[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 486 : Không hổ là người từng trải

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 22:48 05-06-2025

.
Diện tích thành Bích Họa tương đương với quy mô của trấn Hồng Chúc, có điều đường ngõ lộn xộn, rộng hẹp không đều, nhiều chỗ nghiêng lệch, hơn nữa hiếm có phủ đệ lầu cao. Ngoại trừ đông đảo cửa tiệm như miếng đậu hủ, còn có rất nhiều tiểu thương trải hàng ra bán. Tiếng rao hàng liên tục không ngừng, giống như tiếng gà gáy chó sủa ở thôn trang hương dã. Đương nhiên phần nhiều vẫn là thương nhân vân du lặng lẽ, ngồi xổm bên đường, thu tay co vai, không để ý tới người đi đường, thích nhìn thì nhìn, thích mua thì mua. Về nguồn gốc thành Bích Họa, có rất nhiều nghị luận. Nhất là những bức tranh nữ quan thiên đình trên tường, muôn vàn dáng vẻ, khiến người ta mơ mộng. Phi Ma tông chọn nơi này khai sơn, lại giữ kín mọi chuyện như bưng. Trần Bình An đi rồi lại dừng. Sau thời gian khoảng một chén trà, hắn theo dòng người cuồn cuộn mộ danh đến đây, đi tới trước một bức tranh vẽ trên tường. Vách núi cao đến mười mấy trượng, khí thế đầy đủ. Trần Bình An đứng trong đám người, ngẩng đầu nhìn theo. Nội dung tranh vẽ là một thần nữ vóc dáng thướt tha đang nghiêng người, giống như đi về phía trước, thần thái rạng rỡ. Dưới chân có từng đám mây tượng trưng cho điềm lành, bên hông đeo một nghiên mực xinh xắn ít thấy hiện nay. Không biết là do ánh sáng hay bức tranh ẩn chứa linh khí, ánh mắt của thần nữ lại lưu chuyển giống như người sống. Bức tranh thần nữ này được đời sau đặt tên là “Quải Nghiên”, dùng màu xanh đậm làm chủ, cộng thêm rắc bột và dát vàng vừa đủ, giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho tranh dày hơn mà không mất đi tiên khí. Nhìn sơ qua, ấn tượng gây cho người ta giống như chữ Hành chữ Thảo trong sách, dùng bút một cách đơn giản. Nhưng khi nhìn kỹ, dù là nếp nhăn trên áo váy, trang sức hay đường vân trên da, thậm chí là lông mi đều cực kỳ dày đặc. Giống như dùng chữ Khải nhỏ chép kinh, từng bút phù hợp tiêu chuẩn. Người vẽ tranh nhất định là một vị đại sư hội họa xuất sắc. Trần Bình An chỉ biết sơ sơ ngôn ngữ thông dụng Bắc Câu Lô Châu, cho nên người bên cạnh nghị luận, tạm thời chỉ có thể nghe hiểu đại khái. Tám bức tranh trong thành dưới lòng đất, mấy ngàn năm qua, đã bị người hữu duyên của các triều đại lấy đi năm bức, cũng là năm phúc duyên trong xa xăm tự có ý trời. Sau khi năm thần nữ rời khỏi tranh vẽ, lựa chọn hầu hạ chủ nhân, bức tranh sẽ lập tức phai màu. Mặc dù đường nét bức tranh vẫn còn, nhưng lại biến thành giống như tranh không màu, không còn rực rỡ, hơn nữa linh khí tản mạn. Cho nên Phi Ma tông đã mời một lão tổ ở Lưu Hà châu nhiều đời giao hảo, dùng bí thuật che phủ năm bức tranh trên tường, tránh cho tranh vẽ đã mất đi linh khí chống đỡ bị năm tháng ăn mòn. Du khách tới đây ngắm cảnh, phần nhiều là thưởng thức dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của thần nữ kia. Trần Bình An đương nhiên cũng xem, không xem thì uổng phí. Chỉ là tranh vẽ mà thôi, xem rồi cũng không sao. Có điều phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đặt ở nghiên mực cổ xinh xắn bên hông thần nữ, mơ hồ có thể thấy hai chữ Triện cổ xưa là “Xế Điện”. Sở dĩ hắn nhận ra được, còn phải quy công cho quyển Đan Thư Chân Tích mà Lý Hi Thánh tặng, trong đó có rất nhiều chữ Triện giống như con sâu, thực ra đã sớm thất truyền ở thế giới Hạo Nhiên. Gần đó có một cửa tiệm, chuyên bán bản sao của bức tranh thần nữ này, giá cả không đều. Trong đó đắt nhất là tranh dùng lối vẽ đường viền và tô nền vàng cứng, một bức lớn cỡ chiếc quạt tròn, đã có giá hai mươi đồng tiền hoa tuyết. Có điều Trần Bình An vừa nhìn, quả thật là nét vẽ tinh xảo, chẳng những hình thức giống như tranh vẽ trên tường, còn có hai ba phần thần ý. Hắn liền mua hai bức, dự định sau này mình giữ một bức, còn một bức tặng cho Chu Liễm. Chu Liễm từng nói, chuyện sưu tầm kiêng kị nhất là tạp mà không tinh. Trong tiệm có một đôi thiếu niên thiếu nữ trông coi. Thiếu nữ không thích để ý tới khách. Thiếu niên lại rất lanh lợi, vừa thấy Trần Bình An đã mua hai bức tranh đắt nhất trong tiệm, liền long trọng đề cử cho vị quý khách này một bộ năm bức tranh thần nữ tô nền vàng cứng, đặt trong hộp gỗ đỏ tươi. Nghe thiếu niên nói, chỉ riêng hộp gỗ này đã trị giá đến mấy đồng tiền hoa tuyết. Trần Bình An đưa tay khẽ vuốt qua hộp gỗ, chất liệu nhẵn nhụi, linh khí nhạt mà thuần khiết, chắc là sản phẩm của ngọn núi tiên gia. Thiếu niên còn nói hai bức tranh thần nữ khác không mua được ở đây, khách phải đi thêm vài bước, đến cửa tiệm nhà khác mới có thể thu vào tay. Hôm nay thành Bích Họa vẫn còn cửa tiệm tổ truyền của ba nhà, có quy củ do lớp người già cùng nhau lập ra, không được giành buôn bán với nhà khác. Có điều năm bức tranh đã bị Phi Ma tông che giấu, ba nhà đều có thể bán bản sao. Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói sẽ đi xem thử, cất bức tranh thần nữ “Quải Nghiên” kia, sau đó rời khỏi tiệm. Còn như cơ duyên thần nữ gì đó, hắn cũng không nghĩ tới. Một nhóm khách đang năm mồm bảy miệng trò chuyện, bảo rằng một khi thần nữ kia rời khỏi bức tranh, sẽ hầu hạ chủ nhân cả đời. Trong lịch sử, năm người trong tranh đều kết thành đạo lữ thần tiên với chủ nhân, ít nhất cũng có thể đồng thời bước vào địa tiên Nguyên Anh. Trong đó có một thư sinh sa sút, tư chất tu đạo bình thường. Sau khi được một thần nữ “Tiên Trượng” xem trọng, hắn nhiều lần bất ngờ đột phá cảnh giới, cuối cùng trở thành đại tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân trong lịch sử Bắc Câu Lô Châu. Vừa ôm được mỹ nhân về nhà, vừa trở thành thần tiên trên đỉnh núi, nhân sinh như vậy không cần gì nữa. Khi đó Trần Bình An nghe mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng uống một hớp rượu an ủi. Chỉ thiếu điều chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện, thần nữ tiền bối trong tranh ánh mắt cao một chút, nhất định đừng mắt mù nhìn trúng mình. Sau đó hắn đi xem hai bức tranh còn lại, vẫn mua bản tô nền đắt tiền nhất, hình thức tương đồng. Cửa tiệm gần đó cũng bán một bộ năm bức tranh thần nữ, giá cả giống như thiếu niên lúc trước nói, một trăm đồng tiền hoa tuyết, không giảm giá. Hai bức tranh thần nữ thiên quan này, phân biệt đặt tên là “Hành Vũ” và “Kỵ Lộc”. Người trước tay cầm chén bạch ngọc, hơi nghiêng tới, du khách loáng thoáng có thể thấy trong chén gợn nước lấp lánh, một con giao long ánh sáng vàng rạng rỡ. Thần nữ thứ hai thì cưỡi hươu bảy màu, tà váy kéo dài, bồng bềnh như tiên. Trên lưng thần nữ này còn đeo một thanh kiếm gỗ màu xanh không vỏ, có khắc ba chữ “Khoái Tai Phong”. Trên đường đi Trần Bình An xen lẫn trong dòng người, nhìn nhiều nghe nhiều. Trong đó có mấy lời khiến kẻ mê tiền như Trần Bình An lưu tâm, dự định làm tiểu thương một lần. Chuyến này tới Bắc Câu Lô Châu, ngoại trừ luyện kiếm, cũng không ngại thuận tiện làm một chút buôn bán. Dù sao trong vật một thước và vật một tấc, đồ đạc gần như đã được dọn sạch. Có người đi đường nói là tranh thần nữ ở thành Bích Họa này, bởi vì kỹ thuật vẽ tranh tuyệt mỹ, lại có yếu tố thu hút, nam bắc một châu đều biết, cho nên rất được hoan nghênh trong quan trường cung đình phía bắc Bắc Câu Lô Châu. Thường có tu sĩ ra giá rất cao, thậm chí có tiên sư hào phiệt sẵn sàng trả năm đồng tiền tiểu thử, mua một bộ tám bức tranh thần nữ ở thành Bích Họa. Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ một phen, lúc đầu cảm thấy có thể kiếm lời, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn liền quan sát nhóm du khách tán gẫu cách đó không xa, nhìn không giống kẻ mồi chài của ba tiệm, lại suy nghĩ thêm một chút liền hiểu ra. Bắc Câu Lô Châu đất đai rộng lớn, Hài Cốt Than nằm ở cuối phía nam, ngồi thuyền tiên gia đã là một khoản chi tiêu không nhỏ. Huống hồ tranh thần nữ này muốn bán được giá cao, còn tùy vào đối phương có sẵn sàng bỏ nhiều tiền mua thứ yêu thích hay không, khá là tùy duyên, thuộc về vận may. Còn phải xem tranh tô nền của ba tiệm sản lượng thế nào. Tính toán thiệt hơn, chưa chắc có tu sĩ muốn kiếm phần lợi nhuận rất nhỏ mà lại tốn sức này. Đương nhiên cũng có thể là cửa tiệm ở đây và Phi Ma tông Hài Cốt Than, có một nguồn tiêu thụ cố định, người ngoài không biết mà thôi. Nói về kiếm tiền, trong số những người mà Trần Bình An quen biết, Tôn Gia Thụ thành Lão Long và Đổng Thủy Tỉnh quận Long Tuyền là người làm tốt nhất. Không nói đến Tôn Gia Thụ đã có nhà lớn nghiệp lớn, chỉ nói đến Đổng Thủy Tỉnh xuất thân ngõ hẹp “đột nhiên giàu lên”, thái độ của hắn đối với chuyện kiếm tiền khiến Trần Bình An rất bội phục. Sau khi rõ ràng đã ngày kiếm đấu vàng, Đổng Thủy Tỉnh lại kết giao với Viên huyện lệnh và Tào giám sát, gần đây còn muốn đi thăm viếng làm quen với đại nhân vật như Quan Ế Nhiên. Mà thu nhập nhỏ như tiệm hoành thánh, hắn cũng không bỏ qua. Trong mắt một số người, hôm nay Đổng Thủy Tỉnh kinh doanh tiệm hoành thánh, có lẽ chỉ là một thú vui nhàn hạ sau khi giàu sang. Nhưng Đổng Thủy Tỉnh vẫn cần cù thiết thực, chăm chỉ nghiêm túc, không hề cẩu thả. Đây mới là cách buôn bán mà một người làm ăn nên có. Thế là tại hai cửa tiệm, Trần Bình An đều tìm đến chủ tiệm, hỏi thăm nếu mua một lần nhiều tranh tô nền, có thể giảm giá một chút hay không. Một cửa tiệm trực tiếp lắc đầu, nói là cho dù ngươi mua hết hàng dự trữ trong tiệm, cũng không thể bớt một đồng tiền hoa tuyết, không có khả năng thương lượng. Một cửa tiệm khác, người quản lý là một bà lão lưng gù, nói tranh tô nền đòi hỏi kỹ thuật cao, sản xuất rất chậm. Hơn nữa họa sĩ chủ bút của những bức tranh thần nữ này, vốn là lão khách khanh của Phi Ma tông, những họa sĩ khác không dám hạ bút. Nếu không phải Phi Ma tông có quy củ, lão khách khanh cũng không muốn vẽ nhiều. Theo như cách nói của lão, để cho đám háo sắc lòng có tà niệm nhìn nhiều một lần, lão sẽ có thêm một phần nghiệp chướng, thật sự là kiếm tiền phiền lòng. Nói xong bà ta cười híp mắt hỏi lại khách, có thể mua bao nhiêu bộ tranh thần nữ. Trần Bình An hỏi trong tiệm còn dư bao nhiêu. Bà lão lập tức thẳng thắn nói, cửa tiệm không lo lắng nguồn tiêu thụ, dự trữ không nhiều, hôm nay chỉ còn lại chừng ba mươi bộ, sớm muộn đều có thể bán sạch. Nói đến đây, bà ta cười hỏi Trần Bình An: - Đã như vậy, giảm giá sẽ giống như lỗ tiền, trên đời có buôn bán như vậy sao? Trần Bình An cũng hết cách. Nể tình những lời nói thành thật giống như thổ lộ của bà lão, hắn đã tiêu một trăm đồng tiền hoa tuyết mua một gộp gỗ. Bên trong có năm bức tranh thần nữ, phân biệt đặt tên là “Trường Kình”, “Bảo Cái”, “Linh Chi”, “Xuân Quan” và “Trảm Khám”. Năm vị thần nữ có người cầm đèn hoa sen, có người cầm lọng che, có người ôm một cây linh chi như ý bạch ngọc, có người trăm hoa quấn quanh, chim nhỏ lượn vòng. Người cuối cùng là khác biệt nhất, lại mặc giáp cầm búa, ánh chớp lập lòe, vô cùng uy vũ. Trần Bình An trở về cửa tiệm đầu tiên, hỏi thăm tranh tô nền dự trữ và chuyện giảm giá. Thiếu niên hơi khó xử. Thiếu nữ kia bỗng cười lên, liếc nhìn thiếu niên thanh mai trúc mã, lắc lắc đầu, có lẽ là cảm thấy vị khách xứ khác kia quá đầu cơ. Cô tiếp tục bận rộn công việc của mình, đối diện với khách nối đuôi ra vào, dù già hay trẻ, vẫn không hề nở nụ cười. Vẫn là thiếu niên dễ nói chuyện, cũng có thể là da mặt mỏng, không chịu nổi Trần Bình An mỉm cười nhìn hắn. Hắn liền lén lút dẫn Trần Bình An đến phòng phía sau tiệm, bán cho Trần Bình An mười hộp gỗ, thu ít hơn mười đồng tiền hoa tuyết. Lúc Trần Bình An rời khỏi tiệm, đã có thêm một cái bọc, đeo nghiêng ở sau người. Thiếu nữ dùng vai thúc nhẹ vào thiếu niên, trêu đùa: - Nào có ai buôn bán như ngươi, khách chỉ năn nỉ ngươi mấy câu, đã gật đầu đồng ý rồi. Thiếu niên bất đắc dĩ nói: - Ta học theo ông nội mà. Hơn nữa ta chỉ tới giúp cô làm việc vặt, cũng không phải là người làm ăn thật sự. Thiếu nữ công tư rõ ràng, dặn dò: - Ta cũng mặc kệ. Cửa tiệm này tổn thất mười đồng tiền hoa tuyết, ta đã nhìn thấy. Sau này ngươi hãy tự mình đến chỗ ông nội bù vào, xin ông ấy vẽ cho tiệm của ta nhiều một chút. Thiếu niên mỉm cười gật đầu, nói: - Yên tâm, ông nội thương ta nhất. Người khác cầu ông ấy không được, còn ta cầu xin, ông nội cao hứng còn không kịp. Thiếu nữ đột nhiên nói: - Đi ra bên ngoài không lộ tiền tài. Cửa tiệm đông người phức tạp, vị khách kia mang theo nhiều tranh tô nền như vậy, cũng không phải là một số tiền nhỏ. Gần thành Bích Họa vàng thau lẫn lộn, chướng khí mù mịt, rất thích khi dễ người xứ khác, thủ đoạn lừa gạt gì cũng làm được. Ngươi lại không nhắc nhở mấy câu sao? - Nhìn dáng vẻ hắn ép giá ngươi, nếu ngươi không đồng ý, chắc sắp xin làm người phục vụ trong tiệm chúng ta rồi. Còn có khẩu âm xứ khác kia, vừa nhìn đã biết không phải là người trong tay dư dả, càng như vậy thì càng nên cẩn thận mới phải. Thiếu nữ buôn bán, luôn giữ thái độ “ai tình nguyện thì mắc câu”. Chỉ khi ở trước mặt thiếu niên, cô mới không tiếc lời nói, có lẽ cũng là một người ngoài lạnh trong nóng. Thiếu niên sững sốt, vỗ đầu một cái, áy náy nói: - Ta quên rồi! Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: - Vậy còn không mau đi? Ngươi là đệ tử đích truyền của Phi Ma tông, đã sắp xuống núi du lịch, sao làm việc lại không đến nơi đến chốn như vậy. Thiếu niên “à” một tiếng, hỏi: - Vậy buôn bán trong tiệm phải làm sao? Thiếu nữ vừa bực vừa buồn cười nói: - Từ nhỏ ta đã ở đây, nhiều năm như vậy ngươi mới xuống núi giúp đỡ được mấy lần. Chẳng lẽ không có ngươi ở đây, cửa tiệm này của ta lại không mở nổi? Thiếu niên chạy như bay ra khỏi tiệm, tìm được du hiệp xứ khác đội nón kia, nhỏ giọng nói một ít hạng mục cần chú ý. Trần Bình An mỉm cười nói: - Được rồi, đa tạ nhắc nhở. Thiếu niên xua tay, muốn xoay người chạy về tiệm. Trần Bình An hỏi: - Có thể mạo muội hỏi một câu không? Thiếu niên lập tức dừng bước, gật đầu nói: - Cứ hỏi không sao, nếu nói được thì ta nhất định sẽ không che giấu. Trần Bình An hỏi: - Tám bức tranh thần nữ này, cơ duyên lớn như vậy, vì sao Phi Ma tông Hài Cốt Than không giữ lại? Cho dù đệ tử nhà mình không lấy được phúc duyên, nhưng phù sa không chảy ruộng người ngoài, chẳng phải là lẽ thường sao? Thiếu niên cười nói: - Phi Ma tông cũng không hẹp hòi như vậy. Thay vì chiếm giữ bảo địa, độc bá cơ duyên, còn không bằng kết một phần tình nghĩa với những người hữu duyên kia. Tổ sư đường Phi Ma tông có một câu tổ huấn, “chúng ta tu hành đại đạo, phải tránh giành đường giống như những người khuân vác”. Trần Bình An cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, sau đó cảm khái nói: - Phi Ma tông khí phách thật lớn. Thiếu niên rất vui vẻ. Đừng thấy hắn vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường, thực ra lại là đệ tử nội môn của tổ sư đường Phi Ma tông, tu hành có thành tựu, cho nên khí chất nội liễm. Mặc dù tuổi tác rất nhỏ nhưng vai vế lại không thấp, đến ngọn núi Phi Ma tông rồi, có nhiều lão tu sĩ tóc trắng phải gọi hắn là tiểu sư thúc. Có điều hắn từ nhỏ đã quen biết với thiếu nữ trong cửa tiệm thành Bích Họa, vừa có cơ hội lại xuống núi giúp một tay. Trần Bình An lại cảm ơn thiếu niên một tiếng, sau đó đi về phía cổng vào. Đã mua những bức tranh thần nữ kia, làm vốn liếng tương lai mở cửa làm ăn ở Bắc Câu Lô Châu, xem như không uổng chuyến này, hắn cũng không tiếp tục dạo chơi thành Bích Họa nữa. Trên đường đi thực ra hắn cũng xem một số đồ vật quỷ tu mà cửa tiệm lớn nhỏ chào hàng, không nói đến tốt xấu, nhưng thật sự là đắt. Đoán rằng muốn kiếm được đồ tốt và hàng hiếm thật sự, phải ở lại đây một thời gian, từ từ tìm kiếm những cửa hiệu lâu đời ẩn sâu trong ngõ. Nếu không như vậy, ông chủ Hoàng trên thuyền cũng sẽ không nhắc đến chuyện này. Có điều Trần Bình An không định thử vận may, hơn nữa hắn cũng không cần mua con rối âm linh cao cấp nhất thành Bích Họa làm tùy tùng. Cho nên hắn lập tức đi tới miếu thờ sông Dao Duệ cách ngọn núi Phi Ma tông sáu trăm dặm. Rời khỏi thành Bích Họa, nhìn ngọn núi mây mù lượn lờ, che giấu phong cảnh Phi Ma tông trên cao, Trần Bình An bỗng dưng nhớ tới núi Thái Bình ở Đồng Diệp châu. Chân núi rộn ràng, nhiều người chen chúc. Nhưng đối với một động phủ chữ tông, “ba mươi sáu đệ tử nội môn, một trăm lẻ tám đệ tử ngoại môn”, tu sĩ thật sự hơi ít, trên núi chắc là rất vắng vẻ. Thực ra hôm nay núi Lạc Phách của mình cũng tương tự, vẫn quá ít người. Nhưng tương lai nhiều người rồi, Trần Bình An cũng lo lắng sẽ có Cố Xán thứ hai xuất hiện, cho dù là nửa Cố Xán cũng sẽ nhức đầu. Đạo gia từng có một điển cố người phàm lo trời sập, ăn không ngon ngủ không yên. Trần Bình An lật tới lật lui xem qua rất nhiều lần, càng xem càng thấy đáng để nghiền ngẫm. Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, nhấc nhấc cái bọc, ngừng suy nghĩ, tiếp tục lên đường. Vẫn là đi bộ tới trước, còn như hô hấp nhanh chậm và bước chân sâu cạn, cố gắng bảo trì trạng thái võ phu cảnh giới thứ năm bình thường. Miếu thờ hà thần rất dễ tìm, chỉ cần tới bên bờ sông Dao Duệ, sau đó một đường đi lên phía bắc là được. Khe Quỷ Vực nằm ở hướng đông bắc miếu thờ kia, miễn cưỡng có thể tính là thuận đường. Mặt sông Dao Duệ rộng lớn mênh mông, nước sâu sông chậm, có cảm giác như đang nhìn hồ nước. Trên sông Dao Duệ không có chiếc cầu nào, nghe nói là vị hà thần này không thích người khác đi lại trên đầu mình, cho nên sông này có nhiều bến thuyền. Trần Bình An dừng chân ở một bến thuyền nhỏ, uống một chén trà âm trầm. Bình thường mà nói, trong số nước nấu trà thì nước sông là hạ phẩm, nhưng trà âm trầm ở đây tùy ý múc nước trong sông, nước trà lại rất mát mẻ ngon miệng, có lẽ là do sông Dao Duệ thủy vận dày đặc. Thủy vận hưng thịnh, lại vô hình trung ban phúc cho hai bờ. Cỏ cây rậm rạp, từng bãi lau sậy lớn, vào đầu đông vẫn xanh um, cho nên nhiều loài chim cư ngụ ở đây. Đoạn đường này đi tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu sĩ du lịch. Bên cạnh là âm linh tùy tùng mặc giáp sắt kêu leng keng, bước chân lại nhẹ nhàng linh hoạt, gần như không bắn bụi đất, giống như cao thủ giang hồ ở nước nhỏ Đông Bảo Bình Châu. Áo giáp trên người cực kỳ tinh xảo, có khắc bùa chú Đạo gia, tơ vàng tơ bạc đan xen, ánh sáng lấp lánh chảy qua, hiển nhiên không phải vật phàm. Âm linh cường tráng gần như đều mang giáp mặt, một chút da thịt lộ ra lại có màu xanh đen. Mỗi vùng đất sẽ nuôi dưỡng con người đặc trưng của vùng đó. Tu sĩ Đông Bảo Bình Châu đi lại ở bến thuyền lớn, cẩn thận dè dặt, kiềm chế rất nhiều. Còn tu sĩ Bắc Câu Lô Châu dù cảnh giới cao hay thấp, vẻ mặt đều giống như bên cạnh không người, vô cùng phóng khoáng. Nếu Bùi Tiền đến đây, chắc sẽ cảm thấy như cá gặp nước. Trần Bình An lại gọi hai chén trà âm trầm. Không phải khát nước đến mức như trâu uống, mà là quán trà bán ba chén một đồng tiền hoa tuyết, uống không tới ba chén cũng như vậy. Trần Bình An không gấp gáp lên đường, từ từ uống trà. Mười mấy cái bàn trong quán đã ngồi hơn nửa, đều là nghỉ chân ở đây. Nghe nói nếu tiếp tục đi tới hơn trăm dặm sẽ gặp một di tích cổ bên bờ sông Dao Duệ, có một pho tượng trâu sắt viễn cổ nằm dưới đất, lai lịch không rõ, cấp bậc rất cao tiếp cận với pháp bảo. Nó không bị hà thần sông Dao Duệ kéo vào trong sông trấn áp thủy vận, cũng không bị đại tu sĩ Hài Cốt Than bỏ vào trong túi. Từng có một địa tiên Kim Đan muốn trộm thứ này đi, hà thần lại làm như không thấy, cũng không dùng thần thông ngăn cản. Nhưng nước sông Dao Duệ lại cuộn trào dữ tợn, ùn ùn kéo đến, cuốn vị địa tiên này vào trong sông dìm chết. Sau đó cũng không ai có gan dòm ngó trâu sắt nặng đến mấy chục vạn cân này nữa. Trần Bình An vừa uống xong chén trà thứ hai. Cách đó không xa lại có một bàn khách xảy ra tranh chấp với phục vụ trong quán, là vì quán trà bán bốn chén lại muốn thu hai đồng tiền hoa tuyết. Chủ tiệm là một người đàn ông lười nhác, nhìn người phục vụ nhà mình cãi nhau với khách mặt đỏ tới mang tai, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác, nằm ở quầy hàng đầy dầu mỡ một mình uống rượu. Trước người bày một đĩa thức ăn nhắm rượu, là rau cần tây mọc bên bờ sông Dao Duệ, đặc biệt thơm ngon. Người phục vụ trẻ tuổi vốn tính tình ương ngạnh, cũng không cầu viện ông chủ, mặc cho bốn người khách vây quanh, vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến. Một là ngoan ngoãn lấy hai đồng tiền hoa tuyết ra, hoặc có giỏi thì không trả tiền, dù sao sạp trà sẽ không nhận một lượng bạc nào. Một gã đàn ông cường tráng râu rậm mặt tía, sau lưng là một âm linh tùy tùng khí thế kinh người, con rối do Phi Ma tông chế tạo này vác một cái rương lớn. Hắn đang muốn trở mặt, lại bị một vị phu nhân đeo đao tùy ý khoanh chân ngồi trên ghế dài khuyên nhủ một câu. Gã đàn ông cường tráng liền lấy một đồng tiền tiểu thử ra, vỗ mạnh lên bàn, nói: - Hai đồng tiền hoa tuyết đúng không? Vậy thì thối tiền cho ông đây! Đây rõ ràng là muốn làm khó dễ quán trà. Người tu hành trên núi và võ phu thuần túy thân mang võ nghệ, ra ngoài du lịch thông thường đều chuẩn bị nhiều tiền hoa tuyết. Còn tiền tiểu thử đương nhiên cũng phải có một ít, dù sao thứ này nhẹ hơn tiền hoa tuyết, dễ mang theo. Nếu là địa tiên sở hữu vật một tấc như mộ tiên nhỏ, kho vũ khí linh lung, hoặc là từ nhỏ đã được ngọn núi tiên gia tặng cho những bảo quý hiếm bối này, vậy thì lại là chuyện khác. Về phần tiền cốc vũ quý giá hơn, cũng không phải càng nhiều càng tốt, bởi vì những nơi dùng được tiền cốc vũ không nhiều lắm. Trừ khi là vừa xuống núi đã chạy thẳng tới làm một vụ giao dịch lớn. Quả nhiên người phục vụ trẻ tuổi móc mỉa một câu: - Sao ngươi không lấy ra một đồng tiền cốc vũ luôn đi? Gã đàn ông mặt tía trừng mắt, hai tay khoanh trước ngực, quát lên: - Bớt nói nhảm đi, mau lên, đừng làm chậm trễ ông đây tới miếu hà thần thắp hương! Ông chủ cuối cùng lên tiếng giải vây: - Được rồi, mau thối tiền cho khách đi. Người phục vụ trẻ tuổi cầm lấy tiền tiểu thử, đi ra phía sau quầy, ngồi xổm xuống, tiếp đó là tiếng đồng tiền va chạm. Hắn xách một bọc tiền hoa tuyết, ném mạnh lên bàn, nói như thị uy: - Cầm đi! Gã đàn ông mặt tía cười cười, vẫy vẫy tay, âm linh tùy tùng liền cầm lấy bọc tiền hoa tuyết nặng trĩu kia, bỏ vào trong cái rương sau người. Người phục vụ trẻ tuổi nghiêm mặt nói: - Thứ cho không tiễn khách, hoan nghênh đừng tới nữa. Gã đàn ông mặt tía lại lấy một đồng tiền tiểu thử ra đặt lên bàn, cười gằn nói: - Lại thêm bốn chén trà âm trầm. Người phục vụ trẻ tuổi tức giận nói - Ngươi con mẹ nó ngừng được chưa? Phu nhân ngồi khoanh chân kia dung mạo bình thường, tư thái lại mê người, lúc xoay mình càng khiến cho đồi núi nhấp nhô. Bà ta cười duyên nói với người phục vụ trẻ tuổi: - Đã làm ăn mở cửa đón khách, vậy thì tính tình đừng quá xung động. Có điều tỷ tỷ cũng không trách ngươi, người trẻ tuổi hay bốc đồng, rất bình thường. Chén trà tiếp theo tỷ tỷ sẽ không uống nữa, xem như là thưởng cho ngươi để hạ hỏa. Khách ở mấy bàn còn lại ồn ào cười lớn, có người còn huýt gió, cố ý liếc nhìn quang cảnh trước ngực phu nhân kia. Người phục vụ trẻ tuổi thẹn quá hóa giận, đang định mắng chửi ả hồ ly lẳng lơ này. Một thanh niên đeo kiếm bên cạnh phu nhân đã nóng lòng muốn thử, lòng bàn tay lặng lẽ vuốt nhẹ chuôi kiếm, dường như đang chờ đối phương nói năng lỗ mãng. May mà ông chủ cuối cùng bỏ đũa xuống, nói với người phục vụ trẻ tuổi kia: - Được rồi, đã quên dạy ngươi thế nào sao? Trước mặt mắng người, gây họa lớn nhất. Quy tắc của quán trà là do tổ tiên truyền lại, không thể trách ngươi cố chấp, khách không vui cũng đành chịu. Nhưng mắng người thì bỏ đi, không có ai buôn bán như vậy. Sau đó ông ta mỉm cười nhìn nhóm khách kia, nói: - Làm ăn có quy tắc của làm ăn, nhưng giống như vị tỷ tỷ xinh đẹp này nói, mở cửa đón khách mà. Cho nên bốn chén trà âm trầm tiếp theo, coi như là ta làm quen với bốn vị hảo hán, không thu tiền, thế nào? Phu nhân che miệng cười duyên. Gã đàn ông mặt tía gật đầu, cất đồng tiền tiểu thử kia, uống trà âm trầm vừa lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi. Phu nhân còn không quên xoay người, ném một ánh mắt quyến rũ cho người phục vụ trẻ tuổi. Trần Bình An nhíu mày, liếc nhìn một cái chén trắng trên bàn còn dư lại hơn nửa nước trà, trên mép chén còn dính một ít bột không dễ phát giác. Ông chủ cười lắc đầu, vòng ra quầy hàng. Trước khi người phục vụ trẻ tuổi có động tác, ông ta đã tiện tay ném cái chén trắng kia vào trong nước sông dập dờn. Trần Bình An uống trà xong, đặt một đồng tiền hoa tuyết lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi. Từ thành Bích Họa tới bến thuyền qua sông lại xuất hiện đường rẽ, bao gồm đường nhỏ ven sông và đường lớn cách xa bờ sông một chút, trong này cũng có nghiên cứu. Hà thần ở đây là một người thích yên tĩnh không thích ồn ào, mà con đường lớn ở Hài Cốt Than kia, mỗi ngày trên đường ngựa xe như nước, qua lại không dứt, nghe nói đã làm phiền đến hà thần lão gia thanh tu. Cho nên Phi Ma tông đã bỏ tiền làm hai con đường, thích ngắm cảnh thì đi đường nhỏ, chạy buôn bán thì đi đường lớn, nước giếng không phạm nước sông. Trần Bình An đi đường nhỏ, người đi đường thưa thớt. Dù sao phong cảnh sông Dao Duệ có đẹp đến mấy, rốt cuộc vẫn chỉ là một sông lớn êm đềm mà thôi. Lúc trước từ thành Bích Họa đi tới, du khách bình thường cũng không còn thấy mới mẻ. Đường đất nhỏ lồi lõm, không so được với đường lớn xe ngựa ổn định. Hơn nữa hai bên đường lớn còn có một số tiểu thương trải sạp, dù sao bày hàng ở thành Bích Họa vẫn phải giao ra một khoản tiền, không nhiều, chỉ tốn một đồng tiền hoa tuyết, nhưng chân muỗi cũng là thịt. Trần Bình An dọc theo đường nhỏ ở bờ sông đi mười mấy dặm, lại loáng thoáng nghe được tiếng mắng chửi uể oải trong một bãi lau sậy phía xa, sau đó có bốn người dìu nhau đi ra, chính là nhóm khách lúc trước xung đột với quán trà. Trong đó vị phu nhân kia bụng đột nhiên kêu lên như sét đánh, khẽ thở dốc nói: - Ôi chao, mẹ của ta ơi, lại tới rồi. Phu nhân xoay người lảo đảo chạy vào sâu trong bãi lau sậy, không quên nhắc nhở: - Để con rối vừa mua kia của ngươi cút xa một chút. Nơi hoang dã này, không bị đàn ông nhìn thấy cái mông của lão nương, chẳng lẽ còn bị một âm vật chiếm lợi? Trần Bình An mắt không nhìn nghiêng, bước chân nhanh hơn. Gã đàn ông mặt tía kia liếc nhìn Trần Bình An. Thanh niên đeo kiếm bên cạnh nhỏ giọng nói: - Trùng hợp như thế, lại gặp mặt rồi, chắc không phải là cái bẫy do quán trà kia dựng lên đấy chứ? Lúc trước thấy tiền nổi lòng tham, bây giờ lại định thừa cơ hành động? Một lão già áo xám giống như quản gia xoa bụng quặn đau, gật đầu nói: - Cẩn thận thì tốt hơn. Gã đàn ông kia sắc mặt âm trầm, mắng: - Không ngờ Hài Cốt Than này thật là coi trời bằng vung, một quán trà buôn bán không chạy đi được, lại dám bỉ ổi như thế! Lão già áo xám bất đắc dĩ nói: - Hài Cốt Than xưa nay nhiều kỳ nhân dị sĩ, chúng ta coi như đi một ngày đàng học một sàng khôn, nên nghĩ xem kế tiếp nên đi thế nào. Nếu thật sự là quán trà mưu tiền hại mạng, đoạn đường trước khi đến miếu thờ hà thần sẽ rất khó đi. Thanh niên đeo kiếm nhìn bóng lưng người trẻ tuổi đội nón kia, làm một động tác giơ tay chém xuống, nhẹ giọng nói: - Vậy tiên hạ thủ vi cường? Chúng ta tìm một nơi nào đó bắt rùa trong hũ, không chừng giết gà dọa khỉ, đối phương ngược lại sẽ không dám tùy tiện ra tay. Gã đàn ông mặt tía cảm thấy hợp lý. Lão già áo xám còn muốn lên kế hoạch một chút, gã đàn ông kia đã trầm giọng nói với thanh niên kiếm khách: - Vậy ngươi đi thử xem sâu cạn, nhớ tay chân sạch sẽ một chút, tốt nhất đừng ném vào trong sông. Nếu thật sự dính bẫy, chúng ta còn phải dựa vào vị hà thần lão gia kia bảo hộ. Bãi lau sậy lớn như vậy, đừng lãng phí. Thanh niên đeo kiếm gật đầu, sau đó cười ha hả nói: - Nhìn giống như là một võ phu thuần túy đã qua cảnh giới luyện thể. Nếu lỡ may là kẻ giấu tài, có một viên mật anh hùng, không nói đến lật thuyền trong mương, nhưng muốn bắt lại tra hỏi sẽ rất khó. Gã đàn ông mặt tía liếc nhìn lão già áo xám, người sau yên lặng gật đầu. Thanh niên đeo kiếm và lão già áo xám lần lượt lướt về phía trước. Chốc lát sau, gã đàn ông mặt tía đang xoa cái bụng lại bắt đầu dời sông lấp biển, nhìn thấy hai người kia trở về, liền hỏi: - Xong chuyện rồi? Lão già áo xám lắc đầu nói: - Trong thoáng chốc đã chạy mất dạng, còn nhanh hơn thỏ. Nhưng cũng có thể là thấy tình thế không ổn, ẩn nấp trong bãi lau sậy, khó mà tìm được. Gã đàn ông kia sắc mặt âm trầm, nhìn quanh nói: - Vậy thì không có cách nào rồi, chúng ta lại đi thêm một đoạn nữa, xem tình thế mà hành sự. Nếu không được thì quay về, cúi đầu với gã chủ tiệm bỏ thuốc kia, coi như là rồng mạnh không đấu với rắn địa phương. Phu nhân một tay chống nạnh, loạng choạng đi ra khỏi bãi lau sậy, uể oải nói: - Đầy tớ quán trà kia giở trò xấu sau lưng, đúng là hổ mặt cười đáng chém ngàn đao. Thuốc xổ thật bá đạo, cho dù khỏe như trâu cũng phải ngã, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Lúc trước Trần Bình An rời khỏi đường nhỏ, rẽ vào trong bãi lau sậy, khom người lướt về phía trước, rất nhanh đã không còn bóng dáng. Sau khi đi được hơn hai mươi dặm hắn mới chậm lại, tới bờ sông vốc nước rửa mặt. Thừa dịp bốn phía không người, hắn cất cái bọc chứa tranh thần nữ vào trong vật một thước. Sau đó mới nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm trên bãi lau sậy tươi tốt dày đặc, giống như chuồn chuồn chạm nước, bên tai là tiếng gió gào thét, bồng bềnh đi xa. Nhóm người giang hồ kia, cho dù có con rối âm linh làm tùy tùng bên cạnh, có lẽ còn không bằng một tu sĩ cảnh giới Long Môn kinh nghiệm lão luyện. Trần Bình An không muốn đến Bắc Câu Lô Châu rồi lại đánh đánh giết giết với người khác, huống hồ còn là vô cớ gặp họa, điềm báo không tốt. Đến gần miếu thờ hà thần, đường nhỏ cũng có thêm một số người đi đường. Trần Bình An đáp xuống đất, bước ra khỏi bãi lau sậy, đi bộ tới trước. Lúc trước đứng trên bụi lau sậy, nhìn về miếu thờ nổi tiếng nửa châu phía xa, chỉ thấy một luồng hương khói dày đặc bay lên cao, khuấy động biển mây phía trên, màu sắc mê ly. Cảnh sắc này không thể xem thường, cho dù là miếu thủy thần sông Mai Đồng Diệp châu lúc trước từng đi qua, hay là phủ Bích Du được thăng thành cung, đều chưa từng có hiện tượng này. Còn như mấy miếu giang thần ở khu vực sông Tú Hoa quê nhà, cũng không có cảnh tượng kỳ lạ như vậy. Trong miếu dân chúng có nhang của dân chúng, còn có thủy hương chuyên cung cấp cho phú hào. Miếu thờ hà thần rất phúc hậu, đã dựng bảng gỗ cáo thị, còn có một thằng bé nhỏ tuổi, chuyên môn canh giữ ở bảng gỗ. Giọng điệu của nó ngây thơ, nói với tất cả khách tới đây dâng hương, vào miếu lễ thần thắp hương chỉ xem có thành tâm hay không, không xem nhang khói sang hèn. Trần Bình An cũng không tiết kiệm số tiền này, mua một ống thủy hương của miếu thờ sông Dao Duệ chuyên dùng lễ thần, giá cả không rẻ, mười đồng tiền hoa tuyết. Ống nhang có chứa chín nén nhang, đắt hơn không ít so với miếu thờ hà thần nước Thanh Loan, ba nén nhang một đồng tiền hoa tuyết. Trần Bình An cầm ống nhang bằng trúc vàng có hoa văn bọt nước xanh biếc, lấy ra ba nén nhang, đi theo đám khách hành hương vào miếu thờ, thắp nhang ở chủ điện, hai tay cầm nhang giơ quá đỉnh đầu, vái bốn phương, sau đó đi vào nơi thờ cùng kim thân hà thần. Chủ điện không khí nghiêm nghị, tượng thần sơn màu kia toàn thân mạ vàng, nhìn chiều cao thì rất giống như vượt quyền hạn, còn cao hơn ba thước so với tượng thần thủy thần sông Thiết Phù quận Long Tuyền. Thần linh núi sông của vương triều Đại Ly, độ cao tượng thần đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của thư viện. Có điều Trần Bình An vừa nghĩ tới đây là Bắc Câu Lô Châu, cũng không thấy lạ nữa. Tướng mạo của vị thủy thần sông Dao Duệ này, là một ông lão giáp vàng hai tay cầm kiếm và giản, chân đạp rắn dài đỏ tươi, dáng vẻ giống như Thiên Vương trợn mắt, vô cùng uy thế. Trần Bình An đi rồi lại dừng, dạo chơi mười mấy khu của miếu thờ to lớn một vòng, đã tốn hơn nửa canh giờ. Nóc miếu thờ đều lợp ngói lưu ly màu vàng nổi bật. Trong đó có một thiên điện xây dựng theo hình dáng long cung dưới nước, tượng đắp sống động như thật, đều là quan tướng phụ tá do cá lớn, rắn, thuồng luồng hóa thành hình người, muôn vàn tư thái. Có khách hành hương già cười nói với trẻ con nhà mình, đây là biệt cung của hà thần lão gia. Những quan văn tướng võ này ai cũng có thể hô mưa gọi gió, trời vừa tối bọn họ sẽ sống lại. Có điều miếu thờ cấm đi lại ban đêm, cho nên đến tối rồi, chỉ có những thần tiên lão gia cưỡi mây đạp gió, mới có tư cách đến nhà làm khách, uống rượu uống trà với hà thần lão gia. Ban nãy Trần Bình An dừng lại một lúc ở hậu điện, nhìn thấy một câu đối, lại lấy ra ba nén nhang thắp lên, lễ độ cung kính đứng trên quảng trường bạch ngọc, cắm vào trong lư hương, sau đó mới rời khỏi. Câu đối chữ vàng nền đen sau người Trần Bình An, viết là “thành tâm đừng tới dập đầu, tự có âm đức bảo hộ”, “làm ác mặc ngươi thắp hương, chỉ chọc thủy thần nổi giận”. Sau khi rời khỏi miếu thờ hà thần, Trần Bình An tiếp tục du lịch phía bắc. Mặt trời xuống núi phía tây, trong hoàng hôn Trần Bình An đi tới một bến thuyền nhỏ. Cần phải ngồi thuyền qua bờ, mới có thể đi tới khe Quỷ Vực kia. Tại địa bàn Hài Cốt Than, hắn rất muốn đến nơi này một chuyến. Có điều thuyền đã cập bến, buộc dây thừng, người chèo thuyền già trẻ đều đã nghỉ ngơi, lần lượt trở về nhà. Trần Bình An muốn tăng giá qua sông, nhưng không ai đồng ý. Bọn họ nói thuyền đêm không qua sông là quy củ đời đời truyền xuống, bằng không hà thần lão gia sẽ tức giận. Chỉ có ba loại người ngoại lệ, một là sĩ tử vào kinh đi thi, hai là có người bệnh nặng cầu y, ba là người khổ nạn muốn nhảy sông tự sát. Trần Bình An nghĩ đến sông Dao Duệ không xây cầu, cùng với những quy củ này, cũng từ bỏ ý định lướt qua sông. Hắn dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh ở bờ sông gần bến thuyền, đốt một đống lửa, dự định ngày mai trời vừa sáng sẽ ngồi thuyền qua bờ. Màn đêm thâm trầm, nước sông chậm rãi. Trần Bình An nhìn về nước sông, ngồi xếp bằng luyện tập thủ ấn. Một đêm vô sự. Trời vừa sáng, Trần Bình An đứng dậy đi về phía bến thuyền. Có một lão chèo thuyền khoẻ mạnh nước da bóng loáng ngăm đen, đang ngồi xổm ở bến thuyền chờ khách. Trần Bình An thương lượng giá cả với lão chèo thuyền xong, tám đồng bạc. Ông lão nói chở một người qua sông chỉ kiếm tám đồng bạc, cảm thấy có lỗi với sức lực bản thân, bèn hỏi Trần Bình An có thể chờ thêm một lát không. Chỉ cần tới một người nữa, kiếm thêm tám đồng bạc, sẽ có thể chèo thuyền qua sông. Trần Bình An cười bảo không việc gì, cứ chờ là được, dù sao cũng không gấp gáp lên đường. Hắn cởi nón ra, ngồi ở bến thuyền với ông lão, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, đều là rượu nếp tự ủ mà Đổng Thủy Tỉnh tặng cho núi Lạc Phách. Lão chèo thuyền ngửi mùi rượu, ánh mắt sáng lên, xoay người cười hỏi: - Vị công tử này, có thể cho một ngụm rượu uống không? Trần Bình An muốn đưa hồ lô nuôi kiếm qua, lão chèo thuyền liền xua tay, sau đó hai bàn tay khép lại, cười nói: - Công tử là người tinh tế, lão già ta cũng không thể không tinh tế. Công tử cứ rót rượu vào tay ta là được. Trần Bình An liền rót rượu. Lão chèo thuyền giơ hai lòng bàn tay đầy vết chai, cúi đầu uống như trâu, sau đó chép chép miệng, cười hỏi: - Công tử muốn đi đến nơi “không quay đầu” kia sao? À, đây là tiếng địa phương chỗ chúng ta. Theo như cách nói của những đại thần tiên lão gia Phi Ma tông kia, chính là khe Quỷ Vực. Trần Bình An cười gật đầu, nói: - Mộ danh mà đến. Mọi người đều nói Hài Cốt Than có ba nơi nhất định phải đi. Ta là một kiếm khách, hôm nay đã đi qua thành Bích Họa và miếu hà thần rồi, cho nên muốn tới khe Quỷ Vực mở mang kiến thức. Lão chèo thuyền vươn hai ngón tay ra, vân vê góc áo xanh của Trần Bình An đang ngồi xếp bằng bên cạnh, tấm tắc nói: - Ta biết mà, công tử thực ra cũng là một vị thần tiên trẻ tuổi. Không nói cái khác, lão già ta cả đời đón người tới tiễn người đi trên sông này, bạc trong túi không kêu, nhưng vẫn có ánh mắt. Bộ quần áo này của công tử, rất đáng giá đúng không? Trần Bình An thoải mái cười nói: - Đi ra bên ngoài, vẫn phải chú ý dáng vẻ một chút, khoe khoang sĩ diện mà. Lão chèo thuyền nói: - Khẩu âm của công tử, vừa nghe đã biết là nhân sĩ châu khác, nhất định phải thay đổi một chút. Nơi này của chúng ta, cánh rừng lớn rồi, chim gì cũng có. Càng là kẻ không có bản lĩnh, lại càng thích kết bè hiếp đáp. Trần Bình An “ừ” một tiếng, gật đầu nói: - Lão bá nói phải. Ông lão quay đầu liếc nhìn bến thuyền, nói: - Vận may của công tử không tệ, sớm như vậy đã có người tới bến thuyền, chắc chúng ta có thể qua sông rồi. Trần Bình An quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông lão, trông thấy một bà lão loạng choạng bước đi. Lại nhìn kỹ nét mặt của bà ta, hắn liền cảm thấy bất đắc dĩ. Bà lão đi tới bến thuyền, vừa nghe lão chèo thuyền muốn thu tám đồng bạc, liền bắt đầu tỏ vẻ khó khăn, sau đó quay đầu nhìn Trần Bình An. Trần Bình An liền giả vờ như chim non giang hồ mới ra đời, không biết gì cả. Bà lão ngẩn người, chủ động lên tiếng hỏi thăm: - Vị công tử này có thể giúp một chút không. Trên người ta chỉ có bốn năm đồng bạc, làm phiền công tử bù cho một ít, lòng tốt nhất định sẽ có báo đáp. Trần Bình An chỉ lắc đầu. Lão chèo thuyền liền hơi nôn nóng, ra sức nháy mắt với Trần Bình An. Đáng tiếc trong mắt ông lão, một hậu sinh lúc trước rất lanh lợi, lúc này giống như một người gỗ không mở mang đầu óc. Đến cuối cùng, bà lão thở phì phì nói là cho thiếu trước, lần sau qua sông sẽ trả. Ông lão cũng đồng ý. Chèo thuyền qua sông, không khí trên thuyền nhỏ có phần lúng túng. Trần Bình An cúi đầu xuống, giả vờ như lão tăng nhập định. Lão chèo thuyền hơi sốt ruột, nhưng lại không tiện nói gì. Bà lão tức giận, cảm thấy người trẻ tuổi này đúng là hẹp hòi keo kiệt. Bà ta càng nghĩ càng giận, liếc xéo Trần Bình An một cái. Trần Bình An làm như không thấy. Sau đó giống như “không nhịn được”, hắn bắt đầu trình bày đạo lý lớn, dùng văn từ cổ hủ cãi nhau với bà lão một trận, đại khái là giải thích vì sao không thể trách hắn hẹp hòi. Bà lão nghe được liền vỗ lan can thuyền một cái, khiến cho lão chèo thuyền trợn mắt nhìn qua. Tới bến thuyền bờ đối diện, lão chèo thuyền vừa định nói gì đó, đã bị bà lão kia kéo tay áo. Trần Bình An nhảy xuống thuyền, cáo từ một tiếng, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy rời đi. Lão chèo thuyền nghẹn họng nhìn trân trối, sững sốt cả buổi, quay đầu nói với bà lão kia: - Cứ bỏ qua như vậy? Không tiếc sao? Bà lão lom khom lúc này đã đứng thẳng người, cười nhạt nói: - Nếu không thì sao? Còn muốn ta đeo bám nữa à? Là chính hắn không bắt được phúc duyên, không thể trách người khác. Ba lần khảo nghiệm mang tính hình thức, tên này là người đầu tiên không qua được, truyền đi ta sẽ bị bọn tỷ muội cười chết. Nhưng lão chèo thuyền luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, sao giống như người trẻ tuổi kia cố ý bỏ lỡ phúc duyên to lớn này? Khảo nghiệm đầu tiên là do bà lão sắp đặt, có cưỡng ép qua sông hay không, người trẻ tuổi đã thông qua. Sau đó lão chèo thuyền thay thế bà ta, lại khảo nghiệm tượng trưng một lần. Người trẻ tuổi cũng thuận lợi thông qua khảo nghiệm thứ hai, thoải mái cho mình một ngụm rượu uống. Cho nên ông lão cảm thấy đại cục đã định, sự tình chắc chắn thành công, liền bán cho người trẻ tuổi một nhân tình nhỏ, cố ý triệt tiêu một chút pháp thuật che mắt, lộ ra một ít dấu vết. Người trẻ tuổi đã đi qua miếu hà thần, nên phát giác được mới đúng, càng nên ứng đối khéo léo, sẽ không tính toán chi li mấy đồng bạc vặt vãnh này. Vừa rồi là ai nói “hành tẩu giang hồ, khoe khoang sĩ diện” ấy nhỉ? Bà lão nổi nóng, giậm chân một cái, cả ông lão và con thuyền đều chìm xuống đáy nước sông Dao Duệ. Hai người một thuyền, qua lại tự nhiên dưới đáy sông. Bà lão đã khôi phục chân thân uyển chuyển, lụa màu tung bay, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, phong thái xứng với thần nữ. Lão chèo thuyền thở dài, rất tiếc nuối cho người trẻ tuổi kia. Sau khi rời khỏi bến thuyền, Trần Bình An bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy như bay, chỉ hận ngự kiếm bay lên quá nổi bật, nếu không thì sẽ có thể chạy nhanh hơn. Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu an ủi, sau đó cười lên, học theo Bùi Tiền đi vài bước đường, dương dương tự đắc, Trần Bình An ta đúng là người từng trải. Sau khi cười xong, hắn nghĩ lại mà sợ, lau mồ hôi lạnh trên trán. Còn may còn may, may mà mình nhạy bén, bằng không đếm ngón tay tính toán một chút, sẽ bị Ninh cô nương đánh chết bao nhiêu lần? Cho dù không bị đánh chết, lần sau gặp mặt, nào còn dám hi vọng ôm nàng một chút, hôn môi một cái? Tại bến thuyền bờ đối diện, Khương Thượng Chân lúc trước tâm ý khẽ động, phát giác được một chút dấu vết, liền quyết đoán trở lại. Lúc này hắn đưa tay ôm trán, lẩm bẩm nói: - Trần Bình An, Trần huynh đệ, Trần đại gia, vẫn là ngươi lợi hại. --------- Thông báo: hiện giờ đang tạm khóa bình luận trên web, bạn nào muốn bình luận thì tải app của Tàng Thư Viện nhé.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang