[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 521 : Rượu giang hồ một ngụm sầu
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 01:50 30-11-2025
.
Tùy Cảnh Trừng có phần không thích ứng lắm. Trong ấn tượng, Vương Độn lão tiền bối là người đứng đầu võ học nước Ngũ Lăng từ khi lập quốc đến nay, được xưng là đại tông sư một tay có thể đánh khắp giang hồ nước Ngũ Lăng, trong ngoài triều đình tiếng lành đồn xa. Dù là võ phu giang hồ, văn nhân trí thức hay tiểu thương sai dịch, đều nói Vương Độn lão tiền bối là một ông lão áo xanh phong thái nho nhã, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi.
Ngoại trừ bản lĩnh xuất chúng, ông ta còn lo cho nước cho dân. Đã từng tại biên cảnh, một bộ áo xanh một mình giữ ải, chặn đường một đội kỵ binh của nước đối địch tập kích phía nam, giúp biên quân nước Ngũ Lăng có đủ thời gian bày binh bố trận...
Trần Bình An dẫn đầu ngồi xuống. Tùy Cảnh Trừng cũng ngồi xuống theo.
Vương Độn lại đứng dậy, đi tới quầy xách ba bình rượu, mỗi người một bình, hào khí nói:
- Ta mời khách.
Lúc ông ta đặt bình rượu xuống trước người Tùy Cảnh Trừng, lại nhỏ giọng nói:
- Khuê nữ của lão thị lang Tùy Tân Vũ đúng không? Dáng dấp thật xinh đẹp. Tứ đại mỹ nhân tên tuổi ngang nhau, mỗi người một vẻ, không phân cao thấp, đã lấy được thể diện cho nữ nhân nước Ngũ Lăng chúng ta. So với lão làng giang hồ đứng chót ta đây, càng đáng nhận một tấm biển của hoàng đế lão nhi hơn. Có điều ta phải nói một câu công đạo, vị kiếm tiên mà ngươi tìm, bất kể là sư phụ hay phu quân, đúng là hơi hẹp hòi, chỉ chịu chia cho ngươi một chén rượu.
Tùy Cảnh Trừng nhìn Trần Bình An đối diện bàn, cười nói với ông lão:
- Vương lão trang chủ...
Vương Độn vừa nghe lại không vui, xua tay nói:
- Không già, không già, người già tâm không già. Cứ gọi Vương trang chủ là được rồi, muốn gọi thẳng tên là Vương Độn cũng không phải không được.
Tùy Cảnh Trừng gật đầu:
- Vương trang chủ, hiện giờ đao khách Tiêu Thúc Dạ của nước Thanh Từ đã chết rồi.
Vương Độn thở dài, hiểu được hàm ý của “người ngọc Tùy gia”, giơ chén rượu lên nhấp một ngụm:
- Nhưng ta không phải vẫn đứng chót sao? Vương triều Đại Triện tùy ý xách ra một lão già, thân thủ cũng cao hơn ta.
Tùy Cảnh Trừng cảm thấy không biết nói gì nữa.
Vương Độn cười ha hả, quay đầu nhìn người trẻ tuổi áo xanh, là một vị kiếm tiên họ Trần, có sự tích rất dài trong mấy công báo núi sông liên tiếp. Ghi chép sớm nhất chắc là trên một chiếc thuyền đi đến vườn Xuân Lộ, hắn không dùng phi kiếm, chỉ là dùng quyền đấu quyền, đã đánh cho một võ phu họ Liêu cảnh giới Kim Thân của phủ Thiết Đồng vương triều Đại Quan rơi xuống thuyền.
Sau đó kiếm tiên Liễu Chất Thanh của cung Kim Ô ngự kiếm bay qua, nói người kia đã dùng một kiếm bổ ra mây sét hộ sơn của cung Kim Ô. Hai người đồng đạo vốn nên kết thù chém giết, lại cùng nhau uống trà ở vách núi Ngọc Oánh vườn Xuân Lộ, nghe đồn còn trở thành bằng hữu. Hôm nay trong lãnh thổ nước Ngũ Lăng, hắn lại lấy xuống chiếc đầu của Tiêu Thúc Dạ...
Vương Độn hỏi:
- Vị kiếm tiên xứ khác này, ta nói ngươi không hào phóng, sẽ không vì vậy mà muốn một kiếm chém chết ta chứ?
Trần Bình An bất đắc dĩ cười nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Vương Độn giơ chén rượu lên, Trần Bình An cũng giơ theo, nhẹ nhàng cụng một cái.
Vương Độn uống rượu, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Trần Bình An nói:
- Khoảng ba trăm tuổi.
Vương Độn để chén rượu xuống, sờ sờ ngực:
- Lần này dễ chịu hơn một chút rồi, bằng không luôn cảm thấy một đống tuổi tác của mình đúng là sống uổng.
Tùy Cảnh Trừng khẽ cười. Tuy nói không giống như Vương Độn lão tiền bối trong ấn tượng, nhưng ngồi chung bàn uống rượu với lão trang chủ Sái Tảo sơn trang như vậy, cảm giác càng tốt hơn một chút.
Vương Độn thấp giọng hỏi:
- Thật sự chỉ dùng quyền đấu quyền, đã đánh cho họ Liêu phủ Thiết Đồng kia rơi xuống thuyền?
Trần Bình An cười nói:
- Hơi chủ quan, rất nguy hiểm.
Vương Độn cười hỏi:
- Vậy hai ta luận bàn một chút nhé? Chạm đến thì dừng. Yên tâm, là do ta uống một chút rượu rồi, nhìn thấy cao nhân ngoài trần thế thật sự lại hơi ngứa tay.
Trần Bình An lắc đầu.
Vương Độn nói:
- Uống miễn phí hai bình rượu của ta, chuyện nhỏ như vậy cũng không muốn làm sao?
Thấy đối phương không có dấu hiệu thay đổi chủ ý, ông ta liền bổ sung:
- Vậy xem như ta cầu ngươi?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Vậy cứ theo như Vương lão tiền bối nói, dùng quyền đấu quyền, chạm đến thì dừng.
Vương Độn đứng lên, nhìn xung quanh, dường như đã chọn được một bàn rượu bên cạnh. Ông ta khẽ ấn xuống một chưởng, bốn chân bàn liền hóa thành bột phấn, lại không một tiếng động, mặt bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trần Bình An nói:
- Nếu cảm thấy hai người nhảy lên bàn so tài, rơi vào trong mắt người ngoài giống như diễn trò, vậy chúng ta dời cái bàn này đi không phải được rồi sao?
Vương Độn hơi sững sốt:
- Ta cũng muốn làm như vậy, không phải là sợ kiếm tiên ngươi cảm thấy mất mặt sao?
Hai người gần như đồng thời nhảy lên mặt bàn. Tùy Cảnh Trừng muốn đứng dậy rời khỏi quán rượu, Trần Bình An lại đưa tay ra hiệu cho cô không cần.
Vương Độn đứng yên, sau đó ôm quyền nói:
- Vương Độn của Sái Tảo sơn trang nước Ngũ Lăng, quyền pháp có một chút thành tựu, mong được chỉ giáo.
Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, lại không nói gì, chỉ vươn một tay ra, mở rộng bàn tay:
- Xin mời.
Báo tên họ quê quán chân thực thì không ổn lắm, cũng không muốn nói mình là Trần Hảo Nhân gì đó.
Các khán giả nơi xa đều ồn ào, làm sao ông bán rượu lão này lại thành Vương Độn lão tiền bối rồi? Có điều sau khi ông ta xé da mặt lộ ra chân dung, mọi người đều kích động. Quả nhiên là Vương Độn lão tiền bối, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Vương Độn xuất quyền hùng hồn, khí thế dào dạt, lại không có sát ý. Bộ áo xanh kia thì chủ yếu thủ nhiều công ít.
Lúc hai người đứng lệch qua, Vương Độn cười nói:
- Đã thăm dò nội tình đại khái rồi, chúng ta có thể đánh một cách thoải mái không?
Trần Bình An gật đầu.
Tại đường ngõ phía xa, nóc nhà, đầu tường và trên cây, từng võ phu giang hồ nhìn đến tâm tình kích động. Loại trận chiến đỉnh cao như vậy, hai bên giới hạn trong pham vi chật hẹp, đúng là trăm năm khó gặp.
Vương Độn lão tiền bối không hổ là người đứng đầu nước Ngũ Lăng chúng ta, gặp phải một vị kiếm tiên vẫn dám xuất quyền, còn không rơi xuống hạ phong. Nói một câu nói thật lòng, tuy vị kiếm tiên kia còn chưa sử dụng phi kiếm, nhưng chỉ cần như vậy, Vương Độn lão tiền bối đã liều tính mạng bản thân, đánh cược tôn nghiêm của võ phu cả đời không bại, giành được thể diện lớn cho tất cả người giang hồ nước Ngũ Lăng. Vương Độn lão tiền bối đúng là người can đảm nhất nước Ngũ Lăng chúng ta.
Những hảo hán giang hồ chỉ dám ở xa xem trận chiến, một là không có tông sư võ học chân chính, hai là cách quán rượu khá xa, dĩ nhiên còn không nhìn rõ bằng Tùy Cảnh Trừng. Chẳng hạn như cô nhìn thấy lúc Trần Bình An dự định kết thúc trận so tài này, một lần xuất thủ đột nhiên tăng tốc, bước lên trước một bước, xoay cổ tay đánh văng một quyền của Vương Độn. Sau đó một chưởng tiếp tục đánh tới trước, muốn vỗ vào mặt Vương Độn, chắc là có thể đánh Vương Độn ra khỏi mặt bàn dưới chân.
Không ngờ Vương Độn vội vàng nháy mắt, Trần Bình An khẽ gật đầu. Một quyền của Vương Độn vốn hơi chậm, lại cùng một chưởng của Trần Bình An gần như đồng thời đánh trúng đối phương. Hai người đều trượt ngược ra hai bước, lắc lư dừng ở ven rìa mặt bàn.
Tùy Cảnh Trừng thấy Vương Độn lại bắt đầu nháy mắt, mà Trần Bình An cũng nháy mắt theo, liền không hiểu chuyện gì. Làm sao cảm thấy giống như đang ép giá mua bán vậy? Có điều dù đang mặc cả, hai người xuất quyền đánh chưởng lại càng lúc càng nhanh. Nhiều lần ngươi tới ta lui, gần như đều là kết quả ngang sức ngang tài, không ai chiếm lợi. Người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy đây là một trận tông sư chiến đấu không phân cao thấp.
Cuối cùng hai người chắc đã bàn xong “giá cả”, mỗi người một quyền đánh vào ngực đối phương. Mặt bàn dưới chân nứt ra làm hai, từng người giậm chân đứng yên, sau đó ôm quyền, kết thúc trận chiến.
Vương Độn cười lớn nói:
- Không ngờ một vị kiếm tiên lại có quyền pháp tốt như vậy.
Trần Bình An cao giọng nói:
- Quyền ý của ngài càng nặng hơn, mài giũa đến không tì vết. Lâu thì mười năm, ngắn thì năm năm, ta còn muốn tới Sái Tảo sơn trang này so tài quyền pháp với ngài.
Tùy Cảnh Trừng dụi dụi trán, cúi đầu uống rượu, cảm thấy không đành nhìn thẳng. Nghe hai người kia tâng bốc lẫn nhau, cô càng cảm thấy giang hồ chân chính sao lại giống như rượu pha nước vậy? Nếu là hạng người như Hồ Tân Phong hay Tiêu Thúc Dạ làm như thế, cô cũng không quan tâm. Nhưng Trần tiền bối và Vương Độn lão tiền bối mặt dày vô sỉ như vậy, khiến cách nhìn của cô thiếu chút nữa thay đổi hoàn toàn, đời này cũng không muốn đụng vào tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ nữa.
Vương Độn đi tới cửa quán rượu, ôm quyền giơ cao, xem như thi lễ chào hỏi mọi người, sau đó phất phất tay:
- Tất cả giải tán đi.
Tiếng hoan hô và khen ngợi vang lên không ngừng, mọi người lục tục tản đi.
Lúc Vương Độn ngồi về chỗ cũ, Trần Bình An đã cầm mặt bàn bị chia đôi dưới đất, đặt chồng lên một bàn rượu gần đó.
Vương Độn uống một hớp rượu, cảm khái nói:
- Ngươi đã có tu vi cao như vậy, vì sao còn chủ động tìm một lão làng giang hồ như ta? Là vì gia tộc sau lưng cô nàng Tùy gia này, hi vọng sau khi hai người các ngươi rời xa nước Ngũ Lăng, đi lên núi tu hành, Vương Độn ta có thể giúp đỡ chiếu cố một chút?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Cũng không cầu như vậy, ta chỉ muốn lộ mặt ở đây, để nhắc nhở một số người trong tối. Nếu muốn động thủ với người Tùy gia, phải cân nhắc một chút hậu quả bị ta trả thù.
Vương Độn ừ một tiếng, gật đầu:
- Người tu đạo trên núi ngươi lừa ta gạt, thực ra chỉ là ân oán giang hồ tuổi thọ dài hơn mà thôi, nếu nghiên cứu gốc rễ thì cũng không có gì khác biệt, đều không có ý nghĩa. Vị kiếm tu ngươi chắc vẫn xem là trẻ tuổi, lại không giống những thần tiên trên núi ta gặp trước đây, cho nên mời ngươi uống rượu, ta cũng không cảm thấy lãng phí. Ta nói như vậy, có phải giọng điệu quá lớn rồi không?
Trần Bình An cười nói:
- Võ phu tu hành rất coi trọng chân đạp trên đất, không có đường tắt. Nếu như chí khí không cao một chút, nhìn không được xa một chút, làm sao từng bước lên đỉnh?
Vương Độn mặc dù bán rượu, nhưng dường như không thích uống rượu lắm, phần nhiều là uống chậm từng ngụm nhỏ, không hề uống thỏa thê. Ông ta thương cảm nói:
- Quán rượu này không mở tiếp được rồi, rất nhiều lời thật lòng của người giang hồ cũng không nghe được nữa.
Trần Bình An cười hỏi:
- Vương trang chủ không thích nghe lời tán dương sao?
Vương Độn bĩu môi:
- Cũng thích, lúc còn trẻ rất thích nghe, hôm nay càng thích nghe. Nhưng nếu chỉ thích nghe lời khen, không nghe nhiều lời thật lòng và chướng tai, ta sợ mình sẽ bay tới trong biển mây. Đến lúc đó người đang bay, lại không có thần thông bản lĩnh của tiên nhân, còn không ngã chết sao?
Trần Bình An nhìn sắc trời. Vương Độn cười hỏi:
- Dựa theo những gì đã nói ban nãy, ngoại trừ mười mấy vò rượu ngon, còn muốn Sái Tảo sơn trang lấy ra thứ gì không?
Trần Bình An nói:
- Hai con ngựa nhanh, cùng với địa điểm của một bến thuyền tiên gia nước Lục Oanh.
Vương Độn nghi hoặc nói:
- Chỉ như vậy?
Trần Bình An nói:
- Đã rất nhiều rồi.
Vương Độn chỉ vào quầy:
- Rượu càng đặt ở dưới thì mùi rượu càng thuần, kiếm tiên cứ lấy tùy ý.
Trần Bình An đứng dậy đi tới quầy, bắt đầu rót rượu vào trong hồ lô nuôi kiếm, một vò lại một vò.
Sau khi năm vò rượu lâu năm bị tháo nắp đất sét, Vương Độn không thể ngồi yên được nữa, nằm sấp trên quầy nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Trên đường giang hồ, uống rượu làm hỏng việc, như vậy là được rồi.
Trần Bình An vẫn không ngừng rót rượu:
- Không sao, chứa nhiều rượu một chút, cũng có thể uống tiết kiệm.
Vương Độn do dự một thoáng, nhắc nhở:
- Ta có thể thay một tấm da mặt, đổi một nơi khác tiếp tục bán rượu.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy ta trước tiên chúc Vương trang chủ khai trương may mắn, tài nguyên dồi dào.
Vương Độn thấy hắn không biết điều, đành phải tiếp tục nói:
- Mấy vò rượu lâu năm bên dưới quá mạnh, tên là rượu mơ nhẹ, thật ra là rượu ủ lâu năm của Sái Tảo sơn trang ta. Bình thường người giang hồ tới quán này không biết tên rượu, cho dù có thể móc tiền, cũng không dám uống nhiều mấy chén. Thật sự là sức ngấm quá mạnh, cho nên được gọi là hai chén lắc lư hoặc là ba chén ngã. Ngươi không ngại thì đổi sang rượu bình thường một chút, mùi vị càng ngon hơn.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không sao, uống rượu không phải uống trà, không cần coi trọng dư vị lâu dài gì đó. Uống rượu cầu say, đây là chuyện hiển nhiên.
Vương Độn thật sự không nhịn được nữa:
- Hôm nay trong thôn trang khách quý như mây, có người quan gia, bằng hữu giang hồ, đại thụ văn đàn, đều không thể tiếp đãi chậm trễ. Trong thôn trang cất giữ ba mươi vò rượu mơ nhẹ, dự đoán đã không còn lại bao nhiêu. Sở dĩ ta tới đây tránh né cho yên tĩnh, cũng là muốn lưu lại mấy vò, ngươi không thông cảm một chút sao?
Trần Bình An đã mở ra một vò cuối cùng, phiền muộn nói:
- Sao tiền bối không nói sớm. Nắp đất sét này một khi mở ra, sẽ không giữ được mùi nữa. Ban nãy chúng ta đã uống nhiều rượu trên bàn, bằng không sẽ có thể nếm thử mùi vị của rượu mơ nhẹ này. Bây giờ không chứa vào trong bầu rượu của ta thì thật là đáng tiếc. Mà thôi, Vương trang chủ đã muốn giữ lại một vò uống riêng, hẹp hòi giống như ta chỉ muốn chia một chén rượu cho người khác, ta vẫn sẽ bỏ qua, để lại một vò này cho Vương trang chủ.
Vương Độn xua tay, cười ha hả nói:
- Nào có, nào có, cứ rót rượu, ta không phải loại người như vậy. Rượu ngon tặng kiếm tiên, rót hồ lô nuôi kiếm, đây là chuyện tốt trong nhân gian.
Thế là đến cuối cùng, rượu mơ nhẹ không còn một vò nào.
Vương Độn xoay người, giống như nhìn thấy đám khuê nữ xuất giá phương xa, có phần thương cảm, không muốn nhìn nữa. Ông ta thở dài nói:
- Khi nào thì đi? Không phải ta không muốn nhiệt tình đãi khách, nhưng các ngươi vẫn đừng nên tới Sái Tảo sơn trang, đa phần chỉ là xã giao nhàm chán mà thôi.
Sau đó ông ta nói kỹ càng địa điểm của bến thuyền tiên gia nước Lục Oanh.
Trần Bình An đi vòng ra quầy, cười nói:
- Vậy thì làm phiền Vương trang chủ bảo người dắt hai con ngựa tới, chúng ta không qua đêm ở trấn nhỏ nữa, lập tức lên đường.
Vương Độn vung tay một cái, gọi một tên đệ tử sơn trang vừa nghe tin chạy tới, đó là một kiếm khách trung niên mặt mày tuấn tú. Võ học của Vương Độn hỗn tạp, dù là quyền pháp khinh công hay đao kiếm thương, đều xứng đáng là người đứng đầu nước Ngũ Lăng. Cho nên trong đám đệ tử thân truyền, mỗi người đều có sở trường riêng.
Người chạy tới quán rượu này là đệ tử đắc ý nhận được chân truyền kiếm thuật của Vương Độn, kiếm thuật đứng vào ba hạng đầu trong cao thủ giang hồ nước Ngũ Lăng. Hắn nhìn thấy Trần Bình An, lại nghe sư phụ phân phó, trước khi rời khỏi quán rượu, không quên ôm quyền thi lễ:
- Đệ tử Vương Tĩnh Sơn của Sái Tảo sơn trang ra mắt kiếm tiên. Sau này nếu kiếm tiên còn đi qua sơn trang, xin chỉ bảo kiếm thuật cho vãn bối một chút.
Trần Bình An cười gật đầu:
- Được.
Vương Độn cười nói:
- Chỉ bảo kiếm thuật cái gì, phi kiếm trên núi vừa bay ra thì ngươi đã thua rồi. Cứ nói thẳng muốn tận mắt xem thử vật bản mệnh của kiếm tiên là được rồi, lý do rắm chó cái gì, cũng không biết xấu hổ.
Vương Tĩnh Sơn hiển nhiên rất quen thuộc với tính tình của sư phụ, cũng không cảm thấy lúng túng, mỉm cười cáo từ rời đi.
Rất nhanh Vương Tĩnh Sơn lại mang hai con tuấn mã từ sơn trang đến. Ngoại trừ hắn còn có hai người cưỡi ngựa khác, là sư đệ và sư muội của hắn.
Không có khách sáo hàn huyên gì, Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng lật người lên ngựa, thúc ngựa đi xa.
Thiếu niên cũng đeo kiếm giống như Vương Tĩnh Sơn, hai tay nắm lại, tấm tắc khen ngợi:
- Không hổ là kiếm tiên mà trong sách nói.
Vương Độn cười bảo:
- Mắt chó nào của ngươi nhìn ra?
Thiếu niên không sợ sư phụ, hai ngón tay cong lại, chỉ vào mắt mình:
- Cả hai đều nhìn ra.
Động tác này dĩ nhiên là học theo sư phụ.
Thiếu nữ đeo đao không đồng ý:
- Dù sao ta cũng không nhìn ra đường lối gì.
Thiếu niên cười nhạo nói:
- Tỷ học đao, không giống ta, dĩ nhiên không cảm giác được kiếm ý vô cùng vô tận trên người vị kiếm tiên kia. Nói ra sợ dọa tỷ, ta chỉ nhìn mấy lần đã được lợi rất nhiều. Lần sau tỷ và ta so tài, cho dù ta chỉ mượn dùng một tia kiếm ý của kiếm tiên, tỷ cũng chắc chắn thất bại.
Vương Độn vỗ vào đầu thiếu niên một cái:
- Đồ ngốc, vừa rồi vị kiếm tiên kia ở đây, sao ngươi không nói những chuyện này?
Thiếu niên nghiêm túc nói:
- Khí thế của kiếm tiên quá mạnh, con bị luồng kiếm ý dồi dào long trời lở đất kia áp chế, không mở miệng được.
Vương Độn lại vỗ một cái, khiến cho đầu của thiếu niên lắc lư:
- Cút sang một bên.
Thiếu niên nghênh ngang đi ra ngoài, quay đầu cười nói:
- Trên đường tới, nghe Tĩnh Sơn sư huynh nói Phiên Giang Giao Lư Đại Dũng đã lĩnh giáo qua phi kiếm của kiếm tiên. Ta đi hỏi một chút, nếu lại không cẩn thận lĩnh ngộ ra một tia chân ý của phi kiếm, ha ha, đừng nói là sư tỷ, cho dù là Tĩnh Sơn sư huynh sau này cũng không phải đối thủ của ta. Với ta thì đáng vui đáng mừng, còn với Tĩnh Sơn sư huynh thì thật là đáng buồn đáng tiếc.
Nói xong hắn liền bước nhanh như bay.
Vương Tĩnh Sơn nhịn cười nói:
- Sư phụ, tật xấu này của tiểu sư đệ rốt cuộc là học từ ai?
Vương Độn vì muốn thanh minh cho mình, bắt đầu tùy tiện hắt nước bẩn:
- Chắc là học theo đại sư tỷ của các ngươi.
Đại đệ tử của Vương Độn là Phó Lâu Đài, tông sư đao pháp nước Ngũ Lăng đứng hàng trước ba, hơn nữa trình độ kiếm thuật cũng rất không tầm thường. Có điều vài năm trước đã gả cho người khác, lại giúp chồng dạy con, hoàn toàn rời khỏi giang hồ. Mà chồng của cô vốn không phải là hào hiệp giang hồ môn đăng hộ đối, cũng không phải là con cháu quyền quý nhiều đời giàu có, chỉ là một nam tử bình thường của gia đình sung túc, hơn nữa còn nhỏ hơn cô bảy tám tuổi.
Càng kỳ quái là cả Sái Tảo sơn trang, từ Vương Độn đến tất cả sư đệ sư muội của Phó Lâu Đài, đều không cảm thấy có gì bất ổn, cũng không bao giờ quan tâm một số lời trào phúng trên giang hồ. Năm xưa lúc Vương Độn không ở sơn trang, thực ra đều là Phó Lâu Đài truyền thụ võ nghệ. Cho dù Vương Tĩnh Sơn lớn tuổi hơn Phó Lâu Đài một chút, vẫn rất tôn kính vị đại sư tỷ này.
Vì vậy thiếu nữ muốn bênh vực sư tỷ, oán giận nói:
- Sư phụ, không thể vì đại sư tỷ không ở sơn trang nữa, lão nhân gia ngài lại qua cầu rút ván. Như vậy thì không có đạo nghĩa giang hồ rồi.
Vương Độn ngoảnh mặt làm ngơ, trở vào quán rượu, ngồi bên cạnh bàn. Vương Tĩnh Sơn nhân cơ hội bắt đầu bẩm báo với ông ta tình hình gần đây ở Sái Tảo sơn trang, bao gồm tiền tài thu chi, nhân tình lui tới...
Chẳng hạn như hoàng đế ban tặng tấm biển, nên lựa ngày nào làm ngày lành hoàng đạo để treo lên. Vị đại hiệp nào của môn phái nào đã trình danh thiếp và lễ vật, lại không vào ở trong trang. Có ai trú ngụ ở sơn trang đã kể khổ với hắn, hoặc là muốn xin Vương Độn giúp chuyển lời cho người khác. Lại có thọ yến của người già giang hồ nào của môn phái nào, Sái Tảo sơn trang cần phái ai đến nhà đáp lễ. Bên phía Hình bộ nha môn có một vị thị lang tự mình gởi thư đến sơn trang, xin thôn trang phái nhân thủ đi giúp quan phủ giải quyết một án mạng kinh thành khó giải quyết...
Vương Độn uống từng ngụm rượu. Có một số chuyện Vương Tĩnh Sơn đã quyết định xong, ông ta phần nhiều chỉ gật đầu, xem như thông qua. Nếu cảm thấy không đủ ổn thỏa, sẽ lên tiếng chỉ điểm mấy câu. Một số hạng mục ông ta cho rằng khá quan trọng, cũng nói một cách tỉ mỉ, Vương Tĩnh Sơn lần lượt ghi nhớ.
Thiếu nữ đeo đao ở một bên nghe đến ngáp ngắn ngáp dài, lại không dám xin rượu uống, chỉ nằm sấp xuống bàn nhìn ra đường. Cô âm thầm suy nghĩ, cô gái đội nón che mặt kia rốt cuộc dung nhan thế nào, có phải là một vị đại mỹ nhân hay không? Lấy nón che mặt xuống rồi liệu có phải chỉ bình thường, sẽ không khiến người ta kinh ngạc?
Có điều thiếu nữ vẫn hơi thất vọng. Vị kiếm tiên vốn cho rằng cả đời cũng chưa chắc có cơ hội gặp mặt, ngoại trừ trẻ tuổi đến mức khiến người ta ngạc nhiên, còn lại hình như không có điểm nào phù hợp với hình tượng kiếm tiên trong lòng cô.
Vương Tĩnh Sơn nói gần nửa canh giờ, mới bàn xong công việc sơn trang náo nhiệt gần đây. Hắn không bao giờ uống rượu, cực kỳ cố chấp với kiếm thuật, không gần nữ sắc, hơn nữa quanh năm ăn chay. Nhưng sau khi đại sư tỷ Phó Lâu Đài ở ẩn giang hồ, công việc sơn trang phần lớn đều do hắn và một vị lão quản gia xử lý, người sau đối nội còn hắn đối ngoại.
Trên thực tế lão quản gia đã có tuổi, năm xưa trên giang hồ còn gieo xuống rất nhiều mầm bệnh, tinh lực không tốt, cho nên phần nhiều là do hắn gánh vác. Sau khi Vương Độn bước vào hàng ngũ mười người, lão quản gia lại có phần luống cuống tay chân, cần Vương Tĩnh Sơn ra mặt thu xếp quan hệ.
Dù sao không ít người giang hồ có chút danh tiếng, còn tính toán xem đệ tử Sái Tảo sơn trang phụ trách tiếp đãi mình có thân phận và tu vi gì. Nếu là Vương Tĩnh Sơn ra mặt, dĩ nhiên là mặt mũi vẻ vang. Còn nếu là đệ tử Lục Chuyết tư chất kém nhất phụ trách chiêu đãi, vậy thì phải nghi ngờ rồi.
Vương Độn nâng chén uống rượu, sau đó để xuống, nói:
- Tĩnh Sơn, có oán trách Phó sư tỷ của ngươi không? Nếu nó còn ở trong thôn trang, những công việc lộn xộn này sẽ không cần ngươi một mình gánh vác, không chừng ngươi có thể sớm bước vào cảnh giới thứ bảy rồi.
Vương Tĩnh Sơn cười nói:
- Nếu nói hoàn toàn không oán trách, ngay cả chính con cũng không tin. Chỉ là oán trách không nhiều, hơn nữa đa phần là oán trách Phó sư tỷ vì sao lại tìm một nam tử bình thường như vậy, luôn cảm thấy sư tỷ có thể tìm một người tốt hơn.
Vương Độn cười nói:
- Chuyện tình yêu nam nữ, nếu có thể nói đạo lý, cũng sẽ không có nhiều tiểu thuyết tài tử giai nhân tràn lan như vậy.
Vương Tĩnh Sơn không muốn dính vào chủ đề này. Trên thực tế, cho dù không thích nam tử mấy lần theo Phó sư tỷ đến sơn trang, rụt rè không được lòng người, Vương Tĩnh Sơn vẫn rất khách sáo, không hề thiếu lễ nghĩa nên có. Chẳng những như vậy, hắn còn cố gắng hạn chế đám sư đệ sư muội kia, lo lắng bọn họ không cẩn thận lộ ra tâm tình, đến cuối cùng người khó xử vẫn là Phó sư tỷ.
Vương Độn dừng lại một lúc, có phần thương cảm:
- Làm lỡ ngươi luyện kiếm, trong lòng sư phụ rất áy náy. Nhưng nói một câu không lọt tai, nhìn ngươi có thể bận trước bận sau, sư phụ lại rất vui vẻ yên tâm. Luôn cảm thấy năm xưa thu ngươi làm đệ tử, truyền thụ kiếm thuật cho ngươi là một chuyện rất hài lòng. Nhưng cho dù thế nào, sư phụ vẫn muốn nói với ngươi một câu tâm tình.
Vương Tĩnh Sơn ngồi ngay ngắn:
- Sư phụ cứ nói, đệ tử đang nghe.
Vương Độn cười cười, nhẹ giọng nói:
- Tĩnh Sơn, nếu một ngày nào đó cảm thấy mệt rồi, thật sự chán nản những việc vặt sơn trang này, muốn một mình một kiếm đi giang hồ, vậy đừng nên cảm thấy hổ thẹn. Cứ thoải mái tìm sư phụ, xách một bình rượu ngon, sư phụ uống rượu xong rồi, tiễn biệt ngươi đi là được. Lúc nào muốn về nhà thì cứ về, nghỉ ngơi xong lại đi giang hồ. Nên là như vậy, nên như vậy.
Vương Tĩnh Sơn ừ một tiếng.
Thiếu nữ đeo đao ngồi ở bàn bên cạnh, vành mắt hơi ướt át. Vừa nghĩ tới đại sư tỷ không còn ở sơn trang nữa, nếu Vương sư huynh cũng đi rồi, sẽ là một chuyện rất thương tâm. Nhưng chuyện càng khiến cho cô thương cảm, đó là sư phụ dường như đã già rồi.
Vương Tĩnh Sơn đột nhiên nói:
- Sư phụ, vậy bây giờ con đi giang hồ nhé?
Vương Độn sững sốt, sau đó cười ha hả nói:
- Đừng để ý, đừng để ý, hôm nay sư phụ uống rượu nhiều rồi, nói với ngươi một số lời say không tốn tiền mà thôi, đừng xem là thật. Cho dù tin là thật cũng chậm một chút, hôm nay thôn trang còn nhiều công việc cần ngươi xử lý...
Thiếu nữ trợn trắng mắt, quay đầu nằm sấp trên bàn.
Xưa nay trước mặt người nhà, sư phụ luôn không hề có phong độ tông sư, thật là phiền chết. Nhưng đại sư tỷ hay Vương sư huynh cũng vậy, đều cho rằng người đứng đầu giang hồ nước Ngũ Lăng Vương Độn, cùng với sư phụ luôn lười biếng ở Sái Tảo sơn trang, vốn là hai người khác nhau. Cô và tiểu sư đệ cũng tin chuyện này, bởi vì Phó Lâu Đài và Vương Tĩnh Sơn đều đã cùng sư phụ đi giang hồ.
Đời này sư phụ từng có mấy lần xảy ra xung đột với người tu đạo trên núi, còn có mấy lần chém giết gần như đổi mạng. Mà lý do sư phụ ra tay, cách nói của đại sư tỷ và Vương sư huynh đều giống nhau như đúc, đó là sư phụ thích lo chuyện bao đồng. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc nhắc đến những chuyện này, hai người bọn họ chẳng những không hề oán giận sư phụ, ngược lại trong mắt giống như tràn đầy vinh dự.
Thiếu niên đeo kiếm kia chạy như gió tới quán rượu, ngồi xuống gần Vương Độn. Trong số đệ tử của Vương Độn, cũng chỉ có hắn dám làm như vậy, hơn nữa không hề e ngại.
Vương Độn cười hỏi:
- Thế nào, có thu hoạch gì không?
Thiếu niên than vãn:
- Lư Đại Dũng nói rất khoa trương, phun nước bọt cả mặt con, hại con vẫn luôn phải cẩn thận ngăn cản ám khí nước miếng của hắn. Hơn nữa hắn chỉ lặp đi lặp lại mấy câu, con cũng không phải là thần tiên thật sự, không nghĩ ra quá nhiều chân ý của phi kiếm. Cho nên Vương sư huynh may mắn hơn tiểu sư tỷ, bằng không lúc này con đã là người đứng đầu trong số đệ tử của sư phụ rồi.
Vương Tĩnh Sơn mỉm cười nói:
- Vậy lát nữa ta phải đi cảm ơn Lư đại hiệp hạ miệng lưu tình?
Thiếu niên xua tay:
- Không cần, dù sao kiếm thuật của đệ cũng cao hơn sư huynh, không phải hôm nay thì sẽ là ngày mai.
Vương Tĩnh Sơn cười nói:
- Hả?
Thiếu niên đổi giọng nói:
- Không phải năm nay thì sẽ là sang năm.
Vương Tĩnh Sơn không nói gì thêm.
Tuy tiểu sư đệ này nói năng không quy củ, nhưng đối với chuyện luyện kiếm, lại là người có quy củ nhất Sái Tảo sơn trang. Như vậy là đủ rồi.
Ánh mắt Vương Độn quét qua ba đệ tử tính tình khác nhau nhưng đều rất tốt, cảm thấy hôm nay có thể uống nhiều rượu một chút, bèn đứng dậy đi tới quầy. Kết quả ông ta lại sững sốt, sao lại có thêm ba bình rượu xa lạ?
Sau khi mở một bình trong đó ra, mùi rượu mát lạnh xa xưa, ngay cả ba đệ tử cũng ngửi được.
Vương Độn cười ha hả, trước khi ngồi xuống đã gọi thiếu nữ kia cùng nhau nâng chén. Ngay cả Vương Tĩnh Sơn cũng bị yêu cầu cầm chén uống rượu, nói là để hắn uống thoả thích một phen, nếm thử rượu của thần tiên trên núi. Sau đó ông ta rót rượu tiên gia vào chén của bọn họ, sâu cạn không đều.
Thiếu niên uống một hớp, kinh ngạc nói:
- Mẹ ơi, rượu này thật đậm đà, uống còn ngon hơn so với rượu mơ nhẹ của thôn trang chúng ta. Không hổ là do kiếm tiên tặng, thật phi thường, thật phi thường.
Vương Tĩnh Sơn cũng uống một hớp, cảm thấy đúng là khác với rượu bình thường, nhưng vẫn không muốn uống nhiều.
Thiếu nữ nếm thử một ngụm, lại không cảm thấy có gì đặc biệt, vẫn rất khó xuốt xuống, trên đời nào có rượu uống ngon chứ.
Vương Độn cười hỏi thiếu niên:
- Ngươi là người học kiếm, sư phụ lại không phải kiếm tiên, có cảm thấy tiếc nuối không?
Thiếu niên uống một ngụm rượu tiên gia, tùy ý nói:
- Vậy đệ tử cũng không phải kiếm tiên.
Vương Độn cười gật đầu, bàn tay vốn chuẩn bị gõ đầu thiếu niên một cái, cũng lặng lẽ đổi thành xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt hiền lành:
- Còn xem là một người có lương tâm.
Thiếu niên gật đầu, sau đó thừa lúc sư phụ cúi xuống uống rượu, hắn lại quay đầu nháy mắt với thiếu nữ. Đại khái là muốn hỏi xem hắn có thông minh hay không, có lợi hại hay không, như vậy cũng có thể tránh được một kiếp, bớt bị gõ đầu.
Thiếu nữ bắt đầu tố cáo với sư phụ, Vương Tĩnh Sơn cũng ném đá xuống giếng, còn thiếu niên thì giả ngu giả dại.
Vương Độn không nói gì, chỉ cầm chén của ba người bọn họ đổ vào trong chén trắng của mình, ngẩng đầu nâng chén, một hơi uống cạn.
---------
Đi tới nước Lục Oanh nằm ở ven biển đông bộ Bắc Câu Lô Châu, từ nước Ngũ Lăng một đường đi lên phía bắc, còn phải băng qua hai nước Kinh Nam và Bắc Yến. Những nước này đều không phải là nước lớn, nhưng cũng không phải là nước chư hầu của vương triều lớn. Kinh Nam có nhiều ao đầm hồ lớn, Bắc Yến lại nhiều núi non trùng điệp.
Nước Kinh Nam và nước Ngũ Lăng quan hệ vẫn luôn không tốt lắm, biên cảnh xảy ra nhiều xung đột, chỉ là trăm năm qua rất ít có đại chiến quy mô vạn người. Biên quân nước Ngũ Lăng phần nhiều dựa vào quan ải hiểm yếu phía bắc, còn nước Kinh Nam thủy quân cường hãn, hai bên đều rất khó xâm nhập vào lãnh địa đối phương. Cho nên nếu gặp phải đại tướng biên cảnh thích phòng thủ, sẽ là cục diện biên quan hai nước thái bình, thương mậu phồn vinh.
Nhưng nếu đổi thành võ tướng biên quan thích tích góp quân công, mưu cầu danh vọng triều đình, sẽ đánh trận nhỏ nhiều vô số kể. Dù sao đã định trước sẽ không xảy ra đại chiến dốc hết quốc lực, cho nên biên quân giày vò thế nào cũng không có nỗi lo về sau. Các đời hoàng đế của hai nước cũng hiểu ngầm, cố gắng không đồng thời sử dụng võ nhân thích đánh giết trấn giữ biên cảnh.
Có điều nước Kinh Nam hôm nay họ ngoại thế lớn. Mười mấy năm trước có một công thần quyền quý họ ngoại đang lúc trai tráng, đã chủ động yêu cầu được điều tới phía nam, gươm ngựa sẵn sàng, xây dựng kỵ binh, mấy lần gây hấn. Mà nước Ngũ Lăng cũng hiếm hoi xuất hiện một vị nho tướng bản thổ quật khởi ở biên cảnh, tinh thông binh pháp, vài năm trước phụ trách phòng tuyến phía bắc. Cho nên mấy năm gần đây đã xảy ra một loạt chém giết quy mô nhỏ.
Mười năm trước, kỵ binh tinh nhuệ của nước Kinh Nam đột nhập phía nam, không hề có dự báo. Nếu không phải Vương Độn vừa lúc du lịch biên quan, trong lúc vô tình đã ngăn cản đội kỵ binh này, không chừng nước Ngũ Lăng đã thất thủ một hai trọng trấn biên cảnh. Đương nhiên có thể đoạt lại được, nhưng tướng sĩ binh sĩ hai bên chết trận trên sa trường, nhất định sẽ là lần nhiều nhất trong vòng trăm năm qua.
Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng cưỡi ngựa, trình giấy thông hành ở một ải nhỏ của nước Ngũ Lăng không có trọng binh canh giữ, đi qua biên cảnh. Sau đó bọn họ không đi đường lớn nước Kinh Nam, mà dựa theo tuyến đường Trần Bình An quy hoạch, lựa chọn một số đường nhỏ trong rừng núi trèo đèo lội suối, ngắm nhìn phong cảnh. Kết quả nhập cảnh không bao lâu, lại từ xa nhìn thấy một trận chém giết trên đường hẹp.
Kỵ binh tinh nhuệ xuôi nam là trinh sát của nước Ngũ Lăng, còn trinh sát đi về phía bắc là kỵ binh tinh nhuệ của nước Kinh Nam.
Tùy Cảnh Trừng nghi hoặc nói:
- Luôn là nước Kinh Nam xuôi nam tập kích, sao hôm nay trinh sát của chúng ta lại chủ động tiến vào lãnh địa đối phương?
Trần Bình An nói:
- Điều này nói lên vị nho tướng trẻ tuổi danh chấn nước Ngũ Lăng các ngươi, chí hướng không nhỏ. Một nhân vật đầu quân lúc còn trẻ, không tới mười năm đã làm đến đại tướng tam phẩm ở biên cảnh một nước, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Hai người sớm rời khỏi đường nhỏ, dừng ngựa trong rừng rậm bên đường. Sau khi buộc ngựa, Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng đứng trên một thân cây nhìn xuống chiến trường.
Nước Kinh Nam luôn là thủy quân chiến lực trác tuyệt, chỉ đứng sau vương triều Đại Triện và vương triều Đại Quan ở phía nam, nhưng lại gần như không có kỵ binh chính quy có thể đưa vào chiến trường.
Trong mười mấy năm qua, vị võ tướng họ ngoại kia đã dốc sức mua chiến mã của nước Hậu Lương tiếp giáp phía tây, mới xây dựng được một đội kỵ binh nhân số khoảng bốn ngàn. Chỉ tiếc xuất quân không thuận lợi, đụng phải người đứng đầu nước Ngũ Lăng là Vương Độn. Đối diện với một vị đại tông sư võ học như vậy, cho dù ngựa có sáu chân cũng không đuổi kịp, đã định trước không đánh chết được, để lộ quân tình, cho nên năm đó đành phải lui về.
Ngược lại bộ binh và kỵ binh của nước Ngũ Lăng, vẫn luôn không nổi bật trong lãnh thổ mười mấy nước, thậm chí có thể nói là khá tệ, nhưng vẫn luôn có ưu thế trước binh mã nước Kinh Nam chỉ coi trọng thủy sư. Cho nên Tùy Cảnh Trừng thân là người nước Ngũ Lăng, cảm thấy sau khi hai nhóm trinh sát gặp nhau, tất nhiên là biên quân phe mình chiến thắng.
Nhưng tình hình chiến trường lại có dấu hiệu nghiêng về một phía.
Trước đó mấy đợt cung nỏ bắn ra, hai bên đều có tử thương. Trinh sát nước Kinh Nam có ưu thế hơn một chút, đã bắn chết và bắn bị thương năm trinh sát nước Ngũ Lăng, trong khi kỵ binh tinh nhuệ nước Kinh Nam chỉ có hai chết một bị thương.
Sau đó rút đao tái chiến, hai bên lướt qua nhau, lại là trinh sát nước Ngũ Lăng bí mật nhập cảnh tử thương nhiều hơn.
Sau khi hai bên đổi vị trí trên chiến trường, hai trinh sát nước Ngũ Lăng bị thương rơi xuống ngựa, định chạy ra khỏi đường nhỏ, lại bị mấy trinh sát nước Kinh Nam dùng nỏ cầm tay bắn trúng đầu và cổ.
Ở một đầu khác của chiến trường, trinh sát nước Kinh Nam rơi xuống đất kết cục càng thảm hơn, bị mấy mũi tên cắm vào mặt và ngực, còn bị một kỵ binh nghiêng người khom lưng, một đao chuẩn xác quét vào cổ, máu tươi bắn đầy đất.
Trinh sát nước Ngũ Lăng đứng ở phía nam chiến trường, chỉ có một kỵ binh với hai con ngựa tiếp tục chạy về phía nam.
Thực ra trinh sát hai bên đều không phải một người một ngựa, nhưng chém giết trên đường hẹp, lúc dồn dập xông tới, một số chiến mã phe mình muốn theo chủ nhân xuyên qua chiến trận, đều sẽ bị đối phương cố gắng bắn chết hoặc chém bị thương.
Cho nên trinh sát nước Ngũ Lăng kia một người hai ngựa, là dùng ngựa của một đồng liêu quyết đoán nhường ra, bằng không một người một ngựa sẽ rất khó chạy xa. Những trinh sát khác của nước Ngũ Lăng thì ào ào quay đầu ngựa, mục đích rất đơn giản, dùng mạng để ngăn cản quân địch truy sát. Đương nhiên còn có gã trinh sát đã mất chiến mã kia, cũng hít sâu một hơi, cầm đao đứng yên.
Trên sa trường, đại đội kỵ binh sẽ không dám vừa đánh vừa lui. Bọn họ là trinh sát tinh nhuệ nhất trong kỵ binh, thật ra có thể làm được, nhưng như vậy rất dễ khiến người bỏ chạy kia không thể kéo giãn khoảng cách với đám trinh sát nước Kinh Nam.
Hai bên vốn binh lực tương đương, có điều thực lực vốn đã chênh lệch. Sau khi xông trận một lần, cộng thêm một người hai ngựa của nước Ngũ Lăng trốn khỏi chiến trường, chiến lực lại càng cách xa.
Chốc lát sau đã là thi thể đầy đất.
Trinh sát nước Kinh Nam có ba người sáu ngựa yên lặng đuổi theo. Những trinh sát còn lại nghe lệnh của một binh sĩ trẻ tuổi, lật người xuống ngựa, dùng nỏ nhẹ chống vào trán quân địch bị thương nằm dưới đất, “phập” một tiếng, mũi tên cắm vào đầu.
Cũng có hai trinh sát nước Kinh Nam đứng ở sau người một kỵ binh của quân địch bị thương rất nặng, bắt đầu so đấu cung nỏ chuẩn xác. Người thua thẹn quá hóa giận, rút chiến đao ra bước nhanh tới trước, một đao chặt đầu quân địch.
Gã binh sĩ trẻ tuổi kia vẫn luôn mặt không cảm xúc, một chân giẫm lên thi thể trinh sát nước Ngũ Lăng, dùng gương mặt thi thể dưới đất chậm rãi lau vết máu của chiến đao trong tay.
Một trinh sát nước Ngũ Lăng nằm dưới đất vốn đã trọng thương bỏ mạng, bỗng nhiên dùng nỏ cầm tay nhắm về phía một kẻ địch đến gần muốn cắt đầu lĩnh công. Mgười sau muốn tránh cũng không được, theo bản năng giơ tay lên che mặt. Gã binh sĩ trẻ tuổi kia dường như đã sớm dự liệu, cũng không xoay đầu, tiện tay ném chiến đao trong tay ra, lưỡi đao vừa lúc chém đứt cánh tay cầm nỏ kia.
Trinh sát nước Kinh Nam được cứu một mạng, giận đến tím mặt, trừng mắt nổi lên tơ máu, bước nhanh tới trước muốn chém trinh sát đứt tay kia thành thịt vụn. Không ngờ người trẻ tuổi phía xa lại nói:
- Đừng giết người trút giận, hãy cho hắn chết một cách sảng khoái. Không chừng một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ có kết cục như vậy.
Gã trinh sát nước Kinh Nam kia mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng vẫn gật đầu một cái, yên lặng đi tới trước, một đao đâm trúng cổ đối phương dưới đất, xoay cổ tay một cái, sau đó nhanh chóng rút ra.
Không lâu sau ba trinh sát cưỡi ngựa trở về, trong tay có thêm chiếc đầu của kỵ binh nước Ngũ Lăng chạy nạn, thi thể không đầu thì đặt trên lưng một con ngựa trống.
Binh sĩ trẻ tuổi đưa tay cầm lấy chiến đao do một trinh sát thuộc hạ đưa tới, nhẹ nhàng thả lại vỏ đao. Sau đó hắn đi tới bên cạnh thi thể không đầu, lục soát ra một xấp tình báo do đối phương thu thập.
Hắn dựa lưng vào chiến mã, cẩn thận lật xem những tình báo kia, nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu phân phó:
- Sau khi thu dọn xong thi thể của huynh đệ nhà mình, hãy cắt đầu trinh sát quân địch, xác thì gom lại, đào một cái hố chôn.
Một gã trinh sát cường tráng lại ai oán nói:
- Cố tiêu trưởng, loại công việc mệt mỏi và dơ bẩn này, tự có quân đội đóng gần đây tới làm.
Binh sĩ trẻ tuổi cười cười:
- Sẽ không để các ngươi làm miễn phí. Hai cái thủ cấp kia của ta, tự các ngươi thương lượng lần này nên cho ai.
Tiếng hoan hô nổi lên.
Cuối cùng đám trinh sát nước Kinh Nam chiến lực kinh người này hò hét rời đi.
Trên cành cây trong rừng rậm bên đường, Tùy Cảnh Trừng sắc mặt nhợt nhạt, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Trần Bình An hỏi:
- Vì sao không mở miệng nhờ ta xuất thủ cứu người?
Tùy Cảnh Trừng chỉ lắc đầu.
Hai người dắt ngựa ra khỏi rừng rậm. Sau khi Trần Bình An lật người lên ngựa, lại quay đầu nhìn về cuối con đường. Binh sĩ trẻ tuổi kia bỗng xuất hiện ở phía xa, dừng ngựa không tiến tới. Sau chốc lát, người nọ nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu với bộ áo xanh kia, sau đó quay đầu trầm mặc rời đi.
Tùy Cảnh Trừng hỏi:
- Là cao thủ giang hồ ẩn nấp trong quân đội?
Trần Bình An nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, một người một ngựa chậm rãi đi về phía trước, lắc đầu nói:
- Vừa mới bước vào cảnh giới thứ ba không lâu, chắc là nhờ chém giết trên sa trường, rất tài giỏi.
Tùy Cảnh Trừng cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì đối với một vị kiếm tiên có thể tùy ý chém chết Tiêu Thúc Dạ, một binh sĩ biên quân chỉ là võ phu cảnh giới thứ ba, làm sao xứng với câu nói “rất tài giỏi” này?
Trần Bình An nói:
- Tất cả những người trên đỉnh núi, có lẽ phần lớn đều từng bước đi tới như vậy.
Hai người cưỡi ngựa sánh vai mà đi, bởi vì không vội vã lên đường, cho nên móng ngựa nhẹ nhàng, cũng không dồn dập dày đặc.
Tùy Cảnh Trừng tò mò hỏi:
- Những người khác thì sao?
Trần Bình An cười nói:
- Mệnh tốt.
Tùy Cảnh Trừng không biết phải nói gì.
Trần Bình An nói:
- Có một số thứ, lúc ngươi sinh ra không có, khả năng đời này cũng sẽ không có. Đây là chuyện không có cách nào, phải đành chịu.
Chốc lát sau, hắn lại mỉm cười nói:
- Nhưng không sao, còn có rất nhiều thứ dựa vào chính mình có thể lấy được. Nếu chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những thứ đã định trước không có, sẽ thật sự hai bàn tay trắng.
Tùy Cảnh Trừng cảm thấy có đạo lý, nhưng vừa nghĩ tới cảnh ngộ nhân sinh của mình, lại hơi chột dạ.
Trần Bình An cười nói:
- Sinh ra đã có không phải càng tốt sao? Việc gì phải xấu hổ.
Tùy Cảnh Trừng đại khái cảm thấy được lợi không ít, trầm mặc một lúc, quay đầu cười nói:
- Tiền bối, ngài để ta nói mấy lời tâm huyết đi.
Trần Bình An nói:
- Im miệng.
Sau nón che mặt, ánh mắt Tùy Cảnh Trừng u oán, môi mím lại.
Hai người tiếp tục cưỡi ngựa du lịch phía bắc.
Đã nhìn thấy chém giết thảm liệt đụng độ trên đường hẹp, sau đó cũng nhìn thấy những hình ảnh tốt đẹp, trẻ con gấp gáp đuổi theo bướm vàng, bay vào hoa cải không thể tìm, còn có một đám trẻ hương dã ồn ào đuổi theo bóng dáng hai người bọn họ.
Trong ánh tà dương trên một đỉnh núi nổi danh, bọn họ vô tình gặp phải một người tu đạo, đang ngự gió lơ lửng gần một cây tùng cổ uốn lượn bên vách núi, mở rộng giấy viết, chậm rãi vẽ tranh. Nhìn thấy bọn họ, y chỉ mỉm cười gật đầu hỏi thăm. Sau đó vị họa sĩ ưu tú trên núi kia chỉ lo vẽ tùng cổ, cuối cùng lặng lẽ rời đi trong màn đêm.
Tùy Cảnh Trừng ngước mắt nhìn theo bóng dáng vị luyện khí sĩ kia đi xa. Trần Bình An thì bắt đầu đi thế.
Tùy Cảnh Trừng dời mắt đi, sau đó cẩn thận hỏi:
- Tiền bối, nếu như ta tu thành tiên pháp rồi, lại gặp phải chém giết giống như ở biên cảnh kia, có phải muốn cứu người là có thể cứu không?
Trần Bình An nói:
- Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, có thể chịu đựng những nhân quả mà ngươi không thể tưởng tượng hay không. Chẳng hạn như tên trinh sát kia được ngươi cứu, chạy về nước Ngũ Lăng, giao những tình báo kia cho đại tướng biên quân. Có thể chúng sẽ bị gác lại, không hề có tác dụng. Cũng có thể biên cảnh vì vậy mà gây hấn, chết thêm mấy trăm mấy ngàn người, thậm chí rút dây động rừng, hai nước đại chiến, sinh linh đồ thán, cuối cùng người chết đói ngàn dặm, tiếng kêu than dậy trời.
Tùy Cảnh Trừng ảm đạm không nói gì.
Trần Bình An không ngừng đi thế, chậm rãi nói:
- Cho nên mới nói, người tu đạo không nhiễm hồng trần, cách xa nhân gian, cũng không hoàn toàn là lạnh nhạt vô tình, lòng dạ sắt đá. Ngươi tạm thời không hiểu những chuyện này cũng không sao. Ta cũng là sau khi chân chính tu hành, thử đổi một góc nhìn khác đối xử với nhân gian dưới núi, mới từ từ nghĩ rõ.
- Lúc trước cùng ngươi diễn lại ván cờ trấn nhỏ núi Tranh Vanh, ngươi quên rồi sao? Trong bàn cờ kia, ngươi cảm thấy ai nên được cứu, nên giúp người nào? Lâm Thù ngu trung với hoàng đế tiền triều, người đọc sách đã tự mình mưu đồ ra một con đường sống, hay là những người trẻ tuổi chết oan trong đại sảnh Tranh Vanh môn? Có vẻ như nên cứu những người trẻ tuổi kia nhất. Vậy ngươi có nghĩ tới không, cứu bọn họ rồi, Lâm Thù phải làm sao, đại nghiệp phục quốc của người đọc sách kia phải làm sao?
- Xa hơn một chút, hoàng đế nước Kim Phi và hoàng đế tiền triều, bất kể người tốt hay xấu, hai bên rốt cuộc ai có công lao với muôn dân xã tắc hơn, ngươi có muốn tìm hiểu hay không? Những người giang hồ rõ ràng biết được chân tướng, vẫn sẵn sàng khẳng khái đi chết vì hoàng tử tiền triều kia, lại phải làm sao? Ngươi làm người tốt rồi, tinh thần hăng hái, một kiếm hùng hồn, rất sảng khoái sao?
Tùy Cảnh Trừng khẽ gật đầu, khoanh chân ngồi bên vách núi. Gió mát thổi vào mặt, cô lấy nón che mặt xuống, tóc đen trên trán và tóc mai bên tai không ngừng phất phơ.
Trần Bình An đi tới bên cạnh cô, lại không ngồi xuống:
- Làm người tốt không phải là “ta cảm thấy”, làm chuyện tốt không phải là “ta cho rằng”. Vì vậy mới nói, làm một người tu đạo không có gì không tốt, có thể nhìn được càng nhiều càng xa.
Hắn lấy ra cây gậy leo núi đã lâu không thấy, hai tay chống gậy khẽ lắc lư:
- Nhưng sau khi người tu đạo nhiều rồi, cũng sẽ có một chút phiền phức. Bởi vì kẻ mạnh theo đuổi tự do tuyệt đối sẽ càng ngày càng nhiều, mà những người này cho dù chỉ nhẹ nhàng ra tay một hai lần, đối với nhân gian đều là động tĩnh long trời lở đất. Tùy Cảnh Trừng, ta hỏi ngươi, một chiếc ghế ngồi lâu rồi, liệu có lung lay hay không?
Tùy Cảnh Trừng ngẫm nghĩ:
- Chắc là... nhất định sẽ có đúng không?
Trần Bình An quay đầu nhìn:
- Đời này chưa từng thấy ghế dựa lung lay sao?
Tùy Cảnh Trừng không nói gì, chỉ chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Chưa từng thấy lần nào?
Tùy Cảnh Trừng hơi ngượng ngùng. Họ Tùy vốn là gia đình phú quý hàng đầu nước Ngũ Lăng.
Trần Bình An dụi dụi cằm, cười nói:
- Vậy bảo ta làm sao nói tiếp?
Thế là hắn cất gậy leo núi, tiếp tục đi thế.
Tùy Cảnh Trừng hơi thất vọng, cũng có một chút vui vẻ không lý do. Chính cô cũng không hiểu nổi, nhưng cũng chẳng quan trọng gì. Dù sao vẫn còn cách bến thuyền tiên gia nước Lục Oanh rất xa, mà bọn họ lại đi không nhanh.
Cô đột nhiên quay đầu cười nói:
- Tiền bối, ta muốn uống rượu.
Trần Bình An nói:
- Bỏ tiền mà mua, có thể thương lượng, không thì miễn bàn.
Tùy Cảnh Trừng cười nói:
- Có đắt cũng mua.
Kết quả Trần Bình An lắc đầu nói:
- Vừa nhìn đã biết là muốn thiếu tiền chịu nợ, miễn bàn.
Tùy Cảnh Trừng than vãn một tiếng, ngửa người về phía sau nằm xuống. Trong màn trời đầy những chấm nhỏ, giống như một bộ đồ trang trí xinh đẹp khảm nhiều vật liệu quý, treo ở phía trên nhân gian đèn đóm vạn nhà.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện