Kỹ sư lạc về thời Hán
Chương 7 : Nàng tên Triệu Tố Tố
Người đăng: Khánh Xù
Ngày đăng: 22:02 05-09-2019
.
Triệu Tố Tố nhìn Xuân Phái đã một lúc lâu,thấy hắn trầm ngâm nhìn bầu trời đầy sao suy nghĩ không nói gì thì trong lòng có chút nghi hoặc.
Một đứa bé mới có 14 tuổi thì có thể có tâm sự gì lớn cơ chứ?,nó đang nhớ bố mẹ nó chăng?.Nàng thầm nghĩ trong lòng,ít nhất nó cũng không đơn giản là một đứa 14 tuổi.Nó có thể nghĩ được cách bắt cá,và sấy khô cá như thế thì phải là đứa rất thông minh hoặc một cao nhân nào đó đã dạy nó như vậy.
Nàng còn đang suy nghĩ thì gặp ánh mắt đứa bé đang nhìn sang mình bỗng cảm thấy có một tia bối rối không thể giải thích được.Mình bị sao thế này?,nó chỉ là một đứa bé thôi mà.
-“Tỷ à,cả chiều nay bận không có thời gian nói chuyện,giờ chúng ta nói chuyện một chút nhé” hắn nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt huyền ảo dưới ánh sáng yếu ớt của đống lửa
-Ừ!,chúng ta nói chuyện một chút đi.
Triệu Tố Tố nói tay khẽ vuốt tóc con gái đang ngủ say trong lòng.có lẽ đã lâu lắm rồi nó chưa được ăn no như vậy.Cô bé đang ngủ nhưng trên môi vẫn nhìn thấy được nét cười.
-“Tỷ tên gì vậy?,sao mẹ con tỷ phải ở một mình ở một nơi vắng người thế này?” hắn cũng không hỏi chồng cô gái vì cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đó.
-“Tỷ tên là Triệu Tố Tố,con gái tỷ là Triệu Lệ Dĩnh,còn về sao mẹ con tỷ ở đây thì có lẽ nói với cậu cũng không tác dụng gì?..cậu còn quá nhỏ không hiểu được..”.
-“Nếu tỷ không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa,tôi tên là Chu Tiểu Khánh ở trấn Bát Cổ…”
Xuân Phái đang định nói tiếp thì theo bản năng ngừng lại,hắn đúng là đang sợ lộ ra thông tin thì nhà họ Chu sẽ tìm ra mình.
Lúc này,hắn đang ở trong tình trạng nguy hiểm,giả thiết nếu giờ mình rơi vào tay họ thì chắc là lành ít dữ nhiều.Ít nhất bản thân chỉ có một mình,thêm nữa thân thể một đứa bé chưa trưởng thành này thì làm được gì chứ?.
Chẳng phải là đi tìm chết sao!.Còn mẹ của đứa bé họ Chu này nữa,không biết còn sống không?.Mình từ lúc tỉnh đến giờ cũng không có nhớ ra là phải đi lên thượng nguồn tìm mẹ cho thằng bé,phần vì đau quá cũng không có đi xa nổi.Nhất định sáng mai khỏe phải đi dọc suối tìm mẹ thằng bé này,nếu không may chết đi thì mình cũng nên chôn cất người ta không nên để thân thể mẹ thằng bé này phơi thây được.Hắn thầm chua xót mà không rõ cảm xúc của mình hay của thằng bé vẫn còn tồn tại.
-“Trời cũng gần khuya rồi,tôi mang Dĩnh nhi vào lều ngủ trước,cậu cũng vào ngủ đi,số cá sấy này lát nữa tôi sẽ mang vào bếp”
-“Tỷ cứ đưa muội muội vào ngủ trước đi,tôi ngồi đây một lát đã.Tỷ quay lại chúng ta cùng cất số cá này nha”
Xuân Phái bất giác nói.
Hắn tạm thời chưa quen cách gọi tỷ đệ thời cổ đại này lắm,gọi là chị em có phải đỡ phức tạp hơn không.
“Ừm” Triệu Tố Tố gật đầu rồi bế bé gái đi vào trong lều cỏ.
Xuân Phái vẫn nằm vắt chân ở bãi cỏ trước lều nhìn bầu trời đầy sao lung linh huyền ảo thời xa xưa,mồm hắn vẫn đang ngậm cái tăm tre trông rất phản cảm.
Hazz..giờ lấy đâu ra bàn chải và kem đánh răng đây,đành phải lấy tăm xỉa răng như các cụ ngày xưa vẫn làm vậy.Hắn thầm cảm thán.Kiếp trước hắn đánh răng rất đều đặn hai lần sáng và tối,buổi sáng thì sau khi ăn sáng xong khoảng 30 phút.Buổi tối cũng thế,sau 30 phút thì mới bắt đầu đánh răng.
Nguyên nhân cũng bởi vì sau khi ăn xong thức ăn còn dư bám trên răng sẽ lên men tạo thành axit hữu cơ bào mòn men răng,nếu chải răng lúc đó khi men răng đang mềm sẽ hỏng men răng nhanh hơn còn sau 30 phút là thời gian tối thiểu để axit còn ít nhất.Hắn luôn tự tin cười với hàm răng trắng đẹp của mình,nhưng đến bây giờ thì…hay zà…mấy cái tăm này mình xỉa không cẩn thận thì chọc hỏng hết lợi chứ chả đùa,lại còn làm hở kẽ răng nữa à..
Không bao lâu sau,Triệu Tố Tố đã quay lại.2 người nhanh chóng thu dọn số cá đã hun khói khô rối dùng sợi gai buộc từng khúc treo lên giá bếp.Ở thời này thì chắc đó là cách bảo quản như vậy chắc là tốt nhất rồi.Bước vào trong lều,lúc này hắn mới để ý là cái lều cỏ này cũng chỉ có một cái giường thôi a,lúc trước hắn bị hôn mê đâu có thời gian mà để ý đến điều này.
Giờ thì ngủ chỗ nào đây hả trời!, hắn thầm than khổ.
Dường như cảm nhận được sự bối rối của Xuân Phái,Triệu Tố Tố liền nói:
“Cậu ngủ ở phía trong nhé,Dĩnh nhi và tôi sẽ ngủ bên ngoài”
Triệu Tố Tố chỉ vào góc trong của chiếc giường đơn sơ mà cô bé Lệ Dĩnh đã ngủ sẵn ở giữa rồi.Triệu Tố Tố cũng không có suy nghĩ nhiều bởi vì Xuân Phái nhìn hiện tại bất đắc zĩ quá cũng chỉ là một đứa trẻ tầm 13-14 tuổi thôi à,thời này trẻ thiếu dưỡng chất và thông tin nên dậy thì khá muộn chứ mà ở các thành phố lớn thì thậm chí có đứa đã qhtd rồi chứ đùa.Triệu Tố Tố mà biết tên Xuân Phái này là một người trưởng thành 31 tuổi trọng sinh vào đứa bé Tiểu Khánh này thì đã vác gậy đập cho hắn một trận tơi bời hoa lá rồi cũng nên…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện