Kỳ Nhân

Chương 2 : Hắc Lân Xà

Người đăng: Minh Quân

Ngày đăng: 20:05 02-02-2020

Cửu Long đại lục, Hoành Đoạn sơn mạch, dưới tán cây ba bóng đen hai nhỏ một lớn đang di chuyển tên bắn, nơi bọn hắn đi qua cây cối tán loạn. - “Khốn kiếp, đã bảo không nên tham lam Thủy Linh Quả, ngươi cứ vỗ ngực thuyết phục, sao ta lại có huynh đệ ngu như heo vậy chứ.” Bóng đen thứ nhất là một tên đại hán lưng hùm vai gấu, trên mặt có vết đao điên cuồng đang điên cuồng gào thét. - “Hạo ca bớt giận, giờ nghĩ cách thoát thân mới là thượng sách” Bóng đen bên cạnh đáp lại. Người này làn da ngăm đen, tứ chi thon dài nhìn từ xa chẳng khác gì hầu tử. Trên tay hắn đang cầm ba viên trái cây màu xanh lam kích cỡ không sai biệt cùng quả táo đồng dạng tảo ra nồng nặc thủy linh khí. Hai người tuy trao đổi nhưng không hề chậm lại, vì sau lưng họ bóng đen cuối cùng vẫn đang truy đuổi. Đó là một đầu hắc xà, chiều dài tầm mười mét, thân to như thùng nước, ánh nắng phản chiếu vào thân thể nó lộ ra những lân phiến sáng bóng như kim loại. Toàn thân nó hiện đang tỏa ra từng đạo khói nhưng lại mang màu đỏ nhạt, hai mắt tập trung vào hai thân ảnh trước mặt. Trong trí nhớ hỗn độn của mình, Hắc Lân Xà chỉ nhớ tự hồ rất lâu về trước mình từng bị một đạo ngũ sắc thần lôi đánh phải, sau đó một bộ công pháp gọi là Dẫn Linh Quyết hiện ra trong não hải, đồng thời một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng mê hoặc như ma âm chỉ dẫn mình từng bước tu luyện. Năm tháng chậm rãi trôi qua, không biết bao lâu, giọng nói đó lại vang lên, dẫn dắt mình đến hàn đàm, giết chết yêu thú thủ hộ nơi đây, một đầu cáp mô, rồi chờ đợi. Không rõ vì sao nhưng Hắc Lân Xà luôn luôn cảm thấy giọng nói đó đáng tin, nó cảm thấy thủ hộ tại hàn đàm canh giữ Thủy Linh Quả là sứ mệnh của mình, tu luyện và ăn thịt bất kỳ kẻ nào có mưu đồ với linh dược này, dùng máu thịt của bọn hắn mưu cầu cảnh giới cao hơn là điều mình phải làm. Nhiều lần Hắc Lân Xà cũng muốn nuốt trọn Thủy Linh Quả, nhưng bất chợt giọng nói đó lại vang lên, nhắc nhở nó rằng chưa phải lúc. Sáng nay, như thường lệ, Hắc Lân Xà đang canh giữ trong hàn đàm thì hai thân ảnh xuất hiện, nó biết giống yêu thú này phi thường khó chơi, nhưng cũng vô cùng giúp ích cho tu vi của nó. Trong vô số năm tháng, nó đã trải qua vô vàn trận chiến với các loại yêu thú dám bước vào khu vực của mình, nhưng chỉ có giống hầu tử này là vấn đề lớn với nó. Lần đầu tiên chạm tráng con vật này vậy mà lấy ra một cái que phát sáng có thể cắt phá lớp vảy của nó, một lần khác chúng lại lấy ra một cái lá, cái lá này có thể biến thành hỏa cầu, phong nhận… thậm chí có thể khiến tốc độ của chúng gia tăng. Hắc Lân Xà từng giết ăn vài con, sau đó thử nhặt lên những món đồ này nhưng không hề có phản ứng. Trong thâm tâm nó vẫn nghĩ là những món đồ này còn có hiệu dụng nên vứt toàn bộ xuống đáy hồ, có lẽ sau khi tu vi tăng trưởng nó có thể tìm ra cách dùng những thứ này đi. Khi thấy hai con hầu tử đang đến gần, Hắc Lân Xà vẫn không động, nó biết nếu để một trong hai con trốn thoát thì lần tới chúng sẽ kéo thêm đồng bạn tới. Có một lần nếu không phải nó trọng thương giả chết, đợi cho bọn hầu tử này vì tranh chấp linh quả mà giết nhau không sai biệt lắm rồi bất ngờ phản sát thì giờ cũng ném luôn cái mạng này đi. Hai con hầu tử đang trao đổi gì đó với nhau. Bất ngờ, một trong hai con khỉ đạp trên mặt nước xông về Thủy Linh Quả. Hành động của con khỉ này quá bất ngờ, nhanh đến mức Hắc Lân Xà không kịp suy nghĩ đối sách. Tuy nhiên hành động của nó cũng không hề chậm, chỉ một ý niệm lóe lên trong đầu nó bây giờ là “ngăn cản kẻ ngoại lai.” Mặc dù thấy bóng mờ từ mặt nước đang tới gần, Trần Nhị Cẩu (aka. hầu tử) vẫn không thay đổi phương hướng. Hắn lấy trong túi trữ vật ra một lá bùa dán lên người, lập tức toàn thân bao khỏa trong một cơn gió đen, tốc độ gần như gấp năm! Chớp mắt liền dịch đi vài mét. “Tật Phong Phù” Khó khăn tránh khỏi miệng rắn, Nhị Cẩu vẫn tiếp tục lao đến Thủy Linh Quả. Hắc Lân Xà vừa định bồi thêm một đòn thì con hầu tử còn lại đột nhiên lấy ra một cái lá cây màu vàng hét lớn: - “Kim Nhận Phù” Hắc Lân Xà hốt hoảng, đòn công kích này nó từng trúng một lần, suýt đi nửa cái mạng. Mặc dù bây giờ lân giáp đã kiên có hơn không biết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn không dám lấy đầu ra thử chiêu này. Thế là nó vội vàng chui vào thủy đàm, hiểm hiểm tránh được một đòn - “Hạo ca, ta lấy được” - “Tốt, dán vào Thần Hành Phù, chúng ta đi” Hắc Lân Xà vừa định ngoi lên, Hạo ca liền nhảy lên hét lớn: - “Kim Nhận Phù!” Lần này Hắc Lân Xà thật hoảng, hàn đàm miễn cưỡng có thể chứa nó nhưng không cho nó đủ không gian để né a. Liều mạng! Nó liền tập trung yêu khí chuẩn bị đón chiêu, nhưng bất ngờ là kim nhận chạm vào lân phiến nó lại đột nhiên biến mất - “????????????” - “Chẳng lẽ…bị lừa?” Vừa ngoi đầu lên thì hai con khỉ đã biến mất dạng. - “Mẹ……sống đến từng này tuổi còn bị đùa nghịch. Không được, không thể để chúng trốn thoát!” Ý niệm vừa động, Hắc Lân Xà liền dùng thiên phú thần thông của mình. Phải biết rằng mỗi yêu thú đều có thiên phú thần thông tùy độ mạnh yếu, những thiên phú này sẽ mạnh dần theo yêu thú trưởng thành. Hắn Lân Xà cũng không ngoại lệ, của nó là cái loại không quá siêu phàm nhưng cũng không phải yêu yêu đều có, có thể đánh giá trung thượng. Thiên phú thần thông: Huyết Bạo Thuật (Xin chào các người đọc đẹp trai xinh gái, tui là tác giả đây, từ đây về sau tui sẽ dùng đóng mở ngoặc để chú thích một số thứ cần lưu ý vì một số thứ trong truyện sẽ khác so với những gì các bạn biết, hoặc chú thích khi tui không biết phải đưa phần chú thích vào truyện như thế nào, chẳng lẽ giờ này đưa một thằng bình dân từ lùm cây nhảy ra chỉ trỏ con rắn rồi chú thích thần thông thì vô lý quá. Dù gì thì Huyết Bạo Thuật tăng toàn bộ tốc độ, sức mạnh, phản xạ, thậm chí cả hồi phục và linh lực – yêu khí. Cái giá phải trả cho thần thông này là huyết, bằng cách thiêu đốt tinh huyết, Hắc Lân Xà chuyển hóa máu trong cơ thể thành một dạng năng lượng đặc biệt, loại năng lượng này có thể chuyển hóa thành linh lực – yêu khí để dùng, hoặc có thể hồi phục vết thương lại như lúc ban đầu, tất nhiên vết thương càng nặng thì loại năng lượng này tiêu hao càng lớn, Hắc Lân Xà cũng có thể dồn toàn bộ năng lượng vào một chức năng, ví dụ như bây giờ khi nó đang dồn toàn bộ vào tốc độ khi truy đuổi hai người dán Thần Hành Phù ----x_x----) Dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, Hắc Lân Xà dần đuổi kịp hai tên tu giả, và đó là tình cảnh đầu truyện. - “Súc sinh sắp đuổi kịp rồi, không có cách, phải chiến thôi” Đại hán bỗng dừng lại quát Nhị Cẩu cũng hiểu lần này khó tránh khỏi một trận chiến, liền không tình nguyện đứng lại, rút ra một thanh pháp khí đứng cạnh đại hán đón địch. Hắn lúc này vô cùng hối hận, vốn dĩ bọn hắn vận khí vô cùng tốt, vừa vào Hoành Đoạn sơn mạch không bao lâu đã vô tình phát hiện linh quả cấp hai Chu quả, chính là cái loại mà dược lực ôn hòa, phàm nhân nuốt vào có thể bước lên tu tiên chi lộ trong truyền thuyết. Chu quả trong cấp hai cũng thuộc dạng đỉnh cấp, dược lực ôn hòa thậm chí biến giá trị của nó hơn xa một số phổ thông cấp 3 linh dược. Ngoài ra Chu quả cũng là một trong những dược thảo cần thiết để luyện chế Trúc Cơ Đan. Chu quả thường mọc hoang dại trên các vách đá, không hề tỏa ra bất kỳ một tia linh khí nào, thoạt nhìn chẳng khác nào quả dại. Chỉ vài siêu cấp thế lực mới có thể bồi dưỡng ra Chu quả, tuy nhiên số lượng ít ỏi vĩnh viễn cung không đủ cầu. Hai người sau khi phát hiện mừng như điên, ngày đêm không ngừng nghỉ trở về phường thị. Đối với hai tên Luyện Khí Kỳ thì đây chính là một món tiền lớn. Trên đường đi cả hai lại tình cờ phát hiện một gốc Thủy Linh Thụ. Nói là thụ nhưng bản chất nó giống với lục bình hơn. Thủy Linh Thụ cả đời chỉ kết xuất ba viên trái cây, sau khi hái sẽ khiến cây mẹ chết đi. Đặc biệt hơn là Thủy Linh Quả sẽ không rụng và hư thối, chừng nào Thủy Linh Quả còn trên cây, chất dinh dưỡng và linh lực từ cây mẹ sẽ không ngừng truyền vào gia tăng dược tính cho nó. Nghe đồn từng có một gốc Thủy Linh Thụ ngàn năm cho ra Thủy Linh Quả không hề kém cạnh với Chu quả! Dựa vào màu sắc của trái cây này thì ít nhất nó cũng phải trên 800 năm, so với Thủy Linh Quả trong lời đồn cũng không kém bao nhiêu. Lòng tham nổi lên, cả hai quyết định đánh cược một phen. Hai người đoán rằng thủ hộ thú chỉ có thể là cấp một đỉnh phong, cao nhất là cấp hai sơ kỳ. Ba năm trước một trong thập đại yêu vương của Hoành Đoạn sơn mạch Hắc Dực Bức Vương bỗng dưng nổi điên tấn công thành trì lớn nhất của nhân tộc là Ô Sơn thành. Mấy lão quái vật của Ngự thú tông bị đánh cho choáng váng, đến lúc quân cứu viện được phái tới thì Ô Sơn đã tổn thất thảm trọng: một phần ba tu sĩ trong thành chết trận, Kim Đan chết năm cái, Nguyên Anh Kỳ thủ hộ tại thành cũng bỏ mạng. Sau sự kiện đó là một năm chiến tranh liên miên, Ngự Thú Tông bỏ ra đại giới mời tu sĩ từ tứ phương về liệp sát yêu thú. Kết quả là Yêu Vương bỏ mạng, hóa hình thủ hạ chết cũng có, bị bắt cũng có, trốn vào rừng cũng có. Cấp ba yêu thú tham gia trận chiến tử thương số lớn. Ngoài ra tất cả cấp hai yêu thú trong khu vực bị đồ sát không còn. Tu sĩ cũng không khá hơn, tam đại Hợp Thể Kỳ chết một trọng thương hai, Nguyên Anh kỳ cũng cắm hơn chục cái. Kim Đan, Trúc Cơ và Luyện Khí tử thương vô số. Chính vì sự kiện này mà rất nhiều môn phái xuống dốc, đến giờ nhắc lại nhiều người vẫn còn sợ hãi. Nghĩ thông suốt, cả hai dùng cấp một Ảnh phù phục chế khí tức của cấp hai Kim Nhận Phù. Hạo ca lần này cũng chịu đau bỏ ra Tật Phong Phù, tuy chỉ giúp người dùng tăng tốc trong vài giây, nhưng thắng ở chỗ bất ngờ, có thể xem là đại sát chiêu khi chiến đấu. Ai lại ngờ súc sinh này có thiên phú thần thông khắc chế Thần Hành Phù của bọn hắn chứ. Hối hận là vậy nhưng cả hai đều không buông lỏng vũ khí trong tay, vì đại địch đã đến! Hắc Lân Xà biết nó không có nhiều thời gian, chỉ trong thời gian ngắn huyết khí nó đã tiêu hao một phần năm! Tốc chiến tốc thắng! Nhất niệm vừa sinh, Hắc Lân Xà liền co cơ thể của mình lại rồi bắn mạnh ra một cái lò xo, huyết khẩu mở rộng táp về hán tử. Cơ thể của nó dưới tác động của cơ bắp, yêu khí và Huyết Bạo Thuật thể hiện ra tốc độ khủng khiếp! Hạo ca cũng ngạc nhiên trúc tốc độ này. Trong nhất thời chậm một nhịp, "Mẹ nó, LIỀU!" - “Cẩu tử, ta chặn ngươi công!” Nói xong cơ bắp và linh lực hắn liền bạo tạc, toàn thân to hơn một vòng, đồng thời vận dụng thủ đoạn bảo mệnh của mình. - “Kim Cương Phù” Hoàn thành chuỗi động tác, hắn liền vung hai nắm đấm ra. Nhị Cẩu cũng không hề chậm, ngay khi hán tử vừa hét lên hắn liền rút ra một thanh chủy thủy. Lưỡi dao lấp lánh hàn quang, mơ hồ có từng tia sương mù bốc lên, thoạt nhìn không phải phàm vật. Nhưng lúc này Hắc Lân Xà cũng thay đổi động tác, nó lắc đầu qua một bên đồng thời dùng đuôi như một cái roi! Thế là thay vì va chạm trực diện với hán tử, Hắc Lân Xà lại dùng đuôi của mình quất trúng đầu Nhị Cẩu vừa định xông lên. “Phanh” - “Cẩn…” hán tử sắc mặt đại biến, mới vừa kịp phản ứng, phát ra một chữ, liền thấy đồng đội mình bỏ mạng đương trường, não tương và mảnh xương rơi vãi khắp nơi, chết đến không thể chết lại. Biết không thể thoát, cũng là hung nhân, Hạo ca liền nhảy lên thân xà rồi điên cuồng vung nắm đấm. Hắc Lân Xà điên cuồng vùng vẫy đập lưng mang theo hán tử va vào mọi thứ xung quanh, đất đá, cây cối, mặt đất. Khoảng năm phút sau, hán tử ngạnh sinh bị đập thành thịt nhão, Hắc Lân Xà cũng bị thương, miệng không ngừng chảy máu. Nó biết mình phải chạy ngay, tiếng động nó gây ra có thể thu hút yêu thú xung quanh, thậm chí cả bọn hầu tử khác. Nuốt vào thi thể bổ sinh khí huyết, nó liền nuốt ba trái Thủy Linh Quả, Chu quả và bảy viên đá phát sáng dưới đất. Kể ra hai tên tu sĩ cũng là quỷ nghèo, túi trữ vật bọn hắn mang là loại cấp thấp nhất, trong lúc Hắc Lân Xà đang cùng tên đại hán vật lộn chiếc túi không chịu nổi ma sát đã bị xé rách, đồ vật rơi vãi khắp nơi. Hắc Lân Xà sau khi hoàn thành công việc liền liều mạng trốn về hàn đàm. Bây giờ nó rất mệt mỏi, di chứng Huyết Bạo Thuật và thương trong người khiến mắt nó dần nhắm lại. Không biết bao lâu, Hắc Lân Xà chậm rãi mở mắt. - “Đây là đâu, chẳng lẽ đây là thế giới bên kia?” Nhất niệm vừa sinh, một giọng nói gần như gào thét hiện lên trong thần trí Hắc Lân Xà: - “CỔ NGUYÊN, THẰNG NGU NÀY, NHẤC MÔNG LÊN CHO LÃO TỬ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang