Kỳ Nhân
Chương 23 : Âm mưu
Người đăng: Minh Quân
Ngày đăng: 15:47 08-03-2020
.
Thay một bộ y phục dạ hành, Cổ Nguyên sử dụng Khinh Thân thuật bắt đầu tiến về phòng riêng của Giang Phi Hổ.
Trên đường đi hắn phải vượt qua không ít thủ vệ nhưng đối với nguyên anh thần thức thì điều này cũng không phải quá khó. Nếu vòng qua khả thi thì được, còn vạn bất đắc dĩ thì trực tiếp đánh ngất rồi dùng ma âm sửa trí nhớ bọn hắn.
Đến nửa đêm thì Cổ Nguyên đã tiến đến địa điểm cần tìm.
Giang Phi Hổ hiện đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, đối với trúc cơ tu sĩ thì việc mệt mỏi đầu óc cũng có thể được khôi phục nhờ nhập tịnh nên rất ít ai nhắm mắt đi ngủ trừ khi hắn đang tu luyện công pháp đặc biệt.
Là một kẻ có kinh nghiệm vào sinh ra tử, Giang Phi Hổ không cho phép mình thả lỏng cảnh giác quá mức tại bất kỳ đâu, nhưng xui xẻo cho hắn là đối thủ của hắn hôm nay lại là đám người Cổ Nguyên.
Không để đối thủ kịp phản ứng, Tố Linh tập trung tâm thần từ lâu bất ngờ phát động ma âm.
Môn kỳ công này đối với tu sĩ cùng giai chính là đại sát khí, thậm chí có thể đem ra so sánh với một vài môn thần thông, chưa kể đây là đem nguyên anh thần thức ra thi triển thì một trúc cơ nhỏ nhoi nào có thể chống đỡ?
Giang Phi Hổ chỉ kịp run rẩy một chút, sau đó chỉ thấy hắn chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt hắn lúc này không hề có tiêu cự, đây là dấu hiệu của việc tâm thần thất thủ. Cổ Nguyên bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào phòng rồi đứng đối diện Giang Phi Hổ, hắn bắt đầu hỏi:
- “Ngươi sẽ chấp hành theo công văn triệu tập của Bạch Mã thành để chiến đấu với yêu thú?”
- “Phải”
- “Vậy ngươi không lo mất mạng sao?”
- “Ta đã có kế hoạch”
- “Đó là gì?”
- “Ta biết một vị huynh đệ làm quản sự ở Trường Nhạc bang, hắn cam đoan sẽ giúp ta. Khi tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch ta sẽ cho toàn bộ bang chúng Phi Hổ bang tiến vào khu vực chỉ định rồi dùng Dụ Yêu Thảo đưa yêu thú đến giết sạch bọn hắn. Giả chết thành công, ta sẽ phục dụng viên Hoán Hình Đan để giả trang thành một tên tạp dịch của chi đội Trường Nhạc bang do vị huynh đệ đó dẫn đầu.” Vừa nói Giang Phi Hổ vừa lấy ra một viên đan dược to bằng hạt nhãn.
Cổ Nguyên nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, giá trị Hoán Hình Đan tuyệt đối không thua gì tam giai đan dược, cao hơn Dưỡng Nhan Đan một bậc. Nó có tác dụng biến đổi mãi mãi khuôn mặt của một người. Tu sĩ cả đời chỉ có thể dùng loại đan dược này một lần, nếu phục dụng lần nữa sẽ kích phát dược hiệu tồn đọng ở cơ mặt khiến hủy nhan. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục đạo:
- “Sao ngươi biết huynh đệ của ngươi không nói dối?”
- “Sẽ không, ta biết được bí mật của hắn.”
- “Bí mật gì?”
- “Khi xưa để đạt được chức vụ quản sự hắn đã cố giết chết đối thủ cạnh tranh của mình. Ta lúc đó từ xa thấy được tên kia đang hấp hối nên xuất thủ mang đi. Lừa tên đối thủ viết một bức huyết thư tố cáo rồi tiễn hắn về chầu trời. Từ đó ta nắm giữ bằng chứng phạm tội của huynh đệ mình.” Nói xong Giang Phi Hổ lại lấy ra một bức thư viết bằng máu.
- “Vậy có ai trong bang biết kế hoạch của ngươi không?”
- “Chỉ có nhi tử và sư đệ ta”
- “Nhưng ngươi chỉ có một viên Hoán Hình Đan”
- “Ta lừa bọn hắn làm việc cho mình. Trước khi đến địa điểm chỉ định ta cũng sẽ cho cả hai cùng đám bang chúng uống Hà Nhạn Sa khiến cho linh lực không thể điều động rồi tiễn chúng đi.”
- “Bang chủ đại nhân đúng là tàn nhẫn a.” Cổ Nguyên không nhịn được nói thầm
- “Người không vì mình trời tru đất diệt” Giang Phi Hổ đáp
- "WTF???!!!"
- "Ta không biết ma âm cũng có cơ chế tự trả lời." Tố linh lúc này cũng chen vào một câu
…
Trời sáng, Cổ Nguyên đã trở lại phòng mình. Hắn không hề lấy đi bất cứ gì từ Giang Phi Hổ, ngược lại còn tặng tên đó một viên Loạn Thần Đan rồi đánh ngất hắn. Nhờ tác dụng tẩy não của ma âm, mọi việc đêm qua đối với bang chủ Phi Hổ bang chỉ như một giấc mộng Nam Kha.
Chậm rãi suy nghĩ từng chi tiết, Cổ Nguyên bắt đầu vẽ ra một kế hoạch tựa hồ có thể thực hiện, khóe miệng bất tri bất giác nở ra nụ cười điên cuồng.
“Trần Lãng, ngươi còn nhớ cách luyện huyết nô chứ?”
...
Ba ngày sau, toàn bộ bang chúng của Phi Hổ Bang được tập hợp, cùng với các thế lực khác dưới sự dẫn dắt của sứ giả Bạch Mã thành bắt đầu tiến về tiền tuyến.
Tốc độ đám người bởi số lượng lớn luyện khí tu sĩ nên không thể nào quá nhanh, phải mất tám ngày nữa để tiến đến vị trí đóng quân. Chiều ngày thứ chín, đoàn người rốt cuộc đến nơi.
Đây là một mảnh đất trống dẫn thẳng vào Hoành Đoạn sơn mạch, hiện tại đã tụ tập không ít lều trại. Nếu đứng từ trên cao nhìn về phía xa sẽ thấy từng đoàn từng đoàn tu sĩ từ bốn phương tám hướng tụ về. Trên không trung nơi này có rất nhiều trúc cơ tu sĩ hoặc là ngự không hoặc là cưỡi phi kiếm đi tuần tra khu vực.
- “Các ngươi chuyến này sẽ được dẫn đầu bởi một kim đan lão tổ. Ta không cần biết tại cái phường thị nhỏ kia các ngươi là rồng là phượng thế nào nhưng tại đây thì phải cúi đầu nhận lệnh, kẻ nào tưởng mình tài giỏi có thể kháng lệnh.” Vừa nói tên sứ giả vừa chỉ tay về một đống đầu lâu đặt tại vòng ngoài nơi đóng quân.
Tức thì một đám tu sĩ đang mệt mỏi cũng không tự chủ đứng thẳng lên, một số kẻ tâm thần yếu ớt không nhịn được run rẩy.
Thấy biểu hiện của đoàn người tên sứ giả mới hài lòng gật đầu rồi xoay người đi báo cáo cấp trên.
“Trúc cơ trung – hậu kỳ cũng không ít nha, đúng là lãng phí của trời.” Cổ Nguyên đang làm sắc mặt tái nhợt cũng không nhịn được than một tiếng, đồng thời tiến theo đám người chuẩn bị đặt xuống lều trại.
Đêm hôm đó yêu thú trong rừng quyết định tạo chút bất ngờ để thăm hỏi những vị khách không mời. Chủ lực công kích lần này vẫn là yêu thú cấp hai làm chủ, yêu thú cấp ba áp trận.
Từ trong lều vải nhìn ra, Cổ Nguyên có thể thấy từng lớp yêu thú như thủy triều tràn về doanh trại. Răng nanh và móng vướt sắc nhọn dưới ánh trăng phản chiếu từng đạo hàn quang.
Tu sĩ tuy bị tấn công bất ngờ nhưng gặp nguy không loạn, vẫn bình tĩnh tổ chức mọi người đánh trả. Hàng trăm loại thuật pháp cùng vô số pháp khí linh khí thắp sáng màn đêm, sự yên tĩnh vốn có đã bị phá nát bởi tiếng gào thét kêu giết. Không khí nồng nặc mùi máu tươi và thịt cháy khét.
Nhưng số lượng yêu thú là quá nhiều. Chẳng mấy chốc dưới sự công kích điên cuồng, trận pháp tạm thời của tu sĩ bắt đầu suy yếu. Thời gian một chén trà sau:
- “Rắc, rắc… Oanh!” Trận pháp cuối cùng vẫn là vỡ nát, hai bên bắt đầu chuyển sang giai đoạn đánh giáp lá cà.
Mỗi giây mỗi khắc trôi qua lại có yêu thú và tu sĩ bỏ mạng, cảnh tượng chẳng khác gì tu la đồ tràng. Ngay cả luyện đan sư thân phận như Cổ Nguyên cũng phải rút pháp khí ra chiến đấu.
Áp, băng, cách, đề, điểm, đới, kích, tiễn, tiệt, trừu… từng chiêu từng chiêu kiếm pháp được hắn sử ra một cách nhuần nhuyễn, Lưu Thủy kiếm pháp được phát huy vượt xa Hoàng giai trung phẩm công pháp, nhìn từ xa thậm chí có thấy được một chút cảnh đẹp ý vui, tựa như Cổ Nguyên đang biểu diễn trước khán giả chứ không phải đang giết chóc.
Yêu thú tuy dã thính chiếm phần nhiều nhưng cũng nhận ra kẻ này không phải quả hồng mềm, vừa tiến vào phạm vi mười bước gần Cổ Nguyên liền tự động đổi hướng. Điều này khiến một ít tu sĩ cũng ghé mắt nhìn sang, dù sao trúc cơ tầng một trong thú triều muốn giữ mạng đã không tệ, nào có thể giết ra một đường máu như hắn.
Tranh thủ được ít thời gian, Cổ Nguyên liền liếc mắt sang tình hình chiến đấu của mọi người.
Giang Phi Hổ không hổ là nhân vật phong vân tại Ba Lâm phường thị, sử ra một thân tu vi kết hợp với Đoạn Giang đao pháp tả xung hữu đột, khu vực chiến đấu của hắn đã chất đống vài chục bộ thi thể yêu thú, dựa vào khí tức mà phán định thì đều là yêu thú cấp hai!
Trung niên nam tử và tên thanh niên đang hợp sức triền đấu với một đầu hổ yêu, xem bộ dánh trong thời gian ngắn sẽ không phân thắng bại.
Đám bang chúng tu vi luyện khí như Triệu Côn thì tập hợp thành từng đoàn đội lớn nhỏ tổ chức chống trả, tuy vẫn có người chết nhưng hiệu quả là không tệ.
Trên không trung lúc này cũng chính thức loạn thành một đoàn. Dường như hai bên tu sĩ và yêu thú đều có chung nhận thức biến khu vực trên cao thành sân khấu của những kẻ mạnh, nơi đây tập hợp số lớn trúc cơ hậu kỳ ngự không mà đi, cùng tiến hành giằng co với đám yêu thú. Chiến đấu tuy không đẫm máu như dưới mặt đất nhưng hung hiểm hơn vạn phần, chỉ cần một chút sơ sảy thì có bị công kích đâm thủng người từ bất kì phương hướng nào.
Đám kim đan của hai bên vẫn chưa ra tay mà chỉ nhìn nhau từ xa. Nguyên nhân thứ nhất là tu vi bọn hắn có thể quyết định thắng bại cuộc chiến nên tự nhiên trở thành bài tẩy, thứ hai là lâu lâu mới có cơ hội ngưu bức nha, làm màu một chút cũng thỏa mãn chút hư vinh.
Đang mãi quan sát thì một đối thủ khác đã xông tới Cổ Nguyên. Đây là một đầu rắn mối màu xanh dài gần hai mét, vũ khí chính của nó là móng vuốt sắc lẹm từ tứ chi cùng nọc độc từ nước bọt.
Tốc độ của nó rất nhanh, Cổ Nguyên phải nhiều lần biến chiêu mới hiểm hiểm giữ được một mạng.
Trong một đợt công kích, rắn mối yêu đang lao tới đột nhiên phun ra một bãi nước bọt, đồng thời biến chiêu từ táp thành vồ, thành công vạch ra bốn đường máu trước ngực Cổ Nguyên.
Đạo bào màu xám bỗng chốc nhiễm hồng. Lần này đúng là do Quỷ Khôi chế tạo không tốt khiến tốc độ phản ứng chậm chạp hại Cổ Nguyên, nhưng kinh nghiệm gặp nguy không loạn đã giúp hắn gỡ lại.
Từ xa chỉ thấy Hồ đại sư bị thương xoay người ném ra bội kiếm chuẩn xác đâm vào dùi phải của rắn mối yêu đính chặt nó dưới đất. Công kích thành công, hắn không có dấu hiệu dừng lại mà gồng lên cơ bắp toàn thân xông tới, hai tay vận linh lực sử ra Mãnh Ngưu Quyền điên cuồng công kích.
Mãnh ngưu khi nổi điên đến lão hổ còn phải tránh lui, một đầu rắn mối nào có thể chịu nổi? Chẳng mấy chốc Cổ Nguyên đã đánh đối thủ của mình thành một mớ thịt nát, quá trình tuy có vẻ nhẹ nhàng nhưng nỗi khổ chỉ có hắn rõ.
Quỷ Khôi bí pháp chỉ giúp Hắc Lân Xà điều khiển Hồ Thanh Sơn chứ không góp phần cải thiện cơ thể của hắn. Tuy thằng nhãi này lúc trước có luyện Mãnh Ngưu Quyền nhưng rõ ràng là thành tựu hữu hạn, xương cốt hai tay cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút. Vừa rồi khi vung quyền vào rắn mối yêu, nếu không nhờ linh lực bao bọc thì yêu thú cấp hai thể chất đã chấn cho xương ngón tay hắn vỡ nát.
Tiếp đến là liên hoàn công kích lại càng phải tính toán kỹ lưỡng. Mỗi cú đấm Cổ Nguyên vung ra có vẻ tùy tiện nhưng đều chuẩn xác đánh trúng từ vị trí phát lực của rắn mối yêu không cho nó trở mình, tiếp đến vài đòn công kích vào đầu chủ yếu là truyền dư chấn về não bộ kiến con yêu thú tạm thời tê liệt, dần dần mài chết nó.
Hiện tại nếu cảm giác đau truyền về không sai thì xương hai tay hắn đã bị nứt không biết bao nhiêu đường, nếu không chữa trị kịp thời thì sẵn sàng bị phế đi.
Không để Cổ Nguyên nghỉ ngơi, vài yêu thú chớp lấy thời cơ lao về vị trí hắn muốn chiếm tiện nghi. Lần này Cổ Nguyên đành phải vận dụng bộ pháp hết tránh đông lại tránh tây, cảm giác truyền về khiến trán hắn dần xuất hiện mồ hôi, bộ pháp dần trở nên bất ổn.
Trên đường bỏ chạy vài chiến đoàn bị Cổ Nguyên kéo xuống nước khiến tổn thất không nhỏ, không nhịn được mở miệng thăm hỏi tổ tông nhà hắn.
Vận may có vẻ đã mỉm cười với Cổ Nguyên lần này, sau khi chạy trốn hơn nửa canh giờ, linh lực trong cơ thể gần chạm đáy thì yêu thú ra hiệu lệnh thu quân.
Cổ Nguyên kiệt sức dừng lại, do ép cơ thể vận động quá mức khiến hắn không nhịn được mà bắt đầu nôn mửa. Tuy tạo hình hiện tại có vẻ thảm hại nhưng Cổ Nguyên không chút quan tâm, trong lòng ngược lại còn nở hoa.
“May quá, không phải đổi một bộ thân thể mới a.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện