[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 487 : Trong tranh vẽ
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 19:54 09-06-2025
.
Lão chèo thuyền tiếp tục chống sào dưới đáy sông, thuyền như một con cá lội nhanh chóng chạy thẳng tới hạ du.
Dòng nước vẩn đục trong mắt người thường, ông ta lại nhìn rõ mồn một. Hơn nữa từng đốm tinh hoa thủy vận kia, càng nhìn càng khiến người ta vui vẻ.
Trong đường thủy đi tới miếu thờ hà thần này, thỉnh thoảng sẽ có cô hồn dã quỷ bơi qua, nhìn thấy lão chèo thuyền đều chủ động quỳ xuống dập đầu.
Sông Dao Duệ thủy vận dày đặc, cộng thêm hà thần Tiết Nguyên Thịnh cũng không tùy ý chiếm giữ, thu tất cả vào miếu thờ. Cho nên những oan hồn chết đuối ở đây, khả năng biến thành ác quỷ mất đi linh trí nhỏ hơn rất nhiều, cũng là một việc công đức.
Có điều cái giá mà miếu thờ sông Dao Duệ phải trả, đó là giảm bớt tốc độ thai nghén hương khói tinh hoa. Ngày này qua ngày khác, năm nay thiếu một cân, năm sau thiếu tám lạng, tinh hoa hương khói vốn nên dùng để đắp nặn tôi luyện cấp bậc kim thân, phân ngạch thiếu sót đã tương đối lớn. Rơi vào trong mắt những thần linh sông nước khác, đại khái là vị hà thần này thật sự não úng nước rồi.
Lão chỉ là một vị thần linh núi sông sống nhờ hương khói nhân gian, lại không phải người tu đạo. Mấu chốt là miếu thờ sông Dao Duệ chỉ xem Hài Cốt Than là gốc rễ, không nằm trong gia phả núi sông của bất kỳ vương triều nào. Vì chuyện này, các hoàng đế vương triều và quân chủ nước chư hầu ở thượng du sông Dao Duệ, thái độ đối với miếu thờ xây dựng ngoài địa bàn này đều rất tế nhị, không phong chính thống cũng không cấm tiệt, không ủng hộ dân chúng xuôi nam thắp hương, nhưng quan ải dọc đường cũng không ngăn cản.
Cho nên Tiết Nguyên Thịnh là thủy thần của miếu xây dựng bừa bãi, không thuộc lễ chế chính thống một châu. Lại theo đuổi âm đức hư ảo kia, giống như dùng giỏ trúc múc nước, giữ được sao? Nơi này trồng cây, nơi khác nở hoa, ý nghĩa ở đâu?
Chuyện công đức là khó đoán ý trời nhất. Nếu là thần linh đã vào gia phả, sẽ giống như có căn cứ để điều tra. Chỉ cần khí vận núi sông vững chắc, Lễ bộ triều đình sẽ tiến hành từng bước, sau khi kiểm nghiệm sẽ phong thưởng theo nguyên tắc. Còn về di chứng, triều đình một nước vô hình trung sẽ giúp đỡ ngăn cản loại trừ rất nhiều nghiệp chướng, đây là chỗ tốt đảm bảo sẽ có thu hoạch.
Nhưng nếu không có thân phận thì khó nói. Một khi dân chúng cầu nguyện cầu phúc thành công, ai dám đảm bảo phía sau không có một đống nhân quả lộn xộn dây dưa?
Vị thần nữ rời khỏi tranh vẽ kia tâm tình không tốt, vẻ mặt sầu não.
Liên quan đến đại đạo của từng người, lão chèo thuyền hàng xóm này cũng không tiện nói nhiều, lúc này nói lời an ủi có thể sẽ giống như xát muối vào vết thương.
Tám bức tranh thần nữ thiên quan của thành Bích Họa tồn tại đã lâu, thậm chí lịch sử còn lâu đời hơn Phi Ma tông.
Năm xưa những lão tổ của Phi Ma tông vượt châu đi tới Bắc Câu Lô Châu, vô cùng vất vả, cuối cùng buộc phải chọn vị trí ở cuối phía nam một châu. Khi đó bọn họ chọc phải mấy vị kiếm tiên phía bắc làm việc bá đạo, không thể đặt chân, đành phải cân nhắc rời xa vùng đất thị phi, trong lúc vô tình lại khai quật ra những bức tranh cổ xưa không biết nguồn gốc này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà bọn họ xem Hài Cốt Than là một nơi phong thủy tốt. Có điều gian nan khốn khổ trong đó, không cần nói với người ngoài.
Lão chèo thuyền đã tận mắt nhìn thấy Phi Ma tông từng chút xây dựng lên. Chỉ riêng việc xử lý những âm binh âm tướng ở chiến trường cổ chiếm đất làm vua, địa tiên Phi Ma tông đã nằm xuống không dưới hai mươi người, ngay cả tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác cũng chết trận hai người. Có thể nói nếu như không bị bài xích, khai sơn ở trung bộ Bắc Câu Lô Châu, Phi Ma tông hôm nay rất có thể sẽ là tông phái lớn xếp hạng trước năm. Đây còn là dưới tiền đề tu sĩ Phi Ma tông không có kiếm tiên, cũng chưa từng mời kiếm tiên đảm nhiệm cung phụng sơn môn.
Thực ra đây vẫn là lần đầu tiên lão chèo thuyền nhìn thấy chân thân thần nữ. Trước đây trong tám vị thần nữ thiên quan, Xuân Quan thần nữ có thể đi xa trong mộng, tương tự âm thần xuất khiếu của đại tu sĩ. Hơn nữa hoàn toàn không quan tâm đến rất nhiều cấm chế, nhờ vậy có thể giao lưu ngắn ngủi với tu sĩ nhân gian.
Năm xưa vị thần nữ này từng thăm viếng miếu thờ sông Dao Duệ. Có điều không lâu sau, nàng cũng giống như Trường Kình và Trảm Khám, chọn được đối tượng để hầu hạ, đã rời khỏi Hài Cốt Than. Khi đó hai bên bí mật ước định, lão chèo thuyền sẽ giúp các nàng thiết lập một hai cuộc khảo nghiệm tượng trưng. Để báo đáp, tương lai lúc miếu thờ sông Dao Duệ gặp nguy nan, các nàng sẽ ra tay tương trợ ba lần.
Sau đó Bảo Cái và Linh Chi cũng lục tục rời khỏi thành Bích Họa. Lại hơn năm trăm năm qua đi, ba bức tranh còn lại vẫn luôn yên lặng. Hôm nay sông Dao Duệ đã dùng hết hai cơ hội vượt qua khó khăn, cho nên lão chèo thuyền mới để tâm như vậy, hi vọng lại có cơ duyên mới rơi vào đầu người phàm hoặc tu sĩ.
Ngàn năm tới nay, gió mây biến ảo. Thần nữ trong năm bức tranh, có một người chết trận vì chủ nhân, hai người lựa chọn cùng chủ nhân binh giải tiêu vong, chỉ còn lại Trảm Khám thần nữ thường được gọi là “Tiên Trượng”, cùng với Xuân Quan thần nữ chẳng biết tại sao lại mai danh ẩn tích. Trong đó thư sinh mộc mạc được Trảm Khám thần nữ chọn trúng, hôm nay đã là tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân trên đỉnh núi một châu. Trong đội ngũ đi tới núi Đảo Huyền lúc trước, y là một trong số ít tu sĩ đắc đạo không phải kiếm tu.
Vị thần nữ ngồi thuyền hiện giờ, bên cạnh cũng không có con hươu bảy màu trong tranh đi theo. Có lẽ chính vì như vậy, bức tranh mới không phai màu, nếu không lão chèo thuyền và thần nữ sẽ lâm vào cảnh khó xử.
Chờ đợi thời gian dài đằng đẵng, khó khăn lắm mới chọn được một người để hầu hạ, sống chết có nhau. Kết quả người ta không biết xem tình thế hành sự, không thông qua được khảo nghiệm nhỏ như hạt vừng kia, còn bôi dầu dưới chân bỏ chạy. Nếu bức tranh ở thành Bích Họa chỉ còn lại đường nét, chẳng phải sẽ khiến vị thần nữ này giống như không nhà để về? Như vậy có gì khác với đám quỷ chết đuối bơi tới bơi lui trong sông Dao Duệ, nhiều âm linh quanh quẩn ở khe Quỷ Vực Hài Cốt Than?
Còn như lai lịch thật sự của tám vị thần nữ này, lão chèo thuyền dù là hà thần ở đây cũng không biết. Nếu không có gì bất ngờ, tu sĩ Phi Ma tông cũng biết được rất ít, có lẽ ba vị lão tổ lớn tuổi còn sót lại cũng chỉ biết vụn vặt.
Điểm kỳ lạ nhất, đó là năm xưa vị Xuân Quan thần nữ kia đã có một cuộc gặp gỡ bí mật với lão chèo thuyền, thẳng thắn nói các nàng cũng không có ký ức, không biết đã ngủ say bao lâu. Cho đến khi tu sĩ Phi Ma tông mở động phủ ra, tác động tới trận pháp, các nàng mới tỉnh lại.
Tám bức tranh ở thành Bích Họa, nhìn như mỗi người một phương, thực ra lại liền thành một thể. Theo như cách nói của tu sĩ khi đó, nơi này chính là một bí cảnh vỡ tan. Các nàng cũng từng dựa vào kiến trúc núi sông, hoa cỏ cây cối, thư tịch di vật bên trong để tiến hành suy diễn, muốn tìm hiểu nguồn gốc, tra rõ thân thế của mình. Đáng tiếc vẫn luôn giống như có rãnh trời vắt ngang, sương mù chồng chất, không thể phá giải.
Đến gần miếu thờ hà thần, lão chèo thuyền không kìm được thở dài một tiếng. Thần nữ đứng ở đối diện cũng thở dài xa xăm, buồn bã triền miên, giống như một loại âm thanh tự nhiên chưa từng có ở nhân gian.
Lão chèo thuyền không nhịn được cảm thấy oán giận hậu sinh trẻ tuổi kia, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào vậy. Rõ ràng là một người đầu óc rất linh hoạt, cũng coi trọng quy củ, không giống như một kẻ hẹp hòi, vì sao phúc duyên rơi xuống đầu lại hồ đồ như thế? Chẳng lẽ là số mệnh không cho, có tới tay cũng không bắt được? Nhưng cũng không đúng, có thể khiến thần nữ xem trọng, dùng thân thể ngàn vàng rời khỏi tranh vẽ, bản thân đã nói lên rất nhiều điều.
Vị thần nữ này quay đầu nhìn một cái:
- Tu sĩ lúc trước đứng ở bờ sông, không phải là một trong ba vị lão tổ Phi Ma tông đúng không?
Lão chèo thuyền lắc đầu:
- Ba vị lão tổ trên núi, ta đều nhận ra được. Cho dù xuống núi lộ diện, cũng không phải là nhân vật phóng khoáng thích dùng pháp thuật che mắt.
Thần nữ ngẫm nghĩ:
- Xem phong thái của hắn, lại nhớ năm xưa có một vị tỷ muội từng suýt nhìn trúng một người, đó là một tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi xứ khác. Có điều tính cách thật sự hơi vô tình, đi theo bên cạnh hắn sẽ không phải chịu khổ, cũng không bị ức hiếp, nhưng sẽ rất nhàm chán.
Lão chèo thuyền hơi sững sốt, hỏi thời gian đại khái. Sau khi nhận được câu trả lời, ông ta liền cảm thấy nhức đầu, lẩm bẩm nói:
- Chắc không phải là tên háo sắc họ Khương kia chứ? Đó là một kẻ xấu đến cùng cực.
Không ngờ thần nữ gật đầu nói:
- Hình như đúng là họ Khương. Khi đó giọng điệu của hắn khá lớn, nói rằng cuối cùng có một ngày, cho dù đám thần tiên tỷ tỷ đều chướng mắt hắn, hắn cũng muốn lấy hết cả tám bức tranh, để mỗi ngày nhìn ngắm ăn cơm uống rượu. Có điều mặc dù lời nói của tên này không nghiêm túc, tâm cảnh lại không tầm thường.
Lão chèo thuyền nghi hoặc nói:
- Tên này năm xưa là một kẻ phong lưu đa tình khắp nơi, sao lại là vô tình nhàm chán?
Thần nữ lắc đầu nói:
- Phương pháp nhìn người của chúng ta nhắm thẳng vào tâm tính, rất khác biệt với tu sĩ, cũng không giống với thần linh núi sông các ngươi. Đây là một môn thần thông mà chúng ta sinh ra đã có.
- Thực ra chúng ta cũng không hoàn toàn cảm thấy đây là chuyện tốt. Ánh mắt nhìn thấy, đều là một số nội tâm vẩn đục, ý niệm xấu xa, hang động rắn rết bò đầy, hoặc là có yêu quái đầu người thân yêu tụ tập quấn quanh, rất nhiều hình ảnh xấu xí khó coi. Cho nên chúng ta thường sẽ cố ý ngủ say, mắt không thấy thì tâm không phiền. Một ngày nào đó đột nhiên tỉnh lại, biết cơ duyên đã tới, mới sẽ mở mắt ra nhìn.
Lão chèo thuyền khen ngợi:
- Thế giới vô biên, thần kỳ lạ thường.
Vị Kỵ Lộc thần nữ này đột nhiên quay đầu nhìn về phía thành Bích Họa, cặp mắt nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng:
- Tên này lại dám xông vào phủ đệ!
Lão chèo thuyền mặt không cảm xúc, nghĩ thầm không cần đoán nữa, nhất định là tên Khương Thượng Chân danh tiếng bê bối kia rồi.
---------
Bên phía thành Bích Họa, một mảng đèn lồng trên núi đột nhiên vụt tắt. Vốn nên là đèn đóm sáng ngời, trăm năm mới cần thay một lần, lúc này lại xảy ra vấn đề, dĩ nhiên dẫn tới khủng hoảng. Một khi đại tu sĩ giao thủ ở đây, có thể sẽ tổn hại đến gốc rễ trận pháp núi sông của Phi Ma tông. Như vậy thành Bích Họa vừa sụp đổ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
Cho nên mấy vị tu sĩ đích truyền của tổ sư đường Phi Ma tông phụ trách trông coi ba bức tranh, ào ào ngự gió bay bổng, nhìn về nơi xôn xao hỗn loạn kia, muốn tìm ra thủ phạm. Nếu bị nhận định là có tu sĩ hủy hoại thành Bích Họa, chờ thời cơ trộm tranh, bọn họ có quyền hành quyết ngay tại chỗ, chém trước tấu sau.
Lúc tu sĩ Phi Ma tông phân tâm nhìn về phía xa, gần một bức tranh thần nữ, có một luồng khói xanh đầu tiên là bò lên tường, giống như con rắn linh hoạt, sau đó trong nháy mắt chui vào tranh. Không biết dùng thủ đoạn gì, lại trực tiếp phá vỡ tiên thuật cấm chế của bức tranh, nhoáng lên rồi biến mất, giống như giọt mưa rơi vào hồ.
Động tĩnh rất nhỏ bé, nhưng vẫn khiến vị tu sĩ địa tiên Phi Ma tông gần đó nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn, nhưng không thể nhìn ra đầu mối. Ông ta dường như vẫn không yên tâm, bèn cáo lỗi với vị thần nữ trong tranh kia một tiếng, sau đó ngự gió đi tới cách bức tranh một trượng. Ông ta vận chuyển thần thông đặc biệt của Phi Ma tông, cặp mắt hiện ra màu vàng nhạt, ánh mắt tuần tra khắp bức tranh, tránh bỏ lỡ bất cứ dấu vết nào. Nhưng kiểm tra mấy lần, cuối cùng vẫn không phát hiện có chỗ nào khác thường.
Bức tranh cổ xưa này rất quan trọng, là một trong ba phúc duyên còn lại của thành Bích Họa. Tranh vẽ thần nữ cưỡi hươu bảy màu, lưng đeo một thanh kiếm gỗ, một bên thân kiếm có khắc chữ triện là “Khoái Tai Phong”. Trong hồ sơ bí mật của Phi Ma tông, thần nữ này có địa vị tôn sùng, xếp hàng thứ hai, tầm quan trọng còn trên Trảm Khám thần nữ. Cho nên Phi Ma tông mới bảo một vị địa tiên Kim Đan có hi vọng bước vào năm cảnh giới cao trông coi ở đây.
Tu sĩ trung niên không tìm được đáp án, nhưng vẫn không dám xem thường. Ông ta do dự một thoáng, nhìn về cửa tiệm trong thành Bích Họa gần tranh thần nữ Quải Nghiên. Sau đó dùng tiếng lòng nói với thiếu niên kia, bảo hắn lập tức trở về núi tổ Phi Ma tông, báo cáo với tổ sư đường, chỗ Kỵ Lộc thần nữ có chuyện khác thường, xin một vị lão tổ tự mình đến điều tra.
Mặc dù lúc trước giúp thiếu nữ thanh mai trúc mã buôn bán, đầu óc của thiếu niên không được tốt lắm, nhưng gặp phải chuyện lớn thì tâm cảnh lại rất ổn định. Hắn cáo từ thiếu nữ một tiếng, sau đó rời khỏi tiệm, vẻ mặt nghiêm túc, hai ngón tay bấm quyết, nhẹ nhàng giậm chân. Lập tức có một thổ địa trong địa bàn Phi Ma tông từ dưới đất chui lên, lại là một thiếu nữ trẻ tuổi hình dáng thướt tha.
Cô giơ hai cánh tay lên cao, cầm một thanh kiếm cổ không vỏ, kiếm khí lẫm liệt. Có điều từ khi rời khỏi địa cung sâu trong chân núi Phi Ma tông, cho đến khi cầm kiếm hiện thân, lễ độ cung kính dâng lên thanh kiếm cổ hàng năm phải để dưới lòng đất mài luyện, vị “thổ địa bà” hình dáng xinh đẹp này đều thi triển pháp thuật che mắt, dưới địa tiên không ai có thể nhìn thấy.
Thiếu niên cảm ơn một tiếng, hai ngón tay khép lại nhẹ nhàng vạch một đường. Kiếm cổ rung động, xé gió bay đi. Thiếu niên giẫm lên kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng tới đỉnh thành Bích Họa, lại gần như một đường thẳng tắp bay tới. Tầng đất dày nặng được trận pháp núi sông nâng đỡ, cũng không hề ngăn cản thiếu niên ngự kiếm. Một người một kiếm xông lên trời, phá vỡ biển mây giống như một chiếc đai lưng bạch ngọc của núi tổ Phi Ma tông, nhanh chóng đi đến tổ sư đường.
Tu sĩ trung niên trở về mặt đất, vuốt râu cười. Thiếu niên này mặc dù không cùng nhánh với mình ở tổ sư đường, nhưng trên dưới tông môn đều coi trọng và yêu quý hắn. Phi Ma tông có nhiều quy củ cứng nhắc, chẳng hạn ngoại trừ vài người có thể đếm được trên đầu ngón tay, những tu sĩ còn lại muốn lên núi, nhất định phải đi bộ từ đình Quải Kiếm giữa sườn núi, mặc cho trời sắp sập xuống cũng phải ngoan ngoãn đi đường. Mà thiếu niên từ nhỏ đã được thanh nửa tiên binh kia bí mật nhận chủ, chính là một ngoại lệ.
Tu sĩ trung niên không phải là không thể dùng phi kiếm truyền tin về tổ sư đường, nhưng trong này nội tình chồng chất, ngay cả chính thiếu niên cũng hoàn toàn không phát giác. Đây cũng là chỗ huyền diệu của tu đạo trên núi, “biết mà coi là không biết”, người khác vạch trần rồi, mình nhìn như biết rồi, cơ duyên vốn có thể tới tay cũng chạy mất. Cho nên tốt nhất vẫn để thiếu niên đi bẩm báo chuyện này, để hắn gánh vác nhân quả nhiều một chút. Chưa chắc nhất định sẽ thành công, nhưng ít ra không phải chuyện xấu.
Phi Ma tông rất rộng lượng, không để ý người ngoài lấy đi phúc duyên của tám bức tranh thần nữ. Nhưng từ khi Phi Ma tông khai sơn lập tông đến nay, thiếu niên là người có hi vọng dựa vào chính mình, lấy được một phần cơ duyên đại đạo của thành Bích Họa.
Năm đó Phi Ma tông xây dựng đại trận núi sông, đã điều động hàng trăm con rối lực sĩ, còn có mười mấy con vượn Bàn Sơn và chó Niện Sơn, gần như đã lật sạch phía dưới thành Bích Họa mười mấy dặm. Nhiều đại tu sĩ được lưu danh trong tổ phổ Phi Ma tông như vậy, cũng không thể tìm được thanh kiếm cổ do thủy tổ khai sơn lưu lại. Mà thanh nửa tiên binh này, nghe đồn có dính dáng với vị Kỵ Lộc thần nữ kia. Cho nên Phi Ma tông cũng muốn giành cơ duyên của bức tranh này... “trời cho không lấy, sẽ bị trách phạt”.
Thiếu niên ở trên biển mây, ngự kiếm đi thẳng tới tổ sư đường.
Trong ba vị tổ sư gia của Phi Ma tông, một vị lão tổ đang bế quan, một vị khác thì đồn trú ở khe Quỷ Vực, tiếp tục mở rộng lãnh thổ. Một vị duy nhất phụ trách trấn giữ ngọn núi, đứng ở cửa tổ sư đường cười hỏi:
- Lan Khê, lo lắng không yên như vậy, là thành Bích Họa xảy ra chuyện rồi?
Thiếu niên cầm kiếm lặp lại một lần những lời của sư huynh Kim Đan.
Lão tổ sư nhíu mày:
- Là bức tranh Kỵ Lộc thần nữ kia?
Thiếu niên gật đầu.
Lão tổ sư nắm lấy vai thiếu niên, rút đất núi sông, trong nháy mắt đi tới thành Bích Họa. Trước tiên ông ta đưa thiếu niên tới cửa tiệm, sau đó một mình đi đến dưới bức tranh kia, vẻ mặt nghiêm túc. Tu sĩ trung niên thấy thế, mới ý thức được tình hình nghiêm trọng đã vượt quá tưởng tượng.
Lão tổ sư cười lạnh nói:
- Giỏi thật, có thể im hơi lặng tiếng phá vỡ hai tầng cấm chế của hai nhà, xông vào bí cảnh.
Sắc mặt tu sĩ trung niên khẽ biến đổi.
Lão tổ sư phất tay:
- Cẩn thận là kế điệu hổ ly sơn. Ngươi tới chỗ Lan Khê bảo vệ, không cần quá khẩn trương, dù sao cũng là địa bàn nhà mình. Ta phải trở về tổ sư đường một chuyến, dựa theo quy củ, thắp hương gõ cửa.
Tu sĩ trung niên gật đầu, đi đến cửa tiệm.
Trong tiệm, thiếu nữ lặng lẽ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Thiếu niên cười nói:
- Chạy đến tổ sư đường một chuyến.
Tu sĩ trung niên đi vào tiệm. Thiếu niên nghi hoặc hỏi:
- Dương sư huynh, sao huynh lại tới đây?
Tu sĩ trung niên cười nói:
- Tùy ý tới xem một chút.
Thiếu niên trước mắt, mặc dù hôm nay chỉ có tu vi cảnh giới Động Phủ, nhưng lại là tiểu sư đệ của ông ta, tên là Bàng Lan Khê. Ông nội của thiếu niên là khách khanh của Phi Ma tông, chính là chủ bút của tất cả tranh thần nữ tô nền trong tiệm.
Bàng Lan Khê thiên phú rất tốt, là hạt giống kiếm tiên chưa từng xuất hiện ở Phi Ma tông, càng là đệ tử khai sơn của một trong ba vị lão tổ, đồng thời cũng là đệ tử cuối cùng. Bởi vì vị lão tổ Ngọc Phác được khen là sát lực xếp hạng trước mười ở phía nam Bắc Câu Lô Châu, đã từng thề trước tổ sư đường, đời này chỉ thu một đệ tử.
Đây vốn nên là một chuyện trọng đại đáng để ăn mừng, nhưng lão tổ tính tình kỳ quái kia lại bảo Phi Ma tông không cần rêu rao, chỉ nói một câu rất phù hợp với tính tình của ông ta: “Không cần gấp gáp, chờ đồ nhi này của ta bước vào Kim Đan lại mở tiệc chiêu đãi tám phương, dù sao cũng không đến mấy năm.”
Tu sĩ trung niên nhìn Bàng Lan Khê vô tư vô lự, trong lòng cười khổ không thôi: “Tiểu sư đệ, trước mắt đang là thời kỳ mấu chốt đại đạo của ngươi đấy.”
---------
Trong một bí cảnh giống như tiên cung, một gã đàn ông trung niên bỗng nhiên hiện thân, lảo đảo một cái, giũ giũ tay áo, cười nói:
- Cuối cùng cũng được như ý nguyện, có thể tới đây nhìn ngắm phong thái tuyệt thế của các tiên nữ tỷ tỷ. Này, có ai ở đây không?
Hắn chậm rãi tản bộ, nhìn xung quanh, thưởng thức phong cảnh, đột nhiên lại giơ tay che mắt, nói:
- Đây là khuê phòng của các tiên nữ tỷ tỷ, ta cũng không nên nhìn thứ không nên nhìn.
Phía bắc Hài Cốt Than, một nữ đạo sĩ trẻ tuổi rời khỏi ngọn núi tông môn đã có một chút quy mô. Làm tông chủ tiên gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Câu Lô Châu, cô một mình điều khiển chiếc thuyền Lưu Hà do thiên quân sư huynh tặng, nhanh chóng đi về phía nam. Thuyền Lưu Hà là một món chí bảo tiên gia, tốc độ còn nhanh hơn thuyền vượt châu. Giống như tu sĩ thi triển pháp thuật rút đất thành tấc, lại có thể nhoáng qua giữa hai nơi trong mây màu cách nhau trăm ngàn dặm, im hơi lặng tiếng.
Tại biên cảnh khe Quỷ Vực Hài Cốt Than, kiếm khách trẻ tuổi đội nón đến cửa tiệm do tu sĩ bản địa đóng giữ quản lý, mua một quyển sách dày nặng chuyên môn giải thích những hạng mục cần chú ý ở khe Quỷ Vực. Trong sách ghi chép tỉ mỉ rất nhiều cấm kỵ và hiểm địa các nơi. Hắn cũng không vội giao một khoản phí qua đường, sau đó tiến vào khe Quỷ Vực rèn luyện, mà ngồi ở một bên sưởi nắng, từ từ lật sách. Chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa.
Mùa đông ấm áp, người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn sắc trời, vạn dặm không mây, khí trời thật là không tệ.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện