Kỹ sư lạc về thời Hán
Chương 17 : Luận bàn về nông nghiệp
Người đăng: Khánh Xù
Ngày đăng: 23:44 15-09-2019
.
“Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao…
Rượu đến cội cây ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao” .(Nguyễn Bỉnh Khiêm) (1)
Trong khung cảnh thôn dã yên bình nơi rừng núi lại có rượu ngon cạn chén đầy.Xuân Phái lại nhớ đến thơ của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm,một nhân tài sau khi đã cống hiến cả tuổi trẻ cho đất nước.Ông chán nhìn cảnh dơ bẩn của trò chơi chính trị bày ra trước mắt mà về quê ẩn cư sống thanh cao đạm bạc.
Xuân Phái rất thích nơi yên tĩnh.Nhưng mà bảo hắn sống đạm bạc thì hắn đúng là chịu không nổi,ít nhất là hắn khó rời xa được tiện nghi của cuộc sống hiện đại.Còn rượu thì hắn cũng không có yêu thích nên tình cảnh trước mắt đúng là khổ không nói hết.
Xuân Phái sau khi uống hết bát rượu đầy thì đầu óc có phần chếnh choáng,hắn lúc này coi mấy gã đàn ông trước mắt như bạn nhậu kiếp trước mà không coi mình là trẻ con nữa.Lần này hắn tự cầm lấy vò rượu rót vào bát phân nửa rồi lại đưa lên miệng nhấp một ngụm ra vẻ rất thanh tao.
“Một tiêu,một kiếm dọc giang hồ
Tình sầu muôn thủa rượu một lô”.
Xuân Phái mắt lim dim ngâm thơ xem có vẻ rất thưởng thức.Hắn ngâm xong thì mở mắt ra nhìn thì mới thấy chỉ có bà lão Hạ Đình cũng nhắm mắt trông có vẻ cảm thụ.Còn mấy người còn lại nghe không hiểu gì cả trố mắt nhìn nhau.Cũng phải thôi,họ từ bé đã ở nơi rừng núi hoang vu này.Họ chỉ giỏi săn bắn thôi,và tất nhiên một chữ họ cũng không biết nên việc “đàn gảy tai trâu” như vậy là điều hiển nhiên.
Giống như một cô gái xinh đẹp nóng bỏng khỏa thân trước mấy người gay vậy.Không hề có cảm xúc gì a!
-“Thôn này có cao nhân như cháu hạ lạc ở đây thật là phúc đức không biết bao nhiêu lần” bà lão vẫn cung kính nói.
Xuân Phái chỉ thuận miệng ngâm bừa mà thành ra như kiểu hắn thanh cao lắm vậy,nhưng bảo hắn đi tự nhận vừa rồi là ngâm bừa hắn sẽ không làm.Ai mà chả mong muốn được người kính trọng chứ.
-“Bác à,mọi người ở đây chỉ sống bằng nghề săn bắn hay sao?” hắn cố tình giả vờ không biết hỏi bà lão.
-“Ừm,có thể nói đúng là như vậy.Lão già này cũng có nhận may vá thêu thùa cho tiểu trấn cách đây chừng 10 dặm nhưng bất quá cũng chỉ là việc làm thuê lặt vặt do mấy người đàn bà con gái rảnh rỗi làm a.Không được bao nhiêu cả…Ài” bà lão thở dài.
Cái gì mà may vá thêu thùa chỉ là việc lặt vặt.Thế kỷ 21 không phải may mặc là ngành công nghiệp tỉ đô đó hay sao. Gucci,D&G,Nike,Puma…Victoria Secret là những tượng đài khổng lồ về thời trang đang thống lĩnh thị trường thế giới đó sao.Nhưng mà cũng không thể so sánh như vậy.Việc may vá thêu thùa thời bấy giờ đúng là việc lặt vặt thật,mấy người trong thôn chỉ lấy vải về và làm gia công thô sơ thôi a.
-“Sao mọi người không trồng lương thực hay chăn nuôi gì đó?”
Xuân Phái nghĩ ngay đến bãi cỏ rộng lớn trước làng.
-“Hạt giống và vật nuôi rất đắt đỏ nên chúng ta không thể mua nổi.” bà lão lại thở dài mà khẽ vuốt nếp nhăn trên trán.
-“Mọi người không phải săn được thú rừng sao? Sao không đem đi đổi lấy tiền” hắn không suy nghĩ gì cả hỏi tiếp.
-“Ài…việc săn bắn không phải ngày nào cũng thuận lợi.Mà để đổi được số tiền mua giống thì ít nhất cũng phải là số lượng đi săn trong 3 đến 4 ngày” bà lão lại nhăn mặt lắc đầu.
Xuân Phái suýt chút nữa tự vả vào mồm mình vì hỏi một câu rất ngốc.Nếu không phải bà lão hiền lành này mà là một người khác khó tính hơn thì sẽ mắng hắn thế này:”Cmm! Ngu vừa thôi! Đem đổi hết thì trong 3 đến 4 ngày đó chúng ta lấy cái lều gì mà ăn,uống nước lã cầm hơi chắc”.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nội tâm của hắn thôi còn mấy người thuần phác này dù có giận đến mấy cũng không thể nói mấy câu như thế.
Nông dân nếu lấy lương thực đi trao đổi công cụ sản xuất thì sẽ không có cái ăn,còn nếu dùng lương thực để ăn thì lại không có công cụ để sản xuất nên mới rơi vào cái vòng luẩn quẩn như vậy nên mãi không thể phát triển được.Còn lại là hạn chế về phương pháp canh tác và năng suất sản lượng của sản phẩm nữa.Xuân Phái lúc này mới nhớ câu ca dao:
“Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Ài…Giống như cái vòng luẩn quẩn ủng hộ thiên tai,khó khăn… của nước hắn vậy.Năm nào cũng bao nhiêu người,bao nhiêu tổ chức,nhà hảo tâm ...đóng góp rất nhiều tiền của,vật chất nhưng khi đến tay người dân chỉ là vài gói mỳ tôm thôi a.Lấy số lượng tiền đó để mua mỳ ăn liền rồi chia đầu người trên cả một quốc gia thì đó vẫn là con số rất khổng lồ.Một thằng ngu cũng biết số tiền đó đi đâu…nhưng điều vô lý là ai đó công khai nói ra điều đó thì đúng là một thằng ngu nha.
Lời tg:
(1) Nguyễn Bỉnh Khiêm (tức trạng Trình) một danh nhân Việt Nam. Ai không biết thì tham khảo Wikipedia giúp mình nhé.Nếu bạn lại tưởng ông ấy là người khựa thì mình buồn lắm đấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện