La Lỵ Dũng Giả Tự Dưỡng Nhật Ký
Chương 31 : Tân nương dũng giả
Người đăng: Laven
Ngày đăng: 17:17 27-02-2021
.
Buổi tối ăn no, Emile đi tắm rửa, sau đó mặc áo ngủ dây đeo chạy đến tìm hắn sấy tóc.
Tiểu cô nương đã rất quen với thế giới hiện đại này rồi.
Nàng biết rõ dùng máy sấy có thể làm cho tóc khô nhanh, lúc ngủ sẽ không ướt sũng khó chịu, Hạ Lạc lấy ra máy sấy, đỡ tiểu cô nương ngồi xuống ghế, khống chế nhiệt độ, giúp nàng đem mái tóc dài vàng nhạt xinh đẹp sấy thành nửa khô.
"Để một lát a, toàn bộ thổi khô đối không tốt cho tóc."
"Phải bao lâu nha."
Tiểu cô nương vuốt sợi tóc trơn bóng, ngón chân bọc tất trắng ở trong dép lê không an phận uốn éo.
"Đại khái hơn một tiếng. Ngươi có thể chơi máy chơi game một lát, hoặc là xem phim hoạt hình." Hôm nay lần đầu tiên tiếp xúc đồ vật không biết, xem như vất vả Emile rồi, Hạ Lạc đương nhiên cũng sẽ không bất cận nhân tình, thuận tay theo trong tủ lạnh cầm một lon Cocacola đưa cho nàng.
Bình thường tiểu cô nương tầm mười giờ liền sẽ bị hắn dỗ dành đi ngủ.
Hắn đương nhiên cũng biết, Emile có lẽ muốn thức muộn hơn, xem TV, bất quá tiểu hài tử phải có bộ dạng của tiểu hài tử, ngủ sớm dậy sớm.
Hôm nay coi như phá lệ.
"Ma Vương, ngươi dẫn ta xuống lầu chơi một lát được không." Emile quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, không có đi đụng máy chơi game tâm tâm niệm niệm, mà là ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo ống quần Hạ Lạc.
"Đi tản bộ?" Hạ Lạc hỏi.
"Ân, ta muốn đi chơi bàn đu dây." Tiểu cô nương con mắt lóe sáng gật đầu.
"Được a."
Hạ Lạc nghĩ một chút, tiểu hài tử nguyện vọng, vẫn là rất dễ thỏa mãn.
Hắn quay về phòng ngủ phụ cầm một quyển sách không cần ghi bút ký, hôm nay thời tiết có chút xấu, lại cầm theo một cái dù, sau đó mới dẫn tiểu cô nương cùng nhau xuống lầu.
Đầu tihu ban đêm đặc biệt lạnh.
Buổi chiều một mực trời đầy mây, không có mặt trời, vừa xuống lầu, Emile mặc áo ngủ liền xoa tay.
"Lạnh a." Hạ Lạc nhìn bả vai trắng nõn mảnh khảnh của tiểu cô nương.
Emile lắc đầu.
Hạ Lạc đem áo khoác cởi ra bọc lên người tiểu cô nương, Emile nhếch miệng, bắt lấy hai bên áo khoác hơi rụt rụt thân thể, sau đó nheo mắt lại mỉm cười ngọt ngào.
"Còn không biết xấu hổ cười, chính mình có lạnh hay không cũng không cảm giác được sao." Hạ Lạc gõ đầu của nàng.
"Chính là muốn cười nha."
Emile nhảy lên, kéo tay của hắn.
Tiểu thí hài.
Hạ Lạc cũng cười, vịn bả vai Emile đi vào trong công viên cư xá.
Đã mười giờ hơn.
Trong công viên vẫn như cũ có người già đang nhảy quảng trường vũ.
Đám người này ban ngày phải thu thập nội trợ mang hài tử dắt chó đi dạo, cũng chỉ có buổi tối mới có thể thanh tịnh trong chốc lát, các bác gái 50-60 tuổi mặc quần áo thể thao thống nhất do chính mình dặt, tiếng nhạc không lớn, bất quá bởi vì có người nhảy dẫn đầu, ngược lại là nhảy rất ra dáng, chính giữa còn lẫn vào mấy tiểu lão đầu.
Dẫn tiểu cô nương tản bộ.
Emile cùng mấy lão thái thái chào hỏi, thoạt nhìn nhân duyên không tệ.
"Ngươi nhận thức nhiều người như vậy rồi a." Hạ Lạc có chút kinh ngạc.
"Ân, đó là Triệu nãi nãi, đó là Tôn a di, đó là Đường nãi nãi... Còn có lão đầu kia đặc biệt xấu, hắn lần trước mang theo một đứa bé trai đi tản bộ, nhìn thấy ta, nói muốn ta làm cháu dâu của hắn, ta đem Cocacola giội lên mặt cháu trai của hắn." Emile bẻ ngón tay đếm, mỗi người nàng đều nhớ kỹ đấy.
"Lão đầu có cháu trai... Là họ Nghiêm a. Nhà bọn họ rất có tiền, ngươi gả cho cháu trai của hắn, sau này Cocacola liền uống không hết rồi."
Hạ Lạc nghĩ tới tình cảnh kia, nhịn không được bật cười.
Nhân loại cưới dũng giả thế giới khác.
Cái này nếu đặt ở trong tiểu thuyết, Nghiêm gia tiểu tôn tử đều có thể làm nhân vật nam chính Long Ngạo Thiên rồi.
"Mới không cần!"
Emile phồng má, vội vàng đá chân Hạ Lạc.
Nàng biết rõ ý tứ của cưới gả.
Mụ mụ gả cho ba ba, cho nên mới có nàng, nàng mới không muốn gả cho một người bình thường không lợi hại.
"Có gì không tốt, ngươi đi theo ta, không phải là vì có thể ăn được đồ ăn ngon, xem được TV, uống được Cocacola hay sao. Thật ra trên thế giới này rất nhiều người đều có thể đạt tới điều kiện này, đại đa số người so với ta càng tốt, ta rất kém cỏi đấy."
Hạ Lạc quay đầu lại nhìn cây ngô đồng trong khu cư xá, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Ngươi mới không kém..."
Emile nói chuyện, phía trước chính là bàn đu dây, nàng nhanh chóng chạy tới, cao hứng bừng bừng ngồi lên cái bàn nhỏ hơn một chút.
Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn hắn, chờ mong đong đưa thân thể mảnh khảnh.
"Hạ Lạc, giúp ta đẩy."
"Ân."
Hạ Lạc đành phải đi tới giúp nàng đẩy bàn đu dây.
Thật ra bàn đu dây dựa vào chính mình cũng có thể lay động, độ khó không cao, nhớ rõ lần trước, ở trong khu cư xá của Bạch Hồi Âm, một mình nàng cũng chơi rất vui vẻ đấy.
Chơi trong chốc lát, tiểu cô nương chơi mệt mỏi, không lắc nữa, ngồi ở trên bàn đu dây uống Cocacola.
Hạ Lạc đi tới bàn đu dây bên cạnh nghỉ ngơi.
Không được ba phút.
Emile cũng chạy tới, nắm lấy cổ áo của hắn leo đến trên người hắn, ngồi lên đùi của hắn.
Tại sao lại giống một con mèo nhỏ đến thế...
Trong nhà Bạch Hồi Âm có một con mèo nhỏ sọc màu cam trắng, bình thường cùng nàng mở video, mèo nhà nàng liền ưa thích chạy đến trên đùi trắng của Bạch Hồi Âm nằm sấp. Hạ Lạc nhìn trong ngực ngồi một nữ hài nhỏ nhắn xinh đẹp, cũng lười đem nàng ném đi, nhẹ nhàng tựa vào trên dây xích của bàn đu dây.
Emile đem Cocacola giơ lên, cho hắn uống một ngụm.
"Ngọt không."
"Ân, bất quá thứ này có gì ngon." Hạ Lạc thở ra một hơi, đó là cacbon đioxit hòa tan trong Coca.
Hắn thật ra một mực không hiểu.
Vì sao có người nguyện ý dùng ba khối tiền đi mua nước không giải khát.
"Rất dễ uống nha."
Emile ôm Cocacola, Cocacola ướp lạnh chua chua ngọt ngọt đấy, một hơi uống thật nhiều còn có thể đánh ra nấc dài, trên thế giới này, tất cả tiểu hài tử đều có lẽ thích uống Cocacola ướp lạnh.
"Được a."
Hạ Lạc ôm Emile, không hỏi nữa.
Tiểu cô nương thế giới quan cùng người lớn là bất đồng đấy, hắn sẽ không thử đi lý giải Emile rồi.
Chẳng qua là một lát sau.
Emile nhẹ nhàng kéo cổ áo của hắn.
"Hạ Lạc..."
"Ân."
"Ngươi đi vào thế giới này đã lâu như vậy, có nhớ nhà không."
Tiểu cô nương tựa ở trong ngực của hắn, ngửa đầu hỏi, nàng con ngươi sáng rực, Hạ Lạc cũng không biết nàng là đang nhìn bầu trời hay là nhìn mình.
Dựa vào dây xích bàn đu dây có chút lạnh.
Hạ Lạc nghĩ một chút, tiện tay dùng ma lực còn dư lại phóng ra cấm âm kết giới.
"Có đôi khi a."
"Ta không nhớ nhà, thế nhưng ta mỗi ngày lúc ngủ, đều nhớ mẹ ta. Ba ba của ta công tác ở địa phương cách vương đô rất xa, rất lâu rất lâu đều không trở lại, vẫn là mụ mụ chiếu cố ta. Mụ mụ đối với ta rất tốt, nàng dạy ta làm sao dùng kiếm, làm sao bắt được Tiểu Hỏa Long bay đặc biệt nhanh, làm sao cưỡi bò Kolodo cao bằng bốn người... Nàng trước khi đem ta ném tới đây, mỗi ngày đều sẽ dỗ ta ngủ, đặc biệt ôn nhu. Bất quá nếu ta làm sai chuyện gì, nàng vẫn là sẽ hung ta."
Emile thì thầm nói, đem tay duỗi lên bầu trời, không có mục đích bắt lấy cái gì, bàn tay nhỏ bé mềm mại.
"Vậy ngươi còn nhớ nàng?"
Hạ Lạc cũng giơ tay lên.
Tay của hắn so với Emile lớn hơn nhiều, đốt ngón tay tràn đầy vết chai cứng rắn.
"Chính là nhớ nha..." Emile bắt lấy tay Hạ Lạc, ha ha cười rộ lên, "Tay của ngươi thật là khó coi ah, tựa như chân dê rừng."
"Đẹp mắt có làm được gì, lại không thể làm cơm ăn."
Hạ Lạc muốn đem tay rút đi.
Bất quá Emile lại nắm lấy, tiểu nữ hài bàn tay mềm mại, thật nhỏ thật nhỏ, từ phía sau chui vào giữa kẽ tay của hắn nắm lại với nhau.
Hạ Lạc nhìn nàng.
Emile lại chỉ là nheo mắt lại cười, nhẹ nhàng đong đưa bàn chân đi dép lê.
Được rồi.
Hảo một cái trời thu mát lạnh, khó được nhân gian yên tĩnh.
Hạ Lạc thở dài, dựa vào bàn đu dây, không nhanh không chậm lật sách trong tay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện