[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 481 : Ánh trăng thiên hạ, núi này nhiều nhất
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 15:19 18-05-2025
Ba người đi tới bên vách đá, từng người ngồi xuống. Thôi Đông Sơn và Bùi Tiền đều không thích ngồi ở vị trí đối diện với Trần Bình An, bởi vì cách tiên sinh hoặc sư phụ hơi xa.
Nhà cao đèn lấn át trăng, núi rừng sáng tỏ mênh mang động lòng.
Ba người cùng nhau nhìn về phương xa. Người có vai vế cao nhất lại là tầm nhìn gần nhất, cho dù dựa vào ánh trăng, Trần Bình An vẫn không nhìn được xa lắm. Bùi Tiền lại nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở trấn Hồng Chúc, còn có màu xanh nhàn nhạt ở núi Kỳ Đôn, đó là khu vực năm xưa Ngụy Bách đã trồng trúc anh dũng núi Thanh Thần, để lại phúc lành cho núi sông. Thôi Đông Sơn là địa tiên Nguyên Anh, dĩ nhiên nhìn được càng xa, đường nét quanh co uốn lượn của ba sông Tú Hoa, Xung Đạm và Ngọc Dịch đều thu vào trong mắt.
Bùi Tiền lấy một nắm hạt dưa trong túi ra, đặt lên bàn đá, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ. Chỉ là vị trí đặt cũng có ý đồ, ở gần sư phụ và mình hơn một chút.
Thôi Đông Sơn nghe được âm thanh nhỏ bé hạt dưa rơi xuống đất, liền khôi phục tinh thần. Hắn nhớ tới một chuyện, cổ tay xoay một cái, lấy ra bốn cái túi lớn nhỏ khác nhau, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Mặt ngoài túi có huỳnh quang lưu chuyển, màu sắc bất đồng, che mờ cả ánh trăng.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Tiên sinh, đây là đất năm màu của Tứ Nhạc Đông Bảo Bình Châu tương lai, được đào từ tổ mạch gốc rễ của các ngọn núi lớn, chỉ còn thiếu núi Phi Vân Bắc Nhạc là đủ rồi. Đừng thấy túi không lớn, trọng lượng lại rất nặng, túi nhỏ nhất cũng hơn bốn mươi cân.
Trần Bình An cười nói:
- Vất vả rồi.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Vất vả cái gì, nếu không phải có một chút mong đợi như vậy, lần này rời núi có thể khiến học trò buồn chết.
Bùi Tiền nhấc mông lên, vươn cổ ra, tò mò hỏi:
- Ta có thể mở ra xem thử không?
Thôi Đông Sơn vung tay lên:
- Xem đi, xem đi, xấu hổ chết kẻ bồi tiền ngươi. Xem thử học trò ta đây phân ưu với tiên sinh thế nào. Lại nhìn chính ngươi xem, thân là đại đệ tử khai sơn của tiên sinh, suốt ngày ăn không ngồi rồi, một tháng kiếm mười mấy lượng bạc ở ngõ Kỵ Long đã hài lòng rồi? Mỗi tháng không lãi ròng hai ba chục lượng bạc, ngươi cũng không biết ngượng tranh công với người khác? Nếu một năm kiếm được ba trăm lượng bạc, mua một ngôi nhà nhỏ đàng hoàng ở quận thành Long Tuyền, vậy còn tạm được.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, tức giận nói:
- Xem cái rắm, không xem nữa.
Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Vậy ta cầu ngươi xem, có xem không?
Bùi Tiền giơ ngón cái lên, đổi giận thành vui nói:
- Lòng dạ rộng rãi.
Bùi Tiền không cho Thôi Đông Sơn cơ hội nuốt lời, nhanh như chớp đứng dậy vòng qua Trần Bình An, mở từng túi đất năm màu trong truyền thuyết ra. Cô ngồi ở đó mở to mắt, gương mặt bị chiếu rọi đến màu sắc rực rỡ, trong miệng tấm tắc khen ngợi. Sư phụ từng nói, trong một quyển sách thần tiên nào đó có ghi chép về một loại đất quan âm (đất sét trắng), khi đói có thể dùng làm cơm ăn, không biết mớ đất đủ mọi màu sắc này có ăn được không?
Thôi Đông Sơn đá vào mông Bùi Tiền một cái, mắng:
- Tiểu cô nương mí mắt mỏng như vậy, cẩn thận sau này hành tẩu giang hồ, gặp phải một người đọc sách miệng lưỡi bôi mật, sẽ bị người ta lừa gạt mất.
Bùi Tiền đưa tay xoa mông, cũng không quay đầu, nói:
- Không đánh cho tên lường gạt kia sọ não nở hoa, đã là tấm lòng hiệp nghĩa của ta rồi.
Thôi Đông Sơn bắt đầu vào chuyện chính, nhìn Trần Bình An, chậm rãi nói:
- Chuyến này tiên sinh đi Bắc Câu Lô Châu, hãy mang theo cả phần đất của Ngụy Bách, có thể ở Bắc Câu Lô Châu chờ tin tức. Khoảng một năm rưỡi đến hai năm sau, họ Tống Đại Ly sẽ chính thức sắc phong Tứ Nhạc còn lại, chính là thời cơ tốt nhất để tiên sinh luyện hóa thứ này, chỉ có thể muộn chứ không thể sớm. Thực ra nếu không nói đến kiêng kị, luyện hóa đất năm màu ở khu vực Trung Nhạc tương lai, hẳn là sẽ được lợi nhiều nhất, càng dễ gây nên cảnh tượng kỳ lạ và quà tặng kèm theo.
- Có điều chúng ta vẫn nên chừa một chút mặt mũi cho họ Tống Đại Ly. Thằng nhóc Tống Hòa kia vừa mới lên ngôi, lại trở thành hoàng đế mở rộng lãnh thổ nhiều nhất trong lịch sử Đông Bảo Bình Châu, sẽ càng dễ nóng đầu. Cộng thêm người bên dưới vừa xúi giục, cho dù lão rùa già ép được, nhưng sau này cũng là họa ngầm với núi Lạc Phách. Dù sao đến lúc đó lão rùa già sẽ rất bận rộn.
- Thế sự như vậy, người làm việc luôn là làm nhiều sai nhiều, không có kết quả tốt. Đến ngày thật sự thống nhất Đông Bảo Bình Châu, lão rùa già sẽ phải đối diện với rất nhiều cản trở đến từ Trung Thổ Thần Châu, không phải là phiền phức nhỏ. Ngược lại những kẻ ngồi không hưởng phúc như Tống Hòa, chỉ cần nhàn rỗi thì sẽ dễ sinh ra oán hận.
Trần Bình An gật đầu, sau đó ưu tâm nói:
- Chuyện luyện hóa đất năm màu, trong lòng ta hiểu rõ. Đợi sau khi kỵ binh Đại Ly lấy được Đông Bảo Bình Châu, một đống công lao được phong thưởng, khó tránh khỏi lòng người lười biếng. Trong thời gian ngắn lại không tiện tiết lộ thiên cơ với bọn họ, đó mới là lúc khảo nghiệm phương pháp trị quốc ngự nhân của ngươi và Thôi Sàm.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, nhưng sẽ không xảy ra hỗn loạn. Một ngôi nhà mới, nền móng kiên cố, khung sườn chắc chắn, chỉ cần những cột chống kia không bị lệch, nhà sẽ không sợ gió táp mưa sa. Cửa sổ giấy rách rồi, ngói nhà vỡ rồi, chỉ là chuyện nhỏ tu bổ là xong. Đợi đến khi nhà mới biến thành nhà cũ, trục cửa mục nát, cột hiên nứt nẻ, trong nhà nhiều mối rắn chuột, lúc ấy học trò và lão rùa già cũng không cần quan tâm nữa.
Trần Bình An gật đầu, không nói gì thêm. Con đường công lao sự nghiệp vốn coi trọng những thứ nhỏ bé, đừng quên người trước mắt chính là lão tổ tông của môn học vấn này.
Thôi Đông Sơn quay đầu liếc nhìn lầu trúc, sau đó dời mắt đi, hỏi:
- Hôm nay đã có nhiều ngọn núi rồi. Núi Lạc Phách không cần phải nói, đã tốt đến mức không thể tốt hơn. Còn lại như núi Khôi Mông, Ngao Ngư Bối, Bái Kiếm Đài... vật trấn yểm chôn ở các nơi, tiên sinh đã lựa chọn xong chưa?
Trần Bình An cười khổ nói:
- Không bột khó gột nên hồ, đã suy nghĩ một chút, nhưng đồ vật lại không thích hợp.
Tiền cốc vũ vốn dùng để chế tạo đại trận hộ sơn núi Lạc Phách, hôm nay đã thu không đủ chi. Cho nên chuyến này đến Bắc Câu Lô Châu, ngoại trừ luyện kiếm, hắn thật sự muốn thử làm một tu sĩ hoang dã danh xứng với thực. Lên núi thăm di chỉ tiên phủ, xuống nước tìm long cung bí cảnh, xem thử có thể kiếm được một chút tiền tài bất ngờ, bổ sung gia sản hay không.
Thôi Đông Sơn đang định lên tiếng.
Trần Bình An đã khoát tay nói:
- Hai chuyện khác nhau, anh em ruột trong gia đình cũng phải tính toán rõ ràng.
Thôi Đông Sơn hơi hậm hực. Chỉ cần hắn muốn học theo tiên sinh nhà mình làm làm Thiện Tài đồng tử, e rằng ở thế giới Hạo Nhiên chỉ có người của họ Lưu Ngai Ngai châu mới so được với hắn.
Trần Bình An thuận miệng hỏi:
- Ngụy Tiện vẫn luôn đi theo, hiện giờ cảnh giới thế nào rồi?
Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:
- Sau khi Ngụy Tiện rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, chí không nằm ở lên đỉnh võ học. Hôm nay nhân tài mà học trò dùng được, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngụy Tiện đã có dã tâm như vậy, học trò sẽ thuận thế giúp hắn một tay. Đợi lần này trở về thư viện Quan Hồ, học trò sẽ nhanh chóng ném hắn vào trong quân ngũ Đại Ly. Còn như lựa chọn nương nhờ Tô Cao Sơn hay Tào Bình, cứ từ từ xem xét, không cần quá gấp.
- Đại Ly xuôi nam, những trận tử chiến như với vương triều Chu Huỳnh sẽ không nhiều, nhưng những trận đánh ác liệt lại không ít. Nhất là phía nam có rất nhiều tiên gia trên núi tác oai tác quái quen rồi, những phủ đệ ngàn năm kia càng là kiên cường bất khuất, sẽ có cơ hội để Ngụy Tiện bộc lộ tài năng.
- Tiên sinh, cho dù tương lai núi Lạc Phách trở thành động phủ trên núi, tiên khí đầy đủ, nhưng quan hệ với vương triều nhân gian, trên núi dưới núi, vẫn cần có một hai chiếc cầu. Ngụy Tiện ở triều đình, Lư Bạch Tượng xông pha giang hồ, Chu Liễm ở lại bên cạnh tiên sinh, mỗi người đều có chức vụ riêng, hiện giờ xem ra là tốt nhất.
Trần Bình An “ừ” một tiếng.
Bùi Tiền hỏi:
- Vậy Tùy tỷ tỷ thì sao?
Thôi Đông Sơn không trả lời câu hỏi của Bùi Tiền, nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh, không nên gấp gáp.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Lúc trước ở trong thư, ngươi nói một câu “muốn lật đổ thế lực lớn, phải từ từ mưu đồ”, thực ra có thể dùng trong rất nhiều chuyện.
Đồng Diệp châu, núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành.
Trần Bình An vốn dự định du lịch Bắc Câu Lô Châu xong, sẽ chạy thẳng tới núi Đảo Huyền. Bây giờ xem ra, sau khi đến Kiếm Khí trường thành, trước tiên không trở về thành Lão Long, mà phải đi Đồng Diệp châu thêm một chuyến mới được.
Thôi Đông Sơn do dự một thoáng, giơ một bàn tay ra, nói:
- Học trò và lão rùa già đều cho rằng, ít nhất vẫn còn thời gian dài như vậy, đủ cho chúng ta chuyên tâm chuẩn bị.
Năm mươi năm.
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía tây, tầm mắt bị lầu trúc và núi Lạc Phách che khuất, cho nên không nhìn thấy núi Long Tích có vách đá trảm long đài kia.
Thánh nhân Nguyễn Cung, núi Chân Vũ, miếu Phong Tuyết, cộng thêm Đại Ly, những năm qua “khai sơn” ở núi Long Tích, vẫn luôn làm rất bí mật. Núi Long Tích cũng là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất trong dãy núi phía tây. Ngụy Bách và Trần Bình An quan hệ có tốt đến mấy, cũng chưa từng nhắc chữ nào đến núi Long Tích.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó dứt khoát hai tay ôm sau đầu, ngửa người về phía sau, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Trần Bình An và Bùi Tiền cắn hạt dưa. Bùi Tiền hỏi:
- Sư phụ, có muốn con bóc vỏ giúp ngài không? Đến lúc đó con đưa cho ngài một nắm ruột hạt dưa, rào rào đổ vào trong miệng, một ngụm ăn hết.
Trần Bình An cười nói:
- Không cần.
Thôi Đông Sơn cắt ngang hứng thú:
- Tiên sinh không muốn ăn nước miếng của ngươi.
Bùi Tiền giống như một con chuột nhỏ khẽ cắn hạt dưa, nhìn động tác không nhanh, nhưng trên bàn đã chất đống vỏ hạt dưa như núi nhỏ. Cô hỏi:
- Ngươi có biết một thuyết pháp gọi là “long tượng chi lực” không? Nếu biết, vậy ngươi đã tận mắt nhìn thấy giao long và voi lớn chưa? Sách nói, trong nước sức lớn nhất là giao long, trên bờ sức lớn nhất là voi. Chính là voi lớn mọc hai chiếc răng dài cong cong. Trong cái tên của Lư Bạch Tượng cũng có một chữ như vậy.
Nói năng lòng vòng, Trần Bình An cũng không hiểu rốt cuộc cô bé muốn nói gì.
Kết quả Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Muốn nói ta miệng chó không mọc được ngà voi, cứ việc nói thẳng, bóng gió cái gì.
Bùi Tiền lắc vai, dương dương đắc ý nói:
- Ta cũng không nói như vậy, tự ngươi biết thì tốt.
Trần Bình An cười cười.
Thôi Đông Sơn làm động tác như ném một nắm hạt dưa. Bùi Tiền không hề nhúc nhích, nhếch miệng khinh thường nói:
- Ngươi có ấu trĩ hay không?
Trần Bình An khẽ gập ngón tay búng ra, một hạt dưa nhẹ nhàng bắn trúng trán cô bé. Bùi Tiền lại nhếch miệng nói:
- Sư phụ, thật chuẩn, con muốn tránh cũng không được.
Thôi Đông Sơn xem như mở rộng tầm mắt, hậm hực nói:
- Sau này núi Lạc Phách đổi tên thành núi nịnh bợ là được rồi, cứ để cho đại đệ tử khai sơn của tiên sinh trấn giữ. Núi Khôi Mông văn khí nặng, có thể cho Tiểu Bảo Bình và Trần Như Sơ đến ở, cứ gọi núi đạo lý là được. Ngao Ngư Bối võ vận nhiều một chút, sau này để Chu Liễm trấn giữ, xưng là “núi vả mặt”. Đệ tử trên núi người người đều là võ phu thuần túy, hành tẩu giang hồ, người sau bá đạo hơn người trước. Trên ngọn núi đó, không đạt đến cảnh giới Kim Thân, cũng ngại ra ngoài chào hỏi người khác.
- Bái Kiếm Đài thích hợp cho kiếm tu tu hành, đến lúc đó có thể tranh danh hiệu “núi vả mặt” với Ngao Ngư Bối. Bằng không cũng chỉ có thể được xưng hô là “núi câm”, bởi vì kiếm tu của Bái Kiếm Đài du lịch, đạo lý chỉ nằm trong vỏ kiếm.
- Ta không phải là kẻ nịnh bợ chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Bùi Tiền tức giận nói:
- Ta muốn đi Bái Kiếm Đài, ta nhất định sẽ luyện thành tuyệt thế kiếm pháp ở đó. Ngày mai ta sẽ đi chiếm địa bàn, ngoại trừ sư phụ thì không ai được giành với ta, nếu không ta sẽ...
Nhìn cặp mắt Bùi Tiền đột nhiên sáng lên, Trần Bình An vẫn thong thả cắn hạt dưa, thuận miệng cắt ngang lời nói hùng hồn của cô bé:
- Nhớ trước tiên phải đến trường đọc sách. Lần sau ta trở về núi Lạc Phách, nếu nghe nói ngươi đọc sách không dụng tâm, xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Khí thế trên người Bùi Tiền đột nhiên biến mất, “à” một tiếng, trong lòng phiền muộn không thôi. Được rồi, xem ra sau này mình phải lôi kéo quan hệ với những phu tử tiên sinh kia, nhất định không thể để bọn họ nói xấu trước mặt sư phụ. Ít nhất cũng phải khiến bọn họ đánh giá một câu “đọc sách còn xem như chăm chỉ”.
Nhưng nếu mình đọc sách rõ ràng rất cố gắng, đám phu tử kia lại bịa đặt oan uổng người khác, vậy đừng trách Bùi Tiền cô không nói đạo nghĩa giang hồ, sẽ đánh cho bọn họ thành Chu Liễm. Sư phụ cũng nói rồi, hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo.
Trần Bình An nhìn Thôi Đông Sơn, hỏi:
- Có phải muốn đi rồi?
Thôi Đông Sơn gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Một nắng hai sương, ngày đêm lên đường, cộng thêm vừa nghĩ tới tiên sinh du lịch phía bắc, còn đệ tử đi về phía nam, thật là tin gan xoắn lại.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy hai ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy hai món đồ, xong việc ngươi hãy rời đi.
Hắn đứng dậy đi tới tầng trệt lầu trúc.
Thôi Đông Sơn nhìn Bùi Tiền. Bùi Tiền lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Trần Bình An lấy ra một túi gấm nhỏ và một hạt mai, đặt hai thứ lên bàn. Hắn mở túi ra, bên trong là hạt giống xanh tươi hình dáng tròn mỏng như tiền tệ. Hắn mỉm cười nói:
- Đây là hạt giống cây du, do một bằng hữu thân thiết mua ở đường Hảm Thiên Phù Kê tông Đồng Diệp châu, vẫn luôn không có cơ hội trồng ở núi Lạc Phách. Nghe nói chỉ cần trồng ở nơi đất đai tốt và hướng về mặt trời, dăm ba năm sau sẽ có thể lớn lên.
Thôi Đông Sơn cầm lấy một hạt giống cây du trong đó, gật đầu nói:
- Đồ tốt, không phải là hạt giống cây du tiên gia bình thường, mà là do cây du tổ tông ở Trung Thổ Thần Châu sản xuất. Tiên sinh, nếu học trò không đoán sai, đây là của hiếm mà Phù Kê tông không thể nào mua được. Có lẽ là bằng hữu kia sợ tiên sinh không muốn nhận, cho nên tùy ý tìm một cái cớ.
- So với hạt giống cây du bình thường, những hạt giống này có khả năng sinh ra yêu tinh quả du cao hơn. Một túi này cho dù kém may mắn nhất, cũng có thể sinh ra hai ba con yêu tinh vàng óng. Kể cả cây du không sinh ra yêu tinh, sau khi lớn lên cũng có thể giúp tụ tập củng cố khí vận núi sông. Tóm lại thứ này giống như cá diếc qua núi màu vàng mà tiên sinh bắt được, đều là một trong số sở thích của tiên gia chữ Tông.
Đây đúng là chuyện mà Lục Đài sẽ làm.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải tự an ủi mình, đã lấy được thì cứ an tâm mà dùng.
Trần Bình An lại chỉ vào hạt mai kia. Bùi Tiền giành nói trước:
- Con biết, con biết, đây là đồ vật của sào trúc gầy tên là Ngô Ý kia, bảo phủ chủ bù nhìn của phủ Tử Dương tặng cho sư phụ. Sau đó con lo lắng sào trúc gầy kia không phúc hậu, cố ý dùng hàng kém chất lượng lừa gạt sư phụ, bèn lén lút cầm nó đi tìm Ngụy Bách giám định giúp.
- Ngụy Bách nói là một năm sau, nó sẽ có thể trở thành một cây dương mai lớn, ít nhất cũng cao bằng nửa lầu trúc. Nó còn được gọi là “tiết khí mai”, vào ngày đầu của hai mươi bốn tiết, sẽ có rất nhiều linh khí tràn ra, thích hợp cho người tu hành luyện khí ở dưới cây. Ngụy Bách còn nói, đối với tiên sư gia phả đã có ngọn núi ổn định, hạt mai này thật ra là quý giá nhất trong bốn món lễ vật của phủ Tử Dương.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy tối nay chúng ta hãy trồng chúng xuống.
Thôi Đông Sơn liếc nhìn Bùi Tiền một cái, nói:
- Ngươi chọn trước.
Bùi Tiền vui tươi hớn hở nói:
- Hạt mai có tốt cũng chỉ có một hạt, ta đương nhiên là chọn hạt giống quả du, đúng không?
Nói xong Bùi Tiền lén lút nhìn sư phụ, thấy sư phụ khẽ gật đầu, lúc này cô mới quay đầu nói như đinh đóng cột với Thôi Đông Sơn:
- Hạt mai quý giá như vậy, nhường cho ngươi là được. Có điều trước tiên phải nói rõ, sau này lớn thành cây dương mai rồi, vẫn là của sư phụ. Ta muốn dẫn Bảo Bình tỷ tỷ leo cây chơi, ngươi cũng không thể ngăn ta.
Thôi Đông Sơn thở dài.
Thật là cơ trí đầy người, ẩn ý trong lời.
Cũng may mà tiên sinh nhà mình giống như vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vừa lúc hàng phục được cục than đen này. Nếu đổi thành người khác, Chu Liễm không được, thậm chí ông nội hắn cũng không được, càng đừng nhắc tới những người ngoài núi Lạc Phách như Ngụy Bách.
Núi Lạc Phách là cổng nam của động tiên Ly Châu, khí thế nguy nga, cao vút tận mây.
Thực ra núi Lạc Phách rất lớn, đến nỗi Trần Bình An cũng chưa đi dạo phía bắc của nó, phần nhiều là ở tại lầu trúc phía nam.
Theo hướng mặt trời phía nam, từ lầu trúc trở xuống, từ sơn môn mà Trịnh Đại Phong trấn giữ trở lên, Thôi Đông Sơn chọn ra hai mảnh đất có phong thủy tốt gần nhau, phân biệt trồng túi hạt giống cây du và hạt mai kia.
Sau khi việc lớn đã thành, Bùi Tiền chống cái cuốc xuống đất. Cục than đen nhỏ đã bỏ không ít sức lực, đầy đổ mồ hôi, vẻ mặt tươi cười.
Thôi Đông Sơn vẫn mặc một bộ áo trắng, không nhiễm hạt bụi. Nếu xét đến nam tử diện mạo tuấn tú, e rằng chỉ có Ngụy Bách và Lục Đài, đương nhiên còn có Tào Từ ở vương triều Đại Đoan Trung Thổ kia, mới có thể sánh được với Thôi Đông Sơn.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, chúng ta cùng cố gắng.
Thôi Đông Sơn lại dùng “lễ nghi rườm rà”, chắp tay trịnh trọng nói:
- Học trò bái biệt. Tiên sinh đi xa, nhớ phải cho biết nơi chốn.
Sau khi Thôi Đông Sơn thẳng lưng, Trần Bình An từ trong tay áo lấy ra một thẻ trúc đã sớm chuẩn bị, cười nói:
- Hình như chưa từng tặng quà cho ngươi, đừng chê. Thẻ trúc chỉ là trúc xanh rừng núi bình thường, không đáng một xu. Thực ra trước giờ ta không cảm thấy mình có tư cách làm tiên sinh của ngươi. Vấn đề mà ngươi hỏi, ở hồ Thư Giản ba năm, ta cũng thường suy nghĩ, nhưng vẫn rất khó có đáp án. Có điều bất kể thế nào, ngươi đã gọi tiên sinh nhiều năm như vậy, ta cũng ra dáng tiên sinh, tặng thẻ trúc này cho ngươi, làm lễ vật nho nhỏ lúc chia tay.
Thôi Đông Sơn cầm lấy thẻ trúc đã ố vàng kia, xem kỹ, thấy hai mặt đều có khắc chữ.
Chính diện khắc chữ “đạo lý nghe có trước có sau, thánh nhân không có thầy cố định”, đã có một chút năm tháng.
Mặt trái khắc chữ “màu lục bắt nguồn từ màu lam nhưng vượt trội màu lam”. Có lẽ vừa rồi khi Trần Bình An tới lầu trúc lấy đồ, đã lâm thời thắp đèn, lấy dao ra khắc lên. Mặc dù đang vội vàng, nhưng nét chữ vẫn cẩn thận ngay ngắn.
Bùi Tiền hắng giọng mấy tiếng, thấm ướt cổ họng, rất nghiêm túc nói:
- Thôi Đông Sơn, ta thân là đại sư tỷ, nhất định phải nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi cũng đừng xem nhẹ những thẻ trúc này, thực ra sư phụ rất quan tâm đến chúng.
Thôi Đông Sơn chậm rãi cất thẻ trúc vào trong tay áo, nói:
- Tiên sinh kỳ vọng tha thiết, học trò ghi nhớ trong lòng. Học trò cũng có một vật muốn tặng.
Hắn rung tay áo trắng như tuyết, lấy ra một chiếc quạt xếp bằng trúc cổ xưa, trang nhã ngọc khiết, hai tay dâng lên, nói:
- Vật này từng là trân bảo yêu thích của một người, chính là người đã đánh cờ thua mất phi kiếm “Kim Thu” cho học trò. Vài lần gấp lại tụ gió xuân, một lần vân vê sinh thu ý. Mặt quạt trắng tinh không chữ viết, thích hợp khi tiên sinh đi xa, có thể giảm bớt cái nóng mùa hè ở nơi đất khách quê người.
Trần Bình An cầm lấy quạt xếp ngọc trúc, cảm thấy nhẹ như lông ngỗng, trêu đùa:
- Tặng lễ vật nặng như vậy, ngươi là người của Ngao Ngư Bối sao?
Bùi Tiền vừa mới âm thầm vui mừng, cảm thấy lần này tặng quà đáp lễ, sư phụ của mình đã làm một vụ mua bán có lợi. Bây giờ vừa suy nghĩ, lúc trước Thôi Đông Sơn nói Ngao Ngư Bối kia là “núi vả mặt”, lập tức hơi oán giận Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn cười ha hả, cao giọng nói:
- Đi đây, đi đây.
Chẳng biết tại sao, Thôi Đông Sơn lại nhìn về Bùi Tiền, giơ ngón trỏ ra dựng trước miệng.
Bùi Tiền chớp chớp mắt, giả vờ ngu ngốc.
Thôi Đông Sơn lại ngẩn người nhìn cô.
Lúc này Bùi Tiền mới giậm chân một cái, oán hận nói:
- Được rồi, không nói. Hai ta hòa nhau.
Thôi Đông Sơn xoay người, dáng vẻ linh hoạt, tay áo lắc lư, cả người lướt ngược ra, trong nháy mắt hóa thành một vệt cầu vồng trắng, cứ như vậy rời khỏi núi Lạc Phách.
Trần Bình An dẫn Bùi Tiền lên núi, cầm lấy cái cuốc trong tay cô.
Bùi Tiền kìm nén cả buổi, nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ, sao ngài không hỏi xem “ngỗng trắng lớn” không muốn con nói cái gì? Sư phụ ngài hỏi rồi, người làm đệ tử chỉ có thể trả lời. Như vậy sư phụ ngài sẽ biết đáp án, con cũng không tính là nuốt lời, tốt biết bao.
Trần Bình An xoa đầu Bùi Tiền, chỉ cười không nói gì.
Bùi Tiền tung tăng đi theo bên cạnh Trần Bình An, từng bước lên cầu thang, quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng của con “ngỗng trắng lớn” kia.
Lúc trước sau khi “ngỗng trắng lớn” tự tay trồng hạt mai kia xuống, Bùi Tiền tận mắt nhìn thấy trong lòng hắn, bên bờ đầm sâu có giao long đung đưa, ngoại trừ những văn tự thư tịch màu vàng, đã nhiều thêm một cây dương mai nho nhỏ.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Ngươi khi dễ ngỗng trắng trong trấn nhỏ như vậy, có liên quan gì đến Thôi Đông Sơn bị ngươi đặt danh hiệu là “ngỗng trắng lớn” không?
Bùi Tiền lau mồ hôi trán, ra sức lắc đầu, vội vàng nói:
- Sư phụ, tuyệt đối không có quan hệ gì, không phải con xem đám ngỗng trắng kia là Thôi Đông Sơn đâu. Mỗi lần con nhìn thấy chúng, đánh nhau so chiêu, hoặc là cưỡi chúng tuần tra đường lớn ngõ nhỏ, đều không hề nhớ tới Thôi Đông Sơn.
Trần Bình An nhịn cười, nghiêm túc nói:
- Nói thật đi!
Một tay Bùi Tiền chống gậy leo núi, tay kia kéo ống tay áo màu xanh của Trần Bình An, ra vẻ đáng thương nói:
- Sư phụ, vừa rồi trồng những hạt giống cây du kia, rất vất vả, mệt chết người, bây giờ nghĩ chuyện gì cũng thấy sọ não đau.
Trần Bình An cầm tay Bùi Tiền, mỉm cười nói:
- Được rồi, sư phụ sẽ không tố cáo.
Bùi Tiền tươi cười rạng rỡ, quay đầu sang, hơi ngẩng lên, nhìn chăm chú bên mặt sư phụ, nói:
- Không sao, cho dù sư phụ tố cáo, con cũng không cảm thấy ấm ức. Sư phụ đã tốt như vậy rồi, còn tốt hơn nữa thì ai mà chịu nổi.
- Chuyến này sư phụ đi xa nhà, trong thời gian ngắn sẽ không trở về núi Lạc Phách được. Ngươi đến trường học hay dạo chơi xung quanh cũng vậy, không cần quá gò bó, nhưng cũng không được quá nghịch ngợm. Chỉ cần ngươi chiếm lý, có náo loạn lớn đến đâu cũng đừng sợ. Sư phụ không ở bên cạnh, ngươi có thể đi tìm Thôi lão tiền bối, Chu Liễm, Trịnh Đại Phong, Ngụy Bách, bọn họ đều sẽ giúp ngươi. Có điều sau đó bọn họ nói một ít đạo lý với ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn lắng nghe. Có một số việc, không phải ngươi làm không sai thì không cần nghe bất cứ đạo lý nào.
- Được rồi. Sư phụ, ngài yên tâm đi, cho dù thật sự bị ấm ức, chỉ cần không phải ấm ức quá lớn, con sẽ tưởng tượng như sư phụ đang ở bên cạnh, sẽ không tức giận nữa.
- Dù sao cũng không thật sự gặp chuyện, sư phụ không tiện nói nhiều. Chờ sau khi sư phụ rời đi, ngươi có thể đi hỏi Chu Liễm hoặc Trịnh Đại Phong, thế nào là uốn nắn quá tay, sau đó tự mình suy nghĩ. Tuy nói bất cứ người nào của núi Lạc Phách, cũng không thể có lý thì không cần nhường người khác, nhưng làm người tốt chịu ấm ức, trước giờ không phải là đạo lý hiển nhiên. Không cần vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ những lời này. Đạo lý tốt không chỉ nằm trong sách và trường học, Thạch Nhu tỷ tỷ ở ngõ Kỵ Long cũng có, Sầm Uyên Cơ ở núi Lạc Phách học quyền tương đối chậm cũng có. Ngươi phải nhìn nhiều nghĩ nhiều. Mua bán không cần vốn trên đời, chính là học một chữ “tốt” từ người khác.
- Sư phụ...
- Biết sọ não của ngươi lại bắt đầu đau rồi, vậy sư phụ chỉ nói thế thôi. Mấy năm tới cho dù ngươi muốn nghe sư phụ nhắc nhở, cũng không có cơ hội nữa.
- Ha ha, sư phụ ngài nghĩ sai rồi, là con đói bụng mà thôi. Sư phụ ngài nghe thử, bụng của con đang kêu ùng ục, không gạt người đúng không.
- Người tập võ, buổi khuya ăn lót dạ cái gì, chịu đựng đi.
- Sư phụ, đến Bắc Câu Lô Châu gì đó kia, nhất định phải gởi thư về thật nhiều, để con báo tin bình an cho Bảo Bình tỷ tỷ và bọn Lý Hòe. Ha ha, báo tin bình an, báo tin sư phụ...
Trần Bình An không biết phải nói gì.
Một tay Bùi Tiền cầm gậy leo núi, một tay bị sư phụ dắt, cô tràn đầy dũng khí, đi đường ưỡn ngực nghênh ngang, yêu ma hoảng hốt.
Một lớn một nhỏ đi dưới ánh trăng, từng bước lên cao.
Giống như tại khoảnh khắc này, ánh trăng thiên hạ, núi này nhiều nhất.
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện