[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 525 : Đập tay (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 19:32 18-12-2025

.
Tu sĩ cảnh giới Long Môn Cố Mạch, Vinh Sướng của Phù Bình kiếm hồ, cùng nhau nhìn về người trẻ tuổi vừa mới xuất quan kia. Cố Mạch hơi kinh ngạc. Một tu sĩ năm cảnh giới thấp luyện hóa vật bản mệnh, động tĩnh quá lớn, khí thế quá mạnh, chuyện này không hợp lý. Vinh Sướng thân là kiếm tu Nguyên Anh, đứng càng cao hơn, nhìn càng xa hơn, không chỉ kinh ngạc mà còn hơi kinh hãi. Lưu Cảnh Long không xoay người, thu hồi thế giới nhỏ do phi kiếm bản mệnh tạo thành, lúc ra tay không thấy phi kiếm, lúc dừng tay vẫn không thấy phi kiếm. Lưu Cảnh Long nói với Vinh Sướng: - Đã thất lễ rồi. Vinh Sướng xuất thân từ Phù Bình kiếm hồ, nơi đó có loại kiếm tiên như Ly Thái, đệ tử trong môn không muốn sảng khoái cũng khó. Cho nên hắn không có khúc mắc gì, cười nói: - Có thể tự mình lĩnh giáo phi kiếm bản mệnh của Lưu tiên sinh, đây là chuyện vinh hạnh. Sau này nếu có cơ hội, có thể tìm một nơi thoải mái so tài một phen. Lưu Cảnh Long cười nói: - Chỉ cần không phải ở núi Để Lệ là được. Trần Bình An đi tới bên cạnh Lưu Cảnh Long, lúc đi ngang qua Tùy Cảnh Trừng lại nhẹ giọng nói: - Không cần lo lắng. Tùy Cảnh Trừng trong lòng bình tĩnh. Giống như sự xuất hiện của Trần Bình An, còn khiến cô cảm thấy an lòng hơn phi kiếm của Lưu tiên sinh. Cho dù bây giờ cô đã biết, Trần Bình An thực ra chỉ là một tu sĩ năm cảnh giới thấp, cảnh giới tu vi tạm thời còn không bằng Lưu Cảnh Long. Trần Bình An đứng ở bên cạnh Lưu Cảnh Long: - Cảm ơn. Lưu Cảnh Long nói: - Nếu thật muốn cảm ơn ta, cũng đừng mời rượu. Trần Bình An cười nói: - Không dám. Sau đó Lưu Cảnh Long kể lại đại khái nguyên do quá trình sự việc, những nội tình chỉ có thể biết chứ không thể nói, dĩ nhiên sẽ không vạch trần. Trần Bình An luyện hóa vật bản mệnh, nhất định phải hết sức chuyên chú, tập trung tinh thần, cho nên bốn người Lưu Cảnh Long nói chuyện, Trần Bình An cũng không nghe được. Nhưng bên phía ao sen giương cung bạt kiếm, hắn vẫn sẽ có một chút cảm ứng mơ hồ. Nhất là khoảnh khắc Lưu Cảnh Long thi triển phi kiếm bản mệnh, Trần Bình An cho dù tâm thần đắm chìm, vẫn cảm giác được rõ ràng. Có điều lại hòa hợp với tâm cảnh của hắn, chẳng những không ảnh hưởng hắn luyện vật, ngược lại giống như một loại áp trận khác của Lưu Cảnh Long đối với Trần Bình An. Trần Bình An quay đầu nói với Tùy Cảnh Trừng: - Ngươi trở về phòng trước, có một số việc ngươi biết quá sớm lại không tốt. Ta và Lưu tiên sinh cần nói chuyện với Cố tiên tử và Vinh kiếm tiên. Nhớ đừng nghe lén, liên quan đến hướng đi đại đạo của ngươi, đừng xem là trò đùa. Tùy Cảnh Trừng gật đầu, đi thẳng về phòng mình. Nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Vinh Sướng lại trở nên nghiêm túc. Sau khi Tùy Cảnh Trừng nhẹ nhàng đóng cửa, không đợi Trần Bình An nói gì, Lưu Cảnh Long đã lặng lẽ bày một trận bùa, ngăn cách âm thanh và hình ảnh gần căn phòng của Tùy Cảnh Trừng. Tiện tay mà làm, nước chảy mây trôi, cực nhanh cực ổn. Trần Bình An giống như hoàn toàn không có ý nhắc nhở Lưu Cảnh Long. Lúc tiếng đóng cửa vang lên, Lưu Cảnh Long vẽ bùa, Trần Bình An đã nhìn về hai tiên sư trên núi cùng nhau chạy tới tìm Tùy Cảnh Trừng, hỏi: - Ta và Lưu tiên sinh có thể ngồi xuống tán gẫu với các ngươi không, có lẽ trong trong chốc lát sẽ không xong. Cố Mạch gật đầu: - Tùy ý. Trần Bình An ngồi trên chiếc ghế dài sau lưng Lưu Cảnh Long. Lưu Cảnh Long cũng ngồi xuống theo, có điều hơi dời bước, không ngồi ở vị trí chính giữa lúc trước. Từ đầu đến cuối, Lưu Cảnh Long chỉ đứng dậy, nói đạo lý, xuất kiếm rồi lại thu kiếm. Khi hai người ngồi vào chỗ, trong lòng Vinh Sướng lại trầm xuống. Hai nam tử áo xanh này, sao tâm cảnh lại phù hợp như vậy? Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài, chỉ nhìn vị trí ngồi đã có ý tứ “ngươi quy ta củ”. Trên đường truy tìm Tùy Cảnh Trừng, ngoại trừ những tin tức về “kiếm tiên Kim Đan” họ Trần do công báo núi sông tiết lộ, Vinh Sướng và Cố Mạch còn từng xâm nhập điều tra một phen, đầu mối nhiều nhưng lại hỗn loạn, giống như mây mù che phủ. Còn như Lưu Cảnh Long, hoàn toàn không cần hai người đi tra xét cái gì. Lục Địa Giao Long Lưu Cảnh Long của Bắc Câu Lô Châu, xếp thứ ba trong mười người trẻ tuổi, là nhân tài xuất chúng nhanh chóng quật khởi của Thái Huy kiếm tông phía bắc. Hôm nay hai vị kiếm tiên của Thái Huy kiếm tông đã đi tới núi Đảo Huyền xa xôi. Đối với một tiên gia chữ tông, nhất là ở Bắc Câu Lô Châu một lời không hợp liền một mất một còn, đây là một chuyện rất nguy hiểm. Những ngọn núi lớn dùng kiếm tu làm cơ sở đặt chân, đều có không ít kẻ thù. Nhưng không ai xem thường Thái Huy kiếm tông không có kiếm tiên trấn giữ, người tu vi không đủ cao là không dám, còn người tu vi đủ cao thì không muốn. Hai vị kiếm tiên đi đến Kiếm Khí trường thành. Một vị trong đó là Thái Huy tông chủ, không phải là người truyền đạo của Lưu Cảnh Long. Một người khác vai vế còn cao hơn, cũng không phải là người hộ đạo của Lưu Cảnh Long. Người có cơ duyên này là một sư tỷ của Lưu Cảnh Long, nhưng khi Bắc Câu Lô Châu chọn ra mười người lại không có vị trí của nàng. Bởi vì lúc Lưu Cảnh Long vào núi, nàng đã là kiếm tu vách chắn Kim Đan. Sau khi Lưu Cảnh Long thành danh, nàng vẫn không thể đột phá cảnh giới. Cho dù Thái Huy kiếm tông phong tỏa tin tức, vẫn có lời đồn lưu truyền, nói rằng cô gái kiếm tu Kim Đan được gởi gắm hi vọng này, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Vẫn là Lưu Cảnh Long tự mình ra tay, đánh đổi bằng bản thân bị thương nặng, giúp nàng vượt qua một kiếp. Ngược lại người truyền đạo của Lưu Cảnh Long, chỉ là một lão kiếm tu cảnh giới Long Môn của Thái Huy kiếm tông, bị tư chất hạn chế, sớm lâm vào tình cảnh đáng thương đại đạo mục nát, đã qua đời rồi. Hôm nay xem ra đây là một chuyện lạ, nhưng vào năm đó lại là chuyện rất hợp tình hợp lý. Bởi vì Lưu Cảnh Long cũng không phải là một phôi kiếm bẩm sinh trên ý nghĩa thật sự. Ban đầu Lưu Cảnh Long lên núi tu hành, không chỉ những ngọn núi bên ngoài Thái Huy kiếm tông, cho dù là trong sư môn, gần như không ai nghĩ đến hắn sẽ tiến nhanh như vậy trên đường tu đạo. Sau khi Lưu Cảnh Long bước vào cảnh giới Động Phủ, giữa chừng lại được thăng làm đệ tử đích truyền hiếm hoi của tổ sư đường. Có một vị kiếm tiên nhiều đời giao hảo với Thái Huy kiếm tông, lại hoài nghi với chuyện này, lo lắng tính tình của Lưu Cảnh Long quá mềm yếu, trái ngược với tôn chỉ kiếm đạo của Thái Huy kiếm tông, rất khó thành tài, nhất là trở thành nhân vật trụ cột của tông môn. Đương nhiên sự thật đã chứng minh, Thái Huy kiếm tông phá lệ thu nhận Lưu Cảnh Long làm đệ tử đích truyền của tổ sư đường, đúng đến không thể đúng hơn. Trần Bình An nhìn nữ tu sĩ của nhánh Thái Hà kia, nói: - Ta là người xứ khác, các ngươi chắc đã điều tra biết rõ. Trên thực tế, ta đến từ Bảo Bình châu. Chuyện cứu Tùy Cảnh Trừng chỉ là ngẫu nhiên. Vinh Sướng hỏi: - Có thể nói kỹ không? Trần Bình An gật đầu, liền kể lại đại khái chuyện ở đình nghỉ chân. Còn như chuyện nhìn người tu tâm, dĩ nhiên là không nói nửa chữ. Càng không nói người tốt hay xấu, chỉ nói hành vi cuối cùng của mọi người. Không chỉ có Vinh Sướng của Phù Bình kiếm hồ, ngay cả Cố Mạch tính tình không tốt lắm, cũng không lo lắng người này nói dối. Bởi vì bên cạnh người trẻ tuổi áo xanh này là Lưu Cảnh Long. Cho dù là tu sĩ năm cảnh giới cao, cũng có thể nói dối liên thiên, thật giả bất định, tính kế chết người không đền mạng, nhưng Lưu Cảnh Long thì sẽ không như vậy. Đến mức người có thể trở thành bằng hữu của Lưu Cảnh Long, nhất định cũng sẽ không. Đây chính là một đạo lý vô hình, một quy củ vô hình. Chỉ cần Lưu Cảnh Long ngồi ở đó, cho dù hắn không nói gì. - Lúc trước ta từng dùng ác ý lớn nhất suy đoán, ngươi đã lừa gạt Tùy Cảnh Trừng, đồng thời lại khiến nàng quyết một lòng theo ngươi tu hành. Dù sao Tùy Cảnh Trừng vào đời không sâu, trên người lại có trọng bảo. Thủ đoạn phung phí của trời như cung Kim Lân, thật sự quá tầm thường, cho dù sau đó chúng ta biết được, cũng sẽ không cảm thấy phiền phức. Ngược lại tình cảnh mà ta nhìn thấy lúc trước mới là đau đầu nhất. Sau khi Vinh Sướng nghe xong, thẳng thắn nói: - Không ngờ Trần tiên sinh đã sớm đoán ra cơ duyên truyền đạo phía sau Tùy Cảnh Trừng, còn lưu lại cho nàng một lựa chọn nghiêng về chúng ta. Xem ra ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Trần Bình An nói: - Đã nói xong tình hình phía ta, các ngươi có thể nói một chút những gì có thể nói không? Vinh Sướng và Cố Mạch đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử. Cố Mạch đáp xuống trên thuyền nhỏ, ngồi xếp bằng, bắt đầu làm một chủ tiệm ngồi không: - Vinh kiếm tiên ngươi nói với bọn họ đi, ta không am hiểu những chuyện phức tạp này, phiền chết được. Vinh Sướng cảm thấy bất đắc dĩ. Thực ra Cố Mạch làm như vậy, cũng không thể nói là nàng không có nghĩa khí. Trên thực tế chuyện của Tùy Cảnh Trừng, vốn là Thái Hà nguyên quân Lý Dư tiên sư đang giúp Ly Thái kiếm tiên sư phụ hắn, nói chuẩn xác là đang giúp chủ nhân tương lai của Phù Bình kiếm hồ. Bởi vì Ly Thái khăng khăng muốn đi tới núi Đảo Huyền xa xôi, sở dĩ lưu lại Bắc Câu Lô Châu, chỉ là vì chờ Thái Hà nguyên quân xuất quan, cùng nhau đi đến Kiếm Khí trường thành chém chết đại yêu. Hôm nay Lý Dư tiên sư bất hạnh binh giải qua đời, sư phụ có lẽ vẫn sẽ một mình đi tới núi Đảo Huyền. Mà sư phụ đã sớm nhận định, người trấn giữ Phù Bình kiếm hồ tương lai không phải là Vinh Sướng hắn, kể cả hắn có trở thành kiếm tu năm cảnh giới cao. Cũng không phải mấy người già khác của Phù Bình kiếm hồ, tu vi và kinh nghiệm đều không tệ. Chỉ có thể là tiểu sư muội của Vinh Sướng đã “bế quan ba mươi năm”, cũng chính là “người ngọc Tùy gia” nước Ngũ Lăng kia. Vinh Sướng không có vướng mắc gì với chuyện này, càng không có dị nghị, tin rằng tất cả tu sĩ của Phù Bình kiếm hồ đều như vậy. Đạo lý rất đơn giản, sợ bị tông chủ Ly Thái một chưởng đánh chết. Trong nhánh Thái Hà, Lý Dư tinh thông mấy loại pháp thuật cực kỳ tuyệt diệu, nghe nói là đạo pháp chân truyền của Hỏa Long chân nhân. Chân thân của tiểu sư muội đúng là đang bế quan ngộ đạo ở Phù Bình kiếm hồ. Nhưng dưới thần thông của Thái Hà nguyên quân dẫn dắt, tiểu sư muội đã dùng một loại trạng thái tương tự âm thần đi xa, nửa “chuyển thế” trở thành Tùy Cảnh Trừng, hơn nữa không tổn thương đến hồn phách vốn có của Tùy Cảnh Trừng. Có thể nói Tùy Cảnh Trừng trong phòng vẫn là con gái của lão thị lang Tùy Tân Vũ kia, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Tóm lại đây là một cảnh ngộ huyền diệu, khiến Vinh Sướng suy nghĩ sâu xa một chút cũng cảm thấy nhức đầu. Còn như cuối cùng tiểu sư muội làm thế nào mượn chuyện này luyện kiếm, Vinh Sướng càng lười suy nghĩ nhiều. Năm xưa sư phụ Ly Thái không nói rõ, dường như còn giữ lại khá nhiều. Dù sao chuyện mà Vinh Sướng cần làm, đó là xóa bỏ bất ngờ nhỏ bên phía Tùy Cảnh Trừng, do bất ngờ lớn Thái Hà nguyên quân binh giải qua đời gây ra. Giữ Tùy Cảnh Trừng ở lại Bắc Câu Lô Châu, chờ sư phụ Ly Thái vượt châu trở về quê hương, như vậy Vinh Sướng hắn sẽ có thể bớt chịu một kiếm của sư phụ sau khi trở lại sư môn. Còn như cung Kim Lân hay Tào Phú gì đó, con mẹ nó ông đây trước kia chưa từng nghe đến, xuất kiếm cũng ngại bẩn tay. Sau khi Vinh Sướng suy nghĩ một phen, vẫn không muốn nói nhiều. Hai nam tử áo xanh trước mắt này thích nói đạo lý, cũng giỏi nói đạo lý, nhưng nếu vì vậy mà xem bọn họ như kẻ ngốc, đó là Vinh Sướng hắn ngu xuẩn. Có lẽ chỉ cần mình để lộ ra một chút dấu vết, sẽ bị bọn họ lần theo manh mối, lôi ra càng nhiều chân tướng. Hai người bàng quan, không chừng còn nhìn sâu xa hơn Vinh Sướng hắn. Đối phương chưa chắc sẽ dùng chuyện này uy hiếp cái gì, nhưng chung quy không phải là chuyện tốt. Tại Phù Bình kiếm hồ, có hai chuyện không thể chấp nhận nhất, đó là luyện kiếm không thành, đầu óc quá ngốc. Có điều sư phụ Ly Thái nhìn ai cũng giống như đồ ngốc kiếm thuật không thành. Mỗi lần sư phụ tức giận đánh người, sẽ không nhịn được thốt ra một câu cửa miệng: “Đầu óc không linh hoạt, vậy thì liều mạng luyện kiếm đi, còn không biết xấu hổ lười biếng sao?” Loại đạo lý này phải nói thế nào? Thế là Vinh Sướng cẩn thận tìm từ, sau đó nói: - Tình hình như vậy, nên làm thế nào phá cục mới là quan trọng. Tùy Cảnh Trừng rõ ràng đã cảm mến Trần tiên sinh, tuệ kiếm chém tơ tình, nói đơn giản nhưng làm mới khó. Kiếm tu dùng tình quan tình kiếp làm đá mài, cũng từng có người thành công, nhưng mà quá ít. Trần Bình An gật đầu nói: - Quả thật như vậy. Tại đất lành Ngẫu Hoa, Chu Phì của cung Xuân Triều, hoặc có thể nói là Khương Thượng Chân, vì trợ giúp hảo hữu Lục Phảng phá vỡ tình quan tâm kết, có thể nói là đã dùng hết thủ đoạn. Rất nhiều hành vi khiến người ta giận dữ, cho dù đã tính là thủ đoạn lãnh khốc cực hạn nhân gian, nhưng vẫn không có hiệu quả. Lục Phảng cuối cùng vẫn không thể bước vào hàng ngũ mười người. Chẳng những thua bởi Trần Bình An, trên thực tế một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là tâm cảnh của Lục Phảng vẫn chưa viên mãn. Cho dù có thể “phi thăng” rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, thực ra vẫn giống như lãng phí sáu mươi năm thời gian. Vinh Sướng hỏi: - Không phải muốn hỏi tội Trần tiên sinh, chỉ nói đến tình trạng hiện giờ. Trần tiên sinh đã là người buộc chuông, có chịu làm người tháo chuông không? Trần Bình An lắc đầu nói: - Khó. Vinh Sướng nhíu mày. Cố Mạch dự định ngậm miệng tu thiền, lúc này lại không nhịn được nói: - Thái độ của ngươi như vậy là sao? Người tu đạo tham luyến mỹ sắc, quá tầm thường rồi. Hay là ngươi có mưu đồ lớn, muốn cùng Tùy Cảnh Trừng kết làm đạo lữ trên núi? Được, vậy thì giống như bám víu quan hệ với nhánh Thái Hà chúng ta và Phù Bình kiếm hồ, ngươi lại tính toán thật tốt. Trần Bình An vẫn lắc đầu nói: - Cũng không phải như vậy. Có một số lời nói khó nghe, nhưng chịu nói ra trước mặt người khác, thực ra vẫn xem là tốt. Những lời khó nghe thật sự, vĩnh viễn nằm trong bụng người khác, hoặc là nấp ở nơi tối tăm. Chỉ nói vài câu gọi là công chính giống như đang mỉa mai, đó mới khiến người ta buồn nôn nhất. Lưu Cảnh Long cũng gật đầu nói: - Rất khó. Trần Bình An đột nhiên nói: - Ta chỉ nói một vài khả năng. Trước tiên nói đến hai tình huống cực đoan. Phật gia đi về phía đông, dần dần có phân chia tiểu thừa và đại thừa, phá vỡ chấp ngã một chút, không bằng hoàn toàn không có chấp ngã. Tùy Cảnh Trừng tu tâm thành công, yêu thích hôm nay sẽ biến thành hờ hững năm sau, đó mới thật sự là chặt đứt tơ tình. - Đương nhiên còn có một tình huống khác, đó là tình cảm của Tùy Cảnh Trừng ăn sâu bén rễ, cho dù cách xa ta ngàn vạn dặm, vẫn quanh quẩn trong lòng. Ngay cả khi cô ấy bước vào năm cảnh giới cao, trở thành kiếm tiên rồi, xuất kiếm cũng khó chặt đứt được. - Lại nói đến một khả năng nằm ở giữa. Hai người các ngươi đều là cao nhân của tiên gia chữ tông trên núi, chắc sẽ có một số pháp thuật thần thông chuyên khắc ải tình, chuyên phá tình kiếp. Nhưng ta cảm thấy chúng ta cũng phải chiếu cố tâm cảnh của Tùy Cảnh Trừng... Cố Mạch lại nhức đầu: - Ngươi có thể nói trực tiếp một chút không, nên làm thế nào, cần lải nhải nhiều như vậy sao? Trần Bình An nhìn cô, hỏi: - Đối với ngươi chỉ là chuyện ra tay một hai lần, nhưng đối với Tùy Cảnh Trừng, chính là hướng đi và đại đạo cao thấp cả đời cô ấy. Chúng ta nói nhiều mấy câu có tính là gì, nhẫn nại nói chuyện mấy ngày thì đã sao? Tu đạo trên núi không biết nóng lạnh nhân gian, chút thời gian này rất lâu sao? Nếu hôm nay người ngồi ở đây không phải là ta và Lưu tiên sinh, đổi thành người tu đạo khác có tu vi cảnh giới tương đương, không chừng hai người các ngươi đã trọng thương rút lui rồi. Lưu Cảnh Long hờ hững nói: - Là chết rồi. Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Có biết nói chuyện không? Lưu Cảnh Long ừ một tiếng: - Ngươi cứ tiếp tục. Trần Bình An lấy hai bình rượu ra, ném cho Lưu Cảnh Long một bình, tự mình mở một bình, uống một hớp rượu. Lưu Cảnh Long chỉ xách bình rượu chứ không uống, là thật sự không thích uống. Vinh Sướng cười cười. Lời khó nghe. Lý là như vậy. Thực ra hắn có thể tiếp nhận, nhưng chắc là Cố Mạch sẽ không thoải mái. Quả nhiên Cố Mạch đứng lên, cười nhạt nói: - Nếu tham sống sợ chết, vậy vào nhánh Thái Hà làm gì? Còn xuống núi trảm yêu trừ ma cái gì? Nấp ở trên núi từng bước lên cao, chẳng phải bớt phiền sao? Còn không cần gặp phải loại người như ngươi. Nếu Cố Mạch ta chết rồi, chỉ chết một cảnh giới Long Môn, nhưng Bắc Câu Lô Châu lại chết hai tên khốn khiếp tu vi cao hơn, vụ mua bán này ai lời ai lỗ? Trần Bình An do dự một thoáng: - Bản thân ngươi không lỗ sao? Cố Mạch chửi như tát nước: - Lỗ ông nội ngươi! Trần Bình An không hề tức giận, quay đầu cười nói: - Ngươi tu vi cao hơn, ngươi tới nói đạo lý. Lưu Cảnh Long mỉm cười nói: - Ngươi tính tình tốt hơn, vẫn là ngươi tới nói đi. Hai tay áo pháp bào Thái Hà của Cố Mạch bồng bềnh, giận đến sắc mặt tái xanh: - Hai người các ngươi đừng dài dòng nữa, một người lăn ra đây, đánh với ta một trận! Trần Bình An nói: - Sư môn của ngươi quá lợi hại, ta không dám đánh với ngươi. Cố Mạch vừa bực vừa buồn cười nói: - Ta cũng không phải kẻ điên, chỉ so tài với ngươi, không phân sống chết. Lưu Cảnh Long mỉm cười nói: - Chọn quả hồng mềm để bóp, không quá thiện rồi. Cố Mạch không hề xấu hổ, nói như chuyện hiển nhiên: - Cũng không phải trảm yêu trừ ma, nói chết là chết. So tài mà thôi, tìm Lưu Cảnh Long ngươi so chiêu, không phải tự rước lấy nhục sao? Cô nhìn Trần Bình An: - Trên đường ngươi đã giả làm kiếm tu Kim Đan, còn đánh vài trận ác liệt. Ngay cả võ phu cảnh giới Kim Thân của vương triều Đại Quan cũng thua ngươi, đao khách Tiêu Thúc Dạ gì đó càng bị ngươi giết chết, ta thấy ngươi cũng không phải quả hồng mềm gì. Ngươi và ta giao thủ, không liên quan gì đến tông môn. Sau đó cô nghi hoặc hỏi: - Có phải hai người các ngươi đang nói thầm gì đó không? Trần Bình An gật đầu nói: - Đang hỏi thăm Lưu tiên sinh, bộ pháp bào kia của ngươi, có phải chống được một kiếm toàn lực của địa tiên kiếm tu hay không, cho nên mới nói năng hùng hồn như vậy. Lưu tiên sinh bảo nhất định là thế. Cố Mạch tức giận nói: - Không biết xấu hổ! Vinh Sướng dụi dụi ấn đường. Như vậy cũng nghe không hiểu à. Sớm biết chuyện phiền phức như vậy, chuyến này rời khỏi Phù Bình kiếm hồ, mình nên để người khác nhúng tay vào. Trần Bình An đứng lên. Cố Mạch cười nói: - Ấy, trước khi đánh nhau, có phải lại muốn lải nhải mấy câu với ta không? Trần Bình An lắc đầu: - Lúc đánh nhau không cần phải nói, phải xem ngươi có bản lĩnh khiến ta mở miệng nói chuyện, âm thầm đổi hơi hay không. Hắn giậm chân một cái, trên tường viện xuất hiện một con giao long trắng như tuyết như ẩn như hiện, ánh sáng nổ ra, vô cùng rực rỡ. Giống như người thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt trời, dĩ nhiên sẽ chói mắt. Vinh Sướng chỉ hơi híp mắt. Cố Mạch lại theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó trong lòng biết không ổn, lập tức mở mắt ra. Chỉ là chuyện trong nháy mắt. Một ánh kiếm trắng như tuyết và một ánh kiếm màu xanh thẫm lướt ra. Bóng dáng áo xanh đột nhiên biến mất, xuất hiện ở bên cạnh Cố Mạch, lại nhanh chóng trở về chỗ cũ, nhẹ nhàng ngồi xuống. Cố Mạch đứng tại chỗ, đờ ra một lúc, sau đó khoanh chân ngồi xuống thuyền nhỏ: - Được rồi, ta thua. Ngươi cứ tiếp tục nói đạo lý, có phiền thì ta cũng chịu. Đây cũng là nguyên nhân Vinh Sướng chịu đi chung với Cố Mạch, hơn nữa quan hệ giữa hai bên còn không tệ. Cố Mạch dường như phản ứng chậm, tức giận nói: - Không đúng! Là Lưu Cảnh Long giúp ngươi vẽ bùa, ngươi mới chiếm được tiên cơ? Lưu Cảnh Long xua tay nói: - Không liên quan gì đến ta. Vinh Sướng nói: - Quả thật không liên quan đến Lưu tiên sinh. Cố Mạch quan sát Trần Bình An một cái, tò mò hỏi: - Vì sao ngươi lại có hai thanh phi kiếm không phải là phi kiếm bản mệnh? Trần Bình An nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Cố Mạch nhếch miệng cười: - Đáng tiếc lại không xuất kiếm nhanh bằng ngươi. Huống hồ đây không phải chiến đấu sinh tử, ta cũng không bị bệnh, sẽ không làm chuyện dùng mạng đổi thương. Trong lòng Trần Bình An thở dài. Ngoại trừ bộ pháp bào trên người, thực ra Cố Mạch ít nhất còn cất giấu hai thanh phi kiếm, hơn nữa tương tự với mình, đều không phải là vật bản mệnh của kiếm tu. Thanh thứ nhất chắc là gia sản của nhánh Thái Hà, thanh thứ hai có lẽ là Phù Bình kiếm hồ tặng. Cho nên cảnh giới của Cố Mạch càng cao, nhất là sau khi bước vào địa tiên, đối thủ sẽ càng nhức đầu. Còn như bước vào năm cảnh giới cao rồi, sẽ là một loại quang cảnh khác. Tất cả vật ngoài thân đều cần theo đuổi cực hạn, sát thương lớn nhất, phòng ngự mạnh nhất, pháp thuật quái nhất. Bản lĩnh áp đáy hòm càng đáng sợ, phần thắng sẽ càng lớn, bằng không tất cả chỉ là thêu hoa trên gấm. Chẳng hạn như Khương Thượng Chân có nhiều pháp bảo như vậy, đương nhiên hữu dụng, hơn nữa còn rất hữu dụng. Nhưng suy cho cùng, khi chém giết sinh tử ngang sức ngang tài, cho dù đã phân ra thắng bại, vẫn phải xem mức độ tôi luyện của chiếc lá liễu kia, mới quyết định sống chết của hai bên. Mà Cố Mạch chỉ nhìn một cái đã nhận ra Mùng Một và Mười Lăm không phải là phi kiếm bản mệnh của hắn, đây có lẽ là ánh mắt nên có của một đệ tử tông môn lớn. Vinh Sướng lên tiếng: - Hiện giờ có một biện pháp tương đối ổn thỏa, đó là chờ sư phụ ta tới đây, gặp Tùy Cảnh Trừng rồi tính sau. Không biết Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh có chịu chờ thêm một thời gian hay không? Đây thật ra là ép buộc. Mặc dù khá ổn thỏa, nhưng chỉ là đối với Vinh Sướng và Cố Mạch mà thôi. Còn đối với người xứ khác Trần Bình An, nếu không cẩn thận sẽ là kiếp nạn sinh tử, hơn nữa hậu hoạn vô cùng. Nếu hôm nay hắn ngoảnh mặt rời đi, để lại Tùy Cảnh Trừng, thực ra sẽ tiết kiệm tâm sức. Nếu có thể làm được bước này, cho dù sư phụ Ly Thái chạy tới nước Lục Oanh, cũng không thể bới móc được. “Đệ tử bế quan” của mình thích người khác, chẳng lẽ muốn nam nhân kia tát mấy cái cho tiểu sư muội tỉnh ra? Có thể đánh tỉnh được sao? Nếu là cô gái bình thường chắc là có thể, nhưng quan sát lời nói và hành động của Tùy Cảnh Trừng, rõ ràng tâm tư thông minh, suy nghĩ cặn kẽ, khác biệt hoàn toàn với tiểu sư muội năm xưa trên đường tu hành luôn thẳng thắn. Cho nên Tùy Cảnh Trừng càng là người mà Phù Bình kiếm hồ coi trọng. Sư phụ của Vinh Sướng hắn tu vi càng cao, Trần Bình An sẽ càng nguy hiểm, bởi vì bất ngờ sẽ càng lớn hơn. Sở dĩ ngay từ đầu Vinh Sướng không đề nghị như vậy, là vì đề nghị này rất dễ khiến cục diện tốt đẹp từ từ nói chuyện, biến thành một trận chém giết liều mạng vô cùng hiển nhiên. Đến lúc đó hai người trốn vào Thái Huy kiếm tông, cho dù là sư phụ Ly Thái, cũng sẽ không đi Thái Huy kiếm tông tìm bọn họ. Đã không chiếm lý, cũng không có ý nghĩa. Tu sĩ Bắc Câu Lô Châu không phải hoàn toàn không nói lý, mà là người người đều có đạo lý của mình, phù hợp với phong tục một châu. Chỉ là đạo lý ở đây không giống với châu khác mà thôi. Cho nên mới có nhiều tu sĩ xứ khác bối cảnh phi thường, lại chết không có chỗ chôn ở đây, thậm chí đến cuối cùng còn không tra được chết dưới tay ai. Ngoại trừ em ruột của thần tài Ngai Ngai châu, đệ tử đích truyền của phủ Thiên Sư núi Long Hổ, đệ tử đắc ý của phó giáo chủ Văn miếu, thực ra còn có mấy tu sĩ khác thân phận cũng rất dọa người. Chỉ là tin tức phong tỏa, ngoại trừ tiên gia chữ tông thì không ai biết mà thôi. Những người sống và lão thần tiên đứng sau những người chết này, có ai gia sản không dày, nắm tay không cứng? Nhưng các ngươi có bản lĩnh thì tới Bắc Câu Lô Châu, xắn tay áo lộ ra nắm đấm thử xem? Bắc Câu Lô Châu cái khác không nhiều, nhưng kiếm tu nhiều, kiếm tiên nhiều. Trong lòng Trần Bình An đã có quyết định, nhưng vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lưu Cảnh Long. Lưu Cảnh Long cười nói: - Ta vẫn đang rãnh rỗi. Trần Bình An muốn nói lại thôi. Lưu Cảnh Long cười nói: - Đạo lý của ta còn chưa nói đủ. Cho dù ta nói xong rồi, Thái Huy kiếm tông cũng có đạo lý muốn nói. Trần Bình An không nói gì nữa. Sau đó hắn đứng lên, đi gõ cửa. Lưu Cảnh Long đã tiện tay triệt tiêu trận bùa. Trần Bình An dẫn theo Tùy Cảnh Trừng đi tới bên bờ ao sen. Chỉ cần là chuyện có thể nói, hắn đều lần lượt nói cho cô nghe. Cuối cùng Trần Bình An cười nói: - Bây giờ ngươi không cần suy nghĩ nhiều, dưới tiền đề này, có tính toán gì không? Tùy Cảnh Trừng nhỏ giọng hỏi: - Sẽ không gây phiền phức cho tiền bối và Lưu tiên sinh chứ? Trần Bình An lắc đầu nói: - Trên đường tu hành, chỉ cần mình không đi gây chuyện thị phi, đừng sợ phiền phức tìm tới cửa. Cố Mạch ngồi trên thuyền nhỏ, càng nhàn nhã hơn Lưu Cảnh Long, giống như đang nhìn chăm chú vào lá sen ngoài thuyền, thực ra vẫn luôn dựng tai lắng nghe, không kìm được trợn trắng mắt. Không phải vì người kia nói không hợp tâm ý, trái lại cô cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý. Thế nhưng cô chưa từng phủ nhận mình có thành kiến rất lớn với Trần Bình An, cho nên mới như vậy. Tùy Cảnh Trừng gật đầu, cười nói: - Vậy chờ ta gặp vị cao nhân kia rồi tính sau? Trần Bình An nói: - Có thể. Sắc mặt Tùy Cảnh Trừng hơi ảm đạm, trong mắt đầy vẻ áy náy, muốn nói lại thôi. Trần Bình An nhíu mày nói: - Nếu như nghĩ nhiều chỉ khiến cho ngươi chần chừ, vậy còn nghĩ cái gì? Ngại mình tu hành tiến triển quá nhanh? Hay là chuyện tu tâm quá nhẹ nhàng? Tùy Cảnh Trừng à một tiếng, đã không phản bác, dường như cũng không tự kiểm điểm. Nếu đổi thành đại đệ tử khai sơn của mình, Trần Bình An đã sớm gõ đầu một cái rồi. Lưu Cảnh Long vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nhìn chuyện phi lễ, không nghe chuyện phi lễ. Nhưng mà tu vi cao, lời nói lọt vào tai rõ ràng, không ngăn được. Vinh Sướng có lẽ là người buồn khổ nhất. Đại cục đã định, Cố Mạch lúc đầu lo lắng không yên, ngược lại trở thành người ung dung nhất. Cô nhìn đôi nam nữ có quan hệ lạ lùng kia, cảm thấy rất đáng nghiền ngẫm. Sau đó Cố Mạch và Vinh Sướng ở lại nhà trọ tiên gia bến thuyền Long Đầu, hai ngôi nhà đều không nhỏ. Bọn họ ở cách ngôi nhà có ao sen kia khá xa, cũng xem là một thành ý nho nhỏ, để tránh hai nam tử áo xanh kia lầm tưởng là đang canh chừng đối phương. Cố Mạch và Vinh Sướng ngồi đối diện nhau trong viện nhỏ. Cố Mạch hỏi: - Vinh Sướng, ta chỉ tùy tiện hỏi một câu, ngươi thật sự đánh không lại Lưu Cảnh Long kia sao? Một chiêu đã bại? Vinh Sướng cười nói: - Nếu thật sự chém giết, đương nhiên sẽ không thua thảm như vậy, có điều phần thắng rất nhỏ. Lưu Cảnh Long và nữ đạo sĩ xứ khác kia đánh một trận ở núi Để Lệ, có lẽ đã nương tay, hoặc là đã tìm được thời cơ đột phá cảnh giới. Cố Mạch cảm khái nói: - Lưu Cảnh Long này thật là một quái thai. Nào có ai dễ dàng một đường đột phá cảnh giới như vậy, quả thật là thế như chẻ tre. Người so với nhau đúng là tức chết. Vinh Sướng cười nói: - Nếu lại đi nhìn hai người xếp trước Lưu Cảnh Long, chẳng phải chúng ta càng nên đập đầu chết cho xong? Cố Mạch lắc đầu nói: - Hai người kia à, ta sẽ không so sánh, ý niệm cũng không có. Lưu Cảnh Long là người có hi vọng tương lai bước lên đỉnh núi Bắc Câu Lô Châu, nhưng hai người kia là ván đã đóng thuyền. Thậm chí một vị sư bá khác nhánh của ta còn khẳng định, một người trong đó tương lai cho dù đi đến Trung Thổ Thần Châu, cũng có cơ hội bước vào hàng ngũ mười người. Cô đột nhiên hỏi: - Ly kiếm tiên đi đến Bảo Bình châu, nghe nói ở đó có kiếm tiên Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết và phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, đều là kẻ mạnh? Vinh Sướng gật đầu nói: - Đều rất mạnh, có hi vọng đại đạo. Cố Mạch nghi hoặc nói: - Không nói đến Ngụy Tấn, nhưng Tống Trường Kính là võ phu thuần túy, đã đi vào đường cụt. Bảo hắn có hi vọng đại đạo, không thích hợp đúng không? Vinh Sướng nhớ tới trước kia có một kẻ đứng bên cạnh sư phụ mình, còn dám ra vẻ ngả ngớn, từng nói một câu, người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Hắn liền lặp lại: - Ngoài đại đạo trưởng sinh còn có đại đạo khác. Cố Mạch cười cười: - Những lời này, có phần giống với đám sư thúc sư bá trên đỉnh Bát Địa của sơn môn chúng ta. Vinh Sướng không nói gì thêm. Dù sao đỉnh Bát Địa là ngọn núi của vị lão thần tiên Hỏa Long chân nhân kia. Lão chân nhân gần như trước giờ không để ý tới công việc sơn môn, đều giao cho đám đồ tử đồ tôn xử lý, còn mình thì đi ngủ. Giống như sư phụ Thái Hà nguyên quân của Cố Mạch, tu đạo thành công, tự mình mở núi, rời khỏi đỉnh Bát Địa, sau đó thu nhận đệ tử, vươn cành tỏa lá. Ngoại trừ nhánh Thái Hà thì còn có ba nhánh khác, đều là thế lực tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Câu Lô Châu. Nhánh Đào Sơn tinh thông ngũ lôi chính pháp, nhánh Bạch Vân tinh thông trận bùa, nhánh Chỉ Huyền tinh thông kiếm đạo. Bốn đệ tử đích truyền này đã gây dựng được danh tiếng rất lớn ở Bắc Câu Lô Châu, nhưng không một ngoại lệ, khi nhắc đến ân sư truyền thụ đạo pháp, luôn nói chỉ học được một chút da lông mà thôi. Lời khách sáo như vậy, người nghe có tin không? Tại Bắc Câu Lô Châu còn thật sự tin. Chuyện này còn không tính là khoa trương nhất. Có một lời đồn khiến người ta không biết phải nói gì, là vài năm trước không biết vì sao lưu truyền tới, kết quả rất nhanh đã truyền khắp hơn nửa Bắc Câu Lô Châu, nghe nói là đến từ một đệ tử đích truyền của Hỏa Long chân nhân. Lúc đệ tử kia xuống núi du lịch, đã tán gẫu với một cao nhân ngoài trần thế thăm viếng đỉnh Bát Địa, lại vô tình “tiết lộ thiên cơ”. Hắn nói rằng sư phụ đã từng chính miệng nói với hắn, sư phụ cảm thấy chuyện tiếc nuối nhất trong đời, đó là bản lĩnh hàng yêu trừ ma hơi thấp. Nghe nói hình như người đệ tử kia còn hoàn toàn đồng ý, may mà lúc nhắc đến chuyện này, tiểu đạo sĩ kia cũng không tỏ ra ghét bỏ sư phụ hắn. Rất nhiều kiếm tiên nơi khác đều muốn đưa tay ấn đầu đệ tử kia của Hỏa Long chân nhân, lớn tiếng hỏi gã đạo sĩ trẻ tuổi chắc là não đã úng nước này, thằng nhóc ngươi thật sự không phải đang nói chuyện cười sao? Đương nhiên sau khi hỏi xong, đám kiếm tiên vẫn sẽ cười ha hả đưa tiễn ra ngoài. Kiếm tiên của Bắc Câu Lô Châu không sợ trời không sợ đất, ai cũng không sợ, chỉ sợ vị Hỏa Long chân nhân vốn là nửa người trong nhà kia. May mà vị lão thần tiên này chỉ thích ngủ, không thích xuống núi. Có điều giống như đạo sĩ trẻ tuổi không biết kết cục kia, những đệ tử đích truyền tư chất không tốt như bọn họ, trên đỉnh Bát Địa còn có hơn hai mươi người, đều ở lại dựng nhà cỏ tu hành. Nói là tu hành, thực ra rơi vào trong mắt tu sĩ tiên gia chữ tông khác, đó chính là... ăn rồi chờ chết. Ngoại trừ bọn họ thì còn có rất nhiều đạo đồng nhỏ. Dù sao những đệ tử đích truyền này của Hỏa Long chân nhân, cho dù tu vi không tốt, vẫn sẽ có đệ tử của riêng mình. Những đạo đồng nhỏ này lại có thể thường xuyên nghe Hỏa Long chân nhân không ngủ được tự mình truyền đạo, có điều dường như vẫn không thể mở mang đầu óc. Trong chuyện tu hành, đã rất lâu không có đệ tử đồ tôn nào trên đỉnh Bát Địa, khiến người ta cảm thấy “có thể nói lý một chút không”, tóm lại là đã uổng phí một phần đạo duyên tiên gia lớn như vậy. Rất nhiều tu sĩ địa tiên của Bắc Câu Lô Châu đều cảm thấy, nếu mình là bất kỳ đạo sĩ ngu dốt nào trên đỉnh Bát Địa, cũng đã sớm một đường lên trời, đi thẳng đến năm cảnh giới cao rồi. Cho nên đỉnh Bát Địa là một nơi tu đạo khiến người ta rất khó hiểu. Phong thủy linh khí không phải tốt nhất, đệ tử đích truyền ở trên đó và đệ tử của bọn họ, phần lớn đều là những người đại đạo mờ mịt. Vì vậy những đạo sĩ này mặc dù bối phận rất cao, nhưng trong các nhánh của Hỏa Long chân nhân, thực ra cũng chỉ có vai vế cao mà thôi. Hơn nữa đỉnh Bát Địa không lui tới quá nhiều với những ngọn núi khác, cộng thêm Hỏa Long chân nhân thường xuyên bế quan... cũng chính là đi ngủ. Cho nên đông đảo tu sĩ của mấy nhánh Thái Hà và Bạch Vân, đều không có lý do chạy tới lôi kéo làm quen. Dần dần đối với những đệ tử đích truyền của Hỏa Long chân nhân, mỗi lần gặp mặt đều phải tôn xưng một tiếng sư bá tổ hoặc sư thúc tổ, bọn họ đã không quen thuộc, cũng không đáng nói là thân cận. Còn như nguồn gốc cái tên đỉnh Bát Địa (nằm sấp) này, có rất nhiều bàn luận. Có một giả thuyết mơ hồ nhất, đó là khu vực đỉnh Bát Địa từng ẩn nấp mấy con giao long hung hãn cảnh giới rất cao, bị Hỏa Long chân nhân đi qua nhìn thấy, có lẽ là nhìn không thuận mắt, bèn đạp chúng nằm xuống. Chẳng những như vậy, đám giao long hung ác kia nằm sấp xuống, lại không con nào dám nhúc nhích. Sau khi lão chân nhân quyết định dựng nhà cỏ ở đó, đã bảo các đệ tử vận chuyển thần thông, từ nơi hoang vu hẻo lánh dời núi chuyển đất, đám giao long kia đã trở thành từng dãy núi yên lặng bất động. Nghe nói nguồn gốc của đỉnh Tử Chiếu, đỉnh Nam Hoa và đỉnh Phù Da, ít nhất cũng có liên quan đến “long mạch” hàng thật giá thật. Còn như năm xưa rốt cuộc lão chân nhân đã đạp bao nhiêu con giao long nằm xuống, có trời mới biết. Vinh Sướng cười hỏi: - Lão chân nhân vẫn chưa về sao? Cố Mạch có phần thương cảm: - Vẫn chưa. Nếu sư tổ có ở trên núi, sư phụ ta nhất định sẽ không binh giải qua đời. Vinh Sướng thở dài một tiếng. Có một số lời hắn không tiện nói nhiều, chẳng hạn như sống chết có số mệnh. Lão thần tiên chân chính đi tới độ cao như Hỏa Long chân nhân, lòng dạ từ bi của ông ta, những tu sĩ chúng ta chưa chắc có thể lý giải được. Có điều Vinh Sướng quả thật rất kính trọng Hỏa Long chân nhân, xuất phát từ đáy lòng. Sư phụ Ly Thái càng như vậy. Rất đơn giản, chỉ bằng ba câu của Hỏa Long chân nhân. “Chúng ta từ nhân gian dưới núi đến đây, luôn phải đi xuống nhân gian dưới núi. Lên núi dựa vào đi bộ, xuống núi thì ngự gió, trên đường tu hành, khó cầu hành động lớn lao, thành thần tiên rồi, chuyện nhỏ dễ làm.” “Nhưng nếu có người có thể thoát khỏi trói buộc của trời đất, đi đến nơi cao nhất xem thử, đương nhiên cũng là chuyện tốt. Tại Bắc Câu Lô Châu, người tu đạo như vậy nên nhiều một chút.” “Đừng để cho danh tiếng châu đứng đầu ngoài Trung Thổ chỉ nằm trên kiếm, giết tới giết lui không phải bản lĩnh thật sự, bần đạo dùng mấy chưởng là có thể đánh chết các ngươi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang