[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 475 : Chặn đứng nước không bằng khai thông
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 00:17 30-04-2025
Sau khi cười xong, Trần Bình An ôm quyền nói:
- Hồng lão tiên sinh, lại gặp mặt rồi.
Ông lão vẫn tinh thần quắc thước như năm đó. Đối với người tu đạo, mấy năm thời gian quả thật chỉ như thoáng chốc, dung nhan suy giảm cũng không rõ ràng.
Nhìn vị kiếm khách áo xanh lấy nón xuống kia, ông lão phường Thanh Phù tên là Hồng Dương Ba càng nghi hoặc. Tại bến thuyền tiên gia núi Địa Long, buôn bán của phường Thanh Phù xem như phát đạt có một không hai, người đến người đi rất bình thường. Có điều tiền thần tiên phần lớn là xoay vòng ở tầng trệt, khách đi lên tầng hai này không nhiều, ngồi xuống mua bán lại càng ít. Nếu là khách quý do mình phụ trách, lẽ ra phải nhớ được. Nhưng nhìn người trẻ tuổi mặc trang phục du hiệp này, thật sự lạ mặt, vì sao lại ra vẻ thân thiết như vậy?
Có điều người tới là khách, hơn nữa còn gọi mình một tiếng “lão tiên sinh”, Hồng Dương Ba liền ôm quyền đáp lễ. Sau đó ông ta đưa tay ra hiệu cho người trẻ tuổi kia ngồi xuống, cười hỏi:
- Không biết khách đây muốn mua hay muốn bán?
Trần Bình An kéo một cái ghế dựa đỏ thẫm phong cách cổ xưa ngồi xuống. Đây vốn là công việc của cô gái dẫn đường ở phường Thanh Phù, đương nhiên bọn họ bưng trà đưa nước, giới thiệu mời mọc, đều không phải là miễn phí, sau khi buôn bán thành công sẽ được chia hoa hồng. Nếu có thể khiến cho khách quay lại trở thành khách quen, phường Thanh Phù sẽ có một khoản tiền thưởng khác.
Trần Bình An nhớ vị phu nhân năm xưa tên là Thúy Oánh, có điều lần này hắn không định mua bán đồ vật, bằng không sẽ hỏi thăm Thúy Oánh có ở dưới lầu hay không. Gặp gỡ là duyên, huống hồ quay đầu nhìn lại, buôn bán với phường Thanh Phù năm đó, mọi người đều vui vẻ hài lòng, giống như ra cửa gặp chuyện vui, đây xem như là một phần tình hương khói rồi. Người tu hành đều tin những chuyện này.
Trần Bình An vừa ngồi xuống, lại đứng dậy muốn đi đóng cửa. Ông lão khoát tay nói:
- Không cần đóng cửa.
Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn làm theo lời ông lão, lại ngồi xuống, cười nói:
- Chuyến này ta tới bến thuyền núi Địa Long, chính là thuận tiện tới xem Hồng lão tiên sinh một chút. Lão tiên sinh có lẽ không nhớ được, năm đó ta và một người đàn ông râu rậm, còn có một đạo sĩ trẻ tuổi, ba người đã bán ra mấy món đồ ở tiệm này của lão tiên sinh...
Ông lão vỗ bàn một cái, cười nói:
- Nhớ ra rồi, đôi đũa trúc kia chính là do các ngươi bán cho lão phu. Giỏi lắm, các ngươi xem như đã thỏa mãn một tâm nguyện lớn của lão phu. Bình thường không có chuyện đều lấy đôi đũa trúc kia ra ngắm nghía, sờ nó giống như sờ mái tóc xanh của Trúc phu nhân núi Thanh Thần...
Ông ta không nói tiếp, có lẽ cũng cảm thấy mình quá thân thiết rồi.
Năm xưa một đôi đũa trúc núi Thanh Thần của Trương Sơn Phong, được lão tiên sinh bỏ tiền thu vào trong túi, bởi vì đó là vật yêu thích của ông lão, cho nên giá cao hơn không ít.
Ông lão vui vẻ không thôi, đứng dậy gọi:
- Tình Thái, mau bưng trà ngon lên!
Rất nhanh có một cô gái mặc váy dài gấm vóc cung đình màu sắc rực rỡ, từ hành lang có trải tấm thảm nước Thải Y khoan thai đi đến, bưng trà ngon nóng hổi cho hai người, sau đó chờ ở cửa.
Năm mươi năm qua ông lão đều buôn bán ở đây, nếu gặp phải khách không vừa mắt, thường sẽ không hòa nhã, thích mua thì mua, không mua thì dẹp. Nhưng đối với khách thuận mắt, ông ta lại là một người tính cách rộng rãi và nhiệt tình thân thiết. Bằng không năm đó cũng sẽ không tán gẫu rất nhiều, còn đánh cược nhỏ với Từ Viễn Hà.
Ông lão híp mắt cười hỏi:
- Cái gã râu rậm ánh mắt độc đáo kia đâu, sao lại không tới? Năm xưa đánh cược, lão phu đã thua rồi. Lần đó mua chén Ngũ Nhạc nước Cổ Du của ngươi, làm hại phường Thanh Phù lỗ một ít tiền, có điều chuyện này cũng không quan trọng, làm ăn khó tránh khỏi có lời có lỗ. Hơn nữa lão phu sở trường giám định ba thứ là đồ đồng, tranh chữ và vật liệu gỗ quý, còn mấy hạng mục phụ, thỉnh thoảng nhìn nhầm cũng không lạ.
- Có điều thiếu gã kia một bữa rượu, không thể thiếu mãi được chứ? Lão phu cũng không thích thiếu nợ người khác, hay là ra bên ngoài phường Thanh Phù tìm một nơi tốt, mời ngươi uống một bữa rượu, coi như trả xong rồi?
Trần Bình An lắc đầu cười nói:
- Vẫn nên chờ sau này bằng hữu của ta tới đòi rượu của Hồng lão tiên sinh.
Ông lão có vẻ bất đắc dĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Lần trước các ngươi chỉ bán đồ trong tiệm này. Thực ra có một ít đồ tốt, bình thường lão phu không muốn lấy ra cho người ta thấy, bây giờ có muốn xem cho đã ghiền không? Không cần phải mua, lão phu không phải loại người như vậy. Chỉ là hiếm hoi gặp được người quen muốn giao thiệp, lấy ra để khoe khoang, cũng cho đống bảo bối hít thở một chút, cũng không phải là tình nhân mà không thể gặp người.
Không đợi Trần Bình An nói gì, ông lão đã đứng dậy, bắt đầu lật đông tìm tây, rất nhanh lấy ba hộp gấm lớn nhỏ khác nhau đặt lên bàn.
Ông ta cẩn thận mở hộp gấm, phân biệt là một khối mực gỗ tùng của đế vương, một tượng đất cô gái đội khăn và một bức thiếp chữ thảo.
Ông lão đắc ý nói:
- Ở tầng hai phường Thanh Phù, ba món đồ này cũng là của hiếm, linh khí dồi dào. Ngoại trừ tượng đất, hai món còn lại rất có văn khí, đừng nói là tặng cho quan to quyền quý của vương triều thế tục biết hàng, dù là tặng cho nho sinh của thư viện Quan Hồ cũng sẽ không cảm thấy lễ nhẹ.
Ông ta chỉ vào mực gỗ tùng, nói:
- Khối mực gỗ tùng của đế vương nước Thần Thủy này, có lai lịch lớn, được triều đình sắc phong là “mộc công tiên sinh”, lấy từ một cây tùng cổ ngàn năm. Cây tùng kia có tên là “tùng không say”, còn có một điển cố truyền lại đời sau. Truyền thuyết kể rằng có một vị đại văn hào say rượu trong rừng núi, gặp phải “người” cản đường, liền dùng tay đẩy cây tùng, nói rằng mình không say, cho nên mới có tên này. Đáng tiếc sau khi nước Thần Thủy bị diệt, cây tùng cổ kia cũng bị hủy đi, khối mực gỗ tùng này rất có thể là vật phẩm duy nhất còn lại trên đời.
Ông ta lại chỉ vào tượng đất kia, ánh mắt càng nóng bỏng, nói:
- Đây là thứ mà năm xưa lão phu mua được từ tay một tu sĩ hoang dã sa sút, xem như mua hời lớn, chỉ tốn hai trăm đồng tiền hoa tuyết. Sau đó trải qua một vị tiền bối ở tầng ba giám định, mới biết tượng đất này có cả một bộ, tổng cộng mười hai pho tượng, xuất xứ từ một vị thần tiên năm cảnh giới cao tài hoa kinh người ở thành Bạch Đế Trung Thổ, được đời sau khen là “mười hai tượng tiên nữ tuyệt sắc”.
- Điểm tuyệt diệu nằm ở chiếc khăn đội đầu kia, chính là một món pháp khí xinh xắn lung linh, chỉ khi khởi động cơ quan mới có thể nhìn thấy chân dung. Chỉ tiếc đến nay lão phu vẫn chưa nghĩ ra phương pháp phá giải, không thể hoàn toàn nghiệm chứng thân phận của tượng đất. Bằng không vật này chính là bảo vật trấn tiệm hoàn toàn xứng đáng, cũng có thể trở thành bảo vật áp phòng của cả phường Thanh Phù. Nên biết sưu tầm đồ vật trên thế gian khó trọn vẹn nhất, cho nên càng thích cầu toàn.
Cuối cùng ông ta chỉ vào bức thiếp chữ kia, tiếc nuối nói:
- So sánh với hai món trước, vật này không tính là đáng giá, chỉ là thư pháp của một vị kiếm tiên bản thổ khu vực nước Thục cổ trước khi tu đạo. Tuy là bản mô phỏng, nhưng giống như ve sầu mùa thu lột xác, gần như không thua bản gốc. Nó có tên là “Tích Tai thiếp”, nguồn gốc từ câu đầu trong thiếp chữ là “tích tai kiếm thuật sơ” (tiếc thay kiếm thuật sơ sài).
- Bức thiếp chữ này thư pháp rất tuyệt diệu, nội dung rất hay. Đáng tiếc năm tháng lâu đời, năm xưa bảo tồn không tốt, linh khí trôi đi rất nhiều, giống như anh hùng về già gần đất xa trời. Thật là một lời nói trúng, tiếc thay tiếc thay.
Đối với khối mực gỗ tùng đế vương nước Thần Thủy và tượng đất cô gái đội khăn, Trần Bình An cảm thấy hứng thú bình thường, xem qua rồi thôi. Còn bức thiếp chữ thảo mô phỏng kia, hắn lại hứng thú dồi dào, quan sát kỹ càng. Đối với văn tự hoặc có thể nói là thư pháp, Trần Bình An vẫn luôn rất nhiệt tình, có điều chữ do hắn viết thì giống như đánh cờ, không có linh khí, quy củ bình thường, vô cùng cứng nhắc.
Mặc dù viết chữ không tốt, nhưng quan sát chữ của người khác viết thế nào, Trần Bình An còn xem như có chút ánh mắt. Chuyện này phải quy công cho chữ triện trên ba con dấu của Tề tiên sinh, rất nhiều thiếp chữ mà Thôi Đông Sơn tiện tay viết, cùng với sách sưu tập ấn triện cổ mà hắn mua trên đường du lịch. Cộng thêm sau đó ở đất lành Ngẫu Hoa, trong ba trăm năm thời gian, hắn đã nhìn thấy rất nhiều chữ viết của đại gia thư pháp địa vị cao trong triều đình. Tuy mỗi lần chỉ như bóng sáng lướt qua, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ ý tứ đại khái.
Nghe giọng điệu của Hồng lão tiên sinh, mực gỗ tùng đế vương và tượng đất cô gái đội khăn, linh khí dồi dào, nhất định không rẻ. Chỉ có bức thiếp chữ này chắc không đắt lắm, cho nên Trần Bình An vốn không định tiêu tiền ở phường Thanh Phù, lại động tâm một chút.
Trần Bình An hỏi giá cả. Ông lão vươn một bàn tay ra lắc lư.
Năm đồng tiền tiểu thử.
Năm xưa đôi đũa trúc núi Thanh Thần kia cũng có cái giá này.
Trần Bình An lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Không mua nổi.
Không phải không thích, mà là tiếc năm đồng tiền tiểu thử, đặt ở dân gian thế tục chính là năm chục vạn lượng bạc rồi.
Năm đó ở huyện nha nước Mai Dụ, mua một xấp thiếp chữ thảo của huyện úy điên nát rượu kia, chỉ tốn năm bình rượu tiên gia mà thôi, tính ra cũng không tới một đồng tiền tiểu thử.
Chuyện mua bán, chỉ ngại so sánh hàng hóa với nhau.
Nếu chưa từng dùng rượu mua thiếp của huyện úy sa sút kia, không chừng Trần Bình An sẽ giống như ông lão nhìn thấy đũa trúc, cắn răng cũng muốn mua.
Ông lão cũng không cưỡng cầu, biết đối phương gặp khó vì giá cả. Bất kể thế nào, du hiệp đeo kiếm trước mắt có thể thật lòng thích bức thiếp chữ thảo này, cũng đã không uổng công ông ta lấy ra.
Ngay lúc này, cô gái y phục rực rỡ ngoài cửa nhẹ giọng nói:
- Hồng lão tiên sinh, sao không lấy ra đồ vật áp đáy hòm của gian phòng này?
Ông lão vừa bực vừa buồn cười nói:
- Tình Thái, người cũng không phải do ngươi dẫn tới. Cho dù phòng này của ta bán được đồ, cũng không có nửa đồng tiền của ngươi, ồn ào như vậy làm gì.
Cô gái rõ ràng có quan hệ không tệ với ông lão, nói đùa:
- Nhờ phúc của khách, nhìn bảo bối thêm mấy lần cũng tốt mà.
Cô cười nói với Trần Bình An:
- Vị công tử đây, tới phòng này rồi, nhất định phải xem thử bảo vật áp phòng của Hồng lão tiên sinh, không xem thì uổng phí.
Thực ra Trần Bình An không có ý định này, nhưng Hồng Dương Ba lại cười vươn ngón tay ra, chỉ vào Tình Thái, nói:
- Khuỷu tay chìa ra ngoài. Mau tìm một nam nhân gả đi, tránh khỏi mỗi ngày ăn no rửng mỡ, ở phường Thanh Phù lừa gạt đám lão già chúng ta. Được rồi, dù sao cũng đã xem qua ba món đồ tốt, thêm một món bảo vật áp phòng cũng được.
Cuối cùng ông ta lấy ra một hộp gấm quấn tơ vàng vuông vắn. Vừa mở hộp, lập tức có một luồng hơi lạnh mát mẻ ập vào mặt, lại không hề có cảm giác âm tà, giống như tuyết lớn mùa đông, đường đường chính chính.
Trần Bình An nhìn kỹ, bên trong đặt bốn đồng tiền hoa có hình thiên sư chém quỷ, giống nhau như đúc.
Ông lão lần lượt lật bốn đồng tiền lại, mỉm cười nói:
- Phân biệt là Lôi Công, Điện Mẫu, Vũ Sư, Hỏa Quân, từng người bắt yêu hàng ma. Đây là một bộ pháp bảo tiền hoa trấn áp quý hiếm, nhìn đẹp và cũng dùng được. Đã từng có một con cháu hoàng thất của vương triều Chu Huỳnh muốn bỏ tiền mua, nhưng lại ra giá thấp hơn lão phu mong đợi một chút.
- Cũng không phải không thể bán, chỉ là tên kia quá vênh váo kiêu ngạo. Nhìn thấy bảo vật áp phòng của lão phu, cho dù trong lòng yêu thích, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ trấn định giả dối, khiến lão phu nhìn thấy bực bội. Chút mánh khóe nhỏ này, khoe khoang ở phường ngõ dân gian cũng thôi đi, nhưng lại khoe khoang trước mặt lão phu, đúng là làm mất hết mặt mũi của vương triều Chu Huỳnh. Thế là lão phu đã tìm một cái cớ, không bán nữa.
Ông ta cười nói với Trần Bình An:
- Cho dù ngươi không mua, vẫn có thể cầm xem thử. Cũng không phải đồ sứ bình thường gì, rơi xuống sẽ không hư.
Trần Bình An cầm một đồng tiền hoa trong đó, cẩn thận xem kỹ hai mặt trái phải, hỏi:
- Bán thế nào?
Ông lão nói:
- Một bộ bốn đồng, không bán lẻ.
Nói xong vẫn giơ một bàn tay lên lắc lư.
Đương nhiên không phải năm đồng tiền tiểu thử, mà là tiền cốc vũ.
Trần Bình An cười hỏi:
- Không thể thương lượng sao?
Ông lão lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không ép giá, bằng không sẽ có lỗi với bộ tiền hoa quý hiếm từ Ngai Ngai châu lưu truyền tới này.
Trần Bình An hỏi:
- Năm đó tên con cháu hoàng thất của vương triều Chu Huỳnh kia, có phải ép giá đến bốn đồng tiền cốc vũ không?
Ông lão cười gật đầu.
Vẻ mặt Trần Bình An khổ sở nói:
- Vậy ta hình như cũng không khác với hắn.
Hắn cũng yêu thích bộ tiền hoa này, rất muốn bỏ vào trong túi.
Tiền là chết, người là sống.
Sau khi Trần Bình An đưa vật một thước lá ngô đồng cho Ngụy Bách, trước khi xuống núi đã nhờ Ngụy Bách lấy ra hai khoản tiền cốc vũ. Một khoản là năm đồng, Trần Bình An mang theo bên mình, nghĩ rằng xuống núi du lịch, năm đồng tiền cốc vũ chắc đã đủ ứng phó với một số trường hợp bất ngờ. Còn một khoản khác, lại nhờ người đưa tới hồ Thư Giản, giao cho Cố Xán mở tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường.
Nếu thật sự gặp phải bảo bối giống như lò kim loại năm màu của Lục Ung cung Thanh Hổ, hở một chút là năm mươi đồng tiền cốc vũ, chỉ cần không liên quan đến cơ sở đại đạo, Trần Bình An cũng xem như có duyên không phận với mình.
Dù sao hôm nay đều chỉ xài tiền, ngoại trừ hai cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, tất cả ngọn núi gồm cả núi Lạc Phách, tạm thời đều không thu được một đồng tiền thần tiên nào.
Thật sự là không thể chỉ xài tiền mà không kiếm được tiền.
Ông lão thoải mái cười nói:
- Vẫn có chút khác biệt, lão phu thấy thằng nhóc ngươi thuận mắt hơn nhiều. Ngươi cứ tùy ý giảm giá, dù sao lão phu cũng sẽ không đồng ý.
Trong nháy mắt, đầu óc Trần Bình An bất chợt sáng lên, thử dò hỏi:
- Dám hỏi tiền lương cung phụng mỗi năm mà phường Thanh Phù trả cho Hồng lão tiên sinh là bao nhiêu?
Nhà Bao Phục núi Ngưu Giác quận Long Tuyền, người bên trong đã đi rồi, nhưng những kiến trúc và cửa tiệm hao phí số tiền lớn xây dựng vẫn còn đó. Hơn nữa núi Ngưu Giác còn sở hữu một bến thuyền tiên gia, nhà Bao Phục này quả thật biết cách buôn bán.
Tình Thái ở cửa phòng che miệng cười, nhưng vẫn có tiếng cười truyền ra. Từ đó có thể thấy, cái vấn đề này của Trần Bình An khôi hài đến thế nào.
Nếu có thể mua bốn đồng tiền hoa chém quỷ cấp bậc pháp bảo kia thì còn đỡ, đã mua không nổi, lại dám đào chân tường của phường Thanh Phù núi Địa Long? Có biết phường Thanh Phù là đầu sỏ của bến thuyền tiên gia núi Địa Long này, đã truyền thừa mười mấy đời. Nhà Bao Phục cũng từng đâm đầu vào tường ở đây, cuối cùng vẫn không thể mở tiệm được.
Hồng Dương Ba cũng bị chọc cười, xua tay nói:
- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Ông lão muốn cất hộp gấm linh khí có tơ vàng quấn quanh, dùng để che hơi lạnh của tiền hoa. Không ngờ Trần Bình An lật cổ tay một cái, đã đặt năm đồng tiền cốc vũ lên bàn, cao giọng nói:
- Hồng lão tiên sinh, ta mua.
Ông lão kinh ngạc nói:
- Thật muốn mua? Không hối hận? Ra khỏi phường Thanh Phù rồi, sẽ là tiền và hàng thanh toán xong, không cho trả lại nữa.
Trần Bình An gật đầu.
Ông lão vươn một tay ra, vừa khéo năm ngón tay đặt lên năm đồng tiền cốc vũ, vừa chạm vào lập tức buông ra. Linh khí dồi dào, lưu chuyển có trật tự, đúng là tiền cốc vũ trên núi hàng thật đúng giá, không thể giả được.
Ông ta hỏi lại lần nữa:
- Xác định?
Trần Bình An liếc nhìn ba cái hộp còn chưa cất, cười hỏi:
- Có thể thêm một món quà tặng kèm không?
Tình Thái ở cửa phòng lại không nhịn được bật cười, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Ông lão nửa thật nửa giả nói:
- Nếu giúp ta trả bữa rượu kia thì được, thế nào?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chuyện này không được. Mua bán chỉ là mua bán.
Ông lão cũng lắc đầu nói:
- Vậy coi như xong, mua bán chính là mua bán, giá cả công bằng, không có quà tặng kèm nữa.
- Được, không có quà tặng kèm thì thôi, nước nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, sau này hãy nói.
Trần Bình An khẽ dời bước, dùng bóng lưng che kín ánh mắt bên phía cửa phòng, thu hộp gấm quấn tơ vào trong vật một thước.
Cuối cùng ông lão tự mình tiễn Trần Bình An đến cửa phòng. Không phải là không thể tiễn đến cửa lớn phường Thanh Phù, chỉ là phạm vào kiêng kị, dễ rước lấy suy đoán và dòm ngó không cần thiết.
Ông ta đột nhiên hỏi:
- Nếu ban nãy đáp ứng giúp ta trả bữa rượu kia, ngươi định chọn món nào làm quà tặng? “Tích Tai thiếp”?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Là tượng đất cô gái đội khăn kia.
Ông lão cười nói:
- Ánh mắt không tệ, nhưng không tính là tốt nhất. Thứ đáng giá nhất, thật ra là khối mực gỗ tùng đế vương nước Thần Thủy kia, giá thị trường là chín đồng tiền tiểu thử. Nếu tính như vậy, ngươi chỉ phải đáp ứng giúp ta trả rượu, một bộ pháp bảo tiền hoa coi như giảm giá cho ngươi, chỉ tốn bốn đồng tiền cốc vũ, vậy ta nhiều nhất chỉ lời nửa đồng tiền cốc vũ. Bây giờ thì lại lời một đồng rưỡi, cho dù trừ đi chiết khấu của phường Thanh Phù, đời này ta có thể nói là uống rượu không lo rồi.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy lần sau bằng hữu của ta tới phường Thanh Phù, Hồng lão tiên sinh nhớ mời y uống một bữa rượu ngon, càng đắt càng tốt.
Ông lão gật đầu nói:
- Đương nhiên sẽ làm như vậy.
Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, nói với Tình Thái một câu “không cần đưa tiễn”, sau đó ôm quyền cáo từ:
- Hồng lão tiên sinh, sau này gặp lại.
Ông lão gật đầu đáp lễ, nói:
- Thứ cho ta không tiễn xa, hi vọng chúng ta có thể thường xuyên buôn bán, nước nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.
Trần Bình An xuống lầu rời đi.
Sở dĩ hắn mua bộ tiền hoa kia, là dự định tặng cho Chung Khôi núi Thái Bình.
Chuyện kiếm tiền không gấp được, không thể trách Trần Bình An hắn.
Trần Bình An rời khỏi phường Thanh Phù, đi ra đường lớn. Hắn đang dắt ngựa đi từ từ, lại phát hiện Tình Thái bước nhanh tới, ôm một hộp gấm.
Sau khi Trần Bình An dừng bước, Tình Thái liền đưa hộp gấm cho hắn, cười nói:
- Hồng lão tiên sinh cuối cùng vẫn áy náy, cho nên nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, tặng tượng đất này cho công tử. Công tử không biết đâu, lúc ta nhận cái hộp này, phải kéo cả buổi mới lôi ra được khỏi tay lão tiên sinh.
Trần Bình An cười nói một câu “vậy thật là ngại quá”, có điều động tác lại rất nhanh nhẹn. Không ngờ Tình Thái lại không lập tức buông tay, Trần Bình An nhẹ nhàng kéo một cái, lúc này mới đắc thủ.
Tình Thái nhìn bóng lưng kia, lại nhìn hai tay trống trơn của mình.
Cô cười lắc đầu, trở về phường Thanh Phù. Mấy cô gái khác ở tầng trệt phường Thanh Phù nhìn thấy cô, đều lần lượt cúi đầu.
Đến tầng hai, Hồng Dương Ba lễ độ cung kính đứng ở cửa phòng, cười khổ nói:
- Cô chủ, lúc trước thấy cô tự mình bưng trà đến, làm ta giật cả mình.
Tình Thái nở nụ cười điềm đạm, nói:
- Sau đó vị khách kia muốn đào khoét ngươi, càng giật mình đúng không?
Hồng Dương Ba cười khổ không thôi.
Tình Thái đi vào phòng, khom lưng vươn một ngón tay ra, trêu đùa đám người tí hon áo xanh đứng trên cành bách cổ. Hồng Dương Ba đứng ở một bên, nghi hoặc nói:
- Không biết vì sao cô chủ lại muốn ta tặng tượng đất kia?
Tình Thái đùa giỡn đám người tí hon áo xanh khiến người ta ưa thích, nói:
- Người này rất có thể là vị kiếm tiên trẻ tuổi đã xuất hiện ở Kiếm Thủy sơn trang.
Hồng Dương Ba vẻ mặt khó tưởng tượng, nói:
- Không phải chứ? Năm xưa khi ta gặp người này, hắn chỉ là một võ phu thuần túy nhiều nhất cảnh giới thứ ba...
Tình Thái hờ hững nói:
- Đông Bảo Bình Châu lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một Mã Khổ Huyền núi Chân Vũ?
Hồng Dương Ba vẫn nửa tin nửa ngờ, không cảm thấy người trẻ tuổi kia chính là vị kiếm tiên áo xanh đã khiến Tô Lang nước Tùng Khê thất bại trở về.
Tình Thái đột nhiên nói:
- Đừng quên ta cũng là một kiếm tu.
Hồng Dương Ba cười nói:
- Cô chủ là kỳ tài trời phú, lúc còn nhỏ đã nhận được bốn chữ sấm truyền “địa tiên kiếm tu”. Thuật buôn bán của thương nhân, chỉ là nghề tay trái mà thôi.
Tình Thái ngồi dậy, phủi tay nói:
- Lúc trước người này đi lên tầng hai phường Thanh Phù, ta vừa lúc đang ở trong phòng “Hàn Khí” tầng ba lau kiếm cổ. Kiếm tâm của ta đã xuất hiện một chút bất ổn, mặc dù nhanh chóng biến mất, nhưng vô cùng chân thực.
Cô tùy ý mở một hộp gấm trên bàn ra, trải rộng bức thiếp chữ thảo kia, ngón tay xoay chuyển theo nét mực, chậm rãi nói:
- Ta đoán người kia thực ra đã sớm nhìn thấu, ta không phải là tỳ nữ phường Thanh Phù gì, cho nên mới lười che giấu vật một tấc hoặc vật một thước trên người hắn. Chẳng những như vậy, vừa rồi lúc chia tay trên đường lớn, ta đã đặc biệt quan sát trường kiếm sau lưng hắn. Khi đó hắn...
Tình Thái ngẩng đầu lên, hai tay đặt sau người, nói:
- Nói thế nào đây, tại khoảnh khắc đó, hắn lại bình tĩnh đến mức giống như một pho tượng Bồ Tát đất trên điện thờ. Người như vậy, phường Thanh Phù tặng ra một tượng đất trị giá mấy đồng tiền tiểu thử, có tính là gì? Người ta chịu nhận phần nhân tình này của ta, phường Thanh Phù nên thành kính thắp hương rồi.
Nói đến đây, cô vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt từ trên xuống dưới. Cẩn thận suy nghĩ, người kia đối xử với cô và Hồng Dương Ba, thật là trước sau khác biệt.
Hồng Dương Ba lau mồ hôi trán. Như vậy chẳng phải mình thiếu chút nữa đã bỏ lỡ một phúc duyên to lớn? Muốn làm khó người ta uống một bữa rượu mới chịu tặng kèm.
Tình Thái đột nhiên hỏi:
- Ngươi nói xem, người kia không đồng ý giúp ngươi trả rượu, bởi vì hắn là kiếm tiên trên đỉnh núi, khinh thường ngồi cùng bàn uống rượu với Hồng Dương Ba ngươi, hay là thật sự hi vọng bằng hữu của hắn tự mình đến uống rượu với ngươi?
Hồng Dương Ba không hề do dự nói:
- Dĩ nhiên là cái trước.
Tình Thái cười lên, nói:
- Chiết khấu của bộ tiền hoa chém quỷ kia, phường Thanh Phù hôm nay không cần. Hồng Dương Ba, lần sau mời người uống rượu, hãy mời loại đắt tiền, ừm, “càng đắt càng tốt”.
Hồng Dương Ba tươi cười rạng rỡ, nói:
- Chuyện này đương nhiên là được.
---------
Trần Bình An dắt ngựa bước đi. Sau khi trả tiền, còn phải chờ đến đúng giờ thuyền mới khởi hành. Hắn kiên nhẫn chờ đợi ở bến thuyền, ngẩng đầu nhìn, từng chiếc thuyền lên lên xuống xuống, vô cùng bận rộn.
So với năm xưa, bến thuyền này dường như càng tài nguyên cuồn cuộn. Nếu tương lai núi Ngưu Giác có thể bận rộn bằng một nửa như vậy, chắc cũng có thể ngày kiếm đấu vàng.
Vàng bạc trong thiên hạ hay tiền thần tiên cũng vậy, từ xưa tiền tài nên động chứ không nên tĩnh, chỉ sợ không sang tay mà thôi.
Đây là một câu nói vô tâm của Thôi Đông Sơn năm xưa, khi đó Trần Bình An nghe vào không có cảm giác gì, hôm nay mới nghiền ngẫm ra được một chút dư vị.
Thôi Đông Sơn để lại bức thư kia, sau khi gặp ông nội Thôi Thành của hắn, liền rời khỏi núi Lạc Phách, xa xôi không tin tức, giống như trâu đất xuống biển. Trong thư ngoại trừ những lời nịnh nọt có thể bỏ qua, chủ yếu nói về ba chuyện lớn.
Một chuyện liên quan đến đại thế của Đông Bảo Bình Châu, trong đó nhắc đến việc luyện hóa đất năm màu của Ngũ Nhạc mới làm vật bản mệnh.
Một chuyện khác liên quan đến Lý Hi Thánh và họ Lý đường Phúc Lộc. Thôi Đông Sơn hi vọng tiên sinh Trần Bình An, ngoại trừ vẫn yêu mến Tiểu Bảo Bình, cũng không cần cảm thấy mắc nợ Lý gia. Hai bên tốt nhất là duy trì quan hệ ở mức quen sơ, đừng tiếp tục thêu hoa trên gấm.
Chuyện cuối cùng lại nói tiên sinh hãy tiếp tục chờ đợi, muốn đối phó với một thế lực lớn, chỉ có thể từ từ mưu đồ.
Mặc dù không đầu không đuôi, không nói kỹ càng, nhưng Trần Bình An lại biết Thôi Đông Sơn đang nói chuyện gì.
Là chuyện về đồ sứ bản mệnh của hắn.
Thời tiết cuối thu, gió rít quanh cây, trời đất hoang liêu, suy nghĩ của Trần Bình An bay xa.
Đột nhiên có người từ phía sau bước nhanh tới, thiếu chút nữa đã đụng vào Trần Bình An, lại bị hắn không lộ dấu vết dời bước né tránh. Đối với phản ứng của Trần Bình An, người này dường như có phần trở tay không kịp, đột ngột dừng lại, sau đó bước nhanh tới trước, cũng không quay đầu.
Trần Bình An cũng không truy cứu. Chắc là sau khi rời khỏi phường Thanh Phù, cô gái kia tặng hắn một hộp gấm ngay dưới mắt mọi người, đã khiến cho người khác dòm ngó.
Tu sĩ hoang dã cầu tài, cũng không quan tâm tới đạo nghĩa giang hồ.
Trong dãy núi phía nam hồ Thư Giản, Trần Bình An giết chết tà tu quỷ tu năm cảnh giới trung, hai tay cũng đếm không hết. Cuối cùng còn đánh nhau với một tu sĩ hoang dã Kim Đan, cũng không tính là tử thù gì, cuối cùng cả hai đều bị thương. Nhưng sau đó hai bên lại sống hòa thuận với nhau, Trần Bình An không tới cửa trả thù, đối phương cũng không tiếp tục quấy rầy, muốn dựa vào chiếm cứ địa lợi nhân hòa để vây quét săn bắn gì đó.
Trần Bình An quay đầu nhìn. Có một bé trai và một bé gái quần áo cũ kỹ, mặt mày xanh xao, vóc dáng thấp bé, rụt rè đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn Trần Bình An dắt ngựa, ánh mắt tràn đầy ước ao. Hai đứa bé tay nâng hộp gỗ mở ra, chào hàng một số đồ vật nhỏ trên núi như bình sứ, tượng đồng và tranh nhỏ, không đáng nói linh khí gì.
Thực ra những món đồ này thường được gia đình phú quý dùng làm đồ trang trí trong thư phòng, cũng xem như không tệ. Phần nhiều là đồ vật giá một hai đồng tiền hoa tuyết, nhưng so sánh với cửa tiệm dân gian, giá cả này cũng tương đối đắt. Đây đại khái xem như là nhà Bao Phục nhỏ nhất trên đời, có điều sau lưng những đứa trẻ này hầu hết đều có một thế lực bản địa, bọn nhỏ chỉ cầu được no ấm mà thôi.
Trần Bình An dụng tâm lựa chọn mấy đồ vật nhỏ, mặc cả một phen, cuối cùng dùng mười hai đồng tiền hoa tuyết mua ba món đồ. Một nghiên mực bằng ngói có chữ “Vĩnh Thụ Gia Phúc”, một đôi con dấu cũ làm bằng đá quý, màu sắc đỏ thẫm khá bắt mắt, cùng với một cái chén mỏng màu đỏ trơn bóng. Hắn dự định sau khi trở về núi Lạc Phách, sẽ tặng những món đồ này cho Bùi Tiền. Dù sao nha đầu này không quá để ý tới giá cả của đồ vật, chỉ cầu càng nhiều càng tốt.
Trần Bình An lấy tiền hoa tuyết trong tay áo ra, lại bỏ ba món đồ vào trong tay áo.
Hai đứa bé cảm ơn, sau đó xoay người chạy nhanh rời đi, bước chân nhẹ nhàng, vui mừng phấn khởi. Đến nơi xa rồi, bọn chúng mới đi chậm lại, thì thầm với nhau. Có lẽ là sợ kẻ tốn tiền oan kia sẽ nuốt lời.
Trần Bình An từ xa nhìn bên mặt non nớt của hai đứa bé, hiểu ngầm cười.
Năm xưa ở động tiên Ly Châu, mỗi lần chạy một chuyến đưa một phong thư, sẽ có thể nhận được một đồng tiền từ chỗ Trịnh Đại Phong. Khi đó bước chân của mình ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, có lẽ còn vội vàng hơn hai đứa bé này.
Hắn nhìn sắc trời, đi tới quán rượu gần bến thuyền, gọi một bình rượu gân rồng, ngồi ở ven đường từ từ uống. So sánh với rượu hoa quế thành Lão Long và rượu quạ kêu hồ Thư Giản, rượu gân rồng này thua kém rất nhiều, đương nhiên giá cả cũng thấp hơn. Nghe nói nước ủ rượu đến từ dòng suối nổi tiếng trên sườn núi Địa Long. Mà nguồn gốc linh khí của núi Địa Long, là do con chân long năm xưa từ đường rồng đi dưới lòng đất chui lên, lại bị một vị đại kiếm tiên gọt xuống một đoạn gân rồng, sau đó hòa vào dãy núi.
Trần Bình An uống từng ngụm rượu, nhàn nhã tự tại. Lần này xuôi nam trở về chốn cũ, thực ra hắn vẫn luôn gấp rút lên đường, lại bấm ngón tay tính toán thời gian quay về, cho nên rất ít có tâm cảnh nhàn hạ như vậy.
Con ngựa kia cho dù không còn dây cương trói buộc, vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng nâng móng ngựa lên, đạp nhẹ vào phiến đá. Thực ra Trần Bình An vẫn luôn để ý, sẽ không cho nó cơ hội gây họa. Hắn muốn đưa nó về núi Lạc Phách, làm bạn với con tuấn mã được mình đặt tên là Cừ Hoàng kia.
Người đi đường ở bến thuyền này, ngoại trừ người tu hành, còn lại thường là không phú thì quý. Trần Bình An uống rượu, yên lặng nhìn lời nói cử chỉ của bọn họ, có điều chỉ như chuồn chuồn chạm nước, ánh mắt lóe lên rồi biến mất.
Thời gian thong thả trôi đi.
Trần Bình An để chén rượu xuống, dắt ngựa đi tới bến thuyền.
Sau khi lên thuyền, thu xếp ngựa xong, hắn bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế trong khoang thuyền, cũng không thể thua kém Triệu Thụ Hạ được mình dạy quyền.
Dường như mỗi lần ngồi thuyền, đều là đánh quyền rồi lại đánh quyền.
Một ngày vào đêm khuya vắng người, Trần Bình An đi tới đầu thuyền, ngồi trên lan can.
Trăng tròn trên không. Trong sách nói “trăng vẫn sáng ở quê nhà”, chỉ là hình như không có trong sách của thế giới Hạo Nhiên. Tại một thế giới khác, có cảnh tượng kỳ lạ ba vầng trăng treo trên bầu trời, người xứ khác chỉ cần nhìn qua một lần sẽ nhớ cả đời.
Cách đó không xa, có một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc áo gấm xa hoa đi tới, vô cùng thân mật.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu. Hôm nay uống rượu lại không có cảm giác như lúc ban đầu, sầu cũng uống được, không sầu cũng uống được, lại không phải nghiện, chỉ là tự nhiên giống như lúc còn trẻ uống nước.
Đôi tình lữ trẻ tuổi kia da mặt mỏng, không ngờ lúc đêm khuya còn có một ngọn “đèn lồng” lớn treo ở lan can như vậy, đành phải đi đường vòng, đến chỗ xa hơn tâm sự. Tay của nam tử không ngừng táy máy, cô gái xấu hổ đỏ mặt lên, thỉnh thoảng liếc nhìn ngọn “đèn lồng” chướng mắt kia, thấy người nọ dường như hoàn toàn không phát giác, lúc này mới thở phào một hơi, mặc cho tình lang giở trò.
Dù sao lần này sư môn xuống núi du lịch, hầu hết là ở chung phòng với người khác. Hiếm hoi có cơ hội ở một mình như vậy, bọn họ đã sớm ước hẹn thời gian, lén lút chạy ra khỏi phòng.
Trần Bình An dứt khoát ngửa về phía sau nằm xuống, nhấc chân bắt chéo, hai tay ôm hồ lô nuôi kiếm.
Khóe mắt của hắn liếc thấy nơi xa, còn có một thanh niên vẻ mặt tịch mịch, tướng mạo bình thường, quả thật không bằng nam nhân đang thân mật với cô gái kia.
Trần Bình An cũng không nhìn lâu.
Sau khi thanh niên chán nản kia rời đi, rất nhanh trong thuyền có một bà lão nổi giận đùng đùng bước ra. Đôi tình lữ kia lập tức đứng tách ra, nam tử ban nãy gan lớn bằng trời lùi về sau một bước, cúi đầu xuống. Cô gái thẹn thùng lại bước lên trước một bước, đối diện với trưởng bối sư môn.
Bà lão khiển trách một phen, sau đó phất tay áo rời đi.
Cô gái ôm mặt bật khóc, nam tử liền dùng lời hay an ủi.
Dựa vào mấy câu của bà lão, Trần Bình An mới biết nhóm tu sĩ tiên gia nước Tùng Khê này muốn đi tới núi Vân Hà dự lễ, ở đó có người vừa mới bước vào địa tiên Kim Đan. Bà ta là trưởng lão của tổ sư đường sơn môn, trong cơn tức giận, đã bảo cô gái kia không được lên núi, chỉ cho phép cô ở chân núi Vân Hà chờ đợi, trong lời nói có vẻ thiên vị nam tử kia. Nếu không phải còn có một người ngoài ở đây, tin rằng bà ta sẽ không chỉ mắng một câu “hồ ly tinh” như vậy.
Bà lão vừa đi, nam tử lập tức tiến lên nói đủ lời hay. Cô gái rất nhanh nín khóc mỉm cười, gương mặt sau khi khóc giống như mưa qua trời trong, cực kỳ mê đắm động lòng người.
Trần Bình An khẽ thở dài, chỉ nhìn màn trời trăng sáng sao thưa kia, vẫn không dời mắt đi.
Sau khi đôi nam nữ kia trở về phòng của mình, thanh niên đã lén lút cáo trạng với trưởng bối sư môn, không biết là áy náy hay chột dạ, đi tới gần lan can thuyền, nằm trên lan can, hồn bay phách lạc, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.
Người nọ đột nhiên quay đầu, trầm giọng nói với Trần Bình An:
- Khuyên ngươi đừng lắm mồm.
Dòng thời gian không ngừng chảy, nhân sinh nhiều khách qua đường.
Trần Bình An cũng không để ý tới lời uy hiếp của tiên sư trẻ tuổi kia.
Người nọ giận tím mặt, quát lên:
- Ngươi là người điếc sao?
Trần Bình An khẽ gật đầu nói:
- Đúng, ta là người điếc.
Người nọ sững sốt, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ngươi tìm chết?
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Ngươi nói chuyện với một người điếc, bị ngu à?
Người nọ giận đến sôi máu, sải bước đi tới trước. Nhưng đi được một nửa, nhớ đến những lời dạy bảo của sư môn và tin đồn trên giang hồ, đột nhiên lại dừng bước, từ bỏ hành động theo cảm tính.
Nhưng làm vậy lại lộ ra mình ngoài mạnh trong yếu. Tu sĩ trẻ tuổi chần chừ, không biết nên tiếp tục dùng lời nói khiêu khích, hay là cứ như vậy rời đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Trần Bình An hỏi:
- Nếu ngươi thật sự thành công chia cắt đôi uyên ương kia, ngươi cảm thấy mình có thể giành được trái tim mỹ nhân sao? Hay là cảm thấy cho dù lùi một bước, ôm được mỹ nhân về là đủ rồi?
Tu sĩ trẻ tuổi im lặng không trả lời.
Trần Bình An ngồi dậy, quay đầu cười nói:
- Cô ta là sư tỷ của ngươi đúng không? Như vậy nam nhân mà sư tỷ của ngươi thích, cùng với nam nhân thích cô ta, dường như đều không phải thứ tốt gì. Ngươi nói xem, một cô gái như vậy có thảm không? Hay là nói ngươi có thể chờ, chờ một ngày nào đó sư tỷ của ngươi bị phụ lòng thương tâm, ngươi sẽ thừa cơ tiến tới? Sau khi thành công lại vứt bỏ như giày rách, xem như là trả thù?
Tu sĩ trẻ tuổi hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Nghiên cứu lòng người, thật là nhàm chán. Chẳng trách tu sĩ trên núi các ngươi phải thường xuyên tự xét lại mình, giữa đồng ruộng nội tâm không mọc hoa màu, lại mọc cỏ dại.
Ánh mắt của tu sĩ trẻ tuổi hơi biến hóa.
Nghe giọng điệu, người này không phải là tu sĩ? Vậy thì chỉ là một kiếm khách giang hồ?
Sau đó hắn bị người nọ liếc mắt một cái, lập tức giống như có một chậu nước lạnh giội xuống đầu, cực kỳ quái lạ.
Tu sĩ trẻ tuổi hoảng hốt rời đi, cũng không quan tâm tới mặt mũi gì nữa. Dù sao lần này chia tay, đã định trước sẽ không gặp lại.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi. Sau chuyến đi tới hồ Thư Giản, phương pháp phá giải do mình nghĩ ra, vẫn không có nhiều tác dụng. Khi đó Thôi Thành một lời nói rõ thiên cơ, tâm ma của người không phân chia thiện ác, đã đủ đáng sợ rồi. Càng đáng sợ là trí nhớ của Trần Bình An hắn quá tốt, quá quen cân nhắc chi tiết, chuyện này khiến hắn được lợi bao nhiêu, cũng sẽ chịu đau khổ bấy nhiêu.
Chặn đứng nước không bằng khai thông.
Mình thật sự phải sớm đi Bắc Câu Lô Châu rồi.
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện