[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 476 : Sông trong trăng sáng ở ngay bên người

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:58 05-05-2025

Bất giác thuyền đã tiến vào lãnh địa nước Hoàng Đình núi cao nước sâu. Trần Bình An đi tới đầu thuyền ngắm cảnh. Người lái thuyền rất có tâm, cố ý hạ thấp độ cao của thuyền, thỉnh thoảng còn bay sát qua đỉnh núi cao hiểm trở, làm bạn với chim chóc. Nước Hoàng Đình vốn từ lãnh thổ nước Thục cổ chia tách ra. Rất nhiều tiên sư gia phả của môn phái lớn, sau khi trả một ít tiền cho tiên gia bản địa và triều đình nước Hoàng Đình, sẽ liên lạc với thế lực các phương. Bọn họ dựa vào các loại Địa Phương Huyện Chí và tin đồn dân gian, trắng trợn khai thác sông lớn, buộc sông ngòi đổi dòng, lộ ra lòng sông khô cạn, nhằm tìm kiếm cái gọi là bí cảnh long cung. Ngoài ra cũng thường có tu sĩ hoang dã đến đây kiếm chác thử vận may. Năm xưa ba thầy trò lão đạo nhân mắt mù cũng có ý tưởng này. Có điều chuyện phúc duyên hư vô mờ mịt, trừ khi là tu sĩ giàu sang, có bản lĩnh thu xếp quan hệ, sau đó tiêu tiền như nước rải lưới thật rộng, bằng không sẽ rất khó có thu hoạch. Điểm đến của thuyền là cung Trường Xuân nằm ở phía bắc kinh kỳ Đại Ly, sẽ đi qua núi Ngưu Giác quận Long Tuyền. Trần Bình An không định xuống thuyền ở đó, dựa theo tuyến đường đã định, trước tiên đi tới phủ đệ từng thuộc về nữ quỷ áo cưới, thăm phụ thân của Cố Xán một chút. Sau đó dọc theo tuyến đường quen thuộc gồm sông Tú Hoa, trấn Hồng Chúc, núi Kỳ Đôn và sông Thiết Phù, dùng thế ngồi ngự kiếm, nhanh chóng trở về núi Lạc Phách. Bởi vì cưỡi ngựa quá chậm, sẽ bỏ lỡ thuyền đi đến Bắc Câu Lô Châu. Một chiếc thuyền không thể hạ xuống chỉ vì một vị khách, cho nên Trần Bình An đã nói với phía nhà thuyền, cứ để con ngựa kia ở núi Ngưu Giác là được. Nhờ bọn họ nhắn với người ở bến thuyền núi Ngưu Giác, đưa con ngựa này tới núi Lạc Phách. Quản sự trên thuyền ra vẻ khó khăn, dù sao thuyền chỉ bay qua phía trên lãnh thổ Đại Ly, cũng đã khiến người ta thấp thỏm bất an. Chỉ sợ vị khách nào không cẩn thận nhổ một bãi nước miếng ra ngoài lan can, sau đó rơi vào trên núi tiên gia Đại Ly, sẽ bị tu sĩ Đại Ly dùng pháp bảo đánh cho vỡ nát, mọi người không còn hài cốt. Hơn nữa bến thuyền núi Ngưu Giác là trạm thứ hai đếm ngược của tuyến đường này, do một nhóm kỵ binh Đại Ly chuyên trách đóng giữ. Ngoài việc bốc dỡ hàng hóa, bọn họ nào có gan đi giao tiếp với đám võ phu kia. Trần Bình An liền giải thích thêm một chút, nói mình và núi Ngưu Giác quan hệ không tệ, hơn nữa ngọn núi nhà mình ở gần bến thuyền, chỉ một con ngựa sẽ không gây phiền phức. Lão quản sự cảnh giới Quan Hải vẻ mặt như đưa đám, không từ chối cũng không đáp ứng. Sau đó Trần Bình An lén lút nhét mấy đồng tiền hoa tuyết, lúc này lão mới cắn răng đồng ý. Nguyên nhân thật sự, dĩ nhiên không phải thèm muốn mấy đồng tiền hoa tuyết kia, mà là thân phận Đại Ly của người trẻ tuổi này, không dám đắc tội quá mức. Đã sở hữu một núi Lạc Phách, chính là cường hào địa phương rồi. Tuyến đường này là do lão tổ trong tộc hao phí rất nhiều nhân tình và tài lực, mới mở ra một con đường tiền tài mới. Sau này “thường xuyên qua lại”, mạo hiểm giúp đỡ một lần, xem như quen mặt với nhau, lỡ may trong trường hợp nào đó lại dùng được nhân tình thì sao? May mắn người trẻ tuổi kia cũng biết điều, sau khi được lợi cũng có qua có lại. Hắn nói rằng sau này lúc dừng thuyền, nếu rảnh rỗi có thể tới núi Lạc Phách làm khách. Hắn tên là Trần Bình An, trên núi rượu trà đều có. Lúc này lão quản sự mới có một chút tươi cười từ đáy lòng. Bất kể thật tình hay giả vờ, có câu này của kiếm khách trẻ tuổi vẫn tốt hơn là không có. Trong làm ăn, rất nhiều lúc chỉ cần biết thêm một cái tên, không cần thật sự là bằng hữu gì. Rơi vào trong tai người khác, tự bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều. Sau đó có một ngày, thuyền đã tiến vào quốc thổ Đại Ly. Trần Bình An nhìn xuống đất đai núi sông, lên tiếng với lão quản sự, sau đó để Kiếm Tiên ra khỏi vỏ, còn mình thì vịn vào lan can nhảy xuống, đạp lên sợi tơ màu vàng kia, nhanh chóng vẽ vòng cung đáp xuống đất. Lão quản sự vỗ vào lan can, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ. Đến núi Ngưu Giác rồi, nhất định phải nghe ngóng một chút, xem thử “Trần Bình An” này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại ẩn giấu sâu như thế, xuống núi du lịch chỉ mang theo một con ngựa. Bình thường tu sĩ trong phủ đệ tiên gia ra ngoài, có ai không ra dáng thần tiên một chút? Trần Bình An đáp xuống con đường đã rất quen thuộc kia, cũng không dùng bùa phá chướng cưỡng ép “phá tan cửa ngõ, xông vào phủ đệ”. Lần này hắn cũng không cần bùa dương khí khêu đèn dẫn đường, đi thẳng tới một vách núi, gập ngón tay búng nhẹ như gõ cửa. Lần trước xông vào đây, đã bị vị thủy thần sông Tú Hoa trên cánh tay có rắn xanh quấn quanh kia chế giễu, dùng luật pháp trên núi Đại Ly khiển trách một phen, cuối cùng bỏ lại một câu “lần sau không được nữa”. Mặc dù nhìn như đối phương ngang ngược, nhưng thực ra Trần Bình An vốn không chiếm lý. Đừng nói hôm nay hắn còn không phải là kiếm tiên chân chính, cho dù một ngày nào đó trở thành kiếm tiên rồi, cũng phải “gõ cửa” ở đây như vậy. Sóng gợn nổi lên, vách chắn núi sông đột nhiên mở ra. Trần Bình An bước vào trong đó, tầm mắt sáng tỏ thông suốt. Hắn nhíu mày, chậm rãi bước đi, nhìn xung quanh. Cảnh sắc nơi này hơn xa trước kia, địa thế núi sông vững chắc, linh khí dồi dào. Chắc là do phụ thân Cố Xán làm phủ chủ mới, tu bổ chân núi ba năm đã có hiệu quả. Trong thần linh núi sông, đây chính là công lao thật sự, sẽ được Lễ bộ triều đình ghi vào sổ công đức, do sở Khảo Công Lại bộ bảo tồn. Nhưng hôm nay phụ thân Cố Xán lại không ra cửa nghênh đón, chuyện này không hợp tình lý. Lúc trước trở lại núi Lạc Phách, Trần Bình An đã hỏi thăm Ngụy Bách kỹ càng về phủ đệ họ Sở “Tú Thủy Cao Phong” này. Phủ đệ cũ và phủ chủ mới, phân biệt là khu vực quản hạt và quan lại thuộc hạ của đại thần Bắc Nhạc, Ngụy Bách dĩ nhiên biết rõ ràng. Nhưng Ngụy Bách cũng đã nói, sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ Đại Ly, sẽ chuyên môn phụ trách mấy đường dây bí mật mà triều đình tự tay “dẫn dắt”. Ngay cả y cũng chỉ có quyền biết rõ tình hình, chứ không có quyền can thiệp. Mà ngôi nhà cũ họ Sở này nằm trong số đó, hơn nữa vào cuối đông năm ngoái mới được phân chia lại, giống như một mình tách khỏi ngọn núi Bắc Nhạc. Lần trước Trần Bình An và triều đình Đại Ly ký kết khế ước ở núi Phi Vân, Lễ bộ thị lang đã nhắc đến chuyện này với Ngụy Bách, giải thích sơ lược một chút. Chỉ là vài lời khách sáo mà thôi, tránh khỏi Ngụy Bách đa nghi. Ngụy Bách đương nhiên không có dị nghị, y cũng không phải kẻ ngốc. Nếu quả thật muốn độc chiếm tất cả khu vực Bắc Nhạc trên danh nghĩa, như vậy ngay cả kinh thành Đại Ly cũng tính là địa bàn của y, chẳng lẽ Ngụy Bách y thật sự có thể đến kinh thành Đại Ly quát tháo ra lệnh? Về âm thần họ Cố, dựa theo cách nói của quan phương, trong ba năm gần đây Cố Thao vẫn luôn ít giao du với bên ngoài, cần cù chăm chỉ tu bổ khí vận sông núi, công lao rất lớn. Triều đình sắp sửa có khen ngợi và bổ nhiệm vị trí khác cho ông ta. Nghe nói về chuyện bổ nhiệm nhậm chức của Cố Thao, Ngụy Bách và Chu Liễm còn đánh cược, từng người viết đáp án lên một tờ giấy, đặt ở chỗ cô bé váy hồng Trần Như Sơ, ai thua thì người đó phải mời uống rượu. Khi ấy Ngụy Bách bảo Trần Bình An đoán thử xem chức vụ mà hai bên viết ra, Trần Bình An nào đoán được những chuyện này, huống hồ còn có dạy quyền luyện quyền ở tầng hai đang chờ đợi hắn, rất nhức đầu. Lúc này hắn lại cảm thấy hối hận, nếu khi đó đoán thử, sẽ có thể chuẩn bị tâm lý tốt hơn một chút. Ngụy Bách còn nói một ít chuyện, sau khi mẹ của Cố Xán dọn về nhà tổ ngõ Nê Bình ở trấn nhỏ, đã lập tức đi tìm Cố Thao. Mặc dù bà ta đã vào trong địa bàn núi sông, nhưng hai vợ chồng âm dương cách trở, không thể thấy mặt nhau. Hôm nay vẫn là vị thủy thần sông Tú Hoa mặc giáp vàng, đứng ở cửa lớn phủ đệ chờ đợi Trần Bình An. Có điều so với lần trước hai bên giương cung bạt kiếm, vị thủy thần chính thống cấp bậc chỉ thua kém Dương Hoa sông Thiết Phù một chút, sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Trần Bình An ôm quyền chào hỏi: - Ra mắt thủy thần lão gia. Thủy thần sông Tú Hoa gật đầu hỏi thăm: - Là tìm phủ chủ Cố Thao ôn chuyện cũ, hay là tìm Sở phu nhân báo thù? Trần Bình An cười nói: - Tìm chú Cố. Chuyện ở hồ Thư Giản đã hạ màn, không cần quá cố gắng nữa, ai cũng không phải kẻ ngốc. Thủy thần sông Tú Hoa trung thành này, năm xưa rõ ràng đã được quốc sư Thôi Sàm âm thầm bày mưu chỉ kế. May mắn khi đó mình và chú Cố diễn kịch giấu trời qua biển, không hề do dự thay đổi tuyến đường, đi tới hồ Thư Giản trước thời hạn, khiến cho ván cờ kia không đến mức nhiều thêm nút chết. Bằng không nếu đi trễ một tháng, một khi Nguyễn Tú và nhóm niêm can lang kia xảy ra xung đột với Cố Xán đảo Thanh Hiệp, hai bên là nước lửa tranh đấu, trong xa xăm tự có đại đạo dẫn dắt. Bất kỳ bên nào có tử thương, đều là một tai nạn không thể tưởng tượng đối với Trần Bình An. Cho nên vị thủy thần năm xưa giám sát không tốt này, không chừng đã phải chịu khổ ở chỗ Thôi Sàm. Thủy thần nhẹ nhàng sờ chiếc đầu rắn xanh quấn quanh cánh tay, mỉm cười nói: - Trần Bình An, thực ra đến nay ta vẫn cảm thấy hơi bực bội. Năm đó bị hai người các ngươi hợp sức lừa gạt, xoay như chong chóng, để cho ngươi lén lút đi hồ Thư Giản, hại ta uổng phí thời gian trông chừng lão đầy tớ kia của ngươi rất lâu. Có điều đó là bản lĩnh của các ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần là việc công, ta sẽ không vì thù oán cá nhân mà có hành động trút giận. Trần Bình An gật đầu nói: - Thủy thần lão gia đã xuất hiện ở đây, nhất định là có khí phách này, ta tin tưởng. Sau này chúng ta xem như là hàng xóm núi sông rồi, nên chung sống thế nào thì chung sống thế ấy. Vị thủy thần sông Tú Hoa vóc người cường tráng, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi. Từ ngữ của mình củng không tính là lời hay lọt tai gì, hàm ý hết sức rõ ràng. Hắn là thủy thần một sông tiếp giáp với quận Long Tuyền, sẽ không vì việc tư mà bỏ bê việc công, như vậy một ngày kia hai bên lại xảy ra hiềm khích cá nhân, dĩ nhiên là dùng phương thức việc tư để kết thúc. Mà người trẻ tuổi này ứng đối cũng rất khéo léo, đã không buông lời uy hiếp, cũng không tỏ ra yếu thế. Thủy thần chỉ về sau người, cười nói: - Chuyện tu bổ chân núi trách nhiệm trọng đại, lần này không phải ta cố ý làm khó ngươi và Cố Thao, không cho các ngươi ôn chuyện cũ, mà là hắn tạm thời không thể phân tâm được. Nhưng nếu ngươi muốn, có thể vào phủ ngồi xuống, để ta thay Cố Thao mời ngươi uống ly rượu. - Còn như... chuyện của Sở phu nhân, ta có mấy lời riêng tư muốn nói với ngươi một chút. Có rất nhiều chuyện cũ không được ghi chép trong hồ sơ Lễ bộ, sau khi uống say, nói một ít lời say không can hệ đến đại thể, cũng không tính là trái lệ vượt quyền. Thế nào, Trần Bình An, có chịu nể mặt không? Trần Bình An gật đầu cười nói: - So đấu tửu lượng với một vị thủy thần, quả thật là không sáng suốt lắm, nhưng ta có thể kiên trì, tự mình chuốc khổ một lần. Hai người cùng sánh vai đi vào phủ đệ. Trần Bình An hỏi: - Tiệc thần linh dạo đêm ở núi Phi Vân đã tàn rồi à? Thủy thần sông Tú Hoa “ừ” một tiếng, nói: - Chắc ngươi không ngờ được, có ba vị cựu thần Ngũ Nhạc Đại Ly cũng tới núi Phi Vân, cộng thêm rất nhiều thần linh các nước chư hầu tới dự tiệc. Từ khi Đại Ly chúng ta lập nước đến nay, chưa từng có tiệc dạo đêm nào long trọng như vậy. - Ngụy đại thần là chủ nhà, lại càng phong tư trác tuyệt. Đây không phải là ta tâng bốc thượng cấp, quả thật là Ngụy đại thần khiến người ta rất bất ngờ, phong thái thần tiên siêu việt các ngọn núi. Không biết có bao nhiêu nữ thần linh vừa nhìn thấy đã ái mộ vị đại thần Bắc Nhạc này của chúng ta, sau khi tiệc dạo đêm kết thúc, vẫn lưu luyến nấn ná không đi. Nhắc đến “thổ địa núi Kỳ Đôn” Ngụy Bách vốn không xa lạ, vị thủy thần sông Tú Hoa này dường như thật lòng khâm phục. Trần Bình An vừa nghĩ tới ở núi Lạc Phách, mình bị người khác coi là dê xồm lưu manh, lại nhìn sang Ngụy Bách người ta, không nhịn được cảm thấy phiền muộn. Sau khi ngồi xuống trong đại sảnh đèn đóm huy hoàng, có mấy tỳ nữ quỷ vật tiến lên hầu hạ, lại bị thủy thần phất tay đuổi đi. Thủy thần lấy ra hai bình rượu ẩn chứa tinh hoa thủy vận sông Tú Hoa, ném cho Trần Bình An một bình, từng người uống rượu. Thủy thần hiển nhiên là người quen cũ với chủ nhân phủ đệ Sở phu nhân, cho nên mới đãi khách như vậy. Hắn cũng không úp mở, đi thẳng vào vấn đề, nói rằng mình không hi vọng Trần Bình An và Sở phu nhân hóa địch thành bạn, chỉ hi vọng Trần Bình An đừng không chết không thôi với cô ta. Sau đó kể lại tỉ mỉ cố sự của nữ quỷ áo cưới này và thư sinh Đại Ly, nói cô ta đã từng thiện chí giúp người thế nào, si tình với người đọc sách kia ra sao. Về hành vi hung tàn sau khi cô ta tự nhận là bị phụ lòng, thủy thần cũng không che giấu. Trong hậu hoa viên, những thi hài đáng thương bị cô ta coi là “hoa cỏ” trồng dưới đất, đến nay chưa từng dời đi, oán khí quanh quẩn, âm hồn không tan, bảy tám phần mười vẫn không được giải thoát. Nhắc đến thảm kịch của thư sinh đáng thương kia ở thư viện Quan Hồ, thủy thần có vẻ tâm sự trùng trùng, sắc mặt nghiêm túc nặng nề, uống một hớp rượu, nói: - Trước khi Đại Ly hưng thịnh, người đọc sách có chí hướng một chút, ai mà chưa từng bị lạnh nhạt, bị ấm ức ở bên ngoài? Tài hoa càng cao thì càng bị chèn ép, vị thư sinh kia chính là ví dụ. Năm xưa trong số sĩ tử thư viện hãm hại hắn, có một người là con cháu hào phiệt Đại Tùy, hôm nay vẫn đang đứng ở trung tâm triều đình. Thủy thần nhìn về ngoài cửa đại sảnh, cảm khái nói: - Một khoản nợ không rõ ràng, làm sao nói lý? Trần Bình An uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: - Nếu quả thật muốn nói, cũng không phải là không nói được, chỉ cần theo thứ tự mà thôi. Nhưng có một tiền đề rất quan trọng, đó là người nói lý kia phải gánh được cái giá. Thủy thần cười nói: - Ngươi tới thử xem? Sở cô nương là người trong cuộc, không thấy rõ tình hình. Còn Trần Bình An ngươi là nửa người trong cuộc, nửa người bàng quan, thích hợp làm người nói lý nhất. Nếu như ngươi bằng lòng, coi như ta thiếu ngươi một nhân tình lớn. Trần Bình An lắc đầu nói: - Ta không có chí khí đó, cũng không có lý do làm như vậy. Thủy thần vốn không ôm hi vọng, cho nên cũng không đáng nói là thất vọng, chỉ hơi nuối tiếc, giơ bình rượu lên, nói: - Vậy thì chỉ uống rượu. Trần Bình An cũng giơ bình rượu lên. Rượu uống ngon, chắc là rất đắt, cho nên hắn muốn uống ít một chút, coi như là đổi biện pháp kiếm tiền. Ngoại trừ chuyện về nữ quỷ áo cưới kia, thực ra hai bên không có gì để tán gẫu, cho nên Trần Bình An nhanh chóng đứng dậy cáo từ. Thủy thần sông Tú Hoa tự mình tiễn đến “cổng” vách chắn núi sông. Trần Bình An ôm quyền từ biệt, sau đó trường kiếm sau lưng kêu vang ra khỏi vỏ, một người một kiếm ngự gió bay lên, tiêu dao đi xa trong biển mây. Mặc dù lúc Trần Bình An tới, thủy thần sông Tú Hoa dựa vào thần thông màn nước, đã nhìn thấy phong thái kiếm tiên này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ở khoảng cách gần, vẫn khó tránh khỏi hơi kinh ngạc. Trần Bình An đáp xuống bên ngoài trấn Hồng Chúc, đi bộ vào trong, tới dịch quán kia, dừng chân ngóng nhìn một lúc, sau đó mới tiếp tục đi tới. Hắn từ xa nhìn vịnh Phu Thủy, sau đó đi đến đường Quan Thủy giao nhau với đường Quan Sơn, tìm được tiệm sách kia, còn gặp được chủ tiệm năm xưa. Chủ tiệm sách Lý Cẩm mặc một bộ áo dài màu đen, ngồi trên ghế trúc nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, tay cầm một bình trà tinh xảo xinh xắn lung linh, ung dung uống trà, ngâm nga làn điệu dân gian, dùng quạt gấp gõ đầu gối. Còn như buôn bán của tiệm sách, hắn lại hoàn toàn mặc kệ. Vẫn giống hệt như năm xưa, Lý Cẩm tướng mạo anh tuấn cũng không muốn mở mắt ra, uể oải nói: - Sách trong tiệm, giá cả đều viết rõ ràng, ngươi tình ta nguyện, hoàn toàn dựa vào ánh mắt. Năm xưa ở nơi này, Trần Bình An đã giúp Lý Hòe mua quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” nhìn như mới in ấn mấy năm, tốn chín lượng hai. Kết quả lại là một quyển sách cũ, bên trong còn có văn linh yêu tinh thai nghén sinh ra. Thằng nhóc Lý Hòe này, đúng là đi đâu cũng gặp may mắn. Tại phường Thanh Phù ở bến thuyền núi Địa Long, thực ra Trần Bình An vừa nhìn đã chọn trúng tượng đất cô gái đội khăn kia. Bởi vì nhìn hình thức thủ công, rất có thể là cùng một bộ với mấy tượng đất của Lý Hòe, đều xuất xứ từ tay thần tiên thành Bạch Đế mà Hồng Dương Ba nói. “Tỳ nữ Tình Thái của phường Thanh Phù” kia, kiếm ý trên người che giấu không tốt, cho dù cuối cùng cô ta không tặng cho hắn, hắn cũng sẽ nghĩ cách thu vào trong túi. Còn khối mực gỗ tùng đế vương của nước Thần Thủy kia, khi đó Trần Bình An thật sự không có nhiều tiền thần tiên để mua. Hắn dự định sau khi trở về núi Lạc Phách, sẽ hỏi thăm Ngụy Bách năm xưa từng là thần núi Nhạc nước Thần Thủy, xem có đáng mua vào tay hay không. Có điều đây không phải là nguyên nhân Trần Bình An tới nơi này. Trên thực tế hôm nay Lý Cẩm đã một bước lên trời, từ một yêu quái sông núi rời nước lên bờ dao chơi nhân gian, đã được triều đình Đại Ly sắc phong làm thần linh sông Xung Đạm. Chẳng những như vậy, còn là thủy thần chính thống đầu tiên của sông Xung Đạm từ khi Đại Ly lập nước tới nay, đúng là “cá chép vượt long môn” đúng như ý nghĩa. Hôm nay hai người cũng xem là hàng xóm với nhau, giống như thủy thần sông Tú Hoa vậy. Đối với tu sĩ trên núi, chút khoảng cách núi sông này chỉ như lộ trình từ ngõ Nê Bình tới ngõ Hạnh Hoa mà thôi. Trần Bình An sẽ không cố gắng lôi kéo Lý Cẩm, không cần thiết, cũng không có tác dụng gì. Nhưng đi ngang qua rồi, về tình về lý cũng nên chủ động lên tiếng chào hỏi. Lúc sa sút, nhất định phải quan tâm tới bản thân. Sau khi phát tài, nhất định phải quan tâm tới người khác. Những đạo lý này có thể tìm được trong ngõ Nê Bình lầy lội. Tóm lại không thể đi đường xa rồi, lên núi cao hơn, sẽ nói quên là quên. Trần Bình An chọn mấy quyển sách đắt giá, có thể xem là bản in tốt nhất, đột nhiên quay đầu hỏi: - Chủ tiệm, nếu ta mua hết sách trong tiệm của ngươi, có thể giảm giá mấy phần? Lý Cẩm anh tuấn giống như con cháu thế gia mở mắt ra, không cao hứng nói: - Ta dựa vào tiệm nhỏ này dừng chân ăn cơm, ngươi mua hết rồi, ta cầm một bao tiền có thể làm gì? Đi vịnh Phu Thủy uống rượu hoa sao? Chỉ bằng tướng mạo này của ta, ai chiếm lợi của ai còn chưa biết đâu. Ngươi nói giảm giá mấy phần? Giảm mười một, mười hai phần (giá gốc nhân với 12/20), ngươi có mua không? Trần Bình An gật đầu cười nói: - Ta mua. Lý Cẩm để bình trà trong tay xuống hương án bên cạnh, mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát trước người, mỉm cười nói: - Không bán. Trần Bình An đành phải từ bỏ, thanh toán hơn ba mươi lượng bạc, mua mấy bộ sách cổ kia. Tiền đến tay, Lý Cẩm cười híp mắt tiễn Trần Bình An tới cửa, nói: - Hoan nghênh khách lại tới. Trần Bình An vừa nhìn sắc mặt của hắn, đã biết mình mua hớ rồi. --------- Sau khi Trần Bình An rời khỏi đường Quan Thủy, Lý Cẩm ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt một lúc, đứng dậy đóng cửa tiệm, đi tới một bờ sông. Trấn Hồng Chúc là một đầu mối thương nghiệp quan trọng gần quận Long Tuyền, nơi hợp dòng của ba sông lớn Tú Hoa, Ngọc Dịch và Xung Đạm. Hôm nay triều đình đang xây dựng rầm rộ ở đây, khắp nơi bụi đất tung bay, vô cùng ồn ào. Nếu không có gì bất ngờ, trấn Hồng Chúc chẳng những sẽ được quy vào quận Long Tuyền, hơn nữa rất nhanh sẽ trở thành nơi đặt phủ đệ của huyện mới, mà quận Long Tuyền cũng sắp từ quận thăng thành châu. Hôm nay trên núi bận rộn, quan trường dưới núi cũng bận rộn. Nhất là sự tồn tại của núi Phi Vân, không biết có bao nhiêu thần linh núi sông muốn luồn cúi bợ đỡ. Nên biết thần linh núi sông cũng không chỉ dựa vào một miếu thờ và một kim thân để trấn giữ ngọn núi, trước giờ đều hợp tác với tiên sư trên núi, quan viên triều đình và nhân sĩ giang hồ mà mình giao hảo. Cho nên châu mới của Đại Ly quật khởi nhanh chóng, dùng núi Phi Vân và quận thành Long Tuyền làm hai trung tâm lớn trên núi và dưới núi, đã là thế không thể cản. Sau khi đến bờ sông, Lý Cẩm dùng pháp thuật che mắt, đi vào trong nước, dạo chơi trong sông Tú Hoa có dòng nước “nhu hòa” nhất. Ba con sông thủy tính khác nhau. Nước sông Tú Hoa nhu hòa lâu dài, linh khí dồi dào nhất. Sông Xung Đạm dòng nước chảy xiết, thủy tính mạnh nhất, hoàn toàn trái ngược với tên của sông. Sông Ngọc Dịch đường sông ngắn nhất, thủy tính thay đổi thất thường nhất, linh khí phân bố cũng khác xa nhau. Trong đó nơi đặt thủy phủ của giang thần có phong thủy tốt nhất. Nếu một vị địa tiên Kim Đan cần nơi dựng nhà cỏ tu đạo, vừa khéo muốn chọn một nơi trong ba đường sông, dĩ nhiên sẽ lựa chọn làm cung phụng khách khanh của sông Ngọc Dịch. Ở trên núi, đây gọi là ngàn vàng khó mua động tiên nhỏ. Sông Tú Hoa là địa bàn của đồng liêu, trừ khi là thăm viếng thủy phủ, nếu không theo lý mà nói Lý Cẩm đã vượt quá ranh giới. Có điều những yêu quái trong nước phụ trách tuần tra sông lớn, nhìn thấy vị giang thần áo đen này, chẳng những không ngạc nhiên, ngược lại còn tươi cười hòa nhã, tiến lên lôi kéo làm quen. Đây cũng không phải là do vị thủy thần sông Xung Đạm này dễ tính, mà là bọn chúng cố ý khiến đối phương buồn nôn mà thôi. Lý Cẩm cũng không chấp nhặt với chúng, không hề tức giận, chỉ nói mình muốn tới núi Bánh Bao nơi hai nhánh sông giao nhau. Đợi khi hắn đi xa lại không đến mức quá xa, đám yêu quái mặc giáp trụ, tay cầm khí giới lập tức ồn ào cười lớn, lời nói không hề kiêng kị. Phần nhiều là chế giễu gã yêu quái năm xưa đức không xứng vị, dựa vào con đường không chính đáng ôm bắp đùi người khác, mới may mắn đi lên thần vị. So với lão gia thủy thần sông Tú Hoa nhà mình, dựa vào chiến công lúc còn sống và sau khi chết mới ngồi vững vàng, một con cá chép nịnh hót lấy lòng có tính là gì. Binh tôm tướng cá của sông Ngọc Dịch và sông Tú Hoa, đều không thích ngôi miếu thổ địa nằm ở hòn đảo biệt lập giữa sông. Thành hoàng gia quận huyện trên bờ, càng không muốn để ý tới nó. Trong gia phả núi sông một nước, thổ địa của núi Bánh Bao có cấp bậc thấp nhất, giống như một khối đá trong hố xí, vừa hôi vừa cứng. Miếu thờ nhỏ vẫn hương khói điêu linh, ăn bữa hôm lo bữa mai. Dân chúng bản địa đều không thích tới đây thắp hương, bởi vì phải ngồi thuyền mới có thể lên bờ lễ kính, quá tốn sức. Cộng thêm hôm nay ở khu vực ba sông, miếu thờ thần linh đông đảo, cầu ai không phải là cầu? Hơn nữa có người nào thần vị không cao hơn thổ địa nho nhỏ này? Lý Cẩm vượt qua ngưỡng cửa. Một người đàn ông lếch thếch tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn) đang ngồi trên thần đài. Còn có một đồng tử hương khói mặc áo đỏ, ngồi trong lư hương bằng đồng cũ kỹ, hai tay ra sức phủi tàn hương đầy người, gào khóc thảm thiết lớn tiếng kể khổ, xen lẫn mấy câu oán giận chủ nhân nhà mình không có chí tiến thủ. Một miếu thờ thổ địa có thể sinh ra người nhỏ hương khói, vốn đã kỳ lạ. Đồng tử áo đỏ này lại gan lớn bằng trời, trước giờ không có tôn ti, rảnh rỗi thì thích ra ngoài dạo chơi xung quanh. Bị đồng nghiệp ở miếu thành hoàng khi dễ, lại trở về trút giận lên đầu chủ nhân. Câu cửa miệng là kiếp sau nhất định phải tìm một lư hương tốt để đầu thai. Đây càng là một chuyện kỳ quái ở bản địa, nhưng Lý Cẩm dường như không hề kinh ngạc với chuyện này. Biết rõ một vị thần linh sông nước đại giá quang lâm, người đàn ông kia vẫn là không muốn nhấc mí mắt. Đồng tử áo đỏ lớn chừng bàn tay vội vàng bật dậy, hai tay bám vào ven rìa lư hương, lớn tiếng nói: - Giang thần lão gia, hôm nay sao lại nhớ tới hai kẻ đáng thương chúng ta vậy? Ngồi ngồi ngồi, đừng khách sáo, cứ coi như trở về nhà mình. Có điều nơi này của chúng ta quá nhỏ, hương khói ít ỏi, ngay cả một mâm trái cây và một ly trà nóng cũng không có, đúng là thất lễ với giang thần lão gia. Thật có lỗi, thật có lỗi... Người đàn ông dùng một tay ấn xuống, đẩy đồng tử áo đỏ vào trong đống tàn hương, tránh cho hắn tiếp tục ồn ào phiền phức. Lý Cẩm đi đến góc tường phía xa, xách một cái ghế dựa rách nát tới, ngồi xuống liếc nhìn thằng nhóc trong lư hương đang ló đầu ra nhìn, cười hỏi: - Chuyện lớn như vậy, cũng không nói một tiếng với thằng nhóc nương tựa lẫn nhau này? Người đàn ông mặt không cảm xúc, nói: - Chẳng phải còn chưa xác định được gì sao, nói cái rắm. Lý Cẩm lấy quạt xếp ra, gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, cười nói: - Đó là khác biệt giữa chuyện vui lớn và chuyện vui nhỏ, ngươi lại rất bình tĩnh. Người đàn ông này đã ngồi ghế lạnh mấy trăm năm, trước giờ không có hi vọng thăng quan, hiển nhiên là có lý do. Bằng không lẽ ra phải kiếm được một cái chức thành hoàng huyện rồi. Mà rất nhiều người quen cũ năm xưa, hôm nay cuộc sống đều không tệ. Cũng không thể trách đồng tử hương khói áo đỏ cả ngày oán trời trách người, rảnh rỗi thì nằm trên nóc miếu thờ ngẩn người, trơ mắt chờ bánh từ trên trời rơi xuống đầu. Người đàn ông vẻ mặt hờ hững, nói một câu: - Qua nhiều năm như vậy, ngay cả ăn phân cũng không có miếng nào nóng, ông đây đều không nói gì, chẳng lẽ không chờ được mấy ngày? Những lời này, có ai nghe mà trong lòng thoải mái? Đồng tử áo đỏ trợn trắng mắt. Bỏ đi, chuyện vui? Chuyện vui có thể rơi vào đầu lão gia nhà mình sao? Chỉ nói đến ngôi miếu nhỏ đổ nát này, nếu tương lai có thể giữ được thân phận miếu thổ địa, hắn nên chạy đi dâng hương cho tất cả miếu sơn thần, miếu giang thần và miếu thành hoàng rồi. Hiện giờ hắn xem như đã hoàn toàn hết hi vọng, chỉ cần không bị người ta đuổi ra khỏi miếu thờ, khiến hắn phải khiêng cái lư hương kia lang thang khắp nơi, đã là một chuyện vui lớn rồi. Hôm nay mấy chỗ miếu thành hoàng đều lén lút truyền tin, nói sau khi quận Long Tuyền thăng thành châu, thần linh lớn nhỏ từ trên xuống dưới sẽ được chỉnh lý một lần. Hắn đã dùng tới khổ nhục kế dập đầu, nhưng lão gia nhà mình vẫn không chịu rời nhà, đi tham gia tiệc dạo đêm do đại thần Bắc Nhạc cử hành. Gần đây bọn họ đều nói núi Bánh Bao sắp đi đời rồi. Làm hại hắn mỗi ngày đều thấp thỏm bất an, chỉ muốn đồng quy vu tận với lão gia nhà mình, sau đó tranh thủ kiếp sau đầu thai cho tốt. Lý Cẩm bất đắc dĩ nói: - Người khác không nói, ngươi không để ý đến bọn hắn thì thôi. Nhưng chúng ta giao tình bao nhiêu năm rồi, gọi là bạn cùng chung hoạn nạn cũng không quá mức chứ? Ngày miếu thờ của ta xây xong, ngươi cũng không đi? Người đàn ông nói: - Ta đi rồi, ngươi sẽ càng nhớ đến cái tốt của ta? Không phải vẫn là giao tình lớn bằng cái rắm à? Đến nhà chúc mừng dù sao cũng phải có một chút biểu hiện, ông đây trong túi không có tiền, không thể phùng má giả làm người mập được. Đồng tử áo đỏ tức giận đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn lão gia nhà mình, mắng: - Ngươi con mẹ nó ăn tim hùm gan báo à? Sao dám nói chuyện với giang thần lão gia như vậy? Đúng là không biết tốt xấu, mau xin lỗi giang thần lão gia đi! Người đàn ông liếc hắn một cái. Đồng tử áo đỏ lã chã muốn khóc, quay đầu nhìn Lý Cẩm, cố gắng lắm mới nặn ra mấy giọt nước mắt, khóc lóc nói: - Giang thần lão gia, ngài và lão gia nhà tôi là người quen cũ, hãy giúp tôi khuyên hắn một chút đi. Cứ tiếp tục như vậy, tôi ngay cả tro cũng không ăn được nữa, đúng là mệnh khổ... Lý Cẩm nói đùa: - Từng có thành hoàng gia mời ngươi chuyển chỗ, đến ở nhà lớn của bọn họ, lư hương tấm biển tùy ngươi chọn, đó là phúc khí lớn biết bao. Đã biết mình mệnh khổ, sao lại từ bỏ cuộc sống tốt đẹp, muốn ở đây tiếp tục chịu đựng, còn không thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Đồng tử áo đỏ vỗ vào ngực mình, không tính toán sức lực cho tốt, kết quả lại khiến mình phun ra tàn hương đầy miệng. Hắn ho mấy cái, sau đó cao giọng nói: - Đây gọi là khí phách! Nói xong lời huênh hoang, bụng của hắn lại bắt đầu kêu ùng ục. Đồng tử áo đỏ hơi xấu hổ, muốn bò ra khỏi lư hương. Ông đây đi uống gió tây bắc, không làm chướng mắt hai kẻ xấu xa các ngươi nữa. Không ngờ người đàn ông kia từ trong tay áo lấy ra một cây nhang núi sông, hai ngón tay xoa một cái, ánh lửa sáng lên, đương nhiên là loại nhang giá rẻ chất lượng kém nhất, sau đó tiện tay ném vào lư hương. Đồng tử áo đỏ liền nhào tới, oán giận nói một câu “đồ cho heo ăn còn tốt hơn cái này”. Sau đó hắn vội vàng ngồi trong đống tàn hương, gặm cây nhang kia giống như gặm mía, vừa ăn vừa lắc đầu, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc. Lý Cẩm cười ha hả, mở quạt xếp ra, gió mát từng cơn, hơi nước tràn ngập, thấm vào ruột gan. Người đàn ông do dự một thoáng, nghiêm mặt nói: - Làm phiền ngươi chuyển lời cho Ngụy Bách và lang trung đại nhân Lễ bộ mà ngươi quen biết, nếu không phải là thành hoàng châu, chỉ là thành hoàng quận hay huyện gì đó, vậy đừng tìm ta nữa, ta cứ ở lại đây thôi. Lý Cẩm nhíu mày hỏi: - Thật muốn như thế? Người đàn ông gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngẩn, nhìn nước sông cuồn cuộn bên ngoài miếu thờ. Lý Cẩm trêu đùa: - Ngươi và Ngụy Bách quen thuộc như vậy, nếu như ta không nhớ sai, năm xưa ngươi còn có đại ân với hắn và cô gái đáng thương kia, sao không tự mình nói với hắn? Người đàn ông cười nhạt nói: - Chỉ làm một ít chuyện không trái với lương tâm, ân đức cái gì? Nhất định cần người khác báo đáp sao? Vậy ta có gì khác với những kẻ chỉ lo thăng quan phát tài, tăng thêm hương khói? Chuyện thành hoàng mới, cũng không phải ta đang cầu xin Đại Ly. Dù sao ta đã đánh tiếng rồi, cuối cùng chọn ai mà không phải là chọn? Chọn ta rồi chưa chắc đã là chuyện tốt, không chọn ta càng không phải là chuyện xấu. Ta không làm khó ai cả. Lý Cẩm gật đầu nói: - Được rồi, ta chỉ giúp ngươi chuyển lời, còn lại phải dựa vào chính ngươi. Thành công thì còn dễ nói, nhưng theo ta thấy rất khó. Một khi không thành công, ngươi chắc chắn sẽ bị thành hoàng châu mới gây khó dễ. Có thể không cần hắn tự mình ra tay, đến lúc đó hai thành hoàng quận huyện sẽ ân cần niềm nở, dù có chuyện hay không cũng sẽ làm khó ngươi. Người đàn ông ra vẻ không quan tâm. Dù sao miếu văn võ không cần phải nói, tất nhiên là thờ cúng lão tổ tông của hai họ Viên Tào. Còn những thần linh núi sông lớn nhỏ như sông Long Tu, sông Thiết Phù, núi Lạc Phách, núi Phong Lương, đều đã từng bước bổ nhiệm. Như vậy hai ghế thành hoàng vẫn bỏ trống, cộng thêm thành hoàng mới sau khi thăng thành châu, ba vị trí này còn chưa lộ diện, đã trở thành miếng mỡ béo còn sót lại để thương lượng. Đối với ba nhân tuyển này, hai họ Viên Tào quyết tâm phải có, muốn chiếm một vị trí, chỉ là đang tranh giành tiền tố châu quận huyện mà thôi, không ai dám xen vào. Dù sao trong ba đội kỵ binh Đại Ly nam chinh, hai chủ tướng Tào Bình và Tô Cao Sơn, một người là con cháu họ Tào, còn một người là người phát ngôn của họ Viên trong quân đội. Họ Viên có ơn với Tô Cao Sơn vốn xuất thân gia tộc bần hàn ở biên quân, còn không chỉ một lần. Hơn nữa Tô Cao Sơn đến nay vẫn quyến luyến không quên vị tiểu thư họ Viên kia, cho nên bị quan trường Đại Ly gọi là nửa con rể họ Viên. Còn nhân tuyển cuối cùng, lại liên quan đến đường nhánh quan trường phức tạp, cần một đám thần linh địa phương thể hiện bản lĩnh của từng người. Đồng tử áo đỏ vẫn chỉ lo “gặm mía” lấp bụng, ngẩng đầu lên, mơ hồ hỏi: - Vừa rồi các người nói gì vậy? Người đàn ông không cao hứng nói: - Đang nghĩ xem cha mẹ ngươi là ai. Lý Cẩm lại kể về vị khách ở tiệm sách lúc trước, còn nói ra suy đoán của mình. Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc. Đồng tử áo đỏ vừa ăn no bụng, tâm tình rất tốt, nấc một cái, cười ha hả nói: - Ngươi có tin không, ta mới quen biết một bằng hữu ở quận Long Tuyền. Trước đây không lâu chẳng phải ta đã chạy đến trấn Hồng Chúc chơi đùa sao, đi hơi xa một chút, tại núi Kỳ Đôn lại gặp phải hai cô nương một lớn một nhỏ, nói là ở đó chờ người. Một người dáng vẻ rất xinh đẹp, một người khác dáng vẻ... được rồi, ta cũng không vì thân thiết với cô ấy mà nói lời trái với lương tâm, quả thật là không đẹp lắm. Nhưng quan hệ giữa ta và cô ấy tốt hơn một chút, rất hợp ý nhau. - Cô ấy hỏi ta nơi nào có tổ ong vò vẽ lớn nhất. Cái này thì ta biết, liền dẫn bọn họ đi. Một tổ ong vò vẽ lớn như miệng giếng, đã sắp thành tinh rồi. Kết quả các người đoán thế nào, hai tiểu cô nương bị một tổ ong vò vẽ lớn đuổi theo, bị chích thành hai cái đầu heo lớn, cười chết đi được. - Đương nhiên khi đó ta rất đau lòng, đã lau rất nhiều nước mắt. Bọn họ cũng nói nghĩa khí, chẳng những không trách ta, còn mời ta đến một nơi gọi là núi Lạc Phách gì đó làm khách. Cục than đen nhỏ kia có quan hệ tốt với ta, rất trượng nghĩa, rất uy phong, nói cô ấy là đại đệ tử khai sơn của sư phụ. Chỉ cần ta đến núi Lạc Phách, sẽ được ăn ngon, uống ngon, chơi vui. Trong thoáng chốc người đàn ông đã bắt được trọng điểm, nhíu mày hỏi: - Với lá gan nhỏ này của ngươi, cũng dám gặp người lạ? Đồng tử áo đỏ hậm hực nói: - Khi đó ta trốn dưới lòng đất, là bị cục than đen nhỏ kia dùng gậy trúc đánh ra, nói còn dám lén lút, cô ấy sẽ dùng pháp thuật tiên gia đánh chết ta. Sau đó ta mới biết là bị lừa, cô ấy chỉ nhìn thấy ta, cũng không có bản lĩnh lôi ta ra. Ài, cũng tốt, không đánh nhau thì không quen biết. Các người không biết đâu, tiểu cô nương nhìn giống như một cục than đen kia, kiến thức uyên bác, thân phận tôn quý, thiên phú phi phàm, tiền tài rất nhiều, hào khí giang hồ... Đồng tử áo đỏ ra vẻ sùng kính ngưỡng mộ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền ngồi xổm trong đống tàn hương đào bới cả buổi, gắng sức lôi ra một đồng tiền dân gian, khoe khoang: - Nhìn thấy không, đây là thù lao dẫn đường mà cô ấy tặng ta. Ra tay có hào phóng hay không? Các người có bằng hữu như thế sao? Người đàn ông cười nhạo nói: - Là tiền tiểu thử hay tiền cốc vũ? Ngươi cầm tới gần để ta nhìn rõ. Đồng tử áo đỏ lại giấu kỹ đồng tiền kia, liếc xéo nói: - Cô ấy nói rồi, là một người trên núi quanh năm giao tiếp với tiền thần tiên, tặng những tiền thần tiên kia thì quá tầm thường, ta cảm thấy chính là lý này. Lý Cẩm phe phẩy quạt xếp, mỉm cười nói: - Là rất có đạo lý. Người đàn ông cũng lười để ý tới thằng nhóc đầu óc chậm chạp kia. --------- Trong màn đêm, bên bờ sông Thiết Phù, kiếm khách áo xanh một mình bước đi. Tại động tiên nhỏ Ly Châu năm xưa, cũng là đất lành Ly Châu hôm nay, quy củ do thánh nhân Nguyễn Cung lập ra vẫn luôn có tác dụng. Đồng không trời hạ ngọn cây, sông trong trăng sáng ở ngay bên người. Đến gần miếu thờ giang thần kia. Một cô gái ôm trường kiếm tua vàng xuất hiện trên đường, nhìn thấy người tới lưng đeo trường kiếm, ánh mắt của cô nóng bỏng, hỏi: - Trần Bình An, ta có thể dùng thân phận kiếm khách, so tài với ngươi một trận không? Trần Bình An nhìn thị nữ cầm kiếm năm xưa đi theo bên cạnh vị nương nương trong cung, hôm nay đã là thần linh sông nước cấp bậc cao nhất Đại Ly, nói một câu: - Ta sợ đánh chết ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang