Kinh Tủng Lạc Viên

Chương 79 : 7 điều cấm kỵ trong trường học ( 8 )

Người đăng: Vernell

Phong Bất Giác hiển nhiên đã đánh giá thấp năng lực của quỷ hồn này, nếu như hắn đã làm trái nhắc nhở "Chớ ngẩng đầu nhìn vào trong kính", địch nhân trước mắt làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được. Tốc độ phản ứng của quái vật kia cực nhanh, thuận thế bắt được cổ tay đang vung ống cờ-lê của Phong Bất Giác, huyết trảo dùng sức thu lại, Phong Bất Giác lập tức cảm thấy xương cẳng tay phải sắp bị bẻ gãy rồi, nếu không phải lực nhẫn nại của hắn rất mạnh, chỉ sợ liền vũ khí trong tay cũng khó nắm chặt rồi. Một cánh tay khác của huyết ảnh nhanh chóng bóp vào cổ Phong Bất Giác, hắn không thể không ném đi điện thoại cùng đèn pin trong tay trái, cố gắng chế trụ cổ tay huyết ảnh, cùng đối phương giữ lẫn nhau, dù là như thế, hắn vẫn dần dần hít thở không thông. Điện thoại cùng đèn pin rơi xuống mặt đất, rất nhanh bị huyết dịch nuốt hết không thấy, nguồn sáng duy nhất trong nhà vệ sinh, biến thành ánh sáng cửa chiếc đèn xách tay ở chỗ sâu nhất trong WC. Tự Vũ không hề ẩn núp, nàng một tay bụm lấy miệng vết thương, một tay rút kiếm, đi tới sau lưng Huyết Ảnh kia. Tuy thương thế của nàng vẫn chưa không khôi phục, một khi hành động liền có nghĩa là đổ máu, nhưng trải qua hơn 10 phút này, giá trị sinh tồn của nàng đã hồi lại một ít, lúc này nếu không trợ giúp, Phong Bất Giác có thể sẽ xong đời. Tự Vũ vung trường kiếm lên, chém ngang về phía đầu đồng tử của huyết ảnh. Có lẽ vì tròng mắt phía sau đầu quái vật đều bị tóc đen chặn, hoặc bởi vì bởi vì Phong Bất Giác nhìn vào tấm gương hấp dẫn cừu hận, tóm lại, con quái vật kia không hề để ý tới việc sau lưng bị công kích, đầu của nó bị một kiếm chém rụng, trong nháy mắt lúc cái cổ ngưng tụ bằng huyết dịch bị đứt đôi, những con mắt trên cái đầu liền rơi xuống tứ tán, lưc lượng vốn đem chúng tụ họp cùng một chỗ dường như đã biến mất. Nhưng đây chỉ là biểu hiện tạm thời, hai chân Phong Bất Giác vẫn bị giữ chặt, mà sau khi những con mắt trên mặt đất bị dính đầy máu tươi, chúng lại bắt đầu hoạt động, dần dần tụ lại cùng một chỗ... Phong Bất Giác cùng Tự Vũ gần trong gang tấc, nhưng không có cách nào mở miệng nói nửa chữ. Sau khi Tự Vũ chém xong một kiếm kia, vết thương bên cạnh eo lại vỡ ra, thần sắc nàng thống khổ mà bưng chặt vết thương, máu tươi chảy ra giữa ngón tay đã nói rõ tất cả. Phong Bất Giác rõ ràng là đến anh hùng cứu mỹ nhân đấy, kết quả lại bị Tự Vũ cứu, hơn nữa hành vi của hắn đã dẫn phát quỷ hồn đuổi giết, nếu không mau hành động giúp hai người thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, vậy thứ nghênh đón bọn họ không thể nghi ngờ chính là cả đoàn bị diệt. Dưới loại tình huống này, trong đầu Phong Bất Giác linh quang chợt hiện, nghĩ tới một phương pháp có khả năng phá giải... Hắn quay đàu lại một lần nữa, đối mặt với tấm gương phía trên bồn rửa tay, lúc này vì nguồn sáng ở góc tận cùng WC, khu vực gần tấm gương đen kịt một mảnh đấy. Phong Bất Giác lấy súng ngắn từ trong bọc hành lý ra, quyết đoán mà nhắm về phía đó, bắn liền ba phát, họng súng phát ra ánh lửa đem khung cảnh trước mắt chiếu sáng ba lượt ngắn ngủi. Mà cái gương kia, sau khi trúng ba phát súng không ngờ vẫn chưa vỡ, chỉ phát ra ba tiếng pằng pằng pằng trầm đục. Tấm gương này hiển nhiên không phải gương chống đạn, mà là bị bản thể oan hồn bám vào, bởi vậy mới có thể bắn không vỡ, viên đạn của Phong Bất Giác mặc dù không phá hủy được tấm gương này, nhưng toàn bộ máu tươi trên sàn WC đều bị ảnh hưởng, đống máu này giống như nước đựng trong chum, lúc đánh vào thân chum, nước bên trong cũng sẽ chịu chấn động. Đống huyết dịch giữ chặt mắt cá chân Phong Bất Giác bị đánh tan rồi, lại để cho hắn khôi phục năng lực hành động. Hắn không nói hai lời, rút gậy bóng chày ra, vọt tới trước gương liên tục mãnh kích, lúc hắn công kích mặt gương, toàn bộ WC đều chấn động, có cảm giác giống như trên lầu đang mở sàn nhảy. Huyết ảnh không đầu vốn đang đứng yên cùng các con mắt trên mặt đất đang chuẩn bị ngưng tụ lại cũng bị chấn động phá thành mảnh nhỏ, rất khó để ngưng tụ lại. Phong Bất Giác vung gậy dùng sức mãnh liệt, hơn nữa tần suất cũng rất cao, ngắn ngủn hơn mười giây, cánh tay của hắn đã đau đến mức sưng lên, nếu như đây không phải gậy kim loại mà là gậy gỗ, chỉ sợ tay hắn đã sớm gãy. Rốt cục, ngay lúc tấm gương bị đánh vỡ vụn truyền ra âm thanh 'Xoảng xoảng', ác linh cuối cùng đã phản công, từ trong tấm gương vỡ có một nữ quỷ tóc tai bù xù nhào ra, hốc mắt trống rỗng, con mắt đã bị đào đi, toàn thân là máu. Bất quá hình thái này so với hình thái dùng máu làm thân, dùng mắt làm đầu kia của nàng cũng không có bao nhiêu kinh khủng. Phong Bất Giác đột nhiên bị nữ quỷ nhào ra xô ngã, vô cùng bị động, còn không kịp đổi ống cờ-lê, oán linh đã há miệng cắn tới. Cũng may mũi kiếm của Tự Vũ lại một lần nữa giết tới, tinh chuẩn mà chém trúng đầu quỷ hồn này. Lần này, nhất đao lưỡng đoạn, đầu lâu lăn xuống, tất cả ảo giác cũng tùy theo mà biến mất. Nhưng Tự Vũ cũng quỳ rạp xuống đất, mảng lớn đỏ thẫm của miệng vết thương đã tuyên cáo rằng nàng không còn khả năng hành động. ( tiến độ nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới ) ( thăm dò trường trung học phổ thông Yousuke, loại bỏ bảy loại hiện tượng linh dị, tiến độ trước mặt là 5/7 ) Hệ thống nhắc nhở tuy đã vang lên, nhưng căn bản không cung cấp thời gian cho hai người thở dốc, con quỷ hồn này vừa chết, giới hạn liền bị đánh vỡ, trong hành lang ngoài cửa, một số lượng thanh âm lờ mờ, sột sột soạt soạt vô cùng nhiều bắt đầu tới gần. Phong Bất Giác cùng Tự Vũ không thể dựa vào ngôn ngữ trao đổi, hắn đành phải bước nhanh về phía trước, trước tiên dìu Tự Vũ lên, mang nàng tới gian phòng WC ở tận cùng kia, để nàng cầm đèn xách tay, sau đó làm một thủ thế đơn giản, Tự Vũ minh bạch ý của hắn, trực tiếp liền đem đèn xách tay đưa của hắn. Sau khi quyền sở hữu vật phẩm thay chủ, Phong Bất Giác lại để cánh tay trái của Tự Vũ ôm vòng qua qua cổ của mình, tay vịn eo của nàng, tay kia mang theo đèn xách tay, mang theo Tự Vũ đi ra khỏi WC. Bởi vì điện thoại cùng đèn pin của Phong Bất Giác điện thoại cũng đã rơi mất, điện thoại của Tự Vũ cũng liền mất đi tác dụng, hơn nữa trước khi kịch bản chấm dứt hai người bọn họ đoán chừng cũng sẽ không tách ra, bởi vậy nàng liền ném điện thoại di động của mình đi. Sau khi đi vào trong hành lang, cảnh tượng trước mắt liền không hề lạc quan, đi về hướng bên phải, trong hành lang lờ mờ, rất nhiều vật thể hình tròn trôi lơ lửng ở trên không đang chậm rãi tới gần, phía dưới những vật thể kia cũng đều buông thõng một sợi gì đó, giống như là một đoạn dây thừng nhỏ. "Móa! Bóng bay treo cổ!" Phong Bất Giác đã xem qua manga cùng tên, đó là một câu chuyện làm cho người ta tuyệt vọng, nhớ lại tình tiết đều sẽ khiến người ta có chút khó chịu, phiền muộn. Hắn tranh thủ thời gian cõng Tự Vũ chạy về một hướng khac, nhưng bên đó lại không có cầu thang, Phong Bất Giác biết rõ điểm ấy, sơ đồ tầng 1 đã khắc ở trong đầu hắn, hắn chọn bên này cũng là bất đắc dĩ, nếu như chạy về phía đống "Bóng bay treo cổ" kia, hắn và Tự Vũ không đến 10 giây cũng sẽ bị treo cổ. Một đường đi đến bên cửa sổ cuối hành lang, Phong Bất Giác mở cửa sổ ra, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Tự Vũ cất thanh kiếm vào bọc hành lý, nàng vậy mà minh bạch. . . Lúc này theo góc bên kia hành lang, các tử thi không đầu đang đi tới, chúng hoặc tay vịn tường, hoặc nằm rạp dưới mặt đất, chậm rãi tới gần. Hai người đã bị bao vây, đường ra duy nhất chính là nhảy ra ngoài từ cửa sổ này, Phong Bất Giác đem đèn xách tay cất vào trong bọc hành lý của mình, nhìn nghiêng về phía Tự Vũ, xem ý thật giống như muốn nhảy. Hắn nói nhảy liền nhảy, dù sao cũng chỉ là tầng 2, không quá cao. Cấp bậc của Phong Bất Giác trong trò chơi là cấp 13, Kinh Hãi Thiên Đường tuy không có số liệu thuộc tính cụ thể, nhưng theo đẳng cấp tăng lên, năng lực của thân thể người chơi nhất định sẽ dần dần gia tăng. Nếu như nói cấp 1 đại biểu cho tiêu chuẩn của người bình thường, trên ba mươi cấp có được trình độ võ nghệ cao cường như trong The Matrix, như vậy dùng thực lực bình quân của người chơi cấp 13 mà nói, từ độ cao tầng 2 nhảy xuống, không hề có vấn đề gì đấy. Sau khi Phong Bất Giác hạ xuống cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng ít nhất sẽ bị trật chân hoặc sau lưng bị thương, không nghĩ tới lúc ở giữa không trung, hắn đã cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng, lực trùng kích phải nhận sau khi chạm đất không quá lớn, giá trị sinh tồn còn không mất nhiều bằng lúc xô cửa. Sau khi hắn đứng vững, liền tranh thủ thời gian phủi tay, phát ra một ít tiếng vang, sau đó mở ra hai tay, ngẩng đầu nhìn lên, chuẩn bị đỡ Tự Vũ nhảy xuống. Ánh trăng rất sáng rõ, lúc Phong Bất Giác đứng dậy đã quét mắt một vòng, trước mắt chung quanh lầu dạy học còn không có quỷ hồn đánh tới, hắn định sau khi đỡ được Tự Vũ, liền trực tiếp dẫn nàng chạy đến nhà ăn. Trải qua trận quần chiến trong WC vừa rồi, Phong Bất Giác đoán. . . Sau khi đi vào trong không gian sự kiện linh dị phát sinh, quỷ hồn đuổi giết cũng sẽ tạm thời bị ngăn lại bên ngoài. Mà một khi sự kiện chấm dứt, đuổi giết sẽ lại tiếp tục. Bởi vậy hai người không thể dừng lại dù chỉ một giây. Tự Vũ không do dự quá lâu, mượn ánh trăng, sau khi nàng xác định được vị trí của Phong Bất Giác liền nhảy về hướng ngực của hắn. Nếu như trạng thái của nàng tốt, cũng không cần Phong Bất Giác tới đỡ, nói không chừng từ tầng ba nhảy xuống nàng đều có thể đứng vững, nhưng lúc này nàng bị trọng thương, cũng chỉ đành dựa vào hỗ trợ của đồng đội. Phong Bất Giác đỡ được Tự Vũ, sau đó hai người nhìn nhau, trầm mặc. Bọn hắn đều cảm thấy một màn này có chút quái lạ đấy, may mà lúc này hai người vẫn bị hạn chế không thể nói chuyện nên bớt được vài phần xấu hổ. Sau tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn này, Phong Bất Giác dứt khoát sẽ không để cho Tự Vũ đi nữa, hắn ôm được người liền chạy. Lựa chọn này đúng là tương đối hữu hiệu đấy, nếu để hắn dìu Tự Vũ đi về phía trước, ngược lại sẽ tương đối chậm. Như bây giờ còn có thể hưởng thụ đặc hiệu tăng thêm của tước sĩ chi vũ, chỉ có điều Phong Bất Giác phải hao tổn nhiều giá trị thể năng hơn một chút mà thôi. Còn nữa, như vậy còn có giảm bớt thời gian dùng tay ra hiệu, Phong Bất Giác trực tiếp liền ôm Tự Vũ tới nhà ăn. Sau khi tiến vào nhà ăn, Phong Bất Giác đặt Tự Vũ ở trên một chiếc ghế dài, sau đó lấy đèn xách tay ra, đặt trên bàn, nhanh chóng quay người đóng cửa chính lại, hơn nữa rút gậy bóng chày ra, cắm ở đằng sau hai bên cửa làm chốt cửa tạm thời. Làm xong những thứ này, hắn liền ngồi đối diện với Tự Vũ, thở dài một hơn. Sau đó hắn chỉ chỉ chính mình, lấy tay khoa tay múa chân, 4, 3, tiếp đó, hắn lại chỉ chỉ Tự Vũ, quăng đi một ánh mắt hỏi thăm. Tự Vũ mở menu nhìn trạng thái của chính mình, miệng vết thương của nàng còn đang chảy máu, giá trị sinh tồn cũng chỉ còn lại có 12, nếu không bảo trì trạng thái bất động, có khả năng còn có thể xói mòn. Nàng làm thủ thế 1 cùng 2, cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thương của mình, một lần nữa nhìn đối diện với ánh mắt của Phong Bất Giác, lắc đầu. Phong Bất Giác hít sâu một chút, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử, đã đến loại tình huống này, hắn chỉ đành cầu nguyện hai sự kiện tương ứng với hai câu ca dao còn thừa kia giống như ở phòng âm nhạc, không cần chiến đấu có thể giải quyết. Cửa chính nhà ăn bỗng vang lên tiếng xô cửa rầm rầm rầm, bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên làm cho người ta phải khiếp sợ, ngoài cửa sổ đều là quỷ ảnh lắc lư, một lát sau liền vang lên thanh âm cửa sổ thủy tinh bị nghiền nát. Xem ra đám quỷ hồn này đuổi giết thật đúng là như ảnh tùy hình, liền thời gian thở dốc một phút đồng hồ cũng không lưu cho người chơi. ! ! !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang