[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 482 : Một Chu Liễm khác
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:58 22-05-2025
Thực ra Bùi Tiền vẫn không buồn ngủ, nhưng lại bị Trần Bình An đuổi đi ngủ.
Lúc Trần Bình An đi qua nhà của Sầm Uyên Cơ, trong sân vẫn có tiếng quần áo chấn động khi xuất quyền. Chu Liễm đứng ở cửa viện, mỉm cười nhìn Trần Bình An.
Hai người sánh vai bước đi, cao thấp chênh lệch. Nam nhi ở phía bắc Đông Bảo Bình Châu vốn có vóc dáng cao, trai tráng Đại Ly càng nổi tiếng một châu vì vóc người cường tráng, sức lực xuất chúng. Áo giáp và chiến đao kiểu mẫu Đại Ly phân biệt làm theo “kiểu Tào gia” và “kiểu Viên gia”, đều khá nặng, nếu không phải binh sĩ tinh nhuệ phía bắc thì không thể mặc hay đeo nổi.
Hôm nay Trần Bình An vóc dáng cao gầy, Chu Liễm lại theo thói quen thân hình lom khom, chỉ nhìn bóng lưng đã giống như một trời một đất.
Trần Bình An dự định nhờ Chu Liễm đi hồ Thư Giản, đưa cho bọn Cố Xán và Tăng Dịch khoản tiền cốc vũ dùng để mở thủy lục đạo trường và tế đàn giải nạn. Trong thời gian này Đổng Thủy Tỉnh cũng sẽ đi theo, sau đó dừng chân ở thành Trì Thủy, lén lút gặp gỡ cháu cố Quan Ế Nhiên của thượng trụ quốc họ Quan. Chu Liễm hay Đổng Thủy Tỉnh đều là người làm việc khiến Trần Bình An rất yên tâm, hai người đồng hành, Trần Bình An cũng không cần đặc biệt dặn dò điều gì.
Chu Liễm cũng không có dị nghị.
Trần Bình An không che giấu đại thế thiên hạ với Chu Liễm. Sau khi Chu Liễm nghe xong, cũng không có cảm khái thổn thức gì, chỉ nói trước kia ở đất lành Ngẫu Hoa, hành vi của lão giống như xây đạo trường trong vỏ ốc. Hôm nay đi tới thế giới Hạo Nhiên, cũng không suy nghĩ những chuyện đao to búa lớn này, chỉ có thể làm một ít công việc như quét tuyết trước cửa, quét sương trên ngói.
Đến tầng trệt lầu trúc, Trần Bình An bảo Chu Liễm ngồi xuống, còn mình bắt đầu thu dọn gia sản. Ngày mốt sẽ lên thuyền ở núi Ngưu Giác, ngồi một chiếc thuyền vượt châu qua lại giữa thành Lão Long và Bắc Câu Lô Châu. Mục tiêu là một nơi “địa thế ưu việt”, danh tiếng lớn đến mức Trần Bình An từng đọc được trong bộ sách thần tiên ở núi Đảo Huyền, hơn nữa số trang không ít. Nơi đó gọi là Hài Cốt Than (bãi hài cốt), là một di chỉ chiến trường cổ nằm ở phía nam Bắc Câu Lô Châu.
Môn phái tiên gia trấn giữ ở đó tên Phi Ma tông, là hạ tông của một tông phái lớn ở Trung Thổ. Trong tông môn nuôi dưỡng mười vạn âm binh âm tướng, có điều mặc dù giao tiếp với âm linh ma quỷ, danh tiếng của Phi Ma tông lại rất tốt. Đệ tử tông môn xuống núi rèn luyện, đều theo tôn chỉ thu thập ác quỷ ác linh làm hại dương gian.
Hơn nữa tông chủ đầu tiên của Phi Ma tông, năm xưa cùng với mười sáu vị đồng môn từ Trung Thổ di chuyển đến Hài Cốt Than, lúc khai sơn đã thiếp lập một luật lệ. Đệ tử trong môn phái xuống núi sắc thần diệt quỷ, trấn ma hàng yêu, không được đòi hỏi bất cứ thù lao nào. Dù là cứu giúp quan to quyền quý hay dân chúng nông thôn, đều không được thu tiền, người vi phạm sẽ bị đánh gãy cầu trường sinh, trục xuất khỏi tông môn. Cho nên tu sĩ Phi Ma tông ở Hài Cốt Than, lại được khen ngợi là “tiểu thiên sư” của Bắc Câu Lô Châu.
Phạm vi ngàn dặm xung quanh Phi Ma tông, có rất nhiều quỷ tu chính đạo nương nhờ đồn trú. Cho nên Trần Bình An dự định sau khi đến Hài Cốt Than, sẽ đi dạo thêm mấy ngày. Dù sao hắn cũng muốn chiếm cứ một hòn đảo ở hồ Thư Giản, xây dựng một môn phái thích hợp cho ma quỷ tu hành. Đó vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng hắn.
Trần Bình An lấy pháp bào Kim Lễ ra xếp ngay ngắn, do dự một lúc, dường như muốn cất vào, không mang theo tới Bắc Câu Lô Châu.
Chu Liễm liếc nhìn chiếc quạt xếp do Thôi Đông Sơn tặng, được Trần Bình An đặt trên bàn. Lão dùng cái mông để nghĩ cũng biết đó là một món pháp bảo, liền cười nói:
- Thiếu gia, Kim Lễ phối với quạt xếp, giống như mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đang lúc tuổi xuân, đi cùng với gương lưu ly chiếu rọi toàn bộ dung mạo, đó là kết hợp hoàn mỹ.
Trần Bình An ngồi phía sau bàn sách, vừa kiểm kê tiền thần tiên kỹ càng, vừa không cao hứng nói:
- Ta đi Bắc Câu Lô Châu là để luyện kiếm, chứ không phải du ngoạn núi sông. Hơn nữa nghe nói ở Bắc Câu Lô Châu, nhìn người không thuận mắt sẽ muốn đánh đánh giết giết. Nếu ta dám hành tẩu giang hồ như vậy, chẳng phải là học theo Bùi Tiền dán bùa chú lên trán, nói rõ hai chữ “đáng đánh”?
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Thiếu gia, giang hồ có loạn đến mấy, cũng sẽ không chỉ có đánh đánh giết giết. Ngay cả hồ Thư Giản kia, không phải cũng có người học đòi văn vẻ sao? Vẫn nên giữ lại Kim Lễ bên người, đề phòng có lúc dùng đến, dù sao cũng không chiếm chỗ.
Đầu óc của lão bất chợt sáng lên, cười nói:
- Thế nào, thiếu gia muốn đem nó cho ai “mượn” sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Muốn tìm một cơ hội, nhờ người đưa tới họ Trần thuần nho ở Nam Bà Sa Châu, gởi cho Lưu Tiện Dương.
Chu Liễm hỏi:
- Là thông qua họ Trần suối Long Vĩ đã xây dựng trường học ở trấn nhỏ?
Trần Bình An nhẹ nhàng cầm một đồng tiền tiểu thử, có hình thức tiền đồng hoàng ngọc, hai mặt đều có chữ triện, phân biệt là “cửu long thổ thủy” và “bát bộ thần quang”. Không giống như năm xưa ở chùa cổ đổ nát, đồng tiền tiểu thử mà nữ quỷ Vi Úy dùng để tiêu tiền giải nạn, chữ triện lại là “xuất mai nhập phục” và “lôi oanh thiên đỉnh”.
Nội dung chữ triện của tiền tiểu thử chính là như vậy, muôn hình vạn trạng, cũng không có quy định riêng. Không giống như tiền hoa tuyết, thiên hạ chỉ lưu hành một loại, đây đương nhiên là điểm lợi hại của thần tài họ Lưu Ngai Ngai châu. Còn như nguồn gốc của tiền tiểu thử, lại phân tán khắp nơi, cho nên mỗi loại tiền tiểu thử lưu truyền khá rộng, đổi thành tiền hoa tuyết hơi có chênh lệch.
Trần Bình An nói:
- Năm xưa người của họ Trần thuần nho đi tới động tiên Ly Châu, kiểm tra cây hoàng liên ở ngôi mộ kia, có tên là Trần Đối. Mặc dù tính khí không tốt lắm, giọng điệu cũng gay gắt, nhưng tính cách không tệ. Mà người đọc sách đi cùng với Trần Đối, đó là Trần Tùng Phong của họ Trần suối Long Vĩ vương triều Đại Ung, lại có quan hệ rất tốt với một bằng hữu của ta tên là Lưu Bá Kiều.
- Tuy nói Trần Tùng Phong tính tình hơi mềm yếu, đối diện với một cô gái vọng tộc đến từ Nam Bà Sa Châu, lại tỏ ra rụt rè. Nhưng người này lịch sự tao nhã, không thể giả được. Ta tin tưởng một thế tộc hào phiệt, danh dự ngàn năm dù sao cũng đáng giá hơn một món nửa tiên binh.
Trần Bình An muốn tặng pháp bào Kim Lễ cho Lưu Tiện Dương, hoặc là tạm thời cho mượn, Chu Liễm đều không cảm thấy bất ổn, nhưng thời cơ lại không tốt. Cho nên lão hiếm hoi kiên trì ý kiến của mình, nói:
- Thiếu gia, hôm nay ngài đã là võ phu cảnh giới thứ sáu, chỉ thiếu một bước là pháp bào Kim Lễ sẽ trở thành gân gà, thậm chí là phiền phức. Nhưng “chỉ thiếu một bước” này, làm sao có thể không tính toán? Chuyến đi tới Bắc Câu Lô Châu, nhất định sẽ có cả nguy hiểm và cơ hội. Nói một câu khó nghe, nếu thật sự gặp phải cường địch kiếm tu, đối phương sát lực to lớn, trên người thiếu gia mặc pháp bào Kim Lễ, sử dụng như giáp cam lộ Binh gia, ngăn cản thêm mấy kiếm cũng là chuyện tốt.
- Đợi lần sau thiếu gia trở về núi Lạc Phách, bất kể là ba năm, năm năm hay mười năm, lại gởi cho Lưu Tiện Dương cũng không muộn. Đừng nói là địa tiên hai cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh, cho dù là một vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, cũng không dám nói mặc pháp bào Kim Lễ hôm nay sẽ mất mặt.
Trần Bình An “ừ” một tiếng, cất pháp bào Kim Lễ vào trong vật một tấc phi kiếm Mười Lăm.
Chu Liễm nói:
- Thôi Đông Sơn đã nói, vẫn còn thời gian năm mươi năm, để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Thiếu gia cũng đồng ý với quan điểm này, vì sao khi sự tình rơi vào đầu, bản thân lại thay đổi? Đây không giống như tâm tính của thiếu gia.
Trần Bình An nhìn chăm chú vào ngọn nến trên bàn, đột nhiên cười nói:
- Chu Liễm, chúng ta uống ít rượu, tán gẫu một chút nhé?
Chu Liễm cúi đầu khom lưng, xoa tay nói:
- Đương nhiên là được.
Trần Bình An lấy ra hai bình rượu hoa quế cất kỹ, dời đồ vật trên bàn, ngồi sau bàn sách đối diện với Chu Liễm.
Sau đó hắn rủ rỉ nói cho Chu Liễm nghe tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ. Chẳng hạn như xây dựng lại cầu trường sinh, cửa ải tâm cảnh và phúc họa được mất trong đó. Khi còn nhỏ đồ sứ bản mệnh vỡ tan. Giằng co với chưởng giáo Lục Trầm. Đi theo lão đạo nhân xem lướt qua ba trăm năm thời gian ở đất lành Ngẫu Hoa. Ngay cả Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết và Tả Hữu ở khe Giao Long, hai lần xuất kiếm gây ra “lỗ hổng” trong tâm cảnh, cũng nói với Chu Liễm.
Còn có ở hồ Thư Giản, hắn đã nói lý và xung đột đến bể đầu chảy máu như thế nào. Vì sao phải tự phá vỡ viên văn mật kim thân vốn đã có dấu hiệu “đạo đức trên người”. Cùng với những âm thanh ở ngoài nội tâm đang nhẹ nhàng gõ cửa, từ biệt hoặc gào khóc thảm thiết...
Đây là cơ sở đại đạo của một người, vốn nên trời biết đất biết mình biết, không thể cho bất cứ người nào khác biết. Ngay cả rất nhiều đạo lữ thần tiên trên núi, cũng chưa chắc đã chịu tiết lộ chuyện này với đối phương.
Trần Bình An nói rất nhẹ nhàng. Chu Liễm cũng không gò bó, chỉ dựng tai lắng nghe, thỉnh thoảng chậm rãi uống một hớp rượu.
Trần Bình An khom lưng lấy một hũ sứ nhỏ trong ngăn kéo, đổ ra một đống mảnh sứ vỡ, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Đây chính là mảnh vỡ của đồ sứ bản mệnh, năm xưa bị cha ta tự tay đập bể, sau đó mẹ ta nhanh chóng bệnh nặng qua đời. Năm đó khi cầm được chúng, cả người ta đều ngơ ngẩn, chỉ lo thương tâm, cũng không nghĩ xem vì sao chúng lại rơi vào tay ta.
Trần Bình An dùng hai ngón tay cầm một mảnh trong đó, ánh mắt u ám, nhẹ giọng nói:
- Trước khi rời khỏi động tiên Ly Châu, ta đã dùng nó để đánh lén Thái Kim Giản núi Vân Hà trong ngõ. Nếu thất bại thì sẽ không có ngày hôm nay.
- Đủ chuyện trước đó, đủ chuyện sau này, thực ra đều là đang vật lộn. Trước khi đến lò gốm làm học đồ, ta chỉ suy nghĩ làm sao sống tiếp. Sau khi học nung gốm với lão Diêu, ít nhất không lo chết đói chết cóng, lại bắt đầu suy nghĩ về cách sống. Rời khỏi trấn nhỏ, lại nghĩ xem nên sống thế nào. Sau khi rời khỏi Quan đạo quán ở đất lành Ngẫu Hoa, lại suy nghĩ làm sao sống cho tốt, sống thế nào mới là đúng...
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào hoa văn của bàn đọc sách được ánh đèn chiếu rọi, nói:
- Nhân sinh của ta đã xuất hiện rất nhiều đường rẽ, đã đi đường xa đường vòng. Nhưng không hiểu chuyện cũng có cái tốt của nó. Đó là khi ta gặp được người mà mình kính trọng từ đáy lòng, biết được bọn họ đang ở đâu, sẽ rất tò mò bọn họ rốt cuộc làm thế nào đi tới chỗ ấy. Sau đó thì đơn giản rồi, chỉ cần dựa theo phương hướng kia, vùi đầu làm việc, sống ngay thẳng với lương tâm. Nghĩ nhiều đến cha mẹ của mình, Tề tiên sinh, A Lương, nếu gặp phải chuyện tương tự, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, làm thế nào.
- Sau này ta vẫn luôn học hỏi, muốn biến tất cả cái tốt của người khác thành của mình, giống như một tên trộm vậy. Bởi vì ta sợ nghèo, quá sợ rồi, ta muốn giữ lại tất cả những thứ quý trọng của mình. Ta cũng quan tâm đến tiền tài, dù sao ta vốn không phải là Thiện Tài đồng tử trời sinh. Nhưng đối với ta, nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, những chuyện này đều quá bình thường, ta không hề sợ. Cho dù hôm nay ta không có núi Lạc Phách, bị đánh trở về nguyên hình, chỉ còn lại một nhà tổ ở ngõ Nê Bình, ta cũng không sợ.
- Ta đã trộm rất nhiều thứ trên người các ngươi, cũng học được rất nhiều. Trừ ngươi ra, còn có Tống lão tiền bối của Kiếm Thủy sơn trang, Phạm Nhị ở thành Lão Long, Lưu U Châu của phủ Viên Nhu, Tào Từ đánh quyền ở Kiếm Khí trường thành, Lục Đài. Thậm chí là quốc sư Chủng Thu ở đất lành Ngẫu Hoa, Chu Phì cung Xuân Triều, quân tử Chung Khôi ở núi Thái Bình. Còn có kẻ địch sinh tử Lưu Lão Thành ở hồ Thư Giản, Lưu Chí Mậu, Chương Diệp... Ta đều đang yên lặng quan sát, rất hâm mộ những điểm xuất sắc của các ngươi.
Trần Bình An thở dài nói:
- Cho nên Thôi lão tiền bối đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề. Trên đời không có chuyện tốt chỉ được lợi, nếu không phân biệt được cái tốt cái xấu của hành vi và thủ đoạn, sẽ có hậu quả lớn.
Hai tay hắn lồng trong tay áo, nói:
- Làm người không thể so với luyện quyền. Luyện quyền chỉ cần khắc khổ luyện tập, sẽ nắm được chân ý quyền pháp. Còn làm người phải trộm bên này một ít, học bên kia một chút, rất dễ chỉ giống bề ngoài mà không giống bản chất. Đồ sứ bản mệnh vừa vỡ, tâm cảnh của ta vốn trở nên rời rạc, hôm nay càng sa sút giống như phiên trấn cát cứ. Phải miễn cưỡng phân ra chủ thứ, bằng không vấn đề sẽ càng lớn hơn.
- Nếu ta không suy nghĩ viển vông, muốn trở thành một đại kiếm tiên, vậy xem như còn tốt. Võ phu thuần túy từng bước lên đỉnh, không coi trọng những chuyện này. Nhưng một khi học theo luyện khí sĩ, bước vào năm cảnh giới trung là một cửa ải, kết kim đan lại là một cửa ải khác, thành nguyên anh đột phá cảnh giới càng là một cửa ải khó khăn lớn. Đây không phải là cửa ải cuối năm của gia đình dân chúng bình thường, dù thế nào cũng chịu đựng qua được. Chuyện tu tâm một lần không viên mãn, sẽ là rước họa vào thân.
Trần Bình An nhấn giọng nói:
- Trước giờ ta không cảm thấy đây là suy nghĩ nhiều. Ta vẫn tin tưởng, thắng bại nhất thời là ở sức, đây là đường lên cao, thắng bại muôn đời là ở lý, đây là cơ sở đặt chân, thiếu một thứ cũng không được. Trên đời vốn không có chuyện tiện lợi, giống như chờ ta có cuộc sống tốt đẹp rồi mới nói đạo lý. Dùng chuyện không nói lý để thành công, thông thường tương lai sẽ càng không nói lý.
- Tại đất lành Ngẫu Hoa, đi theo lão quán chủ tâm cơ thâm trầm. Trên đường ta vẫn luôn im lặng quan sát, thực ra trong lòng muốn nhìn thấy kết quả ba chuyện, nhưng đến cuối cùng vẫn không thành. Hai chuyện là nhảy qua, còn một chuyện cuối cùng là vì phải rời khỏi dòng thời gian, trở lại nhân gian của đất lành Ngẫu Hoa, cho nên bị cắt đứt.
- Chuyện là có một người đọc sách trong lịch sử nước Tùng Khê, cực kỳ thông minh, xuất thân tiến sĩ, lòng mang chí lớn. Nhưng không ngừng va vấp trong quan trường, vô cùng chua xót. Cho nên hắn quyết định trước tiên thay đổi tâm tính của mình, học một chút quy củ quan trường, nhập gia tùy tục. Đợi đến một ngày bước vào trung tâm triều đình rồi, lại đi tế thế cứu dân. Ta rất muốn biết, người đọc sách này rốt cuộc đã làm được hay từ bỏ rồi.
Trần Bình An bất giác đứng lên, xách bình rượu còn chưa uống, dạo bước trong khoảng không nhỏ bé phía sau bàn đọc sách, lẩm bẩm nói:
- Rất nhiều đạo lý mà ta biết là tốt, rất nhiều đúng sai thị phi mà ta hiểu rõ. Cho dù kết quả chứng minh, tất cả những gì ta làm không tính là xấu, nhưng trong thời gian đó đắng cay tự biết, có thể nói là trăm cảm xúc lẫn lộn, vô cùng hỗn loạn.
- Thử so sánh, năm xưa ở hồ Thư Giản, có nên giết Cố Xán, trở thành đồng minh với Lưu Chí Mậu vốn là tử thù, giả vờ giả vịt với Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu hay không? Sau khi học được một thân bản lĩnh, nên tính sổ với kẻ thù như thế nào? Là giống như năm xưa thẳng tiến không lùi, không quan tâm đến mọi thứ, hay là sau khi suy nghĩ cẩn thận, lại thay đổi một chút? Nếu như thay đổi đúng, phù hợp với đạo lý, nhưng sâu trong lòng ta thật sự thoái mái sao?
Hắn đứng lại, lắc đầu, ánh mắt kiên nghị, giọng điệu bình tĩnh, nói:
- Ta không thoải máu lắm.
Hai người trầm mặc một lúc.
Trần Bình An ngẩng đầu lên, uống một hớp rượu, sau đó lau miệng, tiếp tục nói:
- Phải làm sao đây? Lúc đầu ta cho rằng chỉ cần đến Bắc Câu Lô Châu rồi, sẽ có thể tự do. Nhưng lại bị Thôi lão tiền bối một lời vạch trần, hành động này hữu dụng, tác dụng lại không lớn, trị ngọn chứ không trị gốc. Chuyện này khiến ta rất... do dự. Ta không sợ mạo hiểm, chịu khổ, ấm ức, nhưng ta sợ nhất loại... cảm giác nhìn quanh ngỡ ngàng kia.
Ánh mắt của hắn bi thương, nói:
- Trời lớn đất lớn, một thân một mình, ngước mắt không người thân. Nhìn xung quanh, làm đúng không ai khen, làm sai không ai mắng. Loại cảm giác tồi tệ khi còn nhỏ đó, thực ra vẫn luôn quanh quẩn trong lòng ta, chỉ cần nhớ tới sẽ khiến ta cảm thấy tuyệt vọng. Ta biết tâm thái này không ổn, những năm qua cũng đang từ từ thay đổi, nhưng vẫn làm không đủ tốt.
- Cho nên đối với Cố Xán, đối với Lưu Tiện Dương, đối với tất cả những người mà ta xem là bằng hữu, ta đều muốn tặng mọi thứ trong tay. Ta thật sự là lòng dạ Bồ Tát sao? Dĩ nhiên không phải. Chỉ là ngay từ đầu ta đã giả định mình không giữ được thứ gì, nhưng chỉ cần giữ lại trên tay bọn họ, ta cũng không tính là chịu thiệt, tiền hay vật đều như vậy.
- Giống như pháp bào Kim Lễ này, ta không thích sao? Thích, rất thích, cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, sao lại không có cảm tình. Trần Bình An ta là người thế nào? Ngay cả một con ngựa gầy Cừ Hoàng nương tựa lẫn nhau hơn hai năm, ta đều muốn đưa từ hồ Thư Giản về núi Lạc Phách. Nhưng ta sợ một ngày nào đó trên đường du lịch, mình nói chết là chết, gia sản bị người khác đoạt đi, hoặc trở thành cái gọi là cơ duyên tiên gia, cuối cùng thuộc về những người mà ta không quen biết. Như vậy còn không bằng sớm tặng cho Lưu Tiện Dương.
Chu Liễm để bình rượu xuống, không uống rượu nữa, hai tay vuốt nhẹ tay vịn của ghế dựa, chậm rãi nói:
- Phiền ưu của thiếu gia, cũng không phải chuyện nhà mình, mà là vấn đề nan giải nghìn xưa của người trong thiên hạ. Không chỉ riêng thiếu gia ngài, ở đất lành Ngẫu Hoa, ta có, Đinh Anh có, hôm nay người đọc sách ở thế giới Hạo Nhiên cũng có. Hiền nhân, quân tử, thánh nhân, chúng sinh trên thế gian có linh tính mở mang đầu óc, đều có.
- Học vấn gốc rễ của tam giáo và các trường phái học thuật. Nho gia từ bỏ tư lợi đi theo nhân nghĩa, tự giác tuân thủ nguyên tắc đạo đức khi sống một mình. Đạo gia thanh tịnh vô vi, không tránh thuyền trống (1). Hay là Phật gia hàng phục tâm viên ý mã. Thực ra chính là đang so đấu với “lòng người”. Học vấn của bọn họ đều rất tốt, nhưng đối với phân gà phân chó trong ngõ Nê Bình, ngưỡng cửa vẫn khá cao, rất khó trèo lên.
- Học vấn công lao sự nghiệp của Thôi Sàm và Thôi Đông Sơn, điểm đáng quý là có thể quản tốt những chuyện vặt vãnh trong ngõ. Nhưng khuyết điểm là tốn quá nhiều sức lực vào chuyện nhỏ nhặt, quá coi trọng thực tế, sẽ khiến lòng người dễ dàng đi xuống. Không muốn nghiên cứu lý luận, vậy thì sẽ khó theo đuổi cao hơn.
Chu Liễm đứng dậy, vươn một ngón tay ra, khẽ nhấn vào mặt bàn, nhếch miệng cười nói:
- Kế tiếp cho phép lão nô phá lệ một lần, không nói tôn ti, gọi thẳng tên húy của thiếu gia.
Lão tiếp tục nói:
- Mệt mỏi không tiến lên, như vậy nghĩa là gì? Nghĩa là cách mà ngài nhìn thế giới này, cùng với bản tâm của ngài, đang so đấu và vướng mắc với nhau. Mà theo độ cao võ học và cảnh giới tu sĩ của ngài tăng lên, những vướng mắc trong lòng giống như hạt cải này, sẽ càng ngày càng rõ ràng.
- Năm đó ngài đánh ra một quyền, vỡ gạch nứt tường. Mà sau khi ngài càng ngày càng mạnh, đánh ra một quyền, tường thành của vương triều thế tục cũng sẽ nát bét. Năm đó ngài đâm ra một kiếm, có thể giúp mình thoát khỏi nguy hiểm, chấn nhiếp quân địch. Sau này không chừng kiếm khí đi qua, sông lớn vỡ tan, tổ sư đường của tiên gia trên núi không còn sót lại chút gì. Làm sao có thể không sai?
- Nếu ngài là Mã Khổ Huyền, một kẻ rất đáng ghét, thậm chí là Lưu Tiện Dương, một bằng hữu rất thân thiết với ngài, đều sẽ không quan tâm tới chuyện này. Nhưng chỉnh vì như thế, Trần Bình An mới là Trần Bình An hiện giờ.
Chu Liễm chỉ vào Trần Bình An, nói:
- Ngài mới là ngài.
Lão lại vẽ một vòng trên bàn sách, mỉm cười nói:
- Tại hồ Thư Giản, ngài có thể khiến học vấn và đạo lý của mình hòa hợp với thế giới này. Vừa có thể giải quyết vấn đề, khiến cuộc sống thực tại trở nên tốt đẹp, vừa có thể miễn cưỡng an lòng, không cần để ý tới bên ngoài. Nhưng ván cờ vấn tâm hiện giờ là muốn ngài tự hỏi mình, Trần Bình An rốt cuộc là ai. Ngài đã lựa chọn con đường này, như vậy dù đúng hay sai, trước tiên cũng phải nhìn cho rõ ràng, mới có thể sửa đổi cái sai, hoàn thiện cái tốt, bằng không mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Chu Liễm một lần nữa đưa tay chỉ vào Trần Bình An, chỉ là hơi giơ cao, chỉ lên đỉnh đầu đối phương, nói:
- Câu nói lúc trước của Ngụy Bách, đó là trong lòng một người nhất định phải có mặt trời mặt trăng.
Ngón tay của lão chậm rãi hướng xuống dưới, chỉ ra sau người Trần Bình An, nói:
- Quốc sư Thôi Sàm kia cũng nói, một người trong lòng sáng ngời, giống như cỏ cây hướng về mặt trời, có phải cũng nên xem thử cái bóng phía sau mình hay không.
Chu Liễm hỏi:
- Hai câu này, nói cái gì?
Lão tự hỏi tự đáp:
- Một câu là nói về tương lai, một câu là nói về quá khứ. Cho nên ta lại có một câu hỏi, hiện giờ ngài tự nhận là ai. Có một câu đạo lý rất tầm thường, nhưng lại là câu mà Chu Liễm ta xem trọng nhất, vừa lúc có thể đem ra... “tri nhân giả trí, tự tri giả minh” (người hiểu biết người khác là thông minh, người hiểu biết chính mình là sáng suốt). Chữ “minh” giải thích thế nào? Vừa là tâm cảnh sáng ngời thanh tịnh, vừa là mặt trời mặt trăng tề tụ, đó chính là minh.
Trần Bình An ngồi xuống ghế, uống rượu, giống như có lĩnh ngộ, lại giống như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Chu Liễm cười nói:
- Có một số việc, nghĩ không ra cũng đừng sợ. Trước tiên cứ đi tới, hơn nữa đi chậm, có sai thì sửa, không sai thì cầu tốt hơn, đúng thì lại cầu đúng nhất. Tất cả công phu và học vấn, còn không phải nằm ở một chữ “đi” sao?
- Núi Đảo Huyền đi được, Đồng Diệp châu đi được, đất lành Ngẫu Hoa đi được, hồ Thư Giản cũng đi được. Một Bắc Câu Lô Châu từ xưa nhiều hào kiệt, chẳng lẽ không phải là nơi Trần Bình An hiện giờ nên đi luyện kiếm nhất? Phải mang thêm mấy bình rượu, áo xanh cầm kiếm, hào khí trên người. Lúc trở về phía nam, không chừng đã lấy được một danh hiệu kiếm tiên. Để giang hồ kia nhớ đến cái tên Trần Bình An này, một trăm năm, một ngàn năm.
Những lời này, Trần Bình An hoàn toàn đồng ý với mấy câu trước. Nhưng nghe đến cuối cùng, lại cảm thấy dở khóc dở cười, đây không phải là chuyện mà hắn sẽ nghĩ đến.
Chu Liễm nghiêm túc nói:
- Giang hồ nhiều mỹ nhân si tình, thiếu gia cũng phải cẩn thận.
Trần Bình An hết cách, Chu Liễm nói như vậy, dường như càng khiến hắn quen thuộc hơn một chút.
Chu Liễm nhấc bình rượu lên, hỏi:
- Tối nay tán gẫu với thiếu gia rất thỏa chí, lão nô đã hiểu ra nhiều điều, cả gan cùng thiếu gia uống hết rượu trong bình rồi đi?
Chu Liễm như vậy, lại càng không xa lạ.
Trần Bình An mỉm cười cầm bình rượu lên, cùng Chu Liễm uống hết rượu hoa quế trong bình.
Sau khi Chu Liễm xách bình rượu trống, đóng cửa rời đi, Trần Bình An lại thu dọn hành lý.
Tiền thần tiên đều chứa trong ngọc bài vật một thước, năm xưa ở thành Lão Long được Trịnh Đại Phong tặng cho, trong đó có ba mươi đồng tiền cốc vũ đòi từ Ngụy Bách giúp đỡ “quản tiền”. Dưới tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không sử dụng số tiền này. Chỉ khi gặp được cơ duyên luyện hóa ba vật bản mệnh ngoại trừ thủy và thổ, mới sẽ dùng số tiền này mua một món pháp bảo yêu thích, hơn nữa phù hợp với mình.
Ngoài ra còn mang theo năm mươi đồng tiền tiểu thử, cùng với một ngàn đồng tiền hoa tuyết.
Kiếm Tiên, hồ lô nuôi kiếm, dĩ nhiên là mang theo bên mình.
Hắn mặc bộ pháp bào màu xanh tên là Xuân Thảo, cũng làm theo lời khuyên của Chu Liễm, mang theo cả pháp bào Kim Lễ, phòng khi cần đến.
Vòng tay hạt quả điêu khắc mà Ngô Ý Phủ Tử Dương tặng, mỗi hạt quả đều tương đương với một kích của địa tiên, đây là pháp bảo công phạt rất thích hợp với mình.
Lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm kia, đã bị tổn thương đến gốc rễ. Nghe nói hôm nay Lý Hi Thánh đang ở Bắc Câu Lô Châu trau dồi học vấn, phải tìm hắn xem thử có thể chữa trị được không. Sau đó là Lý gia thu hồi bùa chú, hay là Trần Bình An giữ lại, đều phải xem quyết định của Lý Hi Thánh. Mặc dù Thôi Đông Sơn đã bóng gió nhắc nhở mình, ngoại trừ Tiểu Bảo Bình, phải vạch rõ giới hạn với họ Lý đường Phúc Lộc, nhưng Trần Bình An vẫn muốn thân cận với Lý Hi Thánh.
Còn có ba tấm da mặt do Chu Liễm chuyên tâm chế tạo, phân biệt là gương mặt của thiếu niên, trai tráng và ông già. Mặc dù không thể lừa gạt được tu sĩ địa tiên, nhưng hành tẩu giang hồ cũng dư dả.
Vợ chồng Lý Nhị, còn có chị gái của Lý Hòe là Lý Liễu... cô gái khiến Lâm Thủ Nhất và Đổng Thủy Tỉnh đều yêu thích, hôm nay chắc đang tu hành ở đỉnh Sư Tử Bắc Câu Lô Châu, cũng nên thăm viếng một nhà ba miệng này.
Ngoài ra còn phải đi khảo sát tuyến đường sông lớn vào biển kia, đây là một vụ giao dịch với chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm năm xưa, đương nhiên Lục Trầm vốn không thương lượng với Trần Bình An. Nhưng bất kể thế nào, đây là dương mưu, Trần Bình An cũng sẽ không từ chối. Sau này cơ duyên chứng đạo của thằng bé áo xanh Trần Linh Quân, đều tùy thuộc vào tuyến đường này có thuận lợi hay không.
Loài thuộc giao long qua sông, trước giờ vốn không phải là chuyện đơn giản. Con yêu lươn ở Đồng Diệp châu kia, chính vì bị thủy thần nương nương sông Mai chặn đường qua sông, cho nên chậm chạp không thể bước vào cảnh giới Kim Đan.
Đương nhiên có người và chuyện mà hắn muốn thấy, cũng có người mà hắn không muốn gặp, chẳng hạn như tiên tử Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông năm xưa.
Vừa nghĩ tới nữ đạo sĩ từng có phúc duyên siêu việt Đông Bảo Bình Châu, Trần Bình An còn cảm thấy nhức đầu hơn cả Diêu Cận Chi ở Đồng Diệp châu, thủy thần nương nương Tiêu Loan sông Bạch Hộc, Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai cộng lại.
Chỉ mong đừng gặp phải cô ta.
Trần Bình An đại khái đã thu dọn xong hành lý du lịch chuyến này, thở dài một hơi.
Hắn bỗng dưng nhớ tới Chu Liễm nghiêm túc kia.
Phong thái vô song.
Không thể tưởng tượng lúc Chu Liễm còn trẻ, ở đất lành Ngẫu Hoa sẽ giống thần tiên đến thế nào.
Chu Liễm lảo đảo đi về nhà, phát hiện khuê nữ ngốc Sầm Uyên Cơ còn đang luyện quyền. Chỉ là quyền ý bất ổn, giống như gắng gượng một hơi, công phu vụng về, khiến người ta không thích.
Mũi chân của lão nhún một cái, lướt thẳng qua đầu tường, đáp xuống trong sân, nói:
- Tốt quá hóa dở. Ngươi luyện quyền chỉ biết phát, không biết thu, chuyện này rất phiền phức. Luyện quyền giống như tu tâm, chịu khổ là tốt, nhưng nếu không biết nắm giữ chừng mực, quyền càng luyện càng chết, sẽ khiến người luyện quyền trở nên ngu ngốc. Ngày này qua ngày khác, không cẩn thận sẽ tổn thương đến gốc rễ thân thể, làm sao có thành tựu lớn?
Lời này không hề khách sáo, hơn nữa cũng tương tư với lời thật lòng của Trần Bình An sau khi say, nói với Sầm Uyên Cơ rằng “quyền này của ngươi không được”.
Sầm Uyên Cơ đối xử với sơn chủ trẻ tuổi núi Lạc Phách là một chuyện, đối xử với Chu lão thần tiên lại là chuyện khác, chẳng những thật lòng khâm phục, còn lập tức nhận sai tự kiểm điểm.
Chu Liễm gật đầu nói:
- Lại nói, ngươi có thể tự mình chịu khổ, đã xem như không tệ rồi. Có điều ngươi đã là đệ tử ký danh của núi Lạc Phách chúng ta, nhất định phải nhìn lên cao hơn. Nếu không ngại thì thỉnh thoảng hãy lên đỉnh núi Lạc Phách luyện quyền, nhin phong cảnh hùng vĩ xung quanh, không ngừng tự nói với mình, ai bảo lòng dạ nữ nhân không chứa được non sông gấm vóc? Ai bảo nữ nhân không thể lên đỉnh võ đạo, nhìn xuống toàn bộ anh hùng trong giang hồ?
Tâm thần Sầm Uyên Cơ dao động, lại lệ nóng doanh tròng, cuối cùng vẫn là một thiếu nữ nhớ nhà. Vị Chu lão thần tiên này đã cứu cô ra khỏi nước sôi lửa lửa bỏng, còn tặng cho cô một phần tiền đồ võ học như vậy, trên núi Lạc Phách càng đối xử với cô như trưởng bối hiền lành, cô làm sao có thể không cảm động? Làm sao có thể không kính trọng vị lão thần tiên này?
Cô lau nước mắt, run giọng nói:
- Mỗi chữ tiền bối nói, tôi đều sẽ ghi nhớ kỹ càng.
Chu Liễm chỉ nhắc nhở một chút, liền muốn rời đi. Sầm Uyên Cơ do dự chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi:
- Vì sao tiền bối lại muốn ở núi Lạc Phách chịu nhục?
Chu Liễm cười nói:
- Sao lại thành chịu nhục rồi?
Sầm Uyên Cơ ngại ngùng, không dám nói những lời thật lòng. Không phải cô kiêng dè sơn chủ trẻ tuổi kia, mà là sợ lời nói của mình không biết nặng nhẹ, thương tổn đến mặt mũi của Chu lão thần tiên.
Chu Liễm đưa tay chỉ vào Sầm Uyên Cơ, cười nói:
- Kẻ ngốc có phúc ngốc, cứ như vậy đi, rất tốt, không cần thay đổi, tiếp tục giữ nguyên, càng lâu càng tốt. Núi Lạc Phách chúng ta cũng nên có một người như ngươi.
Sầm Uyên Cơ khẽ cười.
Đừng nói là Chu lão thần tiên dạy dỗ cô mấy câu, cho dù có mắng chửi cô cũng là dụng tâm khổ cực.
Sầm Uyên Cơ hỏi:
- Tiền bối ở chỗ này quen rồi sao?
Chu Liễm gật đầu nói:
- Người hoang dã quen ở trong núi. Ta là một kẻ lười biếng, đã quen rồi, rất thoải mái dễ chịu.
Sầm Uyên Cơ từ đáy lòng khen ngợi:
- Tiền bối đúng là an nhàn tự tại, cao nhân ngoài trần thế.
Chu Liễm xoa cằm, nghi hoặc nói:
- Phong thủy núi Lạc Phách này có điểm lạ.
Lần này lão không lướt ra tường viện, mà là mở cửa rời đi.
Sầm Uyên Cơ cài cửa, sau đó khẽ nắm tay lại, lẩm bẩm nói:
- Sầm Uyên Cơ, nhất định không thể phụ kỳ vọng của Chu lão thần tiên. Luyện quyền chịu khổ, còn phải dụng tâm, linh hoạt một chút.
Chu Liễm không về thẳng nhà, mà là lên đỉnh núi Lạc Phách, ngồi trên đỉnh bậc thềm, lắc lư bầu rượu, mới nhớ tới không còn rượu nữa. Không sao, cứ như vậy chờ mặt trời mọc là được.
Lão đột nhiên nhìn thấy một người khá bất ngờ.
Đó là ông lão chân trần hiếm hoi rời khỏi lầu trúc, Thôi Thành.
Chu Liễm đứng lên, tươi cười chào đón.
Thôi Thành chậm rãi đi lên, đưa tay ra hiệu cho Chu Liễm ngồi xuống.
Thôi Thành ngồi kề vai với Chu Liễm, lại mang theo hai bình rượu, ném cho Chu Liễm một bình.
Chu Liễm mở nắp đất sét, uống một hớp, cười nói:
- Nếu thiếu gia biết tiền bối lén lút đào hai bình rượu lên, không dám oán giận tiền bối, nhưng sẽ lải nhải với ta mấy câu, chẳng hạn như biển thủ.
Thôi Thành mặt không cảm xúc, nói:
- Nếu Trần Bình An không thích ai, sẽ không nói câu nào, một chữ cũng ngại nhiều.
Chu Liễm “ừ” một tiếng, gật đầu nói:
- Cũng phải.
Thôi Thành nhìn về phương xa, thuận miệng hỏi:
- Chu Liễm, đã không còn vách chắn thiên đạo của đất lành Ngẫu Hoa, vì sao ngươi vẫn cố ý đi chậm như vậy?
Chu Liễm để bình rượu xuống, hai bình rượu một trái một phải, ngửa người về phía sau, hai khuỷu tay chống xuống đất, uể oải nói:
- Cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Thôi Thành lại hỏi:
- Trần Bình An đương nhiên không tệ, nhưng đáng để Chu Liễm ngươi đối xử như vậy sao?
Nghe được câu hỏi của một vị võ phu cảnh giới thứ mười đỉnh cao, Chu Liễm vẫn giống như bỡn cợt với đời, cười nói:
- Ta sẵn lòng, ta vui vẻ.
Thôi Thành cũng không giận. Sau này luyện quyền ở lầu trúc, thưởng thêm cho hắn mấy quyền là được rồi.
Thôi Thành cười nói:
- Ngươi vẫn luôn dùng diện mạo này gặp người khác? Còn giấu cả thiếu gia của ngươi?
Chu Liễm cười ha hả nói:
- Ở quê hương, Chu Liễm ta dựa vào mặt để kiếm cơm, đã ăn no rồi. Hôm nay thì bỏ đi, tuổi tác lớn rồi, phải thừa nhận mình già, khiến cho mấy tiểu cô nương si oán ưu sầu thì còn ra thể thống gì nữa.
Thôi Thành lắc đầu bỏ đi.
Ở chung với loại người này, thật sự không có gì để nói.
Nếu không phải nghe được những lời Chu Liễm nói ở tầng trệt lầu trúc, Thôi Thành cũng sẽ không đi chuyến này, đưa một bình rượu này.
Sau khi Thôi Thành rời đi, Chu Liễm dứt khoát ngửa về phía sau nằm xuống, dùng hai tay làm gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc mặt trời sắp mọc, lão chậm rãi ngồi dậy, thấy xung quanh không người, liền vươn hai ngón tay nhấn vào chỗ tóc mai, nhẹ nhàng lột xuống một tấm da mặt, lộ ra chân dung.
Ngụy Bách thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Chu Liễm, cúi đầu liếc nhìn đối phương, cảm khái nói:
- Ta tự thẹn không bằng.
Chu Liễm che mặt, giả vờ như một cô gái nhỏ ngượng ngùng, học theo giọng điệu nói chuyện của Bùi Tiền:
- Thật xấu hổ quá.
Ngụy Bách kìm nén cả buổi, cuối cùng rời đi, chỉ bỏ lại một câu:
- Buồn nôn.
Chu Liễm thoải mái cười lớn, đứng dậy, hai tay đặt sau người.
Mặt trời lớn xuất hiện ở biển đông, chiếu rọi Chu Liễm tinh lực dồi dào, ánh sáng lưu chuyển, giống như thần tiên trong thần tiên.
Chu Liễm rất nhanh đắp lại tấm da mặt che giấu dung mạo chân thực, chỉnh sửa kỹ càng, sau đó xách hai bình rượu đi xuống núi.
Sầm Uyên Cơ đang vừa luyện quyền vừa lên núi.
Nhìn thấy lão tiền bối thân hình lom khom kia, Sầm Uyên Cơ thiếu chút nữa đã cắt ngang quyền ý, dừng quyền thế chào hỏi. Nhưng vừa nghĩ tới những lời tâm sự đêm qua, liền cố gắng vận chuyển một hơi, duy trì quyền ý không rơi không dừng, tiếp tục xuất quyền.
Chu Liễm gật đầu, đi sát qua vai cô.
Cho đến khi lên đỉnh, Sầm Uyên Cơ mới thu hồi quyền thế, quay đầu nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng gầy gò nhỏ như hạt gạo kia. Thiếu nữ nghĩ thầm, nam nhân như Chu lão thần tiên, lúc còn trẻ cho dù tướng mạo không anh tuấn, nhất định cũng sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích, đúng không?
Chu Liễm đến nhà của Bùi Tiền và Trần Như Sơ. Cô bé váy hồng đã bắt đầu bận rộn làm việc.
Bùi Tiền nhất định còn đang ngủ nướng. Theo như lời cô nói, bằng hữu tốt nhất trên đời là đệm chăn buổi tối, kẻ địch khó đánh bại nhất trên đời là đệm chăn sáng sớm, may mà cô ân oán rõ ràng.
Chu Liễm mỉm cười chào hỏi Trần Như Sơ, sau đó ra sức gõ cửa. Bùi Tiền mơ màng tỉnh dậy, hỏi:
- Ai thế?
Chu Liễm cười híp mắt nói:
- Thiếu gia đã rời khỏi núi Lạc Phách rồi.
Trong lòng Bùi Tiền căng thẳng, đột nhiên lại tức giận nói:
- Chu lão đầu bếp, ngày mai mới có thuyền vượt châu tới đón sư phụ, ngươi hù ai thế?
Chu Liễm “à” một tiếng, nói:
- Vậy ngươi cứ ngủ tiếp đi.
Bùi Tiền ngơ ngác ngồi trên giường, sau đó mắng lớn:
- Chu lão đầu bếp, ngươi đừng chạy, có bản lĩnh thì ngươi đứng yên cho ta, tay chân không được động đậy, mắt không được chớp, ăn trọn một bộ Phong Ma kiếm pháp của ta!
- Không có bản lĩnh.
Chu Liễm nghênh ngang rời đi.
Bùi Tiền ngủ cũng không được, không ngủ cũng không được, đành phải lăn tới lăn lui trên giường, ra sức phủi đệm chăn.
Ngày này vào lúc giữa trưa, Trần Bình An rời khỏi núi Lạc Phách, dẫn theo Bùi Tiền, tán gẫu với Trịnh Đại Phong ở sơn môn một lát. Hôm nay công việc xây dựng sơn môn sắp kết thúc, Trịnh Đại Phong rất bận rộn, chỉ nói mấy câu liền đuổi đôi thầy trò này đi, khiến Bùi Tiền rất tức giận.
Sau đó Trần Bình An dẫn Bùi Tiền đến trấn nhỏ một chuyến, trước tiên tới mộ của cha mẹ hắn, buổi tối thì ở nhà tổ ngõ Nê Bình gác đêm.
Sau khi trời sáng, Trần Bình An không bảo Bùi Tiền đi theo, cùng Ngụy Bách đi thẳng tới bến thuyền tiên gia núi Ngưu Giác, bước lên chiếc thuyền vượt châu Hài Cốt Than kia.
Ngụy Bách dùng tiếng lòng nói với hắn: “Giữa đường chắc sẽ có người muốn gặp ngươi, xem như là người có thân phận rất tôn quý ở Đại Ly chúng ta.”
Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, nhưng vẫn hơi hoài nghi nhìn Ngụy Bách, thấy đối phương khẽ gật đầu.
Trần Bình An cười nói:
- Yên tâm đi, ta ứng phó được.
Ngụy Bách nói:
- Ta đương nhiên yên tâm, khu vực Bắc Nhạc mà.
Sau khi thân hình Ngụy Bách biến mất, Trần Bình An không để ý tới những ánh mắt phức tạp xung quanh, đi đến gian phòng trong khoang thuyền ở tầng thượng.
Hắn vào phòng, sau đó đi tới lan can ngắm cảnh.
Thuyền chậm rãi bay lên không. Trần Bình An mặc một bộ áo xanh, lưng đeo Kiếm Tiên, hông cột hồ lô nuôi kiếm, nhìn xuống mặt đất núi sông của động tiên Ly Châu năm xưa. Núi và đỉnh núi, sông và sông lớn, tất cả đều thu vào đáy mắt.
Lại phải xa quê ngàn vạn dặm rồi.
Trên một vách núi dựng đứng mây mù lượn lờ, từ trên xuống dưới có khắc bốn chữ lớn “Thiên Khai Thần Tú”.
Một cô gái áo xanh cột tóc đuôi ngựa, cùng với một cục than đen nhỏ, ngồi kề vai trên nét ngang đầu tiên của chữ “Thiên”.
Bùi Tiền đung đưa hai chân bên ngoài vách núi dựng đứng, cười hì hì tranh công:
- Tú Tú tỷ tỷ, hai túi bánh quai chèo này ăn ngon đúng không, vừa xốp vừa giòn, sư phụ đã mua ở nơi rất xa.
Nguyễn Tú cũng cười nheo mắt lại, gật đầu nói:
- Ăn ngon.
---------
Chú thích:
(1) Không tránh thuyền trống: Chuyện kể về một người chèo thuyền trên sông, bị một chiếc thuyền trống va vào. Người này không tức giận, bởi vì thuyền trống không có ý định va chạm. Câu này khuyên mọi người không nên phản ứng thái quá trước những sự việc xảy ra ngoài ý muốn, hãy chấp nhận nó như một phần của tự nhiên.
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện