thấy Hạ Vân Kiệt không phục, toát ra một vẻ “ngây thơ non nớt”, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa thấy có chút buồn cười, liếc hắn một cái xong lại lần nữa tựa đầu lên trên vai của hắn.
“Dù sao thì tỷ Lan, nếu như ngươi thật sự gặp phải khó khăn gì, cứ việc đến tìm ta, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ nghĩa bất dung từ.” Hạ Vân Kiệt thấy Tần Lan nói vậy, ngược lại không tiện tiếp tục kiên trì, vả lại chuyện trên quan trường hắn cũng thật sự không xen tay vào được, cũng không thích hợp nhúng tay vào, đành phải nói một cách bất đắc dĩ.
“Được rồi, ta biết rồi, đồ ngốc! Bây giờ đừng nói những chuyện này nữa được không? Cứ như vừa nãy vậy, yên lặng ở bên ta.” Tần Lan tuy lòng dạ biết rõ chuyện của mình Hạ Vân Kiệt chắc chắn là không giúp được gì, nhưng thấy hắn nói vậy, trong lòng vẫn không thể kiểm soát được mà có một dòng nước ấm chảy qua, hai tay cũng vô thức ôm chặt hơn cánh tay của Hạ Vân Kiệt, giống như đã tìm thấy một bờ vai vững chắc có thể dựa dẫm.
Thấy Tần Lan lại lần nữa gọi mình là đồ ngốc, và ôm chặt lấy cánh tay của mình, hai khối thịt nhô cao không chút né tránh mà áp vào cánh tay của mình, trái tim Hạ Vân Kiệt không khỏi xao động, gật đầu không nói gì nữa.
Hai người nam nữ tuổi tác chênh lệch mười tuổi, thân phận cũng khác biệt một trời một vực cứ thế ngồi cạnh nhau trên tảng đá bên bờ biển lớn, tựa sát vào nhau, người không biết chắc chắn sẽ cho rằng hai người là một đôi tình nhân thân mật, chỉ có họ biết, họ không phải.
Còn về việc là gì, đến cả họ cũng không biết. Dù sao thì cứ thế rất tự nhiên tựa vào nhau, có lẽ cũng giống như nhiều người đến Bãi biển Ngân tìm kiếm một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ, đêm nay đối với hai người chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ, qua đêm nay hai người lại sẽ trở về vòng sinh hoạt của riêng mình. Một người vẫn là nhân viên phục vụ quán bar, một người vẫn là phó cục trưởng thị cục công an xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo.
.
Bình luận truyện