[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 522 : Đại thế thiên hạ, đều là chuyện nhỏ (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:37 02-12-2025
.
Nước Kinh Nam sông ngòi dày đặc, hai người vẫn cưỡi ngựa ngày đêm đi gấp.
Nhưng muốn từ nước Kinh Nam đi đến nước Bắc Yến, lại có một chút phiền phức. Bởi vì trước đây không lâu biên cảnh hai nước đã xảy ra một loạt chiến sự, là do nước Bắc Yến chủ động khởi xướng, rất nhiều kỵ binh nhẹ số lượng từ mấy trăm đến một ngàn trắng trợn tập kích. Mà phía bắc nước Kinh Nam gần như không lấy ra được kỵ binh có thể chém giết với đối phương ở dã ngoại, cho nên chỉ có thể lui giữ thành trì. Vì thế quan ải biên cảnh hai nước đã đóng cửa, dưới tình hình này, bất kỳ võ phu du lịch nào cũng sẽ trở thành đích ngắm.
Có điều Trần Bình An vẫn quyết định lựa chọn đường núi biên cảnh qua ải.
Liên hệ với lúc trước trinh sát nước Ngũ Lăng xâm nhập nước Kinh Nam, Tùy Cảnh Trừng như chợt hiểu ra.
Ngày này trong hoàng hôn, bọn họ cưỡi ngựa lên sườn núi, nhìn thấy một thôn xóm xây dọc theo nước, ánh lửa nổi lên khắp nơi.
Lúc Tùy Cảnh Trừng cho rằng tiền bối sẽ đứng xa quan sát một lúc, sau đó đi vòng qua, hắn lại phi nhanh xuống sườn núi, chạy thẳng tới thôn trang. Tùy Cảnh Trừng hơi sững sốt, ra roi thúc ngựa đuổi theo.
Sau khi vào thôn, cảnh tượng giống như luyện ngục nhân gian, khắp nơi là thi thể bị hành hạ đến chết, các phu nhân phần lớn áo quần rách rưới. Rất nhiều đàn ông trai tráng tứ chi bị giáo mâu đâm một lỗ thủng, sau đó giãy giụa bò tới, kéo ra một đường vết máu, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết. Còn có rất nhiều mảnh vụn thi thể bị dao sắc cắt ra, rất nhiều đứa trẻ kết cục vô cùng thê thảm.
Tùy Cảnh Trừng lật người xuống ngựa, bắt đầu ngồi dưới đất nôn khan.
Trần Bình An nhắm mắt lại, dựng tai lắng nghe, một lúc sau nói:
- Không còn người sống nữa.
Tùy Cảnh Trừng vốn không nghe lọt, chỉ cảm thấy muốn nôn ra cả mật.
Trần Bình An ngồi xổm xuống, bốc đất nhiễm máu tươi, nhẹ nhàng nhào nặn, sau đó vứt xuống đất. Hắn đứng dậy nhìn quanh, nhảy lên nóc nhà, nhìn dấu vết bước chân và móng ngựa xung quanh, tầm mắt không ngừng dời ra xa.
Cuối cùng hắn đáp xuống đất, lấy hồ lô nuôi kiếm đưa cho Tùy Cảnh Trừng, sau đó giao cả dây cương cho cô:
- Chúng ta đuổi theo, có thể đuổi kịp. Ngươi nhớ bảo vệ chính mình cho tốt. Một mình ngươi ở lại đây chưa chắc đã an toàn, cố gắng theo kịp ta, khi sức ngựa yếu đi thì đổi sang ngựa khác.
Trần Bình An lướt đi. Tùy Cảnh Trừng lật người lên ngựa, cố nén cảm giác choáng váng, thúc ngựa chạy như bay.
May mắn bộ áo xanh kia cũng không dốc sức đuổi theo, vẫn chiếu cố vật cưỡi của Tùy Cảnh Trừng.
Khoảng nửa canh giờ sau, tại một bãi nước cạn trong khe núi, đã nghe được tiếng vó ngựa.
Bước chân Trần Bình An không ngừng lại:
- Đã đuổi kịp rồi. Kế tiếp không cần lo lắng ngựa bị tổn thương, cứ theo kịp ta là được, tốt nhất đừng cách xa quá hai trăm bước. Nhưng phải cẩn thận, không ai biết sẽ phát sinh bất ngờ gì.
Tùy Cảnh Trừng nhảy lên lưng một con ngựa khác, bên hông cột hồ lô nuôi kiếm mà tiền bối tạm thời đưa cho cô, bắt đầu phóng ngựa xông tới trước.
Kỵ binh biên quân tinh nhuệ có quy tắc nghiêm ngặt về rửa sạch mũi ngựa, cho ăn lương thực. Đội kỵ binh nhẹ kia chắc đã dừng lại trong khe núi nửa đường nửa suối này, vừa mới xuất phát không lâu.
Trong nhóm kỵ binh đi ở cuối cùng, vừa lúc có người quay đầu, nhìn thấy một bộ áo xanh lướt tới, bóng dáng mờ mịt không thấy nét mặt. Hắn đầu tiên là sững sốt, sau đó hét lớn:
- Võ nhân địch tập kích!
Người nọ như khói xanh trong nháy mắt đã đến nơi. Mười mấy tên kỵ binh tinh nhuệ được huấn luyện bài bản, vừa mới quay đầu ngựa, đang muốn giương cung giơ nỏ, bỗng nhiên chiến đao kiểu mẫu bên hông hai người kêu vang ra khỏi vỏ. Trong nháy mắt hai chiếc đầu bắn lên cao, hai thi thể không đầu rơi xuống ngựa.
Bộ áo xanh kia lại không đáp xuống đất, chỉ cong lưng giống như cánh cung, nhiều lần xê dịch trên chiến mã, hai tay cầm đao.
Chỉ trong vài cái nháy mắt, đã có hai mươi mấy kỵ binh bị chém mất mạng, đều là một đao chém đứt ngang hông, hoặc là chém thẳng vào đầu.
Kỵ binh tinh nhuệ nước Bắc Yến bắt đầu nhanh chóng tản ra, ào ào vứt cung nỏ đổi sang cầm đao, cũng có người lấy giáp trụ trong túi ra mặc lên người.
Có một kỵ binh tinh nhuệ dáng vẻ giống như tướng lĩnh, cầm một cây giáo dài chạy như bay tới, một giáo nhanh chóng đâm về phía bộ áo xanh kia. Người sau đang nhẹ nhàng dùng đao đâm vào cổ kỵ binh bên cạnh, vừa mới thu đao, muốn thuận thế ngửa về phía sau lướt đi, chém chết một kỵ binh sau người. Giáo dài vừa lúc tính chuẩn thế đi của đối phương.
Tùy Cảnh Trừng vừa định hô to cẩn thận, nhưng rất nhanh lại im miệng. Bộ áo xanh kia không biết làm thế nào, bỗng nhiên nghiêng người, đạp giữa không trung tiến tới, đụng thẳng vào cây giáo dài kia, mặc cho mũi giáo đâm trúng ngực mình, sau đó lướt về phía trước. Tướng lĩnh kỵ binh kia quát lớn một tiếng, cho dù lòng bàn tay máu thịt đầm đìa vẫn không muốn buông ra. Nhưng giáo dài vẫn không ngừng từ lòng bàn tay trượt về phía sau, dưới ma sát kịch liệt, lòng bàn tay đã có thể thấy xương trắng.
Tướng lĩnh kỵ binh kia trong lòng biết không ổn, muốn vứt bỏ cây giáo dài tổ truyền. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, bộ áo xanh kia đã khom lưng đứng trên đầu ngựa, sau phút chốc một đao đâm thấu cổ hắn, trong nháy mắt xuyên qua. Chẳng những như vậy, tay cầm đao còn nâng lên cao, tướng lĩnh kỵ binh cả người đều bị nhấc lên khỏi lưng ngựa.
Trên chiến mã, bộ áo xanh kia cầm chiến đao kiểu mẫu của kỵ binh biên thùy nước Bắc Yến, gần như đã đâm xuyên cổ tướng lĩnh kỵ binh, lộ ra một đoạn lớn sắc bén sáng ngời. Bởi vì xuất đao quá nhanh, thân đao không nhiễm một vết máu nào.
Trần Bình An đột nhiên thu đao, thi thể tướng lĩnh kỵ binh liền lăn khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất.
Nhân cơ hội này, kỵ binh nước Bắc Yến đã triển khai một đợt cung nỏ bắn tập trung.
Hai tay Trần Bình An cầm đao, áo xanh rung lên, tất cả mũi tên đều vỡ nát giữa không trung.
Chiến mã bên dưới trong nháy mắt gãy chân quỳ xuống, gần như không thể nhìn thấy bộ áo xanh kia, chỉ có hai ánh đao lấp lánh sáng ngời, giống như ánh lửa trong thôn xóm kia, lộn xộn vô trật tự, lại khắp nơi có người chết.
Hai trăm kỵ binh tinh nhuệ Bắc Yến, hai trăm thi thể đều không hoàn chỉnh.
Trần Bình An đứng trên lưng một con chiến mã, ném hai thanh trường đao xuống đất, nhìn xung quanh nói:
- Đã đi theo chúng ta một đường, vất vả tìm được cơ hội như vậy, còn không hiện thân sao?
Trong khe suối mực nước chỉ ngang với đầu gối, đột nhiên xuất hiện một cái đầu, đeo một tấm mặt nạ trắng như tuyết. Từng trận sóng gợn nổi lên, cuối cùng có một người áo đen đứng ở đó, giọng nói cười cợt từ ven rìa mặt nạ truyền ra:
- Đao pháp thật tuyệt.
Cùng lúc này, trên vách núi các nơi cũng có mấy thích khách áo đen đeo mặt nạ trắng nhảy xuống.
Một cô gái dáng người thướt tha tay cầm hộp phấn, ngón tay xếp thành hình hoa lan, đang bôi phấn lên chiếc cổ trắng nõn của mình. Một người hai tay giấu trong tay áo. Một người ngồi xổm bên cạnh thi thể tướng lĩnh kỵ binh kia, hai ngón tay chống vào ấn đường. Một người vóc dáng cường tráng, giống như một ngọn núi nhỏ, lưng đeo một chiếc cung lớn.
Người áo đen duy nhất đứng trên mặt nước kia mỉm cười nói:
- Bắt đầu làm việc kiếm tiền, đánh nhanh thắng nhanh, đừng làm chậm trễ kiếm tiên xuống suối vàng.
Thích khách bôi phấn lên cổ nũng nịu nói:
- Biết rồi, biết rồi.
Cô ta cất hộp phấn vào trong tay áo, hai tay áo rung lên, trượt ra hai thành đoản đao hào quang lấp lánh, có khắc chi chít bùa chú hoa văn cổ xưa. Lúc cô ta chậm rãi xông tới trước, hai bên bỗng xuất hiện hai cô gái giống nhau như đúc, sau đó lại đột ngột xuất hiện thêm hai người nữa, giống như không có điểm dừng.
Hơn trăm cô gái tay cầm đoản đao rợp trời kín đất, từ bốn phương tám hướng cùng nhau xông về phía Trần Bình An. Một cô gái khác thì đã rời khỏi chiến trường, giống như chuồn chuồn chạm nước, không ngừng thay đổi quỹ tích, xông về phía Tùy Cảnh Trừng ngồi trên lưng ngựa. Nhưng lại bị một ánh kiếm trong hồ lô nuôi kiếm xuyên qua đầu, “phụp” một tiếng, thân thể hóa thành một chùm sương mù màu xanh.
Tại chiến trường bên kia, từng cô gái bị quyền pháp đánh vỡ hóa thành khói xanh. Nhưng đoản đao của bọn họ đều rất sắc bén, không phải là pháp thuật che mắt giả tạo. Chẳng những như vậy, toàn thân bọn họ giống như tràn đầy ám khí, khiến người ta khó đề phòng. Nếu không phải đối phương là một võ phu cảnh giới Kim Thân da thô thịt dày, chỉ riêng thủ đoạn này của cô ta, e rằng đã chết mấy chục lần rồi.
Pháp thuật tiên gia chính là như vậy. Cho dù cô ta chỉ là một tu sĩ Binh gia cảnh giới Quan Hải, nhưng có thể dùng số lượng thủ thắng, trời sinh khắc chế võ phu.
Thế giới vô biên không thiếu cái lạ, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Bộ áo xanh kia đột nhiên biến mất, đi tới trước người một cô gái đang ở khu vực ven rìa chiến trường, một quyền đánh xuyên qua ngực cô ta. Tất cả cô gái khác bỗng nhiên dừng lại.
Cô gái kia cười bi thảm nói:
- Làm sao biết ta mới là chân thân, rõ ràng hộp son phấn không ở trong tay áo của ta...
Trần Bình An nhíu mày. Sau phút chốc, cô gái kia liền cười duyên, hóa thành một luồng khói xanh, tất cả cô gái còn lại cũng như vậy. Cuối cùng khói xanh hội tụ ở một nơi, khói dày cuồn cuộn, một cô gái khoan thai đi ra.
Một tay cô ta đặt sau người, tay kia xoa ngực, cười nói:
- Ngươi tìm đúng rồi, nhưng đáng tiếc, chỉ cần không thể một hơi đánh chết toàn bộ, ta cũng sẽ không chết. Kiếm tiên, ngươi có tức không?
Bàn tay cô ta đặt sau người ra hiệu. Người phía sau gật đầu một cái. Thân thể cô ta liền nổ thành một chùm khói xanh lớn, lại có rất nhiều cô gái nhào tới bộ áo xanh kia.
Một quyền qua đi, Trần Bình An đứng ở vị trí mà cô ta vừa đứng. Gần như tất cả cô gái đều bị quyền kình hùng hồn của Thiết Kỵ Tạc Trận Thức chấn vỡ, chỉ còn lại một cô gái, không ngừng có máu tươi rỉ ra khe hở trên mặt nạ trắng như tuyết. Cô ta vươn ngón tay ấn mạnh vào mặt nạ.
Một thích khách thấp bé ngồi xổm dưới đất gật đầu, đứng lên nói:
- Thành công rồi. Dựa vào ngươi quả nhiên không được, thiếu chút nữa đã làm hỏng việc.
Cô gái hiển nhiên đã bị trọng thương:
- Nếu không có ta tìm mọi cách trì hoãn, ngươi có thể vẽ thành trận bùa sao?
Phi kiếm Mười Lăm lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm bên hông Tùy Cảnh Trừng, ánh kiếm đâm thẳng vào một bên huyệt thái dương của trận sư thấp bé.
Lúc trận sư thấp bé nói chuyện với nữ thích khách, đã sớm lấy ra một lá bùa màu vàng, mỉm cười nói:
- Đã biết ngươi là một kiếm tiên, ta sẽ không có chuẩn bị sao?
Hắn giơ hai ngón tay lên, bùa chú lơ lửng ở bên người, chờ đợi phi kiếm Mười Lăm tự chui đầu vào lưới.
Phi kiếm Mười Lăm đột nhiên vẽ một vòng cung quay lại, trở về hồ lô nuôi kiếm.
Một vệt cầu vồng trắng từ ấn đường Trần Bình An lướt ra, ánh kiếm lóe lên.
Không ngờ bàn tay còn lại của người nọ cũng đã cầm bùa giơ lên cao. Phi kiếm Mùng Một giống như rơi vào bùn lầy, chui vào trong bùa chú, nhoáng lên rồi biến mất.
Bùa chú chất liệu vàng óng lơ lửng trước người trận sư thấp bé, hơi rung động. Hắn mỉm cười nói:
- May mà ta đã chuẩn bị thêm một lá bùa áp kiếm giá trị liên thành, bằng không sẽ thật sự toi mạng rồi. Kiếm tiên ngươi sao lại âm hiểm như thế. Kiếm tiên vốn là con cưng trên núi sát lực lớn nhất, lòng dạ còn thâm trầm như vậy, bảo những luyện khí sĩ chúng ta còn xông pha thế nào? Cho nên ta rất tức giận.
Sau khi phi kiếm Mùng Một bị bùa áp kiếm vây khốn, trong phạm vi năm trượng dưới chân Trần Bình An bỗng xuất hiện một trận bùa ánh sáng lưu chuyển, tia sáng đan xen giống như một bàn cờ, sau đó không ngừng thu nhỏ. Mức độ chói sáng càng lúc càng khoa trương, giống như tiên nhân lấy ra tinh hoa nhật nguyệt thuần túy nhất.
Khóe miệng trận sư thấp bé nhếch lên. Trận này có hai chỗ tuyệt diệu, một là khiến cho linh khí của tu sĩ vận chuyển đình trệ, hai là dù người bị vây là tu sĩ Binh gia mang giáp viên hay võ phu thuần túy cảnh giới luyện thần, mặc cho thân thể của ngươi vững như núi cao, cũng sẽ bị những tia sáng đan xen kia dính chặt hồn phách, không ngừng dây dưa. Khổ sở như vậy đã không phải là đau đớn trên da thịt nữa, giống như phàm phu tục tử hoặc tu sĩ bình thường hồn phách bị đốt đèn chịu giày vò.
Trận sư mắng mấy câu, lại lấy ra một xấp bùa chú giấy vàng, lơ lửng gần bùa áp kiếm. Ánh sáng nối liền, dường như lại là một trận bùa nhỏ.
Đại cục đã định. Người áo đen mang mặt nạ trắng tinh đứng trên mặt nước, liếc nhìn thi thể rải rác trên chiến trường, sau đó trong đầu diễn lại hình ảnh lúc trước người nọ ra tay.
Có một chuyện nhỏ cần xác định một chút, bây giờ xem ra có thể kết thúc rồi.
Đổi thành tình huống bình thường, nếu bọn hắn vội vàng đụng phải một vị kiếm tiên Kim Đan sở trường chém giết như vậy, cũng chỉ có thể chờ chết. Nếu may mắn chạy thoát một hai người, xem như là đối phương nương tay. Chém giết giữa tu sĩ trên núi, cảnh giới và pháp bảo dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không phải là nhân tố quyết định tuyệt đối. Hơn nữa chiến lực trên đời trước giờ không đơn giản như một cộng một.
Hắn gật đầu một cái với thích khách vẫn luôn thu gom hồn phách kia. Người sau đứng lên, bắt đầu đạp cương bộ bấm quyết, trong lòng mặc niệm.
Trần Bình An đứng trong trận bùa, thân thể vốn bị trói buộc lại lảo đảo một cái, vai lắc lư, cố gắng lắm mới có thể giơ tay phải lên một chút. Hắn cúi đầu nhìn, trông thấy lòng bàn tay bò đầy tơ đen vặn vẹo, giống như cả cánh tay đều bị giam cầm. Hắn nắm bàn tay lại rung lên, nhưng vẫn không thể chấn đi những sợi tơ đen kịt kia.
Cùng lúc này, gã thích khách vóc người cường tráng kia lấy cung lớn xuống, giương cung như trăng tròn.
Người áo đen trên mặt sông mỉm cười nói:
- Vào chùa rồi, vì sao tay trái cầm nhang? Tay phải sát nghiệp quá nặng, không thích hợp lễ Phật. Thủ đoạn tuyệt học này, tu sĩ bình thường không dễ nhìn thấy. Nếu không phải sợ có bất ngờ, thực ra ngay từ đầu nên dùng môn thần thông Phật gia này đối phó với ngươi.
Một mũi tên có ánh sáng lưu chuyển xé gió bay đi, Trần Bình An dùng tay trái chụp lấy. Nhưng kình lực của mũi tên quá lớn, hắn buộc phải xoay đầu mới tránh thoát được đầu tên. Tay trái phát ra quyền kình, bẻ gãy mũi tên, rơi xuống dưới đất.
Bàn cờ dưới chân không ngừng thu nhỏ, cuối cùng vô số tia sáng nhỏ bé như vật sống trèo lên tường, giống như một tấm lưới trong nháy mắt bao trùm hắn. Gã đàn ông cường tráng kia không ngừng giương cung bắn tên, đều bị Trần Bình An đánh bay. Sáu mũi tên qua đi, người áo đen trên sông vẫn không hề nhúc nhích, đột nhiên có một ánh kiếm bắn ra.
Trần Bình An vươn tay, dùng lòng bàn tay trái nắm lấy thanh phi kiếm sắc bén kia.
Phi kiếm của kiếm tu cảnh giới Long Môn đỉnh cao cũng là phi kiếm, huống hồ chỉ xét đến mức độ sắc bén của phi kiếm, cũng không thua gì kiếm tu Kim Đan bình thường.
Trần Bình An vì muốn ngăn cản giam cầm phi kiếm, cho dù đã tránh né một chút, vẫn bị một mũi tên bắn trúng vai trái. Sau khi mũi tên xuyên qua vai, thế đi vẫn rất mạnh, có thể thấy được uy lực của mũi tên tiên gia này và sức vóc siêu việt của người giương cung.
Tay phải đã bị thần thông giam cầm, vai trái lại bị trọng thương, cộng thêm trận bùa quấn lấy thân thể hồn phách rung động, Trần Bình An giống như đã không còn sức đánh trả. Tùy Cảnh Trừng lệ rơi đầy mặt, ra sức vỗ vào hồ lô nuôi kiếm, kêu lên:
- Mau đi cứu chủ nhân của ngươi, cho dù thử một lần cũng được.
Nhưng bên hông cô vẫn yên lặng.
Không phải Tùy Cảnh Trừng tiếc mạng không dám chết, không dám thúc ngựa xông tới trước, mà là cô biết rõ, cho dù có đi cũng chỉ khiến tiền bối tăng thêm nguy cơ. Cô bắt đầu căm giận suy nghĩ lạnh lùng này của mình.
Tùy Cảnh Trừng cắn răng một cái, thúc vào bụng ngựa, lấy ra ba cây trâm vàng, bắt đầu phóng ngựa chạy tới trước. Cùng lắm là Tùy Cảnh Trừng ta chết trước, không chừng có thể khiến tiền bối không cần phân tâm vì mình, sẽ không làm lỡ tiền bối giết địch thoát thân.
Trần Bình An cả người đầy máu, hồn phách giày vò, tay trái vung lên, ném thanh phi kiếm đã sắp không giữ được, mỉm cười nói:
- Chỉ những thủ đoạn này? Không có đòn sát thủ nữa sao?
Thích khách dùng thần thông Phật môn giam cầm tay phải hắn, trầm giọng nói:
- Không thích hợp, nào có người sống bị hành hạ đến thế mà vẫn thờ ơ như vậy.
Cánh tay phải của Trần Bình An buông xuống, mặc cho trận bùa che phủ cả người. Một chân hắn bước ra, lập tức biến mất tại chỗ.
Trước tiên giết trận sư, đây là điều mà Mao Tiểu Đông đã nhiều lần dặn dò, sau trận chém giết nguy hiểm muôn phần ở kinh thành Đại Tùy.
Trận sư thấp bé dĩ nhiên biết tầm quan trọng của mình, lập tức chui xuống đất trốn.
Phi kiếm của người áo đen trên sông, cùng với phi kiếm và mũi tên của người giương cung, gần như đồng thời bắn về một nơi phía trước trận sư thấp bé. Nhưng bộ áo xanh kia lại không xuất hiện, mà là chếch đi năm sáu bước, tay trái nắm lấy cổ nữ thích khách nhấc lên không. Cô gái kia mất mạng tại chỗ, hồn phách bị kình khí hùng hậu như nước lũ trút xuống nổ tung.
Trần Bình An ném thi thể trong tay về phía mũi tên thứ hai, giậm chân một cái, mặt đất rung chuyển.
Sau một tiếng kêu rên, trận sư kia phá đất chui lên, xuất hiện ở sau người gã đàn ông cường tráng. Trần Bình An tùy ý vung tay một cái, đánh vỡ bùa áp kiếm và mấy bùa chú giấy vàng còn lại, sau đó một lần nữa biến mất, một quyền đánh xuyên qua ngực gã đàn ông cường tráng.
Tay trái xuyên thấu qua ngực, năm ngón tay vừa lúc nắm lấy đầu trận sư kia, cả chiếc đầu của người sau đều vỡ nứt.
Người áo đen trên sông thở dài một tiếng, thu hồi phi kiếm, thân hình nhanh chóng chui vào trong nước. Chỉ còn lại gã luyện khí sĩ có thể dùng sát nghiệp giam cầm cánh tay của tu sĩ, thân thể ủ rũ ngã xuống đất, hồn phách hóa thành từng luồng khói xanh chạy tứ tán. Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm đều bay ra, nhanh chóng khuấy nát từng luồng khói xanh kia.
Tay phải của Trần Bình An vẫn buông xuống, vai khẽ lắc lư, hơi lảo đảo. Chỉ một hai bước hắn đã lướt đến trong khe suối, đứng ở nơi người áo đen kia vừa biến mất, trong tay có thêm một thanh Kiếm Tiên, một kiếm đâm xuống. Cả dòng nước trong khe suối đều nổ tung, bắn lên vô số bọt nước.
Tại đỉnh núi phụ cận lại có một bóng dáng dán vào vách núi, đột nhiên nhảy lên, hóa thành cầu vồng chạy đi.
Trần Bình An buông tay ra, Kiếm Tiên kéo theo một vệt dài màu vàng bay đi.
Hắn nhìn quanh, híp mắt quan sát. Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm phân biệt từ hai nơi lướt về trong kinh huyệt.
Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào một vách đá ở bờ bên kia, chậm rãi đi tới:
- Thật coi ta là trẻ con ba tuổi sao. Ngươi không nên sử dụng phi kiếm, bằng không sẽ thật sự để ngươi chạy mất rồi.
Trong vách đá nhanh chóng lướt ra một người áo đen mang mặt nạ trắng tinh.
Phi kiếm của hai bên đều bay tới. Trần Bình An dùng tay trái bảo vệ ngực, kẽ ngón tay kẹp lấy thanh phi kiếm kia, mũi kiếm của đối phương chỉ cách trái tim của hắn một chút. Mà ấn đường và ngực của đối phương đã bị Mùng Một và Mười Lăm xuyên qua.
Thanh phi kiếm bị Trần Bình An dùng hai ngón tay kẹp lấy, trong nháy mắt ảm đạm mờ mịt, không còn chút kiếm khí và linh tính nào. Trần Bình An nhanh chóng ném nó ra.
Người áo đen vẫn còn một chút khí tức, trong lòng biết chắc chắn phải chết, lại lựa chọn tự sát, nổ tung tất cả kinh huyệt mấu chốt, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Trần Bình An lướt ngược ra, bồng bềnh nhảy qua khe suối, đứng ở bên bờ, thu hồi hai thanh phi kiếm, một quyền đánh tan khí tức xao động hỗn loạn.
Kiếm Tiên trở về, được Trần Bình An nắm trong tay. Hắn dùng tay trái chống kiếm, hít sâu một hơi, quay đầu nhổ ra một ngụm máu bầm.
Tùy Cảnh Trừng thúc ngựa chạy tới, sau đó lật người xuống ngựa.
Trần Bình An quay đầu nói:
- Không sao.
Tùy Cảnh Trừng chớp chớp mắt. Trần Bình An cười nói:
- Đối phương không còn hậu chiêu nữa.
Lúc này nước mắt của Tùy Cảnh Trừng mới trào ra, nhìn kiếm tiên áo xanh cả người đầy máu, nức nở nói:
- Chẳng phải đã nói là sa trường có quy củ sa trường, giang hồ có quy củ giang hồ, sao lại muốn lo chuyện bao đồng như vậy? Nếu không lo chuyện bao đồng, cũng sẽ không có trận đại chiến này...
Trần Bình An ngồi ở ven bờ, dùng tay trái múc một vốc nước rửa mặt. Hắn nhìn khe suối đã trở nên yên tĩnh, hờ hững nói:
- Ta đã bảo với ngươi, nói đạo lý phức tạp rốt cuộc là vì cái gì? Là vì xuất quyền xuất kiếm một cách đơn giản.
Tùy Cảnh Trừng ngồi bên cạnh hắn, hai tay ôm mặt khẽ nức nở.
Trần Bình An nói:
- Ngươi rất may mắn, hãy đi kiểm tra thi thể của những thích khách kia và khu vực gần đây, xem thử có nhặt được pháp bảo tiên gia nào không.
Tùy Cảnh Trừng nín khóc mỉm cười, lau mặt đứng dậy, chạy đi tìm chiến lợi phẩm.
Khoảng một nén nhang sau, hai người cưỡi ngựa dọc theo đường cũ rời khỏi khe núi, đi đến thôn xóm kia.
Thân hình Trần Bình An khẽ lắc lư, cánh tay phải đã khôi phục một chút tri giác.
Sắc mặt Tùy Cảnh Trừng đã tốt hơn rất nhiều, hỏi:
- Tiền bối, trở về làm gì?
Trần Bình An nói:
- Để những dân chúng kia được chết toàn thây.
Tùy Cảnh Trừng gật đầu, sau đó lại cảm thấy hơi hổ thẹn.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Không cần như vậy. Sức người có lúc cạn, giống như cha ngươi ở đình nghỉ chân khoanh tay đứng nhìn, bản thân sự việc không sai, bất kỳ người xem nào đều không nên quá khắt khe. Nhưng có một số người, cho dù sự tình không sai vẫn sẽ hỏi lòng, như vậy sẽ rất khác biệt. Tùy Cảnh Trừng, ta cảm thấy ngươi không cần thẹn với lương tâm. Nhớ kỹ, gặp phải kiếp nạn, ai cũng sẽ có lúc lực bất tòng tâm. Nếu có thể sống sót, như vậy sau đó không cần quá hổ thẹn, bằng không tâm cảnh sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ.
Tùy Cảnh Trừng do dự một thoáng, quay đầu nhìn:
- Tiền bối, tuy nói có một chút thu hoạch, nhưng bị thương nặng như vậy, không hối hận sao?
Trần Bình An giơ tay trái lên, chỉ ra sau người:
- Loại vấn đề này, ngươi nên hỏi bọn họ.
Tùy Cảnh Trừng không quay đầu nhìn theo ngón tay của hắn, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Chiều hôm khép lại đến đêm khuya, rồi đến lúc tảng sáng. Hai người cưỡi ngựa chậm rãi rời khỏi thôn xóm, tiếp tục đi về phía bắc.
Trên đường Tùy Cảnh Trừng luôn trầm mặc. Đến khi nhìn thấy Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống rượu, cô mới lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, một đường đi tới đây, vì sao ngài lại chịu dạy ta nhiều như vậy?
Trần Bình An lại hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Ngươi cảm thấy Vương Độn lão tiền bối của Sái Tảo sơn trang, tính tình thế nào?
Tùy Cảnh Trừng nói:
- Rất tốt.
Trần Bình An lại hỏi:
- Mấy đệ tử do Vương Độn tiền bối dạy ra thì sao?
Tùy Cảnh Trừng đáp:
- Mặc dù không quen thuộc với tính tình của ba người kia, nhưng ít nhất nhìn cũng không tệ.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Vậy ngươi có nghĩ tới không, có Vương Độn rồi, thật sự chỉ là Sái Tảo sơn trang nhiều hơn một vị trang chủ sao? Giang hồ nước Ngũ Lăng, thậm chí là cả nước Ngũ Lăng, đã chịu ảnh hưởng của Vương Độn lớn đến đâu?
- Cho nên ta muốn xem thử, tương lai họ Tùy nước Ngũ Lăng có thêm một người tu đạo. Cho dù cô ấy không thường xuyên ở lại trong gia tộc họ Tùy, nhưng khi cô ấy thay thế lão thị lang Tùy Tân Vũ, hoặc là gia chủ đời kế tiếp trên danh nghĩa, cô ấy vẫn sẽ luôn là trụ cột của họ Tùy. Như vậy họ Tùy liệu có thai nghén ra nếp nhà xứng với hai chữ “thuần chính” hay không.
Tùy Cảnh Trừng nhìn hắn. Trần Bình An thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy có hi vọng.
Cuối cùng hắn mỉm cười nói:
- Ta có núi Lạc Phách, ngươi có gia tộc họ Tùy. Một người không nên tự cao tự đại, nhưng cũng đừng tự coi nhẹ mình. Chúng ta rất khó thay đổi thế đạo trong thoáng chốc, nhưng chúng ta vẫn luôn đang thay đổi thế đạo.
Tùy Cảnh Trừng ừ một tiếng. Chốc lát sau, Trần Bình An quay đầu, dường như hơi nghi hoặc.
Tùy Cảnh Trừng không hiểu chuyện gì:
- Tiền bối, thế nào rồi?
Trần Bình An lắc đầu, cột chặt hồ lô nuôi kiếm:
- Lúc trước ngươi muốn liều mạng cầu chết, đương nhiên rất tốt. Nhưng ta phải nói với ngươi một chuyện rất không thú vị... sống khổ thay vì chết, sống tiếp vì người khác, sẽ càng khiến cho mình khó chịu. Đây là một chuyện rất đáng khen, nhưng chưa chắc mọi người đều có thể lý giải được. Ngươi không nên khiến cho nó trở thành gánh nặng của ngươi.
Tùy Cảnh Trừng đột nhiên đỏ mặt, lớn tiếng hỏi:
- Tiền bối, ta có thể thích ngài không?
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn tự nhiên, tâm như nước lặng:
- Thích ta? Đó là chuyện của ngươi, dù sao ta sẽ không thích ngươi.
Tùy Cảnh Trừng như trút được gánh nặng, cười nói:
- Không sao.
Trần Bình An dường như nhớ tới một chuyện vui vẻ, tươi cười rạng rỡ, cũng không quay đầu, giơ ngón cái lên với Tùy Cảnh Trừng đang sánh vai đi cùng:
- Ánh mắt không tệ.
Trên đường du lịch phía bắc.
- Tiền bối, đừng uống rượu nữa, lại chảy máu không ngừng rồi.
- Không sao, đây gọi là phong độ cao thủ.
- Tiền bối, vì sao ngài không thích ta, là ngoại hình của ta khó coi, hay là tâm tính không tốt?
- Không liên quan đến ngươi có tốt hay không. Mỗi cô nương tốt đều nên được một nam nhân tốt yêu thích. Ngươi chỉ thích y, y chỉ thích ngươi, như vậy mới đúng. Đương nhiên tuổi tác của ngươi không còn nhỏ nữa, không tính là cô nương rồi.
- Tiền bối!
- Cuối cùng dạy ngươi một đạo lý mà Vương Độn lão tiền bối đã dạy ta. Nghe được những lời khen ngợi ba hoa, cũng phải nghe được những lời thật lòng chướng tai.
Từng trận vó ngựa.
Đi mãi đi mãi, cây hòe già ở quê nhà đã không còn rồi.
Đi mãi đi mãi, cô nương yêu thích đang ở phương xa.
Đi mãi đi mãi, hàng năm trong gió xuân, hoa nở trên bờ ruộng, tiên sinh kính trọng nhất lại không còn nữa.
Đi mãi đi mãi, kiếm khách ngưỡng mộ nhất đã rất lâu không gặp, không biết có còn đội nón, có tìm được một thanh kiếm tốt hay không.
Đi mãi đi mãi, bằng hữu thân thiết không biết đã thấy qua núi cao nhất, sông lớn nhất hay chưa.
Đi mãi đi mãi, thằng nhóc mũi thò lò luôn bị người khác ức hiếp, đã biến thành người mà năm xưa bọn họ ghét nhất.
Đi mãi đi mãi, dưới chân đã rất nhiều năm không mang giày cỏ rồi.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện