La Lỵ Dũng Giả Tự Dưỡng Nhật Ký

Chương 44 : Đại móng heo cùng thiếu nữ

Người đăng: Laven

Ngày đăng: 22:24 01-03-2021

.
Giữa trưa Bạch Hồi Âm mời khách, hai người ra ngoài trường đi ăn ở một quán lẩu nổi tiếng trên mạng. Mặc dù nói là nổi tiếng, hương vị cũng chỉ bình thường mà thôi, ngoại trừ đắt không có ưu điểm khác, món đặc sắc duy nhất là rau dại nhúng, ăn vào tựa như cọng ngải héo. Hai người ăn hết hơn ba trăm khối. Ăn uống no đủ. Bạch Hồi Âm vui vẻ cởi giày, gối lên đùi Hạ Lạc ngủ trưa. Cúi đầu nhìn mặt của nàng, thiếu nữ có một đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, khóe mắt nhu mị, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ, sợi tóc mềm rơi vào trên gò má, mang theo một tia hương vị lười biếng điềm đạm. Không biết từ lúc nào. Bạch Hồi Âm đối với hắn ngấp nghé càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên đấy. Mặc dù rất muốn đem nữ nhân này đẩy ra. Bất quá bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Hạ Lạc lắc đầu, đến cùng vẫn là buông tha, mở ra điện thoại, từ trên bản đồ nghiên cứu địa hình Tân Uyển cư xá. Trước tiên đem bố cục đại khái an bài tốt. Đợi lão sư đi vào thế giới này, kế hoạch Ma Vương Thành có thể chính thức khởi công. Một lát sau. Bạch Hồi Âm duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc bụng của hắn. "Ân?" Hạ Lạc cúi đầu xuống nhìn nàng. "Hạ Lạc, ta cảm thấy, chúng ta làm cửa tiệm, nhất định so với bọn hắn càng hỏa." Thiếu nữ xê dịch đầu, gối thoải mái hơn một chút, tràn đầy mơ ước nhỏ giọng nói ra, con ngươi sáng sáng đấy. Nữ hài tử đại khái đều từng có mộng tưởng mở quán cà phê, văn nghệ lại ưu nhã. Ngồi ở trước cửa sổ uống vào cà phê. Ngày lại ngày cứ như vậy trôi qua, không có việc gì đọc sách, xem ngoài cửa sổ mặt trời mọc mặt trời lặn, ngẫm lại chính là cuộc sống tuế nguyệt yên tĩnh mỹ hảo. Ân. Có một bạn trai anh tuấn liền càng tốt rồi. Bạch Hồi Âm quay đầu lại, ngọt ngào lại chờ mong vụng trộm nhìn Hạ Lạc. "Không phải chúng ta, ngươi chỉ có quyền chia hoa hồng." Hạ Lạc nhắc nhở. Tiệm trà sữa cũng là một bộ phận của kế hoạch Ma Vương Thành, hắn còn hữu dụng, không thể cho Bạch Hồi Âm tùy tiện lãng phí. "Ta là bà chủ!" Thiếu nữ tức giận mím môi. Chán ghét. Để cho nàng làm một chút mộng đều không được. "Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ngươi lấy tiền là được rồi, kinh doanh như thế nào là chuyện của ta. Nữ nhân đừng lo lắng quá nhiều, dễ dàng mọc mụn." Hạ Lạc ôn tồn vỗ vỗ đầu của nàng. Tế bào nghệ thuật Bạch Hồi Âm vẫn là có đấy. Về phần buôn bán. Hắn còn nhớ rõ mang Bạch Hồi Âm đi chợ đêm bày quầy bán hàng, thật là một quỷ tài, cả đêm vật gì cũng không có bán, đồ ăn vặt đều bị nàng ăn xong rồi. Đàn bà phá sản. Bạch Hồi Âm bĩu môi, mình bị xem thường, có chút không vui. Bất quá nhân vật nam chủ ngoại, nữ chủ nội... Cái này ngược lại nghe giống như một câu tiếng người, thiếu nữ trong lòng ngọt ngào, quyết định tạm thời tha thứ hắn. Nói đến mụn, Bạch Hồi Âm thoáng cái lại có chút lo lắng, từ trong bao lấy ra cái gương nhỏ chăm chú nhìn xem, "Đại móng heo, ta vừa rồi ăn cay rất nhiều, liệu có phát hỏa hay không." "Ngươi làn da tốt, ngẫu nhiên ăn một lần cũng không có việc gì." Hạ Lạc an ủi. "Thật sao, hắc hắc." Thiếu nữ mỹ mỹ nhìn mình, trong gương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, tựa như lòng trắng trứng. Thật tốt. ... Mãi cho đến buổi chiều tan học, Hạ Lạc đi bộ về nhà. Bạch Hồi Âm dùng cớ chính mình dùng hết màu vẽ, muốn lấy của hắn dùng, một đường vui vẻ đi theo sau mông rồi. "Ngươi đi mua một chút không được sao, Taobao cũng chỉ so với thật thể điếm tiện nghi mấy mao tiền. Trong siêu thị đều là cùng xưởng trực tiếp cầm hàng đấy, mua hai bình dùng trước lại không có gì đáng ngại." Hạ Lạc không cao hứng nói, lấy ra thẻ ra vào, mang Bạch Hồi Âm tiến vào cư xá. Cái này không phải màu vẽ dùng hết rồi. Rõ ràng chính là nghĩ hết biện pháp chạy đến trong nhà hắn đến ăn nhờ ở đậu. Nữ nhân xấu. "Ta không, ta muốn làm một nữ hài tử tiết kiệm, mấy mao tiền cũng phải tiết kiệm." Bạch Hồi Âm mới mặc kệ, chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đi theo. Yêu đương không phải là quá trình hai người sưởi ấm cho nhau sao? Không thể cùng nhau vẽ tranh. Vậy nàng không có việc gì liền chạy đến tìm Hạ Lạc chơi, để cho hắn thói quen trong sinh hoạt có một nữ hài tử ôn nhu. Sau này nhớ lại. Người đi học cùng hắn nhỏ giọng tán gẫu là mình. Người cùng hắn nắm tay tản bộ dưới trời chiều, cùng nhau về nhà, uống chung cà phê là mình. Người vì hắn làm nội trợ cũng là mình. Trong ấn tượng của Hạ Lạc, tất cả ký ức ôn nhu, tốt đẹp, khó quên đều có bóng dáng của mình, đến lúc đó, còn không phải muốn quên đều không thể quên được rồi. Đặt cọc rồi nha. Bạch Hồi Âm thất thần, sau đó một người ha ha cười ngây ngô. Nhìn thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người, Hạ Lạc lắc đầu, quyết định hôm nay không đả kích giấc mộng của nàng. Ngu xuẩn thiếu nữ. Mặc dù so ra kém cư xá nhà Bạch Hồi Âm, Tân Uyển cư xá trụ cột phương tiện thật ra cũng làm không tệ, hòn non bộ, hoa viên, hồ nhân tạo cái gì cần có đều có, các lão nhân không có việc gì an vị trên ghế dài ở bãi đất trống phơi nắng, bên cạnh nằm sấp mấy con sủng vật chó, thời gian yên tĩnh. Thời điểm đi qua máy tập thể hình. Hạ Lạc thấy được Nghiêm lão đầu một thân áo ba lỗ, còn có tiểu tôn tử 9 tuổi của hắn, hai người đang chơi xà đơn. Tiểu nam hài tròn vo đấy, leo không lên. Ngược lại lão đầu lên lên xuống xuống, uy vũ sinh phong, hơn 70 tuổi, thân thể vẫn như cũ cường tráng. Nhìn thấy Hạ Lạc, Nghiêm lão đầu vội vàng buông tay đi xuống, hướng hắn hô: "Hạ tiểu tử, Dương muội muội kia của ngươi đã định hôn sự chưa, nữ oa kia không cùng người hảo hảo nói chuyện, lần trước còn giội tôn nhi của ta một thân Cocacola." Dương muội muội? Bạch Hồi Âm cảnh giác, theo bản năng nhìn thoáng qua Hạ Lạc. "Là Emile." Hạ Lạc vỗ vỗ tay của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, ngươi ngay cả bạn gái cũng không phải, ăn giấm chua gì a. Bất quá... Emile ngược lại thật sự muốn gả cho hắn. Hơi trầm mặc một chút, Hạ Lạc rất nhanh thu liễm biểu lộ, cười cùng Nghiêm lão đầu nói ra: "Emile chẳng qua là ở tạm nhà của chúng ta, ba mẹ nàng còn ở nước ngoài đấy. Người ta mới 11 tuổi, nhỏ như vậy ngươi liền nghĩ ngợi muốn cháu dâu rồi." "Tiểu hài tử hôn sự phải sớm làm. Nếu không, ngươi cùng ba mẹ nàng nói một chút điều kiện của ta được không." Nghiêm lão đầu không buông tha chép miệng chậc lưỡi. Hắn cũng biết 11 tuổi có chút nhỏ, nhưng tiểu cô nương kia cũng quá đáng yêu. Nữ hài tử một chích nho nhỏ, lại mỏng manh tôn quý, như một tiểu công chúa, ai biết ngày tháng năm nào mới có thể lại gặp được một nữ hài như thế. "Đừng có ý đồ với người ta, cháu trai nhà ngươi đều béo thành một viên cầu rồi, cha mẹ người ta tới cũng chướng mắt ngươi." Hạ Lạc nhìn thoáng qua mập mạp đi theo bên cạnh hắn, thật sự tròn vo đấy. "Hắc, ngươi đứa nhỏ này, xem ta hôm nay không đánh ngươi!" Nghiêm lão đầu tức giận trừng râu mép. Làm bộ muốn đuổi theo. Hạ Lạc lôi kéo Bạch Hồi Âm quay đầu bỏ chạy, một mực chạy đến dưới giàn hoa ở cửa hành lang mới dừng lại, quay đầu lại nhìn một chút, thấy lão đầu không có đuổi tới đây, mới cười giúp đỡ Bạch Hồi Âm vỗ vỗ phía sau lưng thuận khí. "Tiền không có mấy cái, nóng nảy ngược lại là rất lớn, lão đầu già mà không kính." "Ai bảo ngươi nói cháu hắn như vậy." Bạch Hồi Âm vịn đầu gối thở, hai má có chút hồng hồng đấy, lại cũng mỉm cười nhìn xem Hạ Lạc. Thật là xấu chết rồi. Người thế hệ trước đều sủng cháu trai, hắn liền trực tiếp nói người ta là viên cầu. "Vốn chính là, cũng không nhìn một chút mình là điều kiện gì. Emile cho dù tham ăn một chút, lười một chút, còn đần, ta vẫn coi là bảo bối đấy." Xem Bạch Hồi Âm nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Hạ Lạc tươi cười, ấn thang máy. Đỉnh đầu con số nhảy lên. Lại qua một lát, cuối cùng là muốn gặp được Emile rồi. Vận mệnh của hai người đã khóa lại cùng một chỗ, nói trong lòng một chút cảm giác đều không có, đó là giả dối. Sau này làm sao đối mặt nàng? Sống lớn như vậy không có yêu đương qua, Hạ Lạc đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang