Kỹ sư lạc về thời Hán

Chương 43 : Vấn đề vệ sinh

Người đăng: Khánh Xù

Ngày đăng: 12:14 03-05-2020

Mỗi ngày thức dậy,Xuân Phái đều được hít thở không khí trong sạch của rừng núi và nghe tiếng suối chảy rì rầm rất êm tai. Hắn chợt nhớ đến một đoạn trong bài thơ mà Nguyễn Trãi sáng tác khi đi nghỉ ở Côn Sơn: Côn Sơn suối chảy rì rầm Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai… Cảnh thì đẹp thật đấy nhưng tâm trạng của Xuân Phái không hề ổn một chút nào cả. Lạc lõng giữa cả thời gian và không gian bị số phận ném hắn tới đây không một ai thân thích làm hắn thấy lòng trống trải vô cùng. Thời gian đầu đúng là hắn cũng rất hứng thú khi đến nơi đây, nhất là lúc công việc đang làm rất áp lực. Nhưng rồi thời gian càng trôi thì cảm giác cô đơn lại càng nhiều hơn. Đấy là lý do những người thành phố về quê thấy rất yên bình muốn chuyển về ở hẳn, rồi chỉ được vài hôm là cảm giác thấy trống trải cô đơn không chịu nổi lại quay về phố thị. Xuân Phái không phải là không thích cảm giác yên tĩnh này, chỉ là ở đây chẳng có bạn bè người thân gì và cả tiện nghi cuộc sống hiện đại nữa. Sáng mai thức dậy không biết là mấy giờ cả cũng không biết hôm nay là ngày thắng bao nhiêu,lọ mọ súc miệng vì không có kem và bàn chải đánh răng, cả ngày không có gì để giải trí, phim ảnh ca nhạc báo đài..gì đó cũng không. Hắn cũng chẳng biết hôm nay phải làm gì nữa luôn. Lười biếng nằm trên bãi cỏ,mắt hắn lim dim nhìn mấy đứa nhóc đang chơi gần đó. Bỗng nhiên thấy cảm giác ngưa ngứa ở đầu,hắn lấy tay gãi gãi thì cảm giác như có vật gì đang chuyển động. Xuân Phái men theo sợi tóc gỡ xuống thì thấy một con chấy no căng vì hút no máu đang bò lộm cộm ở trong lòng bàn tay. Cố gắng lắm mới kiềm chế được nôn mửa, Xuân Phái lúc này cảm thấy sắp điên. Hắn không biết còn có bao nhiêu con thế này đang hút máu ngay trên đầu mình nữa. Mấy thứ sinh vật ký sinh là thứ hắn rất ghê tởm, nhất là còn loại ký sinh trên người nữa. Thân thể này từ lúc hắn đến đây vốn cũng không hề có, mà 2 mẹ con nhà tiểu loli sống cùng mình cũng không. Bởi vì hắn đã sống cùng 2 mẹ con này hơn 3 tháng trời không thấy có chấy cắn. Thêm nữa là cô bé này thường xuyên được hắn gội đầu nên nếu có hắn đã phát hiện ra rồi. Vậy có chấy để lây là những người khác trong thôn. Nhưng làm thế nào mới giải quyết được đây, thân thể là của họ cũng không phải là của mình để bắt buộc họ sống sạch sẽ. Vậy nhưng chấy là ở trên người họ lại bò sang mình…hazz… điên mất. Xuân Phái không còn tâm trạng nào để ngủ nữa, hắn bật dậy chạy ngay đi gặp bà lão Hạ Đình luôn. Lúc hắn vào trong thì bà lão cũng mấy phụ nữ vẫn đang khâu vá hay thêu thùa gì đó trong nhà. -Bà à! Có chấy..trên đầu cháu có chấy… Xuân Phái vừa chạy vào vừa thở hồng hộc nói. -Sao cơ? Cháu nói gì ta nghe không rõ lắm, bình tĩnh rồi nói xem nào. Bà lão vì tai hơi điếc không nghe rõ tưởng có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra như kiểu gặp gấu hay beo gì gì đó. -Cháu nói là có chấy trên đầu cháu,cháu vừa bắt được một con hút đầy máu rất tởm. Xuân Phái nghiêm trọng nói. -Ồ tưởng cái gì ghê ghớm lắm cơ, chấy thì ở đây ai mà chả có hả cháu. Bà lão mỉm cười trả lời rất tự nhiên như lời nói ra vậy. Mấy phụ nữ xung quanh cũng rất tự nhiên cười lớn, riêng cô nàng Triệu Tố Tố thì hơi khẽ nhăn chân lông mày. Nhưng cũng không nói gì. -Ta ngất..có thứ ký sinh đang hút máu trên đầu mỗi ngày đều ngứa đến phát điên mà cũng chịu nổi. Còn xem như là bình thường nữa, không biết có ghẻ hay hắc lào…gì đấy không…Ôi!...thân tôi… Xuân Phái thầm chửi thề một mình với bộ mặt thộn đến mức xụi lơ như kiểu nghe tin bị si đa giai đoạn cuối vậy. -Bà à. Nghiêm trọng rồi đấy! Hồi cháu còn theo “sư phụ” học đạo trong núi người có nói rằng chấy rận có thể gây ra bệch dịch chết người hàng loạt a. Xuân Phái hùng hồn nói dối trắng trợn lừa dối bà cụ nhằm giải quyết nguy cơ trước mắt. Nói thật là chấy rận trước nay chưa thấy làm ra bệnh dịch gì nghiêm trọng cả. Nếu có thì có “Bọ chét” lan truyền bệnh dịch hạch gây ra sự kiện “Cái chết đen” (1) giết chết hơn nửa dân số Châu Âu thời trung cổ thôi. Nhưng bây giờ chưa có không có nghĩa là sau này cũng không có. Quan trọng nhất là không phải nghĩ đến có con vật gì đó ghê tởm đang hút máu trên đầu mình gây ngứa ngáy nữa. -Cháu nói là thật nghiêm trọng như vậy ư… Bà lão thấy tên “tiểu cao nhân” giả mạo này phản ứng như vậy thì mới phát hoảng. Nói đùa, đệ tử của “cao nhân” nói còn không đáng tin hay sao. -Vâng,cháu nói hoàn toàn là sự thật.. Xuân Phái cố gắng giữ cảm giác hoảng sợ trên khuôn mặt hắn. Xuân Phái vốn là muốn làm ngay nhưng hiện tại thì hầu hết đàn ông vẫn còn đang đi săn trên núi đến tối mới trở về. Nên sáng mai mới bắt đầu làm vệ sinh tổng thể được. Sáng hôm sau, mọi người đều ở nhà rồi đun sôi 2 nồi nước nóng theo chỉ định của Xuân Phái, gọi là nồi nhưng thực tế nó giống một cái chảo sâu thôi. Hai cái nồi này cũng là của cải giá trị nhất mà cái thôn nghèo này có. Thuyết phục mãi hắn mới được bà cụ trưởng thôn cho phép cắt tóc ngắn cho tất cả nam giới trong thôn. Vì cũng chẳng có kéo nên mới phải kê đầu lên khúc gỗ rồi dùng dao xén tóc trông rất nham nhở. Nhưng ít nhất thì Xuân Phái vẫn thấy dễ chịu hơn bộ tóc dài bết bết vướng víu vì không có dầu gội để gội đó. Khi mọi người cắt xong hết tóc cho cánh đàn ông thì nước sôi đã được pha nước lạnh để giảm độ nóng, sau đó đổ vào 2 cái thùng gỗ. Nước nóng cũng không đến mức phỏng da. Lúc này, Xuân Phái mới bảo từng người nhúng nửa đầu vào nước nóng cho con chấy nó bò ra rồi bắt từng con ném luôn vào lò lửa gần đấy. Khi nhìn thấy chấy bò lộm cộm từng con một ra khỏi đầu từng người thì Xuân Phái đã không chịu nổi nữa. Hắn cúi đầu vào gốc cây nôn ra một đống dịch dạ dày bởi vì sáng không có ăn cái gì cả. Lần lượt từng người cuối cùng cánh đàn ông cũng hết, tiếp theo là đến phụ nữ cho đến hết. Đến khoảng 9h sáng thì mọi người đã sạch sẽ chấy rận trên đầu. Xuân Phái liền bảo nấu thêm 2 nồi nước sôi nữa rồi nhúng hết quần áo không mặc trên người vào luộc vài phút để sạch luôn một thể diệt số còn lại trên quần áo và các loại nấm da nữa. Thật ra thì ở đây mọi người vẫn biết một số thảo dược thiên nhiên trị nấm da, nhưng đa phần thấy nó không ảnh hưởng lắm nên không có quan tâm. Nhưng Xuân Phái là một người đến từ văn minh tương lai nên hắn không thể nhìn nổi mấy bệnh nấm da đó. Rất khó chịu! Mặc dù mình không hề có nhưng trước sau gì ở chúng cũng sẽ lây sang mình thôi. Nên hắn nhờ bà cụ và mọi người trong thôn chỉ dẫn các loại cây cỏ trị nấm rồi nấu một nồi lớn nước thảo dược, sau khi nấu xong thì rót vào mấy cái ống tre có nắp để thoa dần đến khi hết mới thôi.. (1) Cái chết đen là nỗi kinh hoàng của Châu Âu thời Trung Cổ do bệnh dịch hạch gây ra.Tham khảo tại https://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1i_Ch%E1%BA%BFt_%C4%90en
đăng kí kênh: https://www.youtube.com/channel/UCHskJTgWcYvuZQdXpHMib1g?view_as=subscriber để ủng hộ mình nhé
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang