[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 494 : Bạch Ngọc Kinh trên trời (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 02:22 06-07-2025

.
Lúc trời sáng, lão già áo bào đen kia đã thu cần câu. Cá chép bạc bẩm sinh thích ánh trăng và sợ ánh mặt trời, chỉ đến ban đêm mới sẽ rời khỏi đáy nước, bơi lội xung quanh tìm thức ăn. Nếu là ban ngày ngẫu nhiên cắn câu, cho dù bị kéo lên bờ, cá chép bạc nhanh nhạy cũng sẽ lựa chọn ngọc đá cùng tan, khiến cho linh khí của hai sợi râu giao long tiêu tán. Mặc dù không đến mức hoàn toàn biến thành vật phàm, nhưng khó tránh khỏi cấp bậc giảm mạnh. Có điều một nhóm ba người cũng không vì vậy mà nản lòng. Câu cá lớn trong hồ, đừng nói là linh ngư giống như cá chép bạc, cho dù là cá trắm đen, cá trắm cỏ mà ngư ông rừng núi bình thường muốn câu, khổ cực chờ đợi một đêm vẫn không có kết quả là chuyện bình thường. Sau khi lão già thu cần, bắt đầu thay đổi dây câu và lưỡi câu, nhất là lưỡi câu đổi thành loại xinh xắn tinh xảo chỉ lớn chừng ngón cái. Thiếu niên kia cũng bắt đầu điều chế mồi, càng tốn nhiều tiền, có lẽ là muốn câu cá tò vò màu vàng quý hiếm hơn. Thiếu niên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía cây đại thụ kia, gọi: - Đạo hữu, muốn câu cá tò vò, chỉ thuần túy dựa vào vận may, cũng không có bất cứ cấm kỵ nào, có muốn đến giữa hồ buông câu không? Ta có bè trúc, chúng ta có thể cùng nhau lên bè đi câu. Nữ võ phu muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Thiếu niên lấy ra một đồng tiền dày nặng lớn chừng bàn tay trẻ con, hai lòng bàn tay vuốt nhẹ, đột nhiên biến thành một chiếc bè trúc kích cỡ ngón tay. Hắn lại nhẹ nhàng hà một hơi, sau đó ném vào trong hồ. Bè trúc bỗng nhiên biến lớn, tạo thành một trận sóng gợn dưới hồ. Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn gật đầu, nhảy xuống cành cây, đi tới bên bờ. Nữ võ phu dùng thuật tụ âm thành sợi nhắc nhở lão già áo bào đen, người trẻ tuổi kia cũng là một võ phu, hơn nữa cảnh giới chỉ cao chứ không thấp hơn cô: “Đêm qua người này ngủ trên cây, hô hấp lâu dài giống như nước chảy róc rách, quyền ý thuần túy và cô đọng, là cao thủ chân chính tiến dần từng bước trên võ đạo. Võ phu ngủ say, bình thường chỉ sau khi bước vào ba cảnh giới luyện thần, mới có thể đạt đến tình trạng ngủ mà như không ngủ, quyền ý chảy qua toàn thân, giống như có thần linh bảo hộ. Cho nên du hiệp trẻ tuổi này có lẽ là con cháu hào phiệt.” Lão già áo bào đen dùng dao động trong lòng đáp lại: “Ta chỉ lo lắng những tu sĩ hoang dã địa tiên lai lịch bất chính, còn nếu là một võ phu trẻ tuổi trình độ cao, ngược lại không cần quá bận tâm. Miếu Tam Lang chúng ta không sợ những ngọn núi không mọc chân kia. Yên tâm đi, lúc buông câu ta sẽ chú ý hắn một chút. Trên người thiếu gia đồng thời mặc pháp bào và giáp viên, có thể chống được hai lần kiếm tu Kim Đan toàn lực ra tay, sẽ không xảy ra sơ suất.” Trần Bình An bước lên bè trúc. Nữ võ phu thành thạo chống sào, bè trúc chậm rãi chạy đến giữa hồ. Ngồi trên chiếc ghế đẩu do thiếu niên chủ động đưa tới, Trần Bình An cảm ơn một tiếng, lấy cần câu của mình trong vật một thước ra. Về phần thức ăn đặc chế cho cá, dĩ nhiên chỉ có thể mượn vị thiếu gia kia. Ánh mắt cô gái kia hơi khác thường, võ phu mang theo vật một tấc bên mình đúng là hiếm thấy, quả nhiên là một vị con cháu hào phiệt. Lão già lại không để bụng, vẻ mặt tự nhiên, còn cùng thiếu gia nhà mình tán gẫu với Trần Bình An, hai bên tâm đầu ý hợp, cũng không nhắc đến tên họ gia thế. Một võ phu mặc pháp bào đi lại bốn phương, nghĩa là người này còn chưa bước vào ba cảnh giới luyện thần của võ đạo. Thiếu niên xuất thân quyền quý kia hiển nhiên ít đi lại giang hồ, sau khi cùng Trần Bình An buông cần, dứt khoát nói: - Vị công tử này, ta cho rằng những người thật lòng yêu thích câu cá như chúng ta, sẽ không có người xấu. Ngươi cảm thấy thế nào? Lưu gia gia và Phàn tỷ tỷ luôn đề phòng ngươi, ta cảm thấy không tốt lắm. Lão già áo bào đen vẫn nhàn nhã, lấy một ít thức ăn cho cá trong chậu gỗ, tiện tay ném vào trong hồ. Nữ võ phu họ Phàn kia lại hơi lúng túng. Trần Bình An không biết nên trả lời thế nào, đành phải suy nghĩ chốc lát, nói một câu dung hòa: - Chắc cũng có kẻ xấu, nhưng nhất định sẽ ít. Xuống núi rèn luyện, cẩn thận thế nào cũng không quá mức. Thiếu niên lắc đầu thở dài: - Ta biết lời này của ngươi là xuất phát từ lòng tốt. Nhưng từ ông cố đến ông nội nhà ta, rồi đến cha mẹ ta, mỗi lần ta rời nhà, giọng điệu của bọn họ đều như vậy, ta cảm thấy rất phiền. Trần Bình An không nói chuyện nữa. Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, chuyện nhà người khác, nói gì cũng không thích hợp. Nhưng thiếu niên này có phải hơi quá thân thiết rồi không? Gia thế phải tốt đến đâu mới có thể rộng rãi như vậy? Tâm tư Trần Bình An khẽ động, nhưng lại giả vờ không phát giác, vẫn nhìn chăm chú vào mặt hồ. Lão già áo bào đen quay đầu nhìn về phương xa, mỉm cười nói: - Thiếu gia, Đỗ Văn Tư của Phi Ma tông sắp tới rồi. Lúc trước chúng ta ở lại trấn Lan Xạ quá lâu, có lẽ là hành trình ngày tháng không khớp. Hắn sợ chúng ta xảy ra chuyện bất ngờ, cho nên mới không ngồi yên được. Thiếu niên có phần ai oán, hắn phiền nhất là những chuyện xã giao qua lại này. Gặp người cùng thế hệ hai bên hợp ý còn tốt, nếu là ngang hàng với cha chú, hắn thật sự không giỏi giao tiếp lắm. Nữ võ phu kia nhẹ giọng nói: - Thiếu gia, nghe nói Đỗ Văn Tư tính tình ôn hòa, không tranh với đời. Năm xưa rời khỏi Hài Cốt Than du lịch phía bắc, đi qua cửa nhà chúng ta, rất hợp ý với lão thái gia, đã trở thành bạn vong niên, chắc là có thể nói chuyện với thiếu gia ngài được. Thiếu niên gật đầu, làm mặt quỷ với cô gái, cười nói: - Phàn tỷ tỷ, đi ra bên ngoài ta vẫn hiểu lễ nghĩa. Ánh mắt nữ võ phu dịu dàng, khóe miệng nhếch lên. Trần Bình An chỉ liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi. Được rồi, tiểu tử ngốc bên cạnh này, tạm thời có lẽ không thể hiểu được ẩn ý trong mắt Phàn tỷ tỷ của hắn. Một luyện khí sĩ mặc áo vải bố trắng tinh, tiêu dao ngự gió đi đến, chân trời phía xa vang lên âm thanh giống như tiếng sấm mùa đông cuồn cuộn. Sau khi đến gần hồ Đồng Lục, vị địa tiên Phi Ma tông kia giảm tốc độ ngự kiếm, thực ra vẫn không chậm, nhưng gần như không có động tĩnh. Ông ta cũng không trực tiếp đáp xuống bè trúc, mà lựa chọn đứng bên bờ an tĩnh chờ đợi, cũng không mở miệng nói chuyện, chắc là sợ quấy nhiễu cá trong hồ Đồng Lục. Vừa nhìn đã biết là một người tính tình tốt. Trần Bình An muốn thu cần câu, không ngờ thiếu niên kia lại cười nói: - Nếu ngươi còn muốn câu cá thì cứ câu tiếp, bè trúc này để lại cho ngươi là được. Ta có lẽ phải đến trấn Thanh Lư một chuyến, sau đó sẽ trở về hồ Đồng Lục tiếp tục câu cá chép bạc. Dù sao ngươi cũng có vật một tấc, ta có thể dạy ngươi một khẩu quyết thu phóng bè trúc, rất đơn giản. Sau này ngươi mang hộ đến trấn Thanh Lư, cứ giao cho tu sĩ Phi Ma tông là được. Trần Bình An lắc đầu: - Không cần, ta muốn lên đường ngay. Lần này lên bè buông câu chỉ là để cho khuây khỏa mà thôi. Thiếu niên còn không đến mức cưỡng ép người khác tiếp nhận ý tốt của mình. Sau khi cùng nhau trở về bên bờ, hắn thu hồi bè trúc, thi lễ với Đỗ Văn Tư, cười rạng rỡ nói: - Viên Tuyên miếu Tam Lang, ra mắt chú Đỗ. Đỗ Văn Tư cười gật đầu: - Ta cũng đoán được ngươi sẽ buông câu ở hồ Đồng Lục, cho nên vốn định chậm một chút lại tới tìm ngươi. Chỉ là Trúc tông chủ thúc giục, không dám chần chừ. Hôm nay ông cố của ngươi vẫn khỏe chứ? Viên Tuyên cười nói: - Rất khỏe. Đỗ Văn Tư cũng cười lên. Trần Bình An ôm quyền cáo từ. Lúc ánh mắt giao nhau với Đỗ Văn Tư, hai bên gần như đồng thời gật đầu một cái. Trần Bình An đi chưa được mấy bước, Viên Tuyên đã đuổi theo hắn, nhẹ giọng nói: - Nếu là đi tới trấn Thanh Lư, tốt nhất nên đi theo con đường lớn kia, xa thì có xa nhưng yên ổn hơn. Nếu như cầu nhanh, vậy phải đi qua khu vực chướng khí có đại yêu hoành hành. Từng kẻ chiếm đất làm vua, gan lớn vô cùng, lại hợp xưng là “Lục Thánh”, tạo thành một thế lực chống lại mấy thành chủ ở trung bộ khe Quỷ Vực, vô cùng hung hãn. Quỷ vật trong thành và đám yêu quái này thường xuyên chém giết qua lại, giống như giao phong sa trường. Nghe nói còn có đại yêu chuyên môn thu thập binh thư, suốt ngày nghiên cứu binh pháp, đúng là khôi hài. Trần Bình An gật đầu nói: - Ta sẽ cẩn thận nhiều hơn. Chúc ngươi buông câu thành công, thu hoạch phong phú, cá tò vò và cá chép bạc cùng nhau bỏ vào trong túi. Viên Tuyên gật đầu, lúc trước đã nói lỡ miệng, bèn thẳng thắn tự giới thiệu mình: - Ta tên Viên Tuyên, là đệ tử miếu Tam Lang. Trần Bình An do dự một thoáng, cười nói: - Ta tên Trần Bình An, đến từ Đông Bảo Bình Châu. Viên Tuyên cười hì hì: - Thực ra nghe khẩu âm của ngươi đã biết là người châu khác rồi. Trần Bình An cười nói: - Đúng là người từng trải. Viên Tuyên sững sốt: - Lời thật lòng? Trần Bình An nói: - Lời khách sáo thôi. Viên Tuyên cười ha hả, rất vui vẻ. Đã nói rồi mà, bạn câu trong thiên hạ đều là người một nhà, không có kẻ xấu gì. Từ nhỏ mình đã thích buông câu, dĩ nhiên đều là do ông cố thông thạo chuyện này chỉ dạy. Ông cố đã sớm nói, trí giả thích nước, đam mê buông câu lại càng đáng quý. Bởi vì người trí tuệ cơ mẫn rất khó định tâm, mà câu cá lại coi trọng một chữ “định”. Hai bên từ biệt. Mấy chủ tớ Viên Tuyên miếu Tam Lang đi cùng Đỗ Văn Tư, men theo con đường lớn kia đến trấn Thanh Lư. Trần Bình An lại đi đến núi Đồng Quan, muốn gặp vượn Bàn Sơn và chó Niện Sơn một lần. Nhất là con trước, phải lĩnh giáo mình đồng da sắt của chúng nhiều một chút. Còn như miếu Tam Lang của Viên Tuyên, lúc Trần Bình An ở quận Long Tuyền tra cứu phong thổ Bắc Câu Lô Châu, cũng đã biết được một chút. Miếu Tam Lang là một tiệm binh khí lớn nhất Bắc Câu Lô Châu, danh tiếng rất tốt, kết giao bạn bè khắp thiên hạ đúng như ý nghĩa. Đương nhiên tu sĩ miếu Tam Lang nổi tiếng nhất là ai nấy đều biết đánh nhau. Chẳng trách Viên Tuyên lại đơn thuần thiện lương như vậy, có phần giống Phạm Nhị thành Lão Long, dường như cũng tương tự với Lưu U Châu ở Ngai Ngai châu, người sở hữu một phủ Viên Nhu tại núi Đảo Huyền. Một đệ tử miếu Tam Lang có thể khiến tông chủ Trúc Tuyền của Phi Ma tông phải để tâm, bảo địa tiên Kim Đan Đỗ Văn Tư tự mình nghênh đón. Trong mắt của hắn, những yêu quái sông núi ở khe Quỷ Vực, xứng với mấy chữ “đại yêu”, “hung hãn” sao? Suy cho cùng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở Trần Bình An hắn. Trẻ con nhà giàu nếu người người đều như vậy, thế đạo sẽ có thể thái bình hơn rất nhiều. Chỉ tiếc Hoàng Hạc ở hồ Thư Giản, tam hoàng tử Lưu Mậu của vương triều Đại Tuyền Đồng Diệp châu gặp ở nhà trọ biên thùy, còn có hoàng tử trong đêm gió tuyết muốn giết Trần Bình An nhưng bị giết ngược, đám con cháu quyền quý như vậy lại rất nhiều. Cho dù mỗi lần gặp phải đều giết chết, dường như luôn là giết không hết. Những kẻ thuận theo đường lối của riêng mình đi tới địa vị cao này, xuất hiện hết đợt này đến đợt khác, giống như măng mọc sau mưa, gió xuân thổi thì lại mọc. Là người như Tề tiên sinh quá ít trên thế gian, hay là người như Thôi Sàm nhất định phải tồn tại? Trần Bình An đi trên đường nhỏ giữa rừng núi hoang vu, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp, lại phát hiện bên trong là nước khe núi chứ không phải rượu. Hắn nhìn lại cái bóng của mình dưới ánh nắng, mũi chân nhún một cái, lướt trên cỏ tranh khô héo, chạy thẳng tới núi Đồng Quan. Bàn Sơn Đại Thánh là một trong Lục Thánh của khe Quỷ Vực, xuất thân từ núi Đồng Quan. Thân thể của con vượn Bàn Sơn kia tôi luyện rất mạnh mẽ, sử dụng một đôi lưu tinh chùy. Viên Tuyên và Trần Bình An đường ai nấy đi. Sau khi thiếu niên phát hiện Đỗ Văn Tư là một trưởng bối hòa nhã kiệm lời, hắn lại nói nhiều hơn, kể cho cho Đỗ Văn Tư nghe những chuyện lý thú nhìn thấy trên đường. Trong đó Đỗ Văn Tư không biết vô tình hay cố ý quay đầu nhìn bóng lưng du hiệp trẻ tuổi kia một cái, như có suy nghĩ. Nghe nói trên đỉnh Ô Nha, Phạm Vân La thành Phu Nị đã bị một kiếm tiên trẻ tuổi đánh trọng thương, thiếu chút nữa chết dưới kiếm đối phương. Vẫn là Bồ Nhương thành Bạch Lung ra mặt ngăn cản, mới không gây nên sóng gió lớn hơn. Không biết Viên Tuyên làm sao quen biết đối phương. Nhìn người này không giống như một tu sĩ tính tình nóng nảy, vì sao lại lộ ra mũi nhọn như vậy, tới khe Quỷ Vực không bao lâu lại kinh động đến Bồ Nhương? Nếu Bồ Nhương khăng khăng muốn giết người, khe Quỷ Vực không ai ngăn được, tông chủ không được, anh linh cảnh giới Ngọc Phác ở thành Kinh Quan cũng chưa chắc có thể. Bồ Nhương giết kiếm tu rất tàn nhẫn, không bao giờ mềm tay. Đỗ Văn Tư nhớ tới những năm gần đây gió thổi cỏ lay, nước ngầm sôi trào giữa các thành trì lớn, liền cảm thấy lo lắng. Trong xa xăm giống như mưa gió sắp tới. Ông ta là một luyện khí sĩ Phi Ma tông, ngoài tu đạo thì không để ý tới việc thường ngày. Hơn nữa từ tông chủ đến đồng môn, cũng có ý bảo ông ta không nên dính vào, cứ an tâm phá vỡ vách chắn. Nhưng hôm nay ngay cả ông ta cũng phát giác được những rục rịch kia, có thể tưởng tượng tình hình ở khe Quỷ Vực nghiêm trọng thế nào. Còn như Phạm Vân La thành Phu Nị tuyên bố với bên ngoài mình là anh kết nghĩa của cô ta, Đỗ Văn Tư chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bội phục cô ta có thể nghĩ ra cách này, cho nên cũng mặc kệ. Cơ sở đại đạo của người tu hành giống như một ngọn núi cao, những thứ trong hồng trần đều chỉ thoảng qua như mây khói. Cỏ cây trên núi khô héo và tươi tốt, khe nước chảy qua không cần cố gắng giữ lại, cho nên cũng không cần bận tâm. --------- Trần Bình An chậm rãi bước đi, suy nghĩ bay xa, vẫn luôn không thể tĩnh tâm. Thế giới này có lẽ không tốt như chúng ta tưởng tượng, nhưng có lẽ cũng không xấu như chúng ta tưởng tượng. Mỗi lần “có lẽ”, đều là bất ngờ và lỡ may. Mỗi người mà chúng ta gặp phải trên đường nhân sinh, có lẽ đều là người trong mộng mà người khác nhớ nhung da diết. Trần Bình An càng ngày càng hiểu rõ đường lối nội tâm của những kẻ làm ác kia. Nhưng hắn vẫn luôn không hiểu, vì sao những kẻ này có thể sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn người lương thiện. Bất giác ánh mắt của hắn trở nên âm u sâu thẳm, nhưng khói mù trong lòng lại rất nhanh tản đi, chỉ cảm thấy hơi buồn bực. Chờ hắn đến núi Đồng Quan rồi, đừng nói là vượn Bàn Sơn, ngay cả một con chó Niện Sơn cũng không gặp được. Đoán chừng là lúc trước Đỗ Văn Tư ngự gió đi xa, động tĩnh quá lớn, đã hù dọa đám yêu quái quỷ vật ở đây. Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu là bình thường, vượn Bàn Sơn tính tình hung ác chỉ cần ngửi được một chút mùi người, chắc sẽ chủ động hiện thân mới đúng. Hắn cố ý nấn ná không đi, dùng tu vi võ phu cảnh giới thứ năm bình thường, dạo chơi xung quanh. Nhưng hơn nửa ngày qua đi, vẫn không có một con cá nào cắn câu. Hắn đành phải dừng chân ở một nơi tầm mắt rộng rãi, dự định ngủ đêm ở đây. Nếu như một đêm vẫn không có phản ứng, hắn sẽ từ bỏ, tiếp tục lên đường. Hắn cũng không tin sau này sẽ không gặp được một con yêu vật Lục Thánh nào. Sau khi vào đêm, Trần Bình An đốt một đống lửa, luyện tập thủ ấn đứng thế. Cứ ngồi một đêm như vậy, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hắn đành phải rời khỏi núi Đồng Quan. Trên núi Đồng Quan, trong một hang động bí mật vô cùng tanh hôi, xuyên qua một cửa sổ ẩn giấu lớn chừng bàn tay nhìn ra phía ngoài. Một con vượn Bàn Sơn lưng bạc cũng không biến thành hình người, mặc dù đi lại không khác với con người, nhưng diện mạo thể hình cùng với lông tơ trên người vẫn rất nổi bật. Nó vẫy vẫy tay, sau người có một nam tử thấp bé lấm la lấm lét nhanh chóng đến gần. Vượn Bàn Sơn khàn giọng nói: - Mau đi bẩm báo với Bàn Sơn Đại Thánh và đám khách kia, cứ nói gã này thật sự tới rồi, xác nhận không sai, chính là kẻ đã khiến thành Phu Nị ngã lộn nhào. Nam tử thấp bé đang muốn men theo một thông đạo dưới lòng đất rời đi, vượn Bàn Sơn lại nhắc nhở: - Nhớ phải cơ trí một chút, lựa chọn một tuyến đường bí mật, thà rằng đi đường vòng xa hơn, cũng đừng đâm vào mũi kiếm của người kia tìm chết. Thằng nhóc ngươi chết rồi không tính là gì, nhưng làm lỡ chuyện chính của Bàn Sơn Đại Thánh nhà ta, ông đây sẽ bắt chuột con chuột cháu trong ổ của ngươi bỏ vào nồi hầm. Nam tử thấp bé nịnh nọt: - Tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc lớn. Hắn men theo đường hầm kia, đi ra một khe hở trong tường đá cách xa hang động, nhào về phía trước, khôi phục chân thân là một con chuột đen lớn như chó, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy như điên. Chim có đường chim, chuột có đường chuột. Con chuột tinh này nhìn như to béo, thực ra rất khỏe mạnh, băng đường vượt núi nhanh như sét đánh, không dám chần chừ, một đường chạy như bay. Sau khi rời khỏi khu vực núi Đồng Quan, chuột tinh còn đột nhiên độn thổ biến mất. Sau khoảng nửa nén nhang, nó mới từ gốc cây cách đó một dặm phá đất chui lên, ló đầu ra nhìn, xác định không có người theo dõi, lúc này mới tiếp tục vùi đầu lên đường. Có điều chuột tinh làm sao cũng không nghĩ tới, phía sau lại có một người xa lạ đi theo. Người nọ lấy nón, Kiếm Tiên và hồ lô nuôi kiếm xuống, đắp một tấm da mặt thiếu niên lên. Chuột tinh đã đủ cẩn thận, chỉ là đạo hạnh của đối phương dường như còn cao một bậc. Vào giữa trưa, chuột tinh cẩn thận băng qua ranh giới địa bàn của hai đại yêu, cuối cùng đi tới ngọn núi của vị Bàn Sơn Đại Thánh kia. Hắn khôi phục hình người, mồ hôi như mưa, thở hồng hộc. Tuy nói sáu vị Đại Thánh quan hệ thân thiết, cùng nhau ngăn địch, nhưng giữa vợ chồng hay anh em trong nhà còn có lúc cãi vã, xung đột một chút cũng không phải chuyện lạ. Chỉ khổ cho đám lâu la tu vi không cao như bọn hắn, thường xuyên vô duyên vô cớ biến thành đồ ăn của một vị Đại Thánh gia gia. Dù sao ăn bọn hắn rồi sẽ có thể tăng trưởng tu vi, nhất là những yêu quái thấp kém khó duy trì hình người quá lâu, càng là một cái mạng hèn. Đường núi rộng rãi, tới địa bàn của mình rồi, chuột tinh lại dũng khí đầy đủ. Hắn vừa vung tay áo muốn lên núi, lại phát hiện trên đường nhỏ ở một hướng khác, có một bóng dáng quen thuộc đi tới, lưng gù lom khom, loạng choạng lắc lư, giống như một lão nông hương dã đi đường cũng không vững. Chuột tinh mừng rỡ, tung tăng chạy tới, lớn tiếng gọi: - Tiểu bối bái kiến lão tổ tông! Bên hông lão già có một sợi dây thừng to quấn quanh, chân mang giày cỏ, dung mạo xấu xí, híp mắt thành khe, dường như thị lực không tốt, lỗ tai cũng không linh, nghiêng đầu lớn giọng hỏi: - Ngươi là ai? Nói gì vậy? Chuột tinh kéo cánh tay lão già: - Là tôi, từ núi Đồng Quan tới, còn có họ hàng với lão tổ tông. Lão già ồ một tiếng, cũng không từ chối chuột tinh ân cần dìu đỡ. Đi được vài bước, lão đột nhiên dừng lại ngửi ngửi, mở to mắt, bắn ra ánh sáng sắc bén, nào còn vẻ già yếu mục nát. Lão nhìn xung quanh một phen, vẻ mặt nghiêm nghị nói: - Không đúng, không đúng, có mùi con người, chắc chắn là mùi con người! Giỏi thật, đúng là gian xảo, ẩn giấu sâu như vậy, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị che mắt. Hai chân chuột tinh phát run, thiếu điều mềm nhũn ngã xuống. Hóa ra trên đoạn đường này, sau mông mình lại có một kiếm tiên trẻ tuổi trong truyền thuyết đi theo? Lão già ồ một tiếng: - Chạy rồi? Lão ta quay sang giận dữ quát lớn với gã con cháu kia: - Ngươi đúng là phế vật, bị người khác theo dõi cũng không biết! Nếu là mật thám do đám dơ bẩn kia phái tới, phá hư đại trận núi sông của chúng ta, ngươi có một trăm cái mạng cũng không đền nổi! Chuột tinh hoàn toàn nhũn chân, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt. May mà hắn không quên chuyện chính, bèn kể lại chuyện ở núi Đồng Quan một lần. Vẻ mặt lão già không ngừng biến ảo. Lão già nửa sống nửa chết trước mắt này, thân phận lại không tầm thường, chính là một trong Lục Thánh, danh hiệu là Tróc Yêu Đại Tiên. Thân là yêu quái nhưng hông lại quấn một sợi dây trói yêu, bên trong có giấu hai sợi râu giao long của cá chép bạc ngàn năm ở hồ Đồng Lục, muốn bắt yêu vật ma quỷ bình thường thật sự là nắm chắc trong tay. Một khi kẻ địch bị trói buộc, sẽ bị xoắn nát từng tấc da thịt, vặn gãy từng mảnh xương. Lão già nói thịt như vậy mới ngon, máu tươi rỉ ra từng giọt mới có mùi rượu Lão ta đột nhiên lấy dây trói yêu xuống ném ra, như rắn bay đi, tuần tra xung quanh. Sau chốc lát lại nhanh như chớp lướt trở về, bị lão ta nắm trong tay: - Đúng là chạy rồi. Lão ta cưỡi mây đạp gió, không còn đi bộ dạo chơi, nhanh chóng đi đến động phủ do con vượn Bàn Sơn kia mở ra. Cách đó mấy chục dặm, Trần Bình An đã đổi thành gương mặt thiếu niên, nhanh chóng lẻn đi trong rừng núi. Không phải hắn biết khó rút lui, mà là lâm thời thay đổi chủ ý. Lúc trước bám theo con chuột tinh kia đến ngọn núi của Bàn Sơn Đại Thánh, từ xa nhìn thấy một đội ngũ đều là yêu quái, trói gô một người sống sờ sờ. Đó là một công tử áo xanh dáng vẻ gầy yếu nho nhã, tay chân bị trói vào một cây trúc. Hai tên lâu la biến thành hình người không hoàn chỉnh, vai gánh cây trúc, bước đi loạng choạng, đáng thương cho thư sinh nho nhã yếu đuối kia bị lắc lư đến thở hổn hển. Cầm đầu là một con yêu quái hình người, mặc trang phục nho sĩ, học đòi văn vẻ. Hắn cầm một chiếc quạt xếp bằng xương trắng, chậm rãi phe phẩy trước ngực, mặt quạt vẽ một nhánh hoa đào. Bên cạnh hắn là một lão già râu dê, hai bên không ngừng tán gẫu. Lúc trước bọn hắn đặc biệt tới đây tiếp giá, vị Đào Phiến Quân Tử này là nhân tài đắc lực mà Tị Thử nương nương nhà mình tin tưởng nhất, thường xuyên có thể lừa người sống từ thành Đồng Khứu đến đây, cải thiện cơm nước cho Tị Thử nương. Lão già râu dê cười hì hì nói: - Quân Tử lão gia, người đọc sách đúng là của hiếm, mùi vị nhất định rất ngon. Rốt cuộc làm sao bắt được, nói nghe thử xem? Đào Phiến Quân Tử khá tự đắc, chậm rãi nói: - Đã phí không ít tâm tư. Cái gã không có não này du sơn ngoạn thủy ở gần thành Đồng Khứu, ta liền đi tới tán gẫu với hắn một chút thơ từ ca phú. Nói đến thỏa thuê, đã lừa gạt hắn tự rời khỏi khu vực thành Đồng Khứu, sẽ không mang đến phiền phức cho nương nương của chúng ta. Cho dù sau đó bên phía thành Đồng Khứu phát giác, ta cũng không đuối lý. Thư sinh nho nhã yếu đuối kia run giọng nói: - Ta là tân khoa tiến sĩ do hoàng đế thành Đồng Khứu đích thân lựa chọn, các ngươi không thể ăn ta, không ăn được... Nếu Tị Thử nương nương thật sự muốn ăn người, ta có thể giúp các ngươi lừa gạt thêm mấy người tới đây, tiều phu rừng núi, hoặc là những cô gái ngưỡng mộ tài hoa của ta đều được... Đào Phiến Quân Tử cười nhạo nói: - Lời nói của người đọc sách chúng ta, có thể tin được sao? Nhìn xem, chẳng phải ngươi đã tin ta, kết quả thế nào? Thư sinh yên lặng rơi lệ. Thành Đồng Khứu gần Trấn Thanh Lư là một nơi rất kỳ lạ, vàng thau lẫn lộn, người sống và quỷ vật ở chung trong đó, hơn nữa có thể sống yên ổn với nhau. So với những thành trì khác ở khe Quỷ Vực, thành Đồng Khứu xem như là một nơi an ổn nhất, khu vực xung quanh hiếm có ác quỷ hung dữ, trong thành cũng có quy củ nghiêm ngặt, cấm tiệt chém giết. Chuyện này có liên quan đến trấn Thanh Lư lân cận, nói chuẩn xác có liên quan đến Quắc Trì tiên sư Trúc Tuyền. Hơn hai vạn người sống trên dương thế nhiều đời cắm rễ ở nơi này, năm xưa là một nhóm tu sĩ lưu vong môn phái bị hủy diệt, chạy nạn đến đây, giao một số tiền thần tiên lớn cho thành Đồng Khứu, được phép sinh tồn. Sau mấy trăm năm, đông đảo con cháu đã an tâm định cư trong ngoài thành. Sau đó lại không ngừng có tu sĩ tự do tề tụ ở thành Đồng Khứu, tương tự dân chúng ở gần ngọn núi tiên gia, sống chung với quỷ vật yêu ma trong thành, hai bên đã quen với việc này. Có điều người sống ở gần thành Đồng Khứu phần lớn tuổi thọ không dài, thường là năm mươi tuổi đã xem như trường thọ rồi. Mà những cô gái thế tục ở thành Đồng Khứu, cho dù không có tư chất tu đạo, hình dáng vẫn xinh đẹp động lòng người. Có điều tàn tạ cũng rất nhanh, thường là sau hai mươi lăm tuổi đã có dấu hiệu hoa tàn ít bướm, khiến người ta tiếc nuối. Mỗi năm Thành Đồng Khứu đều sẽ chọn ra một nhóm thiếu nữ xinh đẹp khoảng tuổi dậy thì, giao cho nhũ mẫu chuyên tâm huấn luyện, sau đó đưa tới những thành trì khác làm thị thiếp tỳ nữ trong phủ của âm vật quyền thế, xem như thủ đoạn lôi kéo. Thành chủ thành Đồng Khứu có một em gái danh tiếng không kém hơn hắn, mỗi tháng vào mùng một và mười lăm, cô ta sẽ chơi trò rải tiền trên đầu thành, trong đó thỉnh thoảng sẽ xen lẫn một hai đồng tiền tiểu thử. Thành Đồng Khứu còn có một điện Kim Loan, có một triều đình nhỏ. Thành chủ đã phong chức cho hơn trăm văn thần võ tướng, nha môn sáu bộ đầy đủ, cứ cách mười ngày lại triệu tập quân thần gặp nhau, mô phỏng rất giống. Còn có khoa cử, chỉ là không có thi hương thi hội gì, chỉ có thi đình. Dù sao thành Đồng Khứu cũng không đông dân cư, người biết một chút văn chương lại càng ít. Em gái của thành chủ lại tự phong cho mình chức quan là “Điểm Giáo tể tướng”, phụ trách chuyện ra đề và chấm thi khoa cử. Đào Phiến Quân Tử đang tán gẫu với lão già râu dê về chuyện náo nhiệt ở phía bắc khe Quỷ Vực. Yêu quái cầm quạt này ra ngoài một chuyến, tại thành Đồng Khứu đã nghe được một ít tin đồn, nội dung rất khoa trương, nhưng truyền đi lại rất sống động. Hắn vốn dự định gặp Tị Thử nương nương rồi sẽ khoe khoang một chút, chỉ là đường núi dài đằng đẵng quá yên ắng, bèn rủ rỉ nói: - Nghe nói có hai nữ tu sĩ xứ khác đẹp đến mức phi lý, trong đó một người rất có thể là Kỵ Lộc thần nữ ở thành Bích Họa. Hai nàng ngồi một chiếc thuyền, không biết sống chết, lại cả gan đi thẳng tới thành Kinh Quan. Khí thế quá lớn, lúc đầu trên đường không có bất kỳ thành chủ nào dám ngăn cản. Khi đến gần thành Kinh Quan, mới có một vị thành chủ sử dụng trọng khí thủ thành, vù vù vù, bắn ra ít nhất một trăm tám mươi thanh phi kiếm. Lão già râu dê kinh ngạc nói: - Ái chà, nếu là chúng ta thì đã sớm bị đâm cho thành cái sàng rồi. - Chỉ bằng ngươi? Người ta mỗi lần bắn ra một đợt kiếm như thế, có biết tiêu tốn bao nhiêu tiền thần tiên không? Nếu đổi thành nương nương của chúng ta thì mới có đãi ngộ như vậy. Đào Phiến Quân Tử cười ha hả nói: - Trở lại chuyện chính. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, không ngờ còn có một tên hộ hoa sứ giả, tự xưng là Chu Phì. Người cũng như tên, dáng vẻ khá xấu, nhưng bản lĩnh lại lớn, đã rải ra một tấm lưới lớn. Nghe đầy tớ kia chính miệng nói, tấm lưới này là do hơn mấy ngàn đồng tiền hoa tuyết luyện hóa thành. Tóm lại đã thu gom toàn bộ những phi kiếm kia, kêu lên ong ong, giống như đựng một bao ruồi muỗi. Bên phía thành trì không cam lòng, lại dùng một đợt phi kiếm khác. Các ngươi đoán xem kết quả thế nào? Một lâu la tùy ý nói: - Bỏ chạy thôi, còn thế nào nữa. Đào Phiến Quân Tử vung chân đá hắn bay ra ngoài mấy trượng, sau đó thản nhiên nói: - Gã xấu xí kia lại lấy ra một tấm lưới khác, giống nhau như đúc, đều là pháp bảo dùng tiền thần tiên tạo thành. Còn nói rằng hắn không có bản lĩnh gì khác, nhưng bản lĩnh nằm yên kiếm tiền thì chính hắn cũng cảm thấy sợ. Nam tử như vậy, cũng may mà hơi xấu xí, bằng không ngay cả ta cũng muốn rải nước tiểu lên đầu hắn. Đám yêu xôn xao, chỉ cảm thấy giống như đang nghe thiên thư. Lão già râu dê nhẹ giọng hỏi: - Về sau thế nào? Tại thành Kinh Quan có phải đánh nhau càng kịch liệt hơn không? Hai bên liều mạng cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, đó là tốt nhất. - Lão Dương à, ngoại hình của ngươi cũng chẳng khác gì Chu Phì kia, vậy mà còn mơ mộng hão huyền. Như vậy không tốt, phải sửa đổi một chút. Đào Phiến Quân Tử chế giễu, sau đó tỏ ra tiếc nuối: - Không có sau đó gì cả. Rất nhiều thành trì chư hầu của thành Kinh Quan phía bắc, đã bắt đầu giới nghiêm, lại không để lộ tin tức đến phía nam chúng ta. Tin tức của thành Đồng Khứu chỉ như vậy mà thôi. Ài, hai tiểu nương tử kia có lẽ đã thành dê vào miệng cọp rồi. Pháp bảo của gã xấu xí kia có lợi hại đến mấy, tu vi có thể cao bằng thành chủ thành Kinh Quan sao? Trần Bình An đi theo phía xa, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Vì sao Khương Thượng Chân trở lại Bắc Câu Lô Châu, hơn nữa còn cùng vị Kỵ Lộc thần nữ đã rời khỏi tranh kia xông vào thành Kinh Quan khe Quỷ Vực? Chẳng lẽ Kỵ Lộc thần nữ ở bến thuyền sông Dao Duệ gặp phải trắc trở, liền quay đầu lựa chọn Khương Thượng Chân làm chủ nhân? Còn một nữ tu sĩ đồng hành khác là ai? Tạm thời mặc kệ những chuyện này, huống hồ hắn muốn quản cũng không quản được. Nếu quả thật là Khương Thượng Chân ra tay, dây dưa với thành Kinh Quan, đó sẽ là thần tiên đánh nhau chân chính. Mình trước tiên đi gặp vị Tị Thử nương nương này một lần rồi tính sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang