Kỳ Nhân

Chương 14 : Truyền thuyết (1)

Người đăng: Minh Quân

Ngày đăng: 20:58 11-02-2020

Vân Châu, Thải Huyền tông, sâu bên dưới chủ phong chính là hiếm thấy bát phẩm linh mạch. Linh mạch tại Cửu Long đại lục chia làm cửu phẩm lấy nhất phẩm là thấp nhất tăng dần đến cửu phẩm. Tuy có phân chia như vậy nhưng cửu phẩm linh mạch chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chính là cội nguồn của linh lực trên thế gian, nên chân chính tồn tại chỉ có đỉnh cấp bát phẩm linh mạch. Linh lực ở đây có độ đậm đặc cao đến mức đã biến thành một dòng sông ngầm chảy dài từ chủ phong đến lục phong còn lại, kết nối với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn. Những tảng đá ở đầu nguồn chính là gốc rễ của linh mạch, là đại danh đỉnh đỉnh nguyên thạch, lúc này đang không ngừng tập trung linh lực trong không trung thành tinh thuần nhất linh tuyền tẩm bổ cho linh mạch. Bên cạnh linh mạch đang ngồi một tên thanh niên, tay hắn cầm một quyển cổ thư viết về lịch sử của Cửu Long đại lục say sưa đọc. Truyện kể khi xưa khi thế giới này được hình thành có chín dòng sông đổ xuống từ tinh không mang lại linh lực cho vạn vật tu hành. Chín dòng sông này chính là chín cửu phẩm linh mạch. Vào khoảng khắc chín dòng sông này chạm đến mặt đất, nồng đậm linh khí tỏa ra khai mở linh trí cho muôn loài. Cái tên Cửu Long đại lục cũng bắt đầu từ đây. Đây là thời kỳ bách tộc tranh hùng, vô số đại năng được sinh ra và chết đi, vô số phương pháp tu luyện và chủng tộc biến mất trong lịch sử, thế giới này đã dùng phương pháp tàn nhẫn của mình trực tiếp loại bỏ những kẻ yếu không thể thích nghi. Thời kỳ này chính là thời kỳ hồng hoang. Thời kỳ này được chấm dứt với việc cái tên yêu tộc nói chung được cộng đồng sử dụng bởi các loài giống loài còn sót lại. Những tộc đàn này cùng chung sống với nhau, chung tay phát triển một nền văn minh rực rỡ. Vô số kiến trúc, phát minh, văn hóa nghệ thuật được sáng tạo. Tu luyện hệ thống cũng được thống nhất với sức mạnh chung cực mà một sinh vật có thể đạt được là yêu đế cấp. Nhờ được hệ thống rõ ràng cộng với kinh nghiệm được tích lũy qua nhiều thế hệ, tu hành ở thời kỳ này rõ ràng vượt xa thời kỳ hồng mông, đánh dấu một mốc thịnh thế. Nhưng rồi biến cố xảy ra, chín dòng thiên hà bắt đầu biến mất, chậm rãi tan thành vô số linh khí tràn đầy tất cả ngóc ngách trên đại lục, độ đậm đặc của linh lực trong các thành trì lớn chậm rãi giảm xuống, sự hoang mang bắt đầu lan tràn. Cùng thời điểm đó, cùng với việc chín dòng thiên hà bắt đầu biến mất, các đại năng yêu đế cấp lại cảm nhận được một điều gì đó, một cơ hội để bọn hắn tiến thêm một bước, chân chính trở thành trường sinh bất tử, bọn hắn cảm nhận được thiên địa chí lý. Thiên địa chí lý diễn sinh ngàn vạn, bất cứ cảm ngộ của ngươi dù ít dù nhiều, dù đơn giản hay thâm sâu đều dẫn đến cộng hưởng với thiên địa chí lý. Bọn hắn phát hiện nếu kết hợp cảm ngộ của mình vào thuật pháp thì thực lực phát huy ra sẽ tăng lên một mảng lớn, cảm ngộ có độ cộng hưởng càng lớn thì thực lực tăng lên càng nhiều. Đặc biệt hơn, đối với những yêu đế sắp đến đại nạn thì khi dung nhập cảm ngộ sẽ phải trải qua lôi kiếp. Sau khi thành công chống lại lôi kiếp thì không những thọ nguyên của bọn hắn được kéo dài mà yêu khí trong cơ thể cũng được lôi điện tinh luyện trở nên càng hùng hồn. Phát hiện này khiến toàn bộ yêu tộc trở nên điên cuồng. Nếu độ lôi kiếp có thể khiến một yêu trở nên càng mạnh, thọ nguyện càng dài thì không lẽ trải qua lôi điện tẩy lễ đến một mức độ nhất định sẽ đạt được sức mạnh gần bằng hoặc thậm chí sánh ngang thiên địa? Tuy sau đó yêu tộc lại phát hiện rằng lôi kiếp sẽ mạnh dần theo thời gian, nhưng điều đó cũng không ngăn trở những vị yêu đế đang điên cuồng, dù sao cơ hội trường sinh tuy nhỏ bé nhưng cũng tốt hơn là không tồn tại. Một cảnh giới mới cũng xuất hiện từ đây, xưng là độ kiếp. Một loạt các pháp bảo, trận pháp cũng được tạo ra để đối phó lôi kiếp. Và trong một dịp tình cờ khi đang độ kiếp, một yêu đế lại phát hiện nếu dung hợp cảm ngộ của mình kết hợp với sức mạnh của lôi điện vào trận pháp và pháp bảo thì chúng sẽ có xác xuất cực nhỏ tiến thêm một cấp, trở thành tiên trận và linh bảo. Thời gian chậm rãi trôi qua, đã có rất nhiều yêu tu tiến vào độ kiếp kỳ nhưng hiển nhiên chưa ai từng thành công đạt được bất tử, lôi kiếp dường như vô cùng vô tận. Trong tình hình tuyệt vọng này, một yêu đưa ra giải pháp, hắn về sau được xưng tụng là Linh Vương. Ý tưởng của Linh Vương là tập hợp toàn bộ cảm ngộ của mọi độ kiếp kỳ đại năng đang tồn tại vào một linh bảo duy nhất, biến linh bảo này có độ cộng hưởng trăm phần trăm với thiên địa chí lý. Sau đó, thông qua linh bảo này, bọn hắn có thể chống chọi với lôi kiếp, trở nên ngày càng mạnh và cuối cùng là vượt ra khỏi cái chết. Đây là một ý tưởng rất hay, nhưng cái bọn hắn không có là thời gian. Tuy đã tốn rất nhiều tài nguyên quý báu, dung nhập vô số cảm ngộ nhưng linh bảo này mãi đến khi bọn người Linh Vương tọa hóa vẫn không thể hoàn thành. Mặc dù vậy, kế hoạch vẫn được tiếp tục bởi thế hệ hậu bối, một đời nối tiếp một đời, chậm rãi hoàn thiện món linh bảo đó. Chẳng biết bao lâu sau, món linh bảo trong mơ của Linh Vương cuối cùng được hoàn thành dưới hình dạng của một con mắt, nó được đặt tên là Thiên Đạo. Thiên Đạo nắm giữ vô số quyền năng, cũng ẩn chứa vô số khả năng. Nó giúp kẻ sở hữu nhìn thấy và cắt đứt được hai sợi dây một đỏ một trắng. Sợi dây màu đỏ bắt nguồn từ cơ thể của một sinh vật khi nó vừa sinh ra. Trải qua năm tháng khi sinh vật này trưởng thành và lớn lên, sợi dây đỏ bắt dầu dài ra trên hành trình của nó và bị rối lại hoặc ít hoặc nhiều với những sợi dây đỏ của các sinh vật khác. Sợi dây màu đỏ này có tên là nhân quả. Nhân quả chỉ phát sinh từ bản thân sinh vật với nhau và không hề có điểm cuối, ngay cả khi sinh vật chết đi, nhân quả vẫn sẽ tồn tại. Sợi dây màu trắng xuất hiện cùng lúc với sợi dây đỏ, nhưng nó lại vô cùng mờ nhạt và có một đầu khác kéo dài dẫn đến hư vô. Khi sinh vật trưởng thành và lớn lên, sợi dây này sẽ ngày càng ngắn lại, đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa hai đầu của sợi dây kết nối sinh vật và hư vô sẽ ngày cành rút ngắn. Thân sợi dây này có rất nhiều phân nhánh ngắn dài khác nhau, mỗi phân nhánh tượng trưng cho một khả năng, một lựa chọn. Nhưng dù sinh vật có lựa chọn nhánh nào thì khoảng cách hai đầu của sợi dây vẫn sẽ chậm rãi ngắn lại. Sợi dây này gọi là vận mệnh. Dù ngươi có chọn lựa thế nào, cố gắng tu luyện trì hoãn thế nào thì tan biến vào hư vô vẫn sẽ là điểm đến cuối cùng. Có thể ngươi sẽ tiến đến một cảnh giới trường sinh cùng trời đất nhưng điều đó không đảm bảo ngươi sẽ không bị giết, tất cả những gì ngươi làm chỉ là trì hoãn cái chết của mình. Chính vì khả năng thần kỳ của Thiên Đạo mà các đại năng không thể không đỏ mắt. Nhưng thứ này chỉ có một. Thế là lời hứa cộng đồng phát triển bị ném ra sau đầu, một trận đại chiến tranh giành Thiên Đạo phát sinh. Một lần nữa, vô số đại năng lại vẫn lạc, vô số tộc đàn theo thủ lĩnh của mình biến mất trong lịch sử. Cuối cùng sau bao tranh đấu thì một vị đại năng thuộc Thông Linh hầu tộc đã may mắn giành được Thiên Đạo. Sau đó trước vòng vây của toàn bộ yêu tộc, hắn bắt đầu liều mạng luyện hóa linh bảo này. Nhưng các vị đại năng khác nào để cho hắn được toại nguyện? Bọn họ dùng tất cả lực lượng trong của mình cùng hợp lực tấn công Thông Linh hầu tộc đại năng, hay nói chính xác là tấn công Thiên Đạo đang nằm trong tay hắn. Đòn công kích cực mạnh này đã có hiệu quả! Vì sau khi trúng công kích, Thiên Đạo đã bị nứt một đường. Những mảnh vỡ rơi xuống cửu châu tạo thành những tiểu thiên địa lớn nhỏ không đều. Nhưng vị đại năng kia cũng đã hoàn thành luyện hóa Thiên Đạo, sau đó hắn bất chấp làm tổn hại linh bảo này, phát động công kích đầu tiên nhắm vào toàn bộ kẻ thù: tước đoạt tồn tại. Chỉ thấy hắn vung tay, toàn bộ đại năng còn lại của yêu tộc hoặc gào thét hoặc cầu xin hoặc công kích đều chậm rãi biến mất, tựa như bọn hắn chưa từng tồn tại trên thế gian. Chưa dừng lại ở đó, vị đại năng lại phát động đợt công kích thứ hai nhắm vào toàn bộ yêu tộc: tước đoạt thần trí. Tuy nhiên do Thiên Đạo lúc này đã bị tổn hại một phần nên công năng không còn như ý muốn, kết hợp với việc huyết mạch trong cơ thể mỗi chủng loài tiến hành cắn trả nên từ đó chỉ khiến cho yêu thú khó mở thần trí, không hoàn toàn biến thành vật vô tri. Huyết mạch chủng loài nào càng mạnh thì ảnh hưởng của đợt công kích này càng yếu. Thấy không thể loại bỏ hoàn toàn đối thủ của tộc nhân mình trong tương lai, Thông Linh hầu tộc đại năng liền hi sinh tính mạng của mình, sử dụng Thiên Đạo phát động đợt công kích cuối cùng nhưng lại nhằm vào chính chủng tộc của mình: tước đoạt nguồn gốc. Sau khi hoàn thành công kích, tất cả Thông Linh hầu tộc trên thế gian đều cảm thấy sợi dây kết nối huyết mạch của mình với tổ tiên đang chậm rãi biến mất. Điều này đồng nghĩa với việc bọn hắn sẽ không thể tinh luyện huyết mạch của mình được nữa. Phải biết rằng hình thức tu luyện chủ lưu của yêu tộc là tinh luyện huyết mạch từ đó tìm kiếm cơ hội tiến hành dị biến hoặc phản tổ. Khi cắt đứt nguồn gốc của mình, Thông Linh hầu tộc không còn bất kỳ liên hệ nào với yêu tộc nữa, từ đó mất đi tuổi thọ lâu dài nhưng bù lại là cải thiện được điểm yếu chí mạng của yêu tộc: huyết mạch. Huyết mạch gắn liền với thành tựu sau này của một yêu. Khi cắt đứt huyết mạch của tộc nhân, Thông Linh hầu đại năng đã mở ra vô hạn khả năng tu luyện cho con cháu của mình trong tương lai. Ba đợt công kích, ba lần vết nứt trên Thiên Đạo bị mở rộng khiến nó không chịu nổi nữa và trở nên không ổn định. Những tinh hoa bên trong cũng bắt đầu tan biến. Quyết trả thù cho lão tổ, những cao thủ độ kiếp còn lại của Thông Linh hầu tộc bắt đầu tiến hành công kích lên những yêu tộc khác, buộc bọn chúng phải rút lui đi. Không còn độ kiếp đại năng áp trận, yêu tộc bắt đầu co cụm lại một chỗ tiến hành chống cự. Ngay tại lúc này, Thiên Đạo nổ tung! Vụ nổ cực mạnh quét sạch toàn bộ sinh vật ở phụ cận. Năng lượng giải phóng của nó quét qua khiến mọi kiến trúc được tạo ra biến thành tro tàn. Chín dòng thiên hà lúc này đã cực kỳ yếu ớt cũng bị vụ nổ khiến cho hoàn toàn biến mất. Đây cũng là cột mốc đánh dấu sự chấm dứt của thời kỳ viễn cổ huy hoàng. Sau vụ nổ, Cửu Long đại lục trong thời gian dài biến thành cực kỳ hoang sơ. Những sinh vật còn sống sót lúc này gồm những dã thú chưa mở thần trí và số ít Thông Linh hầu tộc. Các tảng đá mà chín dòng thiên hà từng đi qua trong vô số thế kỷ đã có sự chất biến mà trở thành nguyên thạch rồi bị ném đi khắp nơi, trở thành cội nguồn của linh mạch. Lại không biết qua bao nhiêu năm, Thông Linh hầu tộc do bị mất đi huyết mạch liên hệ với tổ tiên nên dần dần biến đổi hình dạng bên ngoài, tự xưng là nhân tộc. Nhân tộc tuy đa số không thể tu luyện nhưng nếu thành công cảm ứng được linh khí thì tốc độ tu luyện là cực nhanh. Do sự liên hệ với yêu thú hoàn toàn cắt đứt nên thứ vốn dĩ được gọi là yêu khí cũng dần dần chuyển đổi, lấy theo tên của linh khí gọi là linh lực. Đồng thời phát triển một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác biệt so với yêu tộc khi xưa. Phát triển mạnh mẽ với thời gian, nhân tộc lấy Trung Châu làm gốc, bắt đầu di cư sang các châu khác, thành công phác họa lên bản đồ hình dáng của Cửu Châu đại lục bao gồm: Yến Châu, Trung Châu, Bắc Man Châu, Tây Huyền Châu, Địa Châu, Nam Hoàng Châu, Vân Châu, Đông Phù Châu, Bình Châu. Trong thời gian này, một số dã thú đã có cơ duyên trở thành yêu thú nhưng vẫn bị tu sĩ săn giết lấy tài liệu. Tuy nhiên, nhân tộc không ngờ rằng trước khi bọn họ mở rộng ra cửu châu, cực ít yêu thú đã nhận được huyết mạch truyền thừa đang âm thầm tu luyện và thành công mở ra thần trí. Bọn chúng vẫn âm thầm quan sát mọi động thái của nhân tộc, vẫn âm thầm liên kết và tích súc lực lượng. Và thời cơ cuối cùng đã chín muồi, một trận nhân yêu đại chiến là không thể tránh khỏi. Tuy có thể chất cường hãn và tuổi thọ dài lâu, yêu tộc chỉ nhận được công pháp là tinh hoa duy nhất sót lại từ thời viễn cổ trong khi nhân tộc dựa vào trí tuệ được khai mở rất sớm của mình đã chế tạo ra vô số loại pháp khí, linh khí, trận pháp… sóng sau đè sóng trước bức lui yêu tộc từng bước lại từng bước. Cuối cùng yêu tộc phải ký hòa ước chấp nhận rút lui vào Bình Châu không được xâm phạm vào các châu khác. Dù sao thì để tiêu diệt toàn bộ yêu tộc đối với nhân tộc tổn thất nặng nề là điều chắc chắn. Không còn cản trở, nhân tộc từng bước một bắt đầu làm chủ thế giới này. Nếu không phải vì vô số biến cố xảy đến cuối thời kỳ thượng cổ thì vùng Vô Tận Hải cũng đã thuộc sở hữu của nhân tộc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang