[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 490 : Thành Phu Nị ra oai phủ đầu
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:27 17-06-2025
.
Trời tờ mờ sáng, Trần Bình An rời khỏi nhà trọ, trả phòng với người phục vụ nằm ở quầy ngủ gật. Người phục vụ trẻ tuổi cũng không để ý, chỉ gật đầu một cái xem như là biết rồi.
Tuy nói vị du hiệp trẻ tuổi đội nón kia trả phòng trước thời hạn hai ngày, nhưng phần tiền này lại không vào túi mình được. Người phục vụ trẻ tuổi liền có phần uể oải, bảo cô gái làm việc vặt ở nhà trọ đi quét dọn phòng, chờ lát nữa rồi tính sau.
Hắn quay đầu nhìn ra con đường vắng vẻ bên ngoài nhà trọ, nơi đó đã không còn bóng dáng của du hiệp trẻ tuổi.
Vừa nhớ tới tin đồn từ thành Bích Họa truyền đến, hắn lại cảm thấy không vui. Cơ duyên của ba bức tranh thần nữ thiên quan đều bị người ngoài lấy đi rồi, may mà lúc rảnh rỗi mình đều chạy tới đó. Hắn nghĩ thầm, ba vị thần nữ này cũng không có bao nhiêu tiên khí, nhất định là nhìn trúng tướng mạo và gia thế của nam nhân. Nhưng càng nghĩ như vậy hắn càng nhụt chí, chuột sinh con thì đào hang, đúng là tức chết người.
Trần Bình An rời khỏi chợ, đi tới cổng vòm ở lối vào khe Quỷ Vực, đưa năm đồng tiền hoa tuyết cho tu sĩ Phi Ma tông canh cổng, nhận được một ngọc bài thông quan, chữ triện là “thiên uy hiển hách, chấn giết vạn quỷ”. Nếu như sống sót rời khỏi khe Quỷ Vực, cầm theo ngọc bài có thể lấy lại hai đồng tiền hoa tuyết.
Phí qua đường không tính là đắt, chỉ bằng mười mấy chén trà âm trầm sông Dao Duệ mà thôi. Hơn nữa số tiền này còn có thể thiếu nợ Phi Ma tông. Cho nên rất nhiều kẻ liều mạng ở các nước phía bắc Hài Cốt Than, đến bước đường cùng phải tiến vào Hài Cốt Than, trước tiên đều làm ba chuyện. Một là tốn mấy đồng tiền thắp ba nén nhang ở miếu thờ sông Dao Duệ, cầu phúc với vị hà thần kia. Hai là đi tới tranh thần nữ thành Bích Họa thử vận may. Ba là đi chợ Nại Hà Quan mua một quyển “Phóng Tâm Tập”. Qua cổng vòm rồi thì có thể giao tính mạng cho ông trời xử lý.
Âm linh mạnh mẽ ở gần thành trì phía nam khe Quỷ Vực, phần lớn không sẽ chủ động đụng chạm kẻ đeo ngọc bài. Dù sao tông chủ Phi Ma tông Trúc Tuyền quanh năm đóng giữ ở khe Quỷ Vực, thường dẫn tu sĩ hai trấn săn bắn âm vật. Nhưng các thành chủ lớn nhỏ cũng sẽ không vì vậy mà hạn chế ác quỷ du hồn dưới trướng.
Lúc đầu rất nhiều thành chủ phía nam không tin tà, vẫn thích chờ thời cơ hành hạ giết chết người đeo ngọc bài. Kết quả Trúc Tuyền bất chấp cái giá, dẫn theo mấy vị tu sĩ địa tiên chính thống của tổ sư đường, mấy lần xâm nhập lãnh địa, liều mạng cơ sở đại đạo bị tổn thương, cũng muốn chém đầu mấy thủ phạm chính để thị chúng. Sở dĩ Trúc Tuyền bước vào cảnh giới Ngọc Phác chậm như vậy, một nguyên nhân lớn là do mạo hiểm giết địch, thật sự là đã dừng ở cảnh giới Nguyên Anh quá lâu.
Một lần nguy hiểm nhất, chỉ có một mình Trúc Tuyền trọng thương trở về, bên hông cột ba chiếc đầu của âm linh thành chủ. Sau đó cô bị lão tông chủ nhốt trong nhà lao phía sau núi, hạ lệnh ngày nào còn chưa bước vào năm cảnh giới cao thì không được xuống núi. Đến khi cô được rời núi, chuyện đầu tiên chính là trở lại khe Quỷ Vực.
Có điều trước khi lão tổ khai sơn binh giải qua đời, đã lập pháp chỉ nghiêm lệnh, không cho các đời tông chủ tự tiện khởi động món tiên binh được thượng tông Trung Thổ ban tặng, điều động mười vạn âm binh nuôi dưỡng trong đó tấn công khe Quỷ Vực. Bằng không với tính tình của Trúc Tuyền, e rằng đã sớm bất chấp tông môn nguyên khí đại thương lần nữa, cũng muốn dẫn quân giết đến thành Bạch Cốt Kinh Quan.
Lúc này ngoại trừ Trần Bình An một thân một mình, còn có ba nhóm người khác chờ ở bên kia. Có người đi với bằng hữu, cũng có người đi với tùy tùng, cùng nhau chờ giờ Mão tới.
Tiến vào khe Quỷ Vực rèn luyện, chỉ cần không phải cược mạng thì đều coi trọng giờ lành. Tiền bối của một số gia tộc hoặc sư môn, đều dặn dò vãn bối tuổi tác không lớn bên cạnh, tiến vào khe Quỷ Vực phải cẩn thận nhiều hơn. Rất nhiều lời nhắc nhở thực ra đều là lặp đi lặp lại, trong “Phóng Tâm Tập” đều có ghi chép.
Trần Bình An đeo ngọc bài bên hông, đứng ở hơi xa, một mình hà hơi vào tay sưởi ấm.
Giờ Mão vừa đến, lão tu sĩ Phi Ma tông đứng giữa cổng vòm lưu ly hai màu, trước tiên nhường ra con đường, sau đó nói một câu chúc lành:
- Chúc các vị thuận buồm xuôi gió, một đường bình an.
Trần Bình An hiểu ngầm cười, mình đúng là có cái tên rất hay.
Hắn đi sau cùng, băng qua từng cổng vòm hình dáng khác nhau, nội dung tấm biển cũng khác nhau, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lần này tiến vào khe Quỷ Vực, hắn mặc pháp bào màu xanh do nữ giao long Ngô Ý phủ Tử Dương tặng, có tên là Thanh Thảo. Lại từ trong vật một tấc lấy ra vòng tay hạch đào do Lưu Chí Mậu đảo Thanh Hiệp tặng, cộng thêm một xấp bùa chú giấy vàng đêm qua vừa vẽ xong, cùng nhau cất trong tay áo trái.
Bùa chú phần nhiều là bùa khêu đèn và bùa phá chướng, thuộc về cấp bậc nhập môn trong “Đan Thư Chân Tích”. Đương nhiên còn có ba lá bùa rút đất, trong đó một lá vẽ trên giấy bùa quý hiếm chất liệu vàng óng, đã hao phí rất nhiều tinh khí thần của hắn. Có thể dùng để chạy trốn, cũng có thể dùng để liều mạng, phối hợp với Thần Nhân Lôi Cổ Thức có hiệu quả rất tốt.
Mọi người đi trên con đường này đủ một nén nhang, băng qua mười hai cổng vòm. Hai bên có những pho tượng võ tướng mặc giáp cao hơn hai trượng đứng sừng sững, phân biệt thuộc về hai trận doanh đã giao chiến tạo ra di chỉ chiến trường cổ Hài Cốt Than. Trận chiến thảm liệt giữa hai vương triều lớn và mười sáu nước chư hầu, chém giết suốt mười năm, cuối cùng đều giết đến đỏ mắt, hoàn toàn không quan tâm tới vận mệnh quốc gia gì nữa. Nghe nói năm xưa luyện khí sĩ trên núi từ phía bắc đến đây xem trận chiến, đã nhiều đến hơn vạn người.
Trần Bình An quay đầu nhìn, bóng dáng của tu sĩ Phi Ma tông canh cổng đã mơ hồ không thể nhìn thấy. Mọi người lần lượt dừng bước, trước mắt là trời cao đất rộng, sáng tỏ thông suốt, chỉ là cảnh tượng lại tiêu điều. Âm khí nồng nặc của thế giới nhỏ này, trong nháy mắt như biển nước chảy ngược vào các kinh huyệt lớn, khiến người ta hô hấp không thông, nặng nề hơn gấp nhiều lần.
Trong mục đi đường của “Phóng Tâm Tập” có trình bày kỹ càng phương pháp ứng phó. Ba nhóm luyện khí sĩ và võ phu thuần túy phía trước đều đã hoàn thành từng bước, từng người chống lại âm khí tấn công.
Trong đó có một thiếu niên luyện khí sĩ mặc trường bào màu vàng sậm, vẫn xem thường âm khí dào dạt của khe Quỷ Vực, lúc này có phần trở tay không kịp, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên. Bên cạnh hắn có một cô gái đeo đao và cung, vội vàng đưa tới một bình sứ xanh. Thiếu niên uống một hớp rượu trong bình do ngọn núi nhà mình sản xuất, sắc mặt mới trở lại bình thường.
Hắn hơi xấu hổ, áy náy cười một tiếng với cô gái giống như tùy tùng. Cô gái kia cũng cười cười, bắt đầu nhìn quanh, ánh mắt liếc sang một ông lão mặc áo bào đen vẫn luôn đứng sau người thiếu niên. Ông lão liền ra hiệu cho cô không cần lo lắng.
Khe Quỷ Vực là địa phương tốt để rèn luyện, cũng là thời cơ tốt để kẻ thù phái tử sĩ ám sát. Cô gái và ông lão đều là tùy tùng. Cô gái khoảng ba mươi tuổi này là một võ phu thuần túy vừa mới bước vào cảnh giới thứ sáu, cực kỳ hiếm thấy.
Bắc Câu Lô Châu mặc dù phong thái giang hồ rất mạnh mẽ, nhưng nữ võ phu được ca tụng là “tiểu tông sư” vốn không nhiều, trẻ tuổi như vậy đã bước vào cảnh giới thứ sáu lại càng quý hiếm. Thông thường chỉ có tiên gia chữ “tông” và hào phiệt vương triều, mới có thể bồi dưỡng con cái của đầy tớ có tư chất xuất chúng, hơn nữa khiến bọn họ trung thành. Còn như ông lão áo bào đen, càng là sâu không thể lường, khiến người ta không phân biệt được ông ta là võ phu thuần túy hay luyện khí sĩ.
Trong một nhóm luyện khí sĩ khác, có một nam tử vóc người cường tráng tay cầm giáp viên, mặc vào một bộ giáp cam lộ Binh gia màu trắng, ánh sáng lấp lánh, âm khí xung quanh đều không thể đến gần người.
Một lão tu sĩ lấy cái rương sau lưng xuống, phát ra một trận tiếng vang nhỏ bé do đồ sứ va chạm. Lão lấy ra một bình ngọc hình dáng giống như cô gái uyển chuyển, hiển nhiên là một món linh khí cấp bậc không thấp. Sau khi được lão tu sĩ cầm trong lòng bàn tay, từng tia âm khí thuần túy từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập vào trong bình. Có điều âm khí trời đất đến nhanh đi cũng nhanh, sau chốc lát nơi miệng bình chỉ ngưng tụ được một giọt nước nhỏ như hạt bắp, nhẹ nhàng lơ lửng, cũng không rơi vào trong bình.
Một tu sĩ trung niên khác rung tay áo, lòng bàn tay xuất hiện một cây cờ nhỏ làm bằng lá chuối xanh tươi, hai ngón tay kẹp lấy cán cờ bằng gỗ lê lắc một cái, lập tức biến thành một cây cờ dài ngang cánh tay, chuôi gỗ có cột tua dài màu vàng. Tu sĩ trung niên đeo nó vào cổ tay, mặc niệm khẩu quyết, âm khí lập tức như nước suối tẩy rửa mặt ngoài lá chuối, giống như người ta vốc nước rửa mặt.
Đây là một loại phương pháp tôi luyện đơn giản nhất, chỉ cần lấy linh khí ra là được. Nhưng trong một châu liệu có mấy nơi phong thủy tốt, âm khí dày đặc và thuần túy như vậy? Cho dù có, cũng đã sớm bị môn phái lớn chiếm giữ, niêm phong chặt chẽ, không cho người ngoài nhúng tay vào, nào sẽ giống như Phi Ma tông mặc cho người ngoài tùy ý hấp thu.
Hai tu sĩ kết bạn du lịch khe Quỷ Vực nhìn nhau cười một tiếng. Khí âm linh trong khe Quỷ Vực quả thật tinh thuần hơn nơi khác, rất thích hợp với luyện khí sĩ tinh thông quỷ đạo như bọn họ. Đúng là vào núi vàng núi bạc rồi, kế tiếp phải xem có thể lấy đi bao nhiêu.
Còn tu sĩ Binh gia sở hữu bộ giáp viên kia, là hộ vệ mà bọn họ dùng số tiền lớn mời đến. Tại khu vực tiếp giáp giữa Hài Cốt Than và khe Quỷ Vực, âm khí đã bị trận pháp núi sông của Phi Ma tông sàng lọc. Còn ở nơi này, âm khí bẩm sinh do khe Quỷ Vực thai nghén ra chẳng những càng dồi dào, sát khí lạnh lẽo cũng nặng hơn, càng đến gần nội địa thì càng đáng giá.
Đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn, không chừng dọc đường sẽ phải chém giết với âm linh ác quỷ. Thành công thì lấy được mấy bộ xương trắng, kiếm được lợi nhuận. Không thành công thì mọi chuyện đều chấm dứt, kết cục rất thê thảm. So với người thường thì luyện khí sĩ càng hiểu được sự thê thảm sau khi biến thành âm vật khe Quỷ Vực.
Trần Bình An chỉ liếc mấy lần rồi không nhìn nữa. Trong “Phóng Tâm Tập” của Phi Ma tông có nhắc nhở, vào khe hấp thu âm khí là phạm kiêng kị lớn, rất dễ rước lấy sự thù hằn của âm linh bản địa khe Quỷ Vực. Dù sao có ai muốn trộm cắp xông vào nhà mình? Chỉ là mỗi người đều có duyên phận riêng, bản lĩnh đủ cao, lá gan đủ lớn, Phi Ma tông cũng sẽ không ngăn cản.
Hai người cuối cùng nhìn giống như một đôi đạo lữ trẻ tuổi, mỗi người đeo một rương gỗ lớn, xem ra là tới khe Quỷ Vực tìm kiếm bảo bối. Trong khe Quỷ Vực ngoại trừ hai thứ quý giá nhất là âm khí và xương trắng, thực ra còn có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ và linh cầm thú hiếm sinh trưởng, trong “Phóng Tâm Tập” cũng có ghi chép.
Có điều Phi Ma tông mở cửa đã ngàn năm, người tới đây thử vận may nhiều vô số kể. Tu sĩ Phi Ma tông cũng có chuyên gia quanh năm tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo. Cho nên trăm năm gần đây đã rất ít người hồng phúc ngang trời, tìm được linh vật địa bảo gì đó khiến người ta thèm thuồng.
Trần Bình An ngồi xổm xuống, nắm lên một vốc đất, cầm chặt trong lòng bàn tay khẽ vân vê. Quả nhiên rất lạnh lẽo, giống như đất ngàn năm ở phần mộ. Hắn ném đất, nhặt một hòn đá có thể tìm được ở khắp nơi xung quanh, hai ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó nhíu mày. Chất đá gần như bùn, khá mềm mại. Không hổ là khe Quỷ Vực, thủy thổ thật kỳ quái.
Phi Ma tông đã xây dựng hai trấn trong khe Quỷ Vực, một trấn tên là Lan Xạ, một trấn tên là Thanh Lư. Trấn trước nằm ở cuối phía nam, quy mô giống như chợ Nại Hà Quan. Trấn sau nằm trong một khe núi ở tận cùng phía tây, gần trung bộ khe Quỷ Vực, là một nửa nơi tu hành của tông chủ Trúc Tuyền.
Vị Quắc Trì tiên sư này quanh năm đóng giữ ở đây. Trong ba trăm năm, thành chủ thành Kinh Quan từng hai lần một mình “thăm viếng” trấn Thanh Lư, giao thủ với tu sĩ địa tiên Phi Ma tông do Trúc Tuyền cầm đầu, đánh đến long trời lở đất. Cuối cùng bị vật bản mệnh của Trúc Tuyền là một thanh pháp đao gọt đi vô số ngọn núi phụ cận, hai con đường đi lên phía bắc khe Quỷ Vực cũng từ đó sinh ra.
Đi đến trấn Lan Xạ là an ổn nhất, khoảng cách cũng ngắn, gần như là một đường thẳng, chỉ có tám mươi dặm đường. Lộ trình dù ngắn, nhưng xung quanh trấn Lan Xạ lại có vài nơi nhất định phải đi. Có danh lam thắng cảnh để người ta du lịch, chẳng hạn như một địa cung cổ xưa hoang phế đã lâu, cùng với đỉnh Bạch Đầu đá núi lởm chởm, trắng tinh như tuyết. Còn có một thành trì lựa chọn nương nhờ Phi Ma tông, thành chủ là âm linh quốc sư khi còn sống sở trường bùa chú Đạo gia, thường sẽ dùng vật đổi vật với tu sĩ từ bên ngoài đến.
Đi đến trấn Thanh Lư, bởi vì núi sông quanh co, cho nên đường xá dài đến hơn tám trăm dặm. Trong “Phóng Tâm Tập” đã nói thẳng, nếu muốn ngự gió ngự kiếm, hoặc là điều khiển pháp bảo bay qua, mặc cho ngươi là địa tiên Kim Đan, cũng chỉ là tìm chết mà thôi. Còn như đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, trừ khi là quỷ tu, bằng không tới khe Quỷ Vực âm khí dày đặc, tà khí như thủy triều, đã không có ý nghĩa rèn luyện, thậm chí còn sẽ hao mòn đạo hạnh.
Huống hồ tu sĩ Nguyên Anh luôn không muốn đặt chân vào hồng trần, rất ít rời khỏi động tiên đất lành nhà mình, không muốn làm lỡ thời gian. Giống như Nguyên Anh họ Tô Phi Ma tông kia, quản lý một chiếc thuyền vượt châu, thật sự là bất đắc dĩ, không có hi vọng đột phá cảnh giới, cũng không thể trách ông ta cảm thấy buồn bực. Cho nên cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Phi Thăng, phân biệt bị cười là con rùa ngàn năm và con rùa vạn năm.
Trần Bình An lựa chọn đi đến trấn Thanh Lư, hơn nữa chưa chắc sẽ đi con “đường lớn” mà Phi Ma tông vất vả mở ra.
Thiếu niên kia rõ ràng là đệ tử của môn phái lớn, cùng với nhóm người quỷ tu và tu sĩ Binh gia, đều lựa chọn đi đến trấn Lan Xạ. Còn như sau đó có mạo hiểm tới trấn Thanh Lư một chuyến hay không, cũng không dễ đoán.
Chuyện khiến Trần Bình An hơi bất ngờ, đó là đôi đạo lữ kia nhìn như tu vi không cao, lại lựa chọn con đường nguy hiểm đi tới trấn Thanh Lư. Bọn họ nhẹ giọng nói chuyện, tay nắm tay đi về phía bắc, động viên lẫn nhau. Mặc dù có phần mơ mộng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ kiên quyết... đúng là cột đầu ở bên hông mang theo kiếm tiền.
Trần Bình An gia tăng tốc độ, đi trước một bước, kéo giãn một khoảng cách lớn với bọn họ. Mình đi ở phía trước, vẫn tốt hơn là bám theo đối phương, tránh cho đối phương nghi ngờ. Đối phương cũng không biết vô tình hay cố ý đi chậm lại, hơn nữa thường xuyên dừng bước, vê đất hoặc nhổ cỏ, thậm chí là đào đất đào đá, lục lục lọi lọi.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng lớn, đôi tu sĩ đạo lữ ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng của vị du hiệp trẻ tuổi kia.
Trong Khe Quỷ Vực bầu trời u ám, quang cảnh như khí trời mưa dầm, tầm mắt ít nhiều bị cản trở.
Trần Bình An đi càng lúc càng nhanh. Con đường hẹp quanh co dẫn đến trấn Thanh Lư này, đã cố gắng né tránh những thành trì lớn nhỏ ở phía nam khe Quỷ Vực, giống như phiên trấn cát cứ. Nhưng khe Quỷ Vực là nơi oán khí người chết ngưng tụ, người sống dương gian đi lại trong đó, giống như ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm, vô cùng dễ thấy. Rất nhiều ác quỷ hoàn toàn mất đi linh trí, khứu giác rất nhạy bén với dương khí, một khi không cẩn thận, động tĩnh hơi lớn, sẽ rước lấy từng nhóm ác quỷ kéo đến.
Đối với âm linh mạnh mẽ trấn giữ một phương, những ác quỷ chiến lực không tầm thường này giống như gân gà. Nếu thu hút vào dưới trướng, bọn chúng đã không chịu quản thúc, cũng không nghe hiệu lệnh, không chừng còn sẽ chém giết lẫn nhau, tự hao tổn binh lực. Vì vậy đành mặc cho bọn chúng lang thang nơi hoang dã, có lúc cũng sẽ dùng bọn chúng làm đối tượng diễn võ luyện binh.
Tại rừng rậm bên đường, có một đám quạ an tĩnh đậu trên cành, Trần Bình An dừng bước, quay đầu nhìn. Sâu trong rừng mờ mờ ảo ảo, áo trắng lắc lư, đột nhiên xuất hiện lại đột ngột biến mất. Hắn dứt khoát rời khỏi đường nhỏ, đi về phía rừng rậm. Quạ đập cánh bay lên, cành khô rung động như ma quỷ nhe nanh múa vuốt. Có điều khi Trần Bình An bước vào trong đó, ngoại trừ một số áo giáp mục nát, binh khí rỉ sét lộ ra một góc dưới đất, cũng không có gì khác thường.
Mũi chân Trần Bình An nhún một cái, lướt lên cành khô trên cao, nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện manh mối kỳ lạ nào. Có điều khi hắn đột nhiên dời mắt đi, nhìn chăm chú, cuối cùng đã nhìn thấy một nửa gương mặt nhợt nhạt lộ ra sau thân cây, hình dáng giống như một cô gái môi đỏ tươi. Trong rừng rậm không có sinh khí này, cô ta một mình đối diện với Trần Bình An, hai con ngươi chuyển động rất cứng nhắc, giống như đang quan sát đối phương.
Trần Bình An nhấc nhấc nón, dự định không để ý tới ma quỷ âm vật kia, đang muốn nhảy xuống cành cao, lại phát hiện cành cây dưới chân đột nhiên căng gãy. Hắn dịch sang một bước, cúi đầu nhìn, trông thấy chỗ gãy chậm rãi rỉ ra máu tươi, nhỏ xuống đất bùn bên dưới. Sau đó những áo giáp chôn sâu trong đất đã sớm rỉ sét loang lổ, giống như bị người khác mặc lên, binh khí cũng bị “rút ra” khỏi lòng đất. Cuối cùng mười mấy “giáp sĩ” trống rỗng lảo đảo đứng lên, vây quanh cây khô cao lớn nơi Trần Bình An đứng.
Trần Bình An nhảy xuống, vừa lúc đứng trên vai một giáp sĩ, không ngờ áo giáp lập tức giống như tro tàn rải rác dưới đất. Hắn vung tay áo, một luồng gió mạnh thổi qua, tất cả giáp sĩ đều ào ào hóa thành tro bụi, giống nhau như đúc.
Trần Bình An quay đầu nhìn về một nơi sau người. Cô gái áo trắng vẫn luôn chỉ lộ ra nửa gương mặt nấp ở sau cây, che miệng cười duyên, lại không phát ra âm thanh nào. Trần Bình An cười hỏi:
- Núi sông gần đây, nơi nào có ác quỷ qua lại?
Động tác của cô gái cứng nhắc, chậm rãi giơ một cánh tay lên, chỉ vào mình.
Trần Bình An cười lắc đầu:
- Ta muốn nói tới loại ác quỷ một quyền không thể đánh chết.
Cô gái áo trắng hơi sững sốt, lập tức sắc mặt dữ tợn, bên dưới nước da nhợt nhạt giống như có từng con giun bò. Cô ta dùng một tay làm đao, dễ dàng chém đứt đại thụ to như miệng giếng, sau đó vỗ mạnh vào thân cây một cái, đập về phía Trần Bình An.
Trần Bình An đưa một tay ra, kình khí như bức tường chắn ở phía trước, sau khi cây gãy đụng vào liền vỡ tan, nhất thời mảnh vụn che phủ trời đất. Dưới chân khí lạnh từng cơn, hắn cúi đầu nhìn, trông thấy hai tay áo trắng như tuyết đang quấn quanh hai chân mình, sau đó một cô gái ló đầu ra khỏi đất.
Chẳng trách chỉ lộ ra nửa gương mặt, hóa ra mặc dù nửa gương mặt này của cô ta nhợt nhạt, nhưng dù sao vẫn có thể nhìn ra dung mạo. Nửa khác thì chỉ còn lại xương trắng, được bọc bởi một lớp da thật mỏng, thoạt nhìn giống như một cô gái xấu xí chỉ có nửa mặt.
Nửa gương mặt giống như cô gái đáng thương, lã chã muốn khóc, run giọng nói:
- Tướng quân hận ta phụ lòng, cứ giết ta là được, đừng dùng dao rạch mặt, ta không chịu đau nổi.
Trần Bình An mặc cho hai tay áo của đối phương quấn quanh hai chân mình:
- Ngươi chính là một trong bốn quỷ tướng tâm phúc của thành chủ thành Phu Nị gần đây đúng không, vì sao lại đến gần con đường này? Ta có ngọc bài Phi Ma tông trên người, ngươi tới đây tìm kiếm thức ăn, không sợ tu sĩ Phi Ma tông trừng trị ngươi sao?
Nữ quỷ áo trắng kia giống như không nghe, vươn hai ngón tay xé rách nửa lớp da mặt bọc xương. Xương trắng bên trong trải đầy vết rạch sắc bén, có thể thấy trước khi chết cô ta đã chịu đau đớn không bình thường. Cô ta khóc không ra tiếng, đưa tay chỉ vào xương trắng trần trụi trên nửa gương mặt, nói:
- Tướng quân, đau, đau.
Trần Bình An lại ngồi xổm xuống, hai tay lồng trong tay áo, đối diện với cô gái:
- Được rồi, chút thuật mê tâm kia của ngươi vô dụng với ta. Ta nghe nói thành Phu Nị và Phi Ma tông quan hệ không tệ, nhưng các ngươi có một nhóm kẻ thù không đội trời chung, cầm đầu là một âm linh địa tiên sở trường chém giết gần người. Binh mã dưới trướng hắn thưa thớt, nhưng thường xuyên lén lút phạm tội, đi lại bất định giống như trinh sát biên quan tinh nhuệ.
- Âm linh Kim Đan kia rất thích ăn người sống, nhất là luyện khí sĩ. Rơi vào tay bọn chúng thì sống không bằng chết, giống như con người nuôi dưỡng heo chó, hôm nay cắt một cái chân, ngày mai cắt một miếng thịt, lại không thương tổn đến tính mạng. Bọn chúng cũng biết điều, không dám mạo phạm quỷ vật ở thành lớn, chuyên lựa chọn quả hồng mềm để bóp, nhằm vào thành Phu Nị các ngươi, thường xuyên lén lút bắt đi một hai nữ âm vật, cho nên tình cảnh càng thê thảm.
Nữ quỷ áo trắng vẫn bỏ ngoài tai, lẩm bẩm nói:
- Thật sự đau, thật sự đau... ta biết sai rồi, tướng quân hạ dao nhẹ một chút.
Vào giây phút này, xung quanh Trần Bình An đã tràn ngập sương trắng, giống như bị một kén tằm vô hình bao bọc. Vai của hắn khẽ rung lên, kình khí chấn động, sương trắng vỡ nát.
Nữ quỷ kia trong lòng biết không ổn, đang muốn chui xuống đất bỏ chạy, lại bị Trần Bình An nhanh chóng đánh một quyền vào trán, khiến cho âm khí lưu chuyển trên người đình trệ tắc nghẽn. Sau đó Trần Bình An đưa tay nắm lấy cổ đối phương, kéo ra khỏi đất bùn, cổ tay rung lên, ném mạnh xuống đất. Nữ quỷ áo trắng co quắp lại, giống như một con rắn núi trắng như tuyết bị người khác đánh nát gân cốt, mềm nhũn dưới đất.
Trần Bình An thở dài:
- Ngươi còn rề rà như vậy, ta sẽ phải nặng tay rồi.
Nữ quỷ áo trắng cười khanh khách, bồng bềnh đứng dậy, lại biến thành một âm vật cao ba trượng, y phục trắng như tuyết trên người cũng theo đó lớn lên.
“Phóng Tâm Tập” từng có mấy câu giới thiệu vắn tắt về âm vật thành Phu Nị này.
Nữ quỷ tự xưng là Bán Diện Trang, khi còn sống là thị thiếp của một võ tướng lập nhiều chiến công, sau khi chết hóa thành oán linh. Nhờ có một món pháp bào không rõ lai lịch, sở trường biến ảo thành mỹ nhân, dùng sương mù che đậy đầu óc của tu sĩ, mặc cho cô ta xâu xé, đập xương phá tủy, hút linh khí như uống rượu. Cô ta rất khó giết chết, đã từng bị địa tiên kiếm tu du lịch khe Quỷ Vực chém trúng một kiếm, nhưng vẫn có thể sống sót.
Nữ quỷ áo trắng Bán Diện Trang vóc người to lớn, tay áo tung bay như hoa sóng trong sông. Cô ta đưa một bàn tay lớn như bồ đoàn lên mặt, vuốt xuống một cái, nhìn chằm chằm vào Trần Bình An. Con mắt còn sót lại phát ra ánh sáng bảy màu, sau đó trong nháy mắt biến ra một gương mặt.
Trần Bình An nheo mắt lại:
- Đây là ngươi tự tìm đường chết.
Bán Diện Trang bắt đầu bồng bềnh bay quanh Trần Bình An, môi không cử động nhưng lại có tiếng líu ríu vang lên, cực kỳ ngon ngọt mê hoặc lòng người:
- Ngươi nhẫn tâm giết ta sao? Ngươi giết được ta sao? Không bằng triền miên với ta một phen. Hao tổn một chút dương khí linh khí mà thôi, sẽ có thể được như ý nguyện. Ta kiếm lời, ngươi cũng không lỗ, cớ sao không làm?
Trước kia bất kể du lịch Đông Bảo Bình Châu hay Đồng Diệp châu, hoặc là lần đó đi nhầm vào đất lành Ngẫu Hoa, Trần Bình An đều sẽ cẩn thận che giấu bản lĩnh của mình. Đối thủ có bao nhiêu cân lượng, hắn cũng chỉ dùng bấy nhiêu sức lực và thủ đoạn, có thể nói là cẩn thận dè dặt, từng bước nghiêm ngặt.
Nếu là trước kia gặp phải âm vật áo trắng này ở nơi khác, hắn nhất định trước tiên sẽ dùng quyền pháp so đấu, lại dùng một ít thủ đoạn bùa chú, tiếp đó mời phi kiếm Mười Lăm trong hồ lô nuôi kiếm ra, cuối cùng mới là thanh Kiếm Tiên sau lưng. Nhưng lần này hắn lại trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ, tay cầm Kiếm Tiên, tiện tay dùng một kiếm chém đứt đầu âm vật này.
Sau khi thi thể tách rời, chiếc đầu đã khôi phục diện mạo vốn có, đình trệ trong khoảnh khắc, sau đó rơi thẳng xuống đất. Từ nửa gương mặt cô gái đột nhiên phát ra tiếng kêu gào, đang định có hành động, đã bị Trần Bình An dùng một kiếm đóng đinh tại chỗ. Hắn tiện tay chụp một cái, nắm chặt bộ pháp bào trắng như tuyết kia. Nó lập tức biến thành kích cỡ một chiếc khăn tơ, nhẹ như lông hồng, linh khí dồi dào, vào tay hơi lạnh nhưng lại không có khí tức âm tà. Đây là một món pháp bào không tệ, có lẽ không kém hơn pháp bào Thanh Thảo trên người mình.
Nữ quỷ này chiến lực không đáng nhắc tới, giống như Trần Bình An đã nói, muốn dùng một quyền đánh gần chết cũng không khó. Nhưng thực ra chân thân của đối phương lại không ở đây, dù có đánh chết cũng không thương tổn được gốc rễ của cô ta, rất khó ứng phó.
Hơn nữa ở nơi âm khí dày đặc này, nữ quỷ không có thực thể, không chừng có thể dựa vào bí thuật chết đi sống lại vô số lần trước mắt Trần Bình An. Cho đến khi “túi da” giống như âm thần đi xa, âm khí thai nghén bên trong tiêu hao không còn, cắt đứt liên hệ với chân thân, mới sẽ nằm yên một chỗ.
Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm cũng như vậy, bọn chúng tạm thời không thể giống như phi kiếm bản mệnh của lục địa kiếm tiên trong truyền thuyết, xuyên qua dòng chảy thời gian, không quan tâm đến vách chắn núi sông trăm ngàn dặm, chỉ cần men theo một chút dấu vết là có thể giết địch trong vô hình.
Nhưng thanh Kiếm Tiên sau lưng này thì khác. Nữ quỷ thành Phu Nị đến một cách kỳ lạ, biến mất cũng kỳ lạ, chẳng những túi da trong nháy mắt hồn bay phách lạc, hơn nữa đã thương tổn đến chân thân bản mệnh ở nơi nào đó. Kiếm Tiên tự động lướt trở về vỏ kiếm, nằm yên không nhúc nhích.
Trần Bình An vừa mới cất món pháp bào lung linh kia vào trong tay áo, lại thấy cách đó không xa có một bà lão lom khom, nhìn như bước chân chậm chạp, thực ra lại rút đất thành tấc, dừng lại trước người hắn mười mấy bước.
Sắc mặt bà ta âm trầm:
- Chỉ là một chút thăm dò không đau không ngứa, ngươi cần gì phải ra tay giết người như vậy, thật coi thành Phu Nị ta là quả hồng mềm sao? Thành chủ đã chạy tới rồi, ngươi hãy chờ chết đi.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn. Trên không trung có một chiếc xe cung đình to lớn ngự gió bay tới, xung quanh cờ quạt rợp trời, nữ quan như mây. Có người cầm lọng báu che nắng, có người nâng thẻ ngọc mở đường, còn có người cầm quạt lông to lớn che gió bụi, một đám vây quanh, khiến cho chiếc xe này giống như đế vương đi dạo.
Xem ra thành chủ thành Phu Nị đã tự mình tới. Tại khe Quỷ Vực, anh linh cắt đất làm vua hay âm linh cường thế chiếm cứ núi sông một phương, đều coi trời bằng vung hơn cả đảo chủ lớn nhỏ ở hồ Thư Giản. Đám nữ quỷ thành Phu Nị này chỉ là thế lực không đủ, chuyện xấu có thể làm cũng không lớn, cho nên danh tiếng mới tốt hơn những thành trì khác một chút.
Trần Bình An nhấc nhấc nón, dời mắt đi, nhìn bà lão sắc mặt lúc sáng lúc tối kia, nói:
- Ta cũng không phải là người dễ bị hù dọa.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện