Kỹ sư lạc về thời Hán
Chương 9 : Trên Thác nước lớn
Người đăng: Khánh Xù
Ngày đăng: 01:15 07-09-2019
.
Mặt trời mọc lên từ sườn núi chiếu sáng khắp bầu trời,trong một căn lều cỏ thời xa xưa lại có một người từ trọng sinh thế kỷ 21 đến đang nằm ngủ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào mắt Xuân Phái làm hắn tỉnh dậy.Xuân Phái theo thói quen mò chiếc smart phone bên hông để xem giờ nhưng sờ mãi không thấy nên hắn bực mình bật dậy thì thấy căn lều trống không.
Triệu Tố Tố cùng cô bé Lệ Dĩnh không biết đã đi đâu rồi,hắn cứ cảm giác như mình đang thiếu gì đó mà hắn không rõ…”có gì đó không đúng ở đây,mình quên thứ gì nhỉ?”.
Xuân Phái loay hoay gần 5 phút mới nhớ ra là mình phải vào nhà vệ sinh để đánh răng.
”Ôi cái ***,những thứ tầm thường như thế giờ đã là vật trên trời rồi” hắn thầm kêu khổ rồi ảo não bước ra khỏi căn lều cỏ.
Hắn tìm kiếm nước trong lều nhưng mãi không thấy,chỉ thấy một cái chậu gỗ trống trơn không có gì cả nên chỉ còn cách là ra suối súc miệng thôi.Xuân phái súc miệng xong rồi rửa mặt thì cảm giác đã thấy thoải mái hơn một chút.
Ài..
Mẹ con nhà Triệu Tố Tố này chắc cũng chỉ uống nước suối này thôi chứ,không có đun nước uống mà.
Nước suối này tuy trong sạch thật đấy nhưng vi khuẩn,ký sinh trùng có hại thì vẫn rất nhiều.Cơ thể người đúng là cũng cần tiếp xúc với nhiều vi khuẩn để tăng cường hệ miễn dịch thật nhưng mà không may gặp phải ấu trùng sán,ký sinh trùng…thì cũng xong đời luôn.Xuân Phái thầm nghĩ nếu như không thể đun được nước thì bắt buộc phải uống thôi,còn đây mình có nồi và củi vô số rồi thì nên uống nước sôi để nguội,xem ra phải phổ biến kiến thức cho mẹ con Triệu Tố Tố một chút về khái niệm ăn chín uống sôi thôi.Hắn thầm nghĩ.
Xuân phái ngồi trên hòn đá bên suối nhìn dòng nước lẳng lặng trôi được một lúc mới nhớ ra mình còn phải tìm mẹ thằng bé Chu Tiểu Khánh này.Có lẽ mình nên ăn sáng rồi đi dọc con suối này thử tìm kiếm xem sao.
Về mặt thực tế mà nói bản thân hắn không có trách nhiệm gì về việc này lắm,thế nhưng Xuân Phái nếu không đi tìm Trương Quế Chi mẹ của đứa bé này thì có lẽ hắn sẽ bứt rứt không yên.
Trần Xuân Phái là người từ bé đã sống rất tình cảm,chỉ là sau này ra thủ đô sinh sống thì hắn mới bắt đầu chai lỳ con người của hắn,khiến hắn trở nên vô cảm hơn.Nhưng bản chất tốt bụng của hắn không hề bị mất đi,việc không quan tâm đến sống chết của bản thân để cứu bé gái không phải là một minh chứng rõ ràng đó sao?.Xuân Phái nhận định rằng bây giờ nếu có cho hắn quay về thời điểm lúc chiếc xe tải sắp tông đứa bé gái thì hắn cũng vẫn lựa chọn cứu cô bé…
Nghĩ đến việc quay lại lều gặm mấy khúc cá sấy từ tối qua hắn đã bắt đầu nản lòng,nên cũng không có trở lại nữa mà trực tiếp đi men theo bờ suối lên thượng nguồn.Nước cũng không sâu lắm mà hắn cũng viết bơi nữa nên cũng không có gì sợ hãi cả nên cứ thế đi men theo con suối lên thượng nguồn.
Xuân Phái đi được một đoạn khoảng 500 mét thì nghe thấy tiếng ào ào của thác nước,hắn đi đến thì thấy một thác nước chừng 25 đến 30 mét nước đang ầm ầm đổ xuống làm bọt nước tung lên trắng xóa.
“năng lượng của thác nước này ước chừng cũng đủ làm ra điện đủ dùng cho cả một thị trấn nhỏ cũng nên” bệnh nghề nghiệp của mình lại bắt đầu rồi.Xuân Phái thầm than,hắn nhìn xung quanh rồi tìm lối đi lên đỉnh thác nước.Lòng vòng mãi hắn mới khó nhọc đi lên được,nhìn bụi cỏ sát bờ vực thác hắn mới chua xót nhớ đến tình cảnh của đứa bé này hôm nọ.
Mẹ đứa nhỏ này đúng là vừa thương con vô bờ bến lại vừa cơ trí phi thường,trong tình huống khẩn cấp như thế mà lại rất thông minh bịt mồm bịt tai thằng bé lại rồi cho nó nằm sấp xuống bụi cỏ này để trốn,không biết là có chạy thoát được hay không hay bị bắt về gia tộc rồi cũng nên nữa,xem ra không có chết.Xuân Phái thầm nghĩ mà không hề hay biết Trương Quế Chi đã nhảy xuống thác nước.
Xuân Phái lúc quay trở lại lều thì đã gần trưa,mặt trời chiếu thẳng xuống làm cái bóng của hắn chỉ còn một vùng nhỏ.Hắn ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức bay trong gió,nhìn xa xa thấy có một làn khói trước lều.
Xuân Phái lại gần thì thấy Triệu Tố Tố đang nướng mấy tảng thịt lớn mà không biết loại thịt gì.
“Tố tỷ à,sao tỷ có thịt nướng vậy?”
hắn nghi hoặc hỏi trong lòng thì quả quyết rằng chắc chắn nàng không thể săn nổi thú đâu.
“À,đây là của bác Hạ cho đấy,nghe nói hôm nay mấy người trong thôn họ đi săn được rất nhiều nên mới cho tỷ như vậy đó” Triệu Tố Tố cười rạng rỡ nói.
“Vậy tốt quá.không phải ăn cá sấy rồi” haha.Xuân Phái cười lớn.
-“Nhưng còn việc này ta chưa nói với cậu…cái này…” nàng ngập ngừng,e dè nói.
“ có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?” hắn lo lắng hỏi.
-“Cũng không có gì nghiêm trọng lắm,chỉ là ta đã đem một nửa số cá sấy cho mọi người rồi,còn có cái dụng cụ đánh cá và cách sấy cá ta cũng chỉ cho họ nữa….”
-…^^….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện