La Lỵ Dũng Giả Tự Dưỡng Nhật Ký

Chương 53 : Dừng tay, ta chỉ là trộm điện thoại

Người đăng: Laven

Ngày đăng: 17:25 03-03-2021

.
"Đội trưởng, đột phát tình huống, mục tiêu nhân vật đụng phải ăn trộm, đuổi theo hắn, chúng ta nên làm gì bây giờ." "Đuổi theo a!" "Ách, là muốn bố trí nhân viên toàn thể hành động sao." Đặc công nhìn cửa ra vào Thủy Tộc quán, có chút do dự, bắt một tên trộm nho nhỏ, có phải có chút không đáng hay không. "Xuất động, đều xuất động cho ta, sự kiện cấp bậc tăng lên tới SS. Ai quản hắn là trộm to hay trộm nhỏ, các ngươi phải quản chính là tâm tình của Trảm Thủ Giả, ngàn vạn đừng để cho nàng ra tay!" Lão Lâm ở đầu bên kia quát. Còn thất thần làm gì, chờ Trảm Thủ Giả tức giận, đem Thủy Tộc quán đều hủy đi sao? ! ... Cầm điện thoại cùng túi tiền, nam nhân áo măng tô một mực chạy, đến khi qua chỗ rẽ, hắn mới dựa lưng vào tường, miệng lớn thở hổn hển, có cơ hội nhìn chiến lợi phẩm trong tay. Một cái điện thoại hơn bốn trăm khối tiền, xem độ cũ mới, đoán chừng còn là second hand đấy. Trong ví tiền cũng chỉ có mấy chục tiền giấy. Nghèo bức. "Phì, thật con mẹ nó xúi quẩy." Tiện tay đem túi tiền ném đi, nam nhân áo măng tô vịn đầu gối thở. Ở cảnh điểm trộm đồ ba bốn năm. Đây là lần đầu tiên hắn bị phát hiện, để cho người ta đuổi theo, thiếu chút nữa đi chỗ câu lưu ăn bánh ngô. Thiếu niên kia tính cảnh giác cao không hợp thói thường, nhiều người như vậy, vừa mới đắc thủ liền lập tức bị phát hiện rồi, không nghĩ tới mang theo hài tử hắn còn dám đuổi theo, chỉ vì thứ đồ hư này. Bán đi cũng không đáng 100, lập án cũng không đủ, có cần như vậy không? Thủy Tộc quán địa hình phức tạp. Bên này có một pho tượng cá mập che chắn, trốn ở cái này, hắn đại khái là tìm không thấy chính mình rồi. Thở phào nhẹ nhõm. Nam nhân áo măng tô chuẩn bị trốn một lát, lại làm mấy đơn sinh ý. Theo góc tường ló đầu ra, hắn liền chứng kiến mười mấy vị cảnh sát chống bạo động giơ tấm chắn, cầm súng tiểu liên mini rất nhanh hướng bên này đẩy mạnh, một bên đánh thủ thế chiến thuật, mà ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ba chiếc xe bọc thép không biết từ chỗ nào lái tới, những nơi đi qua, bánh xích đem gạch đều đè nứt. "?" Ăn trộm cho là mình nhìn lầm rồi, dụi dụi con mắt. Mà ở một giao lộ khác. Bác gái quét rác, siêu thị phục vụ viên, đội mũ đầu bếp, người diễn Mỹ Nhân Ngư, đại thúc ngụy trang thành thùng rác, đều cầm lấy súng hướng bên này chạy tới. "?" Cảnh sát kỳ quái gia tăng rồi. Ăn trộm vội vàng giơ tay lên: "Cái kia, có phải các ngươi nhận lầm hay không..." Ken két. Lập tức hơn mười nòng súng đều chĩa vào hắn. "Người hiềm nghi phạm tội nghe kỹ, lập tức buông tha chống cự, ngươi bởi vì tội nguy hại an toàn quốc gia đã bị bắt!" "Không được nhúc nhích!" "Giơ tay lên! Đem đồ vật trong tay buông xuống!" "Tổ phá bom đuổi kịp!" Nam nhân áo măng tô: "..." Hắn nhìn điện thoại di động cũ nát trong tay, cung kính để trên mặt đất, yên lặng ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu. Thật xin lỗi, quấy rầy rồi. ... Mang theo Emile đuổi không bao lâu, một nữ hài trang phục phục vụ viên đem di động đưa lại cho Hạ Lạc, nói là ở bên ngoài nhặt được đấy, bên trong có CMND của Hạ Lạc, dựa theo ảnh chụp tìm được hắn. Mất trộm năm phút đồng hồ liền tìm về, nghĩ cũng biết là thành quả của An Toàn Bộ, dù sao đó là một đám cảnh sát. Ở trước mặt mấy trăm cảnh sát trộm đồ vật... Nén bi thương. Hạ Lạc nói tiếng cám ơn, liền dẫn tiểu cô nương đi Thủy Tộc nhà hàng. Thủy Tộc nhà hàng ngay ở bên cạnh Thủy Tộc quán, trang trí thiên hướng phong cách đáng yêu, có rất nhiều đồ án sinh vật biển, bàn cùng ghế cũng rất hoạt hình. Mở ra menu. Đều là một ít cơm cá hoặc là rau xào thông thường, còn có Sashimi. Cũng không biết vừa xem cá liền ăn cá, liệu có mang đến bóng mờ cho tiểu hài tử hay không. "Hạ Lạc, cái thùng rác kia có phải nhìn rất quen mắt hay không." Emile gục xuống bàn. Nhẹ nhàng dùng mũi chân ở dưới đáy bàn đụng đụng bắp chân Hạ Lạc. "Thùng rác?" Hạ Lạc nhìn lại, trong góc đặt một cái thùng rác màu xanh lá, bên trên còn vẽ một cái kéo tay. "..." Các ngươi vì công trạng là thật liều a. Hạ Lạc cười hàm hồ qua, đem menu giao cho tiểu cô nương xem. "Ngươi muốn ăn cái gì." "Ta muốn ăn cơm lươn... A, bổ sung nguồn năng lượng hữu cơ." Tiểu cô nương nghĩ một chút, chính mình còn muốn giả bộ người máy đấy, vội vàng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói. Nàng là một tiểu thùng cơm. Hạ Lạc gọi hai phần cơm lươn, lại đem phần ăn tình lữ kia nhận lấy, sau đó mới tựa vào trên ghế, không có việc gì quan sát khuôn mặt nhẵn mịn mềm mại của tiểu cô nương. Emile cũng không phải loại nữ hài tử tinh xảo như vẽ. Cái cằm mang theo một chút tròn của ấu nữ, có chút hài nhi mập, con mắt to, cho nên ngây thơ mà đáng yêu. Đáng yêu là đáng yêu đấy. Chỉ là luôn cảm thấy nàng hôm nay hào hứng không cao. Ít nhất so với thời điểm bình thường mà nói. "Chụp nhiều ảnh như vậy, hôm nay chơi vui không." Hạ Lạc kéo tay của tiểu nữ hài, nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay mềm mại trắng nõn. "Vui vẻ nha." Tiểu cô nương một tay ôm búp bê cá mập nhẹ gật đầu. Đây là nàng lần đầu tiên ra ngoài chơi. Thế giới lớn như vậy. Có nhiều đồ vật thú vị nàng đều chưa thấy qua đấy, đương nhiên cảm thấy vui vẻ. "Vậy vì sao cảm giác ngươi có chút không quá hào hứng, giống như không hài lòng lắm." Hạ Lạc nhỏ giọng hỏi, nhìn đôi mắt màu rượu đỏ xinh đẹp của tiểu cô nương. "Có sao." Tiểu cô nương ngẩn ngơ, chớp chớp hai mắt. "Đổi thành bình thường, ngươi bây giờ đã leo đến trên người của ta làm nũng rồi." Hạ Lạc vô cùng khẳng định nói. Biết nữ nhi không ai bằng cha. Mặc dù kết luận này rất đau xót, nhưng vẫn là phải thừa nhận, hắn đối với Emile hiểu rõ hoàn toàn chính xác đã rất sâu. Đó là một tiểu cô nương không có tim không có phổi, hơn nữa rất dính hắn, có tình cảm gì luôn là không chút che lấp biểu hiện ra ngoài, mất hứng sẽ bĩu môi mắng hắn bại hoại Ma Vương, cao hứng sẽ dựa vào hắn, làm nũng không dứt. Hôm nay biểu hiện quá khác thường. Emile nhíu mày, minh tư khổ tưởng một hồi lâu, nhẹ nhàng ghé vào trên mặt bàn. "Có thể là bởi vì hôm nay Hạ Lạc quá nghiêm chỉnh, cũng luôn hướng về ta, không có mắng ta là tiểu hài tử đần... Cho nên liền không giống ngươi rồi." "Ngươi còn hy vọng ta mắng ngươi a." "Hạ Lạc như vậy mới là Hạ Lạc nha, Hạ Lạc hôm nay quá nghiêm túc rồi, giống như chính là vì chơi với ta đấy." Tiểu cô nương vừa nghĩ vừa nói, sau đó dùng sức nhẹ gật đầu. Thì ra là vì vậy. Bình thường Hạ Lạc luôn là đang đọc sách, đối với nàng xa cách đấy, chiếu cố cũng chỉ là thuận tiện, cho nên nàng hôm nay mới không tiện cùng Hạ Lạc làm nũng. Buổi sáng hẹn hò rất vui vẻ. Nhưng có cảm giác hắn đang cố ý chiếu cố chính mình, không thể đương nhiên. Nàng vẫn là ưa thích thời gian ở nhà, Hạ Lạc đọc sách, nàng tựa ở trong ngực Hạ Lạc, không có thời gian nào so với lúc đó càng tốt rồi. Hạ Lạc yên lặng trong chốc lát. Thì ra là như vậy. Dù sao hôm nay căn bản không thể xem như hẹn hò, mà là vì lừa gạt An Toàn Bộ. Nói cho cùng... Đồ vật giả, dù diễn thế nào đến cùng vẫn là giả đấy. "Đợi trở về nhà, ta cùng ngươi xem TV a." Tâm tư bỗng nhiên có chút mềm nhũn, Hạ Lạc nâng cằm lên, sờ sờ đầu tiểu cô nương. "Ân." Emile ôm cá mập mỉm cười ngọt ngào. Không qua bao lâu. Phần ăn bọn hắn gọi liền đưa lên, tràn ngập một bàn lớn. Hạ Lạc giúp đỡ tiểu cô nương đem tương trộn đều, cắm vào một cái thìa, sau đó tranh thủ nhìn thoáng qua điện thoại. Có mấy tin nhắn của Bạch Hồi Âm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang