[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 520 : Ngưỡng mộ đã lâu (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 20:34 23-11-2025
.
Màn đêm thâm trầm. Sau khi chịu đựng qua lúc mệt mỏi nhất, Tùy Cảnh Trừng lại không buồn ngủ nữa. Trong tiểu thuyết diễn nghĩa có quan niệm về cú mèo, cô cảm thấy chính là mình bây giờ. Phương pháp thổ nạp ghi chép trong quyển sách nhỏ kia, được tiến hành vào lúc giữa trưa, vào các tiết khác nhau thì thời gian tu hành ban ngày cũng hơi khác biệt. Phần cuối có bốn chữ cực kỳ rung động lòng người, “phi thăng ban ngày”.
Lúc trước chia tay ở đường lớn, Tùy Tân Vũ cởi bộ pháp bào Trúc Y mỏng như cánh ve kia, trả cho con gái, lưu luyến từ biệt. Còn lén lút khuyên bảo con gái, hôm nay may mắn được đi theo kiếm tiên tu hành đạo pháp trên núi, là hồn thiêng của liệt tổ liệt tông họ Tùy phù hộ. Cho nên nhất định phải thay đổi kiểu cách, không thể ra vẻ tiểu thư khuê các, nếu không sẽ lãng phí phần âm đức tổ tông kia.
Trần Bình An vẫn luôn luyện tập thế quyền khô khan nhàm chán. Tùy Cảnh Trừng đứng dậy đi xung quanh nhặt một ít cành khô, học theo người khác, trước tiên hơ bên đống lửa cho hết nước thấm trong cành cây, không trực tiếp ném vào trong lửa.
Những năm qua cô tu hành bấp bênh, rất không thuận lợi, bởi vì không có minh sư chỉ đường. Cộng thêm nội dung ghi chép trong quyển sách nhỏ kia, chỉ có một môn thần thông thực dụng điều khiển trâm vàng như phi kiếm, cô đã học được bảy tám thành. Những văn tự còn lại đều giống như một quyển đạo kinh nêu rõ tôn chỉ, thiên về tổng quát, không được thực tế, khiến người ta mơ hồ.
Giống như tiên sư lúc trước thuận miệng nói “đạo lý khó tránh khỏi cao hơn giá trị thực”, lại không ai giúp cô tổng kết tháo gỡ mê hoặc. Mặc dù từ khi biết chữ, Tùy Cảnh Trừng đã cố gắng đọc hiểu quyển sách nhỏ kia, nhưng vẫn luôn cảm thấy không hiểu được ý nghĩa của nó. Cho nên hơn ba mươi tuổi rồi, cô vẫn chỉ là một luyện khí sĩ đứng trước vách chắn cảnh giới thứ hai.
Thực ra Tùy Cảnh Trừng hơi do dự, không biết có nên chủ động lấy ra ba món đồ vật tiên gia, bao gồm Trúc Y, trâm vàng và sách hay không. Nếu vị kiếm tiên tiền bối thần thông quảng đại kia nhìn trúng, cô cũng không quan tâm. Nhưng cô rất lo đối phương lầm tưởng mình đang khoe khoang cơ trí, mà cô đã biến khéo thành vụng không chỉ một lần rồi.
Trần Bình An dừng thế quyền, ngồi trở về bên đống lửa, đưa tay nói:
- Giúp ngươi bớt đi một tâm sự, cầm tới đây đi.
Tùy Cảnh Trừng cẩn thận từ trong tay áo lấy ra ba cây trâm vàng và một quyển sách nhỏ sáng như mới, không hề có dấu vết bị ăn mòn, chữ triện cổ tên sách là “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập”.
Cô nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, trâm có hơi kỳ lạ, từ nhỏ đã dính liền với tôi, người khác cầm sẽ bị phỏng. Năm xưa có tỳ nữ muốn trộm đi, kết quả lòng bàn tay đều bị phỏng, đau đến lăn lộn dưới đất, rất nhanh kinh động người khác trong phủ. Sau đó cho dù thương thế trên tay đã lành, người lại giống như bị chứng mất hồn, lúc thì tỉnh táo lúc thì ngu ngốc, không biết tại sao.
- Không sao.
Trần Bình An một tay cầm sách, tay kia mở rộng.
Tùy Cảnh Trừng nhẹ nhàng buông tay, ba cây trâm vàng ánh sáng lưu chuyển, năm màu rực rỡ rơi vào lòng bàn tay Trần Bình An. Trâm vàng khẽ rung lên, nhưng bàn tay của Trần Bình An vẫn bình yên vô sự. Hắn xem kỹ một lúc, chậm rãi nói:
- Trâm vàng xem như là vật bản mệnh của ngươi rồi. Luyện vật trên thế gian chia làm ba bậc. Tiểu luyện hóa hư, miễn cưỡng có thể thu vào trong khiếu huyệt của tu sĩ, nhưng ai cũng có thể cướp đoạt. Sau khi trung luyện, có thể mở ra đủ loại tác dụng kỳ diệu của một món pháp khí tiên gia, giống như... ngọn núi vô danh này, có sơn thần và miếu thờ trấn giữ. Đại luyện tức là vật bản mệnh.
- Người tặng cho ngươi ba phần cơ duyên này là cao nhân thật sự, đạo pháp phải nói là rất huyền diệu, ít nhất cũng là địa tiên, không chừng có thể là một vị tu sĩ Nguyên Anh. Còn như vì sao người này tặng cho ngươi đạo duyên lên núi, lại bỏ mặc ngươi ba bốn chục năm...
Tùy Cảnh Trừng vẫn luôn dựng tai lắng nghe, nhẹ giọng nói:
- Ba mươi hai năm mà thôi.
Trần Bình An cười nói:
- Có muốn nói luôn mấy tháng không?
Vẻ mặt Tùy Cảnh Trừng lúng túng.
Trần Bình An trước tiên đặt sách lên đầu gối, hai ngón tay cầm lấy một cây trâm vàng, nhẹ nhàng gõ vào một cây khác trong lòng bàn tay, phát ra âm thanh giòn giã như tiếng kim thạch, mỗi lần gõ còn có từng quầng sáng lan ra.
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Ba cây trâm vàng này là một bộ pháp bảo đầy đủ, nhìn giống nhau như đúc nhưng thực ra không phải, phân biệt tên là “Linh Tố Thanh Vi”, “Văn Khanh Thần Tiêu” và “Thái Hà Dịch Quỷ”, quá nửa có liên quan đến lôi pháp đứng đầu vạn pháp.
Tùy Cảnh Trừng lộ vẻ khó tin, từ đáy lòng cảm khái nói:
- Tiền bối đúng là thấy nhiều hiểu rộng, không gì không biết.
Đây là lời thật lòng của cô. Ba cây trâm vàng nhìn thế nào cũng không thấy khác biệt, tiền bối lại có thể một hơi nói ra tên gọi của chúng?
Trần Bình An nhìn cô một cái:
- Trên trâm vàng có khắc chữ rất nhỏ, ngươi tu vi quá thấp, dĩ nhiên là không nhìn thấy.
Vẻ mặt Tùy Cảnh Trừng cứng ngắc.
Trần Bình An nhẹ nhàng ném trả ba cây trâm vàng lại cho cô, bắt đầu lật xem quyển sách nhỏ có cái tên kỳ lạ kia. Hắn nhíu mày, chỉ lật hai trang lập tức đóng lại.
Sau khi hắn mở quyển “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập” này ra, có ánh sáng lóe lên. Ngay cả với thị lực và trí nhớ của hắn, cũng không thể nhớ được văn tự đại khái trong một trang. Giống như một chiến trận sa trường vốn ngay ngắn trật tự, trong nháy mắt tự động tán loạn, biến thành lộn xộn.
Không cần suy nghĩ, đây lại là một vật bản mệnh khác của Tùy Cảnh Trừng. Rất có thể chỉ khi cô mở ra mới xem được nội dung chính, cho dù Trần Bình An bảo cô cầm sách lật trang, nội dung hai người nhìn thấy vẫn sẽ khác biệt một trời một vực.
Trần Bình An vẫy tay bảo Tùy Cảnh Trừng ngồi ở bên cạnh, để cô lật sách xem lướt qua. Tùy Cảnh Trừng ngơ ngác, chỉ làm theo mà thôi.
Trần Bình An rất nhanh bảo cô cất sách nhỏ, nói:
- Môn pháp thuật tiên gia này cấp bậc không thấp, chỉ là không trọn vẹn. Năm xưa người tặng sách chắc là kỳ vọng rất cao vào ngươi, nhưng không thể vừa làm người truyền đạo vừa làm người hộ đạo của ngươi, cho nên mới rời đi hơn ba mươi năm như vậy.
Tùy Cảnh Trừng một tay nắm chặt trâm vàng, tay kia cầm sách, vẻ mặt tươi cười, trong lòng mừng rỡ. Loại tâm tình này càng mãnh liệt hơn lúc cô biết mình là “người ngọc Tùy gia” gì đó.
Trần Bình An bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay nhẹ nhàng nâng cây roi sét màu vàng đã tiểu luyện thành hình dáng trúc xanh. Trên nó không có bất kỳ văn tự nào, chỉ có từng vết khắc chi chít.
Tùy Cảnh Trừng đột nhiên hỏi:
- Bộ pháp bào tên là Trúc Y kia, tiền bối có muốn xem thử không?
Trần Bình An mở mắt ra, vẻ mặt kỳ quái. Thấy cô tỏ ý thành khẩn, nóng lòng muốn thử, hắn bất đắc dĩ nói:
- Không cần xem nữa, nhất định là một món trọng bảo tiên gia không tệ. Pháp bào trước giờ luôn quý giá. Tu hành trên núi chém giết nhiều, thông thường luyện khí sĩ sẽ có hai vật bản mệnh, một chuyên tấn công còn một chuyện phòng ngự. Vị cao nhân kia đã tặng cho ngươi ba cây trâm vàng, pháp bào Trúc Y có lẽ cũng ngang cấp bậc.
Tùy Cảnh Trừng phản ứng hơi chậm, sắc mặt ửng đỏ, không nói gì nữa.
Trần Bình An trầm mặc một lúc, không tiếp tục luyện quyền đi thế, lại bắt đầu ngưng thần nhập định giống như như tu sĩ, hô hấp lâu dài. Tùy Cảnh Trừng chỉ cảm thấy trên người hắn giống như có tầng tầng ánh sáng lưu chuyển, một sáng ngời như đèn đóm, một dịu nhẹ như ánh trăng.
Cô chỉ cho rằng vị kiếm tiên tiền bối này là người đắc đạo, hiện ra cảnh tượng tráng lệ, cho dù đạo hạnh của cô nhỏ bé cũng có thể nhìn được dấu hiệu. Thực ra cô vốn là hạt giống tu đạo tư chất rất tốt, trước kia không nhìn thấy chữ khắc trên trâm vàng là do thị lực có hạn. Lúc này nhìn được cảnh tượng lạ của Trần Bình An là do thiên phú phi phàm, cảm giác đối với linh khí trời đất hơn xa tu sĩ năm cảnh giới thấp bình thường.
Tùy Cảnh Trừng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, do dự rất lâu, vẫn cảm thấy sự tình không coi là nhỏ, đành phải lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, chuyến này Tào Phú và Tiêu Thúc Dạ làm việc lòng vòng lén lút như vậy, ngoại trừ không muốn khiến cho vương triều Đại Triện và một vị hoàng đế nước nhỏ phía bắc chú ý, có phải bọn họ cũng kiêng dè cao nhân năm xưa đã tặng cơ duyên cho ta? Sư phụ của Tào Phú, địa tiên Kim Đan gì đó, còn có sư bá lão tổ của cung chủ cung Kim Lân, đều không muốn lộ diện. Không chừng cũng giống như lúc cản đường, Tào Phú bảo đám võ phu giang hồ cầm đao kia ra mặt trước, thăm dò kiếm tiên tiền bối có ẩn nấp một bên hay không?
Trần Bình An một lần nữa mở mắt ra, mỉm cười không trả lời. Tùy Cảnh Trừng này, tâm tính đúng là không tầm thường.
Hắn kiên nhẫn giải thích:
- Tu sĩ trên núi một khi kết thù, rất dễ dây dưa trăm năm. Đây là trên núi có quy củ trên núi, giang hồ có quy củ giang hồ. Tào Phú và Tiêu Thúc Dạ từ đáy lòng xem thường giang hồ, cảm thấy đều là một số cá nhỏ tôm nhỏ. Bọn hắn không hiểu kiêng kị khi tu hành và tình thế phức tạp trên núi, nhưng người sau màn của bọn hắn lại hiểu, cho nên mới có một lần như vậy.
- Hôm nay Tào Phú chỉ kiêng dè phi kiếm của ta, còn người sau màn lại có thêm một sự băn khoăn, đó là vị cao nhân vân du mà ngươi đã nghĩ đến. Nếu người truyền đạo của ngươi chỉ là một vị địa tiên xứ khác, sau khi bọn họ cân nhắc, sẽ không để ý ra tay làm một vụ mua bán lớn hơn. Nhưng nếu người truyền đạo này phái một người hộ đạo đến cho ngươi, là một vị kiếm tu Kim Đan. Người sau màn sẽ phải cân nhắc một chút, xem thử phân lượng và gia sản của mình, rốt cuộc có chịu nổi hai vị “tu sĩ Nguyên Anh” hợp sức trả thù hay không.
Lông mi Tùy Cảnh Trừng khẽ run lên. Người kia nói rất thẳng thắn rõ ràng, lại “ẩn giấu sát cơ”. Cô vốn là người thông minh nhạy bén, càng suy nghĩ càng có thu hoạch, chỉ cảm thấy bức tranh phong cảnh hùng vĩ trên núi cuối cùng đã chậm rãi lộ ra một góc.
Cô hỏi một vấn đề không phù hợp với tính tình trước đây của mình:
- Tiền bối, ba đồ vật tiên gia, quả thật không cần món nào sao?
Trần Bình An lắc đầu:
- Lấy phải có đạo lý.
Tùy Cảnh Trừng hiểu ngầm cười.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Không có suy nghĩ gì khác sao?
Tùy Cảnh Trừng ngẩn ra, nghiền ngẫm một lúc, lắc đầu nói:
- Không có nữa.
Trần Bình An nói:
- Lúc trước Tào Phú bảo Tiêu Thúc Dạ dùng kế điệu hổ ly sơn với ta, lầm tưởng hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, mới ngăn ngươi lại trên đường nhỏ, nói thẳng với ngươi cảnh ngộ sau khi theo hắn lên núi. Ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?
Tùy Cảnh Trừng quả thật nghĩ lại còn sợ. Cái gì bị sư phụ Tào Phú luyện hóa thành một lò luyện đan người sống, được truyền thụ đạo pháp, sau đó song tu với lão tổ sư cung Kim Lân... Mặc dù cô một lòng hướng đạo, nhưng không muốn trở thành một con rối đáng thương không thể do mình làm chủ.
Trần Bình An thở dài:
- Vậy ngươi có nghĩ tới không, cao nhân tặng cơ duyên cho ngươi, mục đích ban đầu là gì? Có nghĩ tới một khả năng, lỡ may tu vi của người này còn cao hơn người sau màn của Tào Phú, dụng tâm càng hiểm ác, tính toán càng lâu dài?
Tùy Cảnh Trừng đổ mồ hôi lạnh.
Trần Bình An đưa tay ấn hờ mấy cái, ra hiệu cho cô không nên quá sợ, nhẹ giọng nói:
- Đây chỉ là một khả năng mà thôi. Vì sao người này dám tặng ngươi ba món trọng bảo? Đã cho ngươi một cơ duyên tu đạo lớn, lại vô hình trung đẩy ngươi vào trong nguy hiểm. Vì sao người này không trực tiếp đưa ngươi tới môn phái tiên gia của mình? Vì sao không an bài người hộ đạo bên cạnh ngươi? Vì sao tin tưởng ngươi có thể dựa vào chính mình trở thành người tu đạo? Năm xưa chuyện mẹ ngươi nằm mơ thấy thần tiên ôm đứa trẻ, rốt cuộc có huyền cơ gì?
Tùy Cảnh Trừng đưa tay lau mồ hôi trán, sau đó dùng mu bàn tay chống vào trán, lắc đầu nói:
- Đều không nghĩ ra.
Trần Bình An gật đầu:
- Thế sự phần lớn đều như vậy, nghĩ thế nào cũng không thông, thật sự nghĩ rõ rồi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vẻ mặt Tùy Cảnh Trừng ngỡ ngàng. Đoạn thời gian này lang bạc kỳ hồ giống như chó nhà có tang, quanh co khúc khuỷu, trầm bổng nhấp nhô. Tối hôm nay, vài ba câu của người này càng khiến tâm tình của cô thay đổi nhanh chóng.
Trần Bình An nói:
- Sau khi ngươi quyết định đi Đông Bảo Bình Châu, ta mới nói với ngươi những chuyện này. Chính là muốn ngươi lựa chọn trên tâm cảnh một lần nữa, nên đối xử thế nào với vị cao nhân vân du kia, có thể đời này sẽ không xuất hiện nữa, cũng có thể tối nay sẽ hiện thân.
- Giả sử vị cao nhân kia có lòng tốt với ngươi, chỉ lo lắng ban đầu ngươi tu hành, nếu chiếu cố quá nhiều sẽ đốt cháy giai đoạn. Hơn nữa hôm nay chưa biết chuyện của nước Ngũ Lăng và Tùy gia, dù sao người tu đạo cảnh giới càng cao, sẽ càng không biết nóng lạnh của nhân gian. Như vậy ngươi có thể tạm thời đến Đông Bảo Bình Châu, nhưng không thể vội vàng bái Thôi Đông Sơn làm thầy.
- Còn nếu ngay từ đầu người nọ đã có dụng tâm bất lương với ngươi, sẽ không còn phải băn khoăn nữa. Nhưng hiện giờ ngươi và ta đều không thể xác định chân tướng sự việc, vậy phải làm sao?
Tùy Cảnh Trừng mơ hồ hỏi ngược lại:
- Phải làm sao?
Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Phải làm sao cái gì?
Tùy Cảnh Trừng lau mặt một cái, đột nhiên cười lên:
- Nếu là trước khi gặp được tiền bối, hoặc là đổi thành người khác cứu ta, ta sẽ không quan tâm gì nữa, chạy càng xa càng tốt. Cho dù hổ thẹn với cao nhân vân du năm xưa có đại ân với mình, ta cũng sẽ cố gắng không suy nghĩ nhiều.
- Bây giờ ta cảm thấy vẫn là kiếm tiên tiền bối nói đúng. Người đọc sách dưới núi gặp nạn tự bảo vệ mình, nhưng dù sao cũng phải có một chút lòng trắc ẩn. Như vậy người tu đạo trên núi gặp nạn bỏ chạy, cũng phải lưu lại một chút lòng biết ơn. Vì thế cho dù ta may mắn trở thành đệ tử của kiếm tiên tiền bối hay vị Thôi Đông Sơn tiền bối kia, cũng chỉ là ký danh. Đến khi gặp lại vị cao nhân vân du kia, cho dù người đó cảnh giới không cao bằng hai vị, ta vẫn sẽ xin hai vị cho phép ta thay đổi sư môn, bái cao nhân vân du kia làm thầy.
Trần Bình An gật đầu:
- Đúng lẽ.
Càng đáng quý hơn là hắn nhìn ra được, những lời này của Tùy Cảnh Trừng đều rất thành tâm.
Có một số lời nói, cần đi nhìn chứ không phải nghe. Đây là cái tốt của tu hành trên núi.
Cho nên Trần Bình An cảm khái nói:
- Hi vọng suy đoán vừa rồi là do tâm tư của ta quá u ám. Ta vẫn hi vọng vị cao nhân vân du kia tương lai có thể trở thành thầy trò với ngươi, nắm tay lên núi, nhìn ngắm núi sông.
Tùy Cảnh Trừng lén cười, nheo mắt nhìn hắn. Trần Bình An trong thoáng chốc hiểu được ẩn ý trong mắt cô, liền trừng mắt nhìn cô một cái:
- Ta và ngươi chỉ là cách nhìn thế gian giống nhau, nhưng tâm tính lại rất khác biệt.
Tùy Cảnh Trừng không nhịn được cười thành tiếng, hiếm hoi nổi tính trẻ con, bắt đầu nhìn quanh:
- Sư phụ, ngài đang ở đâu?
Có trời mới biết liệu có giống như vị kiếm tiên tiền bối kia lúc ban đầu hay không, có thể xa tận chân trời, cũng có thể gần ngay trước mắt.
Trần Bình An cười theo. Đương nhiên “sư phụ” kia của Tùy Cảnh Trừng không xuất hiện.
Sau đó hai người cũng không cố gắng ẩn giấu hành tung. Có điều vì ban ngày Tùy Cảnh Trừng phải tu hành vào thời gian cố định, cho nên Trần Bình An đã mua một chiếc xe ngựa, tự mình làm người đánh xe.
Tùy Cảnh Trừng chủ động nói ra mấu chốt tu hành của “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập”, giảng giải một chút lúc thổ nạp, thời điểm khác nhau sẽ xuất hiện cảnh tượng bất đồng. Chẳng hạn cặp mắt ấm nhuận như có hơi nước bốc lên, mắt ngứa ngáy đau nhói như có ánh chớp quanh quẩn, trong phủ tạng kêu lên tí tách, bỗng chốc sáng ngời.
Trần Bình An cũng không đưa ra được đề nghị gì. Hơn nữa Tùy Cảnh Trừng là một tay ngang, dựa vào chính mình tu hành gần ba mươi năm, lại không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tật gì, ngược lại da thịt nhẵn nhụi, cặp mắt trong vắt, chắc là sẽ không có sai lầm lớn.
Đoạn đường này đi rất an ổn, ngày đêm lên đường. Giống như năm xưa hộ tống bọn Lý Hòe đến thư viện Đại Tùy, không chỉ có vấp váp trắc trở, ấm áp vui vẻ, thực ra còn có rất nhiều chuyện vặt vãnh đầy không khí dân gian.
Mỗi lần Lý Hòe đi đại tiện tiểu tiện đều cần Trần Bình An đi theo, nhất là hơn nửa đêm, cho dù Trần Bình An đã ngủ say vẫn bị lay tỉnh. Trên đường vẫn luôn như vậy, Trần Bình An chưa từng nói gì Lý Hòe, Lý Hòe cũng chưa từng cảm ơn một câu.
Đứa trẻ hương dã quả thật không quen nói hai chữ “cảm ơn” với người khác, giống như người đọc sách cũng không muốn nói “ta sai rồi”.
Có điều Lý Hòe chung quy vẫn để ý, cho nên ai cũng nhìn ra, năm xưa trong đám người, Lý Hòe quan tâm đến Trần Bình An nhất. Cho dù đi học ở thư viện nhiều năm, đã có bạn bè của mình, nhưng đối diện với Trần Bình An, Lý Hòe vẫn là kẻ nhát gan năm đó thích ra oai với người trong nhà. Khi thật sự gặp chuyện, người mà hắn nghĩ đến đầu tiên là Trần Bình An, chứ không phải cha mẹ và chị gái ở châu khác xa xôi. Một là ỷ lại còn một là nhớ nhung, tình cảm khác nhau nhưng sâu cạn giống nhau mà thôi.
Mặc dù Tùy Cảnh Trừng là người tu đạo, nhưng vẫn phải ăn ngũ cốc, lại là một cô gái, cho nên phiền phức không ít. Lúc trước mua xe ngựa, Trần Bình An đã cố ý ở lại huyện thành thêm một ngày, trú ngụ trong một nhà trọ. Tùy Cảnh Trừng ăn gió nằm sương, cảm thấy mình giống như nặng một trăm sáu mươi cân, khi đó lại thở phào một hơi. Cô mượn Trần Bình An một chút tiền, nói là đi mua một ít đồ đạc, sau đó đã thay một bộ áo váy mới và một chiếc nón che giấu gương mặt.
Thực ra Trần Bình An cũng không phải tận lực chiếu cố Tùy Cảnh Trừng, mà là hắn cũng không gấp gáp lên đường. Hắn đã tính trước hành trình và tuyến đường đại khái, sẽ không chậm trễ lúc vào thu chạy tới nước Lục Oanh. Cho nên vào một ngày trong chiều hôm, tại một vách đá bên cạnh dòng sông chảy xiết, Trần Bình An lấy cần ra buông câu. Bùn cát dịch chuyển nhưng đá lớn bất động, lại câu lên được một con cá trắm đen nặng hơn mười cân.
Lúc hai người ăn canh cá, Trần Bình An nói Đồng Diệp châu có một cái hồ trên núi, cá trắm đen rất thần kỳ. Chỉ cần sống qua trăm năm, trong miệng chúng sẽ ẩn chứa một viên đá xanh lớn nhỏ khác nhau, cực kỳ thuần túy. Nếu dùng bí thuật nghiền nát rồi phơi nắng, sẽ thành vật liệu vẽ bùa mà tu sĩ phái bùa chú ước mong. Tùy Cảnh Trừng nghe vậy rất kinh ngạc.
Thỉnh thoảng hai người cũng sẽ đánh cờ. Tùy Cảnh Trừng cuối cùng đã xác định, vị kiếm tiên tiền bối này thật sự là một người đánh cờ trình độ thấp. Thế khai cuộc sức lớn, tuyệt diệu không sơ suất, nhưng sau đó lại càng đánh càng tệ.
Lần đầu tiên đánh cờ, Tùy Cảnh Trừng rất nghiêm túc. Bởi vì cô cảm thấy ván cờ lúc trước ở đình nghỉ chân, tiền bối nhất định là đang giấu nghề. Sau đó cô lại nhận định, vị tiền bối này thật sự chỉ học vẹt một số định thức khai cuộc mà thôi.
May mắn vị tiền bối kia cũng không cảm thấy mất mặt, mười ván thua cả mười, mỗi lần diễn lại ván cờ đều sẽ khiêm tốn thỉnh giáo Tùy Cảnh Trừng một số nước cờ tuyệt diệu. Tùy Cảnh Trừng dĩ nhiên không dám che giấu.
Cuối cùng tại một quận thành, lúc đi dạo tiệm sách, cô đã chọn hai quyển kỳ phổ. Một quyển là “Đại Quan Tử Phổ”, lấy chủ đề sống chết làm chủ, còn một quyển chuyên môn ghi chép định thức. Lúc trước ở huyện thành tiền bối đã cho cô một ít vàng bạc, bảo cô cứ giữ lại là được, cho nên mua kỳ phổ rồi vẫn còn tiền dư.
Có một lần đi đường ban đêm, lúc đi qua một phần mộ hoang dã, Trần Bình An đột nhiên dừng xe ngựa, gọi Tùy Cảnh Trừng rời khỏi toa xe. Sau đó hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ một cái vào ấn đường của cô, bảo cô tập trung nhìn về một nơi.
Tùy Cảnh Trừng nhấc nón che mặt bằng sa mỏng lên, chỉ thấy trên ngôi mộ có một con cáo trắng cõng bộ xương, nhìn trăng vái lạy. Cô hỏi thăm đây là vì sao, Trần Bình An nói cũng không biết. Hắn đã thấy nhiều hồ ly biến ảo thành hình dáng mỹ nhân, mê hoặc sĩ tử du học, nhưng hồ ly cõng xương trắng lạy trăng như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Xe ngựa tiếp tục lên đường. Cáo trắng cõng xương nghe được động tĩnh, lập tức nhoáng lên rồi biến mất. Chốc lát sau, bên đường phía trước xuất hiện một phu nhân thướt tha ra vẻ phong tình. Trần Bình An làm như không thấy. Tùy Cảnh Trừng ngồi ngoài toa xe hơi nổi nóng, liền lấy nón che mặt xuống lộ ra chân dung. Phu nhân giống như bị sét đánh, lẩm bẩm chửi mát, xoay người rời đi. Tùy Cảnh Trừng nhướng mày một cái, đội nón che mặt lên, hai chân buông xuống ngoài xe, nhẹ nhàng lắc lư.
Trần Bình An cười nói:
- Ngươi bực bội với một con hồ ly làm gì?
Tùy Cảnh Trừng nói:
- Biến thành cô gái dụ dỗ nam nhân, chẳng trách dân gian mắng người đều hay nói là hồ ly lẳng lơ. Sau này chờ ta tu thành tiên pháp rồi, nhất định phải giáo huấn bọn chúng một chút.
Trần Bình An cười nói:
- Hồ ly cũng không phải hoàn toàn như vậy, có một số tinh nghịch nhưng cũng thiện lương. Ta còn nghe nói tại phủ Thiên Sư núi Long Hổ ở Trung Thổ Thần Châu, có một con thiên hồ cung phụng. Vì cảm ơn lão thiên sư năm xưa dùng Thiên Sư ấn đóng dấu lên da cáo của nó, giúp nó vượt qua thiên kiếp cuồn cuộn khi bước vào năm cảnh giới cao, cho nên vẫn luôn bảo hộ đệ tử phủ Thiên Sư, thậm chí còn giúp đỡ rèn luyện đạo tâm.
Tùy Cảnh Trừng yên lặng ghi nhớ chuyện này trong lòng, đúng là còn khó tin hơn tiểu thuyết huyền bí. Có điều suy nghĩ cuối cùng của cô, đó là con hồ ly kia chưa chắc đã đẹp bằng mình.
Một ngày trong hoàng hôn, bọn họ đi qua một miếu thờ bản địa cổ xưa. Tương truyền nơi này từng quanh năm sóng cả cuộn trào, khiến dân chúng có thuyền cũng không thể qua sông. Sau đó tiên nhân thượng cổ vẽ bùa trên giấy, có tê giác đá nhảy ra khỏi giấy trắng, lao xuống nước trấn áp thủy quái, từ đó mới sóng yên gió lặng.
Tùy Cảnh Trừng và Trần Bình An vào miếu thắp hương. Chủ tiệm nhang đèn ở nơi dâng hương là một đôi vợ chồng trẻ tuổi. Sau đó đến bến thuyền rồi, Tùy Cảnh Trừng phát hiện đôi vợ chồng trẻ tuổi kia đuổi theo xe ngựa, chẳng biết tại sao lại dập đầu với bọn họ, nói là khẩn cầu tiên nhân mang theo một đoạn đường, cùng nhau qua sông. Trần Bình An gật đầu đáp ứng, cuối cùng Tùy Cảnh Trừng và đôi vợ chồng kia ngồi trong xe ngựa, theo một chiếc thuyền lớn qua sông.
Bên trong toa xe hơi chật chội. Đôi vợ chồng kia mồ hôi đầm đìa, giống như tùy thời sẽ lật thuyền chết đuối. Bọn họ dựa sát vào nhau, tay nắm tay, dáng vẻ coi thường cái chết. Tùy Cảnh Trừng thấy vậy lo lắng không thôi, lầm tưởng trong sông lớn có yêu quái quấy phá, tùy thời sẽ lật thuyền. Có điều vừa nghĩ tới kiếm tiên tiền bối đang ngồi bên ngoài, cô lại an tâm hơn rất nhiều.
Sau khi lên bờ, xe ngựa chậm rãi chạy ra mấy dặm đường. Vợ chồng trẻ tuổi xin xuống xe, sau đó một lần nữa quỳ lạy sát đất, là đại lễ ba quỳ chín lạy.
Tùy Cảnh Trừng thấy tiền bối không nói gì, chỉ đứng yên nhận phần đại lễ này. Sau khi đôi vợ chồng trẻ tuổi lệ nóng doanh tròng kia đứng dậy, hắn mới nhẹ giọng nói:
- Ma quỷ yêu quái, hành thiện tích đức, đạo không thiên vị, tự sẽ bảo hộ.
Nghe được câu này, vợ chồng trẻ tuổi giống như được đại xá, lại mát mẻ thư thái, muốn thành kính quỳ xuống. Có điều lần này Trần Bình An lại đưa tay đỡ nam tử trẻ tuổi kia:
- Đi đi, núi sông xa xôi, đại đạo gian khổ, tự thu xếp ổn thoả.
Vợ chồng trẻ tuổi rời khỏi con đường, ở phía xa dừng bước xoay người, một người khom lưng chắp tay thi lễ, một người làm động tác chúc phúc.
Khi xe ngựa chạy vào một con đường nhỏ, Tùy Cảnh Trừng đang định hỏi thăm lai lịch của đôi vợ chồng kia, bỗng nhiên mở to mắt. Chỉ thấy sóng gợn từng trận, có thần tiên giáp vàng tay cầm thương sắt đứng ở trên đường.
Trần Bình An dừng xe ngựa, nhảy xuống đất, hai tay ôm quyền hỏi:
- Chúng ta tự tiện làm việc, có khiến thủy thần khó xử không?
Thần tiên giáp vàng vẻ mặt trang nghiêm, lắc đầu cười nói:
- Trước kia là do quy củ ràng buộc, ta có chức trách trên người, không thể vì tình riêng mà cho qua. Đôi vợ chồng kia nên có phúc này, được công đức của tiên sinh bảo hộ, khổ cực chờ đợi trăm năm, cuối cùng đã qua được sông này.
Thần tiên giáp vàng nhường đường, đứng nghiêng người, thương sắt trong tay khẽ đâm xuống đất:
- Tiểu thần cung tiễn tiên sinh đi xa.
Trần Bình An một lần nữa ôm quyền, mỉm cười cáo từ, trở về xe ngựa, chậm rãi chạy qua vị thần linh giáp vàng trấn giữ sông lớn kia.
Tùy Cảnh Trừng trầm mặc rất lâu, nhẹ giọng hỏi:
- Tiền bối, đây chính là tu đạo thành công sao? Có thể khiến một vị thần tiên giáp vàng năm tháng lâu dài, chủ động mở đường đưa tiễn tiền bối.
Trần Bình An lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, chậm rãi nói:
- Ngươi nên biết, trên núi không chỉ có loại người như Tào Phú, giang hồ cũng không chỉ có hạng người như Tiêu Thúc Dạ. Có một số việc, ta nói nhiều với ngươi, cũng không bằng ngươi tự mình trải qua một chuyến.
Hôm nay trong màn đêm, xe ngựa dừng ở một nơi yên tĩnh không người. Trần Bình An hiếm hoi hao phí một chút tinh lực và thời gian, nấu một nồi măng mùa xuân hầm thịt mặn.
Nhìn đống măng mùa xuân lúc giữa hè vẫn tươi ngon, lại không phải lấy từ trong hòm trúc ra, Tùy Cảnh Trừng cũng lười suy nghĩ. Cô chỉ cảm thấy sau khi qua sông một chuyến, tâm tình của vị tiền bối nhìn trẻ tuổi này lại rất tốt.
Trước đó Tùy Cảnh Trừng đã hỏi tuổi của kiếm tiên tiền bối. Lúc đầu tiền bối làm lơ, sau đó cô thật sự không nhịn được tò mò trong lòng, lại bóng gió hỏi hai lần, hắn mới nói mình đại khái có thể xem là hơn ba trăm tuổi rồi. Tùy Cảnh Trừng lại càng kiên định một lòng hướng đạo.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện