[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 519 : Đáp án nằm trên trúc xanh

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 22:55 19-11-2025

.
Thời tiết mưa dầm, lữ khách tha hương vốn là một chuyện cực kỳ phiền muộn. Huống hồ lúc này giống như có đao gác trên cổ, khiến lão thị lang Tùy Tân Vũ càng lo âu. Trải qua mấy trạm dịch, những thơ từ lữ khách trên tường càng khiến vị văn hào này đồng cảm, nhiều lần mượn rượu giải sầu. Hai tiểu bối thấy vậy càng lo lắng, chỉ có Tùy Cảnh Trừng vẫn luôn bình tĩnh trấn định. Bốn người chỉ dám lựa chọn đường lớn đi tới kinh kỳ nước Ngũ Lăng. Ngày này trong chiều hôm, mưa lớn vừa ngừng, cho dù ra roi thúc ngựa vẫn không thể chạy tới trạm dịch trước khi vào đêm. Chuyện này khiến Tùy Tân Vũ khổ không thể tả, nhìn ra xung quanh, luôn cảm thấy khắp nơi ẩn giấu nguy hiểm. May mà thân thể xương cốt của ông ta còn xem như khỏe mạnh, sau khi từ quan về quê thường cùng lão hữu du sơn ngoạn thủy, nếu không đã sớm đổ bệnh, không chịu nổi khổ cực gập ghềnh khi chạy nạn này. Trên đường lớn xuất hiện một gương mặt quen mà không thân, chính là người giang hồ trong đình nghỉ chân Trà Mã Cổ Đạo, một gã đàn ông nét mặt hung dữ. Hắn chỉ cách bốn người Tùy gia hơn ba mươi bước, tay cầm một thanh trường đao, không nói lời nào chạy nhanh về phía bọn họ. Tùy Tân Vũ hô lớn: - Kiếm tiên cứu mạng! Nhưng trời đất lại yên ắng. Sau đó bên cạnh ông ta vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Tùy Cảnh Trừng cưỡi ngựa xông ra. Ánh đao lóe lên, cô và gã đàn ông cầm đao lướt qua nhau, bên hông dường bị ánh đao đánh trúng một chút, thân thể mềm mại cong lại, từ trên lưng ngựa té về phía sau, không ngừng nôn ra máu. Gã đàn ông kia vẫn tiếp tục xông tới, bước chân chậm lại, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, sau đó ngã xuống đất, nơi mặt, cổ và ngực đều bị một cây trâm vàng đâm vào. Nếu không phải số lượng trâm vàng đủ nhiều, thực ra rất nguy hiểm, chưa chắc có thể trong nháy mắt đánh chết hắn. Chẳng hạn như trâm vàng trên mặt hắn chỉ xuyên qua má, nhìn có vẻ máu thịt đầm đìa mà thôi. Trâm vàng nơi ngực cũng chếch đi một tấc, không thể chuẩn xác đâm xuyên tim. Chỉ có cây trâm vàng nơi cổ mới là vết thương chí mạng. Tùy Cảnh Trừng lảo đảo đứng dậy, sờ sờ bụng. Chẳng biết tại sao khi gã đao khách giang hồ kia xuất đao, lại chuyển lưỡi đao thành sống đao, chắc là chỉ muốn đánh mình bị thương chứ không muốn giết người. Cô cố gắng khiến hô hấp của mình trôi chảy, trong tai loáng thoáng nghe được nơi rất xa vang lên một âm thanh khe khẽ. Cô quay đầu hô lên: - Cẩn thận, mau xuống ngựa tránh! Có người giương một chiếc cung lớn bắn mạnh, mũi tên nhanh chóng xé gió bay đến, tiếng rít chấn động lòng người. Khóe miệng Tùy Cảnh Trừng rỉ ra tơ máu, vẫn cố nén đau đớn bên hông, nín thở tập trung, mặc niệm khẩu quyết. Dựa theo đồ phổ trên quyển sách nhỏ năm xưa cao nhân tặng, một tay bấm quyết, xoay hông một cái, tay áo bay lượn. Ba cây trâm vàng kia liền rời khỏi thi thể trên đường lớn, nghênh đón mũi tên. Thế đi của trâm vàng rất nhanh, cho dù chậm hơn tiếng dây cung nhưng vẫn đụng vào mũi tên, bắn ra ba tia lửa. Có điều mũi tên vẫn không thay đổi quỹ tích, bắn về phía chiếc đầu của Tùy Tân Vũ đang ngồi trên lưng ngựa cao. Tùy Cảnh Trừng đầy vẻ tuyệt vọng. Tuy đã lén lút đưa bộ áo trắng Trúc Y kia cho phụ thân mặc vào, nhưng nếu mũi tên bắn trúng đầu, cho dù nó là một món pháp bào thần tiên trong truyền thuyết, làm sao có thể cứu được? Cô mở to mắt, trong thoáng chốc nước mắt trào ra. Vào giây phút sống chết, có thể thấy chân thành. Mặc dù không hoàn toàn tán thành cách làm quan và làm người của phụ thân, nhưng tình cha con không thể giả được. Giống như bộ áo trắng Trúc Y mỏng như cánh ve kia, sở dĩ để Tùy Tân Vũ mặc lên người, một phần nguyên nhân là Tùy Cảnh Trừng suy đoán, mình tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng khi tai họa ập đến, cũng không phải tất cả con cái trên đời đều sẵn sàng đánh cược như vậy, nhất là một cô gái thông minh có chí hướng tu hành trường sinh như Tùy Cảnh Trừng. Sau phút chốc, một bộ áo trắng đeo kiếm đột nhiên xuất hiện, vừa lúc đứng trên mũi tên, khiến nó dừng lại gần Tùy Tân Vũ, sau đó rơi xuống hóa thành bột phấn. Lại có một mũi tên rít gào bay đến, lần này tốc độ cực nhanh, hiện ra cảnh tượng sấm sét chấn động. Trước khi mũi tên xé gió bay đến, còn có tiếng dây cung căng đứt, nhưng vẫn bị người trẻ tuổi áo trắng kia dùng một tay bắt lấy, vỡ nát trong tay. Trần Bình An nhìn về hướng mũi tên bay tới, cười nói: - Tiêu Thúc Dạ, không phải ngươi là đao khách à, sao lại đổi sang cung rồi? Hắn lập tức lướt đi. Tùy Cảnh Trừng kêu lên: - Cẩn thận kế điệu hổ ly sơn... Có điều vị kiếm tiên đã thay đổi trang phục màu trắng kia làm như không nghe thấy, một mình truy sát, chỉ thấy một vệt cầu vồng trắng nhô lên, khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Tùy Cảnh Trừng lập tức lật người lên ngựa, vẫy tay một cái, ba cây trâm vàng rơi xuống trên đường liền bay vào tay áo. Cô gọi ba người khác: - Đi mau! Bốn người Tùy gia phóng ngựa vọt ra mấy dặm, vẫn không nhìn thấy đường nét trạm dịch. Tùy Tân Vũ chỉ cảm thấy ngựa lắc lư đến mức xương cốt rời ra, lệ già đầy mặt. Tùy Cảnh Trừng giơ cánh tay lên cao, đột nhiên dừng ngựa. Ba người còn lại cũng vội vàng siết chặt dây cương. Trên con đường, Tào Phú một tay đặt sau người, mỉm cười vươn tay về phía Tùy Cảnh Trừng: - Cảnh Trừng, theo ta lên núi tu hành đi. Ta có thể đảm bảo, chỉ cần nàng và ta vào núi, con cháu Tùy gia đời sau sẽ có phú quý chờ đợi. Sắc mặt Tùy Tân Vũ lúc sáng lúc tối. Tùy Cảnh Trừng cười nhạt nói: - Nếu thật sự là thế, tại sao ngươi còn tốn nhiều công sức như vậy? Với tính tình của cha ta và người Tùy gia, chỉ sẽ dùng hai tay dâng ta lên. Nếu ta không đoán sai, lúc trước đệ tử của Hỗn Giang Giao Dương Nguyên không cẩn thận nói lỡ miệng, nhắc đến mười vị đại tông sư vừa mới lên bảng, Vương Độn tiền bối của nước Ngũ Lăng chúng ta hình như đứng chót đúng không? - Như vậy cái gọi là tứ đại mỹ nhân, chắc cũng đã có đáp án rồi. Thế nào, Tùy Cảnh Trừng ta cũng may mắn bước vào hàng ngũ này? Không biết bình luận thế nào? Nếu như ta không đoán sai, sư phụ ngươi là một vị lục địa thần tiên, muốn có được ta là thật. Nhưng đáng tiếc các ngươi chưa chắc bảo hộ được ta, càng đừng nhắc tới Tùy gia, cho nên chỉ có thể âm thầm mưu đồ, muốn đưa ta tới nơi tu hành của ngươi trước. Tào Phú thu tay, chậm rãi đi tới trước: - Cảnh Trừng, trước giờ nàng đều thông minh như vậy, khiến người ta phải kinh ngạc, không hổ là cô gái có đạo duyên sâu dày. Kết làm đạo lữ với ta đi, nàng và ta cùng nhau lên núi đi xa, ngự gió tiêu dao, chẳng phải rất vui vẻ sao? - Trở thành người tu đạo ăn mây uống sương rồi, trong nháy mắt nhân gian đã qua sáu mươi năm, cái gọi là thân nhân đều trở thành xương trắng, cần gì để ý. Nếu thật sự áy náy, cho dù gặp phải một chút tai ương, chỉ cần Tùy gia vẫn còn con nối dõi, chính là phúc khí của bọn họ. Chờ nàng và ta nắm tay nhau bước vào hàng ngũ địa tiên, Tùy gia ở nước Ngũ Lăng vẫn có thể ung dung quật khởi. Tùy Tân Vũ xem như đã nghe được hàm ý của Tào Phú, cho đến giây phút này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Hóa ra đối phương chỉ quan tâm tới sống chết của Tùy Cảnh Trừng, con gái vừa đi, Tùy gia dường như sẽ gặp tai ương ngập đầu? Ông ta mắng như tát nước: - Tào Phú, ta vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại hại Tùy gia ta như vậy? Tào Phú mỉm cười nói: - Tùy bá bá đối xử với ta dĩ nhiên không tệ, năm xưa ánh mắt rất tốt, mới chọn trúng con rể ta đây. Cho nên phần ân tình này, nếu Tùy bá bá không có cơ hội tự tay nắm lấy, chờ tương lai ta và Cảnh Trừng tu hành đắc đạo rồi, sẽ trả lại gấp bội cho con cháu Tùy gia. Tùy Tân Vũ giận đến đưa tay ôm trán. Tào Phú nhìn về nơi xa: - Không nói lời khách sáo với các người nữa. Cảnh Trừng, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, nếu ngoan ngoãn theo ta rời đi, ta sẽ không giết ba người kia. Còn nếu không tình nguyện, muốn ta đánh nàng ngất xỉu, như vậy nàng sẽ không thấy được thi thể của ba người kia nữa. Mấy chuyện như phi tần của vương triều thế tục về thăm nhà mẹ đẻ, sau này có thể bỏ bớt, chỉ khi đến tiết Thanh Minh, hai vợ chồng chúng ta ở trên núi cúng tế từ xa mà thôi. Tùy Cảnh Trừng lấy nón che mặt xuống, tiện tay vứt bỏ, hỏi: - Ngươi và ta cưỡi ngựa đi đến tiên sơn? Không sợ kiếm tiên kia giết Tiêu Thúc Dạ rồi sẽ trở lại tìm ngươi? Tào Phú lấy ra mấy lá bùa, giống như đã tính trước mọi việc, nói: - Hôm nay nàng xem như là nửa người tu đạo rồi, dán bùa này vào, nàng và ta sẽ có thể miễn cưỡng ngự gió đi xa. Tùy Cảnh Trừng lật người xuống ngựa: - Ta đáp ứng ngươi. Tào Phú vươn một tay ra: - Như vậy mới đúng. Đợi đến khi nàng nhìn thấy tiên sơn, tiên sư, tiên pháp chân chính, sẽ biết lựa chọn hôm nay sáng suốt thế nào. Hai người chỉ cách nhau hơn mười bước, đột nhiên ba cây trâm vàng từ chỗ Tùy Cảnh Trừng nhanh như chớp bay ra, nhưng lại bị Tào Phú cuốn tay áo một cái, nắm chặt trong lòng bàn tay. Ai ngờ nơi lòng bàn tay lại nóng bỏng, da thịt rách ra, trong nháy mắt máu thịt đầm đìa. Tào Phú nhíu mày, lấy ra một lá bùa chất liệu vàng óng do sư phụ tặng trước khi đi, yên lặng niệm quyết, gói ba cây trâm vàng kia vào trong đó, lúc này mới không còn hiện tượng ánh sáng lưu chuyển. Hắn cẩn thận bỏ vào trong tay áo, sau đó cười nói: - Cảnh Trừng, yên tâm, ta sẽ không cùng tức giận với nàng. Tính tình của nàng ngang bướng như vậy, mới khiến cho ta động tâm nhất. Ánh mắt của hắn vòng qua Tùy Cảnh Trừng: - Có điều nàng đã nuốt lời trước, cũng đừng trách phu quân trái ước sau. Tào Phú nói xong đột nhiên hơi sững sốt, bất đắc dĩ cười nói: - Thế nào, sau lưng ta có người? Cảnh Trừng, nàng có biết không, tu hành trên núi, làm thế nào hiểu số mệnh thuận theo tình thế, đó là một môn học vấn nhất định phải biết. Có điều vẻ mặt của Tùy Cảnh Trừng hơi kỳ lạ. Tào Phú đột nhiên quay đầu, sau lưng lại không có người nào. Tùy Cảnh Trừng cắn răng một cái, linh khí tích góp không nhiều trong kinh huyệt đều tràn tới cổ tay, trong gân mạch bàn tay có ánh sáng trắng lấp lánh. Cô lướt tới trước, nhanh chóng đánh vào sau đầu Tào Phú. Tào Phú xoay người, trở tay vươn ra, nắm lấy cổ tay Tùy Cảnh Trừng đang chụp vào mình, lại dùng khuỷu tay đánh trúng trán của cô, kéo mạnh xuống dưới. Tùy Cảnh Trừng mềm nhũn nằm dưới đất. Tào Phú giẫm một chân lên cánh tay của cô, cúi người cười nói: - Có biết không, người tu đạo chân chính như ta, chỉ cần hơi tập trung nhìn vào cặp mắt trong vắt của nàng, sẽ có thể thấy rõ sau người ta có ai xuất hiện hay không? Sở dĩ ta quay đầu, chỉ là để nàng có hi vọng rồi lại tuyệt vọng mà thôi. Tào Phú nghiền mũi chân, khiến Tùy Cảnh Trừng kêu lên một tiếng. Hắn lại dùng hai ngón tay đâm vào trán cô, khiến cô giống như bị thi triển thuật định thân. Sau đó hắn mỉm cười nói: - Việc đã đến nước này, cũng không ngại nói thật với nàng. Sau khi vương triều Đại Triện bình chọn nàng là “người ngọc Tùy gia”, một trong tứ đại mỹ nhân, nàng cũng chỉ có ba con đường để đi mà thôi. - Một là theo cha nàng đến kinh thành Đại Triện, sau đó được chọn làm thái tử phi. Hai là nửa đường bị mật sứ của hoàng đế một nước phía bắc chặn lại, bắt đi làm một hoàng hậu nương nương ở nước nhỏ biên cảnh. Ba là được ta đưa đến sư môn ở biên giới nước Thanh Từ, trước tiên bị sư phụ ta luyện chế thành một lò luyện đan người sống, lại truyền thụ cho nàng một môn bí thuật, sau đó sang tay tặng cho một vị tiên nhân chân chính, đó là sư bá của cung chủ cung Kim Lân. - Có điều nàng cũng đừng sợ, đối với nàng thì đây là một chuyện tốt. May mắn được song tu với một vị tiên nhân Nguyên Anh, trên đường tu hành cảnh giới của nàng sẽ một ngày ngàn dặm. Tiêu Thúc Dạ không biết những chuyện này, cho nên người lúc trước nào phải là tu sĩ Kim Đan cung Kim Lân gì, chỉ hù dọa người khác mà thôi. Ta cũng lười vạch trần hắn, vừa lúc khiến Tiêu Thúc Dạ bỏ thêm một chút sức lực. Cho dù Tiêu Thúc Dạ chết rồi, vụ mua bán này ta và sư phụ vẫn kiếm lời lớn. Hắn cảm khái nói: - Cảnh Trừng, nàng và ta đúng là không có duyên, lúc trước nàng dùng tiền đồng xem bói thật ra là đúng. Hắn đỡ Tùy Cảnh Trừng dậy, lấy ra hai lá bùa, khom lưng dán vào hai cổ chân của nàng, sau đó nhìn về ba người Tùy gia: - Dù thế nào thì kết cục đều là chết. Ngay lúc này bên cạnh Tào Phú có một giọng nói quen thuộc vang lên: - Chỉ những chuyện này, không có nhiều bí mật hơn sao? Nói như thế, là lão tổ sư cung Kim Lân muốn có Tùy Cảnh Trừng, sư phụ ngươi thì phân chia đồ vật đạo duyên trên người cô ấy. Vậy còn ngươi, chạy một chuyến như vậy, tính hết mưu kế, bôn ba vất vả, đã uổng phí rồi? Tào Phú cười khổ, thẳng lưng quay đầu nhìn, trông thấy một người áo xanh đội nón đang đứng ở bên cạnh mình. Hắn hỏi: - Không phải ngươi đã đuổi theo Tiêu Thúc Dạ rồi sao? Trần Bình An nói: - Âm thần đi xa. Ngươi khoe khoang là người tu đạo chân chính, còn chưa từng nhìn thấy thứ này sao? Tào Phú bất đắc dĩ nói: - Kiếm tu hình như rất ít thấy dùng âm thần đi xa. Trần Bình An gật đầu: - Cho nên mới nói, đi giang hồ ít thì làm chuyện xấu nhỏ thôi. Tào Phú còn muốn lên tiếng, đột nhiên ngã về phía sau, lập tức ngất xỉu. Trần Bình An vung tay một cái, đánh tan chút linh khí cấm chế của Tào Phú trên trán Tùy Cảnh Trừng. Hắn lại vung tay áo, Tào Phú bị quét ra khỏi đường lớn, rơi vào trong bụi cỏ phía xa. Nơi cực xa, một vệt cầu vồng trắng cách mặt đất chỉ hai ba trượng, ngự kiếm bay đến, tay cầm một chiếc đầu chết không nhắm mắt, đáp xuống trên đường. Hắn chồng lên vị khách áo xanh, sóng gợn từng trận, biến thành một người, chỉ là trong tay vị khách áo xanh đã có thêm một cái đầu. Trần Bình An nói với Tùy Cảnh Trừng: - Ngươi thông minh như vậy, đã quyết định sau này nên đi thế nào rồi chứ? Tùy Cảnh Trừng quỳ dưới đất, dập đầu nói: - Nếu ta còn ở nước Ngũ Lăng, Tùy gia nhất định sẽ bị diệt, ta rời đi mới có một đường sinh cơ. Khẩn cầu tiên sư thu ta làm đồ đệ! Trần Bình An liếc nhìn chiếc nón che mặt lúc trước bị cô ném xuống đất, cười nói: - Nếu như ngươi sớm tu hành một chút, có thể trở thành một tiên sư gia phả kế thừa sư môn, hôm nay nhất định thành tựu sẽ không thấp. Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện. Màn đêm thâm trầm. Tại một nơi trên đỉnh núi, Tào Phú đầu đau như muốn nứt, chậm rãi mở mắt ra. Hắn phát hiện mình đang ngồi xếp bằng, còn nâng một món đồ, cúi đầu nhìn lập tức tâm như tro tàn. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy vị thư sinh trẻ tuổi kia đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, gậy leo núi đặt ngang trên chân, phía sau là hòm trúc. Tùy Cảnh Trừng không còn đội nón che giấu dung nhan tuyệt mỹ, ngồi ở gần người kia, hai tay ôm đầu gối cuộn tròn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tào Phú nâng chiếc đầu của Tiêu Thúc Dạ, không dám nhúc nhích. Trần Bình An nói: - Nói kỹ càng một chút chuyện của sư môn ngươi và cung Kim Lân. Tào Phú không hề do dự, lần lượt nói ra tất cả nội tình và chân tướng mà mình biết, đến nơi đến chốn. Hắn không muốn làm bạn với Tiêu Thúc Dạ trên đường xuống suối vàng. Sư phụ từng nói, tiềm lực của Tiêu Thúc Dạ gần như đã hết, còn hắn thì khác, sở hữu tư chất Kim Đan. Trần Bình An lại hỏi: - Hãy nói một chút chuyện nhà của ngươi năm xưa, cùng với chuyện giang hồ của nước Ngũ Lăng. Tào Phú vẫn như cũ biết thì nói hết. Lúc Tào Phú vừa mở miệng, Tùy Cảnh Trừng đã khôi phục tinh thần, yên lặng lắng nghe. Sau khi Tào Phú nói xong, Trần Bình An nói: - Ngươi có thể mang chiếc đầu này rời đi, sau khi âm thầm hộ tống Tùy lão thị lang trở về quê nhà, có thể trở lại sư môn báo cáo kết quả. Tùy Cảnh Trừng muốn nói lại thôi. Trần Bình An không nhìn cô, chỉ thuận miệng nói: - Ngươi muốn giết Tào Phú, vậy cứ tự mình ra tay. Sắc mặt Tào Phú khẽ biến, nhưng cuối cùng lại không chết, chỉ mang theo chiếc đầu kia rời khỏi đỉnh núi. Trên đường xuống núi, hắn chỉ cảm thấy giống như đã cách một đời, nhưng vận mệnh chưa biết, tiền đồ khó đoán. Tiên sư trẻ tuổi vốn cho rằng giang hồ nước Ngũ Lăng là một vũng bùn nhỏ, lúc này vẫn lo sợ bất an. Bên cạnh đống lửa, Tùy Cảnh Trừng đột nhiên nói: - Cảm ơn tiền bối. Giết một Tào Phú quá nhẹ nhàng đơn giản, nhưng đối với Tùy gia chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu tối nay Tiêu Thúc Dạ và Tào Phú đều chết, sẽ chết thêm rất nhiều người. Có thể là Hỗn Giang Giao Dương Nguyên, bang chủ bang Hoành Độ Hồ Tân Phong, sau đó là cả nhà Tùy gia. Mà Tào Phú được tùy ý thả đi, để hắn chuyển lời cho người sau màn, đây chính là một sự thị uy của vị kiếm tiên áo xanh kia đối với sư phụ của Tào Phú và cung Kim Lân. Trần Bình An khơi đống lửa: - Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm tâm sức. Sau đó Tùy Cảnh Trừng thấy người nọ lấy bàn cờ và hũ cờ trong hòm trúc ra, cũng không học đánh cờ giống như trong đình nghỉ chân, mà là điều khiển một thanh phi kiếm tiên nhân, bắt đầu điêu khắc hai quân cờ. Nhìn thủ pháp điêu khắc của hắn, Tùy Cảnh Trừng nhìn ra là tên và ngọn núi của sư phụ Tào Phú và tổ sư cung Kim Lân, phân biệt khắc vào hai mặt trái phải. Sau đó lại khắc lên mấy quân cờ khác, đều là tu sĩ quan trọng của tiên gia hai bên, từng quân đặt lên bàn cờ. Tùy Cảnh Trừng mỉm cười nói: - Từ sau khi gặp gỡ ở đình nghỉ chân, tiền bối vẫn luôn quan sát chúng ta, đúng không? Trần Bình An gật đầu nói: - Vận may đánh cược của ngươi rất tốt, ta rất hâm mộ. Tùy Cảnh Trừng lại có vẻ lúng túng. Xem ra trong mắt người này, những tâm cơ mà mình tự cho là đúng, không khác nào trẻ con cưỡi ngựa trúc thả diều, vô cùng buồn cười. Trần Bình An cầm quân cờ của hai ván cờ nối tiếp nhau, lần lượt đặt ở ven rìa bàn cờ. Hai tay hắn lồng trong tay áo, nhìn chăm chú vào những quân cờ kia, chậm rãi nói: - Trong đình nghỉ chân, Tùy Văn Pháp nói đùa với ta một câu. Thực ra không liên quan tới đúng sai, nhưng ngươi đã bảo hắn xin lỗi. Tiếp theo lão thị lang lại nói một câu khiến ta cảm thấy rất có đạo lý, Tùy Văn Pháp liền thành tâm xin lỗi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tùy Cảnh Trừng: - Ta cảm thấy đây là nếp nhà mà gia đình trí thức nên có, rất không tệ. Cho dù sau đó đủ loại suy nghĩ và hành vi của cha ngươi, thực ra đã hổ thẹn với hai chữ “thuần chính”, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, có phân biệt trước sau, có khác biệt lớn nhỏ, hai chuyện không hề xung đột. Cho nên trước khi đám người Dương Nguyên cản đường chúng ta, ta cố ý oán trách bùn lầy dính giày, để lui về đình nghỉ chân. Bởi vì ta cảm thấy người đọc sách đi vào giang hồ, thuộc về đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không nên bị mưa gió giang hồ cản trở. Tùy Cảnh Trừng gật đầu, tò mò hỏi: - Khi đó tiền bối đã phát giác được Tào Phú và Tiêu Thúc Dạ đến, cũng biết đây là một ván cờ? Trần Bình An nhìn màn đêm phía xa: - Đã sớm biết. Tùy Cảnh Trừng lúm đồng tiền như hoa, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Trước kia cô lật xem những tiểu thuyết huyền bí và giang hồ diễn nghĩa, không hề tôn sùng và ngưỡng mộ những tiên nhân một kiếm vang dội, hoặc là một quyền giết giặc gì đó. Hai loại người và hai loại chuyện này, đương nhiên là có tốt, cũng khiến người đọc sách như cô cảm thấy hả lòng hả dạ, đọc đến chỗ thích thú thì uống trà hoặc rượu để thưởng thức. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, vẫn chênh lệch rất lớn với cao nhân ngoài trần thế trong suy nghĩ của cô, tu luyện tiên pháp, đại đạo thành công. Cô cảm thấy người tu đạo chân chính phải hiểu rõ lòng người, tính toán không bỏ sót, tâm kế và đạo pháp phù hợp, giống như cao tận biển mây, đó mới là người đắc đạo thật sự. Lục địa thần tiên ở trên biển mây, bọn họ ngồi tít trên cao, coi thường nhân gian, nhưng lúc đi lại dưới núi vẫn sẵn sàng trừng phạt cái ác, biểu dương cái thiện. Trần Bình An chậm rãi nói: - Sự thông minh và ngu dốt của người đời là một thanh kiếm hai lưỡi, chỉ cần kiếm ra khỏi vỏ, thế đạo này sẽ phát sinh chuyện tốt và chuyện xấu. Cho nên ta vẫn muốn nhìn thử, nhìn kỹ, nhìn chậm một chút. Những lời nói của ta tối nay, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ, để tương lai nói cho một người nào đó nghe. Còn như chính ngươi có thể nghe vào bao nhiêu, lại nắm được bao nhiêu để mình sử dụng, ta cũng không quan tâm. - Lúc trước đã nói với ngươi, ta sẽ không nhận ngươi làm đệ tử. Thái độ với thế gian của ngươi và ta rất giống nhau, ta cảm thấy mình không thể dạy ngươi. Còn như truyền thụ pháp thuật tiên gia gì đó thì bỏ đi, nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi Bắc Câu Lô Châu, đi đến Đông Bảo Bình Châu, sẽ tự có cơ duyên chờ ngươi tới lấy. Tùy Cảnh Trừng thay đổi tư thế, ngồi xổm bên đống lửa: - Tiền bối dạy bảo, từng chữ từng câu Cảnh Trừng đều sẽ nhớ kỹ trong lòng. Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá, chút đạo lý này Cảnh Trừng vẫn biết. Tiền bối truyền thụ cho ta cơ sở đại đạo, còn quan trọng hơn bất kỳ pháp thuật tiên gia nào. Trần Bình An vươn bàn tay trong tay áo ra, chỉ vào bàn cờ: - Theo ta thấy, không có đạo lý tuyệt đối nào thích hợp mọi lúc mọi nơi, nhưng lại có sự thật và chân tướng tuyệt đối. Khi ngươi thấy rõ lòng người chân tướng ẩn giấu sau lời nói và hành vi, biết được một chút đường nhánh và thứ tự, chuyện phức tạp sẽ biến thành đơn giản. Đạo lý khó tránh khỏi cao hơn giá trị thực, ngươi và ta diễn lại hai ván cờ là được. Hắn cầm một quân cờ lên: - Giữa sống chết, nhân tính sẽ có đại ác. Cầu sống trong chết, không chừa thủ đoạn, có thể lý giải được. Còn như có chấp nhận hay không thì phải xem người. Hắn giơ quân cờ kia lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ: - Tại giây phút đó, Hồ Tân Phong của bang Hoành Độ đã lựa chọn cái ác. Cho nên hắn hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo, đối với ta chưa chắc đã đúng. Nhưng trên bàn cờ khi ấy, hắn là cầu sống trong chết, cuối cùng đã thành công. Bởi vì hắn khác với Tùy Cảnh Trừng ngươi, từ đầu đến cuối đều không đoán ra ta là một người tu đạo, hơn nữa còn dám âm thầm xem xét tình hình. Tùy Cảnh Trừng hỏi: - Nếu như hắn thề chết bảo vệ bốn người Tùy gia chúng ta, tiền bối sẽ làm thế nào? Trần Bình An chậm rãi nói: - Như vậy nước Ngũ Lăng nên tiếp tục có một vị đại hiệp chân chính hành tẩu giang hồ. Sóng gió qua đi, nếu một vị đại hiệp như vậy sẵn lòng mời ta uống rượu, ta sẽ cảm thấy rất vinh hạnh. Hắn chỉ vào hai quân cờ chưa đặt lên bàn: - Chỉ bằng Tào Phú hắn là một tiên sư trên núi, hay Tiêu Thúc Dạ là một võ phu cảnh giới Kim Thân? Thật coi giang hồ dưới núi khắp nơi đều là ao, một chân đạp xuống là có thể thấy đáy? Đừng nói là bọn hắn, ta cẩn thận như vậy, vẫn sẽ đột ngột trúng một Thuyền Nuốt Kiếm của người khác, ở Hài Cốt Than bị người ta tranh đoạt phi kiếm, còn thiếu chút nữa chết trên hồ và núi Tranh Vanh ở nước Kim Phi. - Cho nên mới nói, giang hồ hiểm ác, bất luận tốt xấu thiện ác, dù đã cẩn thận tránh họa vẫn có thể sẽ chết, huống hồ là tự mình tìm chết. Chết rồi, Tiêu Thúc Dạ muốn trách cũng chỉ có thể trách cổ của mình không đủ cứng, không chịu nổi một kiếm của người khác. Hắn dùng hai ngón tay cầm quân cờ: - Nhưng Hồ Tân Phong không lựa chọn lòng dạ hiệp nghĩa, ngược lại ác niệm nổi lên, đây là thường tình của con người. Ta sẽ không vì vậy mà giết hắn, chỉ mặc kệ sống chết của hắn, cuối cùng hắn đã tự mình tìm được một đường sinh cơ. Vì vậy nếu bỏ ta sang một bên, vào giây phút đó Hồ Tân Phong đã làm ra lựa chọn chính xác. Còn như chuyện trên Trà Mã Cổ Đạo sau đó, không cần phải nhắc đến, đó là một ván cờ vấn tâm khác, không liên quan đến các ngươi nữa. Hắn lại đặt bốn quân cờ của bốn người Tùy gia lên bàn: - Ta đã sớm biết các ngươi rơi vào ván cờ, Tào Phú là người đánh cờ. Sau đó chứng minh hắn cũng là một trong số quân cờ, sư môn sau màn của hắn và cung Kim Lân mới là chủ nhân ván cờ thật sự. Trước tiên không nói những chuyện khác, chỉ nói khi đó ta đã đối diện với một vấn đề khó khăn. Mấu chốt là ta không biết Tào Phú thiết lập cái bẫy này có mục đích gì, tính tình của hắn thế nào, ranh giới thiện ác ra sao, hắn và Tùy gia lại có ân oán tình thù gì. - Dù sao Tùy gia là gia đình trí thức, nhưng chưa chắc đã không phạm sai lầm lớn. Hành động này của Tào Phú mưu mô khó lường, đến một cách mờ ám, thậm chí còn lôi kéo người như Hỗn Giang Giao Dương Nguyên vào ván cờ, làm việc dĩ nhiên không quang minh chính đại, nhưng cũng chưa chắc là đang làm chuyện xấu. Lùi một bước mà nói, hắn không phải vừa lộ diện đã giết người, khi đó ta làm sao có thể xác định, đối với ngươi và Tùy gia không phải là một chuyện tốt lòng vòng, mọi người đều vui vẻ? Tùy Cảnh Trừng khẽ gật đầu. Trần Bình An nghiêng người tới trước, vươn ngón tay ấn lên quân cờ có khắc tên Tùy Tân Vũ: - Người đầu tiên khiến ta thất vọng không phải Hồ Tân Phong, mà là cha ngươi. Tùy Cảnh Trừng nghi hoặc nói: - Vì sao? Gặp đại nạn tự bảo vệ mình, không dám cứu người. Nếu là đại hiệp giang hồ bình thường cảm thấy thất vọng, ta cũng không thấy lạ, nhưng với tâm tính của tiền bối... Cô không nói tiếp, sợ vẽ rắn thêm chân. Trần Bình An thu lại ngón tay, mỉm cười nói: - Thân phận tôn quý không nên mạo hiểm, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, những chuyện này dĩ nhiên đều có đạo lý. Trong đình nghỉ chân, Tùy Tân Vũ không nói lời nào, đó là hành vi của người từng trải, cái sai không nằm ở đây. Nhưng ta hỏi ngươi, cha ngươi là ai? Tùy Cảnh Trừng không vội vàng trả lời. Cha cô? Gia chủ họ Tùy? Người đánh cờ đứng đầu nước Ngũ Lăng? Đã từng là Công bộ thị lang một nước? Đầu óc của cô bất chợt sáng lên, nhớ tới trang phục của vị tiền bối trước mắt, bèn thở dài nói: - Là một đại văn nhân của nước Ngũ Lăng, đọc nhiều thi thư, là... người đọc sách biết rất nhiều đạo lý thánh hiền. Trần Bình An nói: - Còn có một sự thật quan trọng hơn, khi đó Hồ Tân Phong không nói cho các ngươi biết thân phận của đối phương, trong nhóm người kia ẩn giấu một Hỗn Giang Giao Dương Nguyên hung danh hiển hách. Cho nên lúc ấy đối với Tùy Tân Vũ, trong đình nghỉ chân không phải cục diện sinh tử, chỉ là tình thế vướng tay vướng chân hơi phiền phức. Ta lại hỏi ngươi, trong nước Ngũ Lăng, đi qua núi sông, danh tiếng của bang chủ bang Hoành Độ Hồ Tân Phong có hữu dụng không? Tùy Cảnh Trừng ngượng ngùng nói: - Dĩ nhiên là hữu dụng. Thực ra khi đó ta cho rằng đây chỉ là một vở kịch giang hồ, vì vậy mới... có ý thăm dò tiền bối, không chủ động lên tiếng. Trần Bình An nói: - Bởi vì Hồ Tân Phong sợ chuốc vạ vào thân, không muốn vạch trần thân phận của Dương Nguyên, biểu hiện vô cùng trấn định, nhắc nhở các ngươi cũng vừa khéo. Đây là kinh nghiệm mà người từng trải nên có, là dùng mạng đổi lấy. Cho nên khi đó ta nhìn Tùy Tân Vũ một cái, lão thấy ta không mở miệng mượn tiền, lại giống như trút được gánh nặng. Chuyện này không tính là gì, vẫn là thường tình của con người. Nhưng Tùy Tân Vũ là một người đọc sách, còn là người từng ngồi ở địa vị cao, dùng một thân học vấn thánh hiền để báo quốc cứu dân... Nói đến đây, ngón cái và ngón trỏ của hắn khẽ cong lại, nhưng không khép sát, giống như đang kẹp một quân cờ: - Thánh nhân từng nói, lòng trắc ẩn là thứ để phân biệt người và cây cỏ súc vật. Ngươi cảm thấy Tùy Tân Vũ cha ngươi, lúc ấy có lòng trắc ẩn hay không, cho dù chỉ là một chút? Ngươi là con gái của lão, chỉ cần không phải là khoảng tối dưới chân đèn, chắc sẽ quen thuộc với tính tình của lão hơn ta. Tùy Cảnh Trừng lắc đầu, cười khổ nói: - Không có. Vẻ mặt của cô thương cảm, dường như đang lẩm bẩm: - Thật không có. - Cho nên mới nói, một người đi đường chậm, nhìn nhiều nghĩ nhiều, trước giờ vẫn là một thanh kiếm hai lưỡi. Nhìn nhiều người và chuyện rồi, cũng chỉ như vậy mà thôi. Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, dường như không cảm thấy có gì lạ, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: - Ta vẫn luôn tin tưởng, giữa sống chết, ngoài việc cầu sống, cái ác nhỏ như hạt cải bỗng biến thành lớn như ngọn núi, vẫn có thể lý giải được. Nhưng có một số người, có thể sẽ không quá nhiều, nhưng nhất định sẽ có một số người như vậy, vào giây phút biết rõ chắc chắn phải chết, sẽ đột nhiên thắp lên một đốm sáng nhỏ. - Trong đình nghỉ chân và trên đường sau đó, ta đều đang nhìn, đang chờ. Chỉ cần để ta tìm được một chút đèn đóm, cho dù ánh sáng kia bị người ta bóp một cái là tắt ngay. Nhưng theo ta thấy, ánh sáng của loại nhân tính này, cho dù chỉ có một đốm, vẫn có thể tranh sáng với mặt trời mặt trăng. Trần Bình An dời mắt đi: - Lần đầu tiên, nếu Hồ Tân Phong không tiếc liều mạng, vì cái gọi là nghĩa khí giang hồ, làm một chuyện nhìn như vô cùng ngu xuẩn. Ta sẽ không cần quan sát ván cờ này nữa, khi đó ta sẽ ra tay. Lần thứ hai, nếu cha ngươi khoanh tay đứng nhìn, nhưng vẫn có một chút lòng trắc, chứ không phải chỉ cần ta vừa mở miệng thì lão sẽ lớn tiếng trách mắng. Vậy ta cũng không xem cờ nữa, sẽ lựa chọn ra tay. Nói xong hắn lại cười cười: - Ngược lại Hồ Tân Phong kia khiến ta cảm thấy bất ngờ. Sau khi chia tay với các ngươi, ta đã tìm được hắn, lại nhìn thấy được lòng trắc ẩn trên người hắn. Một lần là trước khi chết, hắn đã khẩn cầu ta đừng liên lụy đến người nhà vô tội. Một lần là ta hỏi xem bốn người các ngươi có đáng chết hay không, hắn nói Tùy Tân Vũ thật ra là một quan viên và bằng hữu không tệ. Một lần cuối cùng, là hắn tự nhiên nhắc đến thủ đoạn năm xưa mình hành hiệp trượng nghĩa. Thủ đoạn, đây là một cách nói rất thú vị. Tùy Cảnh Trừng nhẹ nhàng nói: - Nhưng bất kể thế nào, tiền bối vẫn luôn quan sát. Vì sao tiền bối rõ ràng đã thất vọng như thế, vẫn muốn âm thầm che chở chúng ta? Trần Bình An nói: - Đạo gia nói phúc họa không cửa, người tự rước lấy. Phật gia nói nhân hôm qua là quả hôm nay, đều là đạo lý tương tự. Nhưng trên đời có rất nhiều thần tiên trên núi nửa mùa, thực ra không coi là người tu đạo chân chính. Có bọn họ, đạo lý vốn khó nói lại càng khó nói. Trong cục diện khó khăn ở đình nghỉ chân kia, các ngươi là kẻ yếu. Ta vừa lúc gặp phải, cẩn thận suy nghĩ, lại có sức tự bảo vệ mình, cho nên mới không rời đi. - Nhưng trong thời gian đó, ngoại trừ sống chết, các ngươi chịu bất kỳ đau khổ nào, chẳng hạn như một đường dầm mưa chạy trốn, thấp thỏm bất an, còn có ngươi bị người ta dùng sống đao đập mạnh té xuống lưng ngựa, đều là do các ngươi tự tìm, là cái thế đạo này trả lại cho các ngươi. Từ lâu dài mà xem, đây cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao các ngươi vẫn còn sống. Có rất nhiều kẻ yếu, càng có lý do để sống tiếp hơn các ngươi, nhưng đều đã chết rồi. Kẻ yếu mong muốn kẻ mạnh làm nhiều một chút, Trần Bình An cảm thấy là chuyện bình thường, nên như vậy. Cho dù có rất nhiều kẻ yếu được kẻ mạnh bảo vệ, lại không hề có lòng biết ơn, hôm nay hắn cũng không cảm thấy quan trọng nữa. Tại thành Tùy Giá gánh biển mây thiên kiếp, trước giờ hắn không hối hận. Bởi vì có thể trong con ngõ nào đó ở thành Tùy Giá, sẽ có một Trần Bình An, một Lưu Tiện Dương, đang yên lặng trưởng thành. Nếu nói là tai họa để lại ngàn năm, thế đạo như vậy, lòng người như vậy, rất khó sửa đổi. Vậy người tốt càng nên thông minh một chút, sống càng lâu một chút. Chứ không phải từ một người chịu khổ lương thiện, lại biến thành tai họa kia. Cái ác lại sinh ra cái ác, không ngừng tuần hoàn, núi lở đất tan, sớm muộn gì có một ngày, người người đều phải trả lại cho trời đất đại đạo vô tình. Tùy Cảnh Trừng yên lặng suy nghĩ, ném mấy cành khô vào đống lửa. Cô muốn hỏi thăm vì sao tiền bối không tiêu diệt đám cường đạo Hỗn Giang Giao Dương Nguyên kia, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, cho nên không hỏi. Bởi vì một khi rút dây động rừng, Tào Phú và Tiêu Thúc Dạ sẽ càng kiên nhẫn và cẩn thận hơn. Cô lại muốn hỏi, vì sao ban đầu trên Trà Mã Cổ Đạo, tiền bối không giết chết hai người kia tại chỗ. Nhưng rất nhanh cô lại tự mình đưa ra đáp án. Dựa vào cái gì? Ranh giới thiện ác của hai người kia rốt cuộc ở đâu? Tùy Cảnh Trừng đưa tay xoa huyệt thái dương. Rất nhiều chuyện cô đều nghe hiểu, nhưng lại cảm thấy hơi nhức đầu, trong đầu như một đống lộn xộn. Chẳng lẽ tu hành trên núi đều phải bó tay bó chân như thế? Cho dù tu thành thủ đoạn kiếm tiên như tiền bối rồi, mọi chuyện cũng phải phiền phức như vậy? Nếu gặp một số trường hợp cần phải ra tay kịp thời, khó phán đoán thiện ác, vậy còn nên dùng đạo pháp cứu người hay giết người không? Trần Bình An dường như nhìn thấu tâm sự của Tùy Cảnh Trừng, cười nói: - Chờ ngươi quen thành tự nhiên, nhìn thấy càng nhiều người và chuyện, trước khi ra tay sẽ có chừng mực. Xuất kiếm hay đạo pháp cũng vậy, chẳng những sẽ không chần chừ, ngược lại còn rất nhanh, chỉ sẽ cực nhanh. Hắn chỉ vào quân cờ trên bàn: - Nếu nói Dương Nguyên vừa vào đình nghỉ chân đã muốn một chưởng đánh chết bốn người Tùy gia các ngươi, hoặc là khi đó ta không thể nhìn thấu Phó Trăn sẽ xuất kiếm ngăn một quyền của Hồ Tân Phong, ta dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tin tưởng ta, Phó Trăn và Hồ Tân Phong sẽ không biết mình chết như thế nào. Trần Bình An thấy Tùy Cảnh Trừng mỉm cười gật đầu. Lúc trước cô quỳ trên đường lớn, một lần nữa khẩn cầu Trần Bình An cho mình đi theo tu hành pháp thuật tiên gia, hắn đã hỏi cô hai vấn đề: - Dựa vào đâu? Vì sao? Tùy Cảnh Trừng đáp: - Từ nhỏ ta đã có cơ duyên trên người, có thiên phú tu hành, có trọng bảo tiên gia do cao nhân tặng, là người tu đạo trời sinh, chỉ là khổ vì không có minh sư trên núi chỉ đường. Tu thành tiên pháp rồi, ta sẽ hành tẩu giang hồ giống như tiền bối. Hai câu trả lời, một câu không sai, một câu vẫn rất thông minh. Cho nên Trần Bình An dự định để cô đi theo Thôi Đông Sơn tu hành. Thôi Đông Sơn biết nên dạy Tùy Cảnh Trừng thế nào, chẳng những là truyền thụ pháp thuật tiên gia, chắc hẳn làm người cũng vậy. Thiên phú của Tùy Cảnh Trừng thế nào, Trần Bình An không dám tùy tiện kết luận, nhưng tâm trí quả thật không tầm thường. Nhất là vận may đánh cược của cô, nhiều lần đều rất tốt, vậy thì không phải là may mắn hồng phúc ngang trời gì đó, mà là... tài năng đánh cược. Nhưng đây không phải là toàn bộ lý do mà Trần Bình An muốn Tùy Cảnh Trừng đến Đông Bảo Bình Châu tìm Thôi Đông Sơn. Sau khi xem hai ván cờ, có một số thứ mà hắn muốn để Thôi Đông Sơn xem thử, xem như là nửa đáp án vấn đề năm xưa học trò đã hỏi tiên sinh. Trần Bình An lấy phi kiếm Mười Lăm ra, khẽ cầm lấy, cúi đầu khom lưng, bắt đầu khắc vào gậy leo núi đã tiểu luyện giống như trúc xanh. Ánh mắt Tùy Cảnh Trừng có thể nhìn thấy, hình như mỗi nhát khắc đều vào một nơi. Cô không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn người nọ. Sau một nén nhang, cặp mắt của Tùy Cảnh Trừng hơi cay, dụi dụi mắt. Khoảng một canh giờ sau, người nọ thu hồi phi kiếm, ánh kiếm tại ấn đường của hắn nhoáng lên rồi biến mất. Trần Bình An nghiêm mặt nói: - Sau khi tìm được người nọ, ngươi hãy nói cho hắn biết, ta đã có một chút suy nghĩ về đáp án của vấn đề kia. Nhưng trước khi trả lời, nhất định phải có hai tiền đề. Một là chuyện theo đuổi phải tuyệt đối chính xác, hai là có sai biết sai, hơn nữa biết sai mà sửa. Còn sửa như thế nào, dùng phương thức nào để biết sai và sửa sai, đáp án nằm trên cây gậy leo núi này, ngươi để hắn tự mình xem. Hơn nữa ta hi vọng hắn có thể nhìn được kỹ hơn xa hơn, làm được càng tốt hơn ta. - Một cái nhất tức là vô số cái nhất, cũng là đại đạo trời đất, chúng sinh nhân gian. Để hắn bắt đầu từ nơi ánh mắt có thể nhìn thấy và tâm sức có thể làm được. Không phải kết quả chính xác kia đến rồi, sẽ có thể bỏ qua sai lầm lớn nhỏ trong đó. Trên đời không có chuyện tốt như vậy, chẳng những cần hắn xem xét lần nữa, càng phải xem xét thật kỹ. Bằng không cái gọi là kết quả chính xác kia, vẫn chỉ là lợi ích tính toán ở một thời một nơi, không phải là đại đạo lâu dài bất di bất dịch. Tùy Cảnh Trừng không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu. Trần Bình An không vội đưa gậy leo núi cho cô, hai lòng bàn tay khẽ đặt lên cây gậy, ngẩng đầu nhìn màn trời: - Chuyện tu hành, ngoại trừ nắm bắt cơ duyên, lấy được bảo vật và học tập pháp thuật, nhìn vào lòng người nhỏ bé cũng là tu hành, chính là đang rèn luyện đạo tâm. Ngươi tu hành phương pháp vô tình, cũng có thể dùng nó để rèn luyện tâm cảnh. Ngươi cảm ngộ đạo lý thánh hiền, càng nên biết được lòng người phức tạp. Thân người là một thế giới nhỏ, tâm tư ý niệm rất bất định. Chuyện này mở đầu tuy khó, nhưng chỉ cần vượt khó tiến lên, may mắn thành công, sẽ giống như xây dựng cầu trường sinh thứ hai, cả đời được lợi. Tùy Cảnh Trừng thấy người nọ chỉ ngẩng đầu nhìn màn đêm. Trần Bình An đột nhiên nói: - Trên đường đi tới bến thuyền tiên gia nước Lục Oanh, về an nguy của Tùy gia, ngươi cảm thấy có chuyện gì cần bổ sung không? Nếu như ngươi nghĩ ra rồi, có thể nói thử xem, không cần lo lắng sẽ gây phiền phức cho ta, cho dù cần quay đầu trở về nước Ngũ Lăng cũng không sao. Hắn khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng gõ vào hai chỗ trên gậy leo núi: - Sau khi khoanh vòng và cắt đứt, đã là cùng một chuyện rồi. Làm thế nào cho tốt, đầu đuôi tương trợ, cũng là một loại tu hành. Từ hai đầu kéo dài ra quá xa, chưa chắc có thể làm tốt, sức người sẽ có lúc cạn, đạo lý cũng như vậy. Tùy Cảnh Trừng nhớ tới lời nói thẳng thắn của hắn lúc lên núi, mỉm cười lắc đầu: - Tiền bối suy nghĩ cẩn thận, đã tính cả Vương Độn tiền bối vào trong đó, ta đã không còn gì để nói nữa. Trần Bình An xua tay: - Không cần kết luận vội vàng, trên đời không có sách lược nào không có sơ hở. Ngươi không cần bởi vì hôm nay tu vi của ta cao, lại cảm thấy ta nhất định không sai. Nếu như ta là ngươi, rơi vào cục diện ở đình nghỉ chân, không nói đến dụng tâm tốt xấu, chỉ nói đến chuyện thoát khốn, sẽ không làm được tốt hơn ngươi. Hắn dời mắt đi, ánh mắt trong vắt nhìn Tùy Cảnh Trừng. Tùy Cảnh Trừng chưa từng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ và trong trẻo như vậy trong mắt bất kỳ nam nhân nào. Trần Bình An mỉm cười nói: - Đại khái còn phải đi thêm một đoạn đường, ngươi nói đạo lý với ta, ta sẽ nghe. Bất kể ngươi nói có lý hay không, ta đều sẵn sàng lắng nghe một chút. Nếu như có lý, chính là ngươi đúng, ta sẽ nhận sai. Tương lai nếu có cơ hội, ngươi sẽ biết có phải ta chỉ nói mấy lời khách sáo với ngươi hay không. - Như vậy có ta ở đây, cho dù chỉ có một mình ta, ngươi cũng không thể nói tất cả đạo lý trên đời đều nằm trong tay những người nắm tay cứng, đạo pháp cao. Nếu có người nói với ngươi như vậy, trên đời chính là nắm tay của ai cứng thì người đó có lý, ngươi đừng tin bọn họ. Đó là bọn họ ăn đủ đau khổ rồi, nhưng còn chưa ăn no. Bởi vì loại người này trên đời, được vô số quy củ vô hình bảo vệ mà không tự biết. - Huống hồ còn có rất nhiều người như ta, chỉ là ngươi còn chưa gặp được. Hoặc là đã sớm gặp phải, nhưng bọn họ nói lý như mưa thuận gió hòa, lặng lẽ thấm ướt vạn vật, cho nên ngươi mới không có cảm giác. Trần Bình An đứng dậy, hai tay chống lên gậy leo núi, nhìn núi sông phía xa: - Ta hi vọng bất kể mười năm hay trăm năm sau, Tùy Cảnh Trừng vẫn là người trong đình nghỉ chân, nói rằng nàng sẽ ở lại, sẵn sàng đưa một món pháp bảo giữ mạng cho người khác mặc. Nhân gian có ngàn vạn ngọn đèn, tương lai ngươi trở thành một vị tu sĩ trên núi rồi, nhìn xuống vẫn có thể phát hiện được. Cho dù bọn họ đơn độc trong một nhà, một hộ, một phòng, một buồng, ánh sáng có vẻ nhỏ bé, nhưng một khi mọi nhà đều thắp đèn, đó sẽ là cảnh tượng tráng lệ như ngân hà nhân gian. - Hôm nay nhân gian có người tu đạo, cũng có nhiều người thường, đều dựa vào những ngọn đèn không nổi bật này. Mới có thể từ đường lớn ngõ nhỏ, hương dã phố chợ, gia đình trí thức, hào môn phủ đệ, nhà cửa vương hầu, tiên phủ trên núi, từ những nơi cao thấp không đều này xuất hiện từng vị cường giả chân chính. Dùng xuất quyền xuất kiếm và đạo lý ẩn chứa khí tiết cương trực, đi ở phía trước mở đường cho hậu nhân, yên lặng bảo vệ vô số kẻ yếu. Cho nên chúng ta mới có thể một đường loạng choạng đi tới hôm nay. Hắn quay đầu cười: - Chỉ nói ngươi và ta, làm một người thông minh và người xấu, khó sao? Ta thấy không khó. Khó ở chỗ nào? Khó là vì chúng ta biết lòng người hiểm ác, vẫn sẵn sàng làm một người tốt, phải trả giá vì đạo lý trong lòng. Sắc mặt Tùy Cảnh Trừng đỏ bừng: - Tiền bối, ta vẫn không tính, còn kém rất xa. Trần Bình An híp mắt cười: - Ừm, lời nịnh nọt này, ta chấp nhận. Tùy Cảnh Trừng ngạc nhiên. Trần Bình An tiếp tục nhìn màn đêm phía xa, gác cằm lên hai mu bàn tay, nhẹ giọng cười nói: - Ngươi cũng đã giúp ta tháo gỡ một nút thắt trong lòng, ta phải cảm ơn ngươi, đó là học cách chung sống với nữ nhân xinh đẹp. Cho nên lần sau đến Kiếm Khí trường thành, ta sẽ là cây ngay không sợ chết đứng. Bởi vì ta đã gặp không ít cô nương xinh đẹp trên đời, không cảm thấy nhìn bọn họ một cái sẽ phải chột dạ. Ừm, đây cũng coi là tu tâm thành công rồi. Tùy Cảnh Trừng do dự một thoáng, vẫn cảm thấy phải nói vài lời thật khó nghe, rụt rè nói: - Tiền bối, những lời này để ở trong lòng thì tốt, nhưng nhất định đừng nói thẳng với cô gái yêu thích, sẽ khiến người ta khó chịu. Trần Bình An quay đầu, nghi hoặc hỏi: - Không thể nói? Tùy Cảnh Trừng gật đầu, nói như đinh đóng cột: - Không thể nói. Trần Bình An xoa cằm, dường như hơi đắn đo. Tùy Cảnh Trừng vui vẻ nói: - Tiền bối, ta cũng tính là một trong số nữ nhân xinh đẹp, đúng không? Trần Bình An không quay đầu, có lẽ tâm tình không tệ, lần đầu tiên trêu đùa: - Đừng mơ phá hư đại đạo của ta. Tùy Cảnh Trừng không dám được voi đòi tiên. Nhưng đối với việc mình trở thành “người ngọc Tùy gia” trong lãnh thổ mười mấy nước, sánh ngang với ba vị tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành khác, cô thân là nữ nhân, dù sao vẫn là một chuyện đáng để vui vẻ. Dây lòng của cô buông lỏng, lại cảm thấy mệt mỏi rã rời, lắc lắc đầu, đưa tay hơ lửa sưởi ấm. Chốc lát sau, cô quay đầu nhìn, thấy cây gậy leo núi kia vẫn ở tại chỗ, bộ áo xanh kia thì bắt đầu chậm rãi đi thế luyện quyền. Tùy Cảnh Trừng dụi mắt, hỏi: - Sau khi đến bến thuyền tiên gia trong truyền thuyết kia, tiền bối sẽ cùng nhau trở về Hài Cốt Than phía nam sao? Trần Bình An không ngừng xuất quyền, lắc đầu nói: - Sẽ không. Cho nên ở trên thuyền, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Đương nhiên ta sẽ cố gắng giúp ngươi giảm bớt một chút bất ngờ, nhưng đường tu hành vẫn phải dựa vào chính mình đi. Tùy Cảnh Trừng muốn nói lại thôi. Trần Bình An nói: - Gậy leo núi và tính mạng của ngươi, nếu nhất định phải lựa chọn, không cần do dự, mạng quan trọng hơn. Tùy Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: - Tiền bối ngài cái gì cũng biết sao? Trần Bình An ngẫm nghĩ, thuận miệng hỏi: - Ngươi năm nay ba mươi mấy rồi? Tùy Cảnh Trừng nghẹn họng, phiền muộn quay đầu, ném hết mấy cành khô vào đống lửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang