Kỳ Nhân

Chương 7 : Mở rộng

Người đăng: Minh Quân

Ngày đăng: 13:38 04-02-2020

Trong Hoành Đoạn sơn mạch thì một gốc linh dược hoặc một tòa linh mạch luôn là thứ được yêu thú săn đón, đơn giản vì cả hai thứ này đều giúp tăng tiến tu vi nha. Mặc dù với hầu hết yêu thú, yêu tu công pháp là một thứ rất xa vời nhưng dù gì hấp thu luyện hóa linh khí tỏa ra từ linh mạch vẫn tốt hơn rất nhiều so với nhật nguyệt tinh hoa. Vì vậy sở hữu một tòa linh mạch không chỉ là minh chứng của thực lực mà còn là cách yêu thú đạt được địa vị trong yêu thú giới. (Yêu thú trước hóa hình kỳ đã có trí tuệ sơ khai, không quá thông minh nhưng cũng không quá ngốc) Mặt trời vừa ló dạng, Xích Huyết hùng đã tỉnh dậy chuẩn bị bắt đầu ngày mới. Nó rất hài lòng với cuộc sống của mình bây giờ. Mỗi ngày chỉ việc ra ngoài săn thú nhặt quả rồi lại quay về hang tu luyện, cuộc sống của cá mặn điển hình. Từ ngày chiếm được hang động này của một con tri chu cuộc sống của nó ngày một tốt lên. Tu vi của nó tăng lên so với trước đâu chỉ gấp đôi, Đủ loại yêu thú cũng không đến quấy rầy nó nữa, dù gì hang động này chứng là minh chứng cho thực lực của nó a, nếu không muốn chết thì tốt nhất là tránh xa ra. Tuy nhiên đôi khi cũng có vài kẻ không có mắt đi vào khiêu chiến, Xích Huyết hùng cũng không ngại cho nó một bài học, thịt tự chạy tới cửa không thu thì tiếc nha. Hôm nay như thường lệ nó đang đi xung quanh tìm kiếm con mồi. Bất chợt nó thấy một con sói đang nằm nghỉ trên một tảng đá cạnh bờ suối. Con sói này to như con nghé, toàn thân đầy vết sẹo, một bộ lông xám bao phủ cơ thể cũng không giấu được từng khối cơ bắp, nó đang ở đỉnh phong thời kỳ. Đặc biệt hơn là toàn thân con sói có một cỗ yêu khí mờ nhạt, đích thị là yêu thú cấp một. Đây không ai khác chính là tiểu hôi. Xích Huyết hùng bèn thu liễm khí tức rồi chậm rãi từng bước một tiến tới gần. Động tác nó rất chậm, hầu như không phát ra một tiếng động. Cảnh tượng này rất kỳ lạ, giống như chứng kiến một tên mập đang thực hiện những động tác phức tạp nhất của múa ba lê mà vẫn giữ được sự thanh thoát và tao nhã vậy. Con sói vẫn say sưa nhắm mắt phơi nắng, tựa như nó không hề phát hiện nguy hiểm đang đến gần. Đến một khoảng cách phù hợp, Xích Huyết hùng liền co tứ chi lại lấy đà rồi phóng mạnh ra, tăng tốc đến tối đa tiến về chỗ con sói, đồng thời uy áp của yêu thú cấp 2 cũng được tỏa ra tập trung vào mục tiêu. Ngay khi khoảng cách hai bên không sai biệt lắm rơi vào tầm năm mét thì từ bờ bên kia của con suối, sau lưng tiểu hôi, một con đại xà hơn mười mét phóng ra, Trần Lãng đã xuất thủ! Xích Huyết hùng cũng cực kỳ bất ngờ, rõ ràng nó không hề cảm nhận được khí tức của bất kỳ yêu nào phụ cận, Liễm tức thuật của Trần Lãng làm rất đẹp. “Bành!” Không kịp đổi hướng, nó liền bị Trần Lãng dùng đuôi đánh bay. Chưa kịp đứng dậy thì Trần Lãng lại đánh tới, dùng cả thân hình quấn thật chặt miệng và hai chi trước của nó, sống chết không buông lỏng. Xích Huyết hùng vừa định dùng hai chân sau phát lực thì từ tiểu hắc liền trồi đầu lên từ lòng đất dùng toàn bộ thân thể trói chặt hai chân của con gấu. Kích cỡ của nó cũng không to lớn như Hắc Lân Xà, chỉ dài hơn hai mét một chút, lúc này đang khá chật vật giữ lấy Xích Huyết hùng. Nhưng lúc này, tiểu hôi và tiểu hầu núp ở xa xa cũng gia nhập chiến đấu. Cả hai dùng toàn bộ sức mạnh đè xuống phần thân dưới của Xích Huyết hùng, giúp giảm áp lực đáng kể cho tiểu hắc. Xích Huyết hùng kịch liệt giãy giụa muốn thoát ra nhưng dưới sự hợp sức của bốn yêu nó cũng không có cách nào. Dần dần mắt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ, đây là dấu hiệu con gấu này bắt đầu cuồng loạn. Trong thời gian cuồng loạn sức chiến đấu của Xích Huyết hùng sẽ tăng gấp đôi. Cặp mắt màu đỏ như máu khi ấy chính là lý do loài gấu này có được tên gọi. Nhưng tiếc rằng đã muộn! Bởi vì từ dòng suối lúc này nhảy lên một con rắn toàn thân trắng ngà, chính là tiểu bạch. Kích thước nó không lớn, chiều rộng chỉ tầm hai ngón tay, chiều dài gần hai mươi xăng-ti-mét. Mặc dù là rắn nhưng toàn thân nó lại không có lân phiến, cơ thể bao phủ trong mong lớp nhầy. Nếu không phải nó có đầu rắn thì mọi người còn nhầm lẫn nó với con lươn. Tuy nhiên nọc độc của nó thì nổi tiếng khắp tu chân giới, đủ để giết đối thủ hơn nó một cấp bậc, tên nó là Bạch Ngọc xà. Tiểu bạch nhảy lên không trung rồi duỗi thẳng người lao xuống, mục tiêu là Xích Huyết hùng mắt trái. “Phốc!” Không một chút cản trở tiểu bạch liền đâm thủng mắt con gấu rồi chui toàn bộ thân thể vào. Sau đó nó không chút giữ lại nhả ra toàn bộ nọc độc. Bị đau, Xích Huyết hùng muốn gầm lên giận dữ nhưng do miệng bị khóa nên thay vì phát ra âm thanh uy mãnh tiếng gầm lại trở nên trầm thấp như chất chứa sự bất lực, sự không cam lòng, lại tựa như một người đang rên rỉ trên giường bệnh sắp trút đi hơi thở cuối cùng. Mười giây sau, Xích Huyết hùng tắt thở. Trần Lãng liền ra lệnh cho ba tên tiểu đệ nhanh chóng cắn vài miếng thịt lớn ở hai chi sau của xác gấu để hồi phục sức lực rồi lui sang một bên. Dù sao nếu độc của Bạch Ngọc xà mà loan ra toàn thân thì đến hắn cũng không dám nuốt. Bây giờ nhân dịp độc tố chỉ ở đầu con gấu thì nhanh chóng cắn vài miếng coi như phần thưởng cho hành động lần này. Toàn thân đẫm máu tiểu bạch chui ra từ mắt Xích Huyết hùng, khuôn mặt đầy đắt ý như kiểu nhìn chằm chằm Hắc Lân Xà. Không hiểu sao Trần Lãng luôn cảm thấy cái nhìn của tiểu bạch giống như tiểu hài tử sau khi làm việc gì tốt đang nhìn phụ mẫu như đang hối thúc: “Khen ta nha! Khen ta nha!” Nhìn kích cỡ của con rắn này cũng phải có hai, ba trăm năm đạo hạnh đi. Nhiêu đó thời gian cũng đủ để nó phát triển trưởng thành mới đúng, chẳng lẽ con hàng này bị thiểu năng? Bỏ qua suy nghĩ kỳ quái Trần Lãng bèn dùng đuôi vuốt nhẹ đầu Bạch Ngọc xà rồi truyền tin tức bằng thần hồn ý muốn nhường toàn bộ xác gấu cho nó. Phải mất vài giây tiểu bạch mới phản ứng lại, sau đó nhảy cẩn lên trong vui sướng. Đúng vậy, tiểu bạch nhảy cẩn lên, lộn một vòng như một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp rồi chuẩn xác đâm lủng con mắt còn lại của Xích Huyết hùng. Sau đó nó vui vẻ chơi đùa trong cái xác gấu, bò lên lặn xuống trong đống huyết nhục khiến máu bắn tung tóe khắp nơi. “Uhm, ngươi cao hứng liền tốt.” Trần Lãng cũng nhất quyết bò đi chỗ khác chia thịt với bọn kia đi. Dù sao máu gấu lúc này cũng biến thành kịch đôc, dính lên người cũng chẳng dễ chịu. “Úi! Mật gấu, tiểu hắc ngươi thật có mắt nhìn hàng, giờ nôn nó ra cho ta.” Nếu có một người bình thường nhìn thấy xác của Xích Huyết hùng lúc này từ xa sẽ không nhịn được chạy đi chỗ khác nôn mửa. Hai mắt gấu đã bị đào đi, phần thịt từ ngực trở xuống đã mất đi vài khối lớn, bao tử ruột gan lộ hết ra bên ngoài. Kinh dị hơn là tiểu bạch đang thoắt ẩn thoắt hiện. Do kích thước của nó khá nhỏ, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con lãi màu trắng đang bò trong cái xác. Chưa kể đến kịch độc đã bắt đầu tác dụng lên máu huyết tạo ra một mùi như trứng ung tỏa khắp không gian. Từ xa, Trần Lãng tự nhắc chính mình sau này phải cải thiện thói quen xấu này của tiểu bạch, đồng thời tìm cách che dấu đi cái mùi đặc trưng này, dù sao muốn đi ám sát cũng không thể để lại bằng chứng rõ ràng vậy được. Trong bốn tên tiểu đệ thì trừ tiểu hầu và tiểu hôi có tiềm lực hữu hạn ra, tiểu hắc và tiểu bạch chính là hai trọng tâm bồi dưỡng của Trần Lãng để đi theo lâu dài. Hai yêu một con là biến chủng yêu thú, một con là đại danh dỉnh đỉnh yêu thú, cả hai nếu không ngoài ý muốn sẽ có thể đi theo Hắc Lân Xà một thời gian dài. Đặc biệt là Bạch Ngọc xà, nếu có cơ hội có thể thử tìm cách cho nó tiến hóa thành Bạch Ngọc Quỷ xà. Mặc dù chỉ thêm một chữ vào tên nhưng lại như trời đất khác biệt, bởi vì nọc độc của Bạch Ngọc Quỷ xà không chỉ trở nên chết chóc hơn mà còn biến nạn nhân thành một vài thứ kỳ kỳ quái quái. Sau khi ăn xong rồi nghỉ ngơi một canh giờ thì Trần Lãng lệnh cho đám tiểu đệ theo hắn tiếp quản hang động. Đáng thương tiểu hầu, bởi vì hình thể tiểu bạch không hề thích hợp di chuyển trên cạn nên nó phải mang theo con rắn này đi đường. Khi trước còn đỡ, nhưng từ sau khi chứng kiến nọc độc và cách tiểu bạch chơi đùa với xác chết thì tiểu hầu xem như mở rộng tầm mắt. Bây giờ tiểu bạch đang nằm trên vai nó nhắm mắt ngủ. Tiểu hầu ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, di chuyển càng là cẩn thận thừng li từng tí, không dám phiền đến tiểu tổ tông trên vai. Ngộ nhỡ đi đường quá xóc nảy khiến tiểu bạch khó chịu quay đầu cắn một cái thì… Trần Lãng quay đầu lại nhìn qua tiểu bạch kiểm tra tình hình của nó “Tình hình vẫn tốt tim đập đều đặn, không hề có dấu hiệu bất ổn” Biết rằng tiểu bach vẫn ổn, Trần Lãng cũng an tâm lại. Dù sao nếu để con rắn này ngoài nước quá lâu cũng khiến nó mất mạng a. Lần trước khi đi diệt sát Hoa gia lão tổ Trần Lãng cũng có mang nó theo nhưng chủ yếu chỉ dùng như kỳ binh. Căn bản là đào một cái hố rồi đổ nước vào tạo thành một vũng nước tạm thời, sau đó đặt tiểu bạch vào và dùng một con khỉ canh chừng gần đó. Nếu địch nhân quá mạnh thì chạy về hướng tiểu bạch, còn nếu địch bỏ chạy thì lùa hắn về chỗ tiểu bạch. Dù sao thì Hoành Đoạn sơn mạch khí hậu ẩm ướt nên không ai thắc mắc khi xuất hiện một vũng nước nhỏ cả. Bình thường cũng có thể nó vào dòng sông xem như mắt quan sát. Đừng nhìn bộ dáng tiểu bạch hiện tại lờ đờ mà coi nhẹ, nếu đặt nó vào nước hay một môi trường ẩm ướt thì tốc độ nó liền nhanh không hợp thói thường. Trần Lãng cũng dựa vào vận khí mới tóm được con gặp con rắn này. Chả là một lần một trong các tiểu đệ của tiểu hôi bị cắn chết cạnh một dòng sông, sau khi dùng thần thức thăm dò thì mới phát hiện ra tiểu bạch. Lúc đó nó còn rất láo, không nhu thuận như bây giờ. Biết mình bị phát hiện nó liền trực tiếp xuất hiện khiêu khích. Mặc dù rất muốn đánh mềm xương con yêu nghiệt này nhưng Trần Lãng đành phải dùng thần thức khóa chặt nó rồi vờ bỏ đi. Sao? Nhảy xuống nước hàng yêu phục ma? Đừng nhìn Trần Lãng mạnh hơn nó tận một cấp mà đắc chí, nếu thật sự xuống nước thì dự vào tốc độ và nọc độc cũng chưa biết hươu chết về tay ai. Sau đó hai ngày, nhân lúc tiểu bạch đang tiến vào một bãi cạn để nghịch bùn, Trần Lãng cùng đám tay chân liền ném vô số hòn đá to nhỏ bao vây chặn đường trốn của nó. Tiểu bạch không còn đường thoát liền nhất quyết chui vào trong bùn trốn không ra. Trần Lãng liền nở một nụ cười bỉ ổi, tựa như đại thúc thấy tiểu cô nương bị dồn đến chân tường đang làm ra kháng cự cuối cùng (Con rắn cười thế nào thì các đạo hữu tự hình dung). Biết đặc tính của Bạch Ngọc xà, hắn hướng dẫn tiểu hầu cách tạo ra lửa rồi từng chút, từng chút hong khô lớp bùn, ca là người rất kiên nhẫn nha. Phải mất tiếp hai ngày để dồn tiểu bạch vào đường cùng, và ngay khi con rắn này nhảy ra liều mạng một kích, Trần Lãng liền dùng đuôi quấn lấy một miếng gỗ đập bất tỉnh nó. An tâm về tiểu bạch, Trần Lãng liền liếc mắt về tiểu hầu. Ờ, tiểu tử này xem ra bị dọa đến chết lặng đi. Mặc kệ ánh mắt cầu xin của tiểu hầu, Trần Lãng ra lệnh tiếp tục lên đường, phải tăng tốc tiến về hang động trước giữa trưa. Cảm thấy Hắc Lân Xà đang tăng dần tốc độ, tiểu hầu khóc không ra nước mắt. Đúng là thời buổi loạn lạc, mạng khỉ không đáng tiền nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang