Kỳ Nhân
Chương 11 : Lại là thần thông
Người đăng: Minh Quân
Ngày đăng: 06:00 09-02-2020
.
Đã bốn canh giờ trôi qua kể từ khi Trần Lãng theo đuôi năm tên tu sĩ. À mà hắn phải mất một canh giờ đợi đám người chạy qua.
Trong quá trình theo dấu hắn phát hiện năm người có mang theo một bảo vật giúp quan sát khí tức sinh vật.
Thứ đó giống như một cái la bàn toàn làm bằng ngọc trắng không tì vết. Trên bề mặt la bàn xuất hiện một điểm xanh và chi chít các điểm đỏ biểu thị cho các khí tức xung quanh, khí tức càng mạnh thì điểm đỏ càng sáng. Phạm vi bao quát thì tương đương với thần thức của một Kim đan sơ kỳ, tầm trăm dặm.
Để kiểm chứng một lần Trần Lãng cố ý tiến tới quá gần, quả nhiện một điểm đỏ xuất hiện thêm trên la bàn. Đám tu sĩ nghĩ hắn là yêu thú lang thang nên không hề cảnh giác, vẫn tập trung di chuyển.
Cả năm di cưỡi phi kiếm di chuyển không theo một quy luật cố định mà hết chuyển đông lại chuyển tây, chẳng mấy chốc Trần Lãng đã rời xa khu vực kiểm soát ban đầu không biết bao nhiêu dặm nên đành phải bỏ bọn tiểu hôi trốn ở một chỗ an toàn rồi toàn lực theo dấu. Kinh nghiệm bao nhiêu năm khiến hắn cảm thấy mạo hiểm lần này là đáng giá.
Lại đuổi theo một lúc thì mặt trời đã bắt đầu ló dạng. Cả năm tên tu sĩ cũng dần thả chậm tốc độ như đang tìm kiếm cái gì.
- “Tìm thấy rồi Sơn ca” Một tên tu sĩ chỉ vào tảng đá lên tiếng
Sau đó cả năm tập trung lại chỗ tảng đá, đánh ra một tấm phù rồi chụm đầu nói thầm cái gì. Trần Lãng liền thả thần thức lắng tai nghe
- “Các ngươi sau này chính là người chết, không được khắp nơi chạy lung tung. Sống trong gia tộc đã quen coi trời bằng vung nhưng tại đây nhớ thu cái tính khí của mình lại, một lát sẽ có người dẫn các ngươi đi gặp tiền bối, nhớ cẩn thận cái mồm.”
Đúng theo lời nói của tên tu sĩ gọi là Sơn ca, một lát sau tảng đá bỗng tách ra tạo thành một cánh cổng, từ đó bước ra một tên tu sĩ mặt chuột mang phục sức Lâm gia.
Vừa cảm nhận được khí tức của tên này Trần Lãng liền nghĩ cũng không nghĩ thu lại thần thức, đồng thời sử dụng Kính Hoa Thủy Nguyệt ngụy trang thành yêu thú cấp môt rồi chậm rãi bò về một phía như đang tìm kiếm con mồi.
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được tên tu sĩ bước ra là Hợp thể kỳ. Phải biết rằng tu sĩ sau khi tấn cấp Kim đan thì thần thức sẽ rất nhạy cảm, nếu bị ai quan sát từ xa bất luận tu vi đều có thể cảm nhận được.
“Thằng vừa rồi chắc chắn cảm nhận được cái gì”
Đúng như Trần Lãng nghĩ, một đạo thần thức mạnh mẽ quét đến chỗ hắn rồi nhanh chóng rời đi.
“Trò này ca chơi không biết bao nhiêu lần, tới cái nữa”
Và lại đúng như hắn đoán, thần thức đang rời đi bỗng bất ngờ tập trung lại Trần Lãng. Thấy không có gì bất thường mới bỏ đi.
- “Đi vào đi, nơi này không thể dừng quá lâu”
Tên tu sĩ mặt chuột lúc này cảm rất kỳ quái, rõ ràng vừa rồi trong tích tắc hắn cảm thấy bị nhìn trộm nhưng dùng thần thức dò xét vạn dặm thì trừ vài con cấp ba yêu thú cũng không có gì đáng chú ý.
Cảm giác đó rất mơ hồ gần như chỉ là ảo giác, giống như ai đó đưa nhón tay chỉ cách làn da ngươi một milimét, tuy không chạm tới nhưng vẫn cảm nhận được trong mơ hồ.
“Không được, vẫn phải đem an toàn làm ưu tiên”
Vừa nghĩ, tên tu sĩ mặt chuột liền bước vào thông đạo. Không gian lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ xa xa thỉnh thoảng vang lên âm thanh của yêu thú.
- “Ngươi cũng nghĩ như ta chứ?” Giọng Tố Linh từ nê hoàn cung vang lên
- “Hắn có thể vẫn còn quanh đây. Phải hành động cẩn trọng vài ngày để chắc chắn.” Trần Lãng đáp lời
- “Ngươi nghĩ bọn Lâm gia muốn gì?”
- “Còn phải hỏi, đại khái có ý phản khách thành chủ đi, phá nát sự cân bằng hiện tại. Đám Lâm gia bề ngoài vẫn thể hiện là nhị lưu thế lực, giao hảo kết thiện duyên khắp nơi, ngay cả tán tu cũng không hề chèn ép. Bên trong lại xây dựng một cứ điểm có ít nhất một tên Hợp thể kỳ tọa trấn, lén lén lút lút đưa đệ tử giả chết vào tích súc lực lượng thì trong lòng không có quỷ mới lạ.”
- “Tiểu Lãng Lãng cũng có mắt nhìn không tệ nhỉ. Vậy trả lời câu hỏi cuối cùng của tỷ: chúng ta nên làm gì?”
- “Bây giờ chúng ta cần tăng thực lực trong thời gian ngắn mới mong phân được một chén canh. Và thôi gọi ta cái tên đó đi” Trần Lãng bất đắc dĩ trả lời.
Tố Linh có thể mặc kệ hắn nhưng hắn không thể mặc kệ nàng a. Đơn giản là vì Trần Lãng sợ bị treo lên đánh, vân, cái loại một bên đánh một bên chịu đòn đó.
Trong năm người chỉ có Tố Linh là sở hữu chân chính thần hồn công kích phương pháp. Bốn người còn lại có thể nói là có biện pháp sử ra thần hồn công kích nhưng trong lúc xuyên đến đây đã bị hỏng mất, nên bây giờ cơ bản là nàng muốn đánh ai thì đánh, không người có thể trị nàng, tất nhiên là ngoai trừ hai tên đang ngủ say kia.
Vài ngày sau, Trần Lãng vẫn hành động như một con Hắc Lân Xà bình thường. Săn mồi, nghỉ ngơi, tu luyện đều theo một trật tự nhất định.
Bỗng một hôm một Lâm gia tu sĩ có tu vi Nguyên Anh xuất hiện trước mặt Trần Lãng muốn xuất thủ đánh ngất hắn. Tất nhiên là Trần Lãng cực kỳ phối hợp giả vờ ngất.
Trong nê hoàn cung Cổ Nguyên cũng sẵn sàng kích hoạt thần thông tẩu thoát của mình bất kỳ lúc nào. Chỉ cần tên tu sĩ này có bất kỳ một cử động bất thường nào thì bọn hắn sẽ trốn ngay, lúc đó đừng nói đến Nguyên Anh, ngay cả Độ Kiếp lão tổ bất ngờ xuất hiện cũng không cản được.
Tên tu sĩ tiến lại gần rồi vung tay dò xét toàn bộ cơ thể của Hắc Lân Xà, cảm thấy không có gì bất thường mới gật đầu bỏ đi. Cái mà hắn không biết là một số lượng lớn khí huyết và lộ tuyến công pháp Huyền Nguyên Hỗn Thiên công đều bị Tố Linh dùng ma âm tạo ảo giác đánh lừa thần thức của hắn.
Tên tu sĩ Nguyên Anh lúc này đã trở lại vị trí tảng đá thông đạo lẳng lặng xếp bằng chờ đợi. Không lâu sau lại xuất hiện vài tên tu sĩ của Lâm gia, không ngoại lệ đều một màu Nguyên Anh kỳ. Lại đợi thêm một lúc nữa, số tu sĩ Nguyên Anh lúc này đã đạt đến con số kinh khủng bốn mươi người!
Trong rừng lúc này lại đi ra hai tên tu sĩ đều có tu vi Hợp thể kỳ! Theo thứ tự là tên tu sĩ mặt chuột Trần Lãng thấy và một lão giả tiên phong đạo cốt.
Nghe xong báo cáo từ đám Nguyên Anh, lão giả mở miệng:
- “Chúng ta đã kiểm tra từng con yêu thú trong khu vực này, hoàn toàn không có gì bất thường. Sư đệ ngươi chắc chắn đó không phải vì người thất thần mà sinh ảo giác chứ?”
Tên tu sĩ mặt chuột lúc này cũng nghi ngờ về cảm giác của mình khi đó, bèn không chắc chắn mở miệng:
- “Nhưng cảm giác của ta khi đó rất không bình thường. Sư huynh, không bằng chúng ta…”
- “Không được! Giết chết yêu thú muốn rời đi thì không sao, nhưng nếu tàn sát toàn bộ yêu thú trong khu vực sẽ biến nơi này trở nên khả nghi. Lão tổ đang trong quá trình đột phá, toàn gia tộc đang chậm rãi tích súc lực lượng, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ chân chuột.” Lão giả cắt lời
- “Chuyện này đến đây là dừng, nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Ám tử ở Ngự Thú Tông không thu được bất kỳ hoạt động bất thường nào từ đám cao tầng, nếu thực sự có người theo dõi ngươi thì tu vi chắc chắn phải cao hơn cả ta, không nên làm quá tuyệt kẻo lại chọc phải phiền phức không cần thiết. Ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi nhiều hơn, gần đây xử lí công việc ở chi nhánh ta sẽ phân phối cho người khác.”
Nam tử mặt chuột còn muốn nói cái gì nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của lão giả nên cũng đành nuốt lại, ngoan ngoãn tiến vào thông đạo.
Trần Lãng cảm thấy áp lực vô hình lúc này đã biến mất nhưng vẫn bình tĩnh sinh hoạt thêm mấy ngày, đến khi chắc chắn không còn người theo dõi thì mới chậm rãi rời khỏi khu vực.
Nhưng ngày vào lúc hắn bò đến mép biên giới khu vực thì bỗng sững người.
"Có sát khí!"
Cách đó năm mươi dặm, lão giả đang cầm một chiếc la bàn tương tự như đám năm tên tu sĩ cầm lúc trước. Nhưng thay vì chỉ bao quát phạm vi trăm dặm thì thứ này bao trùm vỏn vẹn vạn dặm!
“Yêu thú thông thường chỉ đi săn trong lãnh địa của mình, nếu nó rời khỏi địa điểm đó quá xa thì chắc chắn có gì mờ ám” Nghĩ đến đây, lão giả liền tăng tốc tiến về phía Trần Lãng
“Chắc chắn là cái la bàn trời đánh” Trần Lãng không nhịn được chửi ầm lên
Cổ Nguyên lúc này cũng không chần chờ kích hoạt thần thông của mình, Lôi Hệ Phong Hành!
Thần thông này chính là đỉnh cấp lợi khí khi trốn tránh kẻ thù. Nếu so sánh với các tuyệt kĩ bảo mệnh thông thường thì chẳng khác nào a miêu a cẩu so với hồng hoang cự thú.
Lôi Hệ Phong Hành không dùng tốc độ giúp người thi triển bỏ chạy mà dùng niệm. Khi thi triển thì trong thời gian ngắn Cổ Nguyên và thiên địa sẽ hình thành một cầu nối.
Thông qua cầu nối này hắn có thể “nhìn” thấy bất kỳ vị trí nào dưới gầm trời và chỉ cần tập trung vào một vị trí hắn sẽ dịch chuyển đến đó bất chấp khoảng cách. Nói cách khác, trên Cửu Châu đại lục này trừ một số nơi đặc biệt được bao bọc bởi ngũ giai hoặc tiên giai trận pháp, còn lại Cổ Nguyên có thể đi ngang.
Tuy nhiên sau khi dịch chuyển những thứ mà hắn thấy trong lúc thiết lập cầu nối sẽ bị thiên đạo xóa đi. Nếu này hôm đó kẻ mà hắn đối mặt không phải là thiên đạo bản thân thì kẻ có khả năng sống sót nhất trong năm người là Cổ Nguyên.
“Phốc”
Một lúc sau lão giả ngự phong bối rối đuổi tới nhưng nào còn thân ảnh của Hắc Lân Xà
Trong hang động ở sườn dốc của một ngọn núi vô danh.
Nơi này khá rộng, bên trong chỉ có một chiếc tổ chim, một con đại hắc xà, một thi thể yêu thú giống chim và ba quả trứng.
Trần Lãng lúc này đang điều khiển Hắc Lân Xà toàn thân đầy máu cố gắng nuốt cơ thể của một con quái điểu, chính là cái thi thể yêu thú được nhắc đến.
Con chim này có hai đầu, hình dáng tựa như kền kền nhưng toàn thân lông vũ lại có màu xanh lục, sải cánh của nó rất lớn, tầm mười lăm mét. Dựa vào khí tức tỏa ra trên thi thể có thể xác minh rằng khi còn sống nó có thực lực yêu thú cấp ba.
Trước ngực quái điểu có một cái lỗ lớn, nếu nhìn vào trong có thể thấy toàn bộ nội tạng đã bị nghiền nát, quả tim đã bị nổ tung thành trăm mảnh hòa lẫn cùng máu và thịt.
Đúng vậy, vị trí mà Cổ Nguyên chọn để dịch chuyển đến là quả tim của con quái điểu này. Lôi Hệ Phong Hành có thể đưa người dùng đến bất kỳ vị trí nào bao gồm bên trong một sinh vật sống.
Có thể giải thích cụ thể thần thông này như sau. Khi cầu nối giữa Cổ Nguyên và thiên địa được thành lập, cách mà hắn cảm nhận thế giới sẽ biến thành vô số chấm nhỏ. Từng cơn gió, dòng nước, sinh vật, đất đá đều được cấu tạo từ những chấm nhỏ. Khi Cổ Nguyên tập trung vào một chấm nhỏ thì hắn sẽ dịch chuyển đến vị trí của chấm nhỏ đó.
Thời gian kích hoạt thần thông càng lâu, những chấm nhỏ này sẽ phân hóa thành những chấm nhỏ hơn và trở nên dày đặc đến một mức độ mà tư duy của Cổ Nguyên không thể xử lý được nữa. Đó là lý do hắn chỉ có thể kích hoạt Lôi Hệ Phong Hành trong tích tắc, nhưng nhiêu đó là đủ cho một niệm sinh ra.
Cứ tưởng tượng con quái điểu bên trên được hình thành từ một triệu chấm nhỏ khi thần thông được kích hoạt, đồng nghĩa với việc Cổ Nguyên có thể dịch chuyển đến một triệu vị trí khác nhau trên cơ thể con chim này. Nhưng con số một triệu không dừng lại mà liền biến thành hai triệu, bốn triệu, tám triệu… trong chớp mắt.
Nói thì thần kỳ như vậy nhưng việc dùng thần thông này chơi chết một tu sĩ một tu sĩ Nguyên Anh là rất khó, đơn giản bởi vì phản ứng của hắn quá nhanh. Ngay khi vừa cảm nhận được sự hiện diện của kẻ ngoại lai trong cơ thể thì hắn có thể dùng tu vi mạnh mẽ đè nén rồi bóp chết Cổ Nguyên khi vừa xuất hiện mà không gặp cản trở nào, tất cả là bởi vì tác dụng phụ sau khi dùng thần thông: cắt đứt linh lực và ý thức.
Cắt đứt linh lực nghĩa là trong bảy ngày toàn bộ cơ thể mà Cổ Nguyên dùng để thi truyển thần thông sẽ bị cách li hoàn toàn với linh lực, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài vậy.
Cắt đứt ý thức cũng có tác dụng trong bảy ngày. Trong thời gian này toàn bộ ý thức của Cổ Nguyên sẽ biến mất, giống như một người khi bước qua cổng bỗng nhiên thất thần vậy, chỉ là cái thất thần của Cổ Nguyên sẽ kéo dài bảy ngày. Đồng thời toàn bộ những thứ có khí tức của hắn như pháp bảo ấn ký, thần hồn ấn ký… sẽ bị lau đi, chờ hắn tỉnh lại tiến hành nhận chủ từ đầu. Đó là lý do khi xưa Cổ Nguyên không bao giờ mang những thứ có khả năng phản phệ bên mình.
Đó là chưa kể muốn dùng thần thông này lần thứ hai thì người thi triển phải đợi thêm mười năm.
Nói tóm lại, thứ này dùng để đối phó mục tiêu có tu vi Kim đan trở xuống còn được, nếu gặp mục tiêu quá mạnh thì hưu chết về tay ai còn chưa biết.
Về phần quái điểu thì thực lực cũng trong số yêu thú cấp ba cũng chỉ trung bình, có thể dễ dàng dính độc thủ. Tuy Cổ Nguyên có thể chọn để giết chết một mục tiêu lớn hơn nhưng với trình độ hiện tại thì mục tiêu phù hợp yêu cầu quá ít ỏi.
Từ khi thú triều tập kích Ô Sơn thành thì các yêu thú có chút thực lực đều chọn rút sâu vào Hoành Đoạn sơn mạch, nếu âm chết bọn chúng thì khó đảm bảo an toàn trở ra.
Đó là chưa kể hầu hết bọn chúng lại có đông đảo thuộc hạ, chỉ cần sơ sẩy khiến vương của bọn chúng hét thảm trước khi chết thì cái tu vi yêu thú cấp hai của Hắc Lân Xà không biết bị xé thành mấy miếng.
Những yêu thú độc hành cũng là lựa chọn không tệ, âm chết bọn chúng rồi cướp đi linh thảo thủ hộ. Nhưng vấn đề là đã dám độc hành thì phải có thực lực, mà có thực lực thì lại ở sâu trong rừng, nếu chẳng may bọn chúng giãy chết kêu thêm vài con mắt tò mò thì rất phiền phức.
Vị trí của quái điểu rất phù hợp yêu cầu. Đỉnh núi nơi nó ở có địa hình hiểm trở rất khó tiến lên. Đẳng cấp linh mạch của nơi này cũng không cao, chỉ là nhị phẩm, không vào mắt của đám yêu thú cấp ba khác. Xung quanh nó ngoại trừ ba quả trứng thì không hề có đồng bạn hay tiểu đệ. Và đặc biệt nhất là linh dược mà nó đang thủ hộ hiện mọc ở một góc tối của hang động, Luyện Thần Thảo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện