[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 495 : Hảo Nhân huynh (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 01:53 13-07-2025

.
Hiện giờ hai người trong phủ đệ của Tị Thử nương nương núi Bác Lạc, giống đi vào một ván cờ thắng bại khó lường. Có ba lựa chọn, một là hai bên bấp chấp hậu quả đánh nhau một trận, chỉ có một bên được lợi, bên thua rất có thể sẽ thân chết đạo tan. Hai là một bên nhượng bộ, chẳng hạn như Trần Bình An chịu gánh vác hậu quả giết chết Tị Thử nương nương, hoặc là thư sinh kia được lợi rồi cũng không khoe mẽ, không hắt nước bẩn lên đầu Trần Bình An. Ba là mỗi người lùi một bước, nắm tay nhau rời khỏi bàn cờ núi Bác Lạc này. Cũng chính là ngươi nói đạo nghĩa giang hồ, ta nói ôn hòa phát tài, hai bên cùng quay mũi giáo về phía năm con yêu vật còn lại. Trần Bình An hỏi: - Ngươi không phải yêu, là âm linh ở khe Quỷ Vực chuyên nhắm vào yêu quái? Thư sinh phủi phủi tay áo, bực bội nói: - Người sống, người sống sờ sờ! Thuần dương chính khí trên người hoàn toàn là thật. Thủ đoạn hàng yêu vừa rồi, chỉ là pháp thuật tà đạo hù dọa ngươi mà thôi. Hành tẩu giang hồ, cũng phải có một chút mánh khóe che giấu thân phận chứ? Trần Bình An hỏi: - Vậy bây giờ chúng ta kết minh, cùng nhau đi tìm Tịch Trần Nguyên Quân kia? Ánh mắt thư sinh lộ vẻ kỳ quái. Trần Bình An liếc nhìn xương trắng của Tị Thử nương nương dưới đất, chợt hiểu ra. Là mình không tinh ý, đã để lộ một chút sơ sót. Tị Thử nương nương đã chết, động phủ núi Bác Lạc này há sẽ không có của cải. Nào có đạo lý vào núi báu mà tay không trở về, vừa nhìn đã biết không phải là một tu sĩ sở trường vào nhà cướp của. Trần Bình An đổi đề tài, cười hỏi: - Ngươi dùng trăm phương ngàn kế như vậy, chắc là rất quen thuộc với kho báu ẩn giấu của Quàng Hàn điện. Thu hoạch ở núi này, ngươi và ta chia năm năm, thế nào? Thư sinh lắc đầu nói: - Ở núi Bác Lạc này, chia ba bảy, ngươi ba ta bảy. Ngươi chỉ ngồi trên đầu tường xem cuộc vui, cho ngươi ba phần đã không ít rồi. Còn những ngọn núi khác, sau khi giết yêu, phải xem bản lĩnh cao thấp và từng người ra sức thế nào mới quyết định. Trần Bình An lắc đầu nói: - Bốn sáu. Thư sinh do dự, cuối cùng giống như chấp nhận từ bỏ thứ yêu thích, chỉ vào bộ xương dưới đất, nói: - Xương trắng của Tị Thử nương nương, mặc dù không phải là xương bạch ngọc như quỷ vật âm linh, nhưng ở khe Quỷ Vực hấp thu tinh hoa nhật nguyệt gần ngàn năm, đã sớm tôi luyện đến mức cao hơn cành vàng lá ngọc của địa tiên một bậc, vô cùng quý giá. Thứ này tặng cho ngươi, sau đó chúng ta lại chia ba bảy, đạo nghĩa giang hồ đã đủ rồi chứ? Trần Bình An cười nhạo nói: - Thứ phỏng tay như vậy, sau khi ta nhận lấy, giống như đổ nước vào đũng quần mình, chẳng phải càng nên chia bốn sáu sao? Hơn nữa thứ quý giá nhất của yêu quái sông núi dĩ nhiên là yêu đan, chắc đã bị thư sinh kia nuốt vào, chiếm được món hời lớn nhất rồi. Thư sinh ra vẻ tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái, áy náy nói: - Là ta tính sai. Được rồi, vậy thì chia bốn sáu, bộ xương trắng này cứ để lại đây là được. Đi, ta dẫn ngươi tới kho báu của núi Bác Lạc vơ vét trân bảo. Cửa vào ở dưới giường uyên ương của Tị Thử nương nương. Con cóc này tu vi không cao, nhưng dựa vào ban thưởng của tình nhân, cùng với năm con yêu vật khác nhượng bộ, vẫn kiếm được không ít bảo bối. Thư sinh dẫn đầu đi vào cửa lớn nhà chính. Trần Bình An đeo Kiếm Tiên sau lưng, nhảy xuống đầu tường, đi theo đối phương. Có điều hắn lại vung tay áo, thu xương trắng vào vật một thước. Thư sinh dừng bước quay đầu, ra vẻ ngạc nhiên. Trần Bình An mỉm cười giải thích: - Nếu không cẩn thận để yêu quái núi Bác Lạc nhìn thấy, chẳng phải sẽ thành chuyện xấu. Đến lúc đó rút dây động rừng, sẽ làm lỡ đại nghiệp giết yêu tiếp theo của chúng ta. Cho nên ta cảm thấy thu vào thì tốt hơn. Thư sinh vừa bực vừa buồn cười nói: - Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi à? Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn xung quanh. Trong khuê phòng cực kỳ rộng rãi này không thiếu kỳ trân dị bảo, có điều mùi son phấn hơi nặng. Tranh vẽ trên tường đều là một số xuân cung đồ khó coi, kích thước rất lớn, cao đến một trượng. May mắn nam nữ trong tranh chỉ nhỏ như hạt táo, có đế vương dâm loạn cung đình, cũng có lầu xanh múa hát, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Một bức trong đó lại là nam nữ mặc đạo bào, nam tử siêu trần thoát tục còn cô gái thần thái rạng rỡ, giống như thần tiên đạo lữ đang tu hành thuật phòng the. Trên những bức tranh này còn có rất nhiều chữ Khải nhỏ chú thích bên cạnh, chắc là giống như sách thần tiên của Chu Liễm? Thư sinh đá vào giường uyên ương to lớn kia, dùng sức vừa khéo khiến giường trượt ra mấy trượng, lại không có tiếng vang nào. Hắn ngồi xuống đất, thấy trên sàn nhà có khảm một khối sắt tinh hình tròn, ánh sáng như gương, lớn như chậu nước. Hắn cúi đầu tập trung nhìn, dường như đang phá giải cơ quan, bỗng nhiên lại quay đầu, cảm thấy tức giận. Giỏi thật, hắn xem như đã lĩnh giáo thế nào là kẻ cướp đi qua giống như lược thưa (chỉ vơ vét một số thứ), binh lính đi qua giống như lược dày. Đừng nói là sáu bức tranh thần tiên ẩn giấu huyền cơ tu hành, ngay cả bình lọ trên bàn trang điểm của Tị Thử nương nương, du hiệp áo xanh đội nón kia cũng bỏ hết vào trong túi. Thế nào, đời này chưa từng thấy tiền à? Có điều hắn rất nhanh quay đầu, tiếp tục quan sát khối sắt tinh kỳ quái nhỏ như gương báu, không nhiễm hạt bụi, giữa chân mày hiện lên vẻ u ám. Biết rõ lát nữa sẽ đi vào kho báu của Quảng Hàn điện, gặp được bảo vật chân chính, còn trắng trợn vơ vét những đồ vật không đáng giá kia như vậy, chẳng lẽ trên người mang theo vật một thước? Vật một tấc cũng không có khẩu vị lớn như vậy. Trần Bình An vẫn đang lục tung, đồng thời nói: - Ban nãy ngươi nói Tị Thử nương nương kia là loài cung trăng, có ý gì? Thư sinh dùng một tay nhẹ nhàng vuốt qua ven rìa “gương tròn”, tay kia ở trong tay áo bấm quyết, không ngừng nhẩm tính, thuận miệng đáp: - Trời đất có mặt trời mặt trăng, trong đó mặt trăng là gốc của âm tinh. Tương truyền Thiên Đình viễn cổ có một cung trăng tên là Quảng Hàn. Trong cung trăng có cây quế, thỏ tinh và con cóc, đều là lão tổ tông của loài cung trăng, mây mù lạnh lẽo, tiêm nhiễm tiên khí, từng con thành tinh thành thần. Tị Thử nương nương này chính là con cháu của cóc ở cung trăng, nhưng khác nhau một trời một vực. Giống như loài thuộc giao long có đến ngàn vạn, cao thấp không đều. Yêu vật núi Bác Lạc này cũng miễn cưỡng xem như là loài cung trăng. Trần Bình An khen ngợi: - Ngươi đúng là học vấn uên bác. Hắn kéo một chiếc ghế gỗ lê ngồi xuống. Cho dù thu gom bảo vật trong phòng thế nào, hắn vẫn luôn cách thư sinh mười bước, vô hình trung xem như là bày tỏ thái độ. Thư sinh nghe vậy liền lắc đầu cảm khái nói: - Đời người là hữu hạn, tri thức là vô hạn. Trần Bình An thuận miệng nói: - Dùng hữu hạn theo đuổi vô hạn thì mệt lắm. Thư sinh quay đầu liếc nhìn đối phương. Trần Bình An nhấc chân bắt chéo, cổ tay xoay một cái, lấy ra quạt xếp ngọc trúc do Thôi Đông Sơn tặng, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát. Thư sinh quay đầu đi, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ vào mặt gương kia. Trên mặt gương tròn như trăng sáng, có một chỗ bắt đầu chậm rãi nhô lên, cuối cùng biến thành một kiến trúc hình dáng cung điện, giống như lầu các hiện lên giữa trăng. Trần Bình An vội vàng cất quạt xếp vào trong vật một tấc, không quan tâm có kiêng kị hay không nữa, đi tới bên cạnh thư sinh, nhìn chăm chú vào khối sắt tinh vốn hoàn toàn không có tì vết. Vừa rồi nhìn từ xa, chỉ thấy nó giống như một mặt gương phẳng lì được mài giũa, nào ngờ lại có huyền diệu như vậy. Càng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, đó là hiện giờ hắn tập trung quan sát vật này, vẫn cảm thấy lúc trước “ăn khớp” đến mức quá khoa trương. Thư sinh lại nhíu mày, nhiều lần xuất thủ, lại đẩy cung điện cửa lớn đóng chặt kia trở về, một lần nữa khôi phục thành gương phẳng. Trần Bình An nhìn không chớp mắt, tấm tắc khen ngợi, thế gian lại có cách đúc tuyệt diệu như vậy. Hắn cũng không quan tâm có giấu đầu lòi đuôi hay không, nói: - Yên tâm, ta sẽ không hèn hạ đánh lén ngươi. Thư sinh ngồi xếp bằng, chậm rãi nói: - Chắc chắn là một món pháp bảo do cơ quan sư Mặc gia chế tạo, đã qua nhiều năm rồi. Vật này thuộc về ngươi, sau khi vào kho báu thì chia ba bảy, thế nào? Trần Bình An không hề do dự gật đầu: - Được. Thư sinh bỗng nhiên cười một tiếng, ngón tay gõ vào mặt gương như bay. Trong nháy mắt lại có một cung điện thu nhỏ nhô lên, hơn nữa cửa lớn phủ đệ chậm rãi mở ra, khiến cho cả kiến trúc bắt đầu ánh sáng lưu chuyển, chiếu rọi gương mặt hai người hào quang lấp lánh. Sau đó sàn nhà bắt đầu kêu lên kẽo kẹt. Thư sinh đưa tay túm một cái, trong tay có thêm một quả cầu sáng như tuyết, giống như tiên nhân cầm một vầng trăng sáng. Sau đó hắn xoay cổ tay, hai bàn tay xoa vào nhau, cung điện bên ngoài vầng trăng sáng kia giống như một bí cảnh tiên gia lùi về lòng đất chân núi. Trên sàn nhà lại xuất hiện một con đường bí mật, không hề âm u, ánh sáng lờ mờ hơi chập chờn, có lẽ là thủ đoạn tiên gia giống như đèn lồng chiếu sáng ở thành Bích Họa. Thư sinh đưa quả cầu trong tay cho Trần Bình An: - Tiếp theo chia ba bảy, đã nói rõ rồi. Trần Bình An gật đầu nói: - Đương nhiên. Động tác của hai người hơi đình trệ, một người đưa đồ còn một người nhận đồ, đều dùng một tay. Thư sinh mỉm cười, một tay áo khác đang rủ xuống khẽ chuyển động, hiện tượng khác thường liền ngừng lại. Bàn tay của Trần Bình An đang thu vào trong tay áo, nắm lấy vòng tay hạch đào, lúc này cũng nhẹ nhàng buông ra. Sau đó hai người mới giao bảo vật. Trần Bình An thu quả cầu vào trong vật một thước, đi theo thư sinh vào đường hầm. Đường hầm kéo dài xuống phía dưới, hơi ẩm ướt, âm khí nồng nặc, tường mọc rêu xanh, không hổ là sào huyệt bí mật do loài cung trăng xây dựng. Cuối cùng hai người đi đến một hang đá ở đầu cuối, có hai bộ xương trắng ngồi kề vai, một cao một thấp, một cường tráng còn một mảnh khảnh, giống như một đôi đạo lữ. Hai bàn tay gần nhau nắm chặt, loáng thoáng có thể nhìn ra sự an tường lúc hai người qua đời. Một bộ xương trắng đội mũ miện đế vương, khoác long bào màu vàng. Một bộ xương khác lại không đội mũ phượng quàng khăn vai, chỉ mặc một món pháp bào tiên gia, giống như đạo bào lại không phải đạo bào. Ngoài ra ở góc tường còn có ba cái rương đặt chồng. Thư sinh nhìn hai bộ xương trắng kia, nhíu mày không nói gì. Trần Bình An hỏi: - Là một vị quân chủ của bên bị thua, trong trận đại chiến ở Hài Cốt Than? Thư sinh gật đầu nói: - Rất có thể là quân vương của nước Lũng Sơn, lúc còn trẻ là một vương tôn con vợ lẽ, không được sủng ái. Ban đầu tông môn lớn nhất ở phía nam Câu Lô châu là Thanh Đức tông, tu sĩ đắc đạo trên núi đều được khen là ẩn tiên. Trận xung đột của hai vương triều lớn kia, truy xét ngọn nguồn, thực ra là họa bắt đầu từ nội chiến của Thanh Đức tông, chỉ là tiên gia đời sau đều giữ kín không tiết lộ. - Lúc còn trẻ vị quân vương này có chí tu đạo, cải trang vi hành lên núi thăm tiên, được Thanh Đức tông thu làm đệ tử chính thống. Trong đợt đó tổng cộng có ba mươi người được thu nhận. Lúc đầu phong thái chưa hiện, mọi người chỉ xem là một lần thu đồ đệ bình thường của tổ sư đường đỉnh Thúy Vi. Nhưng trong sáu mươi năm ngắn ngủi, những ngọn núi khác ở Bắc Câu Lô Châu lại phát giác được chuyện khác thường. Ba mươi người kia lại có nửa số là hạt giống địa tiên, nửa còn lại cũng có cơ duyên tạo hóa của riêng mình, không thể xem thường. - Cho nên năm đó ba mươi người lên núi bái sư, cảnh tượng kia đã khiến cho vô số hậu nhân mơ mộng. Đời sau có thơ làm chứng, “một tiếng trống kêu mở cửa vàng, ba mươi tiên nhân lên núi xanh”. Mà trong đám nhân tài xuất chúng đó, vị quân vương nước Lũng Sơn này vẫn được xem là người nổi bật có tư chất tốt. Đáng tiếc những thành viên hoàng thất nước Lũng Sơn có tư cách ngồi lên ngai vàng lại lục tục chết yểu. Cho nên y đành phải xuống núi, lúc này đã là cảnh giới Long Môn, lại tự đánh gãy cầu trường sinh, thừa kế ngôi vua. - Có sách tạp lục lưu truyền trong dân gian, nói rằng y có quan hệ thân mật với một sư cô ở đỉnh Phượng Minh Thanh Đức tông. Trước kia ta không tin, bây giờ xem ra đúng là sự thật. Thư sinh thở dài, không quan sát hai bộ xương trắng kia nữa. Long bào chỉ là vật bình thường trên thế gian, nhìn có vẻ quý giá mà thôi. Long khí ẩn chứa trên người nam tử đã bị hấp thu hoặc tự động tiêu tan, dù sao ngai vàng vừa sụp thì long khí sẽ tản mạn. Mà bộ pháp bào trên người nữ tu sĩ kia, cấp bậc cũng không cao, chỉ là pháp bào bình thường mà tu sĩ nội môn Thanh Đức tông được tổ sư đường ban tặng. Vị quân chủ nhân gian này và nữ tu sĩ đỉnh Phượng Minh kia, có lẽ đều là người nhớ tình xưa. Thư sinh lục tục mở ba cái rương ra. Trong rương thứ nhất là tiền hoa tuyết sáng ngời chói mắt, nhiều đến mấy ngàn đồng. Trong rương thứ hai là một tấm bia điêu khắc cổ xưa, có khắc chữ Triện chi chít. Còn trong rương dưới cùng chỉ có một vật, đó là một cối đá nhỏ cao ngang đầu gối, không khác gì cối đá giã gạo của gia đình dân gian. Ánh mắt thư sinh hơi biến đổi, khẽ lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy suy đoán của mình có lẽ không đúng lắm. Trần Bình An cười nói: - Chắc không phải là cối đá trong truyền thuyết, thỏ tinh trên cung trăng dùng để giã thuốc chứ? Thư sinh cười ha hả nói: - Vậy chúng ta... đánh cược một phen nhé? Trần Bình An hỏi: - Đánh cược thế nào? Thư sinh chỉ vào cối đá trong rương: - Món đồ này tính là bảy, những thứ còn lại tính là ba, nhưng ta sẽ để cho ngươi chọn trước. Trần Bình An không hề do dự muốn chọn ba. Thư sinh vội vàng nói: - Trước tiên đừng chọn, ta đổi ý rồi. Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ xuống, cối đá kia lập tức hóa thành bột phấn, nhưng lại lộ ra một khối ngọc thạch giống như chén trắng. Hắn tiếc nuối nói: - Quả đúng như thế. Chén bạch ngọc này là nơi thành đạo của Tị Thử nương nương, bởi vì là loài cung trăng, cho nên đã chế tạo cối đá bao bọc nó bên trong, đoán chừng là vì muốn có điềm tốt. Hắn cầm cái chén kia lên, đặt úp trong lòng bàn tay. Dưới đáy chén có tám chữ chữ Khải cực nhỏ, “Thanh Đức ẩn tiên, dùng rượu mời trăng”. Đây là một trong số đồ dùng cúng tế của tổ sư đường Thanh Đức tông, chỉ là linh khí mà thôi. Nhưng đối với Tị Thử nương nương tu đạo thành tinh, dĩ nhiên có ý nghĩa trọng đại. Trần Bình An hỏi: - Ngươi chọn bia điêu khắc Long Môn kia, hay là rương tiền hoa tuyết? Mí mắt thư sinh nhướng lên. Chữ Triện trên thế gian cũng phân biệt xưa và nay, có một số chữ Triện cổ, trừ khi là tông môn tiên gia truyền thừa đã lâu, bằng không thì không thể nhận ra nội dung. Người xứ khác trẻ tuổi này, làm thế nào nhận biết được hai chữ Triện cổ “Long Môn” ở đầu bia? Thư sinh cười cười. Hang đá dưới lòng đất này, đúng là nơi thích hợp để chém giết liều mạng. Có điều ngay lúc này, người nọ lại bất ngờ nói: - Tấm bia điêu khắc Long Môn này thuộc về ngươi, rương tiền hoa tuyết thì ngươi bảy ta ba. Ta muốn hai bộ xương trắng kia. Thư sinh nghi hoặc nói: - Hai bộ xương trắng kia thật sự không đáng giá. Nữ tu sĩ Thanh Đức tông này khi còn sống chỉ có tu vi cảnh giới Long Môn, pháp bào càng bình thường, không đáng mấy đồng tiền tiểu thử. Còn bộ long bào kia, ngươi có tin chỉ cần đưa tay đụng vào một chút sẽ hóa thành tro tàn hay không? Hắn mở nụ cười đầy thâm ý: - Hơn nữa lột quần áo của người chết, còn là một nữ tu sĩ, không thích hợp lắm đúng không? Trần Bình An nói: - Không cần ngươi quan tâm. Thư sinh gật đầu nói: - Cứ quyết định như vậy đi. Hắn cuốn tay áo một cái, thu cả rương gỗ và tấm bia đá kia. Trần Bình An thì đồng thời thu hai bộ xương trắng vào trong vật một thước. Rất dễ thấy, trên người thư sinh ít nhất cũng mang theo vật một thước. Còn rương tiền hoa tuyết, Trần Bình An được chia khoảng một ngàn năm trăm đồng. Thư sinh được lợi lớn, vẫn không thỏa mãn lắm: - Tị Thử nương nương núi Bác Lạc phải thường xuyên hiếu kính chỗ dựa lớn kia, của cải vẫn ít một chút. Bằng không một con yêu vật Kim Đan, không chỉ có một chút gia sản như vậy. Trần Bình An nói: - Tại khe Quỷ Vực đánh nhau sống chết, có thể sống sót đã không dễ rồi, sao có thể so sánh với địa tiên Kim Đan bên ngoài. Thư sinh gật đầu nói: - Nói đúng. Trần Bình An thuận miệng hỏi: - Ngươi có linh khí chứa nước giống như bình Ẩm Thủy không? Trong nháy mắt Trần Bình An lại rút kiếm ra khỏi vỏ, hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm xuyên đất mà đi, một thanh nhắm thẳng vào đỉnh đầu thư sinh, một thanh lơ lửng phía sau đối phương, mũi kiếm chỉ vào giữa tim của hắn. Thư sinh bất đắc dĩ nói: - Ngươi làm gì vậy, muốn dùng thủ đoạn âm hiểm giống như ta sao? Không chờ chúng ta san bằng động phủ của năm ngọn núi còn lại, từng người ăn đến bụng căng ruột tròn, sau đó mới ra tay liều mạng? Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc. Vừa rồi trong nháy mắt hắn lại phát giác được sát ý của đối phương, hơn nữa còn nặng hơn lúc Tị Thử nương nương mất mạng. Lúc này hắn thấy thư sinh từ tâm cảnh đến sắc mặt đều không có gì khác thường, liền bảo Mùng Một và Mười Lăm lướt trở về hồ lô nuôi kiếm, giắt Kiếm Tiên vào vỏ: - Vừa rồi ta hoa mắt, lầm tưởng có âm vật canh giữ dưới hang muốn đánh lén ngươi. Thư sinh cười ha hả nói: - Không ngờ vị đại huynh đệ này cũng có lòng dạ từ bi, không chỉ chóng mặt khi thấy máu mà còn hoa mắt. Sau này đến ngọn núi khác chém giết, cũng đừng làm vướng chân ta. Trần Bình An cười trừ. Hai người cùng nhau rời khỏi hang đá, theo đường cũ trở về, đi kề vai trong đường hầm ánh sáng mờ mịt kia. Thư sinh cười nói: - Huynh đài xưng hô thế nào? Trần Bình An nói: - Họ Trần, tên là Hảo Nhân. Thư sinh dường như bị hắn làm nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Đã từng thấy nhiều kẻ mặt dày, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy. Trần Bình An hỏi: - Ngươi thì sao? Thư sinh còn chưa khôi phục lại, uể oải nói: - Họ thì không nói, ngươi có thể gọi ta là Mộc Mậu. Mộc Mậu trong “thụ mộc mậu thịnh” (cây cối tươi tốt). Trần Bình An gật đầu: - Cái tên không tệ. Thư sinh nói: - Không tốt bằng Hảo Nhân huynh. Trần Bình An nói: - Nào có, nào có. Thư sinh đột nhiên cười hỏi: - Ngươi có biết lai lịch của Tịch Trần Nguyên Quân kia không? Trần Bình An lắc đầu nói: - Ngươi cũng biết ta là một người xứ khác, lần này vào khe Quỷ Vực là để ngắm cảnh, không cẩn thận đi qua núi Bác Lạc mà thôi, nào biết lai lịch của những yêu vật kia. Có điều đám yêu vật này cũng thú vị, dám hợp xưng là Lục Thánh, không phải nương nương thì cũng là nguyên quân, ngay cả yêu quái dưới trướng cũng dám tự xưng là quân tử. Thư sinh kia nói: - Yêu quái ở địa phương nhỏ mà, ngược lại rất thích làm màu. Tịch Trần Nguyên Quân kia vốn là một con chồn nhỏ lanh lợi trong Tiểu Huyền Đô quán, đã gặm hai khúc nến dùng để lễ kính trời đất, còn lén ăn dầu vừng trong chén lưu ly kia, sau đó lại không cẩn thận làm đổ chén lưu ly. Nhờ đó mà mở mang đầu óc, đắc đạo thành tinh. - Khi ấy bị một tiên đồng nhỏ bắt gặp, dưới cơn nóng giận đã dùng phất trần đánh nó đến máu thịt đầm đìa, thoi thóp một hơi, sống không lâu nữa. Không ngờ lão thần tiên thương tiếc đạo duyên này, chẳng những thả nó ra khỏi đạo quán và rừng đào, còn dùng đất vạn năm dưới một cây đào bôi lên vết thương của nó. Vì thế con chồn nhỏ này trời sinh không sợ nước lửa đao binh, pháp khí bình thường cũng không thương tổn được nó. Thư sinh rủ rỉ nói ra những chuyện bí mật này, giống như tận mắt nhìn thấy: - Con chồn nhỏ này rời khỏi rừng đào, từ đó trời cao đất rộng, chiếm núi làm vua, tự phong là Nguyên Quân, mở ra động phủ, tiêu dao vui vẻ. Có điều nó vẫn nhớ tình nghĩa của nơi thành đạo là Tiểu Huyền Đô quán, rất kính sợ lão thần tiên kia, đã thờ phụng bài vị của lão thần tiên Tiểu Huyền Đô quán ở ngọn núi nhà mình, ngày ngày dâng hương. - Yêu quái trên thế gian phần lớn đều như vậy, rất tôn thờ nơi thành đạo và cơ duyên thành tinh. Tị Thử nương nương là như thế, con chồn này cũng như vậy. Hơn nữa Tịch Trần Nguyên Quân và Tị Thử nương nương giống nhau, đều là yêu quái có chỗ dựa lớn. Ngươi không sợ chọc giận vị thần tiên quán chủ kia sao? Dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Trần Bình An ồ một tiếng: - Vậy chúng ta không trêu chọc Tịch Trần Nguyên Quân, trực tiếp đi gây sự với Bàn Sơn Đại Thánh. Thư sinh cười ha hả nói: - Không cần như vậy. Lão thần tiên kia chỉ tôn trọng chuyện đạo duyên, cũng không bận tâm nhiều đến bản thân con chồn nhỏ, chúng ta hợp sức đánh chết nó cũng không sao. Trần Bình An hỏi: - Ngươi làm sao đoán được tâm tư của một lão thần tiên Đạo môn? Ta nghe nói người tu hành, trước khi cơ duyên tới tay thì luôn hi vọng vào một phần vạn khả năng xảy ra, nhưng sau khi đắc đạo thì lại sợ chính cái một phần vạn đó. Thư sinh bắt đầu giở giọng vô lại: - Có tin hay không thì tùy ngươi, dù sao ta nhất định sẽ đi núi Địa Dũng của Tịch Trần Nguyên Quân. Bên phía Bàn Sơn Đại Thánh gần đây khá náo nhiệt, Tróc Yêu Đại Tiên của động phủ Tạng Thủy, Sắc Lôi Thần Tướng của núi Tích Tiêu chắc đều tới dự tiệc rượu, cùng nhau mưu đồ chuyện gì đó. Không chừng con gái của lão ba ba kia cũng đến đó nịnh nọt. - Chỉ có Tịch Trần Nguyên Quân là không thích náo nhiệt, lúc này có lẽ đang ở một mình. Nếu ngươi nếu cảm thấy danh tiếng của Tiểu Huyền Đô quán quá dọa người, vậy thì chúng ta chia tay trong vui vẻ, ngươi đi đường thênh thang của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, thế nào? Trần Bình An nói: - Vậy thì chia tay trong vui vẻ, đường ai nấy đi. Thư sinh lại cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ xem như mình gặp phải một kẻ tính tình kỳ quái. Sau khi hai người trở lại khuê phòng của Tị Thử nương nương, thư sinh vươn tay ra hiệu Trần Bình An đi trước một bước, dẫn đầu rời khỏi núi Bác Lạc. Tránh khỏi lầm tưởng mình muốn chạy ra khỏi Quảng Hàn điện trước, sau đó khua chiêng gõ trống kinh động bầy yêu núi Bác Lạc. Trần Bình An nhảy lên đầu tường, lặng lẽ rời đi. Thư sinh đứng tại chỗ. Sở dĩ hắn làm việc phúc hậu như vậy, ngoại trừ không muốn trở mặt gây thêm rắc rối, cũng muốn đối phương đi tìm Bàn Sơn Đại Thánh dùng cứng chọi cứng, thu hút sự chú ý. Như vậy mình có thể ung dung giải quyết Tịch Trần Nguyên Quân, lại ăn một bữa ngon. Những yêu vật này tu vi không cao, tự lập bè phái, lại ngầm liên minh với nhau, đây mới là cơ sở đặt chân của bọn chúng ở khe Quỷ Vực. Bằng không chỉ cần một vị Nguyên Anh tới càn quét một vòng, sẽ có thể dễ như trở bàn tay lần lượt tiêu diệt bọn hắn, nào chống đỡ được tới hôm nay. Trong lịch sử có một âm linh Nguyên Anh ở thành trì phía bắc, muốn dùng cảnh giới bản thân nghiền ép bầy yêu, lại chịu thiệt lớn ở đây, thiếu chút nữa đã nằm xuống ở núi Tích Tiêu kia. Thư sinh giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng nhổ ra, một viên yêu đan đỏ thẫm lơ lửng ở lòng bàn tay, không ngừng xoay tròn, phát ra từng đợt hơi nước lạnh lẽo. Hắn không phải là quỷ vật yêu quái, một khi nuốt vật này sẽ phá hư đại đạo bản thân. Trên tay hắn có thêm một hộp nhỏ bạch ngọc lấp lánh sáng ngời, bỏ viên yêu đan này vào trong đó niêm phong, phủi phủi tay áo. Tinh hoa máu thịt của Tị Thử nương nương đều đã bị áo bào trên người hắn hấp thu. Pháp bào này có tên là “Bách Tình Thao Thiết”, năm xưa lột xuống từ trên người một địa tiên tà tu. Lúc đầu thực ra cấp bậc của nó không cao, còn không tính là pháp bảo. Hắn mặc vào ngoại trừ có thể che giấu thân phận, quan trọng hơn là pháp bào này có thể trưởng thành. Những năm qua mỗi lần hiếm hoi ra ngoài cho khuây khỏa, đột nhiên hứng thú trảm yêu trừ ma, phần lớn đều biến thành chất dinh dưỡng của pháp bào này. Thư sinh đột nhiên vươn ngón tay dụi dụi ấn đường, lẩm bẩm nói: - Ban nãy trong hang đá, vì sao lại cản ta giết người? Chỉ là phá hư một chút công đức của ngươi, có tính là gì? Sang năm lúc ngươi chém tam thi, tự nhiên có thể kết thúc tất cả. Ngươi cũng thú vị thật, những đạo nhân khác chứng được kim tiên, trong tam thi cửu trùng (1), thứ bị chém đầu tiên chính là ta, còn ngươi thì lại cố ý giữ đến cuối cùng. Thư sinh trầm mặc một lúc, vẻ mặt phức tạp. Tay áo của hắn lật một cái, hóa thành một luồng khói đen cuồn cuộn chui xuống dưới đất, trong nháy mắt biến mất. --------- Trong một gian nhà ở Quảng Hàn điện, Đào Phiến Quân Tử có vẻ phiền muộn không vui, đang mượn rượu giải sầu. Đám ngu xuẩn còn lại gồm cả lão già râu dê kia, đúng là không có mắt, uống nhiều rồi, từng kẻ khoa tay múa chân, nước bọt tung tóe, nói năng không kiêng kị. Đào Phiến Quân Tử uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chỉ cảm thấy uống rượu với đám người này đúng là mất hứng, có lỗi với rượu ngon thành Đồng Khứu đậm đà sóng sánh. Hắn than vãn một tiếng, một tay phe phẩy quạt, tay kia lắc lư ly rượu trống: - Rượu có thể giúp người giải quyết phiền não, mang đến vui vẻ. Vận trời đã như vậy, cứ uống chén rượu này... Những yêu quái khác cũng không cảm thấy lạ, chỉ cười ha hả, cho rằng vị quân tử lão gia này lại bắt đầu thương tâm rồi. Đào Phiến Quân Tử ngẩng đầu liếc nhìn về viện của Tị Thử nương nương, chỉ cảm thấy bụng khô nóng. Bất kể thế nào, hình dáng của nương nương đúng là rất tuyệt. Mình làm tùy tùng ở núi Bác Lạc nhiều năm như vậy, lợi ích tới tay thực ra rất ít. Hắn lại muốn trở thành khách trong màn của Tị Thử nương nương. Trong mắt người sống, vị nương nương này có lẽ không tính là xinh đẹp, nhưng đối với yêu quái sông núi bọn họ, coi trọng những thứ đó làm gì? Có điều hắn lại sợ thủ đoạn giường chiếu của Tị Thử nương nương, khiến cho thần tiên cũng kinh hãi, chỉ cần sơ suất một chút sẽ thật sự chết dưới hoa mẫu đơn. Gần như cứ cách mấy năm, Tị Thử nương nương sẽ tự mình ra ngoài một chuyến, đi gặp ai làm gì cũng không biết. Có người nói Tị Thử nương nương là tình nhân của thành chủ thành Phấn Lang, cũng có người nói chủ nhân thật sự của núi Bác Lạc là vị quỷ vương lão gia, tề danh với Bồ Nhương thành Bạch Lung. Còn có người nói Tị Thử nương nương có quan hệ không cạn với con gái một của Hắc Hà Đại Vương. Đào Phiến Quân Tử uống rượu, cảm thấy chua xót. Vì sao Tị Thử nương nương và mình đều không muốn thổ lộ tâm tình như vậy? Hắn hơi say rồi, nghĩ thầm không biết đời này mình có thể giống như Tị Thử nương nương, ngồi yên sở hữu một ngọn núi, xây dựng một phủ đệ hào hoa xa xỉ, hô mưa gọi gió, uy phong biết bao. Tương lai liệu có thể rời khỏi khe Quỷ Vực, đi ra bên ngoài Hài Cốt Than trời đất rộng lớn, đến thư viện Nho gia kia, gặp người đọc sách chân chính một lần, xem một ít kinh điển Nho gia. --------- Núi Địa Dũng đề phòng nghiêm ngặt hơn núi Bác Lạc rất nhiều, còn xây dựng một đại trận hộ sơn có hình có dạng, nhưng đối với thư sinh thì vẫn giống như đi vào chỗ không người. Có điều muốn giết yêu đoạt bảo, vào kho vơ vét mà không gây động tĩnh, như vậy sẽ rất khó. Thư sinh không vội vàng, vào núi Địa Dũng rồi, đứng trên một cây tùng cành lá sum suê, muốn chờ đợi một chút. Chỉ cần đại trận núi sông bên phía Bàn Sơn Đại Thánh khởi động, nghĩa là cái gã kia đã bắt đầu xông vào núi, hoặc là hành tung bị tiết lộ, đó chính là lúc mình động thủ. Thứ duy nhất mà hắn phải chú ý, đó là con ba ba già ở hang Lão Long, cùng với con ba ba nhỏ có quan hệ thân thiết với Tị Thử nương nương. Không phải sợ bọn chúng hợp sức với núi Địa Dũng, mà là đôi cha con này rất khó bị đánh chết. Nếu bọn chúng muốn bảo vệ Tịch Trần Nguyên Quân, sẽ tương đối khó giải quyết. Thư sinh chuyến này giết yêu, suy cho cùng chỉ là thú vui thanh nhàn, giống như ở thành Đồng Khứu thi đậu tân khoa tiến sĩ khôi hài buồn cười, nhằm để giải sầu mà thôi. Tịch Trần Nguyên Quân và Hắc Hà Đại Vương, một kẻ xuất thân từ Tiểu Huyền Đô quán, một kẻ có chút ngọn nguồn với Đại Viên Nguyệt tự. Đó là một con ba ba già nuôi ở ao phóng sinh trong chùa. Theo như sách sử quan phủ ghi chép, trước khi Hài Cốt Than trở thành di chỉ chiến trường cổ, con ba ba già kia còn chưa thành tinh, hàng năm ở trong chùa ngoi lên mặt nước nghe kinh. Sau đó hai vương triều lớn chém giết, liên lụy mười mấy nước chư hầu. Ngôi chùa kia được lão tăng đã sớm trở thành kim thân la hán dùng đại thần thông bảo hộ, tránh được tai họa chiến tranh, cuối cùng dời vào rừng đào ở khe Quỷ Vực, trở thành hàng xóm với Tiểu Huyền Đô quán vốn cách mấy ngàn dặm. Con ba ba già lén lút rời khỏi chùa, tự phong là Hắc Hà Đại Vương, chiếm một hang động sâu không thấy đáy, đặt tên là hang Lão Long. Lão có nuôi một đôi cá tò vò màu vàng, nói là của hồi môn cho con gái. Bình thường lão rất ít khi lộ diện, đều là con gái xử lý công việc. Con gái của Hắc Hà Đại Vương tự phong là Phúc Hải Nguyên Quân. Bên ngoài hang Lão Long có một con sông lớn cuồn cuộn bị cô ta chiếm cứ, dẫn theo thủy tộc yêu quái dưới trướng, hàng năm làm mưa làm gió. Con ba ba nhỏ này ngoại hình đen nhẻm cường tráng. Có lần thành chủ thành Phấn Lang bắt gặp, đã bỏ lại một câu đâm thấu tim: “Ba ba kia hình dáng giống như xua đuổi tà ma, ông đây chay mặn đều ăn, nhưng cho dù tắt đèn cũng tuyệt đối không hạ miệng được”. Chuyện này bị Phúc Hải Nguyên Quân xem là nỗi nhục lớn nhất trong đời. Thư sinh đứng trên cây, trước tiên hít một hơi, âm khí ẩn chứa trong cây tùng cổ này bị hấp thu toàn bộ. Sau đó hắn nhẹ nhàng phun ra, bốn phía lập tức biến thành hơi nước mờ mịt. Lúc này hắn mới mở rộng bàn tay, dùng ngón tay vẽ bùa, quan sát núi sông. Lòng bàn tay của thư sinh chớp một cái, hiện ra một bức tranh phủ đệ núi Địa Dũng. Cảnh tượng trong tranh hơi mờ ảo, bởi vì hắn không muốn lộ ra dấu vết. Dù sao Tịch Trần Nguyên Quân kia xuất thân từ nhánh Đạo gia, lại có tu vi Kim Đan, không chừng sẽ tâm sinh cảm ứng. Trong phủ đệ núi Địa Dũng, trên một đài cao đang bày yến tiệc. Nhìn thấy cảnh này, thư sinh cười khổ không thôi. Chỉ thấy yêu vật tụ tập ở tiệc rượu trên đài cao kia, từng kẻ hiện ra bản tướng hùng hồn. Rơi vào trong mắt thư sinh, giống như những tùy tùng dữ tợn xuất hiện sau người yêu vật, bảo vệ chủ nhân. Hắn lẩm bẩm nói: - Xảy ra chuyện gì, sao lại tập trung ở núi Địa Dũng hết vậy? Cái gã kia lại may mắn hơn ta, là chó ngáp phải ruồi hay là đã sớm có dự liệu? Tu sĩ và thần linh đều có pháp tướng, mà yêu quái biến ảo thành hình người lại có khái niệm bản tướng. Tu vi càng cao thì bản tướng càng mơ hồ, sau khi bước vào Nguyên Anh thì bản tướng có thể hoàn toàn thu liễm. Mà dưới Nguyên Anh, nhất là yêu vật Kim Đan, bản tướng cô đọng vững chắc nhất, cũng khó che giấu nhất. Tu sĩ Nguyên Anh đạo hạnh cao thâm, cùng với một số Kim Đan của tông môn truyền thừa lâu đời, thường có thể nhìn thấu bản tướng yêu vật. Thư sinh vội vàng thu hồi môn thần thông quan sát núi sông này. Trên đài cao, Bàn Sơn Đại Thánh bản tướng là một con vượn lưng bạc, Tróc Yêu Đại Tiên là một con chuột to béo, Sắc Lôi Thần Tướng là một con trăn lớn năm màu sặc sỡ, cùng với Tịch Trần Nguyên Quân là một con chồn nhỏ lông tơ màu vàng. Ngoài ra còn có một con quỷ vật Kim Đan khác. Thư sinh bất đắc dĩ nói: - Cũng đừng bị đóng cửa đánh chó, vận may của ta không đến mức tệ như vậy chứ? Khe Quỷ Vực là một thế giới nhỏ tồn tại ngàn năm, có một số áp chế vô hình với luyện khí sĩ, cảnh giới càng cao thì trói buộc càng nặng. Đối với một số luyện khí sĩ có thân phận đặc thù, áp chế cũng không nhỏ, chẳng hạn như hắn đây. Người thường sẽ có lúc không quen khí hậu, người tu hành cũng như vậy. Nhất là hắn bát tự thuần dương, vừa lúc tương khắc với khe Quỷ Vực này. May mà phương pháp tu hành của hắn cực kỳ tuyệt diệu, hơn xa bàng môn tà đạo, có thể hòa hợp với mệnh lý (ngũ hành, bát tự) của bản thân, nước lửa dung hòa, âm dương hỗ trợ. Bằng không hắn tới khe Quỷ Vực này sẽ rất phiền phức, giống như một ngọn đèn lồng treo cao giữa màn đêm đen kịt, sẽ biến thành mục tiêu công kích của muôn vàn ma quỷ âm vật. Thư sinh lại bắt đầu lẩm bẩm: - Đi thôi? Hắn trầm mặc một lúc, sau đó giãn mặt tươi cười, nói: - Vậy thì lại chờ xem. Cũng đừng để ta chết trong tay người khác, bằng không ngươi đột phá cảnh giới sẽ có tì vết lớn. Thư sinh đã có quyết định, tâm như nước lặng, lại bắt đầu bình tĩnh theo dõi biến hóa. Hắn dứt khoát nhắm mắt tập trung, hô hấp thổ nạp, luyện hóa tấm bia điêu khắc Long Môn kia một chút, xem thử có thể thành công thêu hoa trên gấm hay không. Khói mây mờ mịt giáng mưa lành, trong Thủy phủ của hắn giống như có một con rồng già dạo chơi giữa mây, làm mây rải mưa. Trong Hỏa phủ có một gã đàn ông cường tráng toàn thân bốc lửa, giống như thần linh Hỏa bộ đang rèn một thanh đoản đao, mỗi lần vung tay đập xuống lại tạo thành đốm lửa tung tóe. Trong một khiếu huyệt mấu chốt, có dãy núi xanh mướt, cây rừng um tùm. Trên đỉnh núi có một đạo quán, ngói lưu ly màu xanh lá, treo một tấm biển chữ vàng. Trong một khiếu huyệt khác lại giống như sa trường tàn khốc, hai quân đối chọi, tư thế hào hùng. Mà sau khi thư sinh thử luyện hóa tấm bia điêu khắc lấy từ núi Bác Lạc, trong Thủy phủ lại có một tấm bia đá sừng sững, chậm rãi bay lên không, hai chữ “Long môn” ở đầu bia không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng. Thư sinh cũng không một hơi luyện hóa toàn bộ bia đá. Sau khi hai chữ “Long Môn” thành công hiển hóa, hắn mở mắt, nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khí đục. Hắn giũ hai tay áo, nhìn về phía phủ đệ kia. Từng con yêu vật ngự gió bay lên, chậm rãi lướt về phía hắn. Còn như đại trận hộ sơn bao phủ núi Địa Dũng đã khởi động, hắn lại không để ý lắm. Thư sinh quay đầu nhìn về ngọn núi của Bàn Sơn Đại Thánh, cười nói: - Hảo Nhân huynh ơi Hảo Nhân huynh, ở núi Bác Lạc quả thật ta đã chiếm lợi nhiều hơn, bây giờ xem như trả lại cho ngươi một chút. Nếu như vậy mà ngươi còn không thể thắng lợi trở về, sẽ thật sự khiến ta thất vọng rồi. Hắn lại liếc nhìn núi Bảo Kính, không biết chuyện chính bên kia tiến triển thế nào rồi. Ngũ hành thổ, Tam Sơn Cửu Hầu kính, là vật bản mệnh cuối cùng liên quan đến cơ sở đại đạo của hắn. Chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên muốn tự mình tới xem thử. Một khi ngũ hành đầy đủ, lại chém toàn bộ tam thi, hắn sẽ có thể dễ dàng bước vào Nguyên Anh. Hơn nữa sau này muốn phá vỡ vách chắn Nguyên Anh, trở thành tu sĩ năm cảnh giới cao, con đường cũng sẽ rất bằng phẳng. Không giống như Nguyên Anh bình thường, tâm ma của hắn sẽ không khó tiêu trừ. Chỉ cần dựa vào công phu nước chảy đá mòn, nhiều nhất ba trăm năm là có thể chậm rãi xóa bỏ, gần như không có bất kỳ nguy hiểm nào. Quá trình mài mòn tâm ma còn có lợi cho hồn phách, đây chính là nội tình của môn đệ tiên gia đỉnh cao nhất một châu. --------- Chú thích: (1) Tam thi hay còn gọi là tam bành, chỉ ba loại “ác dục” cư trú trong cơ thể con người, ứng với những dục vọng và cảm xúc tiêu cực khác nhau. Cửu trùng là chỉ các loại ký sinh trùng gây hại cho sức khỏe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang