Kỹ sư lạc về thời Hán
Chương 29 : Chuyện quà vặt
Người đăng: Khánh Xù
Ngày đăng: 21:32 05-10-2019
.
Khi mọi người làm xong bánh xe nước thì đã gần trưa, Xuân Phái đoán chắc tầm 11 giờ. Mọi người đều quay về thôn để chuẩn bị ăn trưa. Nước theo máng tre bắc ngang qua bãi cỏ chảy về sân đất trước thôn nên phần nước sinh hoạt hàng ngày của mọi người về sau không cần lo lắng nữa, mà khi cần tưới nước chỉ cần làm thêm máng nước dẫn về bãi cỏ thấp hơn phía dưới thôi.
Bữa trưa bao gồm hơn phân nửa 4 nồi bánh bao mà mọi người hấp lúc sáng,thịt thú rừng hôm qua đi săn và rau rừng mà mọi người hái được. Về mặt lý thuyết mà nói thì là gần như đầy đủ các chất: Bánh bao thì chứa chất bột (cacbon hidrat),thịt thì chứa lipid,đạm và protein,rau rừng thì chứa chất xơ giúp cơ thể dễ tiêu hóa và một số vitamin khoáng chất. Hazz…xem ra khá thịnh soạn đấy,nhưng về phần chế biến rất thô và không đẹp mắt lắm.Xuân Phái thầm than.
Bánh bao được nặn rất thô do mấy người phụ nữ cũng lần đầu nặn bánh, thịt thì nướng chín và cắt thành từng miếng lớn bày lên đĩa đất nung đen thui, rau rừng thì nấu với thịt vụn tuy cũng có thái ra nhưng nhìn cũng rất hỗn độn. Tất cả đều bày trên đĩa đất nung hoặc tô đất đen thui trông rất phản cảm. Có điều về phần mỹ vị thì cũng rất ổn nên Xuân Phái ăn rất ngon.
Mấy người trong thôn mà biết suy nghĩ trong đầu hắn chắc là mỗi người đều cho hắn một đạp,hắn đâu có biết rằng đây là những ngày may mắn nhất của mấy người ở thôn này đâu.Có ngày không có săn được gì thì mọi người cũng chỉ ăn quả và rau dại cầm hơi thôi.Xuân Phái đến từ tương lai nên ngoài phần đồ ăn cần ngon ra cũng cần trình bày đẹp mắt.
Xuân Phái cùng mọi người ăn xong thì thu dọn bát đĩa gọn gàng.Mọi người không biết phải làm gì tiếp theo nên bà lão Hạ Đình bảo mấy người lớn ở lại ngồi trên bàn lớn.Bình thường như mọi ngày thì mấy người đàn ông này vẫn đang ở trong rừng săn thú,còn phụ nữ thì ăn xong lại tiếp tục khâu may đồ,lũ trẻ thì chơi thế nào thì kệ chúng.Mọi người trong thôn này đều không có khái niệm ngủ trưa là gì cả.
Xuân Phái kiếp trước lúc nhỏ cũng vậy,hắn không có khái niệm ngủ trưa là gì cả mà cầm cái súng cao su cùng đám bạn siêu quậy trong làng đi bắn chim,khi thì mấy đứa rủ nhau đi ăn trộm hoa quả của hàng xóm bị chó đuổi đến mức chạy mất cả dép.Nhưng sau này khi lớn lên học tập rồi đi làm ở thành phố thì giấc ngủ trưa thật sự quý như vàng a.
Xuân Phái bảo mọi người đem chia kẹo mạch nha cho lũ trẻ trong thôn mà hôm qua hắn đã mua,tổng cộng chỉ có 20 cái.
Nhưng lũ nhóc cũng chỉ có 7 đứa thôi,trong đó đã tính cả tiểu loli Lệ Dĩnh rồi.Mỗi đứa được chia 3 cái,riêng đứa nhỏ Châu Tuân chỉ nhận 2 cái do không đủ.Nhưng nó được lên trấn hôm qua rồi nên cũng không có đòi nữa,bất quá lũ nhỏ sau này bọn nó còn cắt nửa cái kẹo ra chia lại còn chưa biết chừng.
Mấy người lớn nhìn lũ trẻ chia kẹo không giấu được vẻ vui mừng đồng thời cũng chua xót cho chính bản thân họ.Tuổi thơ mấy người này nào có biết cái kẹo mạch nha mùi vị thế nào hay hình dạng ra sao đâu. Họ chỉ quanh quẩn mấy trò nghịch đất,chọi dế…của trẻ em nông thôn thôi, nên khi nhìn thấy cái kẹo theo bản năng tò mò đều muốn nếm thử mà nuốt nước miếng không thôi.Nhưng lý trí của họ rõ ràng là chống lại ý định đó,lẽ nào họ còn đi giành kẹo của con hay sao?
Bà lão ho nhẹ một tiếng thì mấy người lớn mới xấu hổ đỏ mặt cúi đầu vì bị nhận ra ý định đó.
-“Để cho cháu phải chê cười rồi,mấy “đứa nhỏ” này từ bé đến lớn không có biết cái kẹo nó ra sao nên mới vậy…Ài” bà lão thở dài nhìn mấy “quả gấc” đang đỏ mặt tía tai xấu hổ trước mặt.
-“Là cháu không chu đáo,đáng lẽ cháu nên mua đủ cho tất cả mọi người.Lần sau lên trấn cháu sẽ mua đủ cho mọi người” Xuân Phái nghiêm túc nói.
Ai bảo người lớn và đàn ông không thích ăn vặt. Họ muốn ăn cũng như trẻ con và phụ nữ đấy thôi nhưng họ không có thể hiện ra,vì sẽ làm mất hình ảnh men lì đó mà (í ẹ).Xuân Phái cũng rất thích ăn vặt. Kiếp trước một tuần 5,6 lần,hắn đều chở người yêu đi khắp phố phường thưởng thức các quán ăn vặt nổi tiếng của thành phố.
Nào là: Cút lộn xào me,trà sữa,xoài lắc,mận dầm…hắn đều thích, mang tiếng là dẫn người yêu đi ăn nhưng thực chất chỉ là che mắt người khác thôi(hihi).Hắn thực tế mà nói còn ăn nhiều hơn cả cô người yêu xinh đẹp của hắn nữa kìa. Với Xuân Phái thì bất kỳ lúc nào trong ngày,một đĩa xoài xanh chấm muối ớt hắn cũng không thể từ chối được dù có ăn no rồi hay đang đói meo đi chăng nữa.
-“Cháu không nên nói như thế, mấy “đứa nhỏ” này sống sâu nơi rừng núi nên không hiểu nhiều chuyện..ài” bà lão lại thở dài.
-“Bà à,việc ăn uống thì mọi người nên thoải mái một chút.Quà vặt thì không chỉ trẻ con mà người lớn cũng ăn được mà…”
Xuân Phái không biết giải thích thế nào với bà lão nữa.Những quy tắc cổ hủ thế này một người thế kỷ 21 thật khó chấp nhận được.
Ngay cả thế kỷ 21 mọi người cũng đặt ra rất nhiều quy tắc lịch sự như: ăn uống không được phát ra tiếng,không được cầm đùi gà xé bằng tay và miệng mà phải dùng dao dĩa cắt ra từng miếng nhỏ,khi ăn không được chạm đũa vào miệng…rất nhiều quy tắc lịch thiệp được mọi người đưa ra. Xuân Phái bình thường khi ăn tiệc hay đi liên hoan…ở những nơi đông người hắn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc đó đơn giản là vì hắn không muốn bị người ta nhìn như con khỉ đột. Còn khi ăn nhậu cùng đám bạn thân hắn thì rất thoải mái thậm chí còn có các hành vi như : vừa ăn vừa nói xấu nhau(đương nhiên là phải nuốt xong k còn gì đã),cầm đùi gà bằng tay rồi xé bằng miệng rất thống khoái,gắp đồ ăn cho nhau(đương nhiên đã trở đầu đũa),…
Những quy tắc đặt ra là để đảm bảo vệ sinh nhưng có quy tắc thậm chí không cần thiết lắm mà mọi người thậm chí còn quy chuẩn thành một chuẩn mực đạo đức.Giống như việc cầm đùi gà bằng tay và xé bằng miệng mọi người đều cho là bất lịch sự.
Xuân Phái thì thích cầm đùi gà rồi xé bằng miệng vì ăn như thế rất thống khoái.Nhưng hắn cũng chỉ ăn như thế trước mặt bạn bè,người thân thôi còn thiên hạ thì tất nhiên là kệ mẹ bọn nó đi.Hắn chỉ không muốn nhiều thêm mấy chuyện nữa thôi.
-“Ài..Cháu đúng là…” bà lão định nói nhưng lại thôi, “tiểu cao nhân” này đúng là cứng đầu.Chắc có lẽ từ nhỏ sống trong núi nên không biết mấy “quy tắc mọi người tự đặt ra” này.
Xuân Phái cùng mọi người ăn trưa xong thì nghỉ ngơi khoảng một tiếng thì hắn mới nhớ ra là “nhà ở” hắn tách biệt với thôn này mới bắt đầu thầm kêu không ổn.Bánh xe nước chỉ chảy về thôn nên hắn vẫn phải ra suối dùng nước sinh hoạt a. “Không biết chiều này có nên làm một cái nữa đưa nước về lều của mình không nhỉ? Nhưng bất quá phần nước đưa về thôn chủ yếu là để phục vụ việc tưới nước cho lúa mì a.Thôn dùng nước chỉ là phụ thôi vì vị trí máng dẫn nước đi xuyên qua bãi cỏ về thôn.Nước thì từ vị trí cao hơn sẽ chảy xuống bãi cỏ thấp hơn thôi” hắn thầm nghĩ.
Xuân Phái cuối cùng cũng bỏ qua ý định làm một cái bánh xe nước chiều nay.Hắn đã bàn mọi người là chiều nay sẽ bắt cá nướng bằng những cái vó mà lần trước mọi người đã làm vẫn đang còn.
Trời đã ngả về chiều, ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp bầu trời phản chiếu xuống từng mái nhà cỏ.Làn khói trắng từ những mái lều tranh tuôn ra lượn lờ trên mái trước ánh hoàng hôn như ẩn như hiện.Tiếng suối chảy róc rách trong ánh chiều mờ sương khói,bánh xe nước quay đều đổ nước chầm chậm chảy về thôn nhỏ như một thiếu nữ âm thầm chấp nhận người tình.
Châu Mộc và A Tam về đến đầu thôn thì thấy cái bánh xe nước đang quay thì sợ hãi định vứt mớ nông cụ toan bỏ chạy,nhưng một hồi lâu sau thì bình tĩnh nhìn theo máng nước chảy về thôn,còn nhìn thấy ánh lửa đang bập bùng cháy và tiếng cười nói của mọi người thì mới dè dặt bước về.
-“Là A Tam thúc và Châu Mộc thúc…” lũ trẻ nhao nhao gọi họ
Hai người vừa về liền đem nông cụ giao cho Xuân Phái và bà lão Hạ Đình.Hắn liền bảo mọi người cất liềm và cuốc lên giá khô ráo.Châu Mộc còn trả lại cho hắn 68 xu.
-“Tiểu Khánh à,ta mua nông cụ hết 31 xu.Ăn uống hết 6 văn tiền,còn 4 văn tiền ta có mua cho bọn nhỏ chút quà..” Châu Mộc ngập ngừng nói.
Xuân Phái đúng là hết chịu nổi tên này,6 văn tiền kia chắc là 3,4 cái bánh bao thôi a.Tiết kiệm là rất tốt nhưng ki bo thế này thì không ổn chút nào.Xuân Phái tất nhiên không ở hoàn cảnh của Châu Mộc nên không hiểu.Thực ra mua 4 cái bánh này Châu Mộc đã rất đắn đo rồi.
Châu Mộc chia cho 7 đứa trong thôn mỗi đứa 1 xâu kẹo táo đỏ ướp đường,lúc đưa đến trước Xuân Phái rất do dự không biết “tiểu cao nhân” có ăn nó không.Xuân Phái cầm xâu kẹo táo đỏ rồi liếc mắt từng người lớn một mỉm cười.Sau đó hắn không nhịn được nữa haha cười to,không để ý đến mấy người kia đang xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện