Kỳ Nhân
Chương 1 : Xuyên
Người đăng: Minh Quân
Ngày đăng: 20:05 02-02-2020
.
Ngày x tháng x nãm x, Thương Lan đại lục, đỉnh núi vô danh, trên không trung mây đen ngày càng dày đặc, ẩn ẩn từng tia lôi điện. Đỉnh núi hiện tại đang đứng năm người ba nam hai nữ.
- “Cổ Nguyên, ngươi chắc có thể khiến chúng ta tiến thêm 1 bước không?” Nói chuyện là một thanh niên tóc xõa vai, khuôn mặt như đao khắc, xung quanh hắn ẩn ẩn xuất hiện huyết khí, bố y màu đen không thể ẩn đi từng khối cơ bắp trên người hắn.
- “Trầm sư huynh chẳng lẽ không tin ta sao, năm người chúng ta đã kết bái hơn vạn năm, cho ta một chút tín nhiệm đi.” Nói chuyện là một thanh niên đang xếp bằng, trước mặt hắn là một chiếc lò luyện đan đang xoay tròn.
Hắn kết ấn rất nhanh, theo động tác của hắn chiếc lò càng xoay càng nhanh, mây đen cũng tụ tập càng lúc càng nhiều. Tên thanh niên này mặc một bộ đạo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ có thể xứng với câu “quân tử như ngọc.”
- “Biết nhau lâu như vậy chúng ta mới không tin ngươi” Nói chuyện lần này là một tên nam tử mày kiếm mắt sáng, không đẹp trai như tên mặc đạo bào trắng nhưng có thể coi là mỹ nam tử.
Nói đùa, lần trước hắn đưa Cổ Nguyên dược liệu luyện chế Phá Chướng Đan cho đồ đệ đột phá Linh Nguyên tiến vào Hóa Thần, thằng này cũng vỗ ngực bảo yên tâm, nói cái gì sẽ dùng đan phương hắn mới nghĩ ra luyện ra siêu cấp Phá Chướng Đan.
Vài ngày sau Cổ Nguyên đưa cho hắn một viên lưỡng sắc hắc bạch đan dược, nói cái gì là đại công cáo thành, cái gì mà tác dụng gấp ngàn lần nguyên bản Phá Chướng Đan.
Trần Lãng vừa liếc qua liền biết viên thuốc này khác lạ, dự định về nhà nghiên cứu sau, dù gì gần đây thị trường nhiều đan dược bẩn ăn vào ảnh hưởng đạo cơ.
Tiện tay vứt hộp ngọc vào tui trữ vật thì
“BÙM!!!!!!!!!!!!”
Viên thuốc chết tiệt phát nổ. Nếu không phải năm xưa khi kết bái năm người họ ký Huyết thệ thề sẽ không giết hại lẫn nhau, coi nhau như tay chân máu thịt thì Trần Lãng đã nghĩ bóp chết thằng nhãi lang băm.
“Tích súc của ta, linh thạch của ta, cảm ngộ của ta, thánh dược của ta, bảo mệnh của ta @_@”
Khủng khiếp hơn nữa là ba mươi con thượng phẩm ngũ cấp khôi lỗi bị phá hủy hoàn toàn, ba con lục cấp khôi lỗi bị tổn hại tùy theo mức độ. Đây nghĩa là Hóa Thần hoàn toàn có thể bị tạc chết, Thiên Nhân nếu không cẩn thận cũng đi nửa cái mạng nha!
“Cũng may túi trữ vật của ca là hàng xịn, không gian bên trong hấp thu hầu hết chấn động cộng với việc ca phản ứng như thần, nếu không thì…” Đến giờ nghĩ lại Trần Lãng vẫn còn sợ.
Thật ra cũng không phải Cổ Nguyên nói dối, Phá Chướng Đan hắn chế ra hoàn toàn có tác dụng gấp ngàn lần đan dược thông thường. Nhưng muốn sử dụng nó thì người dùng khi nuốt vào phải cẩn thận kéo ra một tia năng lượng từ phần màu đen của đan dược, đồng thời thực hiện thao tác tương tự với phần màu trắng.
Hai tia năng lượng sau đó kết hợp với nhau sẽ sinh ra nguồn linh lực rất lớn. Nếu rút năng lượng bên đen hoặc bên trắng quá nhiều thì đan dược sẽ phát nổ, nếu chấn động mạnh gây mất cân bằng thì đan dược cũng nổ.
Nói tóm lại là Cổ Nguyên dùng thần thức của Thiên Nhân để luyện ra đan dược này với độ chính xác kinh khủng.
Tuy nhiên nếu thần thức yếu hơn Thiên Nhân thì việc luyên hóa gần như không thể. Mà Phá Chướng Đan lại dùng để đột phá Linh Nguyên tiến vào Hóa Thần nên loại đan dược mới này là vô dụng.
Theo một hướng khác thì năng lượng to lớn này có thể cung cấp Thiên Nhân tu luyện, nhưng không ai lại chơi cảm giác mạnh bằng cách nuốt bom vô người rồi ngồi gỡ.
Trở lại với đỉnh núi vô danh, trong khi ba tên nam tử đang nói chuyện thì một nữ tử đang chuyên chú bày trận. Đó là một tuyệt sắc giai nhân.
Một thân bạch y làm nổi bật lên phong cách cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa như một dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ, ngũ quan ưu nhã tinh xảo.
Theo từng pháp quyết của nàng, từng vật phẩm bay vào vào trong trận: trận kỳ, trận bàn, linh thạch, thậm chí cả xương cốt!
Cảm nhận được năng lượng từ lò luyện đan, nàng từ từ quay lại, giọng nói như chuông bạc vang lên:
- “Lần này mọi người dốc hết vốn liếng cho Cửu Huyền Lôi Tâm Đan vốn là hi vọng tiếng thêm một bước tới gần trường sinh, không thành công đừng trách ta treo ngươi lên đánh.”
Người nữ cuối cùng nghe vậy bỗng bật cười lên. Nàng khuôn mặt có thể nói là vô cùng đáng yêu, mắt to long lanh, miệng nhỏ xinh xắn, làn da trắng như tuyết. Nhưng ai cũng có thể khẳng định nàng là một nữ tử trưởng thành, vì không ai có thể phớt lờ hai quả núi của nàng.
Nếu có người khác ở đây sẽ khiếp sợ nhận ra đây là năm nhân vật phong vân nhất Thương Lan đại lục. Bởi vì đây là năm kẻ thống trị Thương Lan đại lục, năm vị Thiên Nhân còn sót lại sau Vệ Đạo Chiến.
Chẳng là vô số năm trước, tu luyện ngày một phát triển, kết quả là tài nguyên không thể tái tạo kịp với tốc độ tiêu hao của tu sĩ. Chiến tranh đoạt tài nguyên giữa các thế lực diễn ra liên miên và ngày càng thăng cấp. Kết quả là Vệ Đạo Chiến đã diễn ra dẫn đến sự biến mất hơn một nửa số tu sĩ.
Trong đó vô số thế lực, liên minh, thiên tài xuất hiện rồi vẫn lạc. Hơn hai mươi vị Thiên Nhân biến mất theo lịch sử, chỉ để lại năm kẻ chiến thắng cuối cùng.
Có lẽ không ai trong số năm người có thiên phú yêu nghiệt nhất, thủ đoạn tàn bạo nhất, thế lực mạnh mẽ nhất, trí tuệ khủng khiếp nhất, nhưng có một điều khẳng định là khí vận của họ là tốt nhất.
Những thiên tài kiêu hùng kia lần lượt hoặc là đồng quy vu tận, hoặc là thụ vô vàn ám sát, hoặc có những tên xui xẻo bị vô số tu sĩ mài chết, chỉ có năm người này là vẫn còn sống.
Năm người bao gồm Luyện khí sư “Huyết Thủ” Trầm Thiên Sách, Trận pháp sư “Yêu cơ” Tố Linh, luyện đan sư “Đan Thần” Cổ Nguyên, khôi lỗi sư “Tà Hoàng” Trần Lãng và chế phù sư “Phù Thần” Triệu Nguyệt Nhi.
Năm người gặp nhau ở Vệ Đạo Chiến khi chỉ mới tu luyện đến Linh Nguyên và quyết định đồng hành cùng nhau kể từ đó. Trước trận chiến cuối cùng, năm người họ quyết định kết bái huynh đệ, lập xuống Huyết Thệ quyết không hai lòng, một phần vì giao tình giữa họ, một phần vì không ai muốn bị đồng bạn mình ám toán giữa trận chiến a.
Năm người xếp hạng theo thứ tự với Trầm Thiên Sách là đại ca và Triệu Nguyệt Nhi là tiểu muội. Tuy nhiên do thói quen năm người đều xưng hô với nhau như ngày chưa kết bái, cái gì “nhị tỉ tam đệ” toàn dùng để móc đểu nhau thôi.
Sau khi lần lượt đạt đến Thiên Nhân đỉnh phong, năm người lần lượt nhận ra vấn đề. Thiên đạo ở Thương Lan đại lục vì một lý do gì đó không hoàng chỉnh, dẫn đến việc ngộ đạo bước vào Độ Kiếp Kỳ là không thể.
Một số tiền bối đã thử giải quyết cục diện bế tắc nhưng tất cả không ngoại lệ đều thất bại. Người gần với thành công nhất là sư phụ của Tố Linh, trận pháp tông sư Doãn Khắc Phi. Lão già vậy mà có ý tưởng dùng trận pháp hấp thu toàn bộ linh mach trên thế giới thiết lập một cái siêu cấp truyền tống trận. Theo cách nghĩ của lão nếu thiên đạo là đại đạo chung cực, trăm sông đổ về một biển vậy thì liệu có tồn tại một thế giới khác với thiên đạo cũng là chung cực hay không. Và nếu thế giới khác đó có tồn tại thì liệu chúng ta có thể thiết kế một cái định vị sử dụng sự đồng nhất về tính hiệu của hai thiên đạo (đều chung cực) để đi từ thế giới của thiên đạo này sang thế giới của thiên đạo khác?
Bất chấp sự phản đối của mọi người, bằng lòng nhiệt huyết, sự đam mê và bản tính lưu manh của mình, kết hợp với tu vi Thiên Nhân của lão, một pháp trận khổng lồ đã được tạo ra.
Những Thiên Nhân khác gần như không quan tâm, với họ ý tưởng của lão là không tưởng, mà nếu thế giới trong mơ của lão có thật thì truyền tống trận làm sao hoạt động khi chỉ có một đầu?
Khi trận pháp được khởi động, điều làm mọi người há hốc mồm xảy ra. Nồng đậm linh khí tiến vào trong tâm của trận pháp và trong một khoảng khắc, tất cả Thiên Nhân trên lục địa đều cảm nhận được một tia tu vi buông lỏng.
Khi mọi người chạy đến đỉnh núi nơi Doãn Khắc Phi thì lão đã biến mất, trận pháp bị tàn phá không chịu nổi.
Đến giờ đó vẫn là một bí ẩn lớn của tu chân giới, liệu Doãn Khắc Phi đã chết hay có một thế lực nào đó can thiệp vào chuyện này? Câu chuyện càng lan truyền càng thổi, thậm chí có người nói hắn tận mắt thấy lão bước lên một chiếc đĩa bay rồi biến mất giữa không trung????
Doãn Khắc Phi cũng là người cuối cùng cố gắng giải quyết vấn đề thiên đạo tàn khuyết, vì không lâu sau đó Vệ Đạo Chiến diễn ra!
Sự mất tích của sư tôn vẫn luôn là nỗi băn khoăn trong lòng Tố Linh. Với nàng lão già suốt ngày nói chuyện viễn vong chính là thứ hai phụ mẫu
- “Chuẩn bị tinh thần, lôi kiếp sắp đến” Cổ Nguyên hét lớn
- “Hi vọng Cửu Huyền Lôi Tâm Đan có hiệu quả như lời ngươi nói”
- “Yên tâm, ta đã kết hợp vô số suy luận từ ghi chép của tiền nhân, đảm bảo hành động lần này mười phần chắc chín. Vả lại, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều.”
Bốn người trầm mặc lại, Cổ Nguyên nói không sai, thọ nguyên của năm người đã không còn nhiều. Thiên Nhân dù có mạnh mẽ thì cũng vô pháp trường tồn với thiên địa.
Mặc dù tuổi thọ theo lý thuyết là một triệu năm nhưng vô số trận chiến dẫn theo lớn nhỏ thương thế đã ảnh hưởng đến tuổi thọ bọn hắn, mặc dù đã tốt chữa khỏi nhưng cũng vô pháp vãn hồi.
- “Đành tin tưởng ngươi vậy. Chuẩn bị tinh thần đi, ta sẽ kích hoạt trận pháp.” Tố Linh lên tiếng, đồng thời hai tay nàng liên tục kết ấn
- “Tứ Phương Quy Nhất Tụ Linh Trận, khởi!”
- “Hay lắm, các huynh muội ra tay thôi!” Trầm Thiên Sách hét lớn, dẫn đầu Trần Lãng và Triệu Nguyệt Nhi đồng thời phóng xuất toàn bộ linh lực của mình vào trận pháp.
Bốn cỗ linh lực từ tứ phương di chuyển về trung tâm trận pháp, xoay tròn rồi tiến vào bên trong cơ thể của Cổ Nguyên.
Phải biết Cổ Nguyên là chân chính Lục phẩm luyện đan sư, nhưng so với cửu phẩm đan dược Cửu Huyền Lôi Tâm Đan thì xa xa không đủ. Chính vì vậy Tứ Phương Quy Nhất Tụ Linh Trận ra đời.
Mục đích của trận pháp này là tạo kết nối thông qua linh lực của bốn người, trực tiếp biến người chỉ định ở trung tâm trận pháp trong thời gian ngắn sở hữu thần thức và linh lực tương đương với năm người cộng lại!
Đây là một trận pháp rất tốn kém, Tố Linh bọn người phải tiêu tốn vài ngàn năm mới miễn cưỡng đủ vật liệu cho một lần bày trận.
- “Tập trung tinh thần, lôi kiếp đã đến!” Cổ Nguyên lên tiếng. Vừa dứt lời đạo thần lôi đầu tiên đã đến.
“Ầm! Ầm! Ầm…”
Tám đạo thần lôi liên tục bổ xuống mang màu sắc theo thứ tự là đỏ, xanh, lam, vàng, đen, tím, nâu, trắng. Mỗi một đạo thần lôi bổ xuống dịch thể trong đan lô lại càng ngưng thực, dần dần hình thành một viên bạch sắc đan dược.
Đan dược không tì vết, bao phủ bởi một lớp màng ánh sáng, nếu an thần nhìn kỹ sẽ thấy vô số núi sông cây cỏ động vật con người như ẩn như hiện, tựa như viên đan dược này là tâm của một thế giới. Đúng lúc này
“Rắc…rắc…OANH!”
Hàng thật giá thật cực phẩm linh bảo Cửu Dương lô không chịu nổi áp lực mà vỡ thành mãnh vụn.
Đúng lúc này, đạo lôi kiếp cuối cùng cũng đánh xuống!
Lôi này có màu xám, mang theo một tia hồng mông chi lực, vừa yên tĩnh nhưng lại chứa vô vàn khả năng, tựa như thiên địa thuở sơ khai.
- “Không tốt!”
Cổ Nguyên gặp nguy không loạn, hai tay kết xuất, thần hồn thôi động, hư không vì lô.
Vừa hoàn thành động tác, lôi kiếp đã đánh vào đan dược!
Trong khoảng khắc lôi điện vừa chạm vào đan dược, hồng mông chi khí lập tức khiến thần hồn của ngũ đại cao thủ trọng thương!
Đồng thời một lực bài xích xuất hiện từ hư không, thiên đạo rốt cuộc đã phản ứng trước một tồn tại, dù nhỏ yếu, nhưng sánh ngang thậm chí còn hoàn hảo hơn mình.
Bát phương vân tụ phong lôi khởi, cảnh tượng lúc này như chân chính tận thế!
Bất chấp thương thế, Cổ Nguyên gồng người ngồi dậy. Đôi mắt hắn đỏ ngầu mang đầy sự điên cuồng và liều lĩnh, tự như dã thú khi bị ép đến tuyệt lộ. Hai tay hắn liên tục kết ấn, miệng lẩm bẩm:
- “Chỉ nghĩ nhìn trộm một chút thiên đạo để cầu trường sinh, không ngờ lại bị ép đến một bước này. Đã vậy chỉ đành tìm sinh cơ nơi tử địa, phó mặc bản thân cho vận mệnh vậy. Tâm, Nguy, Tất, Trương, Tinh, Phòng, Hư, Mão. Lấy tinh khí thần chúng ta làm đại giá, bạo cho ta!”
Dứt lời liền vung chưởng vào Cửu Huyền Lôi Tâm Đan. Viên đan dược tức thời vỡ thành vô số mảnh nhỏ rồi hóa thành một lớp sương mù đồng thời biến cơ thể của Cổ Nguyên năm người dưới mắt thường tan thành sương máu. Lớp sương này hòa vào lớp sương tạo ra bởi Cửu Huyền Lôi Tâm Đan, co cụm lại rồi hóa thành một đạo ngũ sắc thần lôi bay thẳng vào tinh không, để lại vô số kiếp vân điên cuồng gào thét.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện