[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 512 : Xuất kiếm và không

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 22:00 15-10-2025

.
Hai tay Đinh Đồng đỡ lan can, không biết vì sao mình lại ngồi ở đây, ngơ ngác hỏi: - Có phải ta sắp chết rồi không? Trần Bình An lấy quạt xếp ra, duỗi cánh tay vỗ khắp lan can. Đinh Đồng quay đầu nhìn. Trên đài ngắm cảnh ở tầng hai, Ngụy Bạch phủ Thiết Đồng, Thanh Thanh tiên tử vườn Xuân Lộ, lão bà bà dáng vẻ xấu xí khiến người ta sợ hãi, những tiên sư gia phả thường ngày không để ý tới thân phận võ phu của hắn, sẵn lòng uống rượu cùng nhau, lúc này người người đều lạnh nhạt. Người ở tầng trệt thì có một số đang xem náo nhiệt, một số khác thì lén cười cười với hắn, nhất là có một người còn giơ ngón cái lên. Đinh Đồng quay đầu, trước tiên là tuyệt vọng, sau đó chết lặng, cúi đầu nhìn biển mây dưới chân. Trần Bình An giơ tay lên, một ánh kiếm màu vàng từ cửa sổ lướt ra, sau đó phóng lên cao. Hắn cười nói: - Có biết vì sao ngươi rõ ràng là một phế vật, lại là thủ phạm chính, nhưng ta vẫn không ra tay với ngươi, còn lão già cảnh giới Kim Thân kia rõ ràng có thể đặt mình bên ngoài, ta lại đánh chết lão không? Đinh Đồng lắc đầu, khàn giọng nói: - Không biết. Sau khi Trần Bình An xuất kiếm ngự kiếm, lại không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về nơi xa: - Một võ phu cảnh giới thứ bảy tiện tay làm ác, cùng với một võ phu cảnh giới thứ năm như ngươi dốc sức làm ác, ảnh hưởng đối với vùng trời đất này sẽ khác biệt một trời một vực. Địa bàn càng nhỏ, trong mắt kẻ yếu, các ngươi lại càng giống như ông trời nắm giữ đại quyền sinh sát. - Huống hồ lão già cảnh giới Kim Thân như giấy dán kia đã nói, không thù không oán, sẽ không giết người, nhưng quyền thứ nhất đã xem như giết chết người xứ khác trong suy nghĩ của lão. Ta có thể chấp nhận chuyện này, cho nên thật lòng nhường lão quyền thứ hai. Đến quyền thứ ba thì lão đã bắt đầu tự mình tìm chết. - Còn như ngươi, phải cảm tạ người trẻ tuổi gọi ta là kiếm tiên kia, lúc trước đã ngăn cản ngươi nhảy ra khỏi đài ngắm cảnh xin ta chỉ bảo quyền pháp. Bằng không người chết không phải là lão già giúp ngươi gánh tai ương kia, mà là chính ngươi. Tùy việc mà xét, tội của ngươi không đáng chết. Huống hồ Cao Thừa kia còn để lại một chút ý niệm, cố ý khiến người ta buồn nôn. Không sao, coi như ngươi giống ta năm xưa, bị người khác thi triển đạo pháp trong lòng, cho nên tính tình bị dẫn dắt, mới sẽ làm một số chuyện “một lòng muốn chết”. - Đạo lý không phải là thứ mà kẻ yếu chỉ có thể cầm ra kể khổ kêu oan, lời nói không cần phải quỳ xuống dập đầu mới có thể mở miệng. Đầu óc Đinh Đồng trống rỗng, vốn không nghe lọt bao nhiêu. Hắn chỉ đang suy nghĩ, nên chờ thanh kiếm kia rơi xuống, sau đó mình sẽ chết, hay là khí khái anh hùng một chút, tự mình nhảy xuống thuyền, làm võ phu cảnh giới thứ tám ngự gió đi xa một lần. Trần Bình An cũng không nói gì thêm. Những kẻ các ngươi, chính là những võ nhân cưỡi ngựa lên núi tìm chết, còn thuận tiện đụng chết vài người đi đường làm chướng mắt các ngươi. Trên đường nhân sinh, khắp nơi đều là núi non hoang vu không ai biết, đều là địa phương tốt để hành hung làm ác. Tại thôn dã, tại chợ búa, tại giang hồ, tại quan trường, tại trên núi, người như vậy nhiều vô số kể. Cha mẹ thầy giáo là như vậy, bản thân bọn họ là như vậy, con cháu đời sau cũng như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được. Lúc trước trên đường đến chùa Kim Đạc nước Hòe Hoàng, vì sao tiểu cô nương lại thương tâm thất vọng? Bởi vì khi đó thư sinh áo trắng Trần Bình An cố ý làm như vậy. Nếu bỏ qua thân phận và tu vi thật sự, chỉ xét đến hành vi mà hắn biểu lộ ra trên con đường kia, hoàn toàn giống như những kẻ lên núi tìm chết. Thứ khiến nàng thương tâm nhất, không phải là sự bảo thủ của thư sinh nho nhã yếu đuối kia, mà là câu “nếu bị cô đánh ngất xỉu ném ở đình nghỉ chân, đến lúc đó có người trộm hòm trúc của ta, cô bồi thường được sao”. Cô đã cho thế giới và người khác thiện ý, nhưng đối phương chẳng những không cảm kích, còn trả lại cho cô một phần ác ý. Cái tốt của tiểu cô nương chùa Kim Đạc, đó là cho dù thương tâm như vậy, cô vẫn từ đáy lòng quan tâm đến an nguy của kẻ vừa ngốc vừa xấu kia. Mà hôm nay những gì Trần Bình An có thể làm được, chỉ là tự nói “hành thiện làm ác là chuyện của mình”. Cho nên hắn cảm thấy cô gái kia tốt hơn mình nhiều, càng nên được gọi là người tốt. Trần Bình An im lặng không nói gì, chờ nhóm tu sĩ Phi Ma tông kia đi rồi trở lại, cũng là đang lắng nghe tiếng lòng của mình. Ván cờ vấn tâm của Cao Thừa không tính là cao minh thật sự, nhưng dương mưu lại có phần khiến người ta lau mắt mà nhìn. Hắn dùng quạt xếp chống vào ngực, lẩm bẩm nói: - Lần này trở tay không kịp, có liên quan gì đến Phi Ma tông? Ngay cả ta cũng biết, giận lây Phi Ma tông như vậy không phải là tâm tính của mình. Thế nào, ngươi nhìn thấu được một số mánh khóe mà sâu kiến sử dụng, còn Cao Thừa vượt quá khống chế của ngươi một chút, đã không chịu nổi uất ức này rồi? Người tu đạo như ngươi, tu hành tu tâm như ngươi, ta thấy cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ngoan ngoãn làm kiếm khách của ngươi đi, đừng nghĩ đến kiếm tiên nữa. Trúc Tuyền dùng sóng gợn trong lòng nói cho hắn biết, xuống thuyền rồi, ngự kiếm đi thẳng về phía nam mười dặm, gặp mặt ở sâu trong biển mây. Nếu lại dùng thần thông chia cắt trời đất thêm lần nữa, người thường trên thuyền sẽ thật sự hao mòn bản nguyên. Trần Bình An đứng lên, bước ra một bước. Một ánh kiếm màu vàng từ trên trời giáng xuống, vừa lúc lơ lửng dưới chân hắn, người và kiếm trong nháy mắt biến mất. Trong biển mây, ngoại trừ Trúc Tuyền và hai vị lão tổ Phi Ma tông, còn có một lão đạo nhân xa lạ. Ông ta mặc đạo bào kiểu dáng chưa từng thấy, rõ ràng không nằm trong ba nhánh Đạo môn, cũng không phải là đạo sĩ của phủ Thiên Sư núi Long Hổ. Lúc Trần Bình An ngự kiếm lơ lửng, lại có một đạo nhân trung niên phá vỡ biển mây từ nơi xa bước tới, rút đất núi sông, biển mây vài dặm chỉ cần hai bước mà thôi. Đạo nhân trung niên trầm giọng nói: - Trận pháp đã hoàn thành, chỉ cần Cao Thừa dám dùng thần thông quan sát núi sông nhìn trộm chúng ta, sẽ phải chịu một chút đau khổ. Vẻ mặt Trúc Tuyền hơi lúng túng, vẫn nói: - Không thể tìm ra dấu vết còn sót lại của Cao Thừa trên người võ phu kia, là lỗi của ta. Lão đạo nhân do dự một thoáng, thấy một vị lão tổ quản lý giới luật tổ sư đường Phi Ma tông ở bên cạnh lắc đầu, cũng không nói nữa. Trần Bình An lắc đầu nói: - Là chính ta thua Cao Thừa, bị hắn đùa bỡn một lần, không trách được người khác. Trúc Tuyền vẫn ôm Chu Mễ Lạp, chỉ là lúc này tiểu cô nương đã ngủ say. Trúc Tuyền không hề che giấu, có sao nói vậy, thẳng thắn nói: - Vừa rồi sau khi chúng ta rời đi, thực ra vẫn luôn lưu ý động tĩnh trên thuyền, bởi vì sợ có lỡ may. Kết quả sợ cái gì lại gặp cái đó. Cuộc nói chuyện giữa ngươi và Cao Thừa, chúng ta đều đã nghe được. - Lúc Cao Thừa xóa đi hồn phách còn sót lại, tiểu cô nương đã nấc một cái, cũng có một luồng khói xanh từ trong miệng cô bé bay ra, giống hệt như võ phu kia, chắc là đã động tay động chân trong cao quy linh. May mà lần này ta có thể bảo đảm với ngươi, Cao Thừa ngoại trừ ở trong thành Kinh Quan, có khả năng dùng thần thông quan sát chúng ta, còn lại ít nhất đã không có hậu chiêu trên người tiểu cô nương nữa. Đạo nhân trung niên kia giọng điệu lãnh đạm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có ý chế giễu: - Vì một người mà không quan tâm tới Hài Cốt Than, thậm chí là cả phía nam Bắc Câu Lô Châu. Trần Bình An ngươi nếu cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ rất lâu sau đó mới làm, bần đạo đặt mình bên ngoài, dù sao cũng không tiện nói nhiều. Nhưng ngươi lại không hề do dự. Trần Bình An nói một câu, lại khiến cho hắn thiếu chút nữa trong lòng dậy sóng: - Đạo pháp của ngươi không cao thâm lắm. Đạo nhân trung niên cười nhạo nói: - Ngươi đã trọng tình trọng nghĩa như vậy, trên đường tùy ý nhặt được một thủy quái nhỏ, lại không tiếc giao ra trọng bảo. Nếu ta là kẻ ác, gặp được ngươi đúng là phúc duyên to lớn. Trần Bình An lấy quạt xếp ra, khẽ gõ vào đầu mình: - Cảnh giới của ngươi cao hơn Đỗ Mậu sao? Đạo nhân trung niên cười nhạt nói: - Mặc dù không biết chân tướng nội tình cụ thể, nhưng hôm nay ngươi mới cảnh giới gì, năm đó chắc còn kém hơn. Đối diện với cảnh giới Phi Thăng, có thể tránh thoát một kiếp, còn không phải là nhờ chỗ dựa trong tối kia? Thảo nào lại dám uy hiếp Cao Thừa, tuyên bố muốn đến khe Quỷ Vực cho thành Kinh Quan một bất ngờ. Có cần bần đạo giúp ngươi dùng phi kiếm vượt châu truyền tin không? Trần Bình An cười híp mắt nói: - Ngươi có biết không, chỗ dựa của ta còn không thèm nhìn ngươi một cái? Ngươi nói xem có tức không? Đạo nhân trung niên sắc mặt âm trầm, sau đó tiêu sái cười một tiếng: - Không tức, chỉ là nhìn thằng nhóc ngươi không thuận mắt. Một kiếm tu gà mờ được Cao Thừa xem là người đồng đạo, chỗ dựa lợi hại, cộng thêm còn nhỏ tuổi mà lòng dạ thâm sâu. Ánh mắt Cao Thừa không tệ, nhìn người rất chuẩn. Ngươi cũng không kém, có thể trò chuyện vui vẻ với một vị anh linh minh chủ khe Quỷ Vực. Nếu chuyện này truyền đi, nói rằng có người đã tặng cho Cao Thừa một bình rượu, Cao Thừa còn uống hết, trong một đêm danh tiếng của ngươi sẽ truyền khắp tất cả tông môn trên núi Bắc Câu Lô Châu. Trần Bình An ồ một tiếng, dùng quạt xếp vỗ lòng bàn tay: - Ngươi có thể im miệng rồi. Ta chỉ là nể mặt Trúc tông chủ, mới khách sáo với ngươi một chút. Bây giờ phân ngạch mà ngươi nói chuyện với ta đã dùng hết rồi. Đạo nhân trung niên mỉm cười nói: - Luận bàn một chút chứ? Chẳng phải ngươi cảm thấy mình đánh nhau rất giỏi sao? Trần Bình An nói: - Như vậy nể tình ly trà đào tương ngàn năm của sư phụ ngươi, ta lại nói thêm với ngươi một câu. Đạo nhân trung niên chờ một lúc, kết quả Trần Bình An vẫn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Đạo nhân chợt tỉnh ngộ, cái gọi là nói thêm một câu, thật chỉ là một câu như vậy. Trúc Tuyền hơi lo lắng. Cô sợ hai người cứ tiếp tục nói chuyện như vậy, sẽ bắt đầu xắn tay áo đánh nhau. Đến lúc đó mình giúp ai cũng không tốt, không giúp cả hai càng không hợp với tính tình của mình. Hay là khuyên can rõ ràng, sau đó đánh hai người bọn hắn mấy cái? Trúc Tuyền cô sở trường đánh nhau, còn khuyên can thì không giỏi lắm, ngộ thương một chút cũng hợp tình hợp lý. Lão đạo nhân nhẹ giọng nói: - Không sao, đối với Trần Bình An và đồ đệ này của ta, đều là chuyện tốt. Trúc Tuyền thở dài nói: - Trần Bình An, nếu ngươi đã đoán được, ta cũng không giới thiệu nhiều nữa. Hai vị cao nhân Đạo môn này đều tới từ Tiểu Huyền Đô quán ở khe Quỷ Vực, lần này là được chúng ta mời rời núi. Ngươi cũng biết đấy, Phi Ma tông chúng ta đánh đánh giết giết còn xem như tạm được, nhưng ứng phó với thủ đoạn nham hiểm này của Cao Thừa, vẫn cần cao nhân Đạo môn như quán chủ ở bên cạnh trông chừng. Trần Bình An gật đầu, không nói gì. Theo như Khương Thượng Chân nói, vị lão đạo nhân Tiểu Huyền Đô quán này, chắc là người hộ đạo ngắn ngủi của Dương Ngưng Tính. Đêm đó bên vách núi cầu treo, vị quán chủ có hi vọng bước vào thiên quân này đã canh giữ một đêm, chỉ sợ mình đánh chết Dương Ngưng Tính. Còn ly trà đào tương ngàn năm do một thần tiên giáp vàng chuyển lời, rốt cuộc là vị chân quân Đạo môn này nhất thời nổi hứng, hay là đạo đãi khách tương tự Cao Thừa. Trần Bình An không biết nhiều về Tiểu Huyền Đô quán, đường nhánh đầu dây quá ít, tạm thời không đoán ra dụng ý thật sự của đối phương. Trần Bình An nhìn tiểu cô nương trong lòng Trúc Tuyền, nói: - Có thể phải làm phiền Trúc tông chủ thêm một chuyện. Không phải ta không tin Phi Ma tông và quán chủ, mà là không tin Cao Thừa. Cho nên làm phiền Phi Ma tông dùng thuyền vượt châu đưa Chu Mễ Lạp tới quận Long Tuyền, sau đó nói với Ngụy Bách núi Phi Vân một tiếng, nhờ y giúp ta tìm một người tên là Thôi Đông Sơn. Cứ nói ta bảo Thôi Đông Sơn lập tức trở về núi Lạc Phách, cẩn thận điều tra thần hồn của Chu Mễ Lạp. Hắn đương nhiên tin tưởng tu sĩ Phi Ma tông, nhưng vị quán chủ Tiểu Huyền Đô quán trước mắt dạy ra một đệ tử như Từ Tủng, cộng thêm đệ tử Nguyên Anh này tính tình và đầu óc đều không tốt lắm, hắn thật sự không dám tin tưởng. Từ Tủng nhíu mày. Nghe nói Ngụy Bách núi Phi Vân là thần Bắc Nhạc Đại Ly, có hi vọng bước vào cảnh giới Ngọc Phác, hôm nay khu vực Bắc Nhạc Đại Ly đã loáng thoáng có một chút hiện tượng điềm lành. Trúc Tuyền là người thẳng thắn, bèn hỏi: - Thôi Đông Sơn này có làm được không? Trần Bình An chậm rãi nói: - Nếu hắn không làm được, vậy không ai làm được nữa. Lão đạo nhân quán chủ mỉm cười nói: - Làm việc quả thật cần ổn thỏa một chút. Bần đạo chỉ dám nói sau khi tận lực, vẫn không thể phát hiện manh mối trên người tiểu cô nương này. Nếu thật là sơ suất một lần, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Thêm một người tra xét cũng là chuyện tốt. Trần Bình An cười nói: - Quán chủ đại lượng. Lão đạo nhân cười trừ. Trúc Tuyền thấy chuyện đã bàn xong, đột nhiên nói: - Quán chủ, các người cứ đi trước, ta ở lại nói chuyện riêng với Trần Bình An một chút. Từ Tủng thu hồi trận pháp biển mây. Không nói đến cái khác, nhưng thủ đoạn này đã khiến Trần Bình An thấy được sự huyền diệu và tàn nhẫn của thuật pháp trên núi. Hóa ra một người dùng thần thông quan sát núi sông, cũng có thể dẫn lửa thiêu thân. Hai thầy trò Tiểu Huyền Đô quán và hai vị tổ sư Phi Ma tông ngự gió xuôi nam. Trúc Tuyền nói thẳng vào vấn đề: - Vị đại đệ tử của quán chủ kia, luôn thích nói bóng gió mỉa mai. Ta phiền hắn không chỉ một hai ngày, nhưng lại không tiện ra tay với hắn. Có điều người này sở trường đấu pháp, nghe nói đã học được bảy tám phần bản lĩnh áp đáy hòm của Tiểu Huyền Đô quán. Hiện giờ ngươi không cần để ý tới hắn, ngày nào đó cảnh giới cao rồi, lại đánh cho hắn gần chết là được. Trần Bình An thu quạt xếp, ngự kiếm đi tới bên cạnh Trúc Tuyền, vươn tay ra. Trúc Tuyền đưa Chu Mễ Lạp cho hắn, trêu đùa: - Một nam tử trưởng thành như ngươi cũng ôm đứa trẻ? Thế nào, muốn học theo Khương Thượng Chân, sau này trên giang hồ và trên núi, dựa vào mánh khóe không theo lẽ thường này lừa gạt mấy cô gái? Trần Bình An khoanh chân ngồi xuống, ôm Chu Mễ Lạp vào lòng, nghe tiếng ngáy khe khẽ của cô bé. Hắn cười cười, trong mắt lại có vẻ bi thương: - Lúc tuổi tác của ta không lớn, ngày ngày đều ôm đứa trẻ, chọc đứa trẻ, mang theo đứa trẻ. Trúc Tuyền liếc nhìn hắn, xem ra chuyện này là thật. Cô ngồi trên biển mây, dường như đang do dự có nên mở miệng hay không, đây là chuyện trước giờ chưa từng thấy. Trần Bình An không ngẩng đầu, lại giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, chậm rãi nói: - Ta vẫn luôn cảm thấy, Trúc tông chủ mới là người thông minh nhất Hài Cốt Than, chỉ là lười nghĩ lười làm mà thôi. Trúc Tuyền gật đầu nói: - Vậy thì ta hiểu rồi, ta tin ngươi. Có điều những lời nói thật thật giả giả giữa ngươi và Cao Thừa, ngay cả ta xem như là quen thuộc với ngươi, trong lòng đều nảy sinh hoài nghi. Huống hồ là lão quán chủ không quen biết với ngươi, cùng với đại đệ tử tu lực không tu tâm của lão. Trần Bình An nói: - Những lời đầu tiên đều là thật. Ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, Chu Mễ Lạp chết ở trên thuyền, ta không bảo vệ được, chỉ có thể báo thù, đơn giản như vậy mà thôi. Còn những lời sau đó thì không đáng nhắc tới, chỉ là hai bên thăm dò lẫn nhau, cố gắng nhìn đường nhánh trong lòng đối phương nhiều một chút. Cao Thừa cũng lo lắng, đã quan sát ta dọc đường, kết quả đều là ta cố ý cho hắn nhìn. Hắn sợ thua hai lần rồi lại thua nữa, cho nên không có chí khí tranh đoạt thanh Tiểu Phong Đô kia. Nói đến cùng, thực ra chỉ là trò chơi nhỏ kéo co trên tâm cảnh mà thôi. Hắn giơ một tay ra, nhẹ nhàng gập ngón tay gõ vào hồ lô nuôi kiếm bên hông. Phi kiếm Mùng Một chậm rãi lướt ra, lơ lửng trên vai hắn, hiếm hoi ngoan ngoãn dễ bảo như vậy: - Có mấy lời của Cao Thừa cũng là thật, chẳng hạn như cảm thấy ta và hắn là người một đường. Hắn đại khái cho rằng chúng ta đều dựa vào nhiều lần đánh cược, từng chút vươn thẳng sống lưng thiếu chút nữa đã bị ép vỡ ép gãy, sau đó đi lên cao hơn. Giống như cô kính trọng Cao Thừa, nhưng vẫn sẵn sàng giết hắn, tuyệt đối không nương tay. Cho dù Cao Thừa chỉ tổn thất một hồn một phách, Trúc tông chủ đã cảm thấy thiếu ta một nhân tình lớn. Ta cũng sẽ không vì hắn là kẻ địch sinh tử, lại không nhìn thấy những điểm mạnh của hắn. Trúc Tuyền ừ một tiếng: - Nên như vậy, tách biệt sự việc để xem xét, sau đó nên làm như thế nào thì làm thế ấy. Rất nhiều chuyện bí mật của tông môn, ta không tiện nói cho một người ngoài như ngươi nghe, dù sao quỷ vật Cao Thừa này không đơn giản. Chẳng hạn như một ngày nào đó ta hoàn toàn đánh chết hắn rồi, phá hủy thành Kinh Quan, nhất định sẽ lấy một bình rượu ngon tới, kính bộ binh Cao Thừa năm xưa, lại kính thành chủ thành Kinh Quan hôm nay, cuối cùng kính hắn đã giúp Phi Ma tông chúng ta rèn luyện đạo tâm. Trần Bình An nói: - Không biết vì sao, cái thế đạo này luôn có người cảm thấy, cần phải nhe răng trợn mắt với tất cả kẻ ác mới là chuyện tốt. Lại có nhiều người, lúc nên hỏi lòng lại thích luận chuyện, lúc nên luận chuyện lại đi hỏi lòng. Trúc Tuyền ngẫm nghĩ, một tay vỗ mạnh vào vai Trần Bình An: - Mang rượu tới, phải hai bình, nhiều hơn Cao Thừa hắn mới được. Uống rượu xong rồi, ta lại nói với ngươi mấy lời tâm huyết tuyệt diệu không thể tả. Trần Bình An lấy ra hai bình rượu, đều đưa cho Trúc Tuyền, nhỏ giọng nhắc nhở: - Lúc uống nhớ xua tan mùi rượu, bằng không lỡ may cô bé tỉnh lại, đến lúc đó vừa nhìn thấy ta, lại phải khuyên nhủ một phen mới có thể khiến cô bé đi đến quận Long Tuyền. Cô bé thèm thuồng nhớ nhung rượu của ta không chỉ một hai ngày rồi. Còn chuyện về cao quy linh, Trúc tông chủ cứ nói thẳng với cô bé cũng không sao. Thực ra gan của tiểu cô nương rất lớn, không giấu nổi một chút ý nghĩ xấu nào. Trúc Tuyền một hơi uống cạn một bình rượu, trong bình không thừa lại giọt nào. Có điều cô ngẩng đầu uống rượu, tư thái phóng khoáng, không hề câu nệ, rượu đổ ra ngoài ít nhất đến hai thành. Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Trúc tông chủ, thói quen uống rượu này của cô phải sửa đổi một chút, mỗi lần uống rượu đều phải mời trời kính đất sao? Trúc Tuyền vừa bực vừa buồn cười nói: - Đã đưa rượu cho ta rồi, ngươi quản được sao? Trần Bình An nhìn về phương xa, cười nói: - Nếu có thể làm bằng hữu với Trúc tông chủ thì rất tốt, nhưng nếu là chung vốn làm ăn thì sẽ khóc chết. Trúc Tuyền khôi phục vẻ mặt bình thường, nghiêm túc nói: - Một tu sĩ mạnh mẽ thật sự, không phải là vui vẻ chung sống với thế giới này, cho dù hắn có thể làm hạc đứng giữa bầy gà, xuất sắc hơn người. Mà là ngoài việc chứng đạo trường sinh, hắn đã thay đổi thế đạo bao nhiêu... Thậm chí nói một câu vô tình trên núi, dù kết quả tốt hay xấu, cũng không liên quan đến lòng người thiện ác. Chỉ cần thay đổi thế đạo thật nhiều, hắn chính là kẻ mạnh, điểm này chúng ta phải thừa nhận. Trần Bình An gật đầu: - Sau khi thừa nhận bọn họ là kẻ mạnh, còn dám xuất quyền với bọn họ, càng là kẻ mạnh thật sự. Trúc Tuyền gật đầu, tháo nắp đất sét. Lần này cô bắt đầu tiết kiệm, chỉ uống từng ngụm rượu nhỏ. Không phải thật sự thay đổi tính tình, mà là xưa nay cô đều như vậy, lúc rượu nhiều thì uống thả cửa, lúc rượu ít thì uống chậm rãi. Trần Bình An quay đầu mỉm cười nhìn Trúc Tuyền, nói: - Thực ra một đệ tử của ta từng nói một câu, ý tứ tương tự với Trúc tông chủ. Hắn nói một nước mạnh mẽ thật sự, không phải nhờ khả năng che giấu sai lầm, mà là sửa chữa sai lầm. Trúc Tuyền cười nói: - Ta không để tâm tới chuyện dưới núi, đời này đối phó với một khe Quỷ Vực và Cao Thừa đã đủ mệt rồi. Có điều sau này Đỗ Văn Tư và Bàng Lan Khê nhất định sẽ làm tốt hơn ta một chút, ngươi có thể mỏi mắt mong chờ. Tiếp theo cô thở ra một hơi: - Có một số lời, nói ra sẽ khiến người khác khó chịu, nhưng ta vẫn muốn hỏi, bởi vì kìm nén trong lòng sẽ không thoải mái. Thay vì khiến mình không thoải mái, còn không bằng khiến thằng nhóc ngươi cũng không thoải mái theo, nếu không ta có uống nhiều rượu cũng vô dụng. - Ngươi nói mình có thể cho thành Kinh Quan một bất ngờ, chuyện này nói ngay từ đầu, cũng là lời thật. Ta dĩ nhiên không đoán được ngươi sẽ làm thế nào, cũng không quan tâm. Dù sao thằng nhóc ngươi không nói cái khác, làm việc vẫn rất ổn thỏa, tàn nhẫn với người khác, còn tàn nhẫn với chính mình hơn. Nói như vậy, ngươi cũng không thể trách đạo nhân Tiểu Huyền Đô quán kia, lo lắng ngươi sẽ biến thành Cao Thừa thứ hai, hoặc là kết minh với Cao Thừa. Trần Bình An gật đầu nói: - Ta có thể hiểu được suy nghĩ giống như thường tình của con người này, nhưng ta không chấp nhận. Trúc Tuyền dứt khoát hỏi: - Như vậy khi đó Cao Thừa dùng chuyện cao quy linh, uy hiếp ngươi lấy thanh phi kiếm trên vai ra, ngươi có phải thật sự bị hắn lừa gạt hay không? Trần Bình An không hề do dự gật đầu nói: - Đúng vậy. Cho nên sau này gặp phải tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, đối với thuật pháp thần thông ngoài đánh giết, ta sẽ suy nghĩ nhiều hơn một chút. Trúc Tuyền truy hỏi: - Vậy giữa Mùng Một và tiểu cô nương, chỉ trong một ý niệm ngươi đã đưa ra quyết định, từ bỏ Mùng Một, cứu tiểu cô nương? Trần Bình An vẫn gật đầu: - Nếu không thì sao? Chu Mễ Lạp chết rồi, ta đi đâu tìm cô bé? Còn Mùng Một, cho dù Cao Thừa không gạt ta, thật sự có năng lực lấy phi kiếm đi, trực tiếp ném đến thành Kinh Quan, vậy thì thế nào? Hắn nheo mắt lại, nở một nụ cười xa lạ: - Biết không, khi đó ta rất hi vọng Cao Thừa lấy phi kiếm đi. Để cho ta làm một chuyện mà nhiều năm qua chưa từng làm, nhưng trên núi dưới núi đều rất thích, cho rằng đó là chuyện hiển nhiên. Hắn đưa tay chống vào ấn đường, chân mày giãn ra, động tác nhẹ nhàng giao tiểu cô nương trong lòng cho Trúc Tuyền. Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, cổ tay rung lên, nhanh chóng xắn hai tay áo. Hắn đứng trên Kiếm Tiên, giữa biển mây sương mù mờ mịt, ánh mắt nóng bỏng: - Cao Thừa có thể nói là đã dùng hết thủ đoạn. Nếu thật sự bị hắn lấy Mùng Một đi, ta sẽ không còn lựa chọn nào khác, đây là một chuyện rất thú vị. Trúc tông chủ, cô đoán xem ta sẽ làm thế nào? Trúc Tuyền ôm Chu Mễ Lạp, đứng lên cười nói: - Ta không đoán được. Trần Bình An rủ rỉ nói: - Trước tiên ta sẽ tìm một võ phu cảnh giới thứ mười tên là Lý Nhị, bảo ông ấy trả lại cho ta một món nợ ân tình, đi tới Hài Cốt Than. Ta sẽ nhờ đệ tử của mình tạm thời chỉ là Nguyên Anh, giúp tiên sinh giải ưu, vượt châu chạy tới Hài Cốt Than. Ta sẽ đi cầu người, là lần đầu tiên cầu người sau nhiều năm như vậy. Ta sẽ cầu ông lão Thôi Thành cũng là cảnh giới võ đạo thứ mười đỉnh cao, rời khỏi lầu trúc, xuất quyền một lần vì Trần Bình An thân là nửa đệ tử của ông ta. - Đã cầu người rồi, vậy cũng không cần ngại ngùng nữa. Cuối cùng ta sẽ cầu một kiếm tu tên là Tả Hữu, nói rằng tiểu sư đệ của y gặp nạn sắp chết, xin đại sư huynh xuất kiếm. Đến lúc đó cứ đánh cho long trời lở đất. Trúc Tuyền đường đường là tông chủ Phi Ma tông, dám xuất đao nhiều lần với Cao Thừa, lúc này lại cảm thấy một chút... sợ hãi. Trên người thanh niên kia có một loại khí thế thuần túy, không liên quan đến thiện ác. Người nọ giơ một tay lên cao, giậm chân một cái, đạp cho thanh nửa tiên binh kia rơi xuống. Chỉ nghe hắn hờ hững nói: - Nếu như thế mà Cao Thừa vẫn không chết, thậm chí lại chạy ra một hai chỗ dựa cảnh giới Phi Thăng gì đó, không sao. Ta sẽ không cầu người nữa, ai cũng không cầu. Hắn cất tiếng cười lớn, cuối cùng nhẹ nhàng nói, giống như đang rủ rỉ với người khác: - Ta có một kiếm, cùng ta đồng hành. Kiếm Tiên vốn định lướt trở về, lúc này lại không dám đến gần nữa, lơ lửng ở xa ven rìa biển mây. Trúc Tuyền thấy người nọ cúi đầu nhìn hai tay áo đã xắn lên, yên lặng rơi lệ, sau đó chậm rãi giơ tay trái, nắm chặt một tay áo, nghẹn ngào nói: - Tề tiên sinh vì ta mà chết, trên đời này người không nên khiến ông ấy thất vọng nhất, chẳng phải là ta sao? Sao ta có thể làm như vậy? Ai cũng có thể, nhưng Trần Bình An ngõ Nê Bình không được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang