Kỹ sư lạc về thời Hán

Chương 19 : Lửa trại ở thôn nhỏ

Người đăng: Khánh Xù

Ngày đăng: 01:54 19-09-2019

Cá thời xưa rất nhiều và đa dạng do con người không có đánh bắt quá mức như bây giờ.Chỉ với 3 chiếc vó và mười mấy bọc giun,Xuân Phái và mọi người đã bắt được rất nhiều cá. Từng xâu cá được mọi người mang về treo đầy trên giá phơi trước sân chờ sấy khô.Xuân Phái lại chỉ cho mọi người cách làm giàn sấy cũng như cách sấy khô cá.Từ đầu giờ chiều đến giờ số lượng cá bắt phải nói là rất nhiều nên họ phải chặt tre để làm mấy cái giàn sấy cá,một số lượng cá thì mọi người xiên bằng que tre vót nhọn để làm bữa tối.Xuân Phái thầm ước số lượng cá này đoán chừng đủ ăn 6 đến 7 ngày cho mười mấy miệng ăn của thôn này.Nhưng bất quá chỉ là ăn để tồn tại a,ăn nhiều không ngon lắm. Trên trời lấp lánh những ngôi sao đang tỏa sáng,dải ngân hà bàng bạc vắt ngang qua bầu trời tối tăm.Trên một bãi cỏ sâu trong rừng núi bạt ngàn,một đống lửa lớn đang bập bùng cháy.Xuân Phái lúc này đang cùng tất cả mọi người trong thôn nhỏ ăn cá nướng,cũng là bữa tối luôn.Những giàn cá sấy bên cạnh mọi người vẫn còn cháy đang đỏ lửa và nghi ngút khói. “Đã mấy ngày rồi mình toàn ăn thịt nên cũng bắt đầu quen dần,xem ra phải trồng lương thực mới đầy đủ chất được” hắn thầm nghĩ. -“Bà à,cháu muốn bàn với bà một việc” Xuân Phái đang ăn dở miếng cá bỗng bỏ xuống hỏi bà lão. -“cháu cứ nói đi,già này nghe rồi” -“Cháu tính là sau này chúng ta không sinh sống bằng nghề đi săn nữa,sau này chúng ta sẽ trồng trọt lương thực và chăn nuôi gia súc là chủ yếu” Xuân Phái bình tĩnh nói. -“ Ài..việc này ta cũng đã tính toán rồi,nhưng bất quá chúng ta không có tiền để mua hạt giống cũng như vật nuôi.Điều này cháu đã biết rồi a” bà lão lại thở dài. -“Về chuyện tiền cháu sẽ nghĩ cách,nhưng sức lực cháu cần mọi người giúp đỡ” hắn nói. -“Ta và tất cả mọi người ở đây sẽ đều tin tưởng cháu,có việc gì cháu cứ nói” bà lão lại nói. -“Cháu tính thế này.Số cá này cũng đủ dùng cho mấy ngày ăn nhưng cứ ăn mãi cũng không ngon,chi bằng chúng ta đem số lượng cá ăn trong 4 ngày mang lên trấn bán để lấy tiền đổi hạt giống.Số lượng còn lại chúng ta vẫn đủ dùng cho 2 ngày và trong 2 ngày đó chúng ta vẫn tiếp tục lên rừng đi săn để kiếm thêm.Bà thấy thế nào”. -“Cháu đã được cao nhân chỉ điểm nên bà lão này sẽ tin tưởng cháu,cháu định bao giờ đem bán” bà lão lại hỏi. -“Cháu tính sáng mai đem lên trấn bán,nhưng mình cháu không thể mang hết số cá đi,cháu cũng không biết đường,mà cháu sống trong núi cùng sư phụ từ nhỏ nên các đơn vị tiền tệ cháu không có nắm rõ” Xuân Phái bắt đầu quăng một mớ “lựu đạn” câu hỏi cho bà già. -“Việc này để ta lo.Sáng mai ta sẽ cho mấy người đi cùng cháu lên trấn.Còn về cháu chưa tiếp xúc với tiền thì e rằng sẽ khó khăn,nhưng nó chỉ đơn giản thế này: trên tay ta là 1 văn tiền,cứ 10 văn này đổi tương đương 1 xu, 100 xu tương đương 1 lượng bạc” Bà lão thầm khen hắn thông minh vì đưa ra những câu nói đầy ẩn ý là nhờ mọi người giúp,nhưng hắn không nói toạc ra vì sợ lỗ mãng. -“Vậy cứ như thế ạ,sáng mai cháu sẽ qua đây đi cùng mọi người” -“Ừm…cứ thế!” Mọi người đều ngồi quanh đống lửa lớn nhưng chỉ có Xuân Phái cùng bà lão Hạ Đình mà mọi người coi trọng nhất là nói chuyện.Mấy người lớn chỉ im lặng nghe còn bọn trẻ con thì tập trung ăn cá nướng,thi thoảng vẫn có tiếng giành nhau đồ ăn rất khẽ. Bữa tối kết thúc khi đống lửa đã tàn chỉ còn tro nóng,Xuân Phái và hai mẹ con Triệu Tố Tố được 2 người cầm đuốc soi đường trở về đến tận căn lều cỏ.Lúc này,hắn mới chào tạm biệt hai người soi đường rồi trở vào lều. -“Ca ca sáng mai lên trấn dẫn muội đi cùng được không?” hắn mới bước vào thì tiểu loli đã ôm cánh tay hắn nói. -“Được,mai ta và mẹ muội đều lên trấn.Không lẽ bỏ muội ở nhà một mình sao? Ngốc!” Xuân Phái xoa đầu,bẹo má tiểu loli. -“Ca ca hứa rồi đó nha,không được đổi ý đâu đấy ” tiểu loli vẫn tiếp tục truy hắn. -“Được, được ta hứa rồi” Xuân Phái đến nản rồi.Còn Triệu Tố Tố thì lúc đầu định nói tiểu loli gì đó nhưng sau cũng không nói gì mà bất đắc zĩ thở dài một tiếng. Đứa nhỏ này từ bé không có cha.Từ lúc Xuân Phái đến nơi này đều một bước không rời, bình thường Xuân Phái đương nhiên cũng không cảm thấy phiền toái.Nhưng có một hôm hắn định đi nặng thì đúng là khổ không nói hết,hắn đi đâu cô bé cũng bám theo.Đến lúc hết chịu nổi nữa hắn mới tức giận quát: “đi chỗ khác ngay không ta ị lên đầu muội bây giờ” thì lúc này cô bé mới chịu buông tha hắn rôi hihi cười tránh đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang