[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 511 : Mài kiếm

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 18:50 13-10-2025

.
Tiểu cô nương áo đen cười ngượng ngùng. Trần Bình An đột nhiên kéo pháp bào Kim Lễ trên người trùm vào đầu cô, trong nháy mắt tiểu cô nương áo đen lại biến thành tiểu nha đầu áo trắng. Có điều bên trong trường bào trắng như tuyết của thư sinh áo trắng, lại có một bộ pháp bào màu trắng khác. Ánh mắt Trần Bình An trong vắt, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: - Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì đều không nên cử động, một chút cũng không. Nếu hôm nay ngươi chết rồi, ta sẽ khiến cả Bắc Câu Lô Châu đều biết ngươi là đại thủy quái hồ Á Ba. Họ Chu, vậy thì gọi Chu Mễ Lạp (hạt gạo) là được rồi. Nhưng đừng sợ, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, giống như ta sẽ cố gắng bảo vệ một số người khác. Sau đó hắn xoay người, ánh mắt quét qua hai tầng thuyền, không nhanh không chậm, hờ hững nói: - Cao Thừa, ta biết ngươi đang ở trên chiếc thuyền này. Nhẫn nại lâu như vậy, vẫn không thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn có thể giết ta? Là sau khi ngươi rời khỏi sào huyệt đã quá yếu rồi, hay là ta... quá mạnh? Nếu còn không ra tay, đợi đến vườn Xuân Lộ rồi, ta cảm thấy cơ hội thành công của ngươi sẽ càng nhỏ. Mọi người trên thuyền đều không hiểu hắn đang nói gì. Chỉ có số ít hành khách trên thuyển đếm được trên đầu ngón tay, loáng thoáng cảm thấy cái tên Cao Thừa này hình như hơi quen thuộc, nhưng trong chốc lại nghĩ không ra. Thuyền chậm rãi lướt đi trên biển mây, tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như khoác lên một lớp y phục màu vàng. Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm bên hông một cái, tụ âm thành sợi, môi khẽ mấp máy, cười nói: - Làm sao, sợ ta còn có hậu chiêu? Đường đường là thành chủ thành Kinh Quan, minh chủ của quỷ vật Hài Cốt Than, không đến mức nhát gan như vậy chứ? Ngươi chắc chắn đã biết động tĩnh ở thành Tùy Giá, ta thật sự thiếu chút nữa đã chết. Vì sợ ngươi xem kịch nhàm chán, ta đã giảm từ năm quyền thành ba quyền, đạo đãi khách của ta không tốt hơn Hài Cốt Than các ngươi quá nhiều sao? Phi kiếm Mùng Một đang ở chỗ này của ta, cơ sở đại đạo của ngươi và cả Hài Cốt Than đều ở đây, đi qua thôn rồi sẽ không gặp được tiệm này nữa đâu. Chỉ cần là Cao Thừa tự nhiên sẽ nghe được, cũng nhất định nghe được. Trần Bình An cười nói: - Là cảm thấy ta nhất định không thể mời ngươi hiện thân? Một người phục vụ nấp ở chỗ rẽ đầu thuyền, trong phút chốc cặp mắt đen kịt như mực. Một tu sĩ nước Ngân Bình may mắn sống sót ở long cung hồ Thương Quân, muốn đến vườn Xuân Lộ lánh nạn, cũng xuất hiện cảnh tượng như vậy. Ba hồn bảy phách của bọn họ trong nháy mắt tan vỡ, không còn sinh cơ. Trước khi chết bọn họ lại không hề phát giác, càng không biết sâu trong thần hồn của mình đã có một hạt giống vẫn luôn lặng lẽ nở hoa kết quả. Hai người chết, một người chậm rãi đi ra, một người đứng ở cửa sổ. Bọn họ mỉm cười, dùng sóng gợn trong lòng nói chuyện. Một người trong đó cười nói: “Ngoại trừ Trúc Tuyền thì còn có ai? Là vị lão tổ nào của Phi Ma tông? Hay là ba người bọn hắn đều tới? Ừm, chắc là đều tới rồi.” Một người khác nói: “Ngươi thật giống như ta năm xưa, nhìn thấy ngươi ta lại hoài niệm những năm tháng đó, phải vắt hết óc cầu sống, rất gian nan nhưng lại rất phong phú. Đoạn năm tháng đó khiến ta sống còn giống người hơn cả người.” Ánh mắt Trần Bình An không dừng lại ở hai người chết, vẫn đảo qua các nơi, tụ âm thành sợi nói: - Ta nghe nói người đắc đạo thật sự trên đỉnh núi, không chỉ đơn giản là âm thần xuất khiếu đi xa và dương thần thân ngoài thân. Ẩn nấp sâu như vậy, nhất định là không sợ Phi Ma tông tìm ra ngươi. Thế nào, ngươi dám chắc ta và Phi Ma tông sẽ không giết hết tất cả hành khách trên thuyền? - Nhờ phúc của Cao Thừa ngươi và Hạ Tiểu Lương, bây giờ ta làm việc đã rất giống các ngươi rồi. Hơn nữa đòn sát thủ thật sự của ngươi, nhất định là một vị Kim Đan cường thế sát lực to lớn, hoặc là một võ phu cảnh giới Viễn Du che che giấu giấu, rất khó tìm sao? Từ khoảnh khắc ta tính chuẩn ngươi nhất định sẽ rời khỏi Hài Cốt Than, đến khi ta bước lên chiếc thuyền này, Cao Thừa ngươi đã thua rồi. Sau chốc lát yên tĩnh, người chết đứng ở cửa sổ kia nói: - Là dựa vào đánh cược? Trần Bình An vẫn là Trần Bình An kia, lại như thư sinh áo trắng híp mắt, cười nhạt nói: - Đánh cược? Người khác lên bàn rồi mới đánh cược, còn ta thì từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đời này đều đang đánh cược. Không nói tới vận may, nhưng kỹ năng đánh cược, ta chưa từng thấy bạn cùng lứa nào giỏi hơn mình. Tào Từ không được, Mã Khổ Huyền cũng không được, Dương Ngưng Tính càng không được. Hắn dùng tay trái xắn tay áo phải lên, đi tới trước một bước, sau đó dùng tay phải xắn tay áo trái, lại đi tới trước một bước, động tác rất chậm chạp. Hắn ngẩng đầu lên, gió mát thổi vào mặt, giũ giũ tay áo. Sau khi hai tay áo được xắn lên, dĩ nhiên là không có gió xuân trong tay áo nữa: - Ta từng nghĩ đến Đỗ Du cung Quỷ Phủ là ngươi, thích khách cố ý nấp trong thùng ăn phân là ngươi, tu sĩ hoang dã trong ngõ nhỏ lấy ra một đồng tiền tiểu thử là ngươi, tiêu sư trẻ tuổi tặng cho ta túi nước là ngươi, thậm chí lão tăng đối mặt với Hoàng Phong lão tổ là ngươi, cũng nghĩ đến tiểu nha đầu bên cạnh là ngươi. - Không có cách nào, bởi vì ngươi là Cao Thừa, cho nên “một phần vạn” (lỡ may) sẽ khá nhiều. Nhiều đến mức không phải là một phần ngàn, một phần trăm gì đó, mà chính là một phần vạn, nghĩ cái gì thì cái đó sẽ thành sự thật. Cho nên đoạn đường này ta đi rất vất vả, nhưng rất đáng giá, chuyện tu tâm của ta chưa bao giờ một ngày ngàn dặm như vậy. Ta khuyên ngươi hôm nay bản lĩnh lớn một chút, bằng không ta sẽ lập tức quay đầu đi tới Hài Cốt Than, có qua có lại mới toại lòng nhau. Tin ta đi, ngươi và Hài Cốt Than sẽ có một bất ngờ không nhỏ. Người phục vụ trên thuyền kia gật đầu cười nói: - Ta tin ngươi, Cao Thừa ta khi còn sống và sau khi chết, trước giờ đều không nói những lời viễn vông như vậy. Người đứng ở cửa sổ bừng tỉnh, lại nở nụ cười chân thành, nói: - Hiểu rồi. Ta đã bỏ sót một người muốn ngươi chết nhất, cho nên đáng phải chịu thiệt như vậy. Trận chiến ở thành Tùy Giá, cô ta nhất định đã tổn thương một chút cơ sở đại đạo. Nếu đổi thành ta là Hạ Tiểu Lương, sẽ hoàn toàn chặt đứt liên hệ trong xa xăm với ngươi, tránh cho sau này bị ngươi liên lụy. Nhưng cô ta là Hạ Tiểu Lương, không chừng chỉ là trốn vào bí cảnh của động tiên nhỏ tông môn, tạm thời phủi sạch nhân quả với ngươi. - Những chuyện này đều không quan trọng. Quan trọng chính là bởi vì đôi cẩu nam nữ các ngươi, Cao Thừa ta đã phạm một sai lầm cực kỳ tương phản, nhưng kết quả lại tương đồng. Lúc cô ta có mặt, ta sẽ ra tay với ngươi. Lúc cô ta không có mặt, ta dĩ nhiên càng sẽ ra tay với ngươi. Suy nghĩ của ngươi thật thú vị. Trần Bình An giơ ngón cái lên lau khóe miệng: - Ta không quen Hạ Tiểu Lương. Mắng ta là chó cũng được, nhưng đừng kéo ta và cô ta vào chung với nhau. Tiếp theo thế nào, hai quỷ vật Kim Đan, rốt cuộc là muốn sỉ nhục ta, hay là sỉ nhục chính ngươi? Có một lão già đeo kiếm chậm rãi từ đuôi thuyền đi ra, chắc là ở trong gian phòng gần cửa sổ một bên khác trên thuyền. Nhưng chẳng biết tại sao, bước chân của lão già cao lớn lại hơi loạng choạng, gương mặt vặn vẹo giống như đang giãy dụa. Chốc lát sau, lão thở ra một hơi dài, cũng dùng thủ đoạn võ phu tụ âm thành sợi cảm khái nói: - Mỗi bản thân không ràng buộc được, quả nhiên đều sẽ biến thành một người khác. Ngươi cũng xem như rút ra bài học. Sau khi lão ta xuất hiện, ngoài thuyền lập tức có người hợp sức thi triển thần thông ngăn cách thế giới nhỏ. Lão già hoàn toàn không để bụng. Trần Bình An nói: - Cần ngươi tới dạy ta? Ngươi xứng sao? Lão già nhìn chằm chằm vào hắn, cười cười nói: - Ngươi thật sự xác định, hiện giờ là loại phân chia chủ thứ mà mình muốn? Nơi ấn đường Trần Bình An rỉ ra một giọt máu đỏ tươi, hắn đột nhiên giơ tay lên, giống như ra hiệu người ngoài không cần nhúng tay. Sau đó hắn vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, phi kiếm Mùng Một tên thật là Tiểu Phong Đô lơ lửng phía trên miệng hồ lô. Hắn cười gằn nói: - Phi kiếm đang ở đây, chúng ta đánh cược một phen chứ? Lão già nhìn nụ cười của hắn, vẻ mặt cũng tươi cười, lại có một chút sảng khoái, nói: - Rất tốt. Ta có thể xác định, ngươi và Cao Thừa lúc ban đầu, chắc chắn là có xuất thân và cảnh ngộ tương tự. Hiện giờ ta chỉ có một vấn đề, ở thành Tùy Giá, vì sao đám người Trúc Tuyền không ra tay giúp ngươi chống lại thiên kiếp? Trần Bình An dùng tay trái lau mặt, từng chút lau đi nụ cười, chậm rãi nói: - Rất đơn giản, ngay từ đầu ta đã nói với Trúc tông chủ, chỉ cần không phải ngươi tự tay giết ta, như vậy cho dù ta chết rồi, bọn họ cũng không cần hiện thân. Lão già gật đầu nói: - Loại chuyện này, chỉ có tu sĩ Phi Ma tông mới đáp ứng. Loại quyết định này, cũng chỉ có ngươi bây giờ và Cao Thừa trước kia mới làm được. Thiên hạ này nên là loại người như chúng ta tiếp tục tiến lên. Đừng chết dưới tay người khác, ta ở thành Kinh Quan chờ ngươi. Ta sợ đến lúc đó ngươi sẽ thay đổi chủ ý, cho nên khuyên ngươi trực tiếp giết xuyên Hài Cốt Than, một hơi giết đến thành Kinh Quan. Lão ngẩng đầu nhìn về phương xa, có lẽ là cuối phía nam Câu Lô châu: - Trên đại đạo một thân một mình, cuối cùng đã nhìn thấy một người đồng đạo thật sự. Lần này không giết được ngươi, ngược lại trả giá một hồn một phách, thực ra cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không phải không thể chấp nhận được. - Đúng rồi, ngươi nên cảm tạ thiếu nữ ở chùa Kim Đạc kia, còn có tiểu thủy quái sau lưng ngươi. Nếu không có hai bất ngờ nho nhỏ này, giúp ngươi ổn định tâm cảnh, ngươi có cẩn thận đến mấy cũng không đi được tới chiếc thuyền này. Ba người Trúc Tuyền có lẽ sẽ giành được phi kiếm, nhưng tuyệt đối không cứu được cái mạng này của ngươi. Lão ta rung tay áo, phần hồn bị lão chia làm hai hoàn toàn tiêu tan giữa trời đất. Hai người chết lúc này mới thật sự chết đi, trong nháy mắt biến thành một bộ xương trắng, vỡ tan rơi xuống đất. Lão ta đưa tay vòng qua vai, chậm rãi rút thanh trường kiếm kia ra. Trần Bình An lại không hề cử động. Lão ta cười lớn nói: - Cho dù chỉ là một hồn một phách của Cao Thừa ta, ba cảnh giới Ngọc Phác của Phi Ma tông cũng không xứng có thu hoạch này. Lão dùng kiếm cắt đứt cổ của mình từng tấc, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi giống như không hề bất ngờ: - Ở long cung hồ Thương Quân, ngươi làm thần linh ngồi trên cao, càng giống như Cao Thừa ta. Sau khi phân ra sinh tử ở Hài Cốt Than, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi xem thử thế nào là cửa Phong Đô chân chính. Còn nếu ta chết rồi, ngươi cũng có thể tự mình đi xem thử. Có điều ta thật sự rất khó chết. Một vị võ phu thuần túy cảnh giới Viễn Du, lại tự cắt đứt chiếc đầu của mình như vậy. Chiếc đầu lăn xuống đất, thi thể không đầu vẫn dùng hai tay chống kiếm, sừng sững không ngã. Trên thuyền trong nháy mắt lại ngăn cách ra một thế giới nhỏ, ba vị lão tổ Phi Ma tông cùng nhau xuất hiện. Hai vị nam lão tổ phân biệt đi đến gần hai bộ xương trắng, từng người dùng thần thông pháp thuật kiểm tra khám nghiệm. Trúc Tuyền đứng bên cạnh Trần Bình An, thở dài một tiếng: - Trần Bình An, ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng Trần Bình An lại nói: - Ta dùng ác niệm của mình mài kiếm, không trở ngại trời đất. Trúc Tuyền muốn nói lại thôi, lắc đầu, quay sang nhìn thi thể không đầu kia, trầm mặc rất lâu: - Trần Bình An, ngươi sẽ biến thành Cao Thừa thứ hai sao? Trần Bình An không nói lời nào, chậm rãi vuốt phẳng hai tay áo. Ánh mắt Trúc Tuyền phức tạp: - Ta dĩ nhiên rất căm hận thành Kinh Quan và Cao Thừa, nhưng ta cũng phải thừa nhận, sâu trong nội tâm của mình vẫn luôn rất kính trọng Cao Thừa. Trần Bình An xoay người, cúi đầu nhìn tiểu cô nương không cử động trong dòng thời gian. Cô mặc pháp bào Kim Lễ, dường như càng có vẻ đen hơn. Trần Bình An liền khẽ mỉm cười, có đen cũng không đen bằng nha đầu kia đúng không? Trúc Tuyền cười nói: - Bất kể nói thế nào, Phi Ma tông chúng ta đã thiếu ngươi một nhân tình lớn. Trần Bình An lắc đầu nói: - Xem như hòa nhau thôi. Trúc Tuyền dời mắt đi, tò mò nói: - Ngươi thật sự muốn theo chúng ta trở về Hài Cốt Than, đi gây sự với Cao Thừa? Trần Bình An lắc đầu: - Trước tiên cứ để hắn chờ, ta đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi tính sau. Trúc Tuyền bật cười. Trần Bình An quay đầu hỏi: - Có thể giải khai cấm chế cho tiểu cô nương này trước không? Trúc Tuyền gật đầu. Trong nháy mắt, tiểu cô nương từ áo đen biến thành áo trắng lại chớp chớp mắt, sau đó sững sốt. Cô trước tiên nhìn Trần Bình An một chút, sau đó nhìn xung quanh, vẻ mặt mơ màng, lại bắt đầu nhíu cặp lông mày nhàn nhạt. Trần Bình An ngồi xuống, cười hỏi: - Ngươi muốn đến vườn Xuân Lộ tìm một nơi dừng chân, hay là đến quê nhà của ta xem thử? Chu Mễ Lạp hỏi: - Có thể chọn đi giang hồ với ngươi không? Trần Bình An cười lắc đầu: - Không thể. Chu Mễ Lạp nhíu mặt, thương lượng: - Ta đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có thể ăn cá dưa chua. Trần Bình An vẫn lắc đầu: - Đến quê nhà của ta đi, bên đó có thức ăn ngon và nhiều chuyện thú vị, không chừng ngươi còn có thể tìm được bạn mới. Còn nữa, ta có một bằng hữu tên Từ Viễn Hà, là một vị đại hiệp, hơn nữa y vừa lúc đang viết một bộ du ký núi sông. Ngươi có thể kể cố sự của mình cho y nghe, bảo y giúp ngươi viết vào trong sách. Chu Mễ Lạp hơi động tâm. Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo kéo bộ áo bào trắng như tuyết rất vừa vặn trên người. Trần Bình An cười nói: - Ngươi cứ tiếp tục mặc đi, hôm nay nó đã không còn nhiều ý nghĩa với ta, lúc trước mặc vào chỉ là thủ thuật che mắt lừa gạt kẻ xấu mà thôi. Chu Mễ Lạp vẫn lắc đầu. Trần Bình An đành phải nhẹ nhàng kéo cổ áo một cái, sau đó mở rộng hai tay, pháp bào Kim Lễ liền tự động mặc lên người hắn. Trúc Tuyền tấm tắc. Giỏi thật, từ áo xanh đội nón biến thành bộ trang phục này, nhìn vẫn rất anh tuấn. Trần Bình An ôm Chu Mễ Lạp đặt lên lan can, mình cũng nhảy lên, quay đầu hỏi: - Trúc tông chủ, có thể đừng nghe lén không, chỉ một lát thôi. Trúc Tuyền cười cười gật đầu. Trần Bình An nhìn về phương xa, hai tay nắm lại khẽ đặt trên đầu gối, hỏi tiểu cô nương bên cạnh: - Những lời ta nói trước đó, có dọa ngươi hay không? Chu Mễ Lạp khoanh tay trước ngực, hừ lạnh nói: - Vớ vẩn, ta đâu phải người dễ bị dọa. Trần Bình An ừ một tiếng: - Dám gõ đầu ta nhiều lần, quả thật lá gan không nhỏ. Chu Mễ Lạp cười hì hì. Trần Bình An hỏi: - Cái tên Chu Mễ Lạp này thế nào? Ngươi không biết đâu, ta nổi tiếng là đặt tên hay, người người đều giơ ngón cái. Chu Mễ Lạp nửa tin nửa ngờ, nhưng cảm thấy có một cái tên vẫn tốt hơn là chỉ có họ. Trần Bình An từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu, tháo nắp đất sét, uống một hớp, nói: - Sau này ta không ở bên cạnh, ngươi nhất định phải biết một chuyện. Kẻ ác làm ác, không hoàn toàn là dáng vẻ hung ác, nhìn rất dọa người, lạm sát vô tội, vừa nghe đã sởn tóc gáy. Phần nhiều là... giống như gió lạnh ban đêm ở Hoàng Phong cốc, chúng ta đi lại không trở ngại, nhưng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không dễ chịu. - Tương lai ngươi nhất định phải coi chừng những ác ý không nhìn thấy, không sờ được này. Biết những thứ này rồi, không phải muốn ngươi học theo kẻ xấu, mà là muốn ngươi quý trọng những thiện ý lớn nhỏ trong cuộc sống, có được chúng không dễ dàng. Hắn đưa tay vòng qua sau người, chỉ lên tầng hai thuyền: - Thử so sánh, ngoại trừ kẻ xấu đụng vào rồi đá ngươi, còn phải coi chừng người phục vụ trẻ tuổi lúc đầu xuất hiện trước mặt ta. Tuy hắn không phải là tu sĩ, nhưng phải chú ý hắn nhiều hơn cả quản sự đã bán công báo cho ngươi. Càng phải coi chừng những người bên cạnh lão bà bà kia, không phải gã công tử bột, càng không phải cô gái trẻ tuổi kia, mà nên chú ý những người không nổi bật bên cạnh bọn họ, có thể chính là người xa nhất trong góc. - Ngươi nhất định phải coi chừng những ác ý không rõ ràng kia. Một loại là kẻ xấu thông minh, ẩn giấu rất sâu, tính toán cực xa. Một loại là kẻ xấu ngu ngốc, bọn hắn có bản năng mà ngay cả chính mình cũng không phát giác ra. Cho nên chúng ta nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn bọn hắn, cố gắng khiến mình thông minh hơn mới được. Tất cả sức mạnh, phi kiếm, quyền pháp, pháp bào, bụng dạ, gia thế, nếu có thể bị chúng ta dễ dàng nhìn thấy và nhìn thấu, đều không phải là sức mạnh và nguy hiểm thật sự. Chu Mễ Lạp nhíu gương mặt nhỏ nhắn và lông mày. Lần này cô cũng không giả vờ hiểu được, mà là thật sự muốn hiểu hắn đang nói gì. Bởi vì cô biết hắn là vì muốn tốt cho mình. Cho dù cô vẫn không rõ lắm, vì sao muốn tốt cho mình lại phải nói những chuyện rất khó hiểu này. Sau đó người kia vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô: - Biết ngươi nghe không hiểu, nhưng ta lại không nhịn được muốn nói. Cho nên ta hi vọng ngươi đến quê nhà của ta rồi, chờ lớn lên một chút lại đi giang hồ. Chuyện lớn lên này, ngươi là một con đại thủy quái, cũng không phải trẻ con nhà nghèo khổ, không cần quá vội. Không nên gấp gáp, lớn chậm một chút. Chu Mễ Lạp ừ một tiếng: - Ta đều đã nhớ... được rồi, ta không lừa ngươi, thực ra ta chỉ nhớ hơn nửa. Trần Bình An uống rượu: - Những câu trước đó không nhớ cũng không sao, nhưng mấy câu kế tiếp nhất định không thể quên. Thứ nhất, quê nhà ta ở một nơi gọi là quận Long Tuyền Đông Bảo Bình Châu, ta có rất nhiều ngọn núi, trong đó có một ngọn tên là núi Lạc Phách. Ta có một đại đệ tử khai sơn tên là Bùi Tiền, ngươi nhất định không nên lỡ miệng với con bé, nói ngươi từng gõ đầu sư phụ của nó, hơn nữa còn không chỉ một hai cái. Ngươi không cần sợ con bé, cứ dựa theo những gì ta dạy ngươi, nói rằng ta nhờ ngươi chuyển lời, bảo nó nhất định phải chép sách đọc sách cho tốt, như vậy là đủ rồi. Nói đến đây, Trần Bình An thu tay lại, lắc lư bầu rượu, mỉm cười: - Có thể thêm vào một câu, nói rằng sư phụ rất nhớ nó. Chuyện thứ hai, ta còn có một học trò tên là Thôi Đông Sơn, nếu như gặp phải hắn, cảm thấy não của hắn còn úng nước hơn ai khác, càng không cần phải sợ. Nếu hắn dám ức hiếp ngươi, ngươi hãy mượn Bùi Tiền một sổ sách nhỏ, ghi vào trong đó, sau này ta sẽ giúp ngươi trút giận. Còn có một lão đầu bếp tên là Chu Liễm, gặp chuyện gì ngươi cũng có thể nói với lão. Núi Lạc Phách còn có rất nhiều người... bỏ đi, đến quận Long Tuyền rồi, ngươi tự mình đi làm quen với bọn họ là được. Trần Bình An quay đầu, khẽ gọi một tiếng: - Chu Mễ Lạp. Chu Mễ Lạp đang bận đếm ngón tay ghi nhớ, nghe hắn gọi cái tên mới của mình, liền nghiêng đầu nhìn sang. Trần Bình An há to mồm, lắc lư đầu. Chu Mễ Lạp trợn trắng mắt. Học theo cô làm gì, còn học không giống. Trần Bình An ngẩng đầu uống cạn rượu trong bình, giơ tay lên lau miệng, cười ha hả. Có một số chuyện không nhịn được, đã nói cho tiểu cô nương nghe. Nhưng có một số lời thật tâm vẫn giữ lại trong lòng. Lúc vừa rời quê hương, hắn không hiểu rất nhiều chuyện. Cho dù khi đó thiếu niên giày cỏ ngõ Nê Bình vừa mới luyện quyền không lâu, ngược lại tâm thần sẽ không dao động, chỉ vùi đầu lên đường. Sau đó lớn hơn một chút, lúc đi đến núi Đảo Huyền, hắn đã luyện quyền gần một triệu lần. Nhưng tại một nơi gọi là khe Giao Long, khi hắn nghe được những ý niệm tiếng lòng kia, lại vô cùng thất vọng. Tại hồ Thư Giản, hắn là một kẻ thiếu chút nữa đã chết mấy lần, sắp đọ sức được với một vị thần tiên Kim Đan, nhưng trong tình cảnh không lo tính mạng, vẫn gần như là tuyệt vọng. Trở về quê nhà rồi, đi giang hồ trung bộ Đông Bảo Bình Châu, hôm nay lại đi tới Bắc Câu Lô Châu. Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, con giao long già ở khe Giao Long, Đinh Anh ở đất lành Ngẫu Hoa, Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng, Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu, Cao Thừa thành Kinh Quan... Cứ đi như vậy, đã đi qua muôn trùng sông núi. Học quyền rồi, luyện kiếm rồi, hôm nay còn trở thành người tu đạo. Trúc Tuyền đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: - Trần Bình An, chúng ta phải rời đi rồi. Dòng thời gian của thế giới nhỏ dừng lại quá lâu, người thường sẽ không chịu nổi. Trần Bình An vội vàng quay lại, đồng thời vỗ đầu tiểu cô nương bên cạnh: - Đại thủy quái hồ Á Ba của chúng ta, phải làm phiền Trúc tông chủ, giúp đưa tới bến thuyền núi Ngưu Giác quận Long Tuyền. Chu Mễ Lạp kéo kéo tay áo của hắn, vẻ mặt bất an. Trần Bình An lập tức hiểu ngầm trong lòng, vươn một bàn tay ra che bên miệng, xoay người khom lưng, nhẹ giọng nói: - Là một vị thần tiên cảnh giới Ngọc Phác, rất lợi hại. Chu Mễ Lạp cũng vội vàng giơ tay lên. Cô chỉ biết về địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh, chưa từng nghe nói đến cảnh giới Ngọc Phác gì đó. Cô thấp giọng hỏi: - Lợi hại đến đâu? Có lợi hại như Hoàng Phong lão tổ không? Trần Bình An gật đầu nói: - Lợi hại hơn. Chu Mễ Lạp lại hỏi: - Ta nên xưng hô thế nào? Trần Bình An thấp giọng nói: - Cứ gọi là Trúc tỷ tỷ, chuẩn xác không sai, tốt hơn là Trúc tông chủ hay dì Trúc. Chu Mễ Lạp vẫn lén lút hỏi: - Ngồi thuyền vượt châu, nếu ta không đủ tiền thì phải làm sao? Trần Bình An lặng lẽ trả lời: - Trước tiên thiếu nợ. - Như vậy được không? - Không sao, vị Trúc tỷ tỷ kia rất có tiền, còn nhiều hơn hai chúng ta cộng lại. - Nhưng ta vẫn hơi sợ cô ấy. - Vậy thì giả vờ không sợ. Trúc Tuyền ở một bên đưa tay dụi trán. Một lớn một nhỏ này làm sao đi chung với nhau được vậy? Cuối cùng Chu Mễ Lạp vác cái bao kia lên, cô muốn tặng cho hắn, nhưng hắn lại bảo không cần. Cô hỏi: - Ngươi thật sự tên là Trần Hảo Nhân sao? Hắn lắc đầu, cười nói: - Ta tên là Trần Bình An, bình an trong bình bình an an. Chu Mễ Lạp được Trúc Tuyền ôm vào trong lòng, cùng với hai vị lão tổ Phi Ma tông ngự gió rời đi. Hỗn loạn đã giải quyết xong, Phi Ma tông cũng nhất định phải giải quyết. Cao Thừa rất đáng sợ, không chỉ là một anh linh cảnh giới Ngọc Phác trấn giữ khe Quỷ Vực mà thôi. Khi dòng chảy thời gian dừng lại, hai vị lão tổ đã kiểm tra tất cả mọi người trên thuyền, xác định Cao Thừa không còn thủ đoạn ẩn nấp. Thực ra cho dù có, sau khi bọn họ rời đi, với tâm tính và thủ đoạn của người trẻ tuổi kia cũng hoàn toàn không sợ. Cấm chế của thế giới nhỏ cũng theo đó biến mất, mọi người trên thuyền chỉ nhìn thấy một thư sinh áo trắng ngồi trên lan can. Hắn quay lưng về phía mọi người, nhẹ nhàng phủi hai đầu gối, loáng thoáng nghe được là đang nói chao đậu phụ ăn ngon gì đó. Trên đài ngắm cảnh ở tầng hai, võ phu giang hồ tên là Đinh Đồng bên cạnh Ngụy Bạch đã đứng không vững, sắp bị Ngụy Bạch một chưởng đánh chết. Không ngờ thư sinh áo trắng kia lại giơ tay lên lắc lắc: - Không cần, khi nào nhớ ra rồi, ta sẽ tự mình giết hắn. Ngụy Bạch quả thật thu tay, khẽ mỉm cười, ôm quyền nói: - Ngụy Bạch phủ Thiết Đồng, xin tuân theo pháp chỉ của kiếm tiên. Đinh Đồng ngây người như phỗng, giống như đã quên cả sợ. Trần Bình An trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: - Có sợ không? Chắc là không sợ, đúng không Cao Thừa? Sau khi thuận miệng hỏi, hắn liền xoay người lại. Khí thế của Đinh Đồng hoàn toàn biến đổi, mỉm cười vượt qua đài ngắm cảnh, đứng trên lan can bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống, cười hỏi: - Làm sao nghĩ ra? Trần Bình An cười nói: - Lần này chỉ là tùy tiện suy đoán mà thôi. Tưởng tượng kẻ địch thông minh hơn một chút, cũng không phải chuyện xấu gì. Cao Thừa hỏi: - Như vậy cái gọi là đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi mới đến tìm ta, cũng là giả sử ta còn ở đây, cố ý nói cho ta nghe? Trần Bình An gật đầu. Cao Thừa sảng khoái cười lớn, hai tay nắm lại, nhìn về phương xa: - Ngươi nói xem, nếu thế đạo này đều là người như ngươi, quỷ như ta, sẽ tốt biết bao. Trần Bình An hỏi: - Ngươi đã khống chế hắn từ lúc nào? Cao Thừa lắc đầu, dường như rất tiếc nuối, cười nhạo nói: - Muốn biết gã này có thật sự đáng chết hay không? Hóa ra ngươi và ta cũng không giống nhau lắm. Trần Bình An lấy ra hai bình rượu, tự mình cầm một bình, ném cho Cao Thừa một bình, tháo nắp đất sét, uống một ngụm rượu lớn: - Năm đó trên sa trường đã chết nhiều Cao Thừa như vậy, sau khi Cao Thừa từ trong đống hài cốt đứng lên, lại phải chết bao nhiêu Cao Thừa? Cao Thừa uống một hớp rượu, cười cười: - Ai nói không phải. Kết quả người trẻ tuổi kia đột nhiên nói một câu: - Cho nên mới nói phải đọc sách nhiều. Cao Thừa tiện tay vứt bình rượu: - Cao quy linh ăn có ngon không? Trần Bình An thở dài: - Một phách mà thôi, lại có thể chia ra nhiều như vậy sao? Ta phục rồi. Chẳng trách lại có nhiều người tu đạo như vậy, liều chết cũng muốn đi lên đỉnh núi xem thử. Cao Thừa mở rộng một bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy màu đen, loáng thoáng có thể thấy những chấm sáng cực kỳ nhỏ bé, giống như ngân hà xoay tròn: - Không cần gấp, nghĩ kỹ rồi hãy quyết định có đưa phi kiếm ra hay không, để ta mang về thành Kinh Quan. Khóe miệng Trần Bình An nhếch lên, vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, hai ngón tay kẹp lấy Mùng Một, bỏ vào trong vòng xoáy ở lòng bàn tay Cao Thừa. Cao Thừa nắm chặt tay, quay đầu nói: - Giết ngươi không dễ, lừa ngươi lại không khó. Ta muốn vượt qua kiểm tra của hai vị cảnh giới Ngọc Phác Phi Ma tông, nếu chia hồn phách ra nhiều rồi, lại ở trong dòng thời gian, có thể dễ dàng giấu trời qua biển như vậy sao? Trúc Tuyền có thể đương đầu với khe Quỷ Vực, cũng không phải là phế vật gì. Trần Bình An làm thinh. Cao Thừa gật đầu nói: - Như vậy thì đúng rồi. Hắn vẫn nắm hai tay lại: - Đời này ta chỉ kính trọng hai người. Một người là lão ngũ trường đã dạy ta làm sao không sợ chết, còn dạy ta chạy trốn như thế nào. Lão lừa gạt ta cả đời, nói rằng mình có một đứa con gái xinh đẹp. Đến cuối cùng ta mới biết toàn là giả, năm xưa vợ con của lão đã chết rồi. Còn một người khác là Bồ Tát. Trần Bình An, thực ra ta không lấy thanh phi kiếm này đi được, cũng không cần ta lấy. Sau này chờ ngươi đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi, sẽ chủ động đưa cho ta. Cao Thừa mở rộng tay, phi kiếm Mùng Một lơ lửng trên lòng bàn tay, yên tĩnh bất động. Từng luồng khói xanh bay ra từ thất khiếu của võ phu tên là Đinh Đồng, cuối cùng chậm rãi tiêu tan. Trần Bình An ngơ ngẩn. Phi kiếm Mùng Một trở về trong hồ lô nuôi kiếm. Đinh Đồng giật mình một cái, không hiểu chuyện gì, đột nhiên phát hiện mình đã ngồi trên lan can. Hắn quay đầu nhìn, thấy vị thư sinh áo trắng kia mỉm cười nói: - Trùng hợp như vậy, cũng ngắm cảnh à?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang