Kỹ sư lạc về thời Hán

Chương 54 : Súp Nấm

Người đăng: Khánh Xù

Ngày đăng: 22:27 10-08-2020

.
Nấm mối mọc ở gần mấy tổ mối cũ ven suối đã được Xuân Phái cùng lũ nhỏ hái hết, số lượng cũng phải được mấy cái rổ lớn. Cho đến khi bọn hắn lại phát hiện ra một vạt nấm nữa thì đã không còn gì để đựng. Xuân Phái cũng chẳng ngại bẩn mà lấy cả vạt áo đang mặc để gói lại,vừa gói vừa dùng tay giữ khỏi rơi. Hai huynh muội Bạch Tuyết kỳ cũng đi theo bọn họ, bất quá vì sợ bẩn tay nên hái rất dè dặt. -Ta nói này,các ngươi quen sướng rồi phải không? Mỗi có hái mấy cây nấm mà còn sợ bẩn. Lần này hắn chẳng trừ ai cả nhìn 2 huynh muội bĩu môi khinh thường. -…! Bạch Tuyết Kỳ và Bạch Nhân Sinh lúc này mới nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt đến tận mang tai. -Sợ bẩn quần áo thì sắn tay áo lên… Xuân Phái bổ sung thêm một câu rồi giục bọn nhỏ đi rửa nấm. Hắn cùng bọn nhỏ đem nấm ra chỗ nước nông ven suối rửa sạch hết số nấm rồi đem về trong thôn. Lúc này thì chỉ còn có bà lão trưởng thôn ở lại, những người khác đều tản nhau lên rừng tìm nấm Xuân Phái về đến đến lều cỏ thì sai lũ nhỏ cùng chuyển cái ống nước về phía giá phơi sợi đay 3 tầng, rửa sạch sẽ rồi phơi nắng cho khô nước. Nấm hái về Xuân Phái kiểm tra lại một lần nữa chắc chắn để không có cây nấm lạ nào khác. Sau đó lại bảo mấy đứa nhỏ và 2 huynh muội họ Bạch nhéo từng rễ của cây nấm xem có dai không. Cái gì ăn vào miệng thì càng phải cẩn thận, đặc biệt là liên quan đến nấm. Nếu không cẩn thận thì không có thuốc chữa hối hận đâu. Nấm sau khi phân loại được tách làm 2 phần, phần thân nấm dễ bảo quản nên chỉ cần để ráo nước rồi phơi khô. Phần mũ nấm chứa nhiều chất lại dễ bị vi sinh vật phân hủy làm hỏng nấm, nên Xuân Phái vặt riêng ra rồi cho vào chảo lớn sấy cho khô lại. Tất cả nấm sau khi xử lý đều được phơi trên giá, vẫn còn dư lại rất nhiều khoảng trống. Chỗ này Xuân Phái để dư ra xem số người trên rừng còn kiếm được bao nhiêu. Vào lúc này,Trong một bãi cỏ trống giữa rừng già cách thôn nhỏ khoảng 2 km: . -Mộc ca,huynh nói xem đứa nhỏ Tiểu Khánh có lầm lẫn gì không? Tự nhiên bảo tất cả mọi người đi hái loại nấm này. Châu A Tam lúc này đang ngồi bệt xuống cỏ, trên người nhễ nhại mồ hôi thở dốc. Bởi vì hắn vừa đẩy một chiếc xe rùa tre đầy đến tận ngọn nấm mối, đã thế sau lưng còn buộc một túi vải đựng nấm to đùng nữa.Những người khác cũng tay đẩy xe lưng đều buộc túi vải mà thở dốc. -Đúng đấy,đại ca. Ta chỉ sợ tất cả mọi người đều như cái tên ăn nấm đỏ ở cái thôn giáp tiểu trấn đấy thì nguy… Một người khác cũng vội nói, người này là bố đứa nhỏ Châu Tài tên là Châu Thanh. Châu Mộc bỗng nhiên trầm mặc,trong mắt hắn bỗng nhiên nổi lên từng tia máu màu đỏ -Câm miệng… Châu Mộc đột nhiên quát lớn làm mọi người cảm thấy rét run. -Đại ca, thế này là… Châu A Tam dè dặt nói. -Thế nào hả? ta nói các ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa đấy… -Đại ca,tại sao… Châu Thanh vẫn không hiểu hỏi. -Ta nói cho các ngươi biết, lũ các ngươi chính là người như vậy. Ngươi nói xem là ai khi mọi người nói rằng con trai ta sau khi mọi ngừơi đều nói rằng nó đã chết đuối lại có thể cứu sống trở về. Lão tứ ngươi nói xem, con ngươi bị nhiễm trùng ở đầu gối có thể chết là ai chữa khỏi. Các ngươi nói xem bình thường các ngươi 3 ngày mới được một bữa no,con các ngươi khóc ròng hằng ngày kêu đói giờ đây có thể hoạt bát nói cười vui vẻ mỗi ngày. Là ai mang hạt giống về thôn trồng,ai bỏ tiền tự kiếm được ra mua bột mỳ làm bánh bao cho các ngươi ăn. Là ai chỉ cho các ngươi cách bắt cá… Châu Mộc chửi to khiến mọi người đều xấu hổ cúi đầu. Ai nói hắn trầm mặc ít nói là ngu ngốc, giờ ai còn nói dám nói hắn không hiểu chuyện. Ai còn dám nói người trầm tính không biết mắng chửi người khác. -Đại ca,chúng ta không phải có ý… Lão nhị Châu Ân đang chuẩn bị nói “như vậy” nhưng chưa nói hết thì đã bị Châu Mộc “cả vú lấp miệng em” ngăn lại. -Lão Nhị, ngươi tốt nhất nên im miệng đi. Ta nói cho ngươi biết lúc trước ngươi ghẻ lở đầy người trên đầu bọn ngươi toàn chấy rận. Ngươi không quên ai chữa khỏi cho các ngươi chứ. Chúng ta tuy chỉ là những thợ săn nơi rừng hoang hẻo lánh này, nhưng cũng không được quên nguồn gốc của mình. Cha chúng ta là một tú tài,mẹ chúng ta là tiểu thư nhà Hạ gia cũng là một trong những gia tộc có truyền thống văn nhân khoa cử. Tuy mẹ chưa bao giờ nói gì về những chuyện này nhưng các ngươi không tin thì có thể đi hỏi những người già trên trấn, xem chuyện tình giữa chàng tú tài bần hàn Châu Kiệt Luân và cô tiểu thư xinh đẹp Hạ Đình đã có hôn ước nhà họ Hạ ra sao. Hắc hắc. Nếu có Xuân Phái ở đây chắc hắn cũng phải chửi thầm một câu về mấy lời Châu Mộc vừa nói đó là: “wft,logic kiểu lều gì thế?” -Ta là đại ca của các ngươi.Từ giờ trở đi khi vắng mặt “tiểu cao nhân”,ta cấm các ngươi không được gọi tiểu cao nhân là đứa nhỏ. Các ngươi thử nghẫm xem chỉ cần tiểu cao nhân vào một gia tộc nào đó giàu có. Thử hỏi hắn chẳng phải sẽ sống phú quý có kẻ hầu người hạ sao, cần gì phải ở một nơi rách nát như thôn chúng ta làm gì hả? Ta chửi các ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa có sai không hả? Tiểu cao nhân mà cần phải đi đầu độc loại người nghèo mạt hạng như chúng ta sao?. Châu Mộc này ai bảo hắn ít nói nào,ai dám bảo hắn ngu. Mọi người sau khi nghe Châu Mộc chửi cũng đều cúi đầu không dám nói, nhóm phụ nữ thì thấp cổ bé họng nên chẳng ai dám lên tiếng. Cả nhóm người cứ thế lẳng lặng không ai nói với ai một câu nào, người đẩy xe nấm người bưng rổ mang nấm trở về thôn. Còn Xuân Phái sau khi thấy mấy xe rùa tre nấm mối và mấy rổ nấm mang về,hắn đã hạnh phúc đến gần như chảy nước mắt. Đây là đặc sản a, lại có thể nhiều như vậy. -Mọi người sao thế? Xảy ra vấn đề gì sao? Xuân Phái thấy mấy người ai nấy cũng mặt xị ra như ăn mày mất bị mới tò mò hỏi. -Ah..không có việc gì đâu.. Mọi người đều né tránh ánh mắt nhìn của Xuân Phái. Hắn nghĩ mãi cũng không biết là có việc gì, bất quá số lượng nấm này quá nhiều nên phải xử lý nhanh không sẽ hỏng mất. Nên hắn giờ cũng lười quản xem đã xảy ra chuyện gì, chắc cũng không ngiêm trọng lắm. Hắn hướng dẫn mọi người rồi tự mình kiểm tra qua tất cả nấm,sau khi kiểm tra xong thì Xuân Phái thấy có vài cây nấm lạ. Tuy thế cũng màu trắng nhưng không có mùi gì cả, mà rễ nó thì rất mủn nên loại ra ngay. -Mọi người chú ý giúp cháu, nhéo vào rễ từng cây nấm giúp cháu. Cây nào dai thì mới lấy nhé. Xuân Phái cẩn thận dặn dò. Sau khi phân loại xong hắn lại kiểm tra lần nữa cho chắc chắn không lẫn cây nấm lạ nào. Lúc này mới yên tâm đem đi rửa rồi phơi nắng. Đến khi mọi người xử lý xong rồi đem phơi nắng hết số nấm thì đã gần trưa, nên mọi người chuẩn bị nấu bữa trưa luôn. Bữa trưa có súp nấm là món chính do “bếp trưởng” Xuân Phái chỉ đạo. Đầu tiên là bỏ một ít mỡ lợn vào tráng đều chảo, đến khi mỡ sôi lên thì cho rau vào xào qua. Sau đó cho nấm xào tiếp rồi cho thịt lợn rừng và thịt nai, cuối cùng đổ nước vào nấu đến khi thịt thật nhừ là xong. Còn món trứng kiến đen thì đổ ít mỡ vào tráng đều, đến khi sôi mỡ thì cho trứng kiến cùng hành lá xắt nhỏ vào. Cái thôn này ngoài hành với gừng ra thì nghèo đến mức chẳng có gia vị gì cả, muối cũng không có nốt. Nấu như vậy theo Xuân Phái thì có lẽ đó là ngon nhất rồi. Bữa trưa chỉ có một nồi súp nấm to, mấy đĩa trứng kiến rang mỡ và thịt hôm qua mọi người hun khói đem nướng lại. Đơn giản ư? Không hề đâu. Đây là những bữa sung túc rồi đấy, có hôm còn không có gì ăn chỉ có ăn quả dại với măng tre cho qua bữa kìa. Trước mắt mọi người là những bát súp nấm thơm lừng bốc khói nghi ngút làm người ta thèm đến chảy nước miếng, nhưng vẫn chưa có ai động đũa cả. Phần vì người nhiều tuổi nhất là bà lão Hạ Đình vẫn chưa ăn, phần còn lại thì sợ kết cục giống như người ăn thử nấm đỏ đó. -Bà à,bà cũng nên ăn thịt trước đi. Để cháu với mọi người còn dám ăn chứ. Xuân Phái đói quá không nhịn được cười khổ nói thẳng luôn, không để ý đến mọi người đang trố mắt nhìn hắn. -Phì…Đứa nhỏ này. Là bà sơ suất, các ngươi ăn đi chứ. Không cần để ý đến bà. Bà lão không nhịn được phì cười nhìn rất phúc hậu, có lẽ thời con gái cũng là một thiếu nữ xinh đẹp. Còn Xuân Phái thì sau khi bà lão vừa nói xong đã cầm bát súp nấm ăn rồi. Hắn dùng thìa gỗ múc nước trong bát súp đưa vào miệng. Vị ngọt thịt và vị ngọt của nấm tan trong dịch vị khoang miệng, mùi thơm của nấm và thịt xông lên mũi làm hắn phải nhắm mắt ngây ngất. Tiếp theo gắp miếng thịt nai cắn một miếng, cảm giác vừa mềm vừa thơm tan trong miệng như kiểu vị ngọt lan đến tận chân răng. -Ngon..tuyệt.. Đáng tiếc lại không có muối,không có cà chua,khoai tây…Rau thì còn là rau dại nữa. Xuân Phái thầm nghĩ. Mọi người thì vẫn còn đang nhìn nhau, đến khi Châu Mộc cùng mấy đứa nhỏ ăn thì mới bắt đầu ăn theo. -Ực…Trời ạ. Lại ngon đến như vậy. -Mộc tỷ,múc cho đệ thêm một bát nữa đi… -Cho con thêm bát nữa… … Những bát súp nấm rất nhanh được giải quyết, nhưng hai huynh muội nhà họ Bạch vẫn còn nhìn nhau cười khổ. Cuối cùng thì Bạch Tuyết Kỳ cũng cầm thìa gỗ múc một ít nước súp,động tác thật thanh toát và tỉ mỉ đến dọa người. Rồi nhẹ nhàng nếm thử một chút…rồi một chút…cho đến khi hết nước súp trong thìa gỗ. Nàng mới ngây người nhận ra không biết súp trong thìa đã hết từ khi nào. -Ngon quá.. Bạch Tuyết Kỳ không nhịn được thốt nhẹ. Bạch Nhân Sinh thì từ khi khi thấy mọi người ăn liên tục đã hơi hốt hoảng, cho đến khi thấy biểu muội hắn thốt lên thì đã không nhịn được nữa. Hắn múc một thìa lớn nước súp rồi húp. Một thìa..hai thìa..cho đến khi hết cái bát rồi nhai luôn thịt, nấm và rau. -Tuyệt cú mèo…Cho ta thêm bát nữa. Hắn cũng không nhịn được hô to như mấy người kia. Nhưng muội của hắn không được da mặt dày như vậy, khuôn mặt thanh tú bỗng hồng lên. Phải nói là thời này chẳng có bột ngọt hay bột nêm để nêm vào món ăn, mà chỉ biết đến vị ngọt thịt. Nên không có gì lạ khi mọi người phản ứng như vậy. Nhưng vị ngọt của nấm mối thì lại ngon hơn bột ngọt và bột nêm nhiều lắm, nhất là chưa kể đến mùi thơm của nấm nữa. Mọi người sau khi ăn xong súp rồi mới ăn thịt và trứng kiến rang. Phải nói trứng kiến chứa tinh dầu thơm này cũng là một mỹ vị. Xuân Phái còn tiếc rẻ không có cơm để ăn kèm nữa kìa. -Ợ! Ợ.. Thằng nhóc Châu Toàn bỗng nhiên trào ra bọt mép, mắt trợn ngược chân liên tục đạp rồi ngã lăn ra đất. Mọi người kể cả Xuân Phái mặt tái nhợt, bát súp nấm vừa đưa lên miệng rơi loảng xoảng. Đến khi mọi người lại xem xét thì thấy khóe miệng nó bỗng nhếch lên, đứng bật dậy và cười haha. -Con đùa đấy, nấm ngon chết mất…haha.. Châu Tài nói cười được một lúc thì dừng lại, nó nhìn xung quanh thì thấy người thì mặt đỏ,mặt tím đang thở phì phò. Không khí xung quanh im lặng đến mức một chiếc lá rơi cũng nghe thấy.Lúc này nó mới biết là không ổn một chút nào. -Á..á..Phụ thân..con chỉ đùa thôi mà…a..a..a. -Ta cho ngươi đùa này… ta cho người đùa này… Châu Thanh phụ thân hắn cầm cây roi quất liên tiếp vào mông thằng lỏi con hắn. -Bà ơi…a a a..cứu cháu..các thúc ,các bá,các thím, cứu cháu ..a..aa.. Mọi người đều quay mặt đi hướng khác vờ như không nghe thấy, người nào không đành lòng còn lấy hai tay bịt tai lại. Thằng lỏi này đùa cái gì không đùa lại lấy tính mạng mọi người ra đùa nên kết cục cái mông của nó đau đến 3 ngày không dám ngồi. Xuân Phái đợi đến khi mọi người ăn sắp xong.Hắn mới mở miệng. -Tất cả mọi người xin hãy nghe cháu nói. Xuân Phái sau khi thấy mọi người im lặng thì biết là mọi người đều lắng nghe mói nói. -Súp hôm nay chúng ta ăn như mọi người đều biết được nấu từ thịt,rau và quan trọng nhất là loại nấm hôm nay chúng ta hái. Đó là loài nấm không độc và rất ngon tên là nấm mối. Tương lai thôn của chúng ta thoát khỏi đói nghèo có lẽ phải dựa vào loại nấm này, nên mọi người tuyệt đối phải giữ bí mật về loại nấm này cho cháu. Xuân Phái nhìn từng người một rất nghiêm túc đến khi mọi người đều gật đầu đồng ý, hắn mới nói tiếp. -Mọi người thử nghĩ xem nếu tửu lâu có loại nấm này thì mỗi món ăn sẽ giá trị đến mức nào, nếu cho người khác biết thì còn đến lượt chúng ta hái nấm này hay sao. Nói cách khác nấm này chính là mỏ bạc trắng của chúng ta,ai tiết lộ ra chính là đem tiền bạc của thôn cướp lấy đi cho người khác. Điều này là kẻ phản bội không thể tha thứ được. Xuân Phái vừa nói vừa chảy nước miếng khi nghĩ về những tổ mối cũ khi có mưa lớn và thời tiết nóng ẩm. Với hắn lúc này đây tâm trí toàn là màu trắng, không phải là màu của nấm mà là màu của từng thỏi bạc trắng sáng lấp lánh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang