[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 513 : Gặp phải Thôi Đông Sơn ta (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:06 19-10-2025
.
Trúc Tuyền trầm mặc hồi lâu, sau đó lên tiếng trêu chọc:
- Không phải còn kém một cảnh giới sao, thật coi mình là võ phu cảnh giới Viễn Du rồi?
Dưới chân Trần Bình An không còn Kiếm Tiên, nhẹ nhàng giậm chân. Biển mây ngưng tụ như thực chất, giống như phiến đá bạch ngọc, pháp thuật tiên gia quả là huyền diệu. Hắn mỉm cười nói:
- Cảm ơn.
Trúc Tuyền cười nói:
- Sau khi nói ra, trong lòng có thoải mái hơn không?
Trần Bình An ôm sau đầu:
- Tốt hơn nhiều rồi.
Trúc Tuyền lắc đầu:
- Nói mấy câu, nhổ ra vài ngụm khí đục, không thể hữu dụng thật sự. Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ ép vỡ chính mình. Tinh khí thần của một người không phải là quyền ý, không phải rèn luyện dùi mài đến giống như hạt cải, sau đó một quyền vung ra là có thể long trời lở đất. Tinh khí thần lâu dài tất nhiên phải đường đường chính chính.
- Nhưng có mấy lời, một người ngoài như ta cho dù cảm thấy là lời hay, thực ra vẫn có phần không hiểu rõ tình huống thực tế chỉ biết nói suông. Giống như lần này truy sát Cao Thừa, nếu đổi thành là ta, giả sử có tu vi và hoàn cảnh giống như ngươi, đã sớm chết mấy chục lần rồi.
Trần Bình An thành tâm thành ý nói:
- Cho nên ta mới ngưỡng mộ Trúc tông chủ, đại đạo gian khổ, đi được vô tư.
Không có mấy người tu đạo đứng trên đỉnh núi, dưới tiền đề đã tận tâm tận lực làm được tốt nhất, lại tự nói mình sai rồi, thiếu người khác một nhân tình lớn.
Trúc Tuyền rút một tay ra, vung tay lên:
- Bớt nói mấy lời nịnh nọt đi, ta cũng không có tranh thần nữ bản tô nền tặng cho ngươi.
Trần Bình An cười nói:
- Ta nằm một lát, Trúc tông chủ đừng cảm thấy ta bất kính.
Trúc Tuyền duỗi một tay ra:
- Trên đời không có Trúc Tuyền mà một bình rượu không giải quyết được.
Trần Bình An vừa định lấy rượu trong vật một thước ra, Trúc Tuyền đã trừng mắt nói:
- Phải là rượu ngon, bớt dùng rượu nếp dân gian lừa gạt ta đi. Từ nhỏ ta đã sinh trưởng trên núi, không thể giả vờ như dân chúng quê mùa. Đời này lại phải dây dưa với đám xương cốt khe Quỷ Vực trước cửa nhà, càng không có nỗi nhớ quê hương.
Trần Bình An hơi khó xử. Rượu tiên gia trong vật một thước cũng không nhiều, với khí khái và chiêu trò đòi rượu uống của Trúc Tuyền, thật không chịu nổi cô ta chìa tay mấy lần. Nhưng rượu vẫn phải lấy ra, chẳng những như vậy, Trần Bình An còn lấy ba bình rượu tiên lai lịch khác nhau, có rượu hoa quế của thành Lão Long, rượu tiên nhân giếng nước của bến thuyền Phong Vĩ, rượu ngựa tím của hồ Thư Giản, từng bình nhẹ nhàng ném qua.
Quả nhiên, Trúc Tuyền trước tiên thu hai bình bỏ vào trong tay áo càn khôn, ngại ngùng nói:
- Hơi nhiều rồi, nào lại không biết ngượng như vậy.
Trần Bình An nằm trên biển mây như phiến đá bạch ngọc, giống như năm xưa nằm trên hành lang trúc xanh của Thôi Đông Sơn ở thư viện Sơn Nhai, đều không phải là quê nhà nhưng cũng giống quê nhà. Trên đoạn đường rời khỏi Hài Cốt Than này, quả thật là hơi mệt rồi.
Trúc Tuyền ngồi bên cạnh hắn, khẽ đặt Chu Mễ Lạp xuống, nhẹ nhàng phất tay áo, khiến gió mạnh trên bầu trời giống như dòng nước gặp cột chống, vòng qua cô bé. Cô bé vẫn ngủ say sưa, vô lự mới có thể vô ưu.
Trúc Tuyền uống rượu, ưu sầu nói:
- Nếu dựa theo cách nói của ngươi lúc trước, lỡ may trong lòng Cao Thừa biết chắc chắn phải chết, ôm suy nghĩ ngọc đá cùng tan, không tiếc kéo thành Kinh Quan và khe Quỷ Vực cùng nhau chôn theo. Như vậy núi Mộc Y sẽ bị đánh nát, Hài Cốt Than cũng bị phá hủy, thủy vận sông Dao Duệ tất nhiên cũng sẽ liên lụy theo. Cộng thêm khí tức âm tà của khe Quỷ Vực vẫn luôn lan tràn về hướng thượng du, những quốc gia ngàn vạn người kia không biết phải chết bao nhiêu. Quả nhiên là “đánh đến trời đất quay cuồng”.
Trần Bình An nói:
- Không phải lỡ may, mà là chắc chắn.
Trúc Tuyền cảm khái nói:
- Đúng vậy.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Trúc tông chủ có biết dòng người mỗi ngày ở thành Bích Họa, số lượng dân chúng ở chợ Nại Hà Quan, cùng với số lượng môn phái ở Hài Cốt Than không? Có biết dân số mấy nước ở thượng du sông Dao Duệ không?
Trúc Tuyền hơi sững sốt:
- Ta biết những chuyện này làm gì? Ta thật sự không quan tâm được, vừa phải chậm rãi tu hành như rủa bò, vừa phải vất vả làm tông chủ, rất mệt.
Trần Bình An nói:
- Lúc ta đi qua Hài Cốt Than, dọc đường đã thấy, đã tính, đã hỏi thăm, cũng đã xem qua trong sách, cho nên ta biết.
Trúc Tuyền bất đắc dĩ nói:
- Trần Bình An, không phải ta trách móc ngươi, nhưng rốt cuộc đầu óc của ngươi suốt ngày suy nghĩ gì vậy?
Hai tay Trần Bình An gối dưới đầu:
- Sau khi rời khỏi núi Mộc Y, ta thấy ai cũng là Cao Thừa. Sau khi đến ngôi nhà ma ở thành Tùy Giá, ta thấy ai cũng là Trần Bình An. Cho nên ta cũng rất mệt.
Trúc Tuyền nghi hoặc nói:
- Vậy tại sao ngươi lại tới Bắc Câu Lô Châu. Nơi này thích đánh nhau sống chết, một người sợ chết như ngươi, không thể chờ cảnh giới cao hơn một chút rồi lại tới sao?
- Hơn nữa thủ đoạn bỏ chạy của ngươi vẫn quá ít, nội tình vẫn là võ phu thuần túy, cho nên nhiều nhất là dựa vào một thanh nửa tiên binh và bùa rút đất, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách. Nhưng không nói tới năm cảnh giới cao chúng ta, luyện khí sĩ địa tiên có ai không phải một hơi chạy đến mấy ngàn dặm đường? Một khi ngươi không thể áp sát, nhanh chóng phân ra thắng bại sống chết, sẽ bị hao tổn đến chết.
Cô vỗ đầu một cái:
- Bỏ đi, xem như ta không nói. Đúng là một quái thai.
Mặc pháp bào, còn con mẹ nó là một lần hai bộ. Đeo hồ lô nuôi kiếm, chứa phi kiếm không phải vật bản mệnh, hơn nữa lại con mẹ nó là hai thanh. Vừa có thể giả làm tu sĩ năm cảnh giới thấp, vừa có thể giả làm kiếm tu, còn có thể giả làm võ phu cảnh giới thứ tư thứ năm, đủ mọi chiêu trò, thủ đoạn che mắt đầy rẫy. Một khi chém giết liều mạng, đột nhiên áp sát, loạn quyền đánh chết sư phụ già. Cộng thêm bùa rút đất và chém ra mấy kiếm, Kim Đan bình thường thật không chịu nổi chiêu của Trần Bình An.
Hơn nữa thằng nhóc này thật là giỏi chịu đòn. Trúc Tuyền cũng cảm thấy ngứa tay, trên thuyền một võ phu cảnh giới Kim Thân của vương triều Đại Quan đánh hắn, sao lại giống như mấy cô nương gãi ngứa vậy?
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Thực ra ta còn chưa bước vào cảnh giới Kim Thân. Mặc dù tổn thất nặng nề trong biển mây thiên kiếp thành Tùy Giá, gần như tất cả bùa chú tốt đều dùng hết, nhưng rèn luyện thân thể rất được lợi ích, hiệu quả còn tốt hơn lầu trúc quê nhà. Dù sao ở nhà mình luyện quyền với người khác, biết rõ đối phương sẽ không thật sự đánh chết mình, chỉ đau một chút mà thôi. Không giống như lõm sâu trong biển mây thiên kiếp, thật sự sẽ chết.
- Nhưng cho dù như vậy, vẫn thiếu hai thứ để phá vỡ vách chắn cảnh giới Kim Thân. Một là chưa kết thành mật anh hùng, hai là bởi vì học quyền hỗn tạp, tham nhiều không tốt, khó tránh khỏi thế quyền xung đột. Cho nên vẫn luôn không thể đạt tới hai ý cảnh khác đường cùng đích, đó là sấm mùa xuân nổ vang và một quyền mở núi.
Trúc Tuyền hiếu kỳ nói:
- Bây giờ ngươi vẫn chỉ là võ phu cảnh giới thứ sáu?
Trần Bình An gật đầu.
Trúc Tuyền vừa bực vừa buồn cười nói:
- Vậy võ phu cảnh giới thứ bảy của Bắc Câu Lô Châu chúng ta, sao không đi chết hết đi?
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Không thể nói như vậy, bằng không trên đời ngoại trừ Tào Từ, tất cả võ phu thuần túy dưới cảnh giới Sơn Điên đều có thể đi chết rồi.
Trúc Tuyền uống một hớp rượu:
- Ngay cả người như ta cũng nghe nói đến gã Tào Từ kia. Thế nào, ngươi quen biết hắn à?
Trần Bình An ừ một tiếng, ngồi dậy:
- Trên Kiếm Khí trường thành, ta đã thua hắn ba trận liên tục.
Trúc Tuyền mở to mắt. Lần này đến phiên Trần Bình An ngượng ngùng:
- Là hơi mất mặt.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn trở nên kiên nghị, vẻ mặt tươi cười, mây gió thổi vào mặt, hai tay áo lưu lại gió mát:
- Không sao, trên đường võ học, chỉ cần ta không bị Tào Từ kéo giãn hai cảnh giới, đời này sẽ có hi vọng thắng lại.
Trúc Tuyền biết hắn đã hiểu lầm mình. Võ phu trẻ tuổi trên thế gian, mấy ai có thể khiến Tào Từ chịu đánh ba trận liên tục? Giống như người đánh cờ trong thiên hạ, thành chủ thành Bạch Đế chịu đánh nhiều ván với ai? Chỉ có Thôi Sàm khi sư diệt tổ kia mà thôi. Đương nhiên lợi hại hơn vẫn là người đọc sách Tề Tĩnh Xuân, có thể khiến thành chủ thành Bạch Đế chủ động rời khỏi thành mời đánh cờ.
Nhánh của Văn Thánh quả thật ít người, nhưng ai nấy đều lợi hại. Năm xưa Tề Tĩnh Xuân gánh kiếp nạn lớn kinh hãi thế tục kia, bởi vì Hài Cốt Than nằm ở mũi nam Bắc Câu Lô Châu, mà Đại Ly lại là mũi bắc Đông Bảo Bình Châu, khi đó ở trên núi Mộc Y, Trúc Tuyền đã nhìn thấy một chút đầu mối.
Lại nói đến kiếm tu Tả Hữu, luyện kiếm rất muộn, kiếm khí rất dài, hủy vô số người. Nghe nói năm xưa y từng xuất hiện ở hải ngoại gần lãnh thổ Bắc Câu Lô Châu. Có bốn vị kiếm tiên của Bắc Câu Lô Châu lần lượt tới tìm, nhưng ba người sau vấn kiếm xong đều trầm mặc. Chỉ có kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác dẫn đầu đi tới chặn đường, là một trong số kiếm tu sát lực lớn nhất một châu, sau khi trở về lại buông lời cho toàn bộ Bắc Câu Lô Châu:
- Cảnh giới Ngọc Phác đừng đi nữa, Tiên Nhân cất bước.
Thực ra còn có rất nhiều cố sự về đệ tử nhánh Văn Thánh. So với nhánh Á Thánh nhân tài đông đúc, quang cảnh tráng lệ, đệ tử nhánh Văn Thánh gần như đã đoạn tuyệt hương khói, tuy ít nhưng cố sự lại nhiều. Mà Bắc Câu Lô Châu xem như là châu có thiện cảm lớn nhất với nhánh Văn Thánh, đạo lý rất đơn giản, bởi vì giỏi đánh nhau.
Trúc Tuyền càng ngưỡng mộ Tả Hữu, làm việc không dài dòng. Tính tình nóng nảy kia, chậc chậc chậc, còn giống Bắc Câu Lô Châu hơn cả Bắc Câu Lô Châu, đúng là hào kiệt. Nghe nói dáng vẻ còn đoan chính, nhìn rất nhã nhặn... Nhưng chủ yếu vẫn là biết đánh nhau, đánh cho kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu đều cảm thấy đáng tiếc vì nhân vật như vậy không sinh ra ở nơi này, tính tình cô độc, không thích nhân gian, bằng không mỗi ngày đều có thể so tài kiếm thuật.
Trúc Tuyền cười ha hả, lau miệng. Nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết bao. Còn thằng nhóc bên cạnh này hiểu lầm thì hiểu lầm, cảm thấy cô cười hắn vì thua ba trận liên tục rất mất mặt, cứ mặc kệ hắn đi.
Chờ đã! Trúc Tuyền cứng ngắc quay đầu, hung hăng nói:
- Trần Bình An, vừa rồi ngươi nói ai là đại sư huynh của ngươi? Tề tiên sinh rốt cuộc là Tề tiên sinh nào?
Con mẹ nó, ban nãy cô bị khí thế của thằng nhóc này trấn áp. Một võ phu cảnh giới thứ mười thiếu nhân tình, đệ tử là Nguyên Anh gì đó, lại có nửa sư phụ lung tung, còn là võ phu cảnh giới thứ mười đỉnh cao, đã khiến đầu óc của cô không theo kịp. Cộng thêm phần nhiều là lo lắng tâm cảnh của thằng nhóc này sẽ tan vỡ tại chỗ, cho nên đến lúc này mới khôi phục tinh thần.
Trúc Tuyền tức giận hỏi:
- Tả Hữu sao lại thành đại sư huynh của ngươi rồi?
Trần Bình An chớp chớp mắt:
- Trúc tông chủ đang nói gì? Uống rượu nói lời say à?
Trúc Tuyền đứng lên, vẻ mặt tươi cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, nhỏ giọng nói:
- Thương lượng nhé, sau này bảo sư huynh kia của ngươi, ừ, chính là người dùng kiếm kia, tới núi Mộc Y của ta làm khách? Cứ nói có người muốn mời y uống rượu. Nếu không muốn lên bờ cũng không sao, ta có thể đến trên biển tìm y. Sau này nhờ ngươi giới thiệu, giúp đỡ hẹn một địa điểm. Đến lúc đó ta mời Bàng Sơn Lĩnh đi theo, ta đứng bên cạnh sư huynh của ngươi, để Bàng lão nhi chấp bút vẽ cho hai ta một bức tranh. Ôi chao, thật là xấu hổ.
Trần Bình An dụi dụi trán, thầm nói: “Xấu hổ thì đừng nói ra.”
Trúc Tuyền đã tức giận:
- Đừng giả ngu với ta. Chỉ một câu thôi, được hay là rất được?
Hai tay Trần Bình An xoa má. Đúng là nhức đầu, huống hồ loại chuyện này không thể đem ra nói đùa. Hắn đành phải ăn ngay nói thật:
- Y không cảm thấy ta có tư cách làm tiểu sư đệ của y, còn nói lời này ngay trước mặt ta. Cho nên vừa rồi ta mới nói phải đi cầu xin, chưa chắc có thể cầu được.
Trúc Tuyền vung tay tới. Trần Bình An ngửa người về phía sau, đợi đến cánh tay kia lướt qua đỉnh đầu mới thẳng người dậy.
Trúc Tuyền hậm hực thu tay, mỉm cười nói:
- Ta trả rượu lại cho ngươi, được không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Thật không được.
Trúc Tuyền vỗ đầu gối một cái:
- Lề mà lề mề, chẳng trách Tả Hữu lại không chịu nhận tiểu sư đệ ngươi.
Có điều cho đến giây phút này, cô mới hiểu được vì sao người trẻ tuổi bên cạnh lại nói với Từ Tủng như vậy. Nếu Tả Hữu đi tới Bắc Câu Lô Châu, còn thật sẽ không nhìn hắn một cái, nửa cái cũng không. Không chỉ thuần túy là vì cảnh giới cách xa. Kiếm tiên Trung Thổ khác thì không biết, nhưng đối với Tả Hữu, không phải ngươi là cảnh giới Phi Thăng thì ta sẽ nhìn ngươi một cái, cũng không phải ngươi là người thường thì ta sẽ không nhìn. Đây cũng là điểm mấu chốt khiến kiếm tu Bắc Câu Lô Châu rất kính ngưỡng Tả Hữu, vẫn là do tâm tính.
Trúc Tuyền nhìn sắc trời, bực bội nói:
- Không được, phải đi rồi. Trước đó đã nói là tán gẫu chút chuyện riêng, không ngờ lại ở lâu như vậy. Đi muộn rồi, hai vị sư bá sư thúc thích ra vẻ đạo mạo kia của ta, đức hạnh thế nào ta còn không rõ sao? Chỉ cần là một nam nhân mù mắt chịu cưới ta, bọn họ sẽ vỗ tay khen hay, không chừng còn sẽ nặn ra một chút nước mắt, sau đó xem nam nhân kia như Bồ Tát thờ phụng.
- Tiêu rồi, lát nữa ánh mắt hai lão già nhìn ta, nhất định sẽ cho rằng ta ở trong biển mây lộn xộn với ngươi một trận. Con mẹ nó, anh danh cả đời của lão nương bị hủy trong chốc lát, danh tiếng trâu già gặm cỏ non này nhất định sẽ truyền khắp núi Mộc Y.
Sau đó chính cô còn chưa cảm thấy oan uổng, đã thấy người trẻ tuổi kia còn hoảng hốt hơn mình, vội vàng đứng lên lui về sau hai bước, nghiêm mặt nói:
- Xin Trúc tông chủ nhất định, ngàn vạn, cần phải chặn đứng những lời đồn vô căn cứ này, bằng không đời này ta sẽ không tới núi Mộc Y nữa!
Trúc Tuyền lại khó hiểu. Thằng nhóc này không sợ trời không sợ đất, đối phó với Cao Thừa cũng không thấy hắn nhíu mày một chút, sao bây giờ sắc mặt lại trắng bệch? Tư sắc của lão nương kém như vậy sao? Được rồi, ngoại hình đúng là chẳng ra gì.
Lần này Trúc Tuyền còn chưa chìa tay, tên khốn khiếp kia đã lấy ra một bình rượu tiên gia, chẳng những như vậy còn nói:
- Hiện giờ ta thật sự không còn mấy bình nữa, trước tiên cho thiếu. Chờ ta đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi, nhất định sẽ mang cho Trúc tông chủ thêm một ít rượu ngon.
Trúc Tuyền xua tay. Đã cầm ba bình rượu ngon của người ta rồi, bình trong tay này còn chưa uống xong nữa.
Không ngờ đối phương đã ném rượu tới:
- Trúc tông chủ, còn lại trước tiên cho thiếu, sau này có cơ hội đến núi Mộc Y làm khách rồi tính. Nếu thật sự không có cơ hội thăm viếng Phi Ma tông, ta sẽ nhờ người gởi rượu đến núi Mộc Y.
Sau đó hắn giơ tay lên, điều khiển Kiếm Tiên trở về dưới chân, ngự kiếm bỏ chạy thật nhanh.
Trúc Tuyền nhẹ nhàng ôm Chu Mễ Lạp, nghi hoặc nói:
- Thằng nhóc này không thiếu tiểu cô nương yêu thích chứ. Hơn nữa có chủ kiến, lại trẻ tuổi, bản lĩnh cũng không coi là nhỏ, vì sao lại như vậy?
Cô lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Cao Thừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, khe Quỷ Vực có lẽ sẽ không yên ổn.
Cô ngự gió xuôi nam. Thực ra còn có mấy lời, không phải cô không muốn nói ra, chỉ là không nói được.
Vướng mắc trong lòng chỉ có tự mình tháo gỡ, nhất là loại người đối nhân xử thế nhìn như không thích cố chấp, vẫn cứ chui vào ngõ cụt, thật là thần tiên cũng khó tháo gỡ.
Trần Bình An đeo kiếm sau người, đáp xuống trên lan can thuyền, mũi chân nhún một cái, tay áo trắng như tuyết bay lượn, từ cửa sổ lướt trở về phòng. Cửa sổ tự động đóng lại.
Đinh Đồng vẫn không cử động ngồi ở chỗ cũ “ngắm cảnh”, lúc này dây lòng buông lỏng, ngửa về phía sau, ngã xuống trên sàn thuyền.
Đài ngắm cảnh ở tầng hai đã không còn người nào, trên thực tế tất cả hành khách ở tầng hai đều đã lui về phòng.
Phía nhà thuyền thậm chí lo lắng sẽ có một kiếm đột ngột chém xuống, sau đó không còn gì nữa.
Quản sự lúc trước đã bán cho Chu Mễ Lạp một xấp công báo, tâm tình cũng không tốt hơn Đinh Đồng bao nhiêu, đã thành người cùng hội cùng thuyền rồi.
Điểm đáng sợ nhất không phải là kiếm tiên trẻ tuổi kia tu vi cao, mà là tính tình khó lường. Bằng không một kiếm qua đi, sống chết đều là chuyện sảng khoái. Cũng chỉ là dập đầu cầu xin, bồi tiền bồi mạng mà thôi.
Nhưng khi một kẻ có thể tùy ý quyết định sống chết của người khác, cười híp mắt nhìn ngươi giống như bố nhìn con, lời nói ôn hòa như huynh đệ thân thiết, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp không đoán được, ngươi có thể làm gì, lại dám làm gì?
Bên phía Ngụy Bạch không khí lại căng thẳng, đã lâm vào tình cảnh này.
Theo lý mà nói đối với họ Ngụy, chết một võ phu cảnh giới Kim Thân xuất thân sa trường, tổn thất không coi là nhỏ, Ngụy Bạch nên cân nhắc phân lượng của hai bên. Nhưng sau khi bàn bạc với lão bà bà trong phòng, lại không thể nghĩ ra một đối sách thích hợp, giống như làm gì nói gì cũng có thể sai càng thêm sai, hậu quả khó lường. Thậm chí có khả năng không thể sống sót xuống thuyền, không có cơ hội đến vườn Xuân Lộ rồi ổn định thế cuộc. Nhưng nếu không làm gì cả, lại cảm thấy là đang tự mình tìm chết.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Sắc mặt lão bà bà rất khó coi, bởi vì bà ta hoàn toàn không phát giác được động tĩnh, đối phương đi tới im hơi lặng tiếng.
So sánh với đối phương, có lẽ mọi người trong phòng tu vi đều không cao. Nhưng hôm nay có thể ngồi trong gian phòng này, không có ai là thành phần lương thiện, cho nên đều biết người tới là ai.
Nữ tu sĩ trẻ tuổi Thanh Thanh của Chiếu Dạ thảo đường (nhà cỏ) vườn Xuân Lộ, cố gắng ổn định tâm thần, không muốn nam nhân mà mình yêu thích khó xử, định đứng dậy đi mở cửa.
Ngụy Bạch thở dài, dẫn đầu đứng lên, đưa tay ra hiệu Thanh Thanh không nên xung động, tự mình đi mở cửa, dùng thân phận người đọc sách chắp tay thi lễ nói:
- Ngụy Bạch phủ Thiết Đồng, ra mắt kiếm tiên.
Trần Bình An tay cầm quạt xếp, mỉm cười vượt qua ngưỡng cửa:
- Ngụy công tử không cần khách sáo như thế, không đánh nhau thì không quen biết mà.
Mọi người trong phòng nghe được câu này, mí mắt đều giật giật. Vừa rồi khi Ngụy Bạch đứng dậy chào đón, bọn họ cũng ào ào đứng lên. Hơn nữa ngoại trừ lão bà bà và Thanh Thanh, những người khác đều vô tình hay cố ý cách xa cái bàn kia mấy bước, từng người nín thở tập trung, như lâm đại địch.
Ngụy Bạch muốn đi đóng cửa, nhưng sau khi Trần Bình An vượt qua ngưỡng cửa, cửa phòng bỗng tự động đóng lại.
Ngụy Bạch thu tay, theo người kia đi về phía bàn. Sự tình rơi vào đầu, hắn lại thở phào một hơi. Loại cảm giác bị người ta dùng dao chống vào ngực lại bất động, đó mới là khó chịu nhất.
Trần Bình An ngồi xuống, sau đó cầm một ly trà đang lật úp, rót cho mình một ly:
- Trà vượt thôn ở phòng tầng hai, mùi vị vẫn ngon hơn một chút.
Sau khi Ngụy Bạch ngồi xuống, lão bà bà vẫn đứng sau lưng hắn, chỉ có Thanh Thanh ngồi xuống theo.
Trần Bình An tùy ý chỉ vào một người:
- Làm phiền đại giá, đi gọi quản sự trên thuyền tới đây.
Người kia vội vàng cúi đầu khom lưng, liên tục nói “không dám”, lập tức đi ra ngoài gọi người.
Sau khi cửa phòng mở rồi lại đóng, trong phòng trở nên yên tĩnh trầm mặc khó chịu. Chốc lát sau, Trần Bình An cười nói:
- Chuyến này ta đi rồi về, trùng hợp nhìn thấy tiền bối sau khi rời thuyền, đang đi lại giữa rừng núi dưới đất.
Trong lòng Ngụy Bạch hiểu rõ, lại thở phào một hơi:
- Liêu sư phụ có thể sảng khoái so tài với kiếm tiên tiền bối một trận, không chừng sau khi trở về phủ Thiết Đồng, tu dưỡng một chút sẽ có thể phá vỡ vách chắn, tiến thêm một bước.
Nữ tu sĩ trẻ tuổi Thanh Thanh của vườn Xuân Lộ, có lẽ là người cuối cùng trong phòng nghĩ ra mấu chốt trong đó. Những người khác chỉ chậm hơn Ngụy Bạch một chút, đã lĩnh hội được chỗ tuyệt diệu của cuộc đối thoại này, lại càng bội phục Ngụy Bạch.
Chẳng biết tại sao, kiếm tiên kia lại cho họ Ngụy phủ Thiết Đồng một bậc thang xuống đài, nhưng đồng thời cũng là một sự uy hiếp vô hình, một phương thức ép người khác. Ta dùng một quyền đánh chết cung phụng võ phu cảnh giới Kim Thân nhà ngươi, còn muốn tới phòng ngươi uống trà, Ngụy Bạch ngươi và phủ Thiết Đồng có muốn tính toán với ta không? Nhưng cùng lúc đó, nếu phủ Thiết Đồng chịu dàn xếp ổn thoả, sẽ có một quang cảnh khác.
Có điều nói tới nói lui, vẫn là phủ Thiết Đồng khó chịu, ít nhất trước mắt là như vậy. Còn như sau này thì có trời mới biết. Ngụy Bạch lựa chọn thuận theo bậc thang đi xuống, không chỉ bị đánh gãy răng phải nuốt máu vào, còn chấp nhận đối phương được voi đòi tiên.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, người kia dẫn theo quản sự trên thuyền đi vào phòng.
Lão bà bà nhướng mày. Giỏi thật, là kiếm tiên trẻ tuổi này tính toán chuẩn xác. Hóa ra những lời ban nãy là nói cho tiểu công tử nghe, cũng là nói cho phía nhà thuyền nghe. Chỉ cần tiểu công tử chịu dàn xếp ổn thoả, như vậy những lời lúc trước của kiếm tiên trẻ tuổi nghe có vẻ chói tai, lúc này lại trở nên có chút thành ý rồi.
Dù sao nếu phủ Thiết Đồng tự mình rêu rao, họ Liêu cảnh giới Kim Thân nhà ta thực ra không bị người khác đánh chết, chỉ sẽ thành một chuyện cười. Nhưng nếu phía nhà thuyền giúp đỡ giải thích, mặt mũi của phủ Thiết Đồng sẽ tốt hơn một chút. Đương nhiên tiểu công tử có thể chủ động tìm quản sự trên thuyền ám thị một phen, đối phương cũng nhất định sẽ bán cho phủ Thiết Đồng một nhân tình, nhưng làm như vậy tiểu công tử sẽ càng phiền lòng.
Chuyện nhỏ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tiểu công tử có thể từ trong cái nhỏ nhìn ra cái lớn, từ chi tiết nhỏ suy ra toàn cục, sẽ có thể lĩnh hội được ý tứ thứ ba. Nếu đánh nhau, võ phu cảnh giới Kim Thân nhà ngươi nuôi dưỡng, cũng chỉ cần một quyền của ta mà thôi. Mà ta cũng quen thuộc với thủ đoạn quan trường triều đình của các ngươi, đã cho mặt mũi mà Ngụy Bạch ngươi còn không giữ được, thật có tư cách trở mặt với kiếm tiên xứ khác ta sao?
Phủ Thiết Đồng chưa chắc đã kiêng dè một kiếm tu chỉ biết đánh đánh giết giết. Tại Bắc Câu Lô Châu, chỉ cần có tiền thì sẽ mời được kiếm tiên Kim Đan xuống núi “luyện kiếm”, tiền đủ nhiều còn có thể mời được kiếm tiên Nguyên Anh. Nhưng vị kiếm tiên trẻ tuổi trước mắt thích mặc hai bộ pháp bào này, đầu óc lại rất linh hoạt.
Lão bà bà xuất thân là tu sĩ ma đạo, trong mắt không có phân biệt tốt xấu, bất cứ người nào trên đời cũng chỉ phân biệt mạnh yếu mà thôi. Mà mạnh mẽ lại chia làm hai loại, một loại nhất định không thể đụng chạm, một loại khác có thể đụng chạm nhưng tốt nhất đừng nên đụng chạm. Loại trước dĩ nhiên càng mạnh, nhưng loại sau tùy thời sẽ biến thành loại trước, đôi khi thậm chí còn khó ứng phó hơn.
Suy cho cùng phủ Thiết Đồng vẫn là thế lực dưới núi của vương triều thế tục, rất quen thuộc với quy củ quan trường. Càng là như vậy, muốn ứng phó với những tu sĩ trên núi làm việc dứt khoát gọn gàng, nhất là người thẳng tính, thực ra cũng không khó. Chỉ khó khi gặp những tiên sư gia phả còn khôn khéo hơn quan viên.
Ba đại hào phiệt của vương triều Đại Quan, bởi vì gia thế hiển hách, ngược lại nhân tài đọc sách và hạt giống võ tướng lặng lẽ chết yểu, còn ít sao? Rất nhiều con cháu hào phiệt không quen thủy thổ, làm quan ở kinh còn dễ nói, một khi thả ra bên ngoài, làm quan phụ tá quận thành hoặc là huyện lệnh gì đó, không thiếu những lão cáo già và những kẻ lọc lõi trẻ hơn chèn ép bọn họ. Thật là vừa mập mờ vừa khó chịu, đủ mọi thủ đoạn xoay bọn họ như chong chóng, dùng dao cùn cắt thịt từ từ.
Cho nên những năm qua, phủ Thiết Đồng đã dốc hết sức bảo vệ Ngụy Bạch. Thậm chí còn sợ bóng sợ gió, lo lắng một ngày nào đó tiểu công tử sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sau đó ngay cả kẻ thù cũng không tìm được.
Nhưng trước đây mỗi lần tiểu công tử xuất hành lại là yên ổn nhất. Tuyến đường cố định, tùy tùng đi theo, tiên gia tiếp ứng. Nhờ vậy còn câu ra rất nhiều thế đối địch lực ẩn nấp cực sâu, lần theo manh mối, khiến phủ Thiết Đồng âm thầm mượn cơ hội quét sạch không ít họa ngầm, có cả triều đình, trên núi và giang hồ.
Có điều lần này thật sự là bất ngờ lớn. Hôm nay thuyền vẫn đang ở trong lãnh thổ một nước chư hầu của vương triều Đại Quan, nhưng đối phương lại không nể mặt phủ Thiết Đồng và vườn Xuân Lộ. Trước khi người nọ ra tay, hai bên đã nói nhiều như vậy, cho dù trước đó không biết thân phận quyền quý của tiểu công tử, cũng nên nghe nghe hiểu được mới đúng.
Trần Bình An dùng quạt xếp chỉ vào cái bàn:
- Đại quản sự trên thuyền, chúng ta đã làm hai vụ mua bán, khách sáo thận trọng như vậy làm gì? Ngồi, uống trà.
Hắn dùng quạt xếp tùy ý quét ngang, ly trà liền trượt đến trước người quản sự trên thuyền, nửa ly trà nằm ở ngoài bàn, khẽ lắc lư, sắp rơi mà lại không rơi.
Trần Bình An lại nhấc bình trà lên. Quản sự vội vàng tiến tới hai bước, hai tay cầm ly trà kia, cúi người xuống đưa ly ra. Đợi đối phương rót trà xong, hắn mới ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nói một lời nịnh nọt dư thừa.
Hôm nay còn chưa vào hạ, chiếc thuyền này của mình đã là mùa thu đa sự (bấp bênh không yên) rồi.
Cái gọi là hai vụ mua bán, một là bỏ tiền ngồi thuyền, hai dĩ nhiên là mua công báo.
Trần Bình An nhấc ly trà lên, ung dung uống một hớp, sau đó khẽ đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế, mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy, gió mát từng cơn.
Lúc này Ngụy Bạch mới nâng ly theo, uống trà chậm bỏ xuống nhanh. Quản sự trên thuyền lại đi sau Ngụy Bạch, nâng ly chậm uống trà nhanh, sau đó hai tay cầm ly không để xuống.
Trần Bình An cười nói:
- Có một chút hiểu lầm, nói rõ là được rồi. Đi ra bên ngoài, hòa khí phát tài.
Ngụy Bạch rót cho mình một ly trà, sau đó một tay cầm ly, tay kia nâng hờ, mỉm cười gật đầu nói:
- Kiếm tiên tiền bối hiếm hoi du lịch núi sông, lần này là phủ Thiết Đồng chúng ta đụng chạm tiền bối. Vãn bối lấy trà thay rượu, cả gan tự phạt một ly?
Trần Bình An gật đầu. Ngụy Bạch uống một hơi cạn sạch.
Quản sự trên thuyền trán rỉ ra mồ hôi mịn. Hắn là một tu sĩ cảnh giới Quan Hải, lúc này lại như ngồi bàn chông.
Trần Bình An quay đầu nhìn nữ tu sĩ trẻ tuổi kia:
- Vị tiên tử này là?
Ngụy Bạch đặt ly trà xuống, sau đó mỉm cười nói:
- Là Đường Thanh Thanh, con gái một của Đường tiên sư, thuộc Chiếu Dạ thảo đường của vườn Xuân Lộ.
Trần Bình An cười nói:
- Lúc trước ở trong phòng, Đường tiên tử là người đầu tiên muốn mở cửa đón khách đúng không. Mỹ nhân ân trọng, Ngụy công tử đừng nên phụ lòng.
Ngụy Bạch cười gật đầu:
- Chỉ chờ trưởng bối hai bên gật đầu.
Trần Bình An ừ một tiếng, cười híp mắt nói:
- Có điều ta suy đoán, bên phía thảo đường còn dễ nói, rể hiền như Ngụy công tử có ai không thích. Chỉ là cửa ải của Ngụy đại tướng quân lại khó qua, dù sao trên núi dưới núi vẫn có một chút khác biệt. Đương nhiên vẫn phải xem duyên phận, dùng gậy đánh uyên ương không tốt, hái dưa còn xanh cũng không ngọt.
Ngụy Bạch lại con mẹ nó thở phào một hơi. Đường Thanh Thanh thì hơi cảm kích.
Tu sĩ các nhà đứng trong phòng, có giao hảo với phủ Thiết Đồng hoặc là vườn Xuân Lộ, đều giống như rơi vào sương mù. Ngoại trừ lúc đầu còn khiến những người bàng quan cảm thấy loáng thoáng ẩn giấu nguy hiểm, bây giờ lại giống như kéo tới chuyện nhà rồi?
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Đường tiên tử chắc có quen biết với Tống Lan Tiều Tống tiền bối đúng không?
Đường Thanh Thanh vội vàng nói:
- Dĩ nhiên có quen, Tống thuyền chủ là sư huynh của cha tôi, đều là tu sĩ thế hệ chữ “Lan” của vườn Xuân Lộ.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy thì tốt. Lúc trước ta từng ngồi thuyền của Tống tiền bối, vô cùng hợp ý, giống như bạn vong niên vậy. Xem ra lần này tới vườn Xuân Lộ, nhất định phải làm phiền Chiếu Dạ thảo đường rồi.
Đường Thanh Thanh cười duyên dáng:
- Kiếm tiên tiền bối có thể ghé bước thảo đường, đó là vinh hạnh của chúng tôi.
Ngay cả Ngụy Bạch cũng cảm thấy đố kị phần tình nghĩa này của Đường Thanh Thanh.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Ngụy công tử, lúc trước thiếu niên kiếm tiên ngự kiếm qua đây, đã nói mấy lời kỳ quái không đầu không đuôi, còn muốn mời ta uống trà, tên họ là gì?
Ngụy Bạch nói:
- Nếu vãn bối không nhìn lầm, chắc là tiểu sư thúc tổ của cung Kim Ô, Liễu Chất Thanh Liễu kiếm tiên.
Đường Thanh Thanh gật đầu cười nói:
- Vị Liễu kiếm tiên cung Kim Ô này, cứ cách mấy năm sẽ đến một khe suối ở vườn Xuân Lộ chúng ta, năm xưa y đã mua riêng, múc nước pha trà.
Trần Bình An sực tỉnh nói:
- Trong quyển “Xuân Lộ Đông Tại” của vườn Xuân Lộ, ta từng đọc được nội dung này. Hóa ra thiếu niên kia chính là Liễu Chất Thanh của cung Kim Ô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Sớm biết như vậy, lúc trước đã mặt dày chào hỏi Liễu kiếm tiên một tiếng, đến vườn Xuân Lộ rồi cũng dễ giúp mình kiếm được một chút danh thanh.
Ngụy Bạch vẫn tươi cười như thường. Khóe miệng lão bà bà lại hơi co giật một chút.
Ly trà vượt thôn trong tay quản sự trên thuyền, đến nay vẫn không dám uống hết, trà không đắng nhưng trong lòng lại rất đắng. Vị kiếm tiên lão gia này, ngài dùng một kiếm chém mây sét của cung Kim Ô, Liễu Chất Thanh còn thịnh tình mời ngài đi uống trà, lão nhân gia ngài cần chút thanh danh như vậy sao? Chúng ta làm người có thể thoải mái một chút không, cho một câu sảng khoái, đừng giày vò lòng người như vậy nữa?
Trần Bình An quay đầu nói:
- Vị lão bà bà này dường như cảm thấy ta không có tư cách uống trà với Liễu kiếm tiên?
Lão bà bà giả vờ cười nói:
- Không dám. Hai vị kiếm tiên ở ẩn bên suối, ngồi đối diện uống trà, đúng là một câu chuyện đẹp. Quyển sách nhỏ kia của vườn Xuân Lộ, năm nay sẽ có thể in ấn lại rồi.
Trần Bình An giữ nguyên tư thế quay đầu mỉm cười. Sắc mặt lão bà bà càng lúc càng cứng ngắc.
Trần Bình An đột nhiên híp mắt nói:
- Ta nghe nói vương triều dưới núi đều có một quan niệm, đó là chủ nhục thần chết.
Lão bà bà căng thẳng. Trần Bình An lại nói:
- Liên quan đến câu chuyện đẹp, ta nghe nói vương triều Đại Quan cũng có một chuyện. Năm xưa Ngụy công tử ngắm tuyết trên hồ, thấy một thiếu niên tuấn tú đi qua cầu vòm, bên cạnh có tỳ nữ tuổi xuân xinh đẹp lặng lẽ mỉm cười. Ngụy công tử liền hỏi nàng có muốn trở thành tình lữ thần tiên với thiếu niên kia hay không, bảo rằng quân tử có thể giúp người hoàn thành ước vọng. Tỳ nữ không trả lời, chốc lát sau lại có bà lão nâng tráp lướt trên hồ, tặng lễ vật cho thiếu niên kia.
- Dám hỏi vị lão bà bà này, trong tráp là vật gì? Ta tới từ địa phương nghèo, rất tò mò không biết là đồ vật quý trọng gì, lại có thể khiến cho thiếu niên động dung thất sắc như vậy.
Lão bà bà đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Liều chết đánh một trận là được, kéo theo tiểu công tử phủ Thiết Đồng và con gái một của Đường Tiên sư vườn Xuân Lộ chôn cùng. Đến lúc đó bà ta muốn xem thử, kiếm tiên trẻ tuổi này làm sao uống trà với Liễu Chất Thanh kia.
Nhưng Trần Bình An đã quay đầu nói:
- Chẳng trách chùa ở đây hương khói thịnh vượng.
Thân thể Ngụy Bạch căng thẳng, nặn ra một nụ cười, nói:
- Để kiếm tiên tiền bối chê cười rồi.
Trần Bình An chậm rãi đứng dậy, cuối cùng chỉ dùng quạt xếp vỗ vai quản sự trên thuyền, lúc đi ngang qua lại nói:
- Đừng có vụ mua bán thứ ba nữa. Đi đường đêm nhiều rồi sẽ dễ gặp người.
Đường Thanh Thanh hơi sững sốt. Không phải là dễ gặp quỷ sao?
Trần Bình An đi thẳng về phía cửa phòng, giơ cánh tay lên, lắc lắc quạt xếp đã khép lại trong tay:
- Không cần tiễn.
Cửa phòng vẫn tự động mở ra, lại tự động đóng vào.
Ngụy Bạch cười khổ không thôi. Quỷ đi đường đêm gặp phải người sao?
Trầm mặc rất lâu, sau khi xác định người nọ có thể rời thuyền rồi lại trở về, Ngụy Bạch cười nói với lão bà bà:
- Đừng để ý. Cao nhân trên núi, không gì kiêng kỵ, chúng ta không hâm mộ được.
Lão bà bà cười gật đầu.
Trong lòng Ngụy Bạch cười lạnh. Ngươi không để ý, là thật hay giả thì ta cũng mặc kệ, nhưng ta lại rất để ý. Vừa rồi bà già ngươi lộ ra một chút sát ý nhàn nhạt, tuy nói là nhắm vào kiếm tiên trẻ tuổi kia, nhưng Ngụy Bạch ta cũng không ngốc. Chó cắn người hay người đánh chó cũng vậy, nào hung ác bằng chó cắn chó bấp chấp hậu quả.
Trần Bình An trở về phòng, sau đó bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế. Hắn đột nhiên dừng bước, đi tới bên cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, hắn nhẹ nhàng nhảy lên lan can thuyền, chậm rãi bước đi.
Cứ đi một đêm như vậy. Khi mặt trời ra khỏi biển, hắn dừng bước, ngước mắt nhìn về phía xa, bộ pháp bào trắng như tuyết đắm chìm trong ánh bình minh, giống như một kim thân thần linh dưới trời trên đất.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện