Kỹ sư lạc về thời Hán

Chương 73 : Học phẫu thuật

Người đăng: Khánh Xù

Ngày đăng: 22:08 06-03-2021

Ở giữa sân hậu hoa viên,là một khu vực được quây kín bằng vải.Trong khu vực này là một chiếc bàn hơi hẹp đặt một con lợn đã chết được buộc cẩn thận,con lợn này đã được hàng xeo xối nước sôi và cạo lông sạch sẽ. Lúc này khoảng gần 9 giờ sáng,Ánh nắng đã lên chiếu vào một phần của tấm vải che. Xuân Phái cầm con dao mổ bằng thép lên, và bắt đầu rạch một đường đầu tiên ở hông con lợn. Vết rạch này rạch ra một lớp thịt khoảng 10 phân,xen lẫn trong vết rạch là cả lớp thịt, mỡ và máu. Mùi tanh và mùi của lợn xộc vào mũi Xuân Phái làm cái bụng của hắn bắt đầu nhộn nhạo. -Ọe..ọe.. Xuân Phái bắt đầu nôn. Nhưng vì chưa ăn gì nên hắn chỉ nôn ra dịch dạ dày. Nước mắt nước mũi chảy thi nhau chảy ra làm nhoèn hết cả mắt. -Ọe… Bạch Tuyết Kỳ cũng liền nôn theo khi nhìn thấy vết rạch,tất nhiên là việc Xuân Phái nôn ra cũng thúc đẩy nửa phần. Chỉ có Bạch phu nhân là người từng trải qua nhiều, nên có lẽ việc này bà vẫn còn chấp nhận được. Xuân Phái khi nôn xong liền phát hiện ra rất nhiều vấn đề nghiêm trọng. Khẩu trang là một vật cực kỳ quan trong mà hắn lại quên, trong phẫu thuật khẩu trang dùng để không bị phát tán vi khuẩn từ bác sĩ,y tá ra ngoài.Không những thế nó còn hạn chế các loại mùi như máu,thuốc kháng sinh…mà bác sĩ có thể hít phải. Ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật. Nhìn vết máu đọng trên con dao mổ, Xuân Phái sực nhớ ra là người sau khi phẫu thuật còn phải truyền máu,chất điện giải. Do quá trình phẫu thuật bị mất đi khá nhiều. Nhưng truyền máu thì phải có nhóm máu phù hợp nếu không sẽ máu sẽ đông lại rất nguy hiểm. Có 4 nhóm máu chính chủ yếu là O, A, B, AB. Nhóm O thì cho được hết 4 cả 4 và chỉ nhận nhóm O,Nhóm AB thì nhận được hết cả 4 và chỉ cho được chính nó là AB, nhóm A và B thì đều cho được chính nó và AB,chỉ nhận chính nhóm đó và O. Ai mà biết được vị Bạch Thái Thành này nhóm máu gì và có ai phù hợp không, mà có tìm đúng nhóm máu phù hợp thì truyền thế nào. Xuân Phái không biết. Vết rạch thử đầu tiên trên lợn mà Xuân Phái đã nôn ra chứng tỏ tâm lý của những bác sĩ phải rèn luyện vất vả thế nào. Xuân Phái toàn thân rệu rã khi sụp đổ thứ mà hắn ảo tưởng. Một cuộc phẫu là là một điều cực kỳ phức tạp và phải trải qua rèn luyện cả đôi tay và tâm lý nhiều năm, với một lượng kiến thức rất lớn. Ý nghĩ trong đầu lúc này của Xuân Phái là chạy, lập tức chạy khỏi cái Bạch phủ này đi nơi nào đó thật xa. Việc không chữa cho Bạch Viên Ngoại này cũng không phải là gây thù oán với họ. Nhưng lòng người là thứ khó đoán nhất, khi bị cơn tức giận khống chế người ta sẵn sàng làm những gì điên cuồng nhất có thể. Người họ Bạch ở Bạch phủ này là những người tốt, Xuân Phái đánh giá như vậy sau một thời gian không ngắn sống ở đây. Nhưng hắn lúc này thật sự không dám đặt cược vào lòng người. Khi tâm trạng bất ổn và hoang mang người ta thường tìm gì để bớt hoang mang? đáp án là tìm đến rượu, khi chán nản,bất lực người ta cũng tìm đến rượu. Xuân Phái lúc này cũng vậy, hắn đi ra khỏi khu vải quây lại. Tìm lấy một vò rượu và bắt đầu tu ừng ực. Hắn rót ra đầy hai cái bát lớn cho Bạch Tuyết Kỳ và Bạch Phu Nhân, còn hắn cầm nguyên vò mà uống không cần đến bát chén gì cả. -Tiểu Khánh, ngươi bị điên rồi phải không? Sao lại uống nhiều rượu như vậy. Bạch phu nhân nhìn thiếu niên thanh tú lúc này mặt đã đỏ như gấc đang cầm vò rượu đi đứng loạng choạng trong lòng thầm xót xa. Đứa bé này từ khi đến phủ lúc nào cũng hay cười và là trò chọc người khác. Nó nói chuyện luôn rất tự nhiên dù lễ nghĩa vẫn chưa chỉnh chu lắm. Những kiến thức nó nói bà không thể hình dung nổi nữa. Nhưng lúc này nó đang gánh một áp lực rất lớn, tại sao một đứa nhỏ lại phải chịu trách nhiệm đi cứu tính mạng của một người lớn chứ. Nếu đổi lại là mình thì có chịu nổi không? -Bạch bá mẫu,Tuyết Kỳ mọi người uống đi. Chỉ khi có rượu chúng ta mới có đủ dũng cảm để làm việc. Xuân Phái nói xong tiếp tục dốc vò rượu lên tu từng ngụm lớn. Nếu đây mà là rượu thời trắng hiện đại hoặc là số cồn mà hắn chưng cất ra thì bây giờ hắn đã gục luôn rồi. Hoặc cũng có thể là về chầu ông bà luôn. Vò rượu này là rượu ủ mà không chưng cất nên nồng độ nó chỉ tương đương với bia là khoảng 15-17 độ. Xuân Phái bây giờ mới hiểu sao các cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp uống 2, 3 vò rượu mà không say rồi. Con mẹ nó, thế này thì khi nào mới say nổi. Có thể nói là tửu lượng của người cổ đại rất thấp. Xuân Phái đã có lần cùng mấy đứa bạn uống hết mấy chai rượu trắng mạnh,sau đó lại đi uống bia rồi đi hát, cuối cùng khi về hắn cũng nôn ra mật vàng. -Tiểu Khánh, nghe bá mẫu. Đừng có làm hại mình nữa. Bạch phu nhân lo lắng khuyên bảo. -Bạch phu nhân, người tát cháu đi. Như vậy cháu mới có thể rèn luyện tâm lý khi làm phẫu thuật với người. Xuân Phái chìa cái mặt thớt ra nói. -Ngươi say rồi…về phòng ngỉ ngơi đi. Bạch phu nhân lắc đầu nói. -Không, cháu chưa say. Người tát cháu đi. Xuân Phái nghiêm túc nói. -Thật hả.. -Vâng.. Chát… -Á…!, Bạch bá mẫu. Ngươi tát mạnh thế Xuân Phái méo mồm kêu. -Thì ngươi bảo ta làm mà, đâu có nói là mạnh hay nhẹ đâu.. Bạch phu nhân nói xong cũng che miệng cười. Bà biết đứa nhỏ này chưa say thật. Tửu lượng của nó cao vậy ư, uống hết nguyên vò rượu rồi mà vẫn tỉnh. Người bình thường uống 2,3 bát là choáng váng rồi, đây nó tu nguyên cái vò rượu mạnh. -Bạch bá mẫu, sư muội. Hai người uống đi. Xuân Phái thúc dục. Bạch Tuyết Kỳ sau khi uống hết bát rượu thì bị sặc, ho sặc sụa. Có lẽ là bị rượu làm cay sốc mũi. Còn Bạch phu nhân sau khi uống xong mặt đã đỏ lên, thực tế bà rất ít khi uống rượu. Có lẽ là chỉ 2 lần mà thôi, một lần là lúc nhỏ nghịch ngợm 2 chị em trộm rượu của phụ thân uống. Lần thứ hai là khi kết phu thê với Bạch tú tài, cũng là chồng của bà hiện tại. Đó là chén rượu phu thê hay còn gọi là chén rượu giao bôi mà cô dâu chú rể bắt buộc phải uống. -Dùng cồn khử trùng tay chân,quần áo,dụng cụ… -Dao… Xuân Phái nói rồi giơ tay lấy dao từ 2 “y tá” Hắn lúc này đã có rượu và tự tin rạch một đường nữa gọn gàng. -Panh… Xuân Phái nhận panh rồi bảo hai người “y tá” phanh chỗ bị cắt ra. Cũng không biết may mắn hay là do ăn ở tốt ,mà vị trí rạch ra đúng chỗ tiếp giáp hai đoạn ruột non và già. Có thể thấy một phần ruột dư ra vị trí tiếp giáp. -Đúng là nó rồi, đây chính là ruột thừa. Chúng ta chỉ cần việc cắt bỏ nó và sau đó khâu lại là được. Hắn vừa nói vừa chỉ vào vị trí ruột thừa để 2 người kia quan sát thật kỹ. -Kéo… -Mọi người nhìn kỹ chưa, chúng ta sẽ lấy kéo cắt phần này, sau đó khâu lại Xuân Phái nói xong rồi lấy kéo cắt chỗ ruột thừa lợn. -Bạch bá mẫu, tay nghề khâu của người cao. Dùng chỉ khâu lại vết rạch đi… Xuân Phái nói xong thì cùng Bạch Tuyết Kỳ ép 2 phần vết cắt lại để Bạch phu nhân khâu lại. Vất vả mãi họ cũng khâu xong. -Bôi thuốc khử trùng…Xuân phái nói rồi chỉ 2 y tá nhúng bông vào nước giả cồn thoa lên vết thương -Phù…trên cơ bản là như vậy. Các quá trình làm chính thức luôn phải khử trùng dụng cụ và vết thương, nhưng chúng ta đang luyện tập nên chưa cần khử trùng. Xuân Phái nói xong thở ra một hơi dài. -Chúng ta tiếp tục luyện tập.. Xuân Phái nói xong rồi lại rạch một vết chỗ khác sau đó dùng panh phanh ra, sau đó giả cắt rồi hỗ trợ 2 “y tá khâu lại vết rạch” Ba người cứ làm như vậy mấy chục lượt đến khi khắp nơi con lợn chi chít như tấm áo vá nhiều lần, đến khi không còn chỗ nào nữa thì ba người cũng dừng lại. -Hôm nay chúng ta đến đây thôi…mai sẽ tiếp tục. Xuân Phái lại vớ một vò rượu nữa tu ừng ực. Hắn dựa vào tường rồi bắt đầu nói nhảm. -Tiểu Khánh, tỉnh dậy đi.Ngươi muốn chết hay sao mà uống nhiều như vậy. Bạch phu nhân lo lắng nói. Tuy vậy lúc này bà cũng không tiện đỡ hắn lên, vì cái mà “nam nữ thụ thụ bất thân” đấy mà. -Bạch bá mẫu…Bạch bá mẫu… Xuân Phái thều thào gọi Bạch phu nhân trong cơn say. -Ừ,bá mẫu ở đây…Tuyết Kỳ mau gọi hạ nhân đỡ nó về phòng. Nó say quá rồi. Bạch phu nhân biết là thằng bé say nhưng vẫn đáp để nó an lòng. -Bá mẫu..Người..Cháu..Cháu…không…chắc chắn..chữa khỏi cho…Bạch bá bá. Nếu bá bá..có..có mệnh hệ gì xin Bạch…phủ hãy tha cho cháu..và bọn nhỏ..xin người hãy..tha cho những người khác. Cháu không…không ...muốn bị chôn cùng Bạch bá bá. Xuân Phái nói xong nức nở khóc. -Cháu..cháu.. nói cái gì vậy…cháu nghĩ họ Bạch là đồ vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Bạch phu nhân nói xong mắt bỗng đỏ lên chảy đầy nước mắt. Đứa bé này sao lại khổ như vậy chứ,nó lo quá xa như vậy thật là thông minh hơn người lớn rồi. Nhà mình thì bà chắc chắn không có chuyện như vậy, nhưng không có nghĩa là nhà khác cũng không. Việc vong ân phụ nghĩa giết đại phu,y sư khi mà không thể chữa bệnh cho thân nhân là có. Không chỉ là hoàng đế mà những nhà có thế lực cũng học theo mà làm như vậy. -Bá mẫu…xin người… Xuân Phái nói xong nước mắt cũng chảy ra. Mắt vẫn như đang nhắm lại. Nếu có ai tinh ý ở đây quan sát sẽ thấy mắt hắn đang hơi mở ra nhìn vành mắt đang đỏ của hai mẹ con họ Bạch. Xuân Phái không hề say, mà hắn đang diễn một vở kịch để nhìn tâm lý và thái độ của người họ Bạch. Nếu thời hiện đại mà xét giải thì có khả năng hắn đoạt luôn giải Oscar cũng nên. Chỉ có điều là hắn uống nhiều rượu nhẹ quá mà mót đi tè quá trời. -Được…bá mẫu hứa với ngươi… Bạch phu nhân lau mắt nói rồi gọi hạ nhân khiêng Xuân Phái về phòng nằm. Khi họ đi khỏi hắn đứng dậy tè luôn vào bồn hoa hồng gần đó, đến khi thoải mái rồi bỗng nghe tiếng bước chân người. Hắn kéo quần lên buộc lại rồi quay lại chỗ cũ tiếp tục nằm giả say.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang