[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 510 : Tiền bối, ta nhường ngài ba quyền nhé (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 20:58 08-10-2025

.
Đoạn đường này dạo chơi, đã băng qua nước Đào Chi nhưng không đi thăm viếng phủ Thanh Khánh, khiến tiểu cô nương áo đen tỏ ra không vui. Sau đó vòng qua cung Kim Ô trong truyền thuyết thường có ánh kiếm vù vù, tâm tình của cô lại tốt hơn, chuyển biến này giống như mây trên trời vậy. Ngày này tại một bến thuyền tiên gia nhỏ, khắp nơi đều là chuyện mới mẻ, cuối cùng đã có thể ngồi thuyền cưỡi mây lướt gió, đi đến vườn Xuân Lộ. Đoạn đường này thuận lợi nhưng mệt chết người. Tiểu cô nương áo đen đứng trong hòm trúc lớn, trọn tròn mắt, thiếu chút nữa nhìn đến cay mắt. Chỉ tiếc trước đó hai bên đã ước hẹn, đến nơi tu sĩ tụ tập, cô nhất định phải đứng trong hòm ngoan ngoãn làm một người câm. Thực ra trong hòm trúc cũng không có đồ vật gì, chỉ có một thanh kiếm tồi tàn chưa từng thấy hắn rút ra khỏi vỏ, cô liền lén lút đá mấy cái. Có điều mỗi lần cô ngồi xuống muốn rút ra xem thử, người nọ lại bảo cô đừng làm như vậy, còn hù dọa rằng thanh kiếm kia đã nhịn cô rất lâu rồi, nếu còn được voi đòi tiên thì hắn sẽ mặc kệ. Chuyện này khiến cô ấm ức rất lâu. Lúc này cô giơ một tay lên, do dự cả buổi, vẫn gõ vào sau đầu gã kia một cái, tiếp đó hai tay vịn hòm trúc giả vờ ngủ gà ngủ gật. Lúc đầu Trần Bình An không để ý, đang bận mặc cả với chủ tiệm mua một bản dập bia văn cổ. Sau đó tiểu cô nương cảm thấy rất hứng thú, xắn tay áo lên gõ một trận. Trần Bình An tốn mười đồng tiền hoa tuyết mua bản dập kia, tổng cộng ba mươi hai tờ. Sau khi rời khỏi tiệm, hắn cũng không quay đầu, hỏi: - Đã xong chưa? Cánh tay của tiểu cô nương áo đen khựng lại giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: - Được rồi, bây giờ đã không nhiễm hạt bụi, nhìn càng giống như người đọc sách. Họ Trần kia, không phải ta trách móc ngươi, nhưng ngươi đúng là tư tưởng bảo thủ, không hiểu phong tình. Trên sông lớn ngăn cản chiếc thuyền lầu kia, bên trên có bao nhiêu phu nhân tiểu thư của nhà quyền quý, ánh mắt nhìn ngươi đều giống như muốn ăn người. Sao ngươi không lên thuyền uống trà uống rượu? Bọn họ cũng không phải thật sự ăn người. Trần Bình An lại thay đổi đề tài: - Ngươi đánh ta mười sáu cái, ta đã ghi vào sổ, một cái là một đồng tiền hoa tuyết. Tiểu cô nương áo đen khoanh tay trước ngực, nhón chân lên đứng trong hòm sách, cười nhạo nói: - Chút tiền nhỏ, không đáng kể. Trần Bình An dẫn cô lên thuyền. Cõng một yêu quái nhỏ như vậy, vẫn khiến người khác chú ý, có điều ánh mắt nhìn tới phần nhiều là xem thường và chế giễu. Đi ra bên ngoài, người tu đạo có thể dùng vua núi làm vật cưỡi trèo đèo lội suối, cưỡi giao long vào nước dời sông lấp biển, đó mới là đại hào kiệt, thần tiên thật sự. Trần Bình An cảm thấy rất tốt. Thời tiết Cốc Vũ thường là ngày nắng đêm mưa, sinh trăm khe suối, trời đất vạn vật sáng ngời, thực ra thích hợp đi bộ ngắm nhìn núi sông dọc đường. Có điều hắn vẫn muốn bắt kịp phần cuối hội nghị ở vườn Xuân Lộ, mình đã làm tiểu thương, không thể luôn chơi bời lêu lổng được. Tiểu cô nương áo đen vẫn quấy rầy không tha: - Lên thuyền lầu uống trà cũng tốt. Khi đó ta ở bên bờ nhìn thấy rõ ràng, có hai cô gái tuổi xuân y phục hoa mỹ, hình dáng thật là không tệ, đây chính là chuyện tốt có mỹ nhân bầu bạn đọc sách. Trần Bình An nhẹ giọng cười nói: - Nếu ngươi là đàn ông, ta đoán rằng ở hồ Á Ba lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thấy sắc nổi lòng tham, gây hại một phương. Nếu khi đó bị ta nhìn thấy, phủ Thanh Khánh bắt ngươi đi làm hà bà, hoặc là bị cung Kim Ô bắt đi làm nha hoàn, ta sẽ không xuất thủ, chỉ ở một bên vỗ tay khen hay. Tiểu cô nương áo đen giận đến đánh vào vai cái gã nói năng tùy tiện này: - Nói bậy, ta là đại thủy quái, lại chưa từng hại người, ngay cả dọa người cũng không thích làm. Trần Bình An không để bụng: - Lại thêm một đồng tiền hoa tuyết. Tiểu cô nương áo đen muốn đánh một quyền vào sau đầu hắn, không ngờ Trần Bình An lại nói: - Nếu đánh vào đầu, một cái là một đồng tiền tiểu thử. Tiểu cô nương áo đen cân nhắc gia sản của mình một chút, trừ đi đồng tiền cốc vũ xem như là chuộc thân cho mình, thực ra còn dư lại không nhiều. Chẳng trách những người giang hồ đi qua hồ Á Ba thường nói, tiền tài chính là gan anh hùng. Cô nhíu mày ngẫm nghĩ: - Họ Trần kia, ngươi cho ta mượn một đồng tiền cốc vũ đi? Hiện giờ trong tay ta túng thiếu, không đánh ngươi được mấy cái. Trần Bình An dứt khoát không để ý tới cô nữa, chỉ hỏi: - Có biết vì sao lúc trước ở quận thành, ta muốn mua một hũ dưa chua không? Tiểu cô nương áo đen nghi hoặc nói: - Ta làm sao biết ngươi nghĩ gì. Là trên đoạn đường này ăn hết dưa muối rồi? Ta cũng không ăn nhiều, ngươi rất hẹp hòi, mỗi lần gắp một đũa nhỏ như vậy, ngươi đều đưa mắt nhìn ta. Trần Bình An cười cười: - Nghe nói cá nấu dưa chua ăn rất ngon. Tiểu cô nương áo đen cảm thấy mình rất thông minh, trong thoáng chốc đã nghe hiểu được. Cô lã chã muốn khóc, ngồi trong hòm trúc yên lặng lau nước mắt. Cô đúng là vừa cơ trí vừa mệnh khổ mà. Có điều sau khi đến gian phòng ở tầng dưới chót trên thuyền, gã kia để hòm trúc xuống. Cô liền nhảy ra khỏi hòm trúc, hai tay đặt sau người, vẻ mặt chán ghét, tấm tắc nói: - Bủn xỉn! Trần Bình An lấy nón xuống. Trên bàn có nước trà, nghe nói là trà vượt thôn đặc sản bản địa của bến thuyền, nơi khác không uống được. Hắn rót một ly, linh khí gần như không có, nhưng uống vào quả thật ngọt mát. Nghe nói trước khi bến thuyền được thành lập, từng có một ẩn sĩ từ quan muốn xây dựng một phủ đệ nghỉ mát, lúc mở núi chặt trúc lại nhìn thấy một đầm nhỏ. Khi ấy chỉ thấy ráng hồng như lụa mỏng, nước càng mát rượi, pha trà đứng đầu, ủ rượu thứ hai. Sau đó nhiều người mộ danh tìm đến, trong đó có người tu đạo thường xuyên ngâm thơ xướng họa với văn hào, mới phát hiện hóa ra đầm này linh khí dồi dào, nhưng bị giam cầm bởi những ngọn núi nhỏ gần đó. Vì vậy mới có bến thuyền tiên gia, thực ra cách môn phái của chủ nhân bến thuyền rất xa. Trần Bình An bắt đầu luyện tập thủ ấn đứng thế. Tiểu cô nương áo đen ngồi trên ghế dựa đung đưa hai chân, phiền muộn nói: - Ta muốn ăn cao quy linh (món ăn giống rau câu) ở cửa tiệm góc đường bến thuyền, lạnh lạnh đắng đắng. Khi đó ta chỉ có thể đứng trong hòm trúc, chòng chành đến váng đầu, không nếm được mùi vị thật sự. Chỉ trách ngươi thích đi dạo lung tung, nhìn chỗ này xem chỗ kia, không mua được mấy món đồ, lại đi đường không ít. Nhanh, ngươi mau bồi thường ta một chén cao quy linh. Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ. Thực ra tiểu cô nương áo đen chỉ vì quá buồn chán, tùy ý tán gẫu một chút mà thôi. Nhưng khi Trần Bình An bắt đầu đi tới đi lui, cô biết mình chỉ có thể tiếp tục buồn chán một mình. Cô nhảy xuống ghế dựa, kéo ghế tới bên cửa sổ, sau đó đứng lên, khoanh tay trước ngực. Thuyền có hai tầng lầu, cái gã kia keo kiệt, không muốn ở lầu trên tầm nhìn tốt hơn. Bên ngoài gian phòng này thường xuyên có người đi qua ván thuyền, bên cạnh lan can còn có người tụm năm tụm ba, đều khiến cô phiền lòng. Nhiều người như vậy, lại không ai biết cô là đại thủy quái hồ Á Ba. Thuyền chậm rãi bay lên không. Cô lảo đảo, trong thoáng chốc tâm tình tốt hơn, quay đầu nói với Trần Bình An: - Bay lên rồi, bay lên rồi. Mau nhìn, cửa tiệm ở bến thuyền đều nhỏ đi rồi, nhỏ như hạt gạo. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi thuyền tiên gia. Không biết biển mây trên trời có ăn được không? Ở dưới đáy nước hồ Á Ba nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nghi hoặc chuyện này. Trần Bình An chỉ đi qua đi lại trong phòng. Bên cạnh lan can thuyền có không ít người, tán gẫu rất nhiều chuyện lý thú xảy ra gần đây. Chỉ cần nhắc đến nước Bảo Tướng và Hoàng Phong cốc, tiểu cô nương áo đen lập tức vểnh tai lắng nghe, vô cùng dụng tâm, không muốn bỏ sót chữ nào. Có người nói Hoàng Phong lão tổ của Hoàng Phong cốc đã thân chết đạo tan, không phải bị tiểu sư thúc của cung chủ cung Kim Ô một kiếm chém chết, chỉ trọng thương mà thôi, sau đó bị một vị cao tăng đại đức của nước Bảo Tướng đi qua hàng phục. Nhưng chẳng biết tại sao, vị lão tăng kia lại không thừa nhận chuyện này, cũng không tiết lộ nhiều hơn. Tiểu cô nương áo đen giận đến lắc lư, hai tay vò đầu. Nếu không phải họ Trần đã nói với cô, không được tùy tiện mở miệng với người ngoài, cô có thể há miệng lớn như gàu xúc. Cô thật rất muốn lớn tiếng kêu với ngoài cửa sổ, Hoàng Phong lão tổ kia là bị hai chúng ta đánh chết. Cô ấm ức quay đầu, hạ thấp giọng: - Ta có thể hiện ra chân thân, tự mình róc mấy cân thịt, ngươi cầm đi làm cá luộc là được. Sau đó ngươi có thể để ta nói chuyện với đám người kia một chút không? Ta sẽ không nói ngươi đã đánh chết Hoàng Phong lão tổ, chỉ nói ta là đại thủy quái hồ Á Ba, đã tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kia. Trần Bình An lại không nể tình: - Gấp cái gì, đợi sau này có người viết xong tiểu thuyết thần bí hoặc du ký núi sông, in ra sách rồi, mọi người tự nhiên sẽ biết, không chừng còn nói là ngươi một quyền đánh chết Hoàng Phong lão tổ. Tiểu cô nương áo đen ngẫm nghĩ, ánh mắt vẫn u oán, nhưng cũng cảm thấy có lý. May mà họ Trần còn xem như có chút lương tâm: - Gian phòng ở tầng trệt của thuyền, không tặng kèm công báo trên núi. Ngươi đi mua một phần về đây, nếu có bản cũ chưa bán hết thì cũng có thể mua, nhưng nếu đắt quá thì bỏ đi. Tiểu cô nương áo đen à một tiếng. Chỉ cần có thể đi ra bên ngoài thuyền mấy bước, cũng không chịu thiệt. Cô nhảy khỏi ghế dựa, cởi cái bao xuống, lấy ra một cái túi gấm có ánh sáng rực rỡ. Trần Bình An phất tay áo đóng cửa sổ lại, hơn nữa còn ném ra một lá bùa thồ bia dán vào trên cửa sổ. Tiểu cô nương cũng không ngạc nhiên, từ trong túi nhỏ lấy ra một nắm tiền hoa tuyết, ngẫm nghĩ, lại lấy ra một đồng tiền tiểu thử. Trong quá trình này, trong túi kêu lên leng keng, ngoại trừ tiền thần tiên thì còn chứa đầy đồ vật xinh xắn lộn xộn, chẳng hạn như xâu lục lạc trắng như tuyết năm đó tặng người, đều là bảo bối mà cô vất vả tích góp nhiều năm. Sau đó cô bỏ túi vào lại trong bao, tùy ý đặt lên bàn, lúc ra cửa còn nhắc nhở: - Hành tẩu giang hồ phải cẩn thận một chút, đừng để trộm cắp lấy mất gia sản của hai chúng ta, nếu không thì ngươi ăn không khí đi. Trần Bình An cười nói: - Ấy, hôm nay ra tay hào phóng, đã chịu bỏ tiền riêng rồi. Tiểu cô nương áo đen đã đi tới cửa nhướng mày một cái, quay đầu nói: - Ngươi còn nói bóng gió với ta như vậy, tiền mua công báo sẽ phải chia đôi. Trần Bình An quả nhiên im miệng. Tiểu cô nương áo đen thở dài, lên mặt cụ non nói: - Ngươi đi giang hồ như vậy, sao có thể khiến những tiên tử trên núi kia yêu thích? Trần Bình An không ngừng đi thế, cười nói: - Quy tắc cũ, không được quấy rối, mua công báo xong lập tức trở về. Sau khoảng một nén nhang, tiểu cô nương áo đen đẩy cửa ra, nghênh ngang trở lại, cầm một chồng công báo đập mạnh lên bàn. Sau đó lúc Trần Bình An quay lưng với mình, cô vội vàng nhe răng trợn mắt, miệng khẽ nhúc nhích, nuốt một cái. Đợi đến khi Trần Bình An quay đầu lại, cô lập tức khoanh tay trước ngực, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa. Trần Bình An dừng thế quyền, lấy quạt xếp ra, ngồi bên cạnh bàn, liếc nhìn cô một cái: - Có mua đắt hay không? Cô cười nhạo nói: - Ta là loại ngu ngốc kia sao. Nhiều công báo trên núi như vậy, giá gốc hai đồng tiền tiểu thử, nhưng ta chỉ tốn một đồng. Ta là ai, đại thủy quái hồ Á Ba, đã thấy quen người ta làm ăn buôn bán. Ta ép giá có thể khiến đối phương từng dao cắt thịt, băn khoăn không thôi. Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, lục lọi những công báo kia. Có một số là từ năm ngoái, nếu dựa theo giá thị trường bình thường, tổng giá trị quả thật đến một đồng tiền tiểu thử. Nhưng công báo giống như rau quả thời vụ, thường là quá hạn sẽ không còn giá trị. Công báo này nhìn thì nhiều, nhưng thực ra không đáng nửa đồng tiền tiểu thử. Chuyện này cũng không tính là gì, buôn bán là buôn bán, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, trên đời không có mua bán nào chỉ một bên xứng đáng có lời. Nhưng có một số việc, đã không phải là mua bán nữa, vậy thì không nên dễ dãi như vậy. Tiểu cô nương trước mắt này thực ra rất tốt, cố chấp ngây ngô, nhưng trên người có một số thứ ngàn vàng khó mua. Giống như tiêu sư trẻ tuổi môi nứt nẻ rướm máu, ngồi trên lưng ngựa đưa túi nước ra, mặc dù Trần Bình An không nhận nhưng cũng có thể giải khát. Tiểu nha đầu ở bên ngoài bị người ta ức hiếp đến thảm, dường như lại cho rằng đó là chuyện bình thường. Cô lảo đảo trở về, trước khi mở cửa, trước tiên nấp ở phía xa cuối hành lang, thật lâu mới từ từ bước tới, sau đó đi vào trong phòng. Cô không cảm thấy bên cạnh mình có một... kiếm tiên quen thuộc, vậy thì nhất định phải làm gì đó. Có lẽ cô cho rằng đây chính là giang hồ của mình? Mình ở trong giang hồ tích góp cố sự cho tương lai, có một số chuyện nhất định phải viết vào trong sách, còn một số chuyện xấu hổ và chuyện nhỏ thì bỏ qua, không cần viết. Trần Bình An dựa lưng vào ghế, tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát: - Đau thì kêu lên mấy tiếng, ta cũng không phải người đọc sách giúp ngươi viết cố sự, sợ cái gì. Tiểu cô nương áo đen trong thoáng chốc vỡ òa, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng không quên vội vàng quay đầu, cố gắng nuốt xuống một ngụm máu tươi trong miệng. Trần Bình An cười hỏi: - Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Tiểu cô nương áo đen giơ hai tay lên, lau mặt qua loa, cúi đầu không nói gì. Trần Bình An mỉm cười nói: - Thế nào, hôm nay hiếm hoi có cơ hội rời khỏi hòm trúc, một mình ra ngoài du ngoạn. Kết quả lại gây chuyện, cho nên sợ nói ra rồi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa? Thực ra cùng nhau đi qua nhiều sông núi như vậy, trước giờ cô đều không gây chuyện, chỉ mở to hai mắt, tràn ngập tò mò và khao khát với trời đất rộng lớn bên ngoài. Tiểu cô nương áo đen khẽ gật đầu, dáng vẻ yếu ớt. Trần Bình An khép quạt xếp lại, cười nói: - Nói thử xem. Trên đường đi tới, ngươi đã thấy nhiều chuyện cười của ta như vậy rồi, cũng nên để ta vui vẻ chứ? Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Tiểu cô nương nằm sấp xuống bàn, nghiêng đầu dán vào mặt bàn, vươn một ngón tay khẽ lau chùi. Không có vướng mắc trong lòng, cũng không có căm phẫn, chỉ là có chút ưu sầu nhỏ như hạt gạo, nhẹ nhàng nói: - Không muốn nói, cũng không phải chuyện lớn gì. Ta là đại thủy quái đã nhìn thấy rất nhiều sinh sinh tử tử, chứng kiến rất nhiều người chết gần hồ Á Ba, ta đều không dám cứu bọn họ. Hoàng Phong lão tổ rất lợi hại, chỉ cần ta vừa ra ngoài, không cứu được ai mà chính mình cũng sẽ chết. Ta chỉ có thể lén lút thu gom một vài thi hài, có một số thi thể được người khác khóc lóc mang đi, có một số nằm lại trong gió cát, rất đáng thương. Không phải ta sợ chết, chỉ sợ không ai nhớ đến mình, thiên hạ nhiều người như vậy không một ai biết đến ta. Trần Bình An nghiêng người tới trước, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào đầu tiểu cô nương: - Nếu bây giờ không nói, chờ lát nữa ngươi muốn nói, ta cũng sẽ không nghe. Tiểu cô nương ngồi thẳng người, hà một tiếng, lắc lắc đầu, đung đưa trái phải, vui vẻ cười nói: - Sẽ không nói, sẽ không nói. Sau đó cô thấy thư sinh áo trắng kia nghiêng người, dùng quạt xếp ấn vào đầu mình, cười híp mắt nói: - Ngươi có biết không, rất nhiều lúc, rất nhiều người, cha mẹ không dạy, thầy giáo không dạy, sư phụ không dạy, nên để thế đạo dạy bọn hắn làm người? Tiểu cô nương áo đen lại bắt đầu nhíu gương mặt nhỏ và lông mày nhàn nhạt. Hắn đang nói gì vậy, nghe không hiểu, nhưng nếu để hắn biết là mình không hiểu, hình như không tốt lắm. Vậy thì mình giả vờ nghe hiểu? Nhưng giả vờ như vậy hơi khó, giống như lần đó hai người bọn họ đi nhầm vào chốn Đào Nguyên, hắn bị mấy con yêu quái rừng núi mặc áo nho đề nghị ngâm một bài thơ, không phải hoàn toàn bó tay sao. Trần Bình An đứng lên, cũng không thấy hắn có động tác gì, bùa chú liền rời khỏi cửa sổ lướt trở về trong tay áo, cửa sổ tự động mở ra. Hắn đứng ở cửa sổ, thuyền đã ở trên biển mây, gió mát thổi vào mặt, hai tay áo trắng như tuyết bay phất phơ. Tiểu cô nương áo đen hơi tức giận. Vóc dáng cao thì giỏi lắm sao! Cô do dự một thoáng, đứng trên ghế dựa, đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện. Hành tẩu giang hồ gặp một số chuyện nguy hiểm, chẳng phải càng chứng tỏ cô thấy nhiều biết rộng? Cô lập tức mặt mày hớn hở, hai tay đặt sau người, ưỡn ngực tản bộ trên ghế dựa nhỏ bé, cười nói: - Sau khi ta bỏ tiền mua công báo, quản sự trên thuyền đã bán công báo cho ta, lại cười lớn với bằng hữu bên cạnh. Ta không biết bọn họ cười cái gì, cũng quay đầu cười cười với bọn họ. Không phải ngươi đã nói rồi sao, bất kể đi lại trên núi hay dưới núi, cũng bất kể mình là người hay yêu, đều phải khách sáo với người khác một chút. - Sau đó bằng hữu của quản sự trên thuyền kia vừa lúc muốn rời khỏi phòng, lại không cẩn thận đụng vào ta một cái, khiến ta đứng không vững, công báo rơi đầy đất. Ta nói không sao, sau đó nhặt công báo. Kết quả tên kia lại đạp ta một cái, còn dùng mũi chân giẫm mạnh, chắc không phải là sơ ý. Ta không nhịn được, liền nhíu mày há miệng, kết quả lại bị hắn đá bay. Người nhà thuyền nói ta dù sao cũng là khách, lúc này gã đàn ông hung dữ kia mới không để ý tới ta nữa. Ta liền nhặt công báo chạy về. Cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc: - Cũng không phải gạt ngươi, khi đó ta không chịu đau nổi, mới há miệng một chút. Cô sợ Trần Bình An không tin, liền vươn hai ngón tay ra: - Nhiều nhất chỉ như vậy. Trần Bình An quay đầu cười hỏi: - Ngươi nói xem, thời thời khắc khắc, chuyện chuyện nơi nơi thiện chí giúp người, rốt cuộc có đúng hay không? Có phải nên chia thành hai loại, hành thiện với người lương thiện, làm ác với những kẻ ác? Thứ tự trước sau, tính toán lớn nhỏ với kẻ ác đều rõ ràng, nhưng khi trách phạt bọn hắn nếu xuất hiện tình huống đầu đuôi không cân xứng, có phải bản thân đã làm trái thứ tự trước sau? Thiện ác xung đột, kết quả ác lại sinh ác, tích lũy từng chút, cũng là một dấu hiệu tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy. Nhưng lại là mưa gió âm tà, vậy nên làm thế nào? Tiểu cô nương áo đen nhíu mày, yên lặng tự nói với mình: “Ta nghe hiểu được, nhưng ta lười mở miệng, không ăn no thì không có sức.” Trần Bình An cười híp mắt, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào ngực mình: - Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ là đang tự xét lại mình. Tiểu cô nương áo đen không muốn thấy dáng vẻ này của hắn, cho nên có phần tự trách. Thay vì nói chuyện giống như mây mù che phủ, khiến người ta không nhìn rõ, cô vẫn thích hắn xuống ruộng cấy mạ, dùng quyền mở núi. May mà Trần Bình An rất nhanh cười lên, lộn người nhảy qua cửa sổ, đứng trên sàn thuyền bên ngoài: - Đi, chúng ta đi ngắm cảnh. Không chỉ có chướng khí mù mịt, còn có núi sông tráng lệ. Hắn nằm sấp trên bệ cửa sổ, vươn một tay ra trêu đùa: - Ta xách ngươi ra. Tiểu cô nương áo đen tức giận nói: - Tránh ra, ta tự mình làm được! Cô nhảy ra cửa sổ, nhưng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, liền sợ hãi rụt rè nắm lấy tay áo Trần Bình An, lại cảm thấy đứng trong hòm sách rất tốt. Cô quay đầu nhìn cửa sổ mở ra, nhẹ giọng nói: - Hai ta nghèo thì nghèo, nhưng dù sao không lo cơm áo. Nếu bị người khác trộm mất gia sản, chẳng phải là thêm sương trên tuyết? Ta không muốn ăn cá dưa chua, ngươi cũng đừng mơ. Trần Bình An lại nói: - Vậy cũng phải xem bọn hắn trộm đồ rồi, có mạng cầm được hay không. Tiểu cô nương áo đen chớp chớp mắt, gật đầu nói: - Bá khí! Trần Bình An dùng quạt xếp gõ đầu cô: - Học theo gương tốt đi. Cô ôm đầu, một chân giẫm lên mu bàn chân của hắn. Trần Bình An cười nói: - Như vậy là tốt rồi. Cuối cùng tiểu cô nương áo đen nhất quyết không dám đi trên lan can, lại bị Trần Bình An ôm lấy đặt lên. Sau đó cô bước đi, cảm thấy rất có mặt mũi, nhiều người đều đang nhìn cô. Cô cúi đầu nhìn, thấy gã kia uể oải đi ở bên dưới, một tay phe phẩy quạt, tay kia giơ lên cao, vừa lúc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Thế là cô liền nói không cần hắn giữ tay, cô có thể tự mình bước đi vững vàng. Vào giây phút này, rất nhiều người tu đạo và võ phu thuần túy trên thuyền đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái. Một tiểu cô nương áo đen hai tay lắc lư, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước. Dưới chân có một thư sinh áo trắng tay cầm quạt xếp, vẻ mặt tươi cười chậm rãi bước đi. Tiểu cô nương áo đen thuận miệng hỏi: - Họ Trần kia, có một lần ta nửa đêm tỉnh dậy, thấy ngươi không ở bên cạnh, đi đâu vậy? Trần Bình An cười nói: - Tùy ý đi dạo. Giả vờ thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, sau đó thiếu chút nữa đánh hư... Không có gì, cứ coi như lật sách đến một cố sự nhàm chán, xem giữa chừng lại cảm thấy mệt, đóng sách lại rồi tính sau. Tiểu cô nương áo đen nhíu mày nói: - Ngươi nói chuyện một nửa như vậy rất phiền. Trần Bình An mỉm cười nói: - Cùng nhau hành tẩu giang hồ, gánh vác nhiều một chút mà. Tiểu cô nương áo đen khoanh tay trước ngực, đi trên lan can: - Vậy ta muốn ăn cao quy linh. Một chén không đủ, nhất định phải hai chén lớn. Công báo là ta bỏ tiền mua, hai chén cao quy linh thì ngươi trả tiền. Trần Bình An gật đầu nói: - Được, nhưng mà tới bến thuyền kế tiếp có bán cao quy linh mới được. Tiểu cô nương áo đen nhíu mày nói: - Nếu không có cao quy linh, ta sẽ đổi một loại khác. Lời vừa nói ra, cô cảm thấy mình đúng là lanh lợi thông minh, tính toán không bỏ sót. Trần Bình An do dự cả buổi: - Thứ đắt quá thì không được. Tiểu cô nương áo đen chậm rãi đưa một chân ra: - Đá ngươi! Trần Bình An cũng chậm rãi nghiêng đầu né tránh, dùng quạt xếp gạt chân của cô: - Đi đường cho đàng hoàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang